Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cam Lai

Chương 1: Tử Duy

“Ha!”.

Rầm!

Thanh Shinai (kiếm tre) đâm về phía trước đánh thẳng vào cằm dưới của đối phương, cả người ngay lập tức văng ra phía sau rồi đập mạnh xuống sàn nhà. Những người xung quanh liền hít vào một hơi, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh sợ, đồng thời vô thức đưa hai tay lên ôm lấy cổ mình, tựa như thể mình mới là người bị đánh.

“Tsuki! Tử Duy thắng!”, trọng tài nhanh chóng phất tay thông báo người thắng cuộc, sau đó ông liền chạy lại kiểm tra xem người vừa bị đánh như thế nào.

Trong bộ môn Kendo (kiếm đạo Nhật) thì Tsuki (đòn đâm cổ) gần như tất thắng đối thủ nhưng di chứng để lại phía sau cũng đáng sợ lắm. Nặng thì hỏng yết hầu, thanh quản cùng mạch máu ở trong đều sẽ bị đánh dập; nhẹ thì cũng rất nhẹ, chỉ bị đau quai hàm thôi.

Dưới sự nâng đỡ của trọng tài cùng một số người khác, cậu trai vừa bị đánh bay kia rốt cuộc cũng ngồi dậy đường hoàng, hai tay vội vàng gỡ lớp mũ giáp bảo hộ ra ho khục khặc, sắc mặt đỏ au lên vì tức giận rồi chỉ tay về phía trước mắng:

“Tử Duy, cậu bị điên rồi sao?”.

Tại phía đối diện, người được gọi là Tử Duy từ tốn cởi lớp mũ giáp ở trên đầu ra rồi thở mạnh một hơi đầy thoải mái. Gương mặt cậu lấm tấm không biết bao nhiêu mồ hôi, đồng thời nét mặt lại thể hiện một chút ý cười ở bên trên. Nụ cười này không mang ý nghĩa châm chọc, nó chỉ là biểu hiện của sự áy náy thôi.

“Xin lỗi, xin lỗi, tình thế có chút nóng vội, tớ không kịp thu tay. Cậu không sao chứ?”.

Nghe lấy lời này, cậu trai kia cũng không dám mắng nữa, ai bảo hai người đang thi đấu làm gì, vô tình bị thương vốn dĩ là chuyện đã được dự đoán từ trước rồi.

“Ngẩng cổ lên thầy xem thử”, trọng tài nói.

Trọng tài trận đấu này cũng chính thầy dạy Kendo cho tất cả những người ở đây, năm nay đã qua bốn mươi lăm tuổi, sắc mặt điềm tĩnh, động tác cẩn thận kiểm tra vùng cổ của cậu trai kia. Cũng may, yết hầu không hề hấn gì, chỉ có phần da dưới cằm đỏ ửng lên do bị Shinai đâm trúng. Ông thở nhẹ một hơi rồi quay lại nói:

“Không sao hết, nhưng để chắc ăn, thầy sẽ chở bạn đi bệnh viện kiểm tra, các em thu dọn đạo trường rồi khoá cửa giúp thầy”, ông đưa mắt sang nhìn Tử Duy một chút rồi nhắc nhở:

“Còn Tử Duy, hành động lần này của em quá lỗ mãng, cũng may là đâm trật, nếu không hậu quả khó lường. Thầy phạt em lau sạch sàn nhà trong hôm nay rồi mới được về”.

“Vâng, thưa thầy”, toàn bộ học sinh trong đạo trường đồng thanh đáp.

Về phần Tử Duy, không cần nói cũng biết, bắt buộc phải chấp nhận chịu phạt. Trong tình huống đấu tập mà sử dụng Tsuki thì quả thực quá nguy hiểm, nhưng biết sao được, sơ hở của đối phương lúc đó quá rõ ràng, động tác cũng tự nhiên mà thành.

Tiện thể đây, Tử Duy chính là tôi, là nhân vật chính của câu chuyện này nhưng có lẽ cũng chỉ các bạn độc giả mới biết thôi. Đối với vấn đề này, tôi vô tri toàn diện.

. . .

Đạo trường học Kendo rộng lớn khủng khiếp, chí ít phải bằng ba sân cầu lông cộng lại mới bằng. Thầy phạt tôi thế này đúng thật rất nặng, tính răn đe cũng cao chẳng kém. Mấy người bạn khác sau khi thu dọn xong đồ tập Hakama của mình thì ngay lập tức vẫy tay ra về không quay đầu lại xem tình cảnh thằng bạn này thảm đến mức nào. Bạn bè thông thường là thế đấy, tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Sau đó tôi không tiếp tục đứng đờ người ra nữa, thay bằng việc ngồi than thở thì trực tiếp nai lưng ra lau sạch đạo trường rồi về thôi.

Đến khi đồng hồ chỉ bảy giờ tối, tôi cũng hoàn thành hình phạt của mình, cả người nhễ nhại không biết bao nhiêu mồ hôi. Đến bộ Hakama rộng đang mặc trên người cũng thấm không hết được số mồ hôi này.

Tôi nhìn đồng hồ một chút rồi lại chỗ túi lấy điện thoại nhắn về cho mẹ, tiện đường cũng lấy bộ đồ của mình ra đến khu nhà tắm rửa ráy một chút. Vốn nghĩ ai cũng về hết rồi nhưng tôi lại quên mất, đạo trường này không phải chỉ có mỗi lớp học Kendo, mà còn một lớp Karate nữa.

Ngay khi vừa đến khu nhà tắm là tôi đã nghe thấy mấy tiếng rộn ràng vui đùa của mấy cậu trai ở trong rồi. Kể ra thì thấy lạ, đường đường là thân trai tuổi đôi mươi mà người nào người nấy đều y hệt con nít. Nhìn thấy cảnh này, tôi lại nghĩ đến một câu, đàn ông con trai là những đứa trẻ chẳng bao giờ chịu lớn. Ở một vài khía cạnh, có lẽ tôi cũng đồng tình với quan điểm này.

Những người kia thấy tôi bước vào liền nhìn sang, biểu hiện tựa hồ cũng có chút giật mình, không ngờ rằng giờ này vẫn còn người khác nhưng sau đó thì đâu lại vào đấy. Ai vui chơi thì vẫn cứ vui chơi thôi, sự tồn tại của tôi không làm bọn họ ngại được. Nhưng tôi lại ngại, phòng tắm mà, có ai mang đầy đủ quần áo đâu. Tôi nhanh chóng tiến vào một buồng tắm riêng, lấy tốc độ nhanh nhất để tắm gội rồi ra về. Thậm chí, tôi cũng chỉ tắm qua loa để rửa trôi hết mồ hôi thôi, còn lại đợi về nhà rồi tắm kỹ lại sau.

Tôi có một bí mật mà đến tận bây giờ nó vẫn luôn là bí mật của riêng mình tôi. Tôi không thích con gái, tôi thích con trai.

Tôi là người đồng tính.

Bản thân tôi ý thức được sự thật này từ những năm cấp hai, khi ấy tôi cũng đang trong giai đoạn dậy thì đầy oái oăm, tính tình lúc nào cũng hậm hực và luôn tìm hiểu về sự thay đổi của cơ thể mình.

Tôi thích đọc manga, cũng thích xem anime và đam mê văn hóa Nhật, đây cũng xem là một nguồn động lực mạnh mẽ để tôi đăng ký học Kendo vào độ tuổi ẩm ương kia.

Manga Nhật rất phong phú, nội dung cũng đa dạng khiến người đọc thích thú không thôi. Tôi đã bị cuốn vào bên trong thế giới đó, càng đi sâu vào thế giới này, tôi lại bắt gặp Yaoi. Thể loại này thực sự không phải xa lạ gì với cộng đồng LGBT nhưng với tôi khi ấy lại rất mới mẻ. Tôi không biết rằng, hai cậu con trai cũng có thể yêu nhau, cũng có thể nắm tay nhau đầy thẹn thùng, rồi hôn nhau và thậm chí là cả làm tình.

Kể từ lúc ấy, trái tim tôi đập thình thịch đầy hưng phấn, hô hấp mạnh bạo trong nhất thời không kiểm soát được. Tôi hoài nghi chính mình nhưng cũng có thể nói, tôi nhận ra chính mình.

. . .

Ngồi trên xe buýt, tôi dựa người vào ghế, hai mắt nhìn ra ngoài phố phường nhộn nhịp, từng ánh đèn lướt qua trước mắt kéo dài tạo thành những dải màu khác nhau đầy phong phú. Giờ này còn sớm nhưng tuyến xe buýt này cũng chẳng có bao nhiêu người. Trên xe cũng chỉ quạnh quẽ mấy người tự mình thu vào một góc riêng, người thì thẫn thờ nhìn ra ngoài, người thì mệt mỏi kê đầu vào cửa kính đánh một giấc, người thì buồn chán lấy tai nghe đeo lên rồi nhún người theo điệu nhạc.

Đạo trường nằm không quá xa nhà tôi lắm, chỉ khoảng tầm sáu cây số là cùng, cá nhân tôi có xe riêng nhưng lại rất lười đi, vừa vặn, tuyến xe buýt trước đạo trường lại đi ngang qua khu nhà. Cho nên mỗi lần đi tập Kendo là tôi lại lựa chọn xe buýt, cũng khá tiện lợi.

Ting!

Thông báo điện thoại đột nhiên vang lên, tôi lấy ra xem màn hình một chút, sau đó cũng không nhìn thêm mà tự động cất lại vào trong túi. Chỉ là thông báo cập nhật mạng xã hội của người yêu cũ thôi, tôi không nên nhìn nhiều.

Ngày trước khi nhận ra mình là người đồng tính, tôi cũng có chút bối rối không biết nên làm sao, phải làm gì. Vốn dĩ tôi định đi hỏi bố mẹ thử nhưng có lẽ vì đang trong độ tuổi ẩm ương nên tôi không giỏi việc biểu đạt lắm, thế là từ bỏ không hỏi ý kiến nữa. Bây giờ nhìn lại thì phải công nhận, lần đó xém chút nữa là tôi tự đào hố chôn mình rồi, phải cảm ơn độ tuổi ẩm ương khó chiều kia mới được.

Khi tôi dần chấp nhận được bản thân thì cũng là lúc tôi gặp được mối tình đầu của mình, một cậu trai cùng tuổi học chung trường cấp ba. Em ấy đẹp trai, lại rất hòa đồng với mọi người, tôi rất thích khía cạnh ấy. Tôi bắt đầu làm quen em ấy với tư cách là người cùng thích nền văn hoá Nhật. Chúng tôi làm bạn được ba năm, sau đó mới chính thức trở thành người yêu. Nói thật, tôi cũng không biết em ấy cũng là người đồng tính, mọi việc diễn ra rất tình cờ nhưng trong tình huống đó, tôi không nghĩ hay đánh giá quá nhiều, cứ xem như mình may mắn là được rồi.

Yêu một người cùng giới tính là cảm thụ như thế nào?

Nói thật thì tôi cũng khó hình dung lắm. Trước khi yêu, tôi đã từng mộng tưởng rất nhiều thứ, chẳng hạn như nên đi đâu chơi mỗi khi hẹn hò, nên ăn gì để cả hai có thể ở bên nhau lâu hơn hay thậm chí là mộng tưởng xa hơn, sống chung với nhau như thế nào. Tôi nghĩ rất nhiều, mơ mộng cũng rất hồng nhưng đến khi chính thức hẹn hò thì sự háo hức ấy lại biến mất không còn chút dấu vết nào.

Khi ở bên em ấy, tôi vẫn thể hiện mình là một người yêu lý tưởng nhưng khi ở một mình, tôi lại không cảm thấy gì. Tim của tôi vẫn đập nhanh, nhưng tôi không cảm nhận được gì gọi là yêu ở đây cả. Tôi vẫn nghĩ đến em ấy, nhưng cảm giác yêu đương nồng thắm lại không cách nào dâng lên nổi ở trong lòng.

Tôi tự hỏi liệu mình có phải bị vô cảm rồi không nhưng may mắn, tôi bình thường, chỉ là tôi bị mất đi cảm giác chinh phục thôi. Ngay khi đạt được thứ mình muốn, tôi lại quay ra chán nản, cảm thấy không còn gì thú vị nữa. Tôi cảm thấy rất thậm tệ với bản thân, cũng tự hỏi tại sao mình lại kỳ lạ như vậy. Tôi chất vấn bản thân mình rất nhiều, nhiều hơn so với lần phát hiện bản thân mình là người đồng tính.

Đến cuối cùng, tôi chủ động chia tay, ngày hôm đó, em ấy khóc rất nhiều, tôi không nỡ nhìn, bởi tôi cũng thương tâm không kém. Nhưng tôi không muốn quay trở lại với em ấy, bởi tôi biết, tôi sẽ làm tổn thương êm ấy nhiều hơn. Chúng tôi chia tay không hẳn là trong hoà bình nhưng cũng không đến mức gọi là thù oán lẫn nhau. Tôi với em ấy vẫn là bạn bè trên mạng xã hội, thi thoảng vẫn có thể like ảnh hay các dòng trạng thái của nhau bình thường, chỉ là ít khi bình luận hay nhắn tin hỏi han thôi.

Tôi vẫn để chế độ theo dõi em ấy như cũ, em ấy đăng tải gì, tôi đều biết. Người khác có thể cho rằng tôi là người khó hiểu, hành động thì như vẫn còn quan tâm nhưng miệng lại bảo không còn yêu nữa. Kỳ thực, tôi chỉ muốn thấy em ấy vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ mà không có tôi, như vậy tôi mới cảm thấy tội lỗi của mình được phai mờ đi.

Bây giờ, có vẻ như em ấy đang để ý một anh chàng nào đó, tôi cũng âm thầm mừng rỡ cho em ấy. Còn tôi thì tạm thời vẫn sẽ trung thành với cuộc sống độc thân này, cho đến khi tôi hiểu bản thân mình thì tôi không dự định tiếp tục yêu. Tôi sợ mình sẽ va vào vết xe cũ ngày trước và lại phải tổn thương thêm một người.

Yêu đương đối với tôi mà nói, nó thật sự là một món quà xa xỉ, chỉ có thể nhìn chứ không thể cầm được trên tay.

 

 

Chương 2: Hai dãy nhà

Thứ ba, tháng mười hai.

Hôm nay là ngày thi cuối kỳ môn truyền thông tích hợp, ai cũng sợ hãi ngày này bởi hình thức thi là vấn đáp. Đối với những môn thi như thế này thì học hành không thôi không đủ, độ may rủi mới là thứ quyết định môn này có qua được hay không. Nói thẳng ra, đây là dịp kiểm tra xem ai là người được ông bà tổ tiên phù hộ nhất.

Tuy nói tôi đã học bài nhưng thực sự thì học không hết nổi, nội dung ra thi là toàn bộ mười bảy chương nhưng tôi học đến chương thứ mười bốn thì bộ CPU trong đầu đã không cách nào chịu đựng được cơn buồn ngủ nữa rồi. Cho nên sáng nay tôi đã dậy sớm rồi lên thắp hương một lượt thử vận may..

Ngoài ý muốn là buổi thi hôm ấy suôn sẻ một cách bất ngờ, không biết tôi có thể gọi đây là một chuyện thần kỳ không nữa khi câu hỏi tôi lấy được lại là câu cuối cùng tôi học ngày hôm qua. Ký ức của tôi vẫn còn mới mẻ lắm nên không thể nào nhớ sai được. Giảng viên coi thi cũng khá hài lòng với câu trả lời nên tôi nghĩ kết quả cũng tương đối khả quan.

Ban đầu, tôi cũng nghĩ là do xác suất trúng câu đã học bài cao hơn thôi, dù sao tôi cũng đã học được mười bốn trong tổng số mười bảy chương rồi. Nhưng không, những người vào thi sau tôi mới khiến tôi phải rùng mình, bởi đại đa số câu hỏi đều nằm ở ngay ba chương mà tôi không hề đếm xỉa đến.

“Cảm tạ ông bà đã phù hộ con!”, tôi chắp tay trước ngực rồi âm thầm lẩm bẩm.

“Tử Duy, làm gì đấy?”, một thanh âm đột nhiên vang lên từ sau lưng, tôi giật mình quay lại xem thử là người nào vừa hù dọa, thậm chí còn định mắng một tiếng nhưng khi thấy người đó thì miệng của tôi cũng tự động ngậm lại ngay.

Người vừa gọi đương nhiên là bạn tôi, hơn nữa lại còn là bạn rất thân. Tính tình của tôi khá hướng nội nên rất khó để có được nhiều bạn nhưng nếu nói đến bạn tri kỷ thì tôi có thể kể từng cái tên một ra cho mọi người. Nhu Vân là một trong số đó.

Nhu Vân là một cô gái không cao, chỉ tầm một mét năm lăm ngang với chiều cao trung bình của nữ ở trong nước. Tôi lại cao hơn hẳn cô một cái đầu nên cũng thường xuyên trêu chọc lắm, kết quả muôn lần vẫn như một, cô nàng đá thật mạnh vào chân tôi một cái, còn tôi thì co chân nhảy lò cò vài vòng.

Nhu Vân có gương mặt bầu bĩnh khá đáng yêu, không khí xung quanh cô vẫn luôn dễ chịu dễ gần, ai ai nhìn vào cũng thấy thích nhưng đừng nhìn vẻ bề ngoài rồi đánh giá vội. Nhu Vân rất khó tính, tôi thường hay trêu cô là Vân bô lão, một phần là vì tính cách, một phần cũng là vì cô hơn tôi một tuổi. Ngày trước Nhu Vân từng trượt Đại học một lần, vì vậy mới phải học chậm một năm nhưng với vẻ ngoài hồn nhiên yêu đời, tất cả bạn cùng lớp đều quên đi mất tuổi tác thực sự chênh lệch như thế nào.

“Tự mình cầu nguyện cho ông bà thôi”, tôi mỉm cười đáp.

Nhu Vân híp mắt lại nhìn tôi một chút rồi nhoẻn miệng cười, cô nàng đột nhiên huých tay vào một bên hông tôi rồi nói:

“Xem ra cậu thi cử suôn sẻ nhỉ?”.

Một câu này nghe ra mùi thuốc súng cực kỳ nồng đậm, tôi chỉ cần trả lời trật ý thôi là đảm bảo sẽ lãnh đủ ngay. Nhưng với câu hỏi có/không như thế này thì rất khó để tránh, thậm chí muốn tránh có khi cũng không được.

“Cũng không đến nỗi nào, vẫn trong vùng an toàn”, tôi quyết định thành thật với lòng mình, nói giảm nói tránh, còn việc cô hiểu sao thì tùy, chỉ cần không nói thẳng thì đảm bảo sẽ không bị ăn đòn.

Nhu Vân nghe vậy liền bĩu môi, cô chỉ hỏi thôi, dù sao từ đầu cũng biết tôi không có lý do gì để thi thấp điểm rồi.

“Trưa nay đợi tớ, chúng ta đi ăn cùng”.

Tôi gật đầu rồi vẫy tay “đuổi” Nhu Vân vào phòng thi, bởi giảng viên coi thi đã gọi đến tên rồi. Nếu tính như những môn thi vấn đáp khác thì các giảng viên thường lựa chọn gọi theo ABC cho dễ nhớ nhưng ngày hôm nay lại khác đôi chút, gọi theo kiểu vòng quay may mắn.

Ai may thì vào, ai xui thì đợi.

Thông thường, tên tôi và Nhu Vân sẽ cách nhau cực kỳ xa, người đầu bảng, người cuối bảng, muốn đi ăn cũng phải chờ đến tận đầu giờ chiều. Nhưng may là môn này thay đổi thể lệ, chúng tôi có thể đi ăn sớm hơn một chút rồi.

. . .

Ba mươi phút sau, Nhu Vân rời phòng, sắc mặt ảm đạm nhìn tôi cười ha ha mấy tiếng không chút sức lực. Tôi đại khái cũng hiểu tình cảnh của cô rồi, nhẹ thì qua môn, nặng thì “toang” cả kỳ. Nhưng tôi không lên tiếng an ủi bởi Nhu Vân là người rất mạnh mẽ, một chút này chưa là gì đâu, dù sao trước đó cũng nợ sẵn hai, ba môn rồi, thêm một môn cũng không khiến cô buồn rầu.

“Đi ăn thôi, tớ bao”, tôi nói.

Nghe vậy, Nhu Vân liền thay đổi sắc mặt rồi cười rất tươi, nét ảm đạm trước đó đã không cánh mà bay, thậm chí còn không có chút dấu vết tồn tại nào nữa kia. Quả nhiên là người của chủ nghĩa cơ hội mà.

Tôi cùng Nhu Vân đến ăn một tiệm cơm gà xối mỡ ở gần trường, tiệm này không lớn lắm nhưng được cái sạch sẽ, giá cũng rất sinh viên, khoảng hai mươi nghìn trở lại thôi. Tuy nói trong trường cũng có nhà ăn nhưng mọi người biết đấy, cơm trường không mấy khi ngon, mà giá lại còn cắt cổ nữa.

Ăn ngoài như thế này vừa ngon lại vừa rẻ, vừa “cân” được cái dạ dày không đáy kia của Nhu Vân. Mặc dù đã nhìn cô nàng khá nhiều rồi nhưng tôi vẫn luôn tự hỏi thức ăn vào bên trong dạ dày cô xong thì sẽ đi đâu. Nhu Vân ăn rất nhiều, sức ăn của cô phải hơn tôi một chút nhưng chẳng bao giờ lên cân nổi, tôi đảm bảo những cô gái ngoài kia sẽ phải ghen tị Nhu Vân nhiều lắm đây.

“Tử Duy, cậu có người yêu chưa?”, giữa bữa ăn, Nhu Vân đột nhiên hỏi.

Tôi có hơi ngạc nhiên với câu hỏi này, không đầu không đuôi tự nhiên lại đi hỏi chuyện yêu đương nhưng nhìn thần sắc nhiều chuyện kia thì tôi lại lò mò đoán được gì đó. Tôi từ tốn quay lại nhìn đằng sau, vừa vặn, một cô gái ở cách đó hai bàn bỗng dưng vội vã cúi gằm xuống ăn phần cơm của mình.

Tôi quay lại nhìn Nhu Vân nói:

“Không có, tớ không có ý định yêu ai”.

“Hay là có anh chàng nào rồi?”, Nhu Vân hỏi nhỏ, nét mặt tựa hồ có chút thích thú cùng hiếu kỳ khi đề cập đến chuyện này.

“Không có đâu, cậu nghĩ nhiều rồi. Mau ăn đi, đầu giờ chiều còn phải vào lớp nữa”, tôi đáp.

Nhu Vân híp mắt lại nhìn tôi đầy thâm ý nhưng thân là đứa hướng nội, tôi dư sức bảo trì được sắc mặt của mình, cô nàng cũng chẳng thể nào nhìn ra được điểm gì lạ, chỉ có thể cúi đầu xuống ăn nốt phần gà còn dang dở kia.

Nhu Vân không biết tôi là người đồng tính nhưng tôi đoán có lẽ cô nàng đã lờ mờ đoán được gì đó rồi. Tôi biết cô là một cô gái tốt nhưng có một số chuyện, tôi cũng ngại chia sẻ, cũng may, cô vẫn là một người bạn hiểu chuyện. Chỉ là thi thoảng không kiềm chế được bản tính tò mò ở trong người mình thôi.

. . .

Đầu giờ chiều này, chúng tôi có một buổi sinh hoạt lớp để đánh giá điểm rèn luyện cuối kỳ. Thông thường không ai muốn đi những buổi như thế này đâu, ai chẳng biết điểm rèn luyện chỉ mang tính hình thức nhưng vì lớp trưởng đã làm căng lên nên cũng nói gì được.

Rất nhiều người bất mãn với chuyện này nhưng để nói thẳng ra thì đảm bảo chẳng có người nào đâu, bởi lớp trưởng làm đúng nguyên tắc của trường, hơn nữa lại được rất nhiều giảng viên trong khoa ưa thích, gọi thẳng là con cưng của các cô, các thầy. Vì vậy, chẳng ai muốn đối nghịch với thế lực gọi là “lớp trưởng” đâu.

“Tử Duy, áo này cậu mua đâu vậy?”, cậu bạn ở bàn bên đột nhiên chồm qua hỏi nhỏ. Tôi đang cảm thấy chán với buổi đánh giá này nên có thêm một người để trò chuyện cũng không phải ý tưởng tồi.

“H&L, ở trung tâm thương mại V ấy”, tôi đáp.

Nghe vậy, cậu bạn kia liền nhìn tôi với ánh mắt chớp chớp ngạc nhiên rồi chuyển mắt xuống nhìn con Hoodie tôi đang mặc ở trên người. Thành thật thì gu thời trang của tôi cũng khá ổn bởi tôi thích phong cách tối giản, vừa dễ phối đồ, lại vừa tôn được dáng người.

Tôi cao một mét bảy tư, nặng cũng tầm sáu ba, sáu tư ký gì đó, lâu rồi tôi không cân nhưng con số cũng chỉ dao động qua lại thế thôi. Ngày trước, tôi vốn không phải là một người siêng tập luyện thể thao bởi tôi tự tin vào bộ gen di truyền nhà mình. Cả ba và mẹ tôi đều rất cao, thậm chí hiện nay người thấp nhất nhà là mẹ mà chỉ thấp hơn tôi hai phân (cm) cũng đủ hiểu rồi.

Nhưng do từ nhỏ tôi hay bị bệnh vặt, phải điều trị bằng thuốc tây nhiều, dẫn đến cơ thể suy nhược khó phát triển. Chuyện này thể hiện rõ nhất vào năm cuối cấp hai, khi ấy, bạn bè đều đã “nhổ giò” trên một mét sáu, chỉ có tôi là vẫn giậm chân ở một mét rưỡi. Tôi nghe nói một khi qua độ tuổi dậy thì, cơ thể sẽ không thể cao được hơn mấy phân nữa. Cho nên từ đó về sau, ngày nào tôi cũng điên cuồng lao vào luyện tập giãn cơ.

Cũng may trời không phụ lòng người, tôi phát triển muộn nhưng bản thân dường như vẫn thuộc bộ gen lặn ở trong nhà nên chiều cao chỉ dừng lại ở một mét bảy tư. Mà đây đã là kết quả của sự nỗ lực giãn cơ nhiều năm liền rồi đấy, đến ông anh ruột của tôi lười chảy thây suốt ngày chỉ có ăn với nằm thôi mà cũng cao đến tận hơn mét tám rồi. Đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra.

Quay lại với gu thời trang, tôi ăn mặc tương đối đơn giản, quần jeans dài, áo thun trắng trơn cùng con Hoodie đen của hãng H&L. Dưới chân mang một đôi Timberland màu nâu đất cổ điển phù hợp với những ngày mưa cuối năm, người đam mê thời trang một chút thôi thì nhìn vào sẽ tính ra được tổng số tiền đang đắp lên người tôi đây. Ngành học của tôi là truyền thông và PR, vẻ bề ngoài rất quan trọng, cho dù có nghèo rớt mồng tơi thì cũng đầu tư quần áo cho mình rất đường hoàng. Vẻ bề ngoài rất quan trọng đối với ấn tượng đầu, không chỉ trong công việc mà cũng trong tình yêu.

Tôi cùng cậu bạn bên cạnh cũng chỉ trò chuyện qua loa một vài câu rồi phần ai người nấy lại tiếp tục làm làm bản đánh giá của mình. Tôi không có sẵn bút trên tay nên định mở túi lấy, bất giác, ánh mắt dừng lại trên ô cửa sổ ở bên cạnh.

Ngoài trời đang mưa nhưng tôi lại không đa sầu đa cảm đến như vậy đâu, tôi nhìn là căn phòng ở dãy nhà đối diện, vừa vặn bên đó cũng có một ô cửa sổ lớn không kém. Bên trong căn phòng đó là một cậu trai đang cúi đầu cặm cụi làm bài thi, dáng vẻ trông rất nghiêm túc.

Tôi nhận ra cậu trai đó, chúng tôi vốn học cùng khoa, chẳng qua khác lớp nên giờ thi vấn đáp cũng khác buổi nhau. Đây không phải lần đầu tôi thấy cậu ấy nhưng chỉ có lần này là có chút đặc biệt. Tôi nhìn cậu ấy rất chăm chú, hai chúng tôi ở hai dãy nhà khác nhau nhưng tôi có cảm giác như đang ngồi bên vậy.

Ngày hôm đó, tôi không nhớ được lớp trưởng đã nói những gì nhưng tôi cũng không quản lắm. Bởi trong khoảnh khắc đó, thế giới trong mắt tôi chỉ có người con trai ấy thôi.

Chương 3: Phòng tập gym

Hải Minh, đó là tên của cậu ấy, đồng thời cũng là “người của công chúng”. Cậu ấy là sinh viên đẹp trai nhất của khoa tôi, ai ai cũng khen ngợi không ngớt. Gương mặt góc cạnh, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt sâu lắng, giọng nói trầm ấm như rót mật vào tai. Mặt khác, cậu ấy rất cao, tôi không biết cụ thể là bao nhiêu nhưng chắc chắn cao hơn tôi.

Vào ngày gặp mặt đầu tiên của tân sinh viên, tôi đã từng vô tình lướt qua ánh mắt của cậu ấy. Lúc đó, tôi không có suy nghĩ gì đặc biệt vì còn bận phải đi tìm bạn học của lớp mình. Về sau khi nghe mấy đứa con gái trong lớp bàn tán thì tôi mới có dịp nhìn rõ hơn, thú thật thì tôi cũng không hiểu sao mọi người lại thích cậu nữa, tôi cũng chỉ thấy bình thường thôi mà.

Có lẽ gu của con gái thời nay là Fuck Boy chăng?

Không phải tôi nói xấu đâu, ngoại hình của cậu ấy đúng chuẩn là Fuck Boy trên phim truyền hình Hàn Quốc đấy, cậu ấy không được đoàn phim cast đúng thật là khá uổng. Nên nhớ, với đoàn phim thôi, không phải với tôi, tôi chưa có hứng thú với việc tìm hiểu người khác lại đâu.

Chỉ có điều, ngày hôm nay có lẽ bị “quật” thật rồi, tôi không hiểu làm sao tôi có thể nhìn Hải Minh lâu đến như vậy. Tôi nhìn cậu ấy làm bài, nhìn cậu ấy vò đầu vì gặp phải câu khó, nhìn cậu ấy xoay bút khi không biết nên phải làm sao cho đúng. Nói chung, tôi chỉ nhìn và nhìn.

“Này, Tử Duy”, cậu trai bên cạnh đột nhiên đập nhẹ vào vai, tôi liền giật mình quay lại, vừa vặn cũng dọa cậu trai kia giật mình theo.

“Chuyện gì vậy?”, tôi hỏi.

Cậu trai kia vuốt ngực nhìn tôi hết hồn nhưng tôi cố gắng không để lộ chuyện gì quá kỳ lạ ra mặt. Đồng thời cũng chống tay lên bàn nghiêng người để che lấy Hải Minh ở dãy nhà bên kia. Thú thật thì tôi có cảm giác hơi giống mấy cảnh vụng trộm yêu đương ở trong phim nhưng nghĩ đến yêu đương, tôi lại thu tay về.

Cậu trai kia không hiểu hành động của tôi lắm, chỉ nói:

“Lớp trưởng chuẩn bị thu bản đánh giá lại rồi, cậu chưa viết gì sao?”.

Nghe vậy, tôi nhìn xuống bản đánh giá của mình, một tờ giấy in sẵn chữ nghĩa ở bên trên nhưng trắng trơn không có lấy nét bút nào, hiển nhiên, tôi nào có thời gian viết. Thế là tôi vội lấy bút ra, nhanh chóng điền một số thông tin cần thiết lên trên rồi chuyển sang những người khác nộp về lại cho lớp trưởng.

Sau đó, tôi quay đầu nhìn sang dãy nhà bên kia, bóng dáng của Hải Minh đã không còn, có lẽ cậu ấy đã lên trên bàn giảng viên để vấn đáp rồi. Không hiểu sao, trong đầu tôi lại thầm mong cậu ấy thi có kết quả tốt. Tôi cảm thấy  hoài nghi bản thân mình, câu trước nói chưa muốn tìm hiểu người khác, câu sau lại đi lo lắng cho người ta.

Tôi cũng không phải con gà non mới tập tành yêu đương, tự nhiên hiểu được bản thân đang tự vi phạm vào lời hứa của chính mình. Nhưng tôi lại cố tình vi phạm, là cố tình đấy. Sự tồn tại của Hải Minh qua ô cửa sổ ngày hôm nay giống như một con quỷ muốn kéo tôi về lại con đường ngày trước. Mà kỳ lạ là tôi lại không từ chối sự cám dỗ này, ngược lại còn rất hưởng thụ nó. Tôi vô thức đưa tay lên trán xem thử có phải mình bị sốt rồi không, tại sao lại có những suy nghĩ không bình thường như vậy.

“Tử Duy, không về sao?”, giọng Nhu Vân bất chợt vang lên ở bên cạnh.

Người ở trong lớp đã sớm về hết, tôi lại không nhận ra, chỉ có tự mình ngồi đây rồi làm mấy trò khùng điên với tâm trí. Tôi có thể giỏi che giấu mọi người nhưng đối mặt với đôi mắt to tròn của Nhu Vân thì khác. Có lẽ cô nàng đã nhìn ra chỗ không thích hợp của tôi rồi, dù sao cũng là con gái, tâm tư vẫn tinh tế hơn con trai nhiều.

Tôi nhìn Nhu Vân một chút rồi nói:

“Tớ còn một số chuyện cần làm, hôm nay không về cùng cậu được”.

Nhu Vân chớp mắt nhìn tôi, biểu cảm như thể đang hỏi liệu tôi có bị điên rồi không.

“Ôi chúa ơi, người trông chờ lúc ra về nhất bây giờ lại đang nói gì thế này?, Nhu Vân hỏi.

Tôi không tiện giải thích, chỉ cười cười vài tiếng đáp lại:

“Hôm nay tớ có việc thật, mặt khác, cậu còn không ra nhanh là phải đợi rất lâu mới vượt qua được biển người ở bãi đỗ xe đấy”.

“Đúng rồi, quên mất. Vậy tớ về trước đây, nhớ tắt quạt tắt đèn đấy”, Nhu Vân vội vàng đứng dậy rồi xách lấy cái túi của mình chạy ra ngoài, đồng thời không quên quay đầu lại nhắc nhở tôi.

Tôi nhìn Nhu Vân chạy ra ngoài cho đến khi không còn thấy bóng lưng nữa thì thở dài một hơi. Cô nàng này cứ quanh quẩn bên tôi như thế này thì làm sao có thể kiếm ra một chàng trai cho riêng mình đây. Nhu Vân rất có duyên, nếu cô nguyện ý thì đảm bảo sẽ không thiếu đàn ông cho cô chọn nhưng tôi cũng khó hiểu tại sao cô vẫn luôn quanh quẩn ở bên tôi thế này.

Giữa chúng tôi rất thoải mái với nhau, tôi cũng biết rõ thói hư tật xấu của cô, bảo cô có tình cảm đặc biệt với tôi thì bỏ đi, tôi không tin đâu. Đó giờ có cô gái nào lại bày ra bộ dạng “xấu xí” nhất cho chàng trai mình thích thấy đâu, như thế không khoa học, cũng không đúng với tính cách của Nhu Vân một chút nào.

. . .

Tôi cất cây bút của mình vào túi chéo rồi đeo lên vai, sau đó làm theo lời của Nhu Vân, tắt hết đèn điện rồi mới ra ngoài. Trời bây giờ đã tạnh mưa, mặt đất cũng có chút ẩm ẩm khá khó chịu, tôi vừa đi vừa tránh mấy vũng nước rồi nấp mình vào trong góc khuất ở một tòa nhà khác gần nơi lớp tôi sinh hoạt.

Tại tòa nhà này, tôi có thể quan sát được những người đi ra từ phòng thi của Hải Minh. Cậu ấy chưa thi xong nên vẫn chưa ra ngoài, tôi chỉ cần đứng đợi ở đây là được. Tôi không quen biết cậu ấy, cậu ấy lại càng không biết tôi. Cậu ấy nổi tiếng nhưng tôi lại không để tâm lắm, nhiều lần vô tình thấy được trên hành lang nhưng tôi cũng không nhìn cậu ấy nhiều như hôm nay. Hôm nay ở cậu ấy có cái gì đó khiến tôi phải tò mò quan sát đến từng chi tiết một.

Rốt cuộc cậu ấy là một người như thế nào đây?

Tôi đứng chờ thêm mười lăm phút nữa, lúc này, cậu ấy cũng đi ra, sắc mặt rất tươi tỉnh, có lẽ bài thi vừa rồi làm tốt lắm. Cậu ấy nhanh chóng nhảy bổ đến chỗ đám bạn rồi choàng vai nhau cười nói rất thân thiết. Tôi dõi theo hình bóng của cậu ấy đến khi ra tận bãi đỗ xe thì mới dời mắt trở về.

Tôi dựa lưng vào bức tường bên cạnh, hai mắt nhìn thẳng lên bầu trời mịt mù ở bên trên. Tôi cảm thấy đồng cảm với nó, cũng ảm đạm mịt mù không khác gì nhau. Tôi lấy điện thoại xem thời gian, chỉ mới hơn bốn giờ chiều một chút, cũng còn sớm nên tôi không vội trở về, thay vào đó đi tập gym một chút vậy.

. . .

Tôi tập Kendo vào mỗi thứ hai, tư, sáu; còn ba, năm, bảy thì đi tập gym để củng cố từng khối cơ ở trên người. Vì vậy, trong cốp xe của tôi luôn luôn dành không gian cho hai bộ đồ, một là Hakama tập Kendo, hai là đồ thể thao dùng để tập gym. Tôi không phải dạng người đam mê thể thao đến mức chủ động tìm đến nó, tôi tập thể thao chẳng qua là vì thói quen thôi. Hơn nữa, có một số chuyện khi tiến vào trạng thái luyện tập thì tôi sẽ quên đi ngay.

Tôi không thích sự mờ mịt, cũng không thích những chuyện không rõ ràng, bởi vì nó khiến tôi không cách nào chủ động được. Cho nên tôi quyết định muốn quên Hải Minh đi để trở lại với cuộc sống thường ngày. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, lúc tôi đến phòng tập thì đập vào mắt tôi chính là Hải Minh.

Thế giới này nhỏ đến thế sao?

Tôi tự hỏi.

Mặc dù Đà Nẵng - Thành phố nơi tôi đang sống đây không phải lớn lao gì nhưng cũng chứa được gần ba triệu dân, số lượng phòng gym phục vụ nhu cầu tập luyện cũng có đến hàng trăm hàng ngàn. Nhưng không hiểu sao cả hai chúng tôi lại có thể chạm mặt được chung một phòng gym như thế này.

Phòng gym giờ này tạm thời còn hơi ít người, phải đợi qua giờ tan tầm thì may ra mới đông hơn được nên tôi cũng không nán lại ở lối vào quá lâu, tránh cho việc bị cậu ấy để ý đến. Tôi tiến đến quầy lễ tân đưa phiếu tập của mình cho nhân viên, sau đó lấy chìa khoá tủ rồi vào phòng thay đồ để thay đồ tập.

Lúc trở ra thì tôi đột nhiên đứng hình lại, toàn thân như bị trời trồng đứng yên một chỗ. Tôi nhìn thấy Hải Minh đang khá gần gũi với một cô gái tương đối mũm mĩm, ý tôi là không phải loại gần gũi ấy, chỉ là cậu ấy đang hướng dẫn cô gái kia cách luyện tập sao cho đúng thôi.

Cậu ấy là PT (huấn luyện viên riêng) sao?

Trong đầu tôi chỉ có thể nghĩ đến một từ đó thôi, bởi bây giờ tôi mới để ý đến bộ đồ tập trên người cậu ấy. Đó là đồng phục của phòng tập này, bên trên còn có cả logo nữa nên không lý gì tôi nhìn nhầm được.

“Phòng tập có PT mới hồi nào vậy anh?”, tôi quay sang hỏi người đang tập ở bên cạnh, đó là một ông anh tôi quen được trong quá trình tập, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, mỗi lần tập là gần như dùng đến số tạ có hạn mức rất cao. Ông anh này hiểu rất nhiều về gym nhưng lại không có hứng thú đi làm PT.

Lúc mới tập, nhờ có ông anh này nên tôi mới tập luyện đúng hướng và phát triển cơ bắp đều toàn thân, vì vậy các khối cơ của tôi phát triển rất tốt, tôi cũng hài lòng với cơ thể của mình bây giờ. Tôi đang đợi ông anh này tập xong rồi đến lượt tôi tập nên cũng tiện miệng hỏi một chút.

Ông anh đưa mắt sang nhìn Hải Minh ở bên kia một chút rồi cười nói:

“Em nói Minh hả? Cậu ấy làm PT ở đây cũng nửa năm rồi, chủ yếu vào thứ hai, tư, sáu nên em không gặp cũng phải”.

“À, ra vậy, chẳng trách thấy chuyên nghiệp thế”, tôi gật gù, thì ra vốn dĩ khác buổi nên tôi không gặp được nhưng nếu bây giờ cậu ấy đi cùng buổi thì chẳng phải ngày sau sẽ luôn gặp mặt sao?

Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện một cỗ hào hứng khó tả nhưng rất nhanh, tôi liền dập tắt nó ngay. Hào hứng vào lúc này thật sự nguy hiểm quá, tôi nên nhớ rõ lại mục đích ban đầu đến đây để làm gì, là để quên đi cậu ấy, chứ không phải là ngây người ra nhìn.

Thế là tôi liền lao vào tập luyện điên cuồng, đồng thời cũng lựa máy tập nào mà khiến tôi phải quay lưng về phía cậu ấy, tránh được việc phải nhìn cậu ấy càng nhiều càng tốt.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play