Thân Giang Kiệt loạng choạng bước vào bên trong hòn giả sơn, tay giơ nắm đấm đập vào thành vách bằng đá gồ ghề. Sức nóng từ phần hạ bộ lan rộng khắp tứ chi, hắn thầm nguyền rủa kẻ đã cả gan hạ thứ xuân dược kia với đương kim Hoàng đế như hắn.
Hôm nay là đại yến ở hành cung, Thân Giang Kiệt uống không ít rượu, không biết kẻ nào đã ra tay, càng không biết hắn bị hạ thủ từ lúc nào, chỉ biết khi hắn phát hiện dị thường ở cơ thể mình, thì cơn dục hỏa đã bốc lên tận đầu.
Trước mặt quần thần, Thân Giang Kiệt không thể thất thố, càng không thể để lộ sơ suất của bản thân. Hắn tùy tiện tìm một lí do, rồi rời khỏi yến tiệc. Thân Giang Kiệt đi một đoạn khá xa, tìm đến hòn giả sơn ở nơi vô cùng vắng vẻ.
“Chết tiệt! Không ngờ có kẻ dưới mắt thiên tử lại dám hạ xuân dược vào rượu!”
Thân Giang Kiệt tức giận nghiến chặt hàm, mò mẫm trong hòn giả sơn, định bụng sẽ tìm chỗ kín đáo mà giải quyết cơn dục hỏa của bản thân. Đột nhiên, hắn phát hiện một nữ nhân ăn mặc đơn bạc đang ngồi xoay lưng về phía hắn, bộ dạng đang vô cùng tập trung. Hắn nhìn tấm lưng thon thả cùng mái tóc óng mượt của nàng, cơn thèm khát lại càng thôi thúc hắn làm loại chuyện xấu xa kia.
Thân Giang Kiệt không quản nữ nhân kia là ai, chỉ cảm thấy sự xuất hiện của nàng lúc này chính là nguồn nước mát giải tỏa cơn khát đến khô khốc cổ họng của hắn. Thân Giang Kiệt ôm chầm lấy nữ nhân trước mắt mình.
- A!
Đột ngột bị túm lấy từ phía sau, nữ nhân kia bất ngờ hét lớn một tiếng, không ngừng giãy dụa. Thân Giang Kiệt như điên dại cắn vào cổ nàng, ma trảo linh hoạt sờ soạng lên thân thể ngọc ngà non mềm.
- Buông…
- Ngươi câm mồm lại, ngoan ngoãn hầu hạ trẫm!
Vương Chi Lăng bị bị kín miệng, nàng hoảng sợ tìm cách chạy trốn, lại càng khiếp sợ hơn khi nhận ra nam nhân đang một mực giữ lấy nàng là ai. Hôm nay là yến tiệc, nàng cáo bệnh không đến, rồi lén lút chăm sóc con mèo nhỏ mà hôm qua nàng cứu được từ trong miệng con chó hung dữ của Linh phi. Không ngờ lúc này, nàng lại gặp phải Hoàng đế đang trong cơn say, không làm chủ được chính mình.
Vương Chi Lăng càng giãy dụa, nàng lại càng kích thích sự khao khát chinh phục và chiếm hữu của Thân Giang Kiệt. Hắn vốn là Hoàng đế cao cao tại thượng, chưa bao giờ hắn muốn có một nữ nhân nào mà lại không thể có.
Dược tính của loại thuốc kia thực sự rất mạnh, chẳng mấy chốc, trước mắt Thân Giang Kiệt hoàn toàn mờ đi, thần trí bắt đầu không còn thanh tỉnh nữa.
Bóng đêm bao trùm toàn bộ hòn giả sơn, chút ánh sáng yếu ớt của mặt trăng khó khăn len lỏi vào bên trong hang động nhỏ bé kia.
Vương Chi Lăng bị Thân Giang Kiệt đè áp xuống đất, xé bỏ toàn bộ quần áo trên cơ thể, làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh trăng mờ ảo.
- Bệ hạ, xin người… đừng…
- Nếu ngươi còn dám động đậy, trẫm sẽ tru di tam tộc ngươi!
Thân Giang Kiệt hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Vương Chi Lăng, mùi hương trinh nữ non nớt, ngọt ngào khiến hắn điên loạn, mất hết thần trí. Hắn buông đôi môi nàng sau một hồi chà đạp chán chê, rồi lại hung hăng vùi mặt vào bầu ngực mềm mại trắng nõn. Một bàn tay hắn đưa lên, táo tợn chộp lấy bầu ngực còn lại, khiến nàng đau đến rơi nước mắt.
Chiếc yếm nhỏ của Vương Chi Lăng bị Thân Giang Kiệt né nát tự lúc nào, chỉ còn hai sợi dây mỏng manh treo trên cần cổ thiên nga trắng muốt. Nước mắt nàng không ngừng chảy ra, nàng cố gắng gượng đẩy Thân Giang Kiệt, nhưng sức lực nàng đối với hắn chỉ như châu chấu đá xe. Hơn nữa, Vương Chi Lăng biết rõ, chống cự hắn đồng nghĩa với việc đẩy toàn bộ Vương gia vào chỗ chết.
- Mỹ nhân, nàng thật thơm, thật ngọt. Hôm nay trẫm nhất định phải có được nàng!
Thân Giang Kiệt cố lách mình vào giữa hai chân nàng, Vương Chi Lăng sợ hãi, theo bản năng khép chặt đùi, cơ bắp nàng siết lại đến phát đau, hai bàn tay nhỏ bé không đẩy được Thân Giang Kiệt, đành níu lấy tấm yếm đào đã rách nát bươm, che đậy khuôn ngực đang lõa lồ dưới đôi mắt như loài lang sói của hắn.
- Ngươi đừng thách thức sự kiên nhẫn và chịu đựng của trẫm!
Thân Giang Kiệt vừa nói, vừa bóp chặt chiếc cổ nhỏ nhắn của Vương Chi Lăng khiến cổ họng nàng nghẹn lại, kêu không thành tiếng.
Càng lúc sự kiên nhẫn của Thân Giang Kiệt càng bị đánh nát, chịu đựng của hắn đã đến cực hạn, vùng dưới bụng đã căng tức từ ban nãy, không thể nhịn được cảm giác vừa đau đớn vừa khát khao đang thôi thúc hắn. Người đẹp dưới thân đang không ngừng giãy dụa và chống cự, nhất quyết không thuận theo hắn. Dù đang trong cơn say đến mất đi thần trí, lại bị loại dược kia khống chế tinh thần, Thân Giang Kiệt cũng không thể không thừa nhận, đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy một nữ nhân thú vị và kiên cường đến thế.
- Ngoan ngoãn hầu hạ trẫm, trẫm sẽ cho nàng vinh hoa phú quý cả đời!
Sự kiên nhẫn cuối cùng của Thân Giang Kiệt bị đánh vỡ khi hắn chạm được tay mình vào nơi tư mật giữa hai chân thon dài của Vương Chi Lăng. Hắn ngon ngọt dụ dỗ nàng, bàn tay thô bạo chạm vào phần cơ thể yếu ớt nhất của nàng. Hắn dùng một bàn tay khóa tay nàng lên đỉnh đầu, tay còn lại tách mở hai chân nàng, tranh thủ lách mình vào trong.
Vương Chi Lăng hét lên một tiếng, nước mắt giàn giụa, ướt đẫm hai hàng mi đen nhánh. Trán nàng đổ một tầng mồ hôi lạnh, cơn đau nhức từ bầu ngực căng tròn, lan đến đôi cánh tay, và bây giờ và đôi chân đang bị hung hăng mở rộng. Nàng càng hoảng sợ hơn khi chính mình cảm nhận được biến hóa cơ thể của Thân Giang Kiệt. Có thứ gì đó to lớn, nóng rực và hung tàn đang muốn xé rách cơ thể mỏng manh của nàng.
- Bệ hạ, xin người…
Thân Giang Kiệt hoàn toàn bỏ ngoài tai lời van xin của Vương Chi Lăng, hắn dùng đai lưng của chính mình trói chặt hai tay nàng. Cuộc săn đuổi từ nãy đến giờ khiến hắn hưng phấn hơn bao giờ hết, nhưng cũng khiến cho sự kiên trì của hắn càng lúc càng vơi cạn. Hắn bắt lấy cánh môi nàng, day nó, miết nó, rồi lướt xuống cần cổ thon gọn. Đầu lưỡi ma quái quét qua chiếc cổ cao, rơi xuống hõm vai và xương quai xanh tinh tế.
Bàn tay Thân Giang Kiệt vẫn không ngừng xoa bóp bầu ngực no đủ của Vương Chi Lăng, thoáng chốc, chiếc lưỡi tinh ranh cùng đôi môi khô khốc của hắn đã quyện lấy đầu ngực nhỏ xinh như nụ hoa của nàng.
Thân Giang Kiệt thoải mái cắn mút đầu ngực Vương Chi Lăng, giày vò nó đến sưng lên, đỏ hỏn. Nàng khóc trong vô vọng, một phần vì bản thân đang bị làm nhục một cách thô bạo, một phần là vì công sức trốn tránh bấy lâu nay trở thành công cốc.
Thân Giang Kiệt điên cuồng cắn lấy hai bầu ngực Vương Chi Lăng, từ đôi gò đầy đặn của nàng mà lướt xuống vùng eo thon nhỏ, mềm mại. Vương Chi Lăng theo bản năng co rút người lại, cảm thấy nguy hiểm mỗi lúc một gần kề, nàng giãy dụa mãnh liệt, cố gắng trốn khỏi sơn động quái quỉ này và ma trảo của Hoàng đế. Thân Giang Kiệt như đoán được ý đồ của Vương Chi Lăng, hắn gắt gao giữ lấy eo nàng, cúi thấp người, hít ngửi mùi hương ở nơi kín đáo khiêu gợi kia, rồi không kìm được vùi mặt vào giữa đôi chân dài miên man, liên tục cắn mút.
Vương Chi Lăng khổ sở vặn vẹo chiếc eo nhỏ, cảm giác khó chịu kia bức nàng đến phát điên. Dưới sự sỉ nhục của Thân Giang Kiệt, nàng càng lúc càng cảm nhận rõ cơn đau nhức ở dưới thân thể mình, nhưng ý nghĩ muốn chạy trốn chưa bao giờ tắt đi trong lòng nàng. Đôi chân thon dài theo bản năng đạp đá loạn xạ hòng thoát thân.
Cảm thấy mỹ nữ dưới thân càng lúc càng không yên phận, Thân Giang Kiệt mất kiên nhẫn, dùng chất giọng đã khản đặc lại, gằn từng chữ với nàng:
- Ngươi thực sự là bảo vật ngọt ngào của trẫm, sớm muộn đêm nay trẫm cũng sẽ hưởng dụng ngươi, chỉ là… ngươi thực sự không ngoan chút nào!
Vương Chi Lăng hoảng hốt, sợ hãi. Dù nàng thân là Hoàng hậu cao quý của Thiên Quốc, nhưng Thân Giang Kiệt từ đầu đã căm ghét nàng đến tận xương tủy, luôn tìm đủ mọi cách phế hậu, càng không bao giờ cho nàng cơ hội thị tẩm. Nếu đêm nay hắn không được thỏa mãn, chỉ sợ cuộc sống sau này của nàng sẽ càng chật vật, mà người nhà nàng cũng sẽ bị liên lụy. Nghĩ đến đây, Vương Chi Lăng ủy khuất khóc nấc lên, tiếng khóc thê lương, nghẹn ngào của nàng không những không lấy được lòng trắc ẩn của Thân Giang Kiệt, mà còn làm bùng lên ngọn hỏa dục trong người hắn.
- Ngoan, nàng thực thơm, thật mịn màng.
Thân Giang Kiệt nhịn không được, lập tức tuột ra đai lưng của bản thân. Vật cứng đáng sợ kia cứ trần trụi và thô bạo mà chạm vào giữa hai chân Vương Chi Lăng, tiếp xúc trực tiếp với cánh hoa mềm mại, trinh nguyên của nàng. Hắn không do dự, cũng không hề có chút thương xót, mạnh mẽ tiến thẳng vào bên trong.
Vương Chi Lăng đau đớn như thân thể mình bị xé làm đôi, nàng hét lên một tiếng, nước mắt và mồ hôi không ngừng chảy xuống hai bên thái dương, cuối cùng cũng khóc thành tiếng. Thân Giang Kiệt nghe thấy tiếng khóc nỉ non của nàng, hưng phấn trong người lại tăng thêm gấp bội, hắn như bị cơ thể nàng hút lấy từng chút linh hồn, như điên dại mà nhanh chóng cử động thắt lưng.
- Ngoan ngoãn hầu hạ trẫm, trẫm sẽ phong nàng làm phi tần.
Sự mềm mại, non nớt và trinh nguyên của nàng khiến Thân Giang Kiệt lâng lâng như đang đi trong mộng cảnh. Hắn không ngừng chiếm lấy nàng, hưởng thụ sự ấm áp và chặt chẽ bao quanh phần thân thể nhạy cảm của mình, mặc cho nàng khóc đến lê hoa đái vũ. Thân Giang Kiệt không ngừng vận động, không ngừng va chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, động tác mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một thô bạo.
Cho đến khi Vương Chi Lăng đau đớn và mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào, Thân Giang Kiệt vẫn hề nương tay. Hắn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác khoan khoái đến cực điểm, còn nàng như bị giày vò, chà đạp cả thể xác lẫn tôn nghiêm. Trong hòn giả sơn vắng hoe không một tiếng động, chỉ có tiếng da thịt va vào nhau đến chói tai, tiếng nấc nghẹn của nàng và tiếng thở phì phò thoải mái của hắn.
Khi Thân Giang Kiệt phóng thích toàn bộ dục vọng của bản thân vào cơ thể của Vương Chi Lăng, nàng chợt nhận ra như thời cơ trốn chạy cuối cùng cũng đến. Vương Chi Lăng chờ đợi hắn ra khỏi nơi tư mật của mình, nàng liền cố nhịn đau xoay người, hai chân quờ quạng như muốn thoát. Nàng cắn chặt môi dưới, cơn đau không ngừng từ bên dưới lan tỏa khắp thân thể.
Thân Giang Kiệt vừa bước ra từ cõi bồng lai, cảm giác thư thái vẫn còn vấn vương đâu đây. Một lần phóng thích bản thân thế nhưng lại không đủ để hắn thỏa mãn, càng không đủ để hắn lấy lại tỉnh táo. Trong lúc Vương Chi Lăng xoay người định tẩu thoát, Thân Giang Kiệt chợt nhìn thấy vết bớt hình con bướm phía sau vai nàng. Màu đỏ tươi nổi bật giữa làn da trắng như bông tuyết, hình ảnh hương diễm, khiêu gợi như bắt lấy ánh mắt đang đen lại vì bị dục vọng khống chế.
Thân Giang Kiệt túm lấy cơ thể đang vô cùng chật vật của Vương Chi Lăng, một lần nữa thô bạo xỏ xuyên qua nàng từ phía sau. Vương Chi Lăng hét lên, cơ thể một lần nữa bị ép chặt xuống nền đất dơ dáy, nước mắt lại chảy ra, môi dưới bị cắn đến chảy máu. Tư thế vô cùng nhục nhã này như càng khuếch đại nỗi đau trên thân thể nàng.
Không biết trải qua bao lâu, đôi mắt Thân Giang Kiệt dần mờ đi, lí trí như tiêu tan. Hắn không thể nhìn rõ xung quanh mình, cũng không còn nghĩ ngợi được chuyện gì nữa. Trong tâm trí hắn chỉ còn đọng lại hình ảnh đôi cánh bướm màu đỏ tươi nổi bật giữa bờ vai mong manh, trắng muốt.
Vương Chi Lăng nhặt nhạnh những tấm vải còn sót lại dưới nền, quấn lấy thân thể đã tổn thương đến thê thảm của bản thân, mò mẫm về lại tẩm cung của mình. Dọc đường đi, may mắn không có ai phát hiện ra nàng, bởi tẩm cung của nàng vừa xa xôi, hẻo lánh, lại vừa không có đủ nô bộc hầu hạ. Vương Chi Lăng đối với việc bản thân bị thất sủng chưa bao giờ tỏ ra bất mãn, lần này, nàng lại càng cảm thấy may mắn. Nếu không, sự việc nhục nhã ban nãy phơi bày cho bao nhiêu con mắt cùng xem, không biết sẽ còn đau đớn đến mức nào.
Vương Chi Lăng đẩy cửa bước vào tẩm phòng, hơi thở của nàng mỗi lúc một nặng nề, đánh động tiểu nha hoàn bồi giá bên cạnh nàng – Tố Tâm. Tố Tâm đang nhặt lá đinh lăng làm gối ngủ cho chủ nhân, chợt phát hiện Vương Chi Lăng đầu bù tóc rối, y phục rách bươm, lê lết từng bước nặng nhọc vào trong tẩm phòng.
- Nương nương về rồi, nương nương… người… làm sao vậy?
Tố Tâm hoảng sợ cực độ, mặc dù chưa từng trải, nhưng nhìn bộ dạng thảm thương của Vương Chi Lăng, Tố Tâm cũng đoán được nàng vừa gặp phải chuyện gì, có thể còn vô cùng khủng khiếp và đau đớn. Vương Chi Lăng siết chặt tay của Tố Tâm, lảo đảo bước về phía trước.
- Mau… mau dìu bổn cung vào trong, đóng cửa lại.
Tố Tâm không dám chần chừ, đỡ lấy chủ nhân, để nàng ngồi ngay ngắn trên nhuyễn tháp, rồi sang phòng dược thiện, nhỏ giọng gọi Tôn ma ma đang nấu thuốc ở bên trong.
- Ma ma, người mau vào chăm sóc nương nương, hình như nương nương…
Tố Tâm vừa khóc vừa nói, Tôn ma ma liền cảm thấy hoảng sợ, không dám chậm trễ, chạy vội đến tẩm phòng của Vương Chi Lăng. Vừa nhìn thấy nhũ mẫu, Vương Chi Lăng đã cố nín khóc, gương mặt và đôi mắt không dám để lộ chút yếu ớt nào.
Tôn ma ma nhìn thấy tình trạng thê thảm của Vương Chi Lăng, giữa hai chân nàng còn vương lại chút máu đỏ tươi cùng dòng nước nhớp nháp, trắng đục. Cơ thể nàng đầy vết thâm tím, đôi môi sưng đỏ lên, móng tay móng chân đều dính đầy đất cát và tóe máu. Tôn ma ma đau lòng ôm Vương Chi Lăng vào trong ngực mình.
- Nương nương, là kẻ nào cả gan làm hại người?
Tôn ma ma ôm lấy Vương Chi Lăng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Tố Tâm đứng bên cạnh, không ngừng rơi nước mắt. Vương Chi Lăng ngồi thất thần trong lòng nhũ mẫu, chậm rãi nói:
- Là Bệ hạ.
Cả Tôn ma ma và Tố Tâm đều sững sờ, há hốc mồm ngạc nhiên, mỗi người lại mang một tâm tư khác nhau.
Trên dưới hoàng cung đều biết, Vương Chi Lăng là con gái của Tể tướng đương triều, từ nhỏ đã được định là Hoàng hậu Thiên Quốc. Dưỡng mẫu của Hoàng đế, Thôi Thái hậu, luôn có quan hệ thân thiết với Tể tướng. Bà mong muốn củng cố quyền lực ở tiền triều, liền ép Hoàng đế lập Vương thị làm Hoàng hậu, còn người mà hắn yêu thương là Mậu tiểu thư nhà La Thái Hầu thì bị ép gả đi Lương Quốc xa xôi. Thân Giang Kiệt khi đó vừa đăng cơ, long ỷ ngồi còn chưa vững, không thể làm trái ý dưỡng mẫu, buộc phải lập Vương Chi Lăng làm Hoàng hậu, đành đoạn chia xa với Mậu tiểu thư. Cũng kể từ lúc đó Thân Giang Kiệt căm ghét Vương Chi Lăng, tìm đủ mọi cách giày vò, bắt bẻ nàng.
- Nương nương, thứ cho Tôn ma ma nói thẳng, chuyện này… không hẳn là chuyện xấu đâu!
Tôn ma ma có chút e dè nhìn Vương Chi Lăng. Nay nàng và Thân Giang Kiệt xảy ra chuyện kia, nói khó nghe thì là nàng bị hắn cưỡng hiếp, nhưng nói dễ nghe, thì chính là được hắn lâm hạnh. Tôn ma ma đã chứng kiến Vương Chi Lăng danh là Hoàng hậu nhưng thất sủng suốt ba năm, có khi cơm ăn thuốc uống còn phải nhờ cậy Thôi Thái hậu giúp đỡ, tuy có xót thương nàng bị Thân Giang Kiệt chà đạp, nhưng không khỏi vui mừng vì nay nàng đã có được cơ hội trở mình.
- Ma ma, sao người có thể nói như thế? Có nữ nhân nào lại muốn cùng người mình không yêu nảy sinh chuyện kia chứ!
Ngược lại, Tố Tâm chỉ xót thương cho chủ tử. Từ nhỏ, Vương Chi Lăng đã đem lòng ái mộ Hách Đằng – thanh mai trúc mã của nàng. Mười lăm tuổi, Hách tướng gia can tội tham ô, Hách Đằng tuy không liên quan đến vụ án, nhưng cũng không thoát khỏi tội trạng của gia tộc, bị đày đi canh gác biên cương. Suốt ba năm qua, Vương Chi Lăng sống khổ sở ở hậu cung, tuy miệng không nói ra, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn hình bóng Hách Đằng.
- Nương nương, người nghỉ ngơi cho khỏe đã, chuyện còn lại tạm thời đừng nghĩ ngợi nữa.
Tố Tâm vừa khóc vừa khoác áo choàng cho Vương Chi Lăng. Nàng thất thần nắm lấy góc áo, nhỏ giọng nói:
- Bổn cung vốn cảm thấy bị thất sủng là chuyện tốt, ít ra bổn cung không cần phải tranh giành ân sủng, có thể tự do tự tại, không ngờ…
Không ngờ nàng càng không muốn chấp nhận số mệnh làm nữ nhân của Hoàng đế, càng không thể suy nghĩ viển vông được tự do tự tại.
- Nương nương, người mau nắm lấy cơ hội lần này, sớm phấn chấn tinh thần, Bệ hạ chắc chắn sẽ rất thích nương nương.
Tôn ma ma ở một bên vẫn không ngừng thuyết phục Vương Chi Lăng, khiến cho Tố Tâm vô cùng bất mãn.
- Ma ma, người thừa biết nương nương đối với Hách tướng quân…
- Hai người đừng cãi nhau nữa! – Vương Chi Lăng ngắt lời Tố Tâm - Bổn cung rất mệt, muốn tắm rửa, nghỉ ngơi.
Nói rồi, nàng sai Tố Tâm mang dục dũng cùng y phục mới đến. Vương Chi Lăng muốn gột rửa hết thảy nhục nhã và đau đớn mà nàng vừa phải chịu.
Thân Giang Kiệt thức giấc giữa hòn giả sơn, nhìn đống quần áo lộn xộn trên người mình rồi lại lắng nghe tiếng nhã nhạc vang lên bên trong chính điện. Yến tiệc dường như vẫn chưa kết thúc. Hắn cúi đầu nhìn tấm vải màu trắng dính vệt máu chói mắt dưới ánh trăng nhàn nhạt, trong tâm trí chỉ còn hiện lên hình ảnh hương diễm mà hắn vừa trải qua. Bên dưới cơ thể hắn lại tiếp tục phản ứng, như thể chỉ cần nghĩ đến nàng, hắn liền không kiềm được muốn cùng nàng giao hoan thêm một lần.
Thân Giang Kiệt biết tỏng mỹ nữ kia đã thoát thân tự lúc nào, nhưng hắn cũng không vội truy tìm nàng. Hắn loạng choạng đứng dậy, xoa xoa mi tâm, lập tức chỉnh trang lại y phục, quay về tẩm điện. Thân Giang Kiệt đắc ý nghĩ, nàng xuất hiện ở đây, mười phần là nữ nhân trong hậu cung của hắn, không thể có chuyện hắn bắt không được nàng.
Ở trong tẩm cung của mình, Vương Chi Lăng cũng chật vật đi vào giấc ngủ, toàn thân nàng vẫn còn đau nhức không thôi. Hễ nhắm mắt lại, chuyện khủng khiếp ban nãy lại hiện rõ trong tâm trí, khiến nàng khổ sở lại nhục nhã vô cùng. Nàng lặng lẽ mở mắt nhìn ra khung cửa sổ, tự cười nhạo chính bản thân mình.
Thế nhưng cuối cùng lại phát sinh chuyện kia, không biết phúc phần thế nào, nhưng tai họa không chừng sẽ đến. Vương Chi Lăng âm thầm nhớ lại câu nói lúc đang đê mê say đắm của Thân Giang Kiệt, “Ngươi thực sự là bảo vật ngọt ngào của trẫm, sớm muộn đêm nay trẫm cũng sẽ hưởng dụng ngươi, chỉ là… ngươi quá bướng bỉnh. Nếu ngươi còn dám động đậy, trẫm sẽ tru di tam tộc ngươi!”
Nghĩ đi nghĩ lại, không chừng Thân Giang Kiệt thực sự không hề nhận ra nàng, bởi vì với tính cách ngạo mạn của hắn, không bao giờ hắn xem nàng là “bảo vật ngọt ngào”.
Vương Chi Lăng cứ ôm tâm tình phức tạp của bản thân, chập chờn đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thôi Thái hậu triệu tập chúng phi tần ở hoa viên cùng thưởng hoa, dùng điểm tâm. Vương Chi Lăng sai người đến bẩm báo Thái hậu, nàng mắc phong hàn, đang có dấu hiệu cảm mạo, không dám ra ngoài sợ lây bệnh cho Thái hậu cũng phi tần. Thôi Thái hậu tuy là người tâm cơ thâm trầm, khó đoán, nhưng cũng không phải là bà bà khắc nghiệt với tức phụ, liền dặn dò tiểu thái giám mấy câu rồi cho lui, đại thể cũng chỉ là nhắc nhở Hoàng hậu giữ gìn phụng thể.
Hoàng hậu thất sủng, không được lòng Đế vương, yếu đuối nhu mì, càng làm chúng phi tần cảm thấy hả hê, sung sướng.
Tố Tâm từ tối qua vẫn thương xót Vương Chi Lăng mãi không thôi, nhìn thấy thân thể tiều tụy đầy vết thương của nàng là lại bật khóc. Tôn ma ma ở một bên dỗ dành Tố Tâm, lại mang đến cho Vương Chi Lăng chén cháo, đút từng muỗng cho nàng ăn, lựa lời khuyên nhủ nàng.
- Nương nương, Tôn ma ma có lời này không thể không nói với người.
Vương Chi Lăng biết Tôn ma ma định nói chuyện gì, nàng thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Nhũ mẫu với bổn cung không cần xa cách, có chuyện gì, nhũ mẫu xin cứ nói.
Tôn ma ma hít một hơi, nhìn sâu vào mắt Vương Chi Lăng.
- Nương nương, người là Hoàng hậu Thiên Quốc, là vạn phụng chi vương, mẫu nghi thiên hạ, dù không muốn tranh sủng, cũng phải có hài tử của riêng mình, mới mong bảo toàn địa vị, bảo hộ Vương gia trên dưới an toàn. Trước đây Bệ hạ lạnh lùng người, nhưng hiện tại đã có cơ hội trở mình, người không thể không nắm bắt. Có được sủng ái của Bệ hạ, cuộc sống sau này mới dễ dàng hơn.
Vương Chi Lăng nhìn đi nơi khác, nàng biết những lời Tôn ma ma nói đều có lý, cũng biết bà đang lo lắng cho tương lai của nàng, của Vương gia, nhưng ngay lúc này, mới vừa trải qua tổn thương, nên nàng không có cách nào tiếp nhận.
- Ý của nhũ mẫu, bổn cung đã hiểu.
- Nương nương hiểu là tốt rồi. Nào, ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi sớm. Không chừng ngày mai Bệ hạ sẽ triệu Nương nương thị tẩm đấy.
Tôn ma ma có chút hi vọng khi Vương Chi Lăng tỏ ra thỏa hiệp, bà vui sướng nghĩ đến lúc nàng không còn bị đám phi tần lên mặt hiếp đáp, không còn chịu cảnh đói khát, thiếu thốn ở chốn hậu cung. Vương Chi Lăng nghe đến hai chữ “thị tẩm”, da đầu đột nhiên căng cứng, gai ốc khắp người đều nổi lên.
Ở trong thư phòng, Thân Giang Kiệt đang ngồi thẫn thờ nhìn bức tranh mà hắn vừa họa. Tối hôm qua, sau khi lâm hạnh mỹ nhân bí ẩn kia, hắn cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ trên cơ thể trắng muốt của nàng có một vết bớt hình con bướm. Vì không nhớ rõ mặt nàng, cũng không biết nàng là ai, hắn chỉ đành họa ra tấm lưng trần mà hắn mơ tưởng.
Thân Giang Kiệt suy nghĩ một lúc, liền phất tay cho gọi Đào Tổng quản. Đào công công khom lưng tiến sát lại bên cạnh Thân Giang Kiệt, cung kính cúi đầu.
Thân Giang Kiệt không nhanh không chậm nói:
- Đêm qua trẫm lâm hạnh một nữ tử, nhưng nàng ta đã chạy mất, trẫm không kịp giữ lại. Nàng ta chắc chắn là nữ tử trong hậu cung của trẫm, hơn nữa còn chưa từng thị tẩm, có thể là cung nữ. Ngươi mau chóng lục soát toàn bộ hậu cung, tìm cho được nữ tử kia.
Đào công công toát mồ hôi lạnh, càng nghe càng cảm thấy mông lung. Hắn dè dặt hỏi Hoàng đế:
- Bẩm Bệ hạ, như thế này thực sự là mò kim đáy bể. Không biết… vị cô nương… à không, vị nương nương kia…
- Nàng có một vết bớt màu đỏ hình con bướm phía sau bả vai trái.
Là cung nữ, lại có vết bớt phía sau vai, chỉ cần có hai dữ kiện quan trọng này, chuyện truy tìm nữ tử kia trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Thân Giang Kiệt đắc ý cười khẩy, hắn nhướn đôi mày kiếm, ánh mắt vô cùng bá đạo nhìn Đào công công.
- Ngươi nhất định phải tìm cho ra nữ tử kia, nếu không, trẫm sẽ xử tội ngươi.
- Vâng, bệ hạ.
- Còn nữa… tra cho trẫm, kẻ nào lén lút giở trò vào rượu.
Đào công công mở to mắt một chút rồi lại lén lút lau mồ hôi trán, vâng vâng dạ dạ rồi lui xuống làm nhiệm vụ.
Thoáng chốc, tin tức Hoàng đế truy tìm tung tích mỹ nữ được sủng hạnh đêm thất tịch đã lan ra khắp hành cung.
Trên dưới hành cung một phen xôn xao, mong chờ xen lẫn ghen tỵ. Không rõ nữ tử như thế nào lại có thể khiến Hoàng đế si mê, chỉ trong một đêm đã được sủng hạnh, còn được Hoàng đế đích thân ra lệnh tìm kiếm. Thoáng chốc, những lời đồn đãi lan truyền khắp ngóc ngách trong cung.
- Nghe nói Bệ hạ lâm hạnh một cung nữ.
- Tất nhiên rồi, không thể là phi tần, ta còn nghe ngóng được, nàng ta trước đó còn trong trắng, không là cung nữ, không lẽ lại là phi tần sao?
- Ta còn nghe nói nàng ta có một vết bớt trên người, rất dễ nhận biết.
- Nữ tử trong cung ai mà chẳng mong được thị tẩm, được sủng hạnh? Nàng ta trốn tránh đi, chẳng qua chỉ là làm giá một chút, Bệ hạ tìm được, còn không trân quý sủng ái hơn các vị phi tần khác sao?
- Đúng vậy! Ba năm nay Bệ hạ không tuyển tú, không chừng lần này chúng ta lại có thêm một nữ chủ nhân.
Tiếng xì xào bàn tán nhanh chóng lan đến tận tai Vương Chi Lăng. Bên ngoài tẩm điện của nàng, từng đám cung nữ, thái giám, túm tụm bàn luận xôn xao. Vương Chi Lăng nhốt mình trong phòng từ tối qua, không rõ bên ngoài xảy ra sự việc gì.
Vừa lúc, Tố Tâm từ bên ngoài hớt hải chạy vào bẩm báo:
- Nương nương, Nương nương, không hay rồi.
Vương Chi Lăng nhìn bộ dạng của Tố Tâm, đột nhiên có dự cảm không lành.
- Có chuyện gì vậy?
- Bệ hạ truy tìm tung tích nữ tử có vết bớt sau lưng, hình như… hình như muốn nạp thêm phi tần.
Vương Chi Lăng sửng sốt, đôi mắt nàng mở to, ý nghĩ liều lĩnh nào đó chợt lóe lên. Tôn ma ma ở một bên lại vô cùng vui mừng, xoa xoa bờ vai thon gầy của Vương Chi Lăng.
- Tốt quá rồi, Nương nương, tốt quá rồi.
Vương Chi Lăng hiểu được suy nghĩ của Tôn ma ma, nhưng nàng hoàn toàn bỏ ngoài tai, quay mặt đi nơi khác, điềm tĩnh nói:
- Các ngươi nếu ai để lộ chuyện đêm qua, thì hãy rời khỏi Chiêu Dương cung của bổn cung, sau này với bổn cung cũng không còn bất cứ quan hệ nào.
Tôn ma ma lặng người, Tố Tâm lại liên tục vâng dạ, tỏ vẻ đồng tình với Vương Chi Lăng. Tôn ma ma hiểu tính cách của Vương Chi Lăng, chuyện nàng đã quyết, chắc chắn sẽ không thể thay đổi. Tuy vẻ bề ngoài, nàng là nữ tử nhu mì, đoan trang, lại lễ độ, hiền thục, nhưng sâu bên trong, tính cách của nàng cũng giống như Tể tướng gia, không dễ bị khuất phục. Nếu nàng đã không muốn nhận lấy ân sủng của Hoàng đế, thì người làm nhũ mẫu như bà cũng không thể làm trái ý nàng được.
Trải qua thêm một tuần, chuyện nữ nhân may mắn được Hoàng đế sủng hạnh đã sớm lan ra khắp hành cung. Đào công công đã truy vết hơn một tuần nay, bắt đầu cảm thấy có chút nản chí. Ông ta đi đến từng cung, sai các vị ma ma kiểm tra thân thể từng cung nữ một, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy các nàng đã từng được sủng hạnh, càng không thể tìm ra nữ tử có vết bớt hình con bướm sau vai.
Thân Giang Kiệt càng lúc càng nôn nóng, hình ảnh nữ tử kia cùng đêm xuân ngọt ngào giữa hắn và nàng vẫn không ngừng ám ảnh tâm trí hắn, khiến hắn ngày nhớ đêm mong. Kể từ lúc Mậu tiểu thư bị gả đi xa, hắn đã ba năm không động tâm với bất cứ nữ tử nào. Trong tay hắn có hàng chục hàng trăm mỹ nhân, nhưng ai nấy cũng đều cúi đầu khuất phục, thậm chí tìm mọi cách quyến rũ hắn, lấy lòng hắn. Đã lâu rồi hắn mới tìm được một nữ nhân có cá tính như thế, biết hắn là bậc Đế vương cao cao tại thượng, nhưng suốt quá trình được hắn lâm hạnh, nàng lại không ngừng tìm cách trốn chạy khỏi hắn, không ngừng tìm cách chống cự.
Nữ tử này không những coi thường vinh hoa phú quý, mà còn rất kiên cường, bất khuất.
“Rốt cuộc nàng là ai? Nàng đang ở đâu?”
Vương Chi Lăng chỉ được nghỉ ngơi một tuần, rồi cùng phải gượng dậy xử lý công việc ở hậu cung. Nàng nắm quyền quản lý lục cung, nhưng mọi chuyện đều phải bấm báo, thông qua Thái hậu, cộng với việc nàng thất sủng đã lâu, Hoàng đế không luôn manh nha ý định phế hậu, nên trong cung nàng không có chút thực quyền nào.
Lần này di chuyển đến hành cung, chi phí trong cung tuy có giảm bớt, nhưng tình hình nạn đói ở phía nam Thiên Quốc vẫn còn tiếp diễn, người làm mẫu nghi thiên hạ như nàng không thể không để tâm. Ngay cả Thân Giang Kiệt suốt mấy hôm nay cũng đau đầu về chuyện này. Nạn đói sinh ra cướp bóc, người dân miền nam khốn khổ vô cùng.
Hôm nay Vương Chi Lăng đến cung của Thôi Thái hậu thỉnh an, tiện thể cùng bàn bạc việc quyên góp từ thiện cho người dân phía Nam. Khi nàng đến cung Thái hậu, vừa lúc phát hiện Thân Giang Kiệt cũng vừa cùng dưỡng mẫu dùng điểm tâm xong.
- Thần thiếp xin thỉnh an Thái hậu, Bệ hạ.
- Không cần đa lễ. Hoàng hậu mới vừa ốm dậy, mau ngồi xuống đi.
Thái hậu ban tọa, Vương Chi Lăng cung kính tạ ơn rồi ngồi xuống ghế đệm êm ái. Từ nãy đến giờ, Thân Giang Kiệt không hề nhìn đến nàng, điểm này khiến Vương Chi Lăng có chút nhẹ nhõm. Ít ra, hắn không phát hiện ra nữ tử kia chính là nàng, cũng không hề phá vỡ mối quan hệ đã định sẵn giữa nàng và hắn.
Như vậy nói không chừng, chuyện nữ tử có vết bớt đỏ được Hoàng đế sủng hạnh sẽ nhanh chóng trôi vào quên lãng.
- Hoàng hậu đến đây, có phải vì chuyện cứu tế cho dân chúng miền nam không?
Thôi Thái hậu lên tiếng đánh vỡ bầu không khí gượng gạo giữa Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng. Vương Chi Lăng gật đầu mỉm cười:
- Thái hậu anh minh. Thần thiếp ngoại trừ bổn phận của tức phụ đến thỉnh an Thái hậu, còn là vì chuyện nạn đói phía nam, muốn đến bàn bạc với Thái hậu chuyện cứu tế.
Thôi Thái hậu vừa ý gật đầu. Vương Chi Lăng đem ra một chiếc hộp trang sức, tự tay mở ra.
- Bẩm Thái hậu, ở đây thần thiếp có một chút lễ mọn, hi vọng có thể kêu gọi chúng phi tần thực hành tiết kiệm, đem những món trang sức xa hoa đắt tiền bán đổi lấy gạo cứu tế dân lành.
Thái hậu nhìn số trang sức trong hộp gấm, trong lòng không khỏi thầm khen Vương Chi Lăng có tấm lòng lương thiện, thật khác xa với chúng phi tần chỉ biết ngày ngày trưng diện, đua nhau khoe sắc.
Vương Chi Lăng ngày thường bổng lộc đều bị Nội vụ phủ cắt xén, Tể tướng ở trên triều càng ngày càng mất đi quyền hành thực tế, chỗ dựa của nàng cũng không còn vững chãi như xưa. Thế nhưng, Vương Chi Lăng chưa từng toan tính so đo, cũng không màn tranh sủng, càng không để tâm chuyện bổng lộc, lại còn dám quyên góp số lượng trang sức lớn như vậy, Thôi Thái hậu không thể không có thiện cảm với nàng.
Trái lại, Thân Giang Kiệt vô cùng bất mãn, hắn nhíu đôi mày kiếm sắc lạnh, ánh mắt không có chút thiện cảm nhìn Vương Chi Lăng:
- Hoàng hậu quả nhiên là quốc mẫu, biết quan tâm lo lắng cho bách tính nhỉ? Nữ nhân trong cung này đều vì trẫm mà khoe sắc, nếu cả việc trang điểm cũng phải hạn chế lại, vậy có phải quá bạc đãi đôi mắt của trẫm hay không?
Vương Chi Lăng nghe đến đây, liền cảm thấy có chút hoảng hốt, liếc nhìn Thái hậu như đang cầu cứu. Thái hậu không nhìn đến biểu cảm khó xử của nàng, chỉ bưng tách trà lên môi, nhâm nhi một chút hương thơm thượng hạng của trà, rồi bình thản đáp:
- Hoàng hậu quả thực có thiện tâm Bồ Tát, nhưng lại suy nghĩ chưa chu toàn.
Vương Chi Lăng cúi đầu nhận lỗi:
- Thần thiếp sơ suất, thần thiếp biết sai ạ.
Thân Giang Kiệt nhìn bộ dạng nhún nhường của Vương Chi Lăng, cảm thấy thật không có điểm nào thú vị.
- Hoàng hậu nhợt nhạt kém sắc cũng thôi đi, nàng còn muốn trên dưới hậu cung đều phải giản dị nhàm chán như nàng, có phải muốn trẫm từ nay không bước chân vào hậu cung nữa không?
Vương Chi Lăng rũ mi mắt, nén tiếng thở dài trong lồng ngực. Nàng biết rõ Thân Giang Kiệt đang cố bắt bẻ nàng, khiến nàng bẽ mặt và mất đi uy tín trước Thái hậu. Nàng chỉ đành nhận lỗi về mình.
- Là thần thiếp chưa tính toán kỹ lưỡng, thần thiếp xin tạ lỗi với Bệ hạ. Chỉ có điều, thần thiếp lấy mình làm gương, từ thiện lại là chuyện tùy tâm của mỗi người, hoàn toàn không có ý bắt buộc ai cả.
Thân Giang Kiệt cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh nhìn Vương Chi Lăng:
- Không bắt buộc? Vậy nàng nói xem ai có thể ngang nhiên chưng diện trong khi hậu cung trên dưới đều phải thực hành tiết kiệm theo lệnh nàng?
Vương Chi Lăng không nói gì, nàng biết rõ Thân Giang Kiệt đã cố tình làm khó mình, nên dù nàng nói gì hắn cũng sẽ không buông tha nàng.
Nhìn biểu cảm như bị bắt nạt của Vương Chi Lăng, Thân Giang Kiệt cảm thấy có chút đắc ý. Nhân lúc nàng đang khó xử, hắn cũng thuận thế đẩy thêm việc khó xử hơn cho nàng.
- Thái hậu, trẫm từ lúc đăng cơ cũng chưa hề tuyển tú, nay bách tính gặp phải nạn đói, việc tuyển tú chỉ làm tốn kém thêm. Trẫm quyết định lấy ngân sách tuyển tú nữ ba năm một lần để chi cho việc cứu tế, hậu cung ai muốn đóng góp thêm thì cứ để Thái hậu làm chủ. Thái hậu thấy thế nào ạ?
Thôi Thái hậu mặc dù không đồng tình với việc bỏ tuyển tú năm nay, nhưng Thân Giang Kiệt nói thấu tình đạt lý, bà cũng đành phải gật đầu. Hắn được nước liền làm tới:
- Trẫm mặc dù không tuyển tú nhưng hậu cung phi tần quả thực cũng quá ít ỏi.
Hoàng hậu, gần đây trẫm đang truy tìm tung tích một nữ tử, có lẽ nàng đã nghe qua. Trẫm lệnh cho nàng, trong ba ngày phải tìm cho ra người. Bằng không, trẫm sẽ phạt nặng nàng vì tội thất trách.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play