Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vi | Lưu Luyến Không Quên

Chương 1 : Yến tiệc

Lưu Luyến Không Quên

•Tác giả: Vi.

•Thể loại : Ngôn tình, hiện đại, ngược luyến tàn tâm, HE.

•Số chương : Chưa xác định

•Started: 10/6/2018

Ended :

📍Cảm thấy thích thì nhấn ngay theo dõi và follow Vi để cập nhật chương mới nhen!

Đó là một buổi tối đầy sao, ánh đèn từ yến tiệc rực rỡ một khoảng trời.

Chung quanh toàn là những người của giới thượng lưu có máu mặt trong thành phố S này.

Từ nơi lung linh hào hoa đó một định mệnh đã mở ra!

Lúc này đây, chiếc xe Hammer màu đen đang tiến vào cổng lớn của yến tiệc, từ trên xe bước xuống là một người đàn ông trung niên. Một thân âu phục phẳng phiu, kế tiếp là một cô gái có thân hình nhỏ nhắn.

Trên người cô gái là bộ váy đuôi cá màu hoàng kim chói loá giữa buổi tối tĩnh mịch, mái tóc dài đến giữa lưng được uốn nhẹ xoã sau lưng kèm theo đó là đôi mắt màu hổ phách mang đến vẻ đẹp quyến rũ không kém phần mị hoặc sóng mũi cao thẳng, đôi môi anh đào mọng nhỏ.

Cả hai cùng sải chân đi về hướng yến tiệc đang diễn ra, đến cửa người soát vé cúi người chào.

"Thanh thị trưởng, Thanh tiểu thư "

Chào xong cung kính đứng nép sang một bên. Thanh Trung Phi cùng con gái Thanh Tuyết bước vào đại sảnh to lớn đang tổ chức tiệc.

Thấy Thanh thị trưởng đến ai cũng nao nao lại trò hỏi bắt chuyện cô giả vờ mệt nói cha đi lại sofa ngồi.

Cô ngồi lọt thỏm trên ghế sofa màu nâu sang trọng tay cầm ly vang nhấm nháp từng chút.

Ánh mắt nhẹ đảo quanh bữa tiệc, những bữa tiệc này rất nhàm chán do cô ở nhà quá rãnh rỗi nên mới đi theo cha.

Ánh mắt lơ đãng vô tình đụng vào người đàn ông trẻ tuổi đang đứng nói chuyện cùng các đối tác.

Anh một thân áo vest đen trong là sơ mi trắng hai nút trên được thả ra thấp thoáng thấy được lồng ngực cứng rắn màu đồng trông rất lãng tử. Tim Thanh Tuyết đột ngột đập nhanh trong đầu chỉ có hình ảnh của người đó, thật là tại sao lại quyến rũ tới như vậy chứ!

Mái tóc được chuốt gọn trải ngược ra sau lộ ra khuôn mặt nam tính chết người, đôi môi mỏng kiên nghị, đôi mắt sắc bén như chim ưng dung hoà nên bức tranh không khỏi khiến nhiều người muốn trầm mê vào đó! Lâu lâu khoé môi lại nhếch nhẹ cười với đối phương sau đó lắc lắc ly rượu trên tay.

Thanh Tuyết cơ hồ muốn gục xuống trước những động tác đó, cô cuống cuồng chạy đến chỗ cha đang nói chuyện nhẹ kéo tay ông khẽ gọi "Ba à"

"Sao vậy con" Thanh Trung Phi khó hiểu nhìn con gái gấp gáp của mình như bị ma đuổi.

Cô vươn bàn tay trắng như tuyết chỉ hướng của anh đang đứng thong dong nói chuyện "Ba có biết người đó là ai không?"

Đôi mắt của Thanh Trung Phi nhíu lại vừa rõ lộ ra vết chân chim đã ăn mòn từ lâu do những sóng gió cuộc đời

"Nếu ba nhớ không lầm đó là CEO trẻ tuổi của Bạc Thị—Bạc Thiên"

Mắt cô như thấy sao lập tức sáng ngời, Bạc Thiên tên thật đẹp như chủ của nó vậy.

Cô hỏi xong buông cánh tay ông ra tao nhã đi về hướng anh, không ai biết tay cô đang cấu chặt vào chiếc ly trong tay dường như sắp muốn vỡ.

Trong đầu chắc chắn chỉ có một câu ‘Lập tức muốn làm quen với anh ấy!’

Cô đứng cách anh năm bước chân, nhìn gần anh càng tuấn tú và một chút chững chạc của người đàn ông, trong ngực cô tim đập nhanh đến nổi như muốn chui ngược ra ngoài.

Không biết cô đứng sững bao nhiêu lâu, một giọng nói trầm ấm của ai đó vang lên bên tai cô đánh thức cô từ trầm ngâm thức dậy.

Trước mặt là gương mặt Bạc Thiên chỉ cách một mét, cô nuốt ngụm nước bọt thầm nghĩ anh thật đẹp trai a \~\~

"Này cô, cô không sao chứ" Thấy cô không trả lời lịch thiệp vươn tay lay nhẹ người cô.

Từ đó, cô vì uống nhầm một ánh mắt mà cơn say theo cả đời..

Hết chương 1

Đây là bộ truyện thứ 2 mình rất tâm huyết mọi người thấy hay thì ủng hộ mình nhen!

*Vi

Chương 2 : Tình ý

Tác giả: Vi.

Khoảnh khắc anh lay người cô, tim cô

đập càng nhanh như muốn phá tan lồng ngực đi ra ngoài.

"A, em không sao cảm ơn anh "

Bạc Thiên nghe cô trả lời xong rút tay lại trở về dáng tiêu chuẩn hằng ngày. Đắn đo mãi cô mới lên tiếng làm quen "Em có thể làm quen với anh chứ, em là Thanh Tuyết!"

Cô chìa bàn tay trắng như bông tuyết ra giữa không trung, anh nhìn cô lại nhìn tay cô rồi hé miệng cười nhã nhặn như thường lệ.

"Xin chào tôi là Bạc Thiên rất hân hạnh được quen Thanh tiểu thư đây "

Anh vươn cánh tay rắn chắc như sắt của anh quàng lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô.

Tay chạm tay, lòng bàn tay anh ấm nóng còn có vài vết chai sạn áp sát vào tay cô.

Mặt cô một mảng phiếm hồng, tim đập loạn nhịp, tay anh ấy thật ấm thật muốn nắm mãi a \~ Biết là anh chỉ theo quy tắc làm quen thường ngày nhưng cũng không kiềm được mà bị hút về phía anh!

"Thanh tiểu thư có thể buông tay được rồi chứ" Bạc Thiên khó hiểu nhìn cô cứ giữ khư khư tay mình.

"Xin lỗi" Thanh Tuyết ngượng ngùng, lưu luyến rút tay mình ra.

Đúng lúc này, ban nhạc bắt đầu tiết mục khiêu vũ mọi người đều ra nhảy với nhau.

Nhìn mọi người rồi nhìn Bạc Thiên trước mặt, ánh mắt của cô trở nên liều lĩnh đưa tay ra trước mặt anh "Vậy, Bạc tiên sinh có thể nhảy với em một bản không?"

Bạc Thiên vì lời nói của cô mà phá lệ cười nhẹ lộ ra hàm răng đều trắng tinh "Thanh tiểu thư, những điều này hãy để đàn ông chúng tôi làm trước!"

Cô cười hì hì nhìn xung quanh mọi người đều là đàn ông đưa tay ra mời phụ nữ chứ ai như cô.

Bạc Thiên bỗng nhiên cúi nhẹ người đưa bàn tay to lớn trước mặt cô hết sức là lịch lãm nói "Thanh tiểu thư, tôi có vinh hạnh được nhảy với cô một điệu không? "

Cô cũng rất phối hợp hai tay cầm váy nâng lên cúi nhẹ người đưa tay mình vào tay anh "Đó là vinh hạnh của tôi!"

Tay cô ở vai anh, tay anh ở eo cô hai người nhẹ nhàng như điệu nhạc, điêu luyện như dòng nước hoà vào làn người khiêu vũ.

Thanh Tuyết cả buổi chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, lần đầu tiên chìm vào tình yêu đầu đời cô muốn càng ngày càng nhấn sâu mình hơn!

Cô và anh gần đến nỗi có thể ngửi được mùi hương của cơ thể anh toát ra. Mùi hương bạc hà nam tính trầm ấm.

Bạc Thiên đối với lần đầu tiên khá là ngạc nhiên với cô, cô gái này lại không giống như những cô gái khác cư nhiên lại bạo dạn không ngại ngùng mà mời anh khiêu vũ như vậy.

Lần đầu tiên gặp ấn tượng về cô chỉ là ' Cô bé ngốc '

Điệu nhạc cuối cùng cũng kết thúc, cũng phải buổi tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn mà. Anh rất đúng mực buông tay ở eo cô ra cười nói "Hôm nay có duyên gặp Thanh tiểu thư tôi rất vui, tôi có việc phải về tạm biệt cô! "

Cô cười nhẹ "Tạm biệt, Bạc tiên sinh!"

Khi anh xoay người, cô cười dịu dàng "Bạc Thiên, chúng ta rồi sẽ gặp lại không phải là một lần mà là luỵ vào nhau cả đời!"

Ngồi được một chút cô lại kéo tay cha cô về nhà, cha cô nói chuyện một chút rồi cùng nhau ra xe đi về.

Xe lăn bánh vào Thanh Viên cánh cổng màu đồng nặng nề mở ra, chiếc xe màu đen chầm chậm tiến vào sân. Ngôi biệt thự được xây theo phong cách Châu Âu cổ điển xung quanh là vườn hoa với đầy đủ loại hoa vây sát ngôi biệt thự cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Cô bước xuống xe đi vào nhà chạy thẳng lên lầu vào phòng tắm rửa thay đồ. Ưu nhã vòng tay ra đằng sau cởi khoá váy lập tức buông bỏ thân thể ngọc ngà.

Từ trên xuống dưới nơi nào cũng hoàn hảo, làm mê lòng người!

Thiên Tuyết tắm xong mặc chiếc đầm trắng kín đáo dài đến đầu gối.

Mở cửa bước ra ngoài cô đi đến thư phòng của ba, nhẹ hé mở cửa nhìn vào trong thấy ba đang ngồi trên bàn làm việc, Thanh Tuyết nhẹ đóng cửa nhón chân đi vào.

"Ba con có việc này muốn nói với ba"

Thanh Tuyết ngồi xổm bên cạnh ba

Thanh Trung Phi vừa lật tài liệu vừa nói "Sao chuyện gì con gái?"

"Ba con năm nay đã hai mươi tuổi rồi con muốn lấy chồng" Thanh Tuyết ở bên cạnh nũng nịu nắm tay của ba.

Thanh Trung Phi có hơi kinh ngạc bởi vì thường sắp xếp xem mắt cho con gái nhưng cô toàn chê những người đó cô không thích một chút nào mà sao bây giờ lại.

" Được rồi con muốn cưới ai nào" Thanh Trung Phi yêu thương nhìn Thanh Tuyết. Đối với ông, cô muốn cưới ai cũng được chỉ cần cô hạnh phúc ông cũng như vậy.

"Con muốn cưới Bạc Thiên người mà con đã hỏi ba đó " Mắt Thanh Tuyết chớp chớp hoài không ngừng nghỉ nhằm xin xỏ ông.

Ông buồn cười xoa đầu cô "Được rồi con ngủ đi mai ba sẽ cho người qua hỏi"

Cô chúc ba ngủ ngon rồi tung tăng về phòng úp cả mặt mình vào gối nhớ lại khuôn mặt anh lại cười tủm tỉm.

Vành trăng tròn như vầng hào quang toả sáng lên người cô bé đang ngủ miệng vừa tủm tỉm cười. Nhưng cô đâu biết con đường phía trước cô sắp đi không phải là con đường màu hồng như cô đã mong ước.

Hết chương 2

*Vi

Chương 3 : Mưa dầm thấm đất

Tác giả: Vi.

Trong phòng cô dâu hoa lệ, một cô gái ngồi nhìn trước gương ngẫm nghĩ về điều gì đó mà thất thần.

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày ba cô qua nhà thăm hỏi Bạc Thiên..cô mới nhận ra rằng anh không thích cô! Không phải là ánh mắt dịu dàng lịch thiệp hôm trước mà là những cái trừng mắt tàn nhẫn, anh thống hận cô vì đã ép cưới anh.

Ban đầu anh nhất quyết không chịu cưới cô, nhưng ba mẹ anh doạ sẽ tự tử nên anh bắt buộc phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nghĩ đến lúc này cô cúi đầu cười khẽ anh hận cô, anh không yêu cô nhưng không sao mưa dầm thấm đất anh nhất định sẽ yêu cô mà..Đúng chứ?

Cô đứng lên bước về phòng thay đồ thay bộ váy cưới toả sáng lung linh như hạt kim cương óng ánh, váy cưới được làm trễ vai từ trên vai áo xuống dưới là những hạt pha lê nhỏ nhắn trải dài đến chân.

Bộ váy cưới xoè ra như một công chúa trong truyện cổ tích bước ra, các người phụ trách trang điểm làm tóc vỡ oà khen liên tục.

Cô chỉ khẽ cười nhẹ coi như đáp lại, dù cả trăm ngàn lời khen của người khác vẫn không bằng một lời khen của anh...

Lễ kết hôn của cô được tổ chức tại khách sạn sang trọng, trước cổng những chiếc xe đắt tiền của những người giới thượng lưu nhiều như kiến tất cả đều đổ về để dự đám cưới của con gái thị trưởng và CEO của công ty Bạc thị.

Trong khán phòng, đầy ấp những tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt. Một lúc sau đèn đột ngột vụt tắt những tia sáng màu trắng thanh khiết hiện lên chiếu rội ngay cánh cửa màu vàng đồng.

- Cạch - Cánh cửa mở ra.

Thanh Tuyết choàng qua cánh tay đã già yếu của Thanh Trung Phi như thiên sứ bước vào khán phòng rộng lớn với vô số ánh mắt đang chĩa vào cô.

Cô cười dịu dàng dưới ánh đèn lấp ló làm cô thật thuần khiết pha lẫn một chút quyến rũ tựa như một thiên sứ đã lầm bước xuống trần gian, tiếng nhạc kết thúc Thanh Tuyết đã đứng trước mặt Bạc Thiên ngẩng đầu nhẹ nhìn anh bằng ánh mắt nhu tình như nước.

Anh thật đẹp trai, áo sơ mi màu trắng phía trên cổ cài thêm một cái nơ màu đen, chân dài vai rộng là tiêu điểm của phụ nữ ngày nay là người đàn ông hoàng kim!

Thanh Trung Phi vỗ vào vai Bạc thiên "Bạc thiên, ta giao con gái của ta cho con hãy chăm sóc tốt nó"

Ông nắm tay Thanh Tuyết đưa vào tay Bạc thiên. Vỗ vỗ vào hai tay đang nắm lấy nhau "Hãy sống hạnh phúc nhé, sống đến bạc đầu "

Cô nhìn ba cô, bỗng nhiên nước mắt trào ra cô ôm chầm lấy ba khóc oà lên như đứa trẻ ông yêu thương vỗ vỗ lưng cô "Được rồi đừng khóc con gái lấy chồng rồi mà cứ như vậy là sao?"

Cô lau nước mắt rồi cùng anh tiến lên bục nơi sư thầy đã đứng sẵn chờ đợi.

" Thanh Tuyết, con có nguyện cùng người nam nhân này trở thành vợ chồng hay không? Bất luận là giàu có hay là nghèo khổ, dù có ốm đau bệnh tật hay vì mọi lý do khác cũng yêu thương anh ấy, tôn trọng anh ấy vĩnh viễn chung thuỷ với anh ấy đến cuối đời?"

Mắt cô ánh lên một màn nước lung linh hướng đến anh, đem anh ngập trong biển tình của cô " Con nguyện ý! "

" Bạc Thiên, con có nguyện cùng người nữ nhân này trở thành vợ chồng hay không? Bất luận là giàu có hay là nghèo khổ, dù có ốm đau bệnh tật hay vì mọi lý do khác cũng yêu thương cô ấy, tôn trọng cô ấy vĩnh viễn chung thuỷ với cô ấy đến cuối đời?"

Anh cắn răng " Tôi nguyện ý "

Những lời tuyên thệ, hẹn ước sẽ sống với nhau bạc đầu giai lão nhưng cô không ngờ sau này cô lại là người bỏ anh đi trước ..

Bạc Thiên cảm thấy cô gái trước mặt anh rất được không đến nỗi tệ nhưng nghĩ đến những gì cô làm với anh lại nhíu mày khó chịu, cố gắng đẩy nhanh hôn lễ.

Anh cầm bàn tay mềm mại trắng tươi lên nhẹ nhàng đưa chiếc nhẫn có một hột kim cương nhỏ nhắn ấy vào tay cô.

Cô nhìn vào chiếc nhẫn trên tay tự hứa với lòng sẽ giữ gìn tôn trọng thật kĩ.

Cô nhấc bàn tay thô to của anh lên nhẹ đeo vào chiếc nhẫn cô lưu luyến nhìn bàn tay anh thật ấm\~

Mục sư nói hai người có thể hôn nhau nhưng anh không chủ động hôn cô, cô chỉ hơi buồn nhưng không sao cô làm là được. Thế là kiễng chân lên hôn nhẹ lên đôi môi đang mím chặt của anh ' chụt ' một cái, cô nhìn anh cười hì hì.

Anh không làm được cô sẽ làm thay anh!

Không ai biết anh kinh ngạc đến mức nào, khi cô hôn anh anh nắm chặt tay các gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Anh ghét bỏ xoay qua một bên kín đáo lau lau khoé miệng.

Từng cái hành động, cử chỉ của anh cô đều thu vào mắt từng cái một không để rơi hay sót một cái nào. Cô cười ngượng, có chút khó thở ở giữa ngực.

Cô cùng anh đi tiếp khách xung quanh cô ghé vào tai anh thầm thì "Em muốn nắm tay anh!"

Anh nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.

" Cô mơ à? Đừng tưởng kết hôn với tôi là sẽ khiến tôi yêu cô điều đó là không, bao, giờ" Nghiến từng chữ một trực tiếp truyền thẳng vào tai cô sau đó lại hồi thần mỉm cười với mọi người xung quanh trở lại.

Miệng cô đang mỉm cười cũng dần dần kéo xuống tái lạnh. Cô chỉ đơn giản choàng qua cánh tay anh đi tiếp khách.

Đến cả tay cũng ghét bỏ mình như vậy sao. Ha\~ mình thật là đáng thương mà tự biên tự diễn ..

Hết chương 3

*Vi

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play