Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Điên Cuồng [Yandere]

Chương 1

Căn phòng mĩ lệ sa hoa thiết kế theo phong cách Tây Âu cổ điển. Màu chủ đạo là màu xanh dương có lẽ chủ nhân căn phòng này khá thích màu xanh.

Căn phòng có sa hoa đẹp đẽ đến đâu nhưng không khí trong đây lại ngột ngạt và khó chịu đến đấy

Mùi hoan ái vẫn còn vấn vương trong căn phòng với tư vị đầy nhục dục

Thẩm Nhược Giai thân hình loã lồ nằm quỳ rạp xuống chân người đàn ông đáng tuổi cha mình nước mắt nước mũi tèm lem, điệu bộ chật vật khổ sở nhưng trong mắt người khác lại quyến rũ vô cùng.

"Ngạn Tổng, tôi cầu xin ông mà. Xin ông làm ơn hãy thả tôi ra đi"

"Nhược Nhược, tôi hỏi em. Tôi đối với em như thế nào" hắn quay sang hỏi ngược lại em

"Rất tốt" Thẩm Nhược Giai cắn môi dưới trả lời, giọng nói có phần run rẫy

Ngạn Hùng đứng trước mặt em quần áo lại có phần chỉnh tề nhưng ánh mắt đã không còn kiên nhẫn mà giá rét đến tột độ

"Vậy tại sao tại sao vẫn muốn rời khỏi tôi"

"Bởi vì tôi không thể có tình cảm với một người đáng tuổi cha mình được" Nhược Giai hét lên

Dường như chỉ trực chờ cơn giận giữ trong lòng hắn đã bị em chọc cho bùng phát đến đỉnh điểm

"Giỏi, giỏi lắm. Cưng sủng em không muốn em lại muốn chống đối chứ gì"

Hắn một tay xốc em lên quăng thẳng lên giường lớn khiến em khóc lóc ầm ĩ. Những vết bầm tím trên người nhìn đến chói mắt, hệt như cành hoa bị dẫn nát đến không thương tiếc

Thẩm Nhược Giai lại nhớ lại 2 năm về trước. Cái ngày em gặp hắn lần đầu tiên, cho đến ngày hôm nay

________

Bar Angel luôn rộng lớn tấp lập trong lòng thành phố S sa hoa rộng lớn, tiếng nhạc xập xình cuốn hút những đôi trai gái vào ánh đèn chớp nhoáng mờ ảo

Nơi đây không chỉ là chỗ ăn chơ tụ tập của những cô ấm cậu chiêu mà còn là sàn dao dịch buôn bán ma túy với số lượng lớn, rất lớn

Em mặc bộ quần áo màu đen ôm sát người lộ ra những đường cong tuyệt mĩ, khuôn mặt dù trang điểm kĩ càng nhưng vẫn rất ngây thơ, ngồi trên bar uống một ngụm rượu mà đắng chát đém tận cuống họng khiến em ho sặc sụa

"Mèo nhỏ muốn hóa thân thành sói xám,một cô bé mới 16 tuổi dám vào những chỗ như vậy, Diệp gia có phải là quá suồng sã" một người đàn ông luôn quan sát cô từ lúc coi bước vào từng cử chỉ động thái đều không bỏ sót

......

"này em gái, chắc em mới đến đây lần đầu tiên có cần tụi anh chỉ dẫn không" một tên con trai mắt xếch lươn lẹo đến chỗ em, mắt cứ dán chặt vào ngực đẫy đà khiến em không được tự nhiên nhưng vẫn giở giọng ngang ngạnh chua ngoa, nhưng lại khiếmn người đàn ông phía xa buồn cười với bộ dáng bây giờ

"Tránh ra chỗ khác"

"ồ em gái còn nhỏ như vậy mà cá tính ghê ta, ah thích" têm con trai lại gần em tham lam hít lấy mùi hương quyến rũ đến chết người

Hắn bắt đầu giở trò giữ tay em lại, lôi kéo em về phía bóng tối ít người chú ý

"Không, buông ra có ai không cíu tôi với"

"Buông cô ấy ra" giọng nói trầm khàn bóng người cao lớn nhả ra từng chữ

"Các người là ai không phải chuyện của các người mau tránh ra nếu không muốn chết" tên kia ngông cuồng chỉ thẳng vào mặt hắn nói, không hề để ý kết cục sau đó

Rất nhanh sau đó đàn em của hắn đã khống chế được đám kia giải thoát cho em, em thì vẫn chưa định thần được sợ xanh cả mặt

"Ngày mai tôi muốn tất cả các trang báo đưa tin Mộ gia phá sản. Mộ Tư Ý nghiện ma túy sốc thuốc mà chết"

Chỉ một câu nói mà khiến cả một gia tộc lớn phá sản trong nháy mắt

Em sợ hãi tay chân không đứng vững đến khi hắn đưa em ra khỏi bar mới định thần trở lại đẩy hắn ra, miệng lắp bắp

" Cảm....cảm ơn chú" em lắp bắp nói

"Em tên là gì"

Lời nói lạnh giá như không phải để hỏi mà là mệnh lệnh buộc em phải trả lời, tiết trời hôm nay cũng khá nóng phải lên đến 30 độ C mà em cảm thấy mồ hôi lạnh cứ túa ra đằng sau

"Thẩm..... Thẩm Nhược Giai"

Bộ dáng của em bây giờ khiến hắn muốn bật cười, liền buông lời trêu ghẹo

"Con gái út Diệp gia 16 tuổi mà dám ra vào những chỗ như vậy Diệp tổng biết được chắc chắn sẽ không vui" vừa nói xong câu đó mặt em đã biến sắc đến cực độ, rượu uống bao nhiêu cũng vì câu nói của hắn mà tỉnh tảo như ban ngày, quay ngoắt sang nhìn hắn, đôi mắt long lanh rưng rưng ngập nước

"Chú..... Chú ơi... Con xin lỗi chú, con biết con sai rồi, chú đừng nói với cha con mà, con hứa con sẽ không vào những chỗ như vậy nữa" vừa nói nước mắt cũng bắt đầu lấnm lem mà chuẩn bị rơi xuống, môi nhỏ bĩu ra như kẹo ngọt dụ dỗ nam nhân.

Em không biết rằng chính những cử chỉ ngây thơ, lời nói như dũ dỗ đã khiến cuộc đời em tan nát, khóa chặt tuổi thanh xuân vĩnh viễn không có tự do

Thời khắc đó tim hắn như lệch khỏi vòng tuần hoàn mà đập liên hồi, cả cơ thể nóng bừng phản ứng mạnh mẽ mà lần đầu tiên trong suốt nửa phần đời hắn cảm nhận, một cô bé đáng tuổi con mình mà khiến trái tim hắn chao đảo, khiến thần trí hắn ngày đêm điên loạn

"Ta sẽ không bảo Diệp tổng với một điều kiện" nói đến đây hắn bỗng nở nụ cười tươi rói với em. Trong giây lát em bị mê mẩn bởi nụ cười đó. Dù đã ở tuổi trung niên nhưng người đàn ông này thân thể cường tráng, vòm ngực rộng, ngũ quan tinh tế đặc biệt nhìn hắn rất quen thuộc mà em không biết hắn là ai

"Đi theo tôi"

"Chú...... Chú muốn đưa tôi đi đâu.... Chú đừng hòng bắt tôi đi nha" lời nói cứng rắn nhưng phát ra từ miệng nhỏ lại ngọt ngào như câu dẫn khiến hắn càng ngày càng thích thú cô bé này

"Cô bé cô không biết ta là ai sao"

"chú là người đã cíu tôi. Nhưng chú đừng hòng bắt cóc tống tiền tôi, cho dù có bắt cóc tống tiền Diệp gia cũng chẳng bao giờ đưa đâu" lời nói tuy ngang ngạnh nhưng hắn có thể nhìn ra sự run rẩy trong từng câu nói khi em nhắc đến tên Diệp gia

..........

* phụt* đây đã là điếu thuốc thứ 3 hắn dập tắt. Sau ngày hôm đó hắn đã cho người tìm mọi thông tin của em từ quá khứ đến hiện tại, càng xem hắn càng trầm tư, càng toan tính

Thẩm Nhược Giai là con của một hầu gái với Diệp Tố Lăng, tuy nhiên em không được Diệp gia thừa nhận, sống với thân phận không khác gì hầu gái, mẹ em là con lai người mang 2 dòng máu giữa Canada và Trung Quốc nên em được thừa hưởng hết những nét đẹp của bà với đôi mắt xanh biếc làn da trắng nõn nà và mái tóc dài đến thắt lưng, tuy nhiên không được gia tộc thừa nhận nên em không được mang họ Diệp mà chuyển sang họ mẹ là Thẩm Nhược Giai.

Từ bé đã chịu sự hành hạ từ người mẹ kế và cô chị gái cùng cha khác mẹ, chịu những lời nói cay độc về mẹ em khi chưa một lần em được nhìn thấy bà, làm việc từ sáng sớm đến tối khuya khiến em dần thu mình trong thế giới riêng của mình. Việc học cũng bị dừng lại khi mới 15 tuổi

"Ngạn tổng đã là điếu thuốc thứ 3" cậu Phi người luôn theo hắn lo lắng khi hắn đã im lặng đến nửa giờ đồng hồ

"A Phi mau sắp xếp tối mai tôi muốn cùng Diệp gia dùng một bữa cơm"

"Ơ... Vâng" A Phi không hiểu chuyện gì nhưng cũng vâng lời vì cậu biết hắn là một kẻ không thích bị người ta hỏi ngược lại

"Nhược Nhi, sắp tới sẽ có rất nhiều thay đổi dành cho em đây" hắn nhìn vào bức ảnh của em với nụ cười rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn, em như thiên sứ hạ phàm khiến tâm can một người sống đến nửa phần đời như hắn say mê, khuấy động

Thân: ad

Chương 2

"Nhãn Xuyên mau chuẩn bị cho thật tốt vào, tối nay Ngạn tổng sẽ đến nhà chúng ta dùng cơm đấy" Diệp Tố Lăng thận trọng lên tiếng, xem ra uy quyền của hắn trong thành phố S này không tầm thường chút nào

"Tố Lăng ông à, sao tự nhiên Ngạn tổng lại đến dùng cơm với chúng ta đột ngột như vây" bà ta thắc mắc

"Nghe nói Ngạn tổng muốn bàn lại hợp đồng bên Âu Mỹ với chúng ta, hẹn nhau ăn một bữa cơm để cùng hợp tác cho lâu dài"

Nhãn Xuyên thấy vậy mừng rỡ "Vậy là tốt quá rồi"

Lúc này em từ trong bếp đi ra quần áo vẫn dính đầy đồ ăn, tóc tai buộc lả lơi về phía đằng sau hơi rối nhưng rất quyền rũ, đeo chiếc tạp dề dài đến đầu gối nhìn em rất dễ thương, tuy nhiên em càng dễ thương bao nhiêu Nhãn Xuyên lại nhìn ra trong em hình ảnh Thẩm Nhược Vũ kẻ mà bà ta cho rằng đã phá hoại hạnh phúc gia đình bà ta

Lời đay nghiến thâm độc lại vang bên tai " Nhược Giai mau vào đây"

"Dì gọi con ạ"

"Không gọi cô thì gọi ai, mau vào đây không tối nay nhịn đói bây giờ" nghe thấy vậy em liền nhanh chóng đến gần bà ta

"Tối nay tôi cấm cô đặt chân lên nhà trên nửa bước, tối nhất là ở im trong phòng của mình đi, chừng nào tôi gọi thì mới được ra. Nếu dám không nghe tôi liền phế đi đôi chân của cô, cả đời tàn tật" bà ta dùng lời nói nặng nề nhất có thể găm vào đầu em rằng em giống như một vật nuôi trong Diệp gia

"V..... Vâng"

........

Gần 7h tối Diệp gia đèn điện sáng trưng từ sảnh vào đến tận trong nhà, hai hàng người hầu đứng ngay ngắn không dám thở mạnh. Diệp Tố Lăng, Nhãn Xuyên cùng con gái Diệp Kha Nguyệt đứng trong nhà chờ hắn kẻ một tay che trời ở thành phố S, thâu tóm hơn một nửa huyết mạch kinh tế ở bán đảo Đông Nam Á

Hắn bước vào cao cao tại thượng, ngũ quan tinh tế mang nét của người đàn ông từng trải, âm trầm quyết đoán

Mắt hắn rảo tìm kiếm bóng dáng của em, nhưng không thấy nhíu mày, chỉ một cái nhíu mày của hắn đã khiến cả ba người họ Diệp toát sống lưng

"Ngạn tổng bộ không vừa ý điều gì sao" Nhãn Xuyên khéo léo nói đồng thời cũng ra dấu với Diệp Tố Lăng

"Theo như tôi thây Diệp gia còn một cô con gái nữa sao không thấy ra mặt chẳng lẽ không muốn tiếp đón tôi sao"

Diệp Tố Lăng liền thở phào, chạy đếm chỗ hắn xu nịnh" Ngạn tổng đó cũng đâu phải con cháu Diệp gia, chỉ là con của một kẻ giúp việc vì mang ơn nên Diệp gia mới giữ lại nuôi nấng thôi mà"

Hắn nhếch môi. Đúng là một lũ giả tạo, còn không thèm thừa nhận cốt nhục của mình sau này sẽ cho các người hối hận

"Tôi nói vậy mà Diệp tổng vẫn muốn giữ đứa con gái của ông trong nhà sao" hắn liếc nhìn một cái, sát khí khiến nơi đây như xuống đến âm độ, ai nấy đều không dám thở mạnh " Ơ... Vậy.... Nếu Ngạn tổng muốn thì.....người đâu mau gọi Thẩm Nhược Giai đến đây"

Chưa đầu 2 phút sau em đã có mặt tại gian phòng khách, nhìn bộ dáng em bây giờ khác hẳn so với lúc ở clup. Không trang điển lòe loẹt, không quần áo bó sát mà là chiếc tạp dề đến gối tóc hơi rối nhưng lại rất quyền rũ. Giây phút đầu tiên em nhìn hắn khiến cả cơ thể em cứng đờ, miệng lắp bắp không thành lời. Tối hôm ở clup lại xuất hiện trong đầu em. Một cô bé 16 tuổi lại non nớt nghĩ rằng hắn đến đây là để tố cáo em với cha nên sợ càng run sợ hơn

"Mau chào Ngạn tổng" Lời nói như bình thường nhưng lại đầy lời cảnh cáo mà Nhãn Xuyên nhìn em

"Dạ...... Dạ con chào chú ạ"

"Ngạn tổng thứ lỗi con bé này nó không được nhanh nhẹn cho lắm"

Diệp Tố Lăng liền lên tiếng phá vỡ không khí gượng gạo lúc này

"Cũng đến giờ cơm rồi mời Diệp tổng dùng bữa còn bàn chuyện làm ăn"

Hắn gật đầu, khi ngồi vào bàn ăn hắn còn bảo em cũng ngồi xuống ăn cùng, ban đầu em từ chối khéo nhưng thấy hắn không vui còn nét mặt Nhãn Xuyên thì nhìn em không rõ vui buồn

Suốt cả bữa ăn hắn cứ nhìn em ăn chằm chặp khiếm bầu không khí vô cùng gượng gạo. Diệp Tố Lăng mỗi lần hỏi hắn chuyện làm ăn hắn cũng chỉ ậm ừ cho qua hoàn toàn không để ý

Em ăn vội bát cơm cho xong rồi đứng dậy hắn thấy vậy thì một lúc sau cũng đứng lên đi theo em. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi trong mỗi bước đi của em khiến hắn muốn che chở cho em nhiều hơn, khi suýt nữa ngã thì vòng tay hắn lại mạnh mẽ ôm lấy eo nhỏ kéo em vào lòng tranh thủ còn hít lấy mùi hương của em

"Không sao chứ"

"Ơ... Con không sao..... Cảm ơn chú"

........

Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc hắn và Diệp gia đang ngồi bàn chuyện làm ăn, nghe lời Nhãn Xuyên em liền bưng nước lên mời hắn tuy nhiên do vô tình mà nước đổ liền bắn tung tóe lên người hắn

Em vội vàng xin lỗi hắn rối rít nếu là bình thường thì xác định kẻ đó sẽ chết rất thảm dưới tay hắn nhưng là em hắn cũng chỉ buông lời trêu đùa

"Diệp tổng con gái ông thật bất cẩn làm bẩn mất áo tôi rồi"

"Xin Ngạn tổng bớt giận, tôi sẽ đền lại chiếc áo khác cho ngài. Còn về phần Nhược Giai xin Ngạn tổng đừng lo, tôi sẽ trừng trị con nhỏ này mà" ông ta vừa dứt lời hắn liền nhíu mày

"Không cần, nhưng tôi muốn mượn con gái của ông đêm nay chính tay tôi sẽ trừng trị con bé, không biết Diệp tổng thấy thế nào"

"Ngạn tổng cứ tự nhiên nhưng còn về phía hợp đồng"

" tôi sẽ kí"

"Vậy tốt quá, cảm ơn Ngạn tổng, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác lâu dài"

Hắn không để ý lắm những lời mà ông ta nói cái hắn bị thu hút nhất chính là cử chỉ và biểu cảm của em ngay lúc này. Khuôn mặt bỗng co lại, ánh mắt rủ xuống buồn chán đặc biệt bàn tay trắng trẻo kia còn bấu chặt vào vạt áo, môi dưới cắn chặt lại

Chương 3

Thành phố lên đèn sáng mờ ảo đẹp đẽ vào ban đêm nhưng với hắn người con gái đang ngồi cạnh mình kia còn đẹp hơn cả ánh đèn gấp trăm lần

Không bụi bẩn, không ồn ã mà trầm tĩnh nhìn ra phía bên ngoài em đẹp hệt như pha lê trong lồng kính dành tặng riêng cho hắn

"Nhược Nhi, sao lại nhìn ra ngoài" hắn cầm lái một tay cầm chặt lấy tay em như thể sợ em bỏ trốn

"Thành phố đẹp" đó là câu đầu tiên em nói với hắn khi trong xe

"Nhưng làm sao nó đẹp bằng em"

Em không trả lời hắn, sự mệt mỏi cùng áp lực khiến em như muốn buông bỏ mọi thứ, khẽ nhắm hờ mắt

"Không khỏe sao"

"Chú..... "em nhắm hờ mắt, cũng không có ý định phản kháng khi tay người đàn ông kia nắm chặt vào tay em

"Nhược Nhi, đừng gọi tôi là chú"

Hắn biết hắn lớn tuổi hơn em rất nhiều thâm chí với tuổi của hắn còn có thể sinh ra cả con cháu bằng tuổi em kìa. Nhưng mỗi lần em gọi hắn bằng chú như thể nhắc cho hắn nhớ rằng em và hắn không thể có kết quả.

Nhưng cho dù là như thế nào đi chăng nữa thì đối với một kẻ sống hết nửa phần đời của mình, đến cả chính phủ quốc gia còn phải nể sợ hắn, một tay che trời ngông cuồng trong thành phố S này thì hắn dễ dàng gì buông tha cho thứ mà hắn hứng thú

"Chú,.....chú định bắt Nhược Giai đi đâu"

"Nhược Giai em có muốn đi học" hắn không trả lời câu hỏi của em mà hỏi em bằng một câu hỏi khác, khiến em hơi ngỡ ngàng. Đã bao lâu rồi em không được đi học, đã bao lâu rồi em không biết trường học là như thế nào

Em cười khổ " Chú..... Chú đừng trêu con, vữa nãy con xin lỗi vì đã đánh đổ nước làm bẩn áo chú"

"Nhược nhi.... " hắn khẽ gọi tên em. Cả đời này điều duy nhất hắn không thể ngờ có lẽ là bị chi phối bởi một đứa nhóc 16 tuổi, khiến tâm can hắn khuấy động, rạo rực khi được bên em

Không thấy tiếng đáp lại mà chỉ là những nhịp thở trầm ổn, em đã ngủ rất ngon lành. Ngắm nhìn dung nhan em ngủ khiến hắn say mê, nhất thời bị cuốn hút bởi nàn da nõn nà nhưng lại có một vài vết bầm tím như đang cầu hắn vậy. Hàng mi cong rung rinh dưới ánh đèn phố mờ ảo, quả thực lúc này hắn nhìn em có chút không chân thực

......

Sáng ngày hôm sau, tỉnh dậy thi phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường kingsize cỡ lớn, mùi hương nam tính thi thoảng cứ đưa lên mũi khiến em cũng khá dễ chịu, nhưng mơ màng một lúc em giật mình tỉnh giấc. Trên người không còn là bộ đồ cũ nát rách rưới mà thay vào đó là chiếc áo sơ mi nam dài chưa đến gối em mặc vào chẳng khác nào chiếc váy dài

*cạch*

Một cô hầu gái với một khay thức ăn mang vào nở nụ cười rạng rỡ

"Tiểu thư, cô tỉnh rồi. Tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô rồi nè, cô mau ăn đi"

Em ú ớ chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng phải hắn bắt em đến đây là để trừng phạt sao, hôm qua em nhớ là đã ngủ quên trên xe hắn sao sáng sớm ra thì lại được đãi ngộ như bà hoàng vậy. Đây là trừng phạt sao

Biểu cảm đáng yêu hết sức mà không biết hắn đang xuất hiện trong phòng lúc nào

"Nhược nhi, sao không ăn. Thức ăn không hợp khẩu vị sao"

Em giật mình "Chú.... Chẳng phải chú nói.... Phạt.... Sao"

Thấy biểu cảm sợ hãi cùng hơi thở dồn dập lấm lém như vậy hắn liền nổi hứng muốn trêu em, nghiêng giọng nói

"Đúng vậy Nhược nhi, vì em đã làm dơ chiếc áo mà tôi quý nhất nên em phải chịu sự trừng phạt"

Em nuốt ngụm nước bọt trong khó khăn "Vậy.... chú phạt con cái gì..... chẳng phải chỉ là chiếc áo thôi sao"

Lời nói cuối cùng em lí nhí trong cổ họng nhưng người đàn ông này không có điếc, tất cả đều thu hết vào tầm mắt hắn, miệng lại vẽ lên đường cong dài

"Đúng.....,chỉ là chiếc áo nhưng là chiếc áo do chính tay người thiết kế nổi tiếng nhất trên toàn Châu Âu thiết kế dành tặng riêng cho tôi nói như vậy đây là chiếc áo có một không hai độc nhất vô nhị rồi"

Không để em tiêu hóa hết câu nói vừa rồi hắn nói tiếp "Còn nữa từ giờ trở đi em sẽ ở lại đây, ở lại cùng với tôi"

Em tròn xoe mắt "Tại sao chứ, chú không có quyền"

Hắn thấy em không chịu hợp tác liền lên tiếng "Vậy em thử chạy về nhà họ Diệp xem, xem tôi hay nhà họ Diệp đánh gãy chân em"

Tưởng rằng em sẽ nổi xù lông lên với hắn, không ít nhất cũng phản kháng quyết liệt đòi về nhưng em lại rưng rưng nước mắt ngồi im trên giường lớn, suy nghĩ về cuộc đời của mình. Em ngây ngô không thể hiểu những lời hắn nói cứ nghĩ rằng Diệp gia đã bán em, rồi còn suy nghĩ sâu sa không biết khi hắn trừng phạt em xong thì em sẽ đi đâu về đâu

Thấy em khóc hắn cũng đau lòng, nhìn người con gái bất hạnh đang ở tuổi đẹp nhất lại bị chà đạp một cách tàn nhẫn nhất, vậy thì hãy để hắn dạy dỗ em, cho em hưởng thụ tình yêu và sự cưng chiều của hắn. Bước vào thế giới của hắn chỉ có thể đi tiếp tuyệt đối không được dừng lại

...... 1 năm sau.......

Trong phòng làm việc của tổng tài CEO, mà người ta hay gọi bằng cái tên tôn kính Ngạn tổng, rõ ràng là đang giờ làm việc mà hắn lại ngồi ôm ấp một cô gái mà chỉ đáng tuổi con hắn, tư thế hai người khá ái muội khiến người khác nhìn vào không khỏi đỏ mặt e thẹn

"Nhược nhi, đúng là chiều em quá em hư luôn rồi, dám sau lưng tôi quen với đám người bại hoại đó" ánh mắt hắn giây trước đầy nhu mì nhưng giây sau lại lạnh lẽo đến đáng sợ

Hắn lại lên cơn gì đây, giây trước còn ôn nhu dịu dàng sao giây sau lại đáng sợ đến như vậy

"chú à..... đó đều là bạn con, sao chú dám nói là bại hoại chứ" em chu môi hờn dỗi

Tay hắn không yên phận lại lần mò xoa nắn cặp mông căng tròn, em với thái độ này của hắn thì khó chịu không thôi. Sống cùng hắn hơn một năm bị hắn chi phối, bị hắn chiếm tiện nghi, nhiều lần khó chịu muốn trốn tránh đều bị hắn trừng phạt tuy nhiên những chuyện này đối với em dần trở thành thói quen bởi hắn cũng không làm gì quá đáng với em. Nói trắng ra là không làm những chuyện vượt quá giới hạn cho phép

"Em trốn tránh"

"Chú đừng làm như vậy..... Con sợ" hai chữ cuối em nói lí nhí trong cổ họng

Hắn với thái độ này của em lại bật cười một cách hào sảng, thích thú với biểu cảm này

Hắn nuôi em đến nay cũng được hơn 1 năm, dung túng cho em. Một tay bảo hộ rất kỹ lượng, được học hành tử tế nhưng em vẫn chưa nhận ra được cảm xúc hắn muốn của em là gì. Không đơn thuần là tình chú cháu, cũng không giản là ơn nghĩa hay sự trừng phạt của hắn cách đây 1 năm về trước. Cảm xúc này chỉ hắn mới nhận ra đó là yêu

Hắn bất ngờ ôm em, tham lam hít lấy hương thơm dịu nhẹ trên tóc em thỏ thẻ

"Đừng chống đối tôi, tốt nhất hãy ngoan ngoãn tôi sẽ cho em sung sướng, bằng không tôi sẽ bóp nát em"

.......

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play