Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Phong Quốc Ta Và Nàng

Chương 1: Bình Yên Và Loạn Lạc

Đôi mắt sắc lạnh ánh lên trong đêm đen tĩnh mịch...

Một cánh rừng hoang vu ở vùng biên giới phía Bắc rộng mênh mông tưởng chừng như đang say giấc cùng với muôn loài. Khi ánh trăng đã lên cao, cái bóng đen lướt nhanh qua những gốc cây đại thụ to lớn, tốc độ còn nhanh hơn cả những loài dã thú săn mồi vào ban đêm.

Một cuộc truy đuổi đến ngạt thở, tiếng hai thanh gươm va chạm vào nhau nghe thật chói tay. Gió ngoài trời rít lên từng cơn lạnh buốt. Đây là cuộc giao tranh của hai người. Một thiện, một ác.

Cánh rừng này ở phía Bắc, đây là một khu vực vô cùng nhạy cảm ở Phong Quốc. Vùng ranh giới này chưa thuộc quyền cai trị của bất kì quốc gia nào. Nơi đây chính là cội nguồn của những cuộc bạo động và là gốc gác của các bộ tộc có âm mưu lật đổ sự bình yên của Phong Quốc nói riêng và các đất nước khác nói chung.

Bóng người lúc nãy đã dần dần thấm mệt và không còn đủ sức chống lại lưỡi gươm của nam nhân với bộ y phục màu bạc phía trước. Đêm nay xem ra chẳng thu thập được gì, không khéo lại còn phải bỏ mạng tại nơi đây. Tạm thời rút lui vẫn là cách tốt nhất.

Bùm! Là khói! Tận dụng lúc tầm nhìn của người phía trước bị thu hẹp, hắn nhanh như một cơn gió lẫn vào màn đêm mà biến mất. Hắn vốn là quân do thám của bên phản nghịch nên rất thông thuộc địa hình của ngọn núi này nên việc bỏ trốn là chuyện hết sức dễ dàng.

Nhưng có một mối đe doạ vô cùng lớn đang hướng tới bộ tộc nơi hắn được sinh ra. Quả là danh bất hư truyền, Đông tướng quân - người thống lĩnh binh sĩ đi dẹp loạn ở những vùng biên giới xa xôi thật sự rất lợi hại! Màn đêm u tối cũng không thể làm giảm đi phần nào sự sắt lạnh trong đôi mắt ấy, dường như khí chất của ngài có thể lấn át mọi thứ trong thiên hạ.

"Tướng quân! Tướng quân!" Một vài tên lính gác đang tức tốc phi ngựa đến nơi ngài đang đứng.

Đông đứng đó ngước nhìn làn khói từ từ tan biến trong không trung.

"Tên đó tẩu thoát mất rồi." Hàng lông mày cau lại, vắt thanh gươm trở về vị trí ban đầu sau đó nhìn theo hướng mà đối phương vừa mới bỏ trốn.

Lại là phương Bắc, không biết bí mật ẩn sâu bên trong đó là gì?

"Huynh không cần quá bận tâm về chuyện lúc nãy đâu, có lẽ tên đó chỉ là quân do thám bên phía Lã Lạp Na gửi đến để xem xét tình hình của quân ta mà thôi. Tạm thời bộ tộc đó vẫn chưa hề có động tĩnh gì quá lớn."

Nam nhân vừa mới lên tiếng gọi Đông tướng quân bằng "huynh" đó chính là Trương Thái Đức - một trong số ít những huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử với y từ rất lâu.

"Đề phòng vẫn hơn."

Đông căn dặn bằng chất giọng nhàn nhạt sau đó leo lên lưng ngựa mà phi về phía doanh trại của quân ta.

.....

Thành Phong Hoa vốn là một nơi rất náo nhiệt nhưng nơi ồn ào và nhộn nhịp nhất chắc có lẽ vẫn là quán mì Tuyết Sương.

"Tới ngay đây, tới ngay đây."

Tiểu nhị với bộ quần áo màu nâu sẫm thân thuộc và chiếc khăn trắng vắt ngang cổ nhìn rất bình dị và thân thiện. Hai tay cậu bưng hai bát mì nóng hổi vừa mới được đầu bếp chuẩn bị xong. Phải nói mì ở đây rất ngon, sợi mi dai, nước dùng ngọt thanh và trong lúc ăn lại còn được trò chuyện với chàng tiểu nhị được cho là biết mọi lời đồn thổi trên thế gian - Hoàng Lịch.

"Tôi nghe mấy người trong trấn bảo rằng con gái của Bá lão gia bỏ nhà đi theo một tên nam nhân nào đó, không biết có thật không?"

"Đại thẩm à, đó là chuyện của tháng trước rồi! Sau khi tiêu hết lộ phí thì cuối cùng cô ta cũng vác xác về nhà mà tạ lỗi với cha mình." Hoàng Lịch đáp lời.

"Ôi trời, phận là nữ nhi mà lại hư thân mất nên như thế ư! Mà ta đây phải công nhận, con biết nhiều chuyện thật đó!" Đại thẩm vui vẻ vỗ vai Hoàng Lịch mà nói.

Cô thiếu nữ độ tuổi khoảng chừng đôi mươi ngồi cạnh chiếc bàn đặt ngay cửa ra vào kia đang liếc nhìn về phía tiểu nhị, thấy cậu vẫn đang nói chuyện với mấy vị khách ở bàn số ba thì cao giọng mà mắng:

"Có chịu đi làm việc hay không? Đừng có mà giở thói lười biếng! Huynh có tin là ta trừ lương huynh không hả tên Hoàng Lịch chết tiệt này!"

Hoàng Lịch nghe vậy giật cả mình, vội vội vàng vàng mà trả lời:

"Ta biết rồi mà, muội khoan hãy nóng giận."

Nữ nhi đó là ai mà lại quyền lực đến vậy? Tất nhiên đó chính là "bà chủ" của quán mì này. Tuyết Sương có vóc dáng nhỏ nhắn, cô không giỏi làm những việc động đến tay chân nhưng nói về việc tính toán sổ sách hay giúp quán làm ăn phát đạt thì đó là sở trường của Tuyết Sương.

"Coi kìa Tuyết Sương, mới sáng ra mà con đã mắng nhiếc Hoàng Lịch rồi đó à?"

Vị đại thúc kiêm khách quen của quán lên tiếng bênh vực cậu tiểu nhị đáng thương.

"Thúc xem huynh ấy gặp ai cũng có thể kể chuyện, không biết đúng hay sai cũng đem đi rêu rau khắp thiên hạ. Đừng có trách sau này có ngày cái miệng hại cái thân!" Cô cau có đáp lời.

Đại thúc nhìn thái độ của Tuyết Sương, vừa cười vừa nói:

"Ôi cái con bé này, mới tí tuổi đầu mà đã nóng tính như vậy rồi à. Sau này nam nhân nào có thể chịu nổi tính cháu đây hả?"

"Thúc yên tâm, sau này Hoàng Lịch con sẽ lấy muội ấy!" Cậu bưng trên tay mấy bát mì, vừa đặt xuống bàn cho khách thì miệng ngay lập tức tiếp lời.

"Ai thèm gả cho huynh cơ chứ! Suốt ngày chỉ biết lười biếng, huynh nhìn tiểu muội bên kia xem, vừa chăm chỉ vừa đáng yêu. Là anh em ruột thịt nhưng huynh chẳng bằng một phần của muội ấy!"

Tuyết Sương hướng ánh mắt ấm áp về phía cô em gái vừa tròn mười tám tuổi đang loay hoay bưng mì cho khách mà thái độ vô cùng hài lòng.

Đó là Tranh Tử, em gái của Hoàng Lịch. Dung mạo xinh đẹp như một bức tranh, tính tình vui vẻ, hoạt bát lại còn rất hiểu chuyện. Nam nhân trong thành nhiều người say đắm với vẻ đẹp của cô nhưng bởi vì xuất thân nghèo khó lại không có cha mẹ nuôi dưỡng của Tranh Tử nên họ chỉ dám đứng nhìn chứ cũng chẳng muốn đem về nhà làm vợ.

"Tuyết Sương tỉ, bàn bên cạnh vừa mới trả tiền xong." Tranh Tử chỉ tay về phía bên đó rồi đưa ngân lượng lúc nãy cho tỉ tỉ.

"Cảm ơn muội, nhờ có muội giúp đỡ mà công việc của ta mới bớt đi phần nào vất vả."

"Muội vừa nói gì cơ? Ta nghe không rõ. Suốt ngày chỉ ngồi yên một chỗ đếm tiền thì vất vả chỗ nào vậy? Ta cũng ước gì bản thân được vất vả giống muội." Hoàng Lịch vừa lau bàn vừa trêu chọc Tuyết Sương.

"Huynh im mồm cho ta!"

Tuyết Sương giận đến nổi mém chút nữa là ném luôn cả cái ấm trà đang đặt trên bàn về phía Hoàng Lịch, cũng may là Tranh Tử kịp thời ngăn cản và xoa dịu đi cơn giận của cô.

"Mới sáng ra mà bà chủ đã nổi trận lôi đình rồi à, muội xem doạ mấy vị khách quan của ta sợ xanh cả mặt mày rồi kia kìa."

Hoàng Lịch chỉ được cái nói khoác, vốn dĩ những vị khách đến đây vào sáng sớm đều đã quá quen thuộc với cảnh tượng này. Có ngày nào mà cậu tiểu nhị lại không chọc cho bà chủ tức điên lên đâu chứ!

"Tên Hoàng Lịch đáng ghét! Không thèm nói với huynh nữa!"

Nói rồi, Tuyết Sương quay sang phía của Tranh Tử, nét mặt và biểu cảm trở nên dịu dàng hẳn ra.

"Muội muội của ta vất vả rồi, lễ hội hoa đăng sắp tới ta nhất định sẽ đưa muội đi chơi thật thoả thích!"

Mắt Tranh Tử long lanh, ngũ quan thể hiện rõ thái độ vui mừng, cô như muốn nhảy cẩn lên mà ôm lấy tỉ tỉ của mình.

Hội hoa đăng là ngày mọi người trong thành tề tựu lại bên dòng sông Bách Thủy mà cùng thả đèn hoa cầu nguyện dưới ánh trăng. Chỉ cần tượng tượng thôi cũng đã thấy khung cảnh xung quanh tuyệt mĩ đến nhường nào.

"Có thật không vậy tỉ?"

"Tất nhiên là thật rồi, ta có bao giờ nói dối muội chưa hả?" Tuyết Sương khẳng định.

Năm nay Tranh Tử nhà cô cũng đã đến độ tuổi đẹp nhất trong đời của các thiếu nữ. Hội họa đăng ngoài việc thả đèn cầu bình an thì những cậu trai, cô gái còn đến đó thả đèn để mong tìm được ý trung nhân thích hợp. Tuyết Sương mong rằng đứa em gái này của mình có thể mau chóng tìm được một người thật lòng thật dạ với mình.

Tương truyền rằng những đôi nam nữ bắt đầu từ đây sẽ có một chuyện tình thật viên mãn, hạnh phúc và êm đềm giống như mặt nước trên dòng sông Bách Thủy này vậy...

#còn_tiếp 🙆‍♀️❤️

Chương 2: Đông Tướng Quân

Để đổi lấy sự bình yên và sinh mạng của hàng ngàn bách tính, cần phải có sự hy sinh...

Cuộc tiến đánh bộ tộc Lã Lập Na lần này đích thân Đông tướng quân sẽ ra trận. Tuổi đời còn rất trẻ nhưng ngài lại rất tài giỏi. Trí dũng song toàn.

Khoác lên vai chiếc áo choàng đỏ thẳm càng làm nổi bật lên bộ giáp phục màu bạc cùng với thân hình cao ráo rất chi là chuẩn mực của ngài. Nói về nhan sắc và dung mạo thì không biết nên dùng từ ngữ nào để có thể lột tả được hết sự tuấn tú này. Mái tóc đen dài buộc cao bay phấp phơi theo làn gió, hàng lông mày rậm, sắt lẹm càng làm ánh lên sự sống động của cặp mắt chim ưng dài và sâu. Ánh mắt của ngài luôn hướng về một nơi xa xăm nào đó.

Binh sĩ được chiêu mộ từ trước ngày đêm luyện tập binh pháp để sẵn sàng chiến đấu với kẻ địch mọi lúc.

Bốn bề đều là những đồng cỏ mênh mông. Khác với ngọn núi hiểm trở nơi phát hiện kẻ đột nhập lần trước, nơi binh sĩ của ta đóng quân là một khu đất rộng và bằng phẳng. Mong rằng vùng đất bình yên này sẽ không bị chiến tranh tàn phá.

Trời hôm nay thật đẹp, tràn ngập ánh sao, từng đợt gió lạnh thổi vào da thịt vốn đã đầy những vết tích của các cuộc chiến khốc liệt để lại. Tại sao chỉ là "Đông"? Họ của ngài là gì? Chỉ có trời mới biết!

Mảnh ngọc bội mà ngài luôn mang theo ở trước ngực chính là thứ duy nhất mà đấng sinh thành của Đông để lại. Đôi mắt ánh lên một nỗi buồn vô tận, sự cô đơn và nỗi ám ảnh luôn đeo bám ngài mỗi đêm kể từ ngày hôm đó. Một buổi chiều chạng vạng, ngọn lửa dữ dội chợt vùng lên, mọi thứ đều bị thiêu rụi...

Vào ngày này của hai mươi hai mươi lăm năm về trước tại một ngôi làng vô danh nằm cạnh vùng biên giới phía Bắc. Đó là một ngôi làng nghèo, nhân dân không thể trồng trọt, họ sống chủ yếu nhờ nghề săn bắt thú rừng.

Ngôi nhà nhỏ nằm ở chân núi chính là nơi Hạ Tiêu - nam nhân có tài săn bắn giỏi nhất làng sinh sống.

Hạ Tiêu vốn tinh thông võ nghệ lại còn khôi ngô tuấn tú nhưng chàng lại có một khiếm khuyết vô cùng lớn đó chính là mất đi giọng nói.

Năm Hạ Tiêu tròn sáu tuổi, lúc đó chàng sống cùng cha mẹ của mình trong làng. Tuy rằng cuộc sống nghèo khổ nhưng bù lại rất hạnh phúc. Cha mẹ rất yêu thương Hạ Tiêu, họ không quan tâm người khác nói gì về con mình.

Chiều hôm đó, biến cố đã xảy đến. Các bộ tộc phản nghịch tràn vào ngôi làng bình yên nơi chàng đang sống. Chúng giết cha, giết mẹ, cướp hết của cải và mọi thứ có thể sử dụng được trong làng kể cả phụ nữ. Phút chốc, ngôi làng đã chìm trong một mùi máu tươi tanh nồng.

Hạ Tiêu không bị bọn chúng bắt, chàng may mắn trốn thoát kịp thời cùng với số ít người còn sống sót. Chính vì thế ngôi làng mới tồn tại được cho đến ngày hôm nay. Chắc chắn rằng, ai trong số những người chứng kiến được viễn cảnh ngày hôm đó sẽ mãi không thể nào quên!

Mối thù giết cha mẹ, bạn bè mãi mãi không thể nào quên. Hạ Tiêu luôn ấp ủ một mong muốn sẽ có một ngày tận tay xẻo thịt bọn người tàn ác đó!

Ban đêm chính là thời điểm Hạ Tiêu đi săn, có một lần chàng đã giết được một con hổ lớn, lột da nó làm áo lông. Nam nhân trong làng ai cũng nhìn Hạ Tiêu bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nếu chàng không bị câm thì chắc nữ nhân trong làng sẽ tranh nhau mà gã cho Hạ Tiêu mất.

Rạng đông là lúc Hạ Tiêu đi săn trở về mang theo chiến lợi phẩm là hai con nai rừng lớn. Muốn trở về làng phải băng qua một cánh đồng cỏ xanh ngát, làn gió nhè nhẹ thổi làm tâm trạng của chàng trở nên vô cùng khoan khoái.

Bất chợt Hạ Tiêu nghe thấy một thanh âm khác thường phát ra từ phía bên phải. Đó là tiếng gì vậy nhỉ?

Lần theo âm thanh đó, trước mặt chàng bây giờ là một vách đá cao đến ngang thắt lưng còn phía bên dưới là một thung lũng sâu không thấy đáy. Cảnh tượng trước mặt làm chàng giật nảy người.

Một đứa bé được đặt cheo meo ngay sát mép vách đá đang oà khóc dữ dội giống như đang tìm kiếm sự cứu giúp. Cha mẹ của nó đâu rồi? Sao lại để con mình ở nơi nguy hiểm như thế chứ!

Tiếng khóc vang lên ngày một lớn như nhắc cho chàng rõ hơn về sự tồn tại của một sinh linh nhỏ bé ở ngay trước mặt. Không có cha mẹ nào lại đem con mình đặt trên vách đá như vầy cả, chắc chắn đứa trẻ tội nghiệp này đã bị bỏ rơi.

Hạ Tiêu nên làm gì đây? Không được! Nếu còn đứng đây chần chừ nữa thì đứa bé sẽ rơi xuống thung lũng mất! Chàng nhanh chóng tiến lại gần vách đá, bàn tay chai sạn từ từ nhấc bổng cái hình hài nhỏ bé đó lên. Là một bé trai.

Lạ thật, vừa nãy nó còn khóc to nhưng khi được Hạ Tiêu bế lên thì ngay lập tức nín khóc, ánh mắt nó nhìn Hạ Tiêu như thể hiện tấm lòng biết ơn sâu sắc. Đứa trẻ này quả thật rất kì lạ.

Mặt trời đã mọc, cả một vùng được nhuộm bởi một sắc đỏ thuần thúy, ánh sáng này giống như một tia hy vọng loé lên trong thực tại. Đánh dấu cho sự khởi đầu của một con người, một lịch sử mới.

Đứa bé này ta sẽ đặt cho nó một cái tên. Mặt trời mọc ở đằng đông... Đúng rồi! Từ giờ con tên là Đông - sự khởi đầu cho một tương lai mới, ánh sáng đỏ rực dẫn dắt đến sự bình yên.

.....

"Sắp đến canh tý rồi, huynh hãy mau cho tướng sĩ lên đường!" Chu Cửu Hàn báo cáo, đồng thời nhắc nhở vị sư huynh kết nghĩa của mình.

Chu Cửu Hàn cùng với Khương Thái Đức cả ba người là huynh đệ xuất thân từ một ngôi làng nhỏ, bây giờ làng đã không còn. Cả ba đều có chung mối thâm thù đại hận với bọn giặc phản nghịch.

"Ta biết rồi, truyền lệnh xuống, đoàn quân chuẩn bị khởi hành!" Đông ra lệnh.

"Tiểu đệ đã rõ, xin phép được cáo lui."

Nói rồi Cửu Hàn lui xuống chuẩn bị cho việc tiến quân. Bây giờ là canh tý, thời điểm mặt trăng và muôn loài còn đang say giấc. Quân ta sẽ đánh một cú bất ngờ vào doanh trại của tộc Lã Lạp Na. Theo như tin mà quân do thám báo về thì canh tý là thời điểm lính gác của tộc sẽ đổi phiên trực, lợi dụng lúc sơ hở chúng ta sẽ đột nhập một cách bất ngờ, quân canh gác sẽ không kịp báo cáo tình hình vào bên trong, đánh cho chúng không còn manh giáp. Mặc khác cánh quân còn lại chia nhau may phục ở tứ phương làm cho chúng muốn thoát cũng khó lòng thoát được.

Kế hoạch đã định sẵn, quân lính sĩ khí đang tăng cao. Trận này quân ta nắm chắc phần thắng!

Tướng quân với bộ áo choàng đỏ thẳm nổi bật trong màn đêm. Đông lên ngựa, giơ thanh gươm sáng chói lên cao, hô to:

"Toàn quân xuất trận!"

Đông tướng quân tiên phong đi trước, theo sau là hai huynh đệ thân cận của ngài.

Đi đến điểm tập trung thứ nhất, quân ta chia làm hai cánh. Đông tướng quân và Trương Thái Đức sẽ tiến hành đột kích đánh trực diện, Chu Cửu Hàn và cánh quân còn lại lo việc vây bắt những tên bỏ chạy và hỗ trợ từ phía sau.

Phút chốc đã đến được cứ điểm của quân thù, đúng như lời quân do thám báo về, bọn chúng đang thay phiên gác đêm cho nhau.

Đông ra hiệu cho các binh sĩ đợi thêm lát nữa. Khi đám lính gác kia tiến vào doanh trại nghĩ ngơi, chúng ta sẽ tiến hành đột kích. Ngay bây giờ! Các binh sĩ xông lên, tiếng hô hùng dữ dội vang lên. Đám lính gác chỉ trong phút chốc đã bị diệt gọn.

Lã Lạp Na và binh sĩ của hắn đang say giấc thì bị làm cho một phen hoảng loạn, vội vội vàng vàng mặc giáp, cầm gươm mà tiến ra chống trả. Nhưng rõ ràng, một bên đã có chuẩn bị từ trước và một bên bị đánh bất ngờ. Không cần nói cũng biết phần thắng đang nghiêng về phía ai.

Hai quân bây giờ đã bắt đầu giao tranh. Tại sao Đông tướng quân lại chọn buổi tối để xuất trận. Bởi vì quân địch sơ hở? Đó chỉ là một phần. Đối với ngài, sinh mạng của binh sĩ rất quan trọng, một người hy sinh vô ích cũng là đáng tiếc.

Lưỡi gươm được nhuộm đỏ bởi máu của quân thù, nhờ có Thái Đức và những binh sĩ tinh nhuệ yểm trợ nên việc đánh vào trung tâm của doanh trại nhanh hơn dự tính.

Mục tiêu lần này là bắt sống Lã Lạp Na. Gần đây Đông phát hiện ra rằng các bộ tộc mà mình từng diệt trừ đều có một mối liên hệ và nền văn hoá rất tương đồng nhau. Liệu rằng có bí mật nào ẩn sau các bộ tộc mà Tứ Quốc không hề biết đến?

"Bắt sống Lã Lạp Na!" Đông ra lệnh, sau đó cùng binh sĩ tiến vào lều trại của hắn...

#còn_tiếp 🙆‍♀️❤️

Chương 3: Tiến Công, Toàn Thắng, Kế Hoạch Bất Thành

Lã Lạp Na đứng trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bộ tộc của hắn khó lòng mà sống sót qua đêm nay. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ không phải là mạng sống của Lã Lạp Na hay toàn bộ tộc nữa. Bí mật phải được bảo toàn!

Những giây phút cuối cùng, Lã Lạp Na căn dặn con trai mình là Lã Lạp Thành:

"Hãy đem tấm lệnh bài này nhằm hướng Bắc mà chạy, nhớ phải bảo toàn tính mạng cho bản thân. Ta biết cả bộ tộc không thể nào qua khỏi đêm nay. Bảo toàn mạng sống, chờ ngày báo thù cho chúng ta!" Lã Lạp Na đưa cho Lạp Thành tấm lên bài.

Hắn ta nhận lấy, trên đó có khắc những hình thù rất trừu tượng, rồng phụng bay xung quang, chính giữa nhìn có vẻ như là bản đồ của Tứ Quốc nhưng lại rất kì lạ...

Bên ngoài quân địch dồn hết sực chống trả, sức chịu đựng của bọn chúng bền bỉ hơn Đông tưởng. Nhưng phần thắng và lợi thế đang nghiêng quân ta. Tất nhiên, bởi vì đây là một trong số những đội quân tinh nhuệ dưới trướng Đông.

Tất cả binh lính còn lại của bộ tộc tập trung về phía chính giữa, dồn hết toàn bộ sức lực còn lại bảo vệ cho quân doanh mà Lã Lạp Na đang ở trong đó.

Đông nhếch môi, xem ra quân lính ở đây hết mực trung thành chứ không giống như những bộ tộc trước, rơi vào thế khó, mạnh ai nấy bỏ chạy để bảo toàn tính mạng cho bản thân mình.

Nhưng chờ đã, hình như số quân của tộc có vấn đề gì đó. Từ khi nào mà nó lại giảm súc nhanh như vậy chứ? Không lẽ nào...

"Dồn hết sức lực đánh vào bên trong!" Đông hô to, hai hàng lông mày đanh lại.

Trương Thái Đức không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao sư huynh của mình lại vội vàng đến như vậy, đến ngữ khí cũng thay đổi rõ rệt.

Bính lính nghe lệnh, dồn sức đánh vào bên trong. Quân lính của bộ tộc biết không thể chống trả, quành tay nhau lập thành một bức tường thành bằng xác thịt mà ngăn chặn quân ta.

Thái Đức và quân lính trơ người trước hành động đó, thật sự bọn chúng không còn chống trả nữa? Định thần, tiếp tục vung gươm về phía trước. Thật sự không chống trả. Một bức tường thành vững chãi.

Vì nguyên do gì mà bọn chúng phải làm vậy?

Mặc kệ! Bây giờ cần phải bắt sống Lã Lạp Na và con trai của hắn ta. Nếu Đông đoán không lầm, Lã Lập Na đang có ý định tự sát và giao lại toàn bộ bí mật cho con trai mình tẩu thoát. Đó chính là lý do quân số của địch giảm sút một cách lạ thường.

Bức tường người trừng mắt nhìn về phía quân ta, ánh nhìn căm phẫn đến đáng sợ. Đây là lần đầu tiên Trương Thái Đức cảm thấy rùng mình khi đối mặt với quân thù. Còn Đông tướng quân thì hoàn toàn ngược lại, hành động vô tình đi cùng với thần sắc lạnh lùng. Ngài đạp đổ đống xác chết đó, xông vào bên trong. Thái Đức bây giờ mới định thần trở lại, y biết quyết định và hành động của Đông chưa bao giờ là sai.

Bức tường bằng xương thịt phút chốc đã sụp đổ. Đông tướng quân dẫn theo binh sĩ tiến vào trong.

Ngài hơi sững người, xem ra mọi chuyện đã quá trễ. Lã Lạp Na nằm trên chiếc bàn, phía trên là một ly rượu đã được uống hết. Miệng hắn ta chảy ra thứ chất dịch màu đỏ thẳm. Mạch tượng ngừng đập. Xem ra Lã Lạp Na đã uống thuốc độc tự vẫn trước khi Đông kịp xông vào trong.

Còn bên phía cánh quân canh phòng của Chu Cửu Hàn. Y đã đứng đó cùng với các tướng sĩ canh phòng rất lâu, mãi cũng chẳng thấy một binh một tốt nào của quân địch bỏ chạy.

Một lúc sau, Đông phi ngựa đến chỗ của Cửu Hàn. Ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt tràn đầy sát khí.

"Có phát hiện dấu vết quân địch bỏ trốn?"

Cửu Hàn lắc đầu bẩm báo: "Chẳng có một ai bỏ chạy cả."

"Có chuyện gì sao huynh?" Cửu Hàn thắc mắc.

"Không tìm thấy xác của Lã Lạp Thành, hắn cùng với quân lính còn sót lại đã bỏ trốn khỏi doanh trại." Đông nói.

"Nhưng đệ và quân lính canh phòng không nhìn thấy bất kì bóng dáng của một tên địch nào." Y chắc chắn.

"Bọn chúng thông thuộc ngọn núi này hơn chúng ta. Có lẽ vẫn còn một lối thoát mà quân ta không ngờ tới." Trương Thái Đức tiếp lời

Lẽ nào là như vậy? Nếu đúng thật vậy thì Chu Cửu Hàn là người có tội nhiều nhất.

"Tiểu đệ không hoàn thành tốt trách nhiệm, tội đáng muôn chết, xin huynh xử tội." Cửu Hàn xuống ngựa, quỳ xuống chịu tội.

Chân mày Đông giãn ra. Việc này ngài cũng không lường trước được. Tộc Lã Lạp Na đã thất thủ, quân ta toàn thắng, chỉ có điều đã để xổng mất Lã Lạp Thành. Xét về cả tình và lý, Cửu Hàn hoàn toàn không có lỗi. Nếu phải chịu trách nhiệm thì cũng là do Đông gánh chịu.

"Ta không trách đệ." Đông nói, đồng thời đỡ Cửu Hàn đứng dậy.

"Đa tạ huynh không suy xét, tiểu đệ nhất định sẽ lấy công chuộc tội." Cửu Hàn nói với chất giọng kiên định.

Lã Lạp Thành chỉ là một con chuột hèn nhát bỏ trốn khi bộ tộc lâm nguy hay còn điều bí ẩn nào khác?

Trận đánh hôm nay không phải là không có thu hoạch. Tộc trưởng Lã Lạp Na và gần như toàn quân của hắn đã bị diệt sạch. Và Đông còn có một phát hiện khác ngay trong quân doanh của tộc trưởng...một sự trùng hợp đến mức đáng suy ngẫm.

Hoàng cung Phong Quốc.

Cung điện của hoàng thái hậu. Linh Thánh Cung.

"Nhi thần thỉnh an thái hậu."

Vì hoàng đế mặc long bào vàng rực, đầu đội vương miệng. Ngũ quan chuẩn mực, giọng nói ôn nhu. Ngài tên thật là Triệu Thanh Uy, khi lên ngôi lấy hiệu là Triệu Quãng Long.

"Hôm nay có nhã hứng đến thăm mẫu hậu của con à." Thái hậu cười ôn nhu, tay nâng tách trà bằng cẩm thạch nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ.

"Con cái đến thỉnh an cha mẹ là lẽ đương nhiên." Quãng Long đáp lời.

"Thật vinh hạnh cho ta quá! Hoàng thượng bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn đến thăm người mẹ già này."

Hoàng thượng chỉ biết cười trừ, mẫu thân vẫn giống hệt như ngày nào. Khó lòng đoán được người đang nghĩ gì.

"Con cũng đã đến tuổi lập gia thất, tại sao không tuyển phi tần? Không lẽ...đã để mắt đến nữ nhân nào rồi ư?" Bỗng nhiên người hỏi.

Nghe thái hậu nói vậy, ngài bậc cười thành tiếng:

"Người nghĩ gì vậy chứ? Chuyện triều chính còn lo chưa xong thì làm sao có thể nghĩ đến chuyện lập thê lập thiếp."

Bên ngoài cung bỗng nhiên vang lên những thanh âm hết sức ồn ào.

"Quận chúa, người không được vào trong, hoàng thượng và hoàng thái hậu đang bàn việc ở trong đó!" Nô tì phục vụ cho thái hậu ra sức ngăn cản.

"Cứ mặc kệ ta! Dám cả gan cản đường ta, ngươi muốn chết à?" Nữ nhi bên ngoài đe doạ các cung nữ đang chặn trước cửa.

"Nô tì không dám!"

Người này là Triệu Thanh Vân, em gái của Triệu Quãng Long. Năm nay cô vừa tròn mười sáu tuổi, độ tuổi trăng tròn đẹp đẽ. Khuôn mặt xinh đẹp với đôi môi anh đào nhỏ nhắn, dáng người mảnh khảnh, nhỏ bé trông vô cùng đáng yêu và hoạt bát.

"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, thỉnh an hoàng huynh." Thanh Vân đi vào, cúi người cung kính.

"Coi kìa Thanh Vân, con cũng đã lớn rồi, phải ra dáng nữ nhi một chút chứ." Hoàng thái hậu nhíu mày.

"Mẫu hậu à, nhi thần đã ở trong cung rất lâu rồi, cần được ra ngoài du ngoạn." Bên trong chẳng có người ngoài, Thanh Vân sà vào lòng mẫu hậu của mình mà nài nỉ.

"Con cũng đã lớn rồi, phải ra dáng nữ nhân một chút đi chứ, sau này còn tính đến chuyện đại sự."

Mỗi khi gặp Thanh Vân và Quãng Long, hoàng thái hậu đều hối thúc hai người lập gia đình mặc dù biết chuyện đó còn lâu lắm mới xảy ra.

"Mẫu hậu lại nữa rồi, Thanh Vân còn nhỏ, vẫn chơi chưa đủ, sao người lại nỡ bắt hoàng muội đi lấy chồng cơ chứ." Quãng Long lên tiếng bênh vực em gái.

"Hoàng huynh nói đúng đó! Nhi thần chỉ muốn đi chơi thôi!"

"Thôi được rồi, đi đâu tùy con nhưng phải để Tiểu Điệp theo sau hộ giá." Hoàng thái hậu trả lời, còn không quên dặn dò.

Thần sắc trên gương mặt Thanh Vân lộ rõ sự vui mừng. Cuối cùng cũng đã được vào thành dạo chơi rồi!

Trong đêm tối, cứ chạy, chạy và chạy. Đến phương Bắc sẽ tìm được con đường sống!

.

#còn_tiếp 🙆‍♀️❤️

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play