Cô, Kiều Lung Nhi, năm nay chỉ 21 tuổi và có ai biết không, cô ấy là một cô gái bị mù, là nhị tiểu thư của nhà họ Kiều. Nói từ hoa lệ thì là nhị tiểu thư, còn nói từ khó nghe thì là một con mù của nhà họ.
Mẹ của Lung Nhi là gái ở quán bar, do nhất thời lầm lỡ, Kiều lão gia, cũng là cha của cô đã có cô, khi có cô, bà ấy đã trở thành vợ lẽ của ông. Nhưng khi sinh cô ra bà đã không từ biệt, rời khỏi đứa con này, bỏ đi mất biệt, vì bà biết, bà không nhờ gì vào được cô, một đứa con bị mù, không thể đấu đá được gì trong căn nhà này.
Sao cô lại phải khổ như vậy, từ khi sinh ra đã bị mù, có phải là do ông trời sắp đặt, số phận trêu ngươi?
Đúng vậy, cô đã khổ từ khi mới sinh ra, vì là một đứa con của gái quán bar, cô luôn được xem là dơ bẩn, bị người ta khinh thường rẻ mạt.
Nhưng cô bị mù là do cô muốn sao? Không, cô không hề muốn tí nào, tại sao bọn họ lại đối với cô như vậy, cô đã làm gì sai.
Cô cứ luôn sống như vậy, bị người nhà bỏ mặt, bị người ngoài chế cười, sống trong bóng tối, cứ như là chết. Tại sao cô phải sống những tháng ngày như vậy? Tại sao cô không chết đi cho xong?
Cô cũng từng đã nghĩ đến điều này, cô cũng từng muốn thử nhưng là vì cô sợ, cô không dám, muốn chết nhưng lại không dám, đó là điều hiển nhiên rồi, rốt cuộc, cô cứ sống như vậy sao?
Không, mọi thứ lại bắt đầu ập đến, giông bão lại bắt đầu kéo đến. Cô lại phải gánh chịu tiếp sự dày vò gì đây? Có phải là bị đánh đập để trút giận? Có phải là bị người khác chửi mắng? Có phải là cô lại bị nhốt vào nhà kho đối mặt với chứng bệnh sợ không gian kín? Tất cả đều không phải.
Cô phải sắp lấy chồng, nhưng người đó sẽ là ai? Một người nghèo khổ? Một người yêu cô hay là một người giàu có?
Đúng, hắn ta rất giàu có, rất có quyền thế nhưng hắn không yêu cô, vậy cuộc hôn nhân này diễn ra để làm gì chứ?
Đương nhiên là để liên hôn rồi, một cuộc hôn nhân chỉ vì một đống tiền và một hợp đồng đầy lợi ích, mọi người chỉ muốn lợi dụng cô để kiếm tiền.
Nhưng cô là một người mù, tại sao hắn lại chịu cưới cô? Là do người nhà cô đã đề nghị lại, cô chính là người gả thay cho đại tiểu thư của nhà họ.
Nhưng cô nào chịu cuộc hôn nhân này.
*Con có thể không liên hôn được không* cô nói nhỏ, đôi mắt tuy không nhìn được nhưng có thể nhìn thấy được sự buồn thảm từ đó. Nhưng chẳng ai nghe lời của cô, mọi chuyện điều đang chú tâm bàn chuyện. Điều này đã làm cô tò mò, tại sao được gả cho một nhà có quyền thế mà đại tiểu thư lại không muốn?
Và cô đã nghe được những người hầu trong nhà nói.
Hắn là một tên đầy lạnh lùng, một người sống cho bản thân mà không hề có chút mảy mai nghĩ cho người khác, anh luôn ghét bỏ mọi người, xem những người cố ý tiếp cận như cỏ rác. Anh không dùng bạo lực nhưng nếu có ai không theo ý anh thì anh sẽ khiến cho người đó tán gia bại sản hoặc nếu anh nổi trận lôi đình thì sẽ là một tên máu lạnh giết người không chớp mắt. Giết người đền mạng, đừng bao giờ nói câu này với anh vì ngay cả công an gặp anh cũng phải khiếp sợ, một người luôn mang đầy sát khí bên mình. Anh ấy tên là Doãn Tư Cương.
Bây giờ nói gì cũng lẽ là vô dụng, cô muốn là là không thì mọi chuyện cũng đã như vậy. Dù sao cũng có thể thoát ra được căn nhà đó, cho dù là những ngày ngắn ngủi cũng được, bị ngó lơ, lạnh lùng còn hơn bị đánh đập, có lẽ cuộc hôn nhân này đến với cô cũng không phải là xấu.
Nhưng có xấu hay không cũng vậy, vì hôm nay đám cưới sẽ kết thúc. Bây giờ cô đang ngồi trên giường của Doãn Tư Cương, cái giường êm ấm mà từ trước đến giờ cô vẫn hằng mơ ước. Vì những thứ tuy có vẻ là đơn giản như một chiếc giường êm đối với cô lại là một thứ xa xỉ.
Nhưng có dù có thể thoả được một mơ ước làm cô vui thì cô vẫn không thể nào vơi đi sụ lo lắng.Tay cô nắm chặt chiếc váy cưới, cô bặm môi, thể hiện rõ sự lo lắng.
Cô tự nhủ với lòng *Không nhìn thấy thì sẽ không sợ*. Đúng vậy, không nhìn thấy thì sẽ không sợ, ai cũng có cái quan điểm đó.
Nhưng khi Doãn Tư Cương mở cửa ra thì, bước vào phòng thì....
Cô càng lúc càng sợ hãi, càng căng thẳng hơn nữa. Trái tim nhỏ bó của cô như sắp nổ tung vì lo sợ.
Anh ta bắt đầu nhìn cô, cảm thấy vô cùng chán ghét, tay tháo cà vạt ra và nhắc nhở cô.
*Cô cũng xứng đáng làm vợ tôi sao, một đứa bị mù mà cũng muốn trèo cao, nhưng cô cũng đừng mơ tưởng mà oom mộng quá nhiều, cuộc hôn nhân này chỉ kéo dài sáu tháng trên lợi ích thôi*. Anh nói với dụng điệu vô cùng thoả mãn và với sự lạnh lùng. Cũng đúng thôi, anh rất muốn kết thúc cuộc hôn nhân này mà, nếu được chắc chắn anh sẽ ly hôn ngay chứ không chờ sáu tháng đâu. Khi nói xong anh chận rãi bước vào ngà tắm. Anh đóng cửa thật mạnh.
...Rầm!...
Tiếng nước chảy bắt đầu vang lên.
Những điều của Doãn Tư Cương nói, cô đều đã biết nhưng anh nào biết được, khi anh ly hôn với cô thì cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Nghỉ đến đây cô liền bặm chặt môi mà khóc, cô cố nén nước mắt của mình nhưng không biết tại sao nó cứ tuôn lã chã. Có lẽ là do cô đã kiềm nén nó quá lâu ở trong lòng. Cô luôn tỏ ra là mình mạnh mẽ, lúc nào cô cũng cố nén nước mắt và không có chỗ để phơi bày tâm sự.
Nên hôm nay cô mới trở thành một người dễ mít ướt như vậy. Không, cũng không phải là hôm nay mà là bình thường cô vốn đã như vậy, chỉ là cố tỏ vẻ là mình mạnh mẽ thôi.
Doãn Tư Cương đã tắm xong, trên người anh chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, anh nhìn cô với ánh mắt chán ghét.
...*Rốt cuộc là tại sao mình phải cưới cô ta chứ, chỉ nhìn đã cảm thấy ghét, ha, sáu tháng? Cho dù dù một ngày mình cũng không chịu được* Doãn Tư Cương suy nghĩ....
Do anh đứng ở sau cô nên anh không biết được rằng cô đang khóc, nước mắt cứ không ngừng tuôn.
Khi anh nghe được tiếng động lạ thì...
...*Khóc sao, cô khóc gì chứ, đừng tỏ vẻ là mình đáng thương, tôi ghét nhất là loại người đó.* Anh nói với cô mặc cho cô đang rất đau khổ, đây quả nhiên là một người không quan tâm cảm xúc của người khác....
Nhưng cũng đúng thôi. Một người mù, nếu là bất cứ ai thì họ cũng sẽ có thái độ đó, khinh thường, phỉ báng, chẳng xem Lung Nhi ra gì.
*Cô định ngồi trên giường tôi đến bao giờ đây.* Anh càng ngày càng khó chịu, dùng gương mặt cau có nói với cô
Cô tuy không nhìn thấy nhưng nghe giọng nói cũng biết anh đang rất khó chịu, cô lau nước mắt rồi vội vàng đứng dậy, cũng do vội vàng cô đã vấp phải chiếc váy cưới dài lê thê này, cô ngã xuống, vô cùng đau điếng.
... ...
Doãn Tư Cương nhìn cô chán ghét. "Còn không mau đứng dậy, cô đang tỏ ra đáng thương sao"
Cô liền vội vàng đứng dậy, cô đứng chết trân ra đó không biết làm gì, vì trong mắt cô chỉ toàn là một màu tối đen.
Với căn phòng lạ, cô không biết rõ được đường đi cũng không biết rõ được mình nên làm gì và đi đâu.
"Cô sao vậy, cô muốn ngủ cùng tôi sao". Anh hỏi cô với giọng nói trầm, có vẻ rất khó chịu.
Cô nói. "Anh.... anh có thể nói cho tôi biết, tôi nên đi đâu và làm gì không, là tôi nên ra ngoài sao, tôi... tôi không nhìn thấy gì."
Nghe cô nói như vậy, anh lại cảm thấy ngạc nhiên và chợt nhớ lại cô ấy là Kiều Lung Nhi, là một người mù, tuy mắt cô vẫn mở nhưng lại chẳng nhìn thấy.
Anh có thấy thương cảm trước cảnh tượng như vậy không?
Còn phải hỏi, anh thì có nghĩ gì cho cô, có cảm thấy xót xa gì chứ.
Lúc đó anh chỉ nghĩ, ông của anh tuy biết cô ấy bị mù nhưng vẫn rất thích cuộc hôn nhân này, sau này khi ly hôn cũng khó.
Nhưng trước hết phải đóng kịch trước mặt ông đã, để ông không nghi ngờ, bên ngoài chắc chắn cũng có người của ông theo dõi.
Ngay cả dì giúp việc cũng vậy, lúc trước cũng là do ông mang đến để giúp việc. Vì sợ dì sẽ giám sát mình nên anh cũng đã trả dì ấy về nơi xuất phát.
Dường như bên cạnh anh ai cũng là người của ông, anh lại sợ anh biết nên liền thoả thuận với cô.
Anh bắt đầu đứng lên, đến gần cô nâng cằm và nói.
"Tôi muốn nhắc nhở cô, sau này trước mặt ông thì phải phối hợp đóng kịch với tôi, tốt nhất là đừng nói gì không nên nói nếu cô muốn sống, đừng nghĩ đến chuyện, mách lẻo, nếu cô thật sự muốn làm như vậy thì đừng trách tôi"
Giọng anh nói với cô rất trầm và vô cùng lạnh lùng, anh cảng cáo cô, tuy cô không nhìn thấy được nhưng cô biết chắc đôi mắt lúc đó anh nhìn cô sẽ rất lạnh lùng, khó chịu.
Cô lúc đó không nói gì chỉ tưởng tượng thái độ của anh thôi đã làm cô run sợ, tay cô bắt đầu run lên, chân cũng run lên.
Run đến mức, cô đứng không vững nữa, cô khụy xuống. Nước mắt từ đâu tuông ra, cô vội lau nước mắt, chấn tĩnh lại tâm lý.
Không biết đây là lần thứ mấy cô cảm thấy sợ hãi như vậy, có lẽ là người nào cô cũng cảm thấy sợ.
Cô mãi chìm trong nỗi sợ hãi, không bao giờ có thể thoát khỏi như đây là nơi không lối thoát.
Cô chưa bao giờ có thể cảm nhận được niềm vui, niềm vui đối với cô chính là một thứ vô cùng xa xỉ, ngay cả nụ cười cũng vậy.
Có lẽ cô không biết cười là gì, có cười cũng chỉ là những nụ cười chua chát, cố gắng gượng cười để an ủi mình.
Anh nhìn cô một lát rồi lại nói. "Cô mau thay cái váy cười này ra đi, cô không xứng đáng mặc lên người một bộ váy lộng lẫy này"
"Nhưng nếu như cô muốn mặc cái váy cưới này thêm một lát, cũng không sao, cô cứ mặc đi dù sao có lẽ đây là lần đầu cô mặc lên người bộ đồ đẹp như vậy, cũng lưu luyến nhỉ." Anh nói với giọng xem thường.
"Anh đừng nói như vậy, tôi cũng không muốn mặc lên người bộ váy nặng nề như vậy đâu, dù sao đẹp hay không tôi cũng không nhìn thấy được." Cô nói nhỏ.
Anh bỗng lại cảm thấy có chút ấn tượng với giọng nói này, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng, thanh thót lại êm tai.
Nhưng ghét thì vẫn ghét có giọng nói hay thì sao chứ
Cô bắt đầu mò mẵm lấy từ vali bộ quần áo, rồi lại mò mẵm vào nhà tắm. Nhưng cô liệu có làm được với đôi mắt ấy?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play