[Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại
Chương 1: Xuyên qua
Aoko gần đây thường nằm mơ, trong mơ đều là một bóng người quen thuộc. Ánh trăng lạnh nhạt chiếu xuống đỉnh núi, hắn ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, mái tóc màu bạc lay động nhẹ nhàng, tay áo cũng bay bay trong gió.
Bóng người kia, cao quý tịch mịch.
Nàng nhìn thấy mà đau lòng.
Chỉ là sau khi trái tim nhói đau nàng mới biết, người vô tâm giống như nàng, vốn đã không có tư cách để đau.
Năm trăm năm qua đi, rốt cuộc nàng cũng không quay về bên hắn.
Lâu như vậy rồi, hắn còn nhớ rõ nàng sao....
Shiina Aoko ngơ ngác nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài lớp học, trầm tư suy nghĩ.
Ngay lúc đôi mắt nàng mơ hồ nhìn cảnh vật phía trước, chợt nghe thấy có tiếng người gọi
bạn học
Aoko, có hậu bối sơ trung tìm cậu.
Shiina Aoko, học sinh trung học năm thứ nhất, là hội trưởng câu lạc bộ viết kịch kiêm hội phó câu lạc bộ bắn cung. Lúc trước khi nàng mới vào trung học, trùng hợp đúng lúc vị hội trưởng cũ vừa mới ra trường, từ sơ trung nàng đã đảm nhiệm công việc viết kịch, lúc đó cũng tự nhiên được vị hội trưởng này đề cử. Học sinh năm nhất được giữ chức hội trưởng là rất hiếm, cho nên Aoko cũng được xem là một truyền kì trong trường.
Aoko bước ra ngoài, nhìn xung quanh một lát mới phát hiện ra Higurashi Kagome đang vẫy tay cười với mình
Lúc trước câu lạc bộ chiêu sinh hội viên mới, học sinh trung học và sơ trung đều có thể đi, khi Aoko vừa nhìn thấy Kagome liền ngây ngẩn cả người, ngay cả kịch bản trêи tay rơi xuống đất cũng không phát hiện ra. Hội phó câu lạc bộ viết kịch trung học thấy nàng xem trọng vị học muội “xinh đẹp như hoa” này, không dám làm phật lòng Aoko, vội vã túm Kagome vào câu lạc bộ viết kịch, “phong làm” hội phó câu lạc bộ viết kịch sơ trung, còn tủm tỉm cười nói, hậu bối xinh đẹp bọn anh chờ em ở trung học !
Chỉ có Aoko mới biết, không phải vì Kagome đẹp, mà bởi vì khuôn mặt của nàng, không nên xuất hiện ở thế giới này.
Mấy ngày nay câu lạc bộ viết kịch đang chuẩn bị một kịch bản, dự định sẽ liên kết với khối sơ trung công diễn ở hội trường vào cuối tuần. Hội trưởng câu lạc bộ viết kịch sơ trung Shimizu từ sau khi có bạn trai đã không còn quan tâm nhiều đến công tác của hội, thường xuyên để Kagome là hội phó đảm nhiệm nhiều việc
Kagome đau đầu không thôi.
Kagome
*gật đầu*Là hội trưởng bảo em đến thảo luận một chút với chị về vấn đề kịch bản.
Aoko nhíu mày, con bé Shimizu chết tiệt kia không ngờ còn nhớ rõ chuyện cuối tuần công diễn
Aoko
*Gật đầu*Em cứ về trước đi, khối trung học tan muộn hơn so với khối sơ trung
Aoko
Hơn nữa hôm nay còn là phiên tôi trực nhật, như vậy đi, chờ sau khi tan học, tôi sẽ đến tìm em.
Aoko
Dù sao nhà em cũng không cách trường học quá xa, như vậy được chứ ?
Kagome
*Cười*Được ạ, em sẽ ở nhà chờ chị
Đợi cho người đi xa, Aoko mới nhớ ra hôm nay hình như là sinh nhật Kagome, tiện đường mua một món quà, nói chúc mừng sinh nhật với nàng.
Trong khoảng thời gian này, Aoko vẫn thường đến nhà Kagome thảo luận về chuyện kịch bản, cũng coi như là đã quen thuộc.
Buổi chiều tan học, làm xong công tác trực nhật, Aoko chuẩn bị một vài thứ, bắt đầu rời khỏi trường học. Nàng đi tới cửa hàng lưu niệm, mua cho Kagome một món quà sinh nhật, để chủ hàng gói lại thành một chiếc hộp xinh xắn, sau đó mới đến nhà Kagome. Gia đình Kagome ở trong một đền thờ Thần đạo, là một nơi rất rộng và đẹp.
Kagome nhận được quà tất nhiên rất vui vẻ, ôm Aoko một cái thật chặt.
Lúc sau Kagome mới bắt đầu cằn nhằn, tiền bối vẫn là tốt nhất, ông nội không ngờ lại tặng cho nàng một cái “bàn tay khô của Kappa”, thứ quà vớ vẩn như vậy quả thực làm cho người ta giận sôi gan, nàng lập tức đưa cho Buyo gặm luôn.
Mọi chuyện thảo luận rất thuận lợi, trước khi đi Aoko còn đáp ứng ngày mai sẽ cùng Kagome đến trường học.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa mới mọc Aoko đã ra khỏi nhà, khi nàng đến đền thần thời gian cũng không muộn lắm.
Aoko bước vào cửa lớn, nàng đang định đi tìm Kagome thì đột nhiên cảm thấy trái tim trầm xuống đau nhói. Nàng ôm ngực muốn xoa dịu cảm giác này, nhưng không thể nào bình tĩnh nổi, cảm giác này…cảm giác này rất quen thuộc !
Đây chính là cảm giác mà năm trăm năm qua chưa từng xuất hiện !
Nàng đẩy nhanh bước chân chạy vào trong sân, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ từ đường.
Aoko vội vã chạy tới cửa từ đường, lại nhìn thấy em trai của Kagome Souta ngồi bệt ở đó, sợ tới mức tay chân run rẩy, vội vàng hỏi?
Aoko
Xảy ra chuyện gì rồi ?
Cậu bé run rẩy chỉ vào bên trong
Souta
Cứu…Chị ấy…chị ấy bị hút vào trong đó !
Aoko
Giếng ăn xương dùng để mai táng yêu quái !
Aoko
Kagome tại sao lại bị hút vào đó ?! Chuyện này …đã xảy ra biến cố gì ?
Nàng chạy tới bên cạnh miệng giếng, nhìn đáy giếng tối om, cắn răng một cái liền nhảy xuống
Sau đó cũng giống như Kagome…biến mất
Cả sân chỉ còn lại tiếng hét của Souta
Souta
A! Chị Aoko cũng bị hút vào rồi
Aoko nhìn thấy những luồng sáng nhiều màu không ngừng biến hóa quay người mình, trầm mặc
Nàng nắm chặt quai đeo cặp sách trong tay, nội tâm lập tức bình tĩnh lại.
Thời gian cuồn cuộn trôi như dòng nước lũ.
Nàng còn có thể trở về sao ? Trở về nơi kia, thời đại có hắn.
Sesshomaru…Nếu ta trở về, chàng còn nhớ rõ ta hay không ?
Chương 2:Ngọc vỡ
Aoko không biết bản thân đã ở trong dòng thời gian được bao lâu, chờ đến khi nàng chạm được đến mặt đất, cả người dường như đã nhức mỏi. Trong dòng thời gian kia, nàng đã thấy được tất cả, yêu thương, sát ý, sinh tử ly biệt. Lồng ngực co rút đau đớn, nàng không gượng dậy nổi, nhưng cũng không rơi một giọt lệ.
Nàng thấy người kia trong dòng thời gian, móng vuốt sắc nhọn của hắn nắm chặt trái tim nàng, máu chảy ròng ròng.
Chờ khi nàng tỉnh lại, trời đã sáng. Nàng nhìn đồng hồ trêи cổ tay, xem ra đã qua mười mấy tiếng. Nàng run rẩy một lúc, trêи trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, Aoko lặng lẽ cuộn mình vào một góc.
Khi nàng hồi phục được một chút đã là chuyện của một tiếng sau. Nàng mệt mỏi ngồi bên cạnh miệng giếng, xoa xoa mồ hôi trêи trán, phóng tầm mắt ra xung quanh.
Tếng chim hót, côn trùng thay nhau vang lên, không khí ấm áp, trong lành hơn không biết bao nhiêu lần so với thành thị ở hiện đại, đã từng…Nhiều năm nay nàng chưa từng đi tới nơi như vậy. Chỉ là nơi đây hình như vừa xảy ra một trận ác chiến, mặt đất hỗn độn, tuy rằng không ảnh hưởng nhiều đến mỹ quan.
Nàng ngoái đầu nhìn lại, lập tức thấy được một đền thần xây bằng gỗ.
Chỉ là căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh, nàng có thể khẳng định đây không phải là nhà Kagome. Hơn nữa, Kagome cũng không biết đã bị dòng thời gian đưa tới đâu, hi vọng không gặp chuyện gì không may, còn bản thân, rốt cuộc đang ở nơi nào ?
Aoko
Không được, không thể ở mãi nơi này, không ăn không uống lâu như vậy, cứ mãi như thế nhất định sẽ chết người.
Nàng xoa bóp đôi chân nhức mỏi, khẽ cắn môi đứng lên, hướng về thôn xóm cách đó không xa. Đi được một lúc, Aoko liền hiểu được, nàng quả nhiên đã xuyên không, hơn nữa còn xuyên tới mấy trăm trước. Toàn bộ ruộng lúa nước hai bên đều là do bàn tay con người tạo ra, hơn nữa người nơi này đều búi tóc và mặc kimono phong cách cổ xưa.
Aoko một đường đi tới, hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò của người khác, thậm chí có người còn nhanh chân bỏ chạy về trong thôn. Aoko im lặng, nàng biết nhất định là chạy về bẩm báo với thôn trưởng hoặc thần quan.
Quả nhiên, không bao lâu sau, cách đó không xa nổi lên một tầng bụi mù, có người chạy nhanh về phía này
Người nọ dừng lại trước mặt nàng
Kagome
Chị Aoko ! Sao chị lại ở chỗ này ?!
Người trước mắt, đúng là người đã bị giếng ăn xương hút mất Kagome
Aoko
Trước tiên đừng nói đến việc này, tôi vừa đói vừa mệt, nếu không ăn gì có thể vĩnh viễn không trả lời em được.
Sau khi Aoko được Kagome dẫn vào thôn, thái độ cung kính của người trông thôn dành cho Kagome làm nàng rất khó hiểu. Nàng vừa ăn vừa nghe Kagome nói ra những chuyện đã xảy ra với mình. Chủ nhân của căn phòng này tên là Kaede, là một nữ pháp sư của thôn. Vị Kaede bà bà kia thấy nàng bước vào, cho người dọn cơm lên rồi sau đó cũng không liếc nhìn nàng lần nào nữa.
Sau khi nàng hỏi kỹ, cuối cùng cũng biết được nơi này là thời đại Chiến quốc năm trăm năm trước. Nàng cúi đầu nhẩm tính một chút, hình như đúng là thời đại nàng đang nghĩ đến.
Kagome
Em bị kéo tới nơi này, tất cả đều là do lỗi của viên ngọc tứ hồn kia!
Aoko dừng lại, ngọc tứ hồn sao, không ngờ nó vẫn còn tồn tại trêи đời.
Nếu nói như vậy, nàng đã đi đến đúng nơi cần tìm
Kagome nói xong liền đưa ngọc tứ hồn đang đeo trêи cổ cho Aoko xem, Aoko vừa mới cúi đầu, tay trái đột nhiên đau nhói, không cẩn thận lật tay, đồ ăn còn thừa đổ ra ngoài, may mắn bát gỗ không bị vỡ.
Aoko im lặng nhìn tay mình, cuối cùng đứng dậy cùng đi chuẩn bị vài thứ với Kagome.
Kaede bà bà nói không cần để ý, nhưng cũng chậm rì rì đi tới hỗ trợ.
Kagome
Tiền bối, chị không sao chứ ?”
Aoko nhìn tay trái một lúc
Aoko
*lắc đầu*Không có gì.
Lúc sau Kagome lại bắt đầu đem chuyện mấy ngày nay nàng trải qua nói cho Aoko, nhất là lúc nói đến tên bán yêu Inuyasha, cảm xúc đặc biệt kϊƈɦ động, giữ chặt ống tay áo Aoko
Kagome
tiền bối, chị nói xem làm sao có thể có loại người như hắn!
Kagome
Em tốt bụng giải phong ấn cho hắn, còn tưởng rằng hắn là người tốt, không ngờ hắn lại lật mặt, không đúng, còn hơn cả lật mặt
Kagome
hắn muốn cướp lấy ngọc tứ hồn, muốn giết em ! Mà điên nhất là bởi vì gương mặt em giống với nữ pháp sư đã từng phong ấn hắn Kikyou
Kagome
À còn nữa, lúc em nói ngồi xuống, không ngờ hắn lập tức vâng lời luôn, ha ha, không phải chỉ có chó con mới nghe lời như thế sao, hắn còn thật sự ngồi xuống, ha ha ha !
Aoko
.....Kagome, em cười kiêu ngạo quá.
Aoko
Còn nữa, em cởi bỏ phong ấn cho hắn không phải vì muốn hắn cứu em một mạng sao ?
Aoko không nhìn thấy bán yêu gọi là Inuyasha kia, lúc sau nàng ở lại trong phòng cùng Kaede bà bà dọn dẹp vài thứ, còn Kagome thì đi ra ngoài tản bộ.
Sau khi Kagome rời đi, Kaede bà bà nhìn nàng một lúc lâu
Kaede bà bà
Cô cũng là pháp sư ?
Aoko sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Kaede bà bà, xấu hổ cười
Aoko
Trước kia phải, sau này…không thể xem như vậy nữa.
Kaede bà bà
Pháp sư là chuyện cả đời, không phải nói mặc kệ là có thể mặc kệ.
Lúc tối, Aoko cuối cùng cũng gặp được bán yêu tên Inuyasha, chỉ bằng chiếc áo khoác chuột lửa kia, nàng đã nhận ra thân phận bán yêu này không đơn giản. Bán yêu này tính cách cũng thẳng thắn, nói rõ mình muốn tìm cơ hội cướp lấy ngọc tứ hồn, Kagome tức giận chỉ vào mũi hắn mà mắng.
Lúc sau Aoko bắt đầu nhìn thấy hai người xông vào đánh nhau, một tiếng “Ngồi xuống” kia thật đúng là khiến nàng hoảng sợ
Buổi tối hai người ngủ cùng một phòng, lúc nửa đêm Aoko nghe thấy Kagome đang nói mớ, hình như là gọi mẹ, ông nội hay Souta gì đó. Aoko im lặng, cô bé này lần đầu xa nhà, nhớ người thân cũng là chuyện khó trách.
Dưới ngọn đèn yếu ớt, Aoko cúi đầu nhìn tay trái, không có gì khác thường.
Aoko
Chiếu theo lời bọn họ nói, Kagome hẳn là chuyển thế của Kikyo.
Aoko
Như vậy sẽ không khó để giải thích tại sao Kagome lại có gương mặt giống Kikyo như đúc. Bây giờ Kagome trở về là vâng theo số mệnh, còn ta thì sao?
Aoko
Nếu ta có thể quay về nơi đây, chứng minh có một vài chuyện cần ta thay đổi.
Sáng sớm hôm sau, Aoko không thấy Kagome đâu, có chút lo lắng muốn đi tìm, lại phát hiện Inuyasha đang cào loạn ở đằng xa, vừa nghe nói Kagome biến mất, bán yêu kia giống như mèo bị dội nước lạnh, “vụt” một cái biến mất.
Aoko suy nghĩ một lúc, có Inuyasha Kagome hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lúc này Aoko cũng không biết, Kagome đang bị nhóm đạo tặc tới gây chuyện.
Không có việc gì làm, nàng đi tới chỗ Kaede bà bà mượn một bộ cung tiễn, tìm một nơi không có người để luyện tập.
Ba mũi tên bắn ra toàn bộ đều trúng đích !
Thì ra, mặc dù nhiều năm như vậy đã qua đi, thời gian cũng không bào mòn trí nhớ của nàng, còn thay nàng giữ lại bản lĩnh lúc trước.
Bằng năng lực của Kagome thì không thể nào bảo vệ được ngọc tứ hồn. Lúc trước Kikyou đã không làm được, Kagome sao có thể làm. Có lẽ, nàng phải cầm lại ngọc tứ hồn, tiếp tục bảo vệ nó. Nếu là nàng, nhất định có thể bảo vệ ngọc chu toàn.
Chỉ là cánh tay trái này…
Ngay lúc nàng cúi đầu nhìn về phía tay trái, bầu trời đột nhiên biến sắc !
Cả bầu trời trong nháy mắt bị hào quang kỳ dị màu tím bao trùm, vô số ánh sáng màu tím bắn về bốn phương tám hướng, đẹp đẽ mà quỷ dị !
Aoko
*trừng lớn hai mắt*Đây là........
Ngay lúc đó, tay trái của nàng đột nhiên đau nhói, ngay cả cầm cung cũng không cầm nổi. Nàng lập tức quỳ rạp xuống đất, giữ chặt bàn tay trái không ngừng co rút đau đơn, mồ hôi lạnh chảy xuống trán ròng ròng.
Đau đớn như xé rách cánh tay khiến nàng muốn phát điên, nàng nghiến chặt răng, không phát ra tiếng rêи nào.
Huyết mạch trêи cánh tay trái bị thương đột nhiên nổi lên rõ ràng, từng đợt từng đợt ánh sáng di chuyển, ước chừng nửa tiếng sau, ánh sáng kỳ dị trêи bầu trời mới tản đi, cảm giác đau đớn trêи tay trái cũng dần dần theo đó mà biến mất.
Khi nàng cúi đầu nhìn xuống, tay trái rõ ràng so với trước kia khác rất nhiều.
Khi trời gần tối, Kagome mất tích một ngày rốt cuộc cũng trở về cùng Inuyasha.
Aoko ở bên cạnh nhìn thấy một mảnh ngọc trong suốt nằm trong tay Kagome, ngẩn người. Nàng kỳ quái nhìn về phía Kaede bà bà .
Kaede bà bà giải thích mọi việc một lần.
Kaede bà bà
Mũi tên Kagome bắn ra lúc đó hẳn là mũi tên thanh tẩy có sức mạnh rất lớn, nó vô tình đã bắn vỡ ngọc tứ hồn
Kaede bà bà
nói cách khác những mảnh ngọc này đã bay ra khắp thế giới, không biết rốt cuộc đã vỡ thành bao nhiêu mảnh, nhưng chỉ cần một mảnh nhỏ
Kaede bà bà
nếu yêu quái mạnh có được nó cũng sẽ rất phiền toái
Kagome
Chẳng lẽ…cháu đã sai rồi ?
Kaede bà bà
Kagome, Inuyasha, còn có cô Aoko, các người cần phải đi tìm những mảnh ngọc tứ hồn về mới được.
Inuyasha
Sao ? Ta tưởng bà nghĩ ta là tên vô lại muốn lấy ngọc cơ mà ?
Kaede bà bà
Lúc này không còn cách khác.
Sau khi Aoko nhìn một lúc lâu, tay trái cứng nhắc giật giật, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với Inuyasha, Inuyasha chưa kịp phản ứng đã thấy Aoko mỉm cười, tay trái đột nhiên vươn ra điểm trúng mi tâm hắn.
Ánh sáng nháy mắt như mũi nhọn từ trong tay nàng bắn ra, Inuyasha như bị sét đánh, ngất xỉu tại chỗ !
Kagome
A ?! Xảy ra chuyện gì vậy ?
Kagome vội vàng chạy tới bên cạnh Inuyasha, sốt ruột xem xét
Aoko rút tay về, từ trong túi xách của mình lấy ra vài thứ
Aoko
Có thể là đi cả một ngày rồi, hắn mệt mỏi mới thế.
Kagome không biết phải làm sao bèn đắp lên trán Inuyasha một chiếc khăn lạnh, sau đó xoay người trơ mắt nhìn Aoko lấy từ trong túi xách ra một cuộn băng y tế, cẩn thận nghiêm túc băng lại tay trái của mình. Kagome nhịn không được tò mò hỏi
Kagome
Tiền bối, chị bị thương ?
Aoko
Cũng không thể xem là bị thương, chỉ là…chịu không nổi thứ mùi dã thú này.
Kagome
Nhưng chị cũng không cần phải chán ghét đến nỗi dùng vải băng lại như vậy chứ…
Kagome
À đúng rồi, nếu tạm thời không thể trở lại thế kỷ 21, tôi dự định ngày mai sẽ đi cắm trại.
Kagome
Chuyện đi tìm ngọc tứ hồn phải phiền hai người rồi, dù sao cũng là lỗi của em. Nơi này không khí tốt như vậy, không đi cắm trại rất lãng phí.
Kagome ngốc nghếch nhìn nàng
Kagome
"Là ảo giác sao, vì sao nàng đột nhiên thấy tiền bối Aoko rất đen tối…"
Sáng sớm hôm sau, Aoko tìm Kaede bà bà mượn một bộ cung tiễn, sau đó liền khoác túi xách của mình lên, rời đi.
Lúc này Kagome mới nhớ tới một việc, tiền bối Aoko biết dùng cung sao ?
Chương 3: gặp lại
Sau khi Aoko rời đi, nàng dự định hướng về phía Bắc.
Đây là thời đại Chiến quốc, nơi nơi đều tràn ngập cảm xúc bất an, ngoài chiến tranh, nghèo khó, thống khổ và giãy dụa, còn có một uy hϊế͙p͙ lớn nhất – yêu quái. Trêи đường đi Aoko đã gặp nhiều yêu quái, nhưng dựa vào tiễn thuật bách phát bách trúng của nàng, yêu quái bình thường vẫn không thể đến gần.
Nàng đã quen với cuộc sống tràn ngập tranh đấu, nhìn con người bất lực và giãy dụa trong đau khổ. Nàng không có khả năng cứu giúp mọi người, chỉ có thể tận lực giảm bớt thống khổ và bi thương cho họ.
Nàng đã đi ba ngày, mặc dù ở một mình trong rừng buổi tối cũng không thấy đáng sợ, bởi vì trong lòng đều là hình ảnh của người kia, bởi vì hai người họ đang ở cùng một thời đại, rốt cuộc có thể gặp lại hắn.
Nàng ngồi bên đống lửa trại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chợp mắt một lát, ngay cả khi ngủ gương mặt kia vẫn mang theo ý cười yếu ớt.
Lại qua hai ngày, rốt cuộc nàng đã tới được rừng cây cách thôn trừ yêu sư không xa, trải qua mấy giờ đi bộ, trời đã tối đen như mực, nàng mới dừng lại trước một nơi có rất nhiều bụi gai. Nàng dùng gậy gỗ gạt những bụi gai kia sang một bên, tạo thành một lối đi nhỏ, cẩn thận đi vào.
Thì ra sau bụi gai này có một hang động.
Lúc này mặt trăng đã lên tới đỉnh, ánh trăng chiếu xuống phía dưới tạo thành những cái bóng lớn, mặt đất đầy cỏ dại, hiếm hoi mới thấy có những đóa hoa màu trắng mọc lên.
Bên cạnh rừng cây có một hồ nước không nhỏ, hồ Shimizu, dưới ánh trăng nó như tỏa ra ánh sáng diệu kỳ, đẹp đến huyền ảo. Bên hồ là một cây hoa anh đào cổ thụ, thân cây rất lớn, ước chừng phải ba bốn người mới ôm hết được, cành lá sum suê, cánh hoa anh đào không ngừng bay xuống mặt hồ, rất đẹp.
Mà bụi gai này tựa như sự bảo hộ của thiên nhiên, ngăn cản người khác quấy rầy.
Ngươi vì ta mà xuất hiện, ta chết đi cũng không thể hủy diệt ngươi, ngươi tên là vĩnh hằng, chỉ là năm trăm năm sau, ngươi cũng không tồn tại. Cho nên mới nói, trêи đời này không có thứ gì là vĩnh hằng cả. Cái gọi là vĩnh hằng, chẳng qua là để lừa gạt kẻ ngốc mà thôi.
Nàng cười nhẹ, cởi bỏ băng vải trêи ngón trỏ tay trái, cắn đầu ngón tay bật máu, vẽ lên ngạch tâm một đồ hình kỳ quái, quanh người dường như hiện lên một kết giới vô hình, đem toàn bộ hơi thở phong ấn lại, sau đó nàng xoay người đi tới một nơi gần đó, đem thân thể hoàn toàn giấu trong cây cối rậm rạp, ngồi xuống.
Không bao lâu sau, ánh trăng đã chiếu rọi toàn bộ vùng đất vĩnh hằng, cùng đến với ánh trăng là từng đợt bước chân trầm thấp
Sesshoumaru
Jaken, ngươi chờ ở đây.
Jaken
Vâng, Sesshomaru đại nhân.
Aoko đặt tay lên trái tim, chậm rãi ngẩng đầu.
Dưới tán cây hoa anh đào ven hồ, người kia cao ngạo đứng đó, một vài đóa hoa anh đào rơi xuống trường bào quý giá của hắn, mái tóc dài màu bạc bay bay theo gió, mơ hồ lộ ra sườn mặt tuấn mỹ vô song.
Dường như gọi càng nhiều trong đáy lòng, người kia càng có thể nghe thấy.
Người kia nhìn mặt hồ, hình như nhớ tới điều gì, khóe môi giương lên thành một hình vòng cung ôn nhu. Không phải cười, so với tươi cười còn đặc biệt hơn.
Hẳn ở bên ngoài, nàng trốn ở một nơi bí mật gần đó. Hắn nhìn phong cảnh, còn nàng ngồi ở nơi đó nhìn hắn
Ba giờ, nhoáng một cái đã qua.
Bóng người lẳng lặng đứng kia rốt cuộc cũng cử động, xoay người rời đi. Nàng nghe thấy hắn phân phó với người bên ngoài
Sesshoumaru
Tiếp theo, tới tìm thanh đao phụ thân để lại đi
Đợi cho đến khi xung quanh không còn tiếng động nào vang lên, nàng mới đứng dậy, cuối cùng liếc mắt nhìn phong cảnh đẹp trước mặt, sau đó không chút lưu luyến rời đi. Bên ngoài vùng đất vĩnh hằng, nàng có thể nhìn thấy bóng người kia càng lúc càng xa, khóe môi khẽ nhếch lên nhẹ nhàng.
Aoko
Sesshomaru, những đau khổ mà ta mang lại cho chàng
Aoko
Ta không thể nào bù đắp được, nhưng từ nay về sau…
Aoko
Ta tuyệt đối sẽ không khiến chàng phải tổn thương thêm nữa..Sesshomaru
Aoko
Chúng ta hãy đường ai nấy đi, đừng bao giờ gặp lại.
Trong rừng cây, dưới ánh trăng huyền ảo, hai bóng người đi ngược lại với nhau càng ngày càng xa, rốt cuộc không bao giờ có cùng giao điểm nữa.
Cung tên sắc bén cắt qua không khí, mạnh mẽ chẻ một yêu quái to như núi làm hai nửa, thanh tẩy thành tro !
Tiểu yêu quái xung quanh thấy thế lập tức bỏ chạy ra bốn phía.
Chờ xung quanh im lặng, Aoko mới thu về cung tiễn khoác lên vai. Đúng lúc này, một âm thanh kỳ quái truyền đến.
Miệng nàng giật giật, được rồi, cứ xem ai có thể gọi điện cho nàng trong khi nàng đang ở thời đại Chiến quốc đi
Giọng nói của Kagome truyền đến
Kagome
Tiền bối, chị có khỏe không ?
Aoko
ừ, khá tốt, có việc gì không ?”
Kagome
Chúng em không tốt !! Tiền bối cứu mạng…
Aoko
Hai người đang ở đâu ? Xảy ra chuyện gì ?
Bên kia truyền đến tiếng vang rất lớn, vô cùng ồn ào, Kagome thét chói tai, nói năng lộn xộn
Kagome
A Inuyasha, ngươi cẩn thận một chút, có độc !
Kagome
Tiền bối, sẽ chết người đó
Kagome
Có yêu quái, yêu quái kia là anh trai của Inuyasha, tay của anh trai hắn có độc, có thể hòa tan người khác, a a a cứu mạng…
Aoko
Hai người đang ở đâu, yêu quái gì, anh trai là sao ?
Kagome
Em không biết, nơi này hình như là biên cảnh hay phần mộ của yêu quái nào đó, cứu với…
Aoko
Chờ một chút, em nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, này…Kagome
Aoko nhíu mày nhìn màn hình tối đen
Aoko
Thế giới kia, phần mộ yêu quái, có lẽ nào…
Nàng không hề do dự, lập tức đi về hướng Tây. Không bao lâu sau, đi tới một miệng núi lửa, sau đó đi vào trong một hang động, ở cuối hang động có một cánh cửa lớn bằng đá, trước cửa là tượng đá của hai vị thần thú giữ cửa.
Nàng vừa bước đến, tượng đá phía bên trái đột nhiên mở miệng : “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa ?”
Không đợi nàng trả lời, tượng đá bên phải đã hỏi : “Hay là chưa nghĩ kỹ ?”
Aoko
*gật đầu*, *bình tĩnh trả lời* : Ta phải đi qua.
“Như vậy, sẽ để ngươi đi qua.”
Vừa nói xong, tượng đá bắt đầu cử động, đi về phía nàng : “Cánh cửa này, chỉ có người chết mới có thể đi qua. Người đã nghĩ kỹ, vậy hãy để chúng ta tự tay biến ngươi thành người chết !”
Aoko
Người chết ? Các ngươi nghĩ rằng, ta không phải là người chết ?
Hai tượng đá thần thú đứng im tại chỗ, trầm lặng nhìn nàng một lúc, sau đó đột nhiên lui về chỗ cũ : “Ngươi có thể đi qua, con người vô sinh bất tử.”
Aoko
Đúng vậy, con người vô sinh bất tử.
Từ rất lâu trước kia, nàng đã không còn nhớ rõ bản thân thuộc về thế giới nào nữa
Cửa đá thật lớn mở ra, ánh sáng chói mắt làm người ta không mở mắt ra được. Nàng chậm rãi đến gần phía sau cánh cửa, không vui cũng không buồn.
Khi Aoko đi vào phần mộ yêu quái, liếc mắt liền thấy di cốt của Inu no Taisho ở phía trêи, Inuyasha đang chiến đầu với một khuyển yêu. Inuyasha cầm một thanh đao rất lớn, vung đao rất uy phong, mà khuyển yêu kia không ngừng gào rống, không hề nhân nhượng.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của yêu quái kia, nàng lập tức ngẩn ra.
Cho nên khi nhìn thấy Inuyasha bổ đao về phía khuyển yêu, nàng theo bản năng bắn ra một mũi tên thanh tẩy, tiêu trừ yêu lực trêи thanh đao, Sesshomaru nhân cơ hội đó bức lui Inuyasha !
Inuyasha chật vật né tránh, đứng ở một bên gân cổ la với Kagome
Inuyasha
Này, cô làm cái gì vậy hả ?! Cô bắn tên chính xác một chút được không?
Kagome
Tôi không có bắn tên !
Inuyasha
Mũi tên thanh tẩy không phải chỉ có cô mới có thể bắn ra sao ?!
Kagome
Anh cũng biết rõ tôi còn chưa thành thạo bắn ra được cái mũi tên thanh tẩy gì đó !
Inuyasha
Thế là quỷ bắn à ?!
Hai người này còn có tâm tình cãi nhau....
Aoko thấy ánh mắt đỏ như máu của Sesshomaru hướng về phía này, lập tức tránh sang một bên.
Aoko
"Không thể, bất luận thế nào cũng không thể gặp lại hắn!"
Nàng cắn răng nắm chặt tay
Aoko
"Sesshomaru, nói ta nhẫn tâm cũng được, nói ta vô tình cũng tốt, tóm lại đời này chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa."
Mà bên kia, Sesshomaru đã tiếp tục chiến đấu với Inuyasha, tiếng vang thật lớn quanh quẩn bên tai nàng, nàng rụt vào một góc bịt chặt lỗ tai, không bao giờ muốn nghe thứ âm thanh này nữa.
Ánh sáng như mũi nhọn từ bầu trời phóng tới, Aoko bật dậy nhìn qua, nháy mắt sững sờ.
Chỉ thấy khuyển yêu kia bị yêu đao của Inuyasha chém tới !
Nàng trơ mắt nhìn cánh tay của Sesshomaru bị chặt đứt, ngay cả khí lực cầm cung cũng biến mất.
Cho đến khi Sesshomaru biến thành một luồng sáng rồi biến mất, nàng mới lấy lại tinh thần, lập tức lao ra ngoài cầm cung chỉ thẳng vào Inuyasha, tức giận nhìn hắn
Aoko
Tại sao lại tổn thương Sesshomaru, hắn là anh trai của ngươi!
Kagome nhìn thấy Aoko đột nhiên xuất hiện, còn chưa kịp kinh hỉ đã biến thành kinh hách
Kagome
Tiền bối, chị đang làm gì vậy ?!
Inuyasha đem Kagome kéo ra đằng sau lưng, Vẻ mặt hung tợn
Inuyasha
Cô và tên Sesshomaru kia là cùng một bọn ?
Kagome kinh ngạc nhìn nàng
Kagome
Tiền bối, chị làm sao vậy ? Mới vài ngày không gặp tại sao chị lại....
Kagome
Quen biết với yêu quái, còn là anh trai của Inuyasha…
Trong đầu Aoko chỉ còn lại cánh tay nhiễm máu của Sesshomaru, nàng nhìn chằm chằm vào cánh tay trêи mặt đất cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy rất khó thở. Cảnh vật trước mặt dần dần tối đen, nàng rốt cuộc không chống đỡ nổi, tất cả ý thức bị bóng tối bao phủ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play