Ngân Hạ, Nguyên Chấn năm thứ 26, hoàng đế Mạch Kỳ Dũng băng hà. Đại hoàng tử Mạch Kỳ Diên kế thừa đại thống, lấy niên hiệu Vũ Khánh.
Thuận theo đạo nhân nghĩa, tuân theo di lệnh của tiên đế, lập mẹ đẻ Hạ Lan thị làm hoàng thái hậu, lập đích phi Uất Trì thị làm hoàng hậu.
Vũ Khánh năm thứ 12.
Bên trong từ đường Hạ Lan phủ được bao phủ bởi thứ ánh sáng vàng ươm từ những ngọn nến. Những cơn gió len lỏi qua khe cửa mang theo hương khói lan tỏa khắp gian phòng. Trước bài vị của tổ tiên Hạ Lan gia, Thanh Hoan thẳng lưng quỳ ngay ngắn trên chiếc đệm nhỏ đặt giữa gian phòng.
Chẳng rõ đã quỳ được bao lâu nhưng đầu gối nàng đã bắt đầu tê dại. Từ cửa sổ có thể nhìn thấy bên ngoài một màn đêm bao phủ, nàng đoán chừng cũng đã đến giờ Tuất. Xem ra nàng đã quỳ được gần ba canh giờ.
Thanh Hoan mệt mỏi không muốn quỳ tiếp liền nằm dài ra sàn nhà nằm nghỉ ngơi. Nhìn trần nhà cao vút, nàng chợt nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên nàng bị phạt ở từ đường.
Ngày hôm đó nàng, Hạ Lan Quân cùng mấy đứa nhỏ nhà khác chơi trốn tìm ở rừng trúc phía sau phủ cũ ở Thịnh Châu. Do lúc nhỏ chỉ mới khoảng 5 tuổi tính tình còn hiếu thắng nên Thanh Hoan đã trốn trong một sơn cốc nằm sau bên trong rừng trúc. Kết quả là không ai tìm thấy được và nàng phải ngủ lại một đêm trong sơn cốc.
Vì chuyện này mà Hạ Lan Quân bị phụ thân mắng cho một trận. Sáng hôm sau khi được tìm thấy và trở về phủ, mặc cho nàng vừa thoát chết trở đã bị phu nhân hung hăng dạy dỗ cho một trận, phạt quỳ ở từ đường sám hối. Đó là lần đầu tiên nàng bị phạt quỳ ở từ đường và từ đó mở ra chuỗi ngày bị phạt không hồi kết.
Trong lúc đang mơ hồ suy tư, tiếng ken két phát ra từ cửa chính đã thức tỉnh Thanh Hoan, nàng lom khom bò dậy quỳ ngay ngắn trở lại đệm. Do không quay đầu lại nên nàng chỉ có thể nghe được tiếng bước chân nhỏ nhẹ từng bước tiến gần chỗ nàng.
Khi tiếng bước chân dừng hẳn, một bàn tay thon dài trắng noãn đặt lên vai nàng. Giọng nói ấm áp, dịu dàng, êm tai vang lên: "Là tỷ đây."
"Tam tỷ tỷ!" Thanh Hoan vui như mở cờ trong bụng, quay ngoắt đầu lại nhìn. Đúng thật là Thanh Huyên.
"Biết muội chưa có gì trong bụng nên ta mang ít bánh nướng vừa làm đến cho muội." Thanh Huyên vừa nói vừa lấy bánh ra khỏi chiếc giỏ tre trong tay.
Thanh Hoan cảm động rưng rưng nước mắt: "Đa tạ tam tỷ."
Quỳ cũng khá lâu nhưng nàng chưa từng cảm thấy đói, có thể đã bị sự mệt mỏi phần nào lấn át, nhưng khi nhìn thấy mấy chiếc bánh nướng trong tay Thanh Huyên, bụng nàng lại kêu cồn cào cả lên. Thanh Hoan ăn ngấu nghiến chẳng mấy chốc là hết phân nửa số bánh.
Thanh Huyên nhìn nàng ăn như bị bỏ đói đã lâu, trong lòng liền dâng lên một trận chua xót. Nương của nàng trước giờ đối với nàng và Hạ Lan Quân đều rất yêu chiều, dù hai người các nàng có mắc lỗi lớn đến đâu cũng chưa từng la mắng lớn tiếng dù chỉ một lời. Nhưng chỉ đối với Thanh Hoan là vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần Thanh Hoan làm sai một chuyện nhỏ cũng sẽ bị nương dạy dỗ một trận. Thanh Huyên cho rằng đây chính là sự khác biệt giữa con ruột và con riêng mà người bên ngoài hay nói đến.
Nam nhân trong thiên hạ tam thế tứ thiếp là chuyện thường tình, phụ thân nàng cũng không ngoại lệ. Theo Thanh Huyên thấy, ông được xem như là một trong số ít người có ít thê thiếp nhất.
Mẫu thân của nàng Thôi thị là thê tử kết tóc, là người mà phụ thân nàng vô cùng kính trọng. Sinh được cho ông tất cả ba người con gồm Thanh Hi, Hạ Lan Quân và Thanh Huyên, còn có một đứa nhỏ được sinh sau Thanh Hoan nhưng không may đã chết ỉu khi mới tròn hai tháng tuổi.
Ngoài ra ông còn hai người thiếp nữa là Mã di nương cùng Tào di nương. Tào thị vốn là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Hạ Lan lão thái thái, rất được bà yêu thương. Năm đó, trước khi nhắm mắt xuôi tay, bà mong muốn Tào thị có nơi nương tựa tốt. Hạ Lan Tín vì muốn Hạ Lan lão thái thái được yên lòng mà nạp Tào thị làm thiếp.
Tuy không phải vì yêu thích mà được nạp vào phủ nhưng Hạ Lan Tín đối xử với Tào thị rất tốt, chưa từng bạt đãi ghẻ lạnh nhưng cũng không mấy mặn nồng. Nhưng người xưa có câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", ở cùng một thời gian thì ông cũng có chút động lòng với Tào thị. Kết quả là vào mùa thu hai năm trước Tào thị đã may mắn hạ sinh được một đứa bé trai.
Từ sau khi Hạ Lan Quân ra đời thì Hạ Lan phủ chỉ toàn chào đón những bé gái nên khi Tào thị sinh được con trai, Hạ Lan Tín không khỏi vui mừng. Ông ngày nào cũng bế nó trên tay trêu đùa, ra sức cưng nựng. Khoảng thời gian đó, Hạ Lan Tín quấn quýt Hạ Lan Chấn không rời khiến Thôi thị vô cùng phiền lòng. Cũng may sau khi Hạ Lan Chấn tròn mười sáu tháng, Hạ Lan Tín đã biết tiết chế lại không còn lố lăng như trước nữa.
Người thiếp còn lại của ông chính là Mã thị, bà là người nhập phủ sau cùng nhưng lại là người mà Hạ Lan Tín yêu nhất. Nếu với Thôi thị là rung động tuổi trẻ, là sự tôn trọng ông dành cho bà, thì với Mã thị chính là tình yêu khắc cốt ghi tâm, chấp niệm cả một đời.
Hai người gặp nhau ở cái tuổi mà bản thân đã đủ chín chắn, đã quá hiểu bản thân mình muốn gì cần gì. Mã thị, một nữ tử ngoại tộc mang trong người tâm hồn tự do phóng khoáng. Hạ Lan Tín, một nam nhân luôn bị gò bó trong những tư tưởng áp đặt của xã hội. Gặp được Mã thị, ông như được sống với chính con người mình. Cả hai đã cùng trải qua khoảng thời gian tuyệt vời nhất cùng nhau.
Chỉ tiếc rằng khoảng thời gian ấy chỉ kéo dài ba năm. Sau khi Mã thị hạ sinh Thanh Hoan thì ngay sau đó qua đời vì băng huyết, nhưng dù Mã thị đã không còn nhưng với Hạ Lan Tín bà vẫn luôn tồn tại, sống mãi trong ký ức ba năm tuyệt đẹp của cả hai.
Tuy Thanh Hoan và Thanh Huyên không cùng một mẹ sinh ra nhưng nàng xem Thanh Hoan không khác gì muội muội ruột thịt.
Thanh Hi là chị cả trong nhà, từ nhỏ đã được Thôi thị dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc nên tính cách có phần cứng nhắc, bảo thủ. Mỗi lúc ở bên cạnh Thanh Hi đều phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, giữ đúng lễ nghĩa khuôn phép khiến Thanh Huyên cảm thấy vô cùng chán ghét.
Hạ Lan Quân cùng Thanh Huyên là huynh muội song sinh nhưng hắn từ nhỏ tính tình đã già dặn, chững chạc nên hai người các nàng không hợp nhau cho lắm. Chỉ còn lại nha đầu Thanh Hoan này.
Thanh Hoan từ nhỏ đã ôn hòa hiểu chuyện, tuổi cũng xấp xỉ nàng, chỉ cách có ba tuổi. Đôi lúc có chút tùy hứng nhưng không đáng kể, có thể nói rất là vừa ý Thanh Huyên. Một phần cùng là chị em gái nên dễ thân thiết với nhau hơn là nàng và Hạ Lan Quân.
Thanh Huyên dùng khăn tay lau đi vụn bánh vương vãi trên mặt Thanh Hoan: "Cứ từ từ mà ăn, không ai dành của muội."
Thanh Hoan ăn nốt chiếc bánh cuối cùng, dùng tay áo lau miệng. Uống cạn một tách trà xong thì thoải mái nằm trườn ra sàn. Tay xoa xoa chiếc bụng nhỏ no tròn, thuận miệng ợ một cái rõ to.
Thanh Huyên nhìn bộ dạng phè phỡn của nàng, không nhịn được lấy khăn che miệng cười: "Để nương nhìn thấy bộ dạng này của muội thế nào cũng sẽ phạt muội quỳ tiếp cho xem."
Thanh Hoan nghe thấy lật đật bò dậy, xếp bằng ngồi ngay ngắn trở lại. Ủ dột hỏi Thanh Huyên: "Mẫu thân chắc là còn giận muội lắm."
"Ai bảo muội lại tự ý trèo lên mái nhà lấy con diều làm gì? Trong nhà có gia nhân để cho muội sai bảo kia mà." Thanh Huyên nói với vẻ trách móc nhưng ngay sau đó liền dịu dàng trở lại. Nàng nắm lấy tay Thanh Hoan vỗ nhẹ: "Muội cũng đâu phải không rõ tính cách của nương. Khẩu xà tâm phật là thế. Nương cũng chỉ vì lo lắng nên mới mắng muội, đợi qua ngày mai hết giận rồi sẽ không sao nữa."
"Có chắc là lo lắng cho muội không?" Thanh Hoan thì thầm trong miệng. Nói phu nhân lo lắng cho nàng chả bằng nói mặt trời mọc ở đằng tây còn đáng tin hơn.
"Muội nói gì cơ?" Thanh Huyên không nghe rõ nên hỏi lại. Thanh Hoan không trả lời chỉ lắc đầu cho qua chuyện.
Thanh Huyên tiến đến xoa đầu Thanh Hoan, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Bây giờ muội hãy trở về phòng nghỉ ngơi. Sáng mai dậy sớm nấu món cháo bách hoa mà nương thích ăn nhất, đến lúc đó nương sẽ không còn giận muội nữa đâu."
"Muội biết rồi tam tỷ!"
Nhờ món cháo bách hoa thần thánh mà cuối cùng Thanh Hoan cũng đã được giải trừ lệnh cấm túc sau hai tuần vật vã. Nhưng đời đâu như là mơ, vừa được giải thoát khỏi lệnh cấm túc thì nàng liền đỗ bệnh một trận. Thế là dù lệnh cấm túc đã bị hủy bỏ nhưng vẫn không thể rời giường nữa bước.
Hôm nay là một ngày trời trong nắng đẹp, Thanh Hoan ngồi đung đưa trên xích đu trong vườn. Nhàm chán ngước nhìn từng đám mây trắng trôi trên đầu. Vốn dĩ nàng muốn đến chỗ Hạ Lan Quân thỉnh giáo hắn một số vấn đề trong cuốn sách nàng vừa đọc, ai ngờ hắn đã rời phủ từ sáng sớm, cũng không biết là đi đâu. Thanh Hoan liền đổi mục tiêu đi tìm Thanh Huyên trò chuyện, nhưng kết quả vẫn y như cũ, Thanh Huyên cũng chả thấy ở phủ, nên nàng mới phải buồn chán ngồi ở xích đu này.
"Chán chết đi được." Thanh Hoan than ngắn thở dài khiến người nghe cũng cảm thấy chán nản. Đông Vân ở một bên bày đủ loại trò chơi cũng không giúp nàng khá lên được chút nào.
Đang lúc tưởng chừng như sắp phải phát điên vì buồn chán thì Xuân Vân, nha hoàn thân cận của phu nhân chạy đến chỗ nàng.
Xuân Vân hành lễ cung kính nói: "Tứ cô nương, phu nhân cho gọi người."
"Mẫu thân cho gọi ta có chuyện gì quan trọng sao?"
"Nô tì cũng không rõ, cô nương cứ đến đó xem sao."
Dù không biết phu nhân tìm mình vì lý do gì nhưng Thanh Hoan vẫn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Uyên Xuân hiên. Trước khi bước vào cửa Uyên Xuân hiên, nàng nhờ Đông Vân kiểm tra lại y phục, đầu tóc từ trên xuống dưới, không có gì sai sót mới dám đi vào.
Trong phòng tràn ngập mùi hương của trầm hương thượng hạng, Uyên Xuân hiên qua tay phu nhân liền được bọc lớp vỏ trầm ổn. Mỗi vật dụng trang trí đều là đồ thủ công tinh xảo nhưng không quá chói mắt, chỉ cần chọn đại một thứ cũng đáng giá mấy trăm lượng.
Đại phu nhân, chính thất Hạ Lan phủ Thôi Thiên Nhược, vốn là tiểu thư của Thanh Hà Thôi thị, một trong những danh gia sĩ tộc nổi tiếng. Hạ Lan Tín phụ thân nàng tuy xuất thân Hạ Lan gia lưng danh nhưng lại thuộc Phân gia, có thể nói mối hôn sự này là ông trèo cao.
Gia tộc Hạ Lan ban đầu là một gia tộc hùng mạnh ở Ngân Hạ chỉ sau gia tộc Mạch Kỳ. Nhưng vì một số xung đột nội bộ mà vào đời cao tổ phụ của nàng, gia tộc đã bị chia cắt thành hai nhánh chính gồm Tông gia và Phân gia.
Tông gia từ trước đến giờ điều một lòng góp sức cho triều đình, lại không ngừng đưa nữ nhân trong tộc vào cung hầu hạ thánh thượng nên có thể nói là phong quang vô hạn. Phân gia thì ngược lại, chỉ thích sống một cuộc sống yên bình, không tranh với đời, lui về ở ẩn. Tuy là ở ẩn nhưng vẫn có một vài thành viên trong tộc giữ một số chức quan nhỏ trong triều đình, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể sánh với Tông gia hưng thịnh.
Nàng nghe kể lại vì hôn sự không môn đăng hộ đối này mà phu nhân cãi nhau một trận lớn với Thôi lão gia. Một người không cho gả, một người nhất quyết gả cho bằng được. Cãi nhau suốt một thời gian dài đến nỗi Thôi lão gia suýt tăng xông mà cưỡi hạc quy tiên. Và đương nhiên cuối cùng người giành thắng lợi là phu nhân uy vũ của chúng ta. Không cần nói cũng biết Thôi lão gia đã giận đến mức nào, kể từ sau khi được gả đi, phu nhân cũng không còn liên hệ gì với Thôi gia, chỉ vỏn vẹn vài năm gần đây có qua lại đôi chút nhưng cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh.
Thanh Hoan bước từng bước nhẹ nhàng đến trước mặt Thôi thị, thuần thục hành lễ: "Mẫu thân an."
Thôi thị nửa ngồi nửa nằm trên chiếc ghế dài, mắt nhắm nghiền tay không ngừng lăn xâu chuỗi. Bà khẽ lên tiếng: "Đến rồi sao."
"Mẫu thân tìm con có việc cần căn dặn."
Thôi thị đặt xâu chuỗi lên bàn, hớp xong một ngụm trà mới ung dung nói: "Sáng nay Quân Nhi đã đi săn cùng một số bằng hữu ở ngoài thành. Thấy con đang rảnh rỗi không có việc gì làm vậy thì thay ta mang một chút điểm tâm đến cho nó. Sẵn tiện ra ngoài thay đổi không khí, con ở lì trong phủ cũng đủ lâu rồi."
Nghe đến được đi ra ngoài cơ thể mệt nhoài của nàng liền trở nên tràn trề sức lực. Thanh Hoan mở tròn mắt, nghi hoặc hỏi lại: "Người nói thật sao mẫu thân?"
"Nếu không muốn thì ta để Xuân Vân đi."
"Xin phép mẫu thân Hoan Nhi cáo lui." Thanh Hoan không nói nhiều liền ngay lập tức kéo Đông Vân chạy khỏi. Chân trước còn chưa bước khỏi cửa, chân sau đã bị giữ lại.
"Đợi một chút."
"Người đổi ý nhanh vậy sao?" Thanh Hoan đau khổ quay đầu, trong lòng tim đã sớm vỡ vụn, thầm trách phu nhân cũng đổi ý nhanh thật.
Bà không trả lời chỉ đưa mắt nhìn giỏ tre đặt trên bàn trà: "Không mang theo điểm tâm vậy con tính cho con trai ta ăn gì?"
Lúc này Thanh Hoan đã nhớ ra mình quen mang theo đồ quan trọng liền cười hì hì ra hiệu cho Đông Vân quay lại lấy: "Người cứ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ số điểm tâm chứa đầy tình yêu thương của người an toàn trao đến tay nhị ca ca."
Chỗ Hạ Lan Quân đi săn là ở phía đông ngoài thành đi bằng xe ngựa chỉ mất chưa đến nửa canh giờ. Đường vào trại trung tâm bên trong phải đi qua một rừng thông nhỏ, xe ngựa không thể đi qua nên nàng đành đi bộ sang. Nếu muốn đi xe ngựa phải đi bằng đường vòng như vậy sẽ tốn thêm một canh giờ, vì vậy Thanh Hoan quyết định tự mình đi bộ qua rừng thông.
Thanh Hoan cùng Đông Vân đi thêm một đoạn thì từ trong bụi cây gần đó nghe thấy tiếng sột soạt. Đông Vân nhát gan liền bị dạo cho điếng người, nép sau lưng Thanh Hoan hai tay ôm chặt cánh tay nàng.
Đông Vân run rẩy nói: "Cô nương hay là chúng ta quay lại thôi. Ở đây nguy hiểm lắm."
Tuy có hơi chút sợ nhưng Thanh Hoan vẫn lựa lời trấn an Đông Vân: "Ngươi đừng có mà nhát gan như thế. Ở đây là trường săn dành cho con cháu quan lại nên sẽ không có thứ gì nguy hiểm đâu."
Sau đó nàng bước vài bước đến gần chỗ phát ra âm thanh, Đông Vân nhút nhát níu lấy tay áo nàng không rời. Khi tay nhỏ của nàng gần chạm đến bụi cây thì từ đằng sau vang lên một tiếng gọi lớn.
"Đừng đến gần!"
Thanh Hoan còn chưa kịp định thần thì từ đằng sau bụi cây, một con hổ lớn hung hãn đang lao về phía nàng. Chả biết có phải bị dọa sợ hay không mà chân nàng cứng đơ tại chỗ, làm cách nào cũng không nhúc nhích được. Nhìn xuống mới phát hiện Đông Vân đang ngồi khụy dưới đất ôm chặt lấy chân nàng.
"Đông Vân mau đứng dậy, mau đứng dậy nhanh lên." Thanh Hoan hối hả thúc giục nhưng làm cách gì Đông Vân cũng không chịu đứng dậy.
Đông Vân run rẩy vừa ôm chặt chân nàng vừa khóc lớn: "Nô tì sợ lắm, nô tì không muốn chết."
Khi con hổ kia gần như sắp tóm được Thanh Hoan, một thân ảnh từ đâu xuất hiện che chắn trước mặt nàng. Là một nam nhân vai dài lưng rộng dùng thân thể cao lớn của mình che chở cho nàng, nam nhân ấy không thèm suy nghĩ nhiều lao thẳng vào con hổ, cùng nó giằng co qua lại. Hình ảnh nam nhân tay không đấu hổ trông rất oai hùng.
"Cả hai không bị thương chứ?" Một giọng nam khác xuất hiện bên cạnh Thanh Hoan, người đó quan tâm hỏi thăm nàng và Đông Vân.
"Cô nương người có bị làm sao không?" Đông Vân nước mắt ngắn nước mắt dài sờ soạng khắp nơi trên cơ thể nàng kiểm tra.
Thanh Hoan nhìn thoáng qua người vừa xuất hiện, là một tên nhóc trạc tuổi nàng. Nhưng hiện tại sự chú ý của nàng dồn hết vào chỗ nam nhân kia đâu còn tâm trạng quan tâm đến những chuyện khác. Nàng không để tâm lắm chỉ trả lời qua loa: "Ta không sao."
Nhìn con hổ hung hãn không ngừng tìm cách tấn công nam nhân, mỗi lần như thế trái tim Thanh Hoan lại trũng mất vài nhịp. Ánh mắt lo lắng đổ dồn vào thân thể đang chiến đấu cũng con hổ kia.
Thấy tên nhóc vừa xuất hiện vẫn đứng trơ trơ không có ý định tiến lên giúp đỡ, Thanh Hoan cau mày khó chịu: "Sao ngươi không đến giúp một tay?"
Mạch Kỳ Hải nghe thấy câu hỏi của Thanh Hoan, khuôn mặt không một chút lo lắng còn tỏ vẻ thích thú: "Huynh ấy đã muốn ra oai trước mặt tiểu mỹ nhân thì sao ta dám làm phiền. Huống hồ chỉ là một con hổ nhỏ cũng không làm khó được lục ca ta."
Nhưng Mạch Kỳ Hải vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng hét chói tai của Đông Vânn, Thanh Hoan xoay người phát hiện trên chân nam nhân kia từ bao giờ đã xuất hiện vết thương dài. Máu đỏ từ miệng vết thương không ngừng túa ra chẳng mấy chốc nhuộm đỏ lớp vải bên ngoài, dù là bị thương nhưng gương mặt hắn vẫn không tỏ ra đau đớn, chân mày chỉ hơi nhíu lại.
Con hổ lùi lại một khoảng như muốn lấy đà để chuẩn bị xông lên. Nam nhân kia đã bị thương ở chân không thể di chuyển được, nếu lúc này để con hổ trực tiếp xông thẳng đến chỗ hắn chắc chắn sẽ toi mạng.
Thanh Hoan nhìn sang Mạch Kỳ Hải bên cạnh thấy hắn đang cầm cung tên trong tay còn có sẵn mũi tên. Nàng không vòng vo trực tiếp hỏi hắn: "Ngươi bắn cung có tốt không?"
Trước câu hỏi của nàng hắn thoáng đơ người, gương mặt hiện ra sự ái ngại, không mấy tự tin trả lời: "Cũng... xem như là... ổn."
"Vậy ngươi mau bắn con hổ đó đi!"
Đôi tay có phần rắn chắc từ từ nâng cung tên lên. Dây cung càng căng, đôi tay Mạch Kỳ Hải càng run rẩy, mồ hôi túa ra thấm ướt cả vùng trán. Vì chỉ có một mũi tên và con hổ đang di chuyển nên hắn phải thật tập trung để bắn trúng mục tiêu. Nếu hắn bắn trật thì lục ca có thể sẽ mất mạng, càng nghĩ như thế hắn càng không dám bắn mũi tên đi.
Thanh Hoan chờ hoài không thấy hắn ra tay, lòng nóng như lửa đốt lên tiếng thúc dục: "Sao vẫn chưa chịu bắn. Muốn lục ca ngươi phải bỏ mạng ở đây sao?"
"Ta không thể." Mạch Kỳ Hải cố gắng lấy hết can đảm nhưng vẫn không dám xuống tayc, chỉ có thể trơ mắt nhìn con hổ càng lúc càng tiến gần đến chỗ lục ca hắn.
"Vô dụng!"
Thanh Hoan tức giận mắng hắn một tiếng, nàng không nói không rằng cướp cung tên từ tay hắn, không chút do dự giương cung về phía con hổ. Chẳng mấy chốc mũi tên rời khỏi cung, lao vun vút trong gió một đường thẳng tắp bay đến chỗ con hổ. Con hổ hung hãn chỉ còn cách một bước là đến được chỗ nam nhân đột ngột ngã khụy.
Nhìn tư thế giương cung chuẩn sát của nàng, Mạch Kỳ Hải bên cạnh bị dọa cho há hốc mồm. Ở Ngân Hạ việc nữ nhân biết bắn cung không có gì là lạ, hắn chỉ không ngờ một nữ nhân trông liễu yếu đào tơ như Thanh Hoan khi cầm cung tên trong tay lại có phong thái quyết đoán chẳng kém nam nhân. Đôi mắt xanh lạnh lẽo ánh lên sự kiên định.
Thanh Hoan vứt bỏ cung tên chạy vội đến chỗ nam nhân kia. Nhìn vết thương máu không ngừng túa ra, nàng xé vội một góc váy băng bó lại vết thương.
Ánh nắng vàng ươm xuyên qua những tán lá phảng phất trên gương mặt xinh xắn của Thanh Hoan, vài giọt mồ hôi vươn trên vầng trán như những viên ngọc trai lấp lánh. Khi chạm phải ánh mắt nàng, Mạch Kỳ Trấn thoáng giật mình, là một đôi mắt xanh hiếm hoi, màu xanh biếc trong trẻo như mặt hồ cuối thu, chỉ là không biết vì lý do gì mà đôi mắt ấy đã nhuốm buồn.
Mạch Kỳ Hải cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mạch Kỳ Trấn đỡ hắn: "Lục ca, huynh không sao chứ?"
Vết thương nhỏ này đối với Mạch Kỳ Trấn không phải là chuyện gì to tát, hắn bình tĩnh phẩy tay: "Băng bó lại một chút sẽ không sao."
Mạch Kỳ Trấn nhìn sang Thanh Hoan đang nhìn chăm chăm hắn như đang muốn nói gì đó, còn chưa kịp lên tiếng hỏi đã bị cắt ngang.
"Trực vương điện hạ, Cung vương điện hạ!" Hạ Lan Quân từ xa nhìn thấy họ liền lên tiếng gọi lớn, đi theo sau còn có mấy người thị vệ.
Mấy người thị vệ vừa đến trước Mạch Kỳ Trấn vội vàng quỳ xuống nhận lỗi: "Chúng thần cứu giá chậm trễ, xin nhị vị điện hạ trách phạt."
"Đứng lên hết đi." Mạch Kỳ Trấn phất tay ra lệnh. Bọn họ nhìn nhau qua lại mới dám từ từ đứng dậy.
Hạ Lan Quân tiến đến gần xem vết thương trên chân Mạch Kỳ Trấn, đôi mày bất giác nhíu lại: "Điện hạ đâu cần phải liều mạng như thế."
Mạch Kỳ Hải im lặng nãy giờ bỗng có chút ngứa mồm, liền lên tiếng trêu chọc: "Huynh ấy không liều mạng thì sao cưa đổ được tiểu mỹ nhân."
Lúc nói câu này Mạch Kỳ Hải còn không quên dành ánh mắt "trìu mến" cho Thanh Hoan. Mạch Kỳ Trấn trao cho hắn một cái nhìn hung hăng mới có thể khiến hắn im miệng. Hạ Lan Quân cũng tò mò nhìn theo, khi nhìn thấy Thanh Hoan ngay lập tức trợn mắt há mồm: "Hoan Nhi."
"Nhị ca ca!" Thanh Hoan chạy đến sà vào lòng Hạ Lan Quân. Nhìn thấy Hạ Lan Quân thì dáng vẻ hùng hổ cầm cung bắn hổ đã không còn, chỉ còn là một nha đầu thích làm nũng trước mặt ca ca.
"Sao muội lại ở đây?"
Thanh Hoan bắt đầu than oán: "Mẫu thân biết huynh săn bắn vất vả nên bảo muội mang đến cho huynh một ít điểm tâm. Ai ngờ lại xui xẻo, giữa đường đã gặp phải con hổ lớn như thế, làm người ta sợ chết khiếp."
Hạ Lan Quân nghe Thanh Hoan nói bị hổ tấn công sắc mặt bỗng chốc tái nhợt: "Muội có bị thương ở đâu không?"
Đông Vân đứng bên nhau nhảu trả lời: "Nhị công tử không cần quá lo lắng, cô nương không bị thương ở đâu."
Thanh Hoan nhìn Hạ Lan Quân cười trừ, quả thật ngoài y phục có hơi bẩn một chút thì nàng không bị thương bất kỳ chỗ nào cả. Nàng dùng tay xoa mũi, cười ngượng: "Muội vẫn ổn, không bị trầy xước gì. Chỉ có điều điện hạ đây vì cứu muội mà bị thương không nhẹ."
Thanh Hoan khẽ đưa mắt nhìn Mạch Kỳ Trấn đang ngồi tựa vào cây. Cảm thấy áy náy vì bản thân là nguyên nhân khiến hắn phải chật vật như thế.
"Phải mau đưa điện hạ trở về chữa trị vết thương." Hạ Lan Quân vừa dứt lời tất cả mọi người nhanh chóng sắp xếp đưa Mạch Kỳ Trấn về trại trung tâm.
Rất may vết thương của Mạch Kỳ Trấn không quá nghiêm trọng, cũng không ảnh hưởng đến xương, nếu không cái mạng nhỏ này của nàng e là không giữ được nữa. Thanh Hoan đưa mắt nhìn cái chân được băng bởi một đống băng trắng, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng. Một thị vệ từ bên ngoài đi vào trên tay cầm một chén thuốc đen kịt, ngửi mùi thôi cũng thấy khó chịu. Mạch Kỳ Trấn nhận lấy chén thuốc, mặt mày nhăn nhó uống cạn.
"Tạ điện hạ đã ra tay cứu giúp tiểu muội. Hạ Lan Quân nợ ngài một ân tình." Hạ Lan Quân bất ngờ quỳ xuống khiến ai nấy đều bất ngờ.
Mạch Kỳ Trấn đang nửa nằm trên giường phải chồm người dậy: "Đừng khách sáo, tiểu muội của ngươi cũng xem như là tiểu muội của ta. Nàng ấy gặp nguy hiểm người làm ca ca này sao có thể không giúp."
"Phải đó, nha đầu này cũng đã cứu lục ca một mạng, xem như là có qua có lại." Mạch Kỳ Hải đưa ánh nhìn thích thú về phía Thanh Hoan đang núp sau lưng Hạ Lan Quân.
"Ngài có lớn hơn ai đâu mà gọi ta là nha đầu." Thanh Hoan bất bình thì thầm trong miệng.
Hạ Lan Quân không biết bọn họ đang nói gì, khó hiểu hỏi: "Ngài nói Hoan Nhi đã cứu Trực vương điện hạ sao?"
Mạch Kỳ Hải chỉ tay về phía Thanh Hoan nói: "Đúng vậy! Tiểu nha đầu này chính là người đã bắn chết con hổ đó."
"Không hay rồi!" Hạ Lan Quân sắc mặt bỗng chốc tái nhợt.
"Đúng thật." Mạch Kỳ Trấn xem ra cũng đã hiểu ra vấn đề, chỉ có Mạch Kỳ Hải và Thanh Hoan là hai người ngu ngơ, không hiểu sự tình. Thanh Hoan nhìn thoáng qua sắc mặt của Hạ Lan Quân và Mạch Kỳ Trấn đoán được dường như bản thân đã gây họa lớn.
Mạch Kỳ Hải hỏi: "Có gì không ổn, ta thấy tiểu muội này của ngươi rất có bản lĩnh."
Thị vệ đứng gần đó lên tiếng giải thích: "Điện hạ chắc là không biết. Con hổ này là cống phẩm của Khang Quốc vừa đưa đến ba ngày trước, bệ hạ đã tặng nó cho Vũ vương điện hạ. Điện hạ rất thích nó, sáng nay mời mọi người đến chính là muốn khoe với mọi người con hổ này. Bọn nô tài làm việc thất trách để cho con hổ xuất chuồng chạy mất. Điện hạ lệnh cho chúng thần tìm về nhưng không được làm nó bị thương. Bọn nô tài để con hổ thoát đều đã bị đánh chết, lần này Hạ Lan cô nương còn giết chết nó. E là Vũ vương điện hạ sẽ không bỏ qua dễ dàng."
Mạch Kỳ Hải vừa nghe nhắc đến Vũ vương là hai chân đã muốn mềm nhũn ra, miệng run rẩy càng nói càng loạn: "Tiêu đời, lần này chết chắc cho mà xem. Nhị hoàng huynh này của ta một khi nổi khùng lên thì có trời mới cứu nổi ngươi."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play