Tháng bảy, năm 19XX.
Hà Túc Đông Doanh phủ, tỉnh Lâm Xương, khu tự trị Bắc Viễn.
Hoàn Viên Thuyết tựa người vào tường, mắt phượng nhắm nghiền, đôi môi mỏng bị cắn chặt đã rướm máu, ánh nắng nhạt nhòa của buổi chiều tà chiếu lên gương mặt hoàn mỹ như tạc tượng. Phía đối diện, sau bàn làm việc, Hayato Kobayashi vẫn thản nhiên xem xét hồ sơ, hàng mày dày đậm cau lại:
- Còn muốn làm loạn?
Hoàn Viên Thuyết gắt lên, đồng tử mơ hồ gân máu:
- Anh cứ nhất định phải biến Hoa Lăng trở thành tô giới Đông Phiệt?
Hayato Kobayashi tuy rằng không ngẩng đầu, nhưng giọng nói đã trầm xuống đáng kể:
- Cũng chẳng còn cách nào khác, nếu toàn bộ Bắc Viễn thuộc về Đông Phiệt, thì coi như cả miền nam này anh nắm gọn trong lòng bàn tay...
Hoàn Viên Thuyết không đáp, thời cuộc nhiễu nhương, quốc gia chìm trong chiến loạn, Đông Phiệt quân thừa cơ xâm lược. Ở miền nam xuất hiện Bắc Viễn Hoàn Nhan quân cát cứ ba tỉnh Lâm Xương, Hoài Sa và Tân Nam, hiện tại gọi chung một cái tên là khu vực Bắc Viễn, với thành phố Hoa Lăng làm trung tâm hành chính, được chỉ huy bởi Hoàn Nhan Thống chế, cha ruột Hoàn Viên Thuyết.
Hoàn Viên Thuyết thở dài, tuy là Thiếu soái dưới một người trên vạn người nhưng để có thể duy trì tình hình ổn định cho Bắc Viễn, anh đã phải đánh đổi rất nhiều. Giống như hiện tại, anh luôn luôn tìm mọi cách để thỏa hiệp với Hayato Kobayashi, Tư lệnh quân Đông Phiệt miền nam, cũng là kẻ thù của cả dân tộc.
Hoàn Viên Thuyết lẳng lặng đến cạnh bàn giấy, biểu tình chán chường hiện rõ.
Hayato Kobayashi khẽ cười, vứt sổ sách sang một bên, đột ngột ôm Hoàn Viên Thuyết vào lòng:
- Sao thế? Lại giận anh? Dù có thế nào em vẫn sẽ là Bắc Viễn Thiếu soái, nắm quyền sinh sát trong tay!
Tháng bảy, bầu trời xám đục thê lương, mưa rơi không ngớt. Chút nắng cuối chiều cũng đã chẳng còn nữa, Hayato Kobayashi bế bổng Hoàn Viên Thuyết lên bàn làm việc, thắt lưng trên người hắn cũng đã nới lỏng.
Không biết bao lâu...
"Đoàng!"
Tiếng súng chát chúa đinh tai phá tan tĩnh lặng, mùi máu tanh xộc khắp không khí.
Nguồn sáng duy nhất trong phòng chỉ có ánh đèn đường vàng vọt, màn đêm đã buông xuống. Hoàn Viên Thuyết đứng lặng nơi góc tối, gương mặt anh lấm tấm vết máu, quân phục xộc xệch không che nổi thân thể còn đang run rẩy.
Hoàn Viên Thuyết khẽ gọi:
- Hayato! Hayato!
Không có lời đáp, thi thể bên dưới đất mắt mở trừng trừng, Hoàn Viên Thuyết nằm vật ra sàn nhà, thì thào:
- Đã chết rồi... Đã chết rồi!
Hoàn Viên Thuyết đảo mắt quanh căn phòng, nhẹ nhàng rút thanh kiếm gắn trên tường lấy đi thủ cấp của Hayato Kobayashi bỏ vào hộp thiếc. Đồng tử anh vô hồn, máy móc, hành động gọn ghẽ không một động tác thừa.
Hoàn Viên Thuyết suy tính, Hà Túc Đông doanh phủ dù sao cũng là địa bàn của Đông Phiệt, anh phải nhanh chóng rời đi. Hoàn Viên Thuyết mở cửa chính, liền phát hiện Thẩm Hào đang một mình đứng ở đó.
Có vẻ Thẩm Hào đã đợi rất lâu, trên tay còn nắm chặt một cuốn vở. Thấy anh, Thẩm Hào lắp bắp:
- ...bài tập...
Thẩm Hào là con trai duy nhất của Thẩm tiên sinh, thư ký riêng Hayato Kobayashi. Thẩm Hào thường ngày đều sống trong Hà Túc Đông Doanh phủ, vô cùng thân thiết với Hoàn Viên Thuyết.
Khác với Hoàn Viên Thuyết của tuổi mười bảy đảm nhiệm nặng nề trọng trách trên vai, Thẩm Hào năm nay chỉ mới mười hai tuổi, ngoại trừ mỗi ngày học cùng gia sư, cũng chỉ có chơi đùa, vô lo vô nghĩ.
Hoàn Viên Thuyết mím môi, anh không chắc Thẩm Hào đã trông thấy những gì, nhưng tin rằng một đứa trẻ sẽ không thể tạo nên sóng gió. Anh qua loa xoa đầu Thẩm Hào:
- Ngày mai anh giúp em làm toàn bộ bài tập được không?
Thẩm Hào gật gật đầu, Hoàn Viên Thuyết khẽ mỉm cười rồi xoay người gấp gáp rời đi. Thẩm Hào nhìn theo bóng áo choàng bay loạn trên đoạn hành lang vắng vẻ, thân thể vô lực ngồi bệt xuống sàn.
"Ngài tư lệnh Hayato Kobayashi chết rồi..."
Thẩm Hào đứng đợi đã lâu, đủ để thấy Hoàn Viên Thuyết cùng Hayato Kobayashi lăn lộn trên bàn làm việc, những nụ hôn ân ái, thân thể trừu động, và cả phát súng ấy, phát súng đoạt mạng Hayato Kobayashi. Thẩm Hào lúc này như bừng tỉnh, vội vã chạy ra ngoài, hét lớn:
- Cha! Cha! Ngài Tư lệnh... chết rồi...
Từ Lâm Xương về đến Hoa Lăng khoảng nửa ngày, Hoàn Viên Thuyết trên ô tô, thi thoảng lại liếc nhìn thùng thiếc. Phía ghế lái, Mạc Viện, phó quan thân tín của anh ngược lại vô cùng hồ hởi:
- Thiếu soái lập được đại công rồi!
Hoàn Viên Thuyết mi mắt rung rung, cổ họng khàn khàn, giọng nói trầm đục như con tằm nhả tơ, nhả cả gan ruột bản thân:
- Đại công?
Mạc Viện càng thêm phấn khởi:
- Thiếu soái bên cạnh hắn ta cũng đã một năm, chịu đủ loại khinh thường, về đến Hoa Lăng, chúng ta liền uống rượu ăn mừng!
Hoàn Viên Thuyết cúi mặt, cố che giấu giọt nước mắt từ từ lăng dài trên gò má còn vương vết máu, thì thầm:
- Tôi yêu Hayato...
Mạc Viện không nghe được, hắn đang mải mê ca hát, bên ngoài ô cửa kính, mưa càng thêm nặng hạt.
Hoàn Viên Thuyết về đến Hoa Lăng khi trời đã sáng, mưa cũng vừa dứt. Trải qua một đêm không ngủ, gương mặt anh hốc hác thấy rõ. Hoàn Viên Thuyết một mạch đi thẳng vào phòng làm việc của cha.
Lúc này Hoàn Nhan Thống chế đang dùng bữa sáng, trông thấy bộ dạng anh nhếch nhác ông liền cau mày, Hoàn Viên Thuyết cũng không nói gì, lặng lẽ mở nắp thùng thiếc. Thủ cấp của Hayato Kobayashi tím đen đầy máu đọng hiện ra.
Hoàn Nhan Thống chế khịt mũi:
- Đã giết hắn ta rồi à?
Hoàn Viên Thuyết gật đầu, Hoàn Nhan Thống chế phất tay để hạ nhân dọn dẹp, nhàn nhạt:
- Con xem động tĩnh bên Đông Phiệt thế nào, còn biết đường mà ứng phó!
Hoàn Nhan Thống chế ngậm một que tăm trong miệng, vừa rời khỏi phòng vừa hạ lệnh:
- Gửi thủ cấp Hayato Kobayashi cho lão già Haro Kobayashi!
Ngang qua Hoàn Viên Thuyết, ông liền đưa tay che mũi:
- Tắm đi!
Hoàn Viên Thuyết dạ một tiếng, chậm chạp về phòng, trong lòng ngổn ngang mệt mỏi. Lúc này đến cả cha ruột cũng cho rằng anh bẩn thỉu.
Nằm trong bồn tắm trắng tinh, Hoàn Viên Thuyết trượt dài theo làn nước. Mười sáu tuổi để có được thông tin của người Đông Phiệt, cha muốn anh đến Hà Túc Đông Doanh phủ làm tình nhân cho địch. Mười bảy tuổi, cảm thấy Hayato Kobayashi không còn giá trị lợi dụng, cha liền buộc anh phải hạ sát hắn.
Hoàn Viên Thuyết gục mặt vào lòng bàn tay, anh cũng là con người, không phải gỗ đá, anh biết yêu thương, biết đau đớn, biết nhục nhã. Hoàn Viên Thuyết nghe đầu óc quay cuồng, cuối cùng vô lực ngất đi.
Khi anh tỉnh lại trời đã về chiều, Hoàn Viên Thuyết chợt nhớ đến Thẩm Hào, anh liền vội vã gọi Mạc Viện:
- Quay lại Lâm Xương! Ngay!
Mạc Viện không khỏi ngạc nhiên:
- Thiếu soái, bên đó tình hình đã ổn rồi, Thống chế lấy danh nghĩa Thanh niên Tân tiến hội gửi thủ cấp đến cho lão Haro Kobayashi!
Hoàn Viên Thuyết dường như không muốn nghe, anh choàng thêm áo ngoài:
- Đi thôi!
Thanh niên Tân tiến hội là một nhóm phần tử trí thức, hoặc du học sinh cùng nhau thành lập để chống quân xâm lược. Chính sách của họ ngược lại với Bắc Viễn Hoàn Nhan quân, không cùng người Đông Phiệt thỏa hiệp. Cho nên nếu đổ cái chết của Hayato lên đầu Thanh niên Tân tiến hội, chắc chắn sẽ không khiến bất kỳ ai nghi ngờ.
Mờ tối, Hoàn Viên Thuyết mới đến được Lâm Xương, hai bên đường rải rác những đám cháy nhỏ, phố xá đều im lìm đóng cửa. Trước Hà Túc Đông Doanh phủ, một nhóm người đang giơ cao đèn đuốc, hô hào biểu tình.
"Đả đảo Đông Phiệt! Đả đảo!"
"Đả đảo!"
"Đả đảo!"
Hoàn Viên Thuyết mi gian cau hẹp, giữa đám đông có một người đàn ông bị trói gô trên cọc gỗ. Trong màn đêm âm u và thứ ánh sáng nhờ nhờ của đuốc gỗ dầu, gương mặt người kia hiện rõ lên, vô cùng quen thuộc.
- Là Thẩm tiên sinh! Cha ruột Thẩm Hào!
Hayato chết, quân Đông Phiệt nhận lệnh rút lui, Thanh niên Tân tiến hội được dịp hoạt động, liền đem những ai bị gọi là hán gian ra xử tử. Thanh niên Tân tiến hội cùng Bắc Viễn Hoàn Nhan quân luôn xung đột. Hoàn Viên Thuyết không thể ra mặt cứu người, anh chỉ có thể bí mật tìm kiếm Thẩm Hào.
Nếu để đám người đang phát cuồng kia phát hiện ra Thẩm Hào trước, sợ rằng thằng bé cũng sẽ bị bức chết. Tính cách Thẩm Hào vô cùng nhút nhát, Hoàn Viên Thuyết đoán chừng Thẩm Hào vẫn còn ở Hà Túc Đông Doanh phủ, anh liền gấp gáp vượt tường vào trong.
Thẩm Hào ngồi thu lu bên cửa sau, nơi có thể nhìn rõ đám người đang muốn hành hình cha mình. Hoàn Viên Thuyết thở phào khi trông thấy, anh liền chạy đến, nắm lấy tay Thẩm Hào:
- Đi thôi!
Thẩm Hào đứng bật dậy, biểu tình nửa kinh hoàng nửa khiếp sợ hiện rõ:
- Anh hại chết cha tôi! Là anh hại chết cha tôi!
Hoàn Viên Thuyết hơi lùi lại, anh bàng hoàng khó có thể nói nên lời:
- Là lỗi của anh! Anh biết! Nhưng mà hiện tại nếu em không đi thì sẽ không kịp!
Thẩm Hào hất cằm:
- Anh sợ tôi chết? Anh sợ tối ngủ không ngon hay sợ tôi về báo oán?
Hoàn Viên Thuyết không trả lời được, anh thật lòng muốn bảo vệ Thẩm Hào, kết cục hôm nay, anh là người đau lòng nhất. Anh tự tay giết chết Hayato, người anh yêu để bảo vệ hòa bình Bắc Viễn. Cuối cùng anh nhận được gì, một cái danh bán thân cho địch, cha ruột coi khinh, kể cả đứa bé anh yêu quý cũng đã trở nên căm ghét anh.
Thẩm Hào nghiến răng:
- Tôi sẽ quay lại, sẽ khiến anh sống không bằng chết!
Hoàn Viên Thuyết buông thõng cánh tay, nhìn Thẩm Hào khuất vào giữa đêm đen.
Thẩm Hào chạy một mạch ra khỏi phủ, không biết bao lâu, đến khi chân mỏi rã rời, cổ họng khô rát cực điểm, thì mới dừng lại. Lúc này ánh đèn pin của Thanh niên Tân tiến hội đang lục soát khắp nơi, Thẩm Hào mím môi, lao như tên bắn. Phía bên kia đường, một chiếc ô tô trờ tới, ô tô không bật đèn, Thẩm Hào cứ thế bị đụng trúng.
Người trên xe vội bước xuống, dường như đã nhận ra:
- Thưa Thái Quân, là con trai của vị thư kí họ Thẩm.
Thẩm Hào được bế lên xe, lúc này đã nửa mê nửa tỉnh. Trong xe thoang thoảng hương thuốc lá, Haro Kobayashi đưa tay lên ngực:
- Ông trời thật công bằng, vừa lấy đi của ta một đứa con, liền trả lại một đứa khác!
Thẩm Hào nghe rõ từng từ một, đoán chừng bản thân đã an toàn, lúc này mới mơ màng ngủ.
Bảy năm sau.
Tiếng pháo nổ vang Hà Túc Đông Doanh phủ đón chào vị Tư lệnh mới, cuộc chiến ở miền nam đại lục, đặc biệt là khu vực Bắc Viễn đối với Đông Phiệt quân ngày càng bất lợi, như rơi vào một vũng bùn không lối thoát.
Hyuga Kobayashi đứng trước gương lớn, thong thả buộc gọn mớ tóc dài chấm lưng, gã nhếch môi cười, cũng không khoác quân phục. Thân hình gã cao lớn, phần vai rộng, thắt lưng hẹp, cánh tay hữu lực nổi lên từng đường gân cơ mạnh mẽ.
Hyuga Kobayashi xoa xoa tay lên sống mũi cao vút, đôi mắt hẹp dài nhạt màu dường như đang xao động, không thể giấu nổi phấn khích. Bảy năm qua gã ngày ngày huấn luyện nghiêm cẩn, không màng sống chết, vào sinh ra tử, chính là chờ đợi đến giờ phút này.
Có tiếng gõ cửa, Hyuga Kobayashi hướng mắt nhìn, là Haro Kobayashi, gã liền đi đến bên cạnh:
- Nghĩa phụ!
Haro Kobayashi gật gật đầu:
- Tiệc đã sắp bắt đầu, Hyuga cũng nên ra ngoài thôi!
Hyuga Kobayashi nheo nheo đuôi mắt, gã hiện tại là con nuôi ngài Haro Kobayashi và là tân Tư lệnh quân miền Nam Đông Phiệt Đế quốc, thân phận vô cùng cao quý, tuyệt đối không thể dễ dàng bị bắt nạt, càng không thể dễ dàng chịu khinh thường.
Hyuga Kobayashi nhếch môi cười, tiễn nghĩa phụ ra đến tận cửa. Gã nhìn bản thân lần nữa trong gương, đồng thời phủi nhẹ vạt áo, vô thức nghiến răng:
- Hoàn Viên Thuyết!
Hoa Lăng mưa lạnh, Lâm Xương cũng chìm trong vân vũ, đi đường lầy lội đã mất hơn một ngày, chập tối cận giờ dạ yến bắt đầu. Hoàn Viên Thuyết mới chạm thành Hà Túc - tô giới Đông Phiệt tại Bắc Viễn. Anh đến tây trang còn không đổi kịp, mặc luôn quân phục vào Hà Túc Đông Doanh phủ.
Đã tròn bảy năm từ ngày Hayato Kobayashi chết, Hoàn Viên Thuyết trong lòng ẩn ẩn bi thương. Những người cũ ở Hà Túc Đông Doanh phủ tất cả đều không còn, Thẩm Hào từ buổi tối hôm ấy biệt vô âm tín, cho dù Hoàn Viên Thuyết có cố gắng thế nào cũng không thể điều tra được.
Hoàn Viên Thuyết tiến vào giữa đại sảnh, anh quan sát một vòng, vốn dĩ mục đích hôm nay đến là để mượn vũ khí, nhưng không vì thế mà anh chịu nhún nhường khuất phục. Gương mặt anh nhàn nhạt biểu tình, luôn ngẩng cao đầu.
Sau lưng anh đột ngột vang lên một thanh âm âm trầm lạnh lẽo:
- Bắc Viễn Thiếu soái, lâu rồi không gặp!
Hoàn Viên Thuyết xoay người, cau mày nhìn thanh niên trước mắt, trông chỉ mười chín hai mươi tuổi, không mặc âu phục cũng không mặc quân phục mà là một bộ kamishimo với guốc gỗ và tất trắng, gã hơi nghiêng đầu, tóc nhạt màu rất dài buộc gọn ra sau, biểu tình vô cùng thong thả:
- Ngài Thiếu soái không nhớ ra tôi sao?
Hoàn Viên Thuyết cau nhẹ hàng mày, gương mặt tinh mỹ hiện lên tia bối rối:
- Đây là...
Mạc Viện vội vàng nhỏ giọng:
- Ngài Hyuga Kobayashi, trong thư mời có đề danh!
Hoàn Viên Thuyết thản nhiên đưa tay ra bắt, môi anh nở điệu cười nhạt nhẽo:
- Lần đầu chúng ta gặp nhau, là tôi sơ sót, đành mời tân Tư lệnh một ly vậy!
Hyuga Kobayashi biểu hiện lãnh đạm, mặc kệ bàn tay đang đưa ra giữa không khí của người đối diện:
- Lần đầu sao? Xem ra trí nhớ của Thiếu soái thật không được tốt!
Hoàn Viên Thuyết mím môi, anh thu cái bắt tay lại, cố gắng lục lọi ký ức. Gã ta vẫn đứng đối diện anh, chằm chằm nhìn vào anh vô cùng khó chịu.
Hyuga Kobayashi chậm rãi tiến đến bên cạnh, khẽ thì thầm, hơi thở nóng rẫy thổi vào vành tai Hoàn Viên Thuyết:
- Thiếu soái vẫn thích dùng Long diên hương nhỉ? Ngày anh trai tôi Hayato Kobayashi cùng Thẩm tiên sinh chết đi, ngoài máu tươi, thứ duy nhất tôi ngửi được cũng chính là mùi hương quý hiển này!
Hoàn Viên Thuyết tâm trí như bị nước lạnh dội qua, khuôn miệng tê cứng, rất lâu mới có thể lên tiếng:
- Thẩm Hào...
Gã cười, mắt hẹp sâu thẳm lưu chuyển:
- Là Hyuga, thưa thiếu soái!
Hoàn Viên Thuyết dường như không thể tin nổi, bảy năm trôi qua, Thẩm Hào không chỉ dung mạo trưởng thành, mà ngay cả tâm tính cũng đã đổi khác. Cái nhìn của Thẩm Hào đối với anh hiện tại giống như căm phẫn đến mức chỉ cần trả được thù giết cha, gã chuyện gì cũng có thể làm ra.
Hoàn Viên Thuyết nghe lồng ngực đau nhói, nếu anh không giết Hayato, phải chăng Thẩm Hào đã có thể như bao đứa trẻ khác, bình phàm trưởng thành. Hoặc giả, anh chỉ cần cẩn thận hơn, ngày hôm đó khóa kín cửa phòng làm việc không để Thẩm Hào trông thấy cái chết man rợ của Hayato Kobayashi, tuy nhiên, quá khứ không thể nào thay đổi, ân hận không giải quyết được vấn đề. Người đối diện anh lúc này cũng không còn là Thẩm Hào, mà là Hyuga Kobayashi, tân Tư lệnh miền nam Đông Phiệt quân. Một kẻ nhận giặc làm cha, quay lưng chỉa súng vào chính đồng bào của mình.
Hoàn Viên Thuyết nụ cười xã giao lãnh đạm, gật nhẹ đầu lướt ngang qua gã, đánh mắt tìm bàn tiệc của Thái Quân Haro Kobayashi. Anh nhanh chóng được nồng nhiệt chào đón.
Hoàn Viên Thuyết tự nhiên ngồi xuống:
- Thật hiếm khi được cùng ngài Kobayashi dùng bữa!
Haro Kobayashi đã hơn sáu mươi tuổi, tóc toàn bộ đều bạc như cước, làn da đầy đốm đồi mồi, không còn khỏe mạnh giống lúc xưa, phải ngồi xe lăn, ngược lại giọng nói trầm đục hữu lực:
- Thời gian này Sư đoàn 112 và 322 lần nữa phải mượn Lâm Xương để tiếp tục hành quân, khuyển tử trong nhà tuổi trẻ non kém, lần đầu tiếp quản tô giới, ta tin rằng Thiếu soái sẽ chiếu cố thằng bé, không gây khó dễ gì!
Hoàn Viên Thuyết miệng cười tâm lạnh, cố ý nhấn mạnh:
- Con trai Thái Quân Kobayashi đều là bậc anh tài, ví như Hayato...
Trên bàn tiệc mười mấy ánh mắt đổ dồn đến Hoàn Viên Thuyết, cơ bản chuyện Hayato Kobayashi mất mạng tại Hoa Lăng năm xưa vẫn là vết cắt nhức nhối trong lòng quân Đông Phiệt.
Haro Kobayashi một nét bất thường cũng không hiện hữu, chỉ thấy môi trên hơi mấp máy, sau đó liền nở nụ cười giảo hoạt:
- Hyuga, lại đây chào ngài Thiếu soái!
Hoàn Viên Thuyết không nhịn được tiếc nuối tận đáy lòng, đứa trẻ ngày xưa đơn thuần cuối cùng cũng đã không còn, bao năm anh hy vọng, tìm kiếm, chỉ để đổi lại một kẻ bán nước cầu vinh.
- Chào cậu, Hyuga!
Thẩm Hào lần nữa lại nghiêng đầu cười, mắt hẹp như vầng trăng khuyết, thiên chân vô tà:
- Rất vui được gặp lại anh, Thiếu soái!
Haro Kobayashi gắp một phần thức ăn vào bát Thẩm Hào, lại nhìn Hoàn Viên Thuyết:
- Nghe nói Giang Bình Nhân dân quân muốn tiến công Bắc Viễn!
Cuối cùng đã đến được công việc chính, Hoàn Viên Thuyết sơ sài nói qua vấn đề với Giang Bình quân, sau đó mở lời:
- Lâm Xương lâu nay đã không còn là tô giới của Đông Phiệt quân, ngài Thái Quân nếu muốn bố trí một tân Tư lệnh ở Hà Túc này, thì cũng nên xem xét một chút! Bắc Viễn Hoàn Nhan quân có mạnh thì Lâm Xương mới được yên ổn!
Thẩm Hào mắt hẹp liếc nhẹ Hoàn Viên Thuyết:
- Nói trắng ra là Bắc Viễn các người đang thiếu vũ khí?
Lời nói trực tiếp đánh vào lòng tự trọng của Hoàn Viên Thuyết, cũng như tình hình khó khăn của Bắc Viễn. Hoàn Viên Thuyết môi lưỡi khô đắng, Thẩm Hào này, quả thật rất hận anh, hận đến mức chỉ muốn giết chết anh. Huống hồ Thẩm Hào đã thật sự bán linh hồn cho quân Đông Phiệt, bốn từ “Bắc Viễn các người” kia chính là trực tiếp phủi sạch tất cả quan hệ với quê hương, với dân tộc.
- Đúng vậy!
Hoàn Viên Thuyết đáp.
Haro Kobayashi nâng ly, lên tiếng:
- Uống rượu đi!
Haro Kobayashi là một con cáo già, không dễ dàng gì đồng ý viện trợ vũ khí cho Bắc Viễn. Hoàn Viên Thuyết lòng sinh chán nản, xem ra việc mượn vũ khí không thể nào thành công.
Hoàn Viên Thuyết trong tiệc uống rất nhiều, đến mức khi tiệc tàn, anh không thể đứng dậy nổi, mơ hồ bám vào vai Mạc Viện mà đi. Hoàn Viên Thuyết tâm thức chỉ nhớ đến chuyện cũ, khi ấy anh còn là một thiếu niên mười sáu tuổi, lần đầu tiên gặp được Hayato Kobayashi.
Hayato Kobayashi thích nam nhân, cả Bắc Viễn không ai không biết, thời điểm đó thế quân Đông Phiệt mạnh như chẻ tre, nếu không thể cùng hắn ta thỏa hiệp, thì toàn bộ Bắc Viễn sẽ chìm trong khói lửa, máu chảy thành sông. Chỉ là Hoàn Viên Thuyết chưa từng nghĩ, cha ruột anh lại đưa ra hạ sách yêu cầu anh phải chiếm được sự hứng thú của Hayato Kobayashi.
Gió rét thổi vào sống lưng buốt giá, Hoàn Viên Thuyết hôm nay của tuổi hai mươi tư đang say túy lúy nghĩ lại không khỏi cay đắng, một người cha có thể nhẫn tâm đối đãi với con trai mình như vậy sao. Anh biết bản thân là con vợ lẽ, anh cũng đã phấn đấu hết sức, chưa từng phạm sai lầm, nhưng...
Hoàn Viên Thuyết bám víu vai áo người bên cạnh, mắt cũng chỉ mở được một nửa:
- Mạc Viện, tôi.. chưa say... còn rượu...
Người kia giữ lấy vai áo anh:
- Tôi không phải Mạc Viện!
Hoàn Viên Thuyết gục vào vai đối phương, một hồi lại ngẩng đầu lên, vuốt ve khắp gương mặt đó, lệ cứ chảy dài:
- Là anh sao? Hayato!
Hoàn Viên Thuyết bật cười, thuở hoa niên, anh còn chưa biết đến tình yêu là gì, người đầu tiên anh dùng mọi biện pháp lấy lòng ngoại trừ phụ thân chính là Hayato, đó cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào là tình yêu. Có một đoạn thời gian, mỗi đêm trước khi đi ngủ, anh chỉ ước nguyện làm sao sáng mai thức dậy, Hayato không còn là người Đông Phiệt nữa, hoặc cả hai trở thành thường dân áo vải, không chút can hệ với chính trị thời cuộc.
Anh từng muốn từ bỏ toàn bộ, mặc kệ Hoàn Nhan quân, mặc kệ Bắc Viễn, nhưng Hayato không phải là người đặt ái tình lên trên tất cả. Hayato coi sự nghiệp xâm lược như một tín ngưỡng, dùng mọi biện pháp để đạt đến thỏa thuận có lợi nhất. Là anh lợi dụng Hayato, hay Hayato lợi dụng anh, anh không phân rõ được. Chỉ biết, cuộc tình dù có sâu đậm đến mức nào cuối cùng cũng đến lúc phải chấm dứt.
Hoàn Viên Thuyết bất ngờ hôn lên làn môi người đối diện:
- Hayato! Tôi đợi anh đã rất lâu rồi!
Nụ hôn nồng nàn hương rượu, lại thoang thoảng mùi thuốc lá cao cấp, đầu lưỡi anh đắng ngắt, nhưng lại ngập tràn ấm áp. Hoàn Viên Thuyết đã bảy năm chưa từng rung động trở lại, chưa từng thân mật cùng ai, một nụ hôn này dường như đã vận dụng toàn bộ tâm trí.
Người kia cũng không từ chối, bàn tay to lớn siết lấy eo anh, làn da anh tuy rằng lạnh buốt nhưng lại vô cùng mềm mại. Răng nanh gã mạnh bạo cắn vào bờ môi anh rướm máu, hơi thở cả hai cuồn loạn quyện lẫn nhau, mùi vị dục tình tràn ngập.
Hoàn Viên Thuyết càng nồng nhiệt hôn, người kia càng thêm phấn khích. Phần eo Hoàn Viên Thuyết nhói lên mấy bận đau đớn, nhưng cũng không thể làm anh thanh tỉnh nổi. Hoàn Viên Thuyết vô thức thốt ra một thanh âm mị hoặc, khiến người kia đột ngột dừng động tác.
Gã thì thào, đứt quãng:
- Tôi không phải Hayato! Tôi là Thẩm Hào!
Hoàn Viên Thuyết không hề nghe thấy, anh đã gục trên vai gã, lồng ngực phập phồng say ngủ. Thẩm Hào chật lưỡi một tiếng, ôm anh vào phòng.
Gã thế mà lại khinh suất, để lộ tâm tình bản thân. Thật may mắn Hoàn Viên Thuyết không đủ tỉnh táo nhận ra. Thẩm Hào thở mạnh, cố tỏ vẻ nhẹ nhõm, kỳ thực đáy lòng nặng trĩu đớn đau.
Thẩm Hào lẳng lặng nhìn ly champagne đỏ thẫm trong tay, người trên giường cũng đã ngủ yên, gã cố nuốt lấy ngụm rượu chát đắng nơi vòm họng. Nụ hôn vừa rồi của Hoàn Viên Thuyết dường như đập tan toàn bộ lớp phòng vệ của gã xuống.
Lần đầu tiên Thẩm Hào gặp Hoàn Viên Thuyết khi gã chỉ mới mười một tuổi, Hoàn Viên Thuyết lúc đó hai ngày một lần đều bôn ba từ Hoa Lăng đến Lâm Xương để vào Hà Túc Đông doanh phủ, anh luôn đem theo đồ chơi mới mẻ cùng đồ ăn ngon cho gã, gã cũng vì thế mà hình thành thói quen mong chờ Hoàn Viên Thuyết.
Phụ thân Thẩm Hào là thư ký của Hayato Kobayashi, mỗi khi gã ra ngoài đều bị người lớn mỉa mai, trẻ con xa lánh. Nhưng một tiểu hài tử làm sao hiểu được nỗi thống nhục của hai từ hán gian. Gã cứ thế sợ đối diện với người lạ, chỉ biết ở yên trong phủ.
Hoàn Viên Thuyết tuổi mười bảy luôn cùng Hayato quấn quýt thân thiết, gã từ buồn bã trở thành ghen tị, tâm hồn đơn thuần dần dần nhuốm u ám. Bên cạnh gã chỉ có mỗi Hoàn Viên Thuyết, gã không muốn chia sẻ với bất kỳ ai. Gã bắt đầu tạo sự chú ý, gã tự làm bản thân bị thương để được Hoàn Viên Thuyết lưu lại thêm mấy phút dặn dò. Trong mắt gã, Hoàn Viên Thuyết chính là hiện thân của những gì lương thiện nhất, tốt đẹp nhất.
Mười hai tuổi, gã vô tình nhìn thấy Hoàn Viên Thuyết cùng Hayato làm tình trong phòng họp. Cũng là lúc gã bắt gặp Hoàn Viên Thuyết hạ sát Hayato Kobayashi.
Từ đó, gã nhận ra nam nhân có thể yêu nhau, gã cũng nhận ra Hoàn Viên Thuyết không hoàn mỹ như gã vẫn thường tưởng tượng mà là vô cùng độc ác, có thể giết chính người thân thiết bên cạnh. Nhưng gã vẫn nuôi hi vọng muốn chiếm hữu Hoàn Viên Thuyết, muốn đoạt lấy người này về tay mình.
Hayato Kobayashi chết, cái chết không báo trước, sau khi Hayato mất mạng, bạo loạn nổi lên, cha gã bị Thanh niên Tân tiến hội đem ra xử tử giữa đường. Gã chứng kiến tất cả, cuối cùng cũng hiểu hán gian nghĩa là bẩn thỉu, gã bẩn thỉu, làm sao cầu được người kia.
Thẩm Hào gạt đi dòng ký ức trong tâm tưởng, gã ngồi bên giường, chậm rãi cởi quân phục Hoàn Viên Thuyết. Hương long diên quen thuộc mà xa cách. Thẩm Hào gối mặt lên lồng ngực trần đối phương, lắng nghe từng nhịp tim vang vọng đập.
- Hayato!
Thẩm Hào giật mình, người dưới thân cũng đã đổi sang một tư thế khác, vầng trán cau lại vì vết thương trên chân. Gã rót thêm rượu ra ly, cố ép bản thân thật say.
- Có ai từng nói với anh là họ thật lòng yêu anh chưa?
Hoàn Viên Thuyết vẫn trong cơn mê ngủ, mà Thẩm Hào cơ bản cũng không muốn bất kỳ ai nghe thấy. Gã dịu dàng ôm lấy Hoàn Viên Thuyết, cứ thế nằm bên cạnh ủ ấm anh một đêm.
Nhưng, ôn nhu của gã chỉ thể hiện những khi Hoàn Viên Thuyết không thấy được, gã sợ bản thân lần nữa yếu mềm, lần nữa tự làm mình tổn thương. Gã trở thành nghĩa tử của Haro Kobayashi, liều chết bán lương tâm giết hại chính đồng bào của mình chỉ để chờ ngày hôm nay: Quay về Lâm Xương ngẩng cao đầu đối diện Hoàn Viên Thuyết.
Buổi sáng, Hoàn Viên Thuyết mở mắt, đầu đau nhức, toàn thân tê dại, anh mất một lúc lâu mới tỉnh táo, chân tay đều bị xích chặt vào góc giường. Anh quan sát xung quanh mấy lượt, vẫn không nhận ra được bản thân đang ở đâu.
Hoàn Viên Thuyết hắng giọng:
- Mạc Viện, Mạc Viện!
Không có ai đáp lại, anh bàng hoàng lần nữa cố gắng tự trấn an, nhìn xuống thân thể không mặc gì, từ lo lắng chuyển thành khó hiểu. Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, tháng bảy nào Bắc Viễn cũng thê lương.
Thẩm Hào khoác áo ngủ từ ngoài cửa đi vào, tóc mềm thả quá thắt lưng, lười biếng ngáp dài:
- Thiếu soái tỉnh rồi sao?
Hoàn Viên Thuyết trong bụng cồn cào một cỗ, Thẩm Hào là đứa trẻ anh từng quan tâm săn sóc, hiện tại lõa thể trước mặt gã, anh lập tức mất tự nhiên:
- Thẩm Hào, cậu định làm gì?
- Gọi tôi là Hyuga!
Hoàn Viên Thuyết biết chính mình đang ở thế yếu, đành hạ giọng:
- Được rồi, Hyuga, thả tôi ra! Cậu cũng đã lớn, đừng làm những trò thế này!
Thẩm Hào mỉm cười tiến đến, khẽ nâng cằm Hoàn Viên Thuyết lên, giễu cợt:
- Anh có muốn biết tôi "lớn" thế nào không?
Hoàn Viên Thuyết quay mặt đi, im lặng. Thẩm Hào mở hộc tủ đem một món đồ chơi bằng gỗ trơn bóng đến. Hoàn Viên Thuyết ánh mắt long lên, tức giận xen lẫn hoảng hốt.
- Cậu?
Thẩm Hào vuốt ve dọc thân thể Hoàn Viên Thuyết:
- Nghe nói Giang Bình nhân dân quân muốn cùng Bắc Viễn sáp nhập?
Hoàn Viên Thuyết cảm nhận khối gỗ thô to lạnh lẽo đã ở dưới thân, anh liền co chân, còng sắt cứ thế nghiến lên tay nhỏ máu.
Thẩm Hào đùa cợt:
- Trên giường không muốn nói chuyện công vụ sao? Tôi cứ tưởng Bắc Viễn Thiếu soái giỏi nhất chính là việc này?
Hoàn Viên Thuyết đồng tử co rút:
- Một nước lấy đâu ra nhiều Thống chế, Tư lệnh, Tổng thống như vậy? Bắc Viễn không cần sáp nhập với bất kỳ phiến quân nào!
Thẩm Hào cả cười:
- Tôi biết anh đang thiếu vũ khí, mà dạ yến hôm qua ngài Thái Quân lại không muốn bỏ ra. Không có được vũ khí, anh lấy gì để đối đầu với Giang Bình quân?
Hoàn Viên Thuyết không đáp, Thẩm Hào càng tự tin:
- Tôi cho anh! Anh cần bao nhiêu tôi cũng có thể cho anh!
Hoàn Viên Thuyết khựng người, sau khi Thẩm Hào tháo đi còng sắt, anh cũng không có ý định chống cự. Thẩm Hào thấy thế sắc mặt bỗng nhiên đen như than, cực kỳ không tốt:
- Bất kỳ ai đáp ứng cung cấp vũ khí Thiếu soái đều có thể dạng chân ra?
Hoàn Viên Thuyết mím môi muốn đứng dậy:
- Cảm ơn!
Thẩm Hào không rõ vì sao nổi lên tức giận, bực dọc đẩy mạnh anh nằm xuống, chửi thề:
- Đừng làm ra cái bộ dáng thanh cao này! Anh nghĩ tôi giống như Hayato dễ dàng bị anh dắt mũi ư?
Vừa nói, Thẩm Hào vừa dùng đồ chơi đâm sâu vào hạ thân Hoàn Viên Thuyết. Hoàn Viên Thuyết ngược lại chỉ im lặng chịu đựng, không hề đáp lời, hai tay siết chặt vào nệm giường, mặc kệ Thẩm Hào nhục mạ.
- Chết tiệt! Tôi ghét nhất loại nam nhân như anh!
Thẩm Hào đã không ít lần nhìn thấy Hoàn Viên Thuyết ở cùng Hayato, anh đều rất vui vẻ, rất chủ động, trái ngược với biểu hiện thập phần chán ghét của anh ngày hôm qua. Hayato Kobayashi là người Đông Phiệt, gã cũng phục vụ Đông Phiệt quân, thì có gì khác nhau?
Thẩm Hào không nhận ra đối phương hạ thân đã đẫm máu, càng không nhận ra đồ chơi gỗ kia rất khác biệt với người thật, động tác càng thêm mạnh bạo. Hoàn Viên Thuyết đau đớn đến không thở nổi, lòng bàn tay anh trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm sống lưng.
Hoàn Viên Thuyết một lúc lâu sau mới mở miệng.
- Cậu hận tôi như vậy sao?
Thẩm Hào nhếch môi, vứt đồ giả sang một bên, tự thân đi vào sâu bên trong Hoàn Viên Thuyết, khoái cảm ập đến khiến gã rùng mình:
- Tôi còn phải cảm ơn, nếu không nhờ Thiếu soái làm sao tôi có được ngày hôm nay!
Hoàn Viên Thuyết phía dưới căng thẳng tiếp nhận đối phương, thân thể như bị xé làm đôi, nhưng vẫn cố duy trì bình tĩnh:
- Chuyện vũ khí...
Thẩm Hào nghiến răng:
- Yên tâm, một lời nói ra tứ mã nan truy!
Thẩm Hào đã đợi bảy năm, ngày hôm nay mới thực sự chiếm đoạt được Hoàn Viên Thuyết, gã không thể kiềm chế nổi bản thân, hung hăng như một con thú, thâm tâm chỉ muốn thỏa mãn dục vọng chiếm hữu. Đến khi gã trấn tĩnh, đệm giường đã loang lổ máu tươi, Hoàn Viên Thuyết cũng ngất đi, toàn thân lạnh ngắt...
Thẩm Hào ôm mặt, gã không rõ bản thân vừa rồi vì sao lại phát điên như thế, là do cơ thể Hoàn Viên Thuyết quá tốt, hay bởi gã chán ghét Hayato Kobayashi. Thẩm Hào dốc champagne chảy tràn từ đỉnh đầu xuống dưới thân, màu rượu đỏ thẫm vương trên nệm trắng hòa lẫn máu tươi rực rỡ đến thê lương.
Thẩm Hào nghiến răng, u uất:
- Dục cầu bất mãn, là dục cầu bất mãn...
Gã không muốn thừa nhận lòng yêu với Hoàn Viên Thuyết. Dù rằng gã biết mình yêu anh rất nhiều, từ tuổi mười hai, khi con tim lần đầu tiên nảy sinh những rung động khác thường.
Thẩm Hào ôm Hoàn Viên Thuyết vào lòng, lê bước đến phòng tắm, người trong lồng ngực vẫn đều đặn nhịp thở. Gã thoáng an tâm, tay nhấc điện thoại bàn quay số:
- Sắp xếp một bác sĩ lập tức đến phòng tôi!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play