Nè, Tiểu Mỹ, lớp của cậu có một anh chàng cực phẩm như vậy, sao không giới thiệu với mình chứ? Đáng ghét thật, giấu kỹ ghê.
- Ai mà thèm giấu cậu chứ, đây là băng sơn mỹ nam lớp mình, không nói dối cậu đâu, đây là băng sơn thật đó, mình làm nghiên cứu sinh ở đây biết bao lâu rồi vẫn chưa một lần mời được “băng sơn mỹ nam” đi uống trà ăn bánh.
- Anh ấy tên gì vậy?
- Tịch Khê, nghiên cứu sinh ngành sinh học.
- Băng sơn gì chứ, chẳng qua là nhát gái còn tỏ ra lạnh lung. Xì! Băng với chả sơn, nghe mà muốn trào ra hết đồ ăn sáng nay. – một tên nghiên cứu sinh khác bước đến nói chen vào.
Hai cô gái tỏ vẻ khó chịu, nhưng cũng không thèm cãi nhau với loại người ghen ăn tức ở này, họ đi đến bên cửa sổ nhìn vào mà ngẩn ngơ, đối diện với khung cửa sổ là thiếu niên trắng trẻo đang nghiêm tú nhìn vào kính hiển vi, gương mặt góc cạnh, hàng mi thi thoảng giật nhẹ như cánh bướm lay động, dường như đang gặp một vấn đề nan giải, anh nhíu mày, môi hơi mím, nhìn sang sách nghiên cứu lại nhìn về ống kính, một bộ dáng “ta không tin không giải quyết được ngươi” làm cho hai trái tim thiếu nữ muốn tan chảy ra, dù rằng thiếu niên trầm lặng, nhưng biểu cảm sinh động, đôi mắt sáng ngời như biết nói, linh động tràn đầy sự háo hức khi nghiên cứu. Hai cô gái đang ngắm đột nhiên nghe thấy đằng sau phát ra tiếng than thở, giật mình quay lại mới biết thì ra đằng sau hai cô đã có thêm mấy người nữa!
- Cực phẩm như vậy, sao lại lẻ bóng một mình chứ? – một cô gái than thở.
- Nếu anh ấy có “cái bóng” khác thì cậu có cam lòng không? – cô bên cạnh hỏi lại.
- Cũng đúng, đây là cực phẩm, là đồ trời cho, mà đồ trời cho thì phải đặt lên cao nhìn chung, đừng ai mơ mộng sở hữu riêng hết!
- Haizzz... – bốn cô gái không hẹn mà đồng thanh thở dài.
Đang cảnh đẹp ý vui, đột nhiên thiếu niên đứng dậy, ôm lấy sách nghiên cứu dày cộm, đến bên cạnh trưởng nhóm, nhỏ giọng nói:
- Đến giờ em phải về rồi, phần ngày hôm nay... ừm...
- Không sao, em cứ từ từ, đó là chuyên mục khó nhất trong phần này, em không cần gấp, hai ba ngày nữa mới đưa anh báo cáo tổng hợp cũng được.
- Dạ.
Nói ngắn gọn vài câu rồi Tịch Khê quay về chỗ ngồi dọn đồ đạc vào cặp, đi về phía thang máy trường. Anh vừa đi được năm mười phút đã có người ngứa miệng chịu không được mà nói:
- Nè, mọi người đoán xem Tịch Khê có thân phận hoàn cảnh ra sao?
- Ừm... không phải phú nhị đại thì cũng là người có điều kiện, nói chung là dư ăn dư để.
- Vậy sao? Sao lại chắc chắn như vậy?
- Nhìn đi, cậu ta từ trên xuống dưới đều là đồ hiệu, chỉ là những món đồ nho nhỏ nên các cậu nhìn không ra thôi, chứ một người chuyên săn đồ hiệu như tôi làm sao không nhìn ra, đây tôi kể sơ vài món cho nghe. Như khuy cài cổ tay nè, trong nhỏ nhắn vậy thôi chứ giá trị bằng hai cái điện thoại của cậu cộng lại đó.
- Ghê vậy sao? Điện thoại của tôi ít nhiều cũng là đời mới, không đến nỗi bị so sánh như vậy chứ?
- Không nói quá đâu, tiếp, đôi giày cậu ta mang ngày hôm nay là phiên bản giới hạn đó! Khi cậu ra nhấc chân lên để phủi bụi trên ống quần, tôi còn thấy được có chữ ký của nhà thiết kế trên đế giày đó! Cậu nói xem, Tịch đại thiếu gia có thể là người thường sao?
Thấy mọi người đã bị mình thuyết phục, anh chàng càng mạnh dạn nói ra suy đoán của mình:
- Tôi đoán chỉ có một khả năng duy nhất khiến cho Tịch đại thiếu gia của chúng ta dù đã tốt nghiệp loại xuất sắc vẫn xin ở lại làm nghiên cứu sinh, đó là... – anh ta tỏ vẻ bí hiểm – có người mà cậu ta chưa theo đuổi được!
- Có vẻ như phần việc của cậu đã xong rồi nhỉ? – giọng nói ôn hòa vang lên cắt ngang câu chuyện.
- Dạ nhóm trưởng, tụi em xong ngay, ha ha.
Mọi người ai nấy lo việc của mình, vị trưởng nhóm đứng đó không nói gì, dù miệng đang cười nhưng lại toát ra khí lạnh cả người.
Anh ta vốn là tượng đài trong mắt mọi người, vẫn luôn là như vậy cho đến khi Tịch Khê đáng ghét kia xuất hiện, rõ ràng chỉ là một kẻ lầm lì ít nói, mặt mày âm u, lúc nào cũng làm vẻ như cả thế giới thiếu nợ cậu ta. Cái gì mà “trắng trắng mềm mềm, băng sơn mỹ nam” chứ? Đúng là chọc người ta nôn mà!
Từ lúc cậu ta xuất hiện anh liền mờ nhạt đi, không giống như Tịch Khê, anh không hề có “ô dù”gì cả, vốn dĩ đã gây được ấn tượng cho thầy, suất học bông toàn phần kia đã là vật trong tay rồi, bạn gái anh cũng chia tay luôn rồi, vậy mà cái tên kia xuất hiện làm anh bị thầy quên mất, suất học bổng kia cũng mọc cánh bay mất, tức chết người mà.
Nhưng sau tất cả, thứ khiến anh khó chịu nhất là cái tên kia không thèm nhận học bổng, nói cái gì mà muốn nghiên cứu thêm, muốn thấu hiểu triệt để các khía cạnh mạo hiểm gì đó nên suất học bổng này mới đến tay anh, thứ mà anh dày công chuẩn bị giờ lại thành đồ người ta không thèm mới cho anh!
Tịch Khê đương nhiên không hề hay biết những điều sâu trong lòng đàn anh, mà dù có biết chắc anh cũng không thèm để tâm làm gì.
Anh lặng lẽ đi đến tàu điện ngầm, đứng đợi, bước vào, soát vé, cả quá trình đều âm thầm lặng lẽ như muốn thu nhỏ sự tồn tại của mình thành không, nếu có ai đó lỡ va trúng Tịch Khê, họ sẽ bất ngờ vì sao một thiếu niên trắng treo bắt mắt như vậy mà nãy giờ mình không thấy chứ?
Tịch Khê về đến nhà, cởi kính mắt, dẹp sách vở gọn gàng trên kệ sách, đi từ phòng khách đến phòng tắm, vừa đi vừa cởi đồ, áo sơ mi, áo lót, quần tây, đến khi đứng trước cửa phòng tắm thì trên người anh chỉ còn lại chiếc quần bó, ném đồ bẩn vào máy giặt, anh rửa mặt rồi đi ra ngoài, vẫn không hề có ý định mặc đồ vào, anh để chân trần đi đến phòng ngủ, đến bệnh cạnh tủ rượu, tự rót một ly rồi xuống ghế tựa gần cửa sổ.
Ánh trăng ngoài kia tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt bao phủ cả người Tịch Khê, anh đung đưa đôi chân dài, tay lắc nhẹ ly rượu, đôi mắt khép hờ toát lên vẻ tà mị cuốn hút, cơ thể tỷ lệ cân đôi ngồi trên ghế tựa đung đưa đôi chân thưởng thức rượu ngon, không một ai có thể nhận ra đây là Tịch Khê nghiên cứu sinh mà mọi người biết.
Nếu có người ở đây, họ sẽ chỉ thấy một yêu nghiệt đang câu dẫn người ta mà thôi.
Dường như đã chán với ly rượu nhạt mùi trong tay, anh buông ly trên bàn, đi đến bàn nghiên cứu, nở nụ cười hài lòng, ngồi xuống cầm lấy dụng cụ sửa trái sửa phải một hồi. Trước mắt anh là một trái bom tự chế, có vẻ như nó đã sắp hoàn thành, nhìn vật nhỏ ngày càng hoàn thiện, Tịch Khê cười nhẹ nhàng, một thiếu niên trắng treo, đôi mắt linh động sáng ngời đang chế tạo ra thứ vũ khí giết người, chẳng ai có thể hiểu được anh đang nghĩ gì mà lại cười hạnh phúc như thế.
Ngồi được một lúc, anh đứng dậy thư giãn gân cốt, lại đến bên cạnh kệ sách, nhấn vào một cuốn sách yêu thích, kệ tủ phát ra âm thanh máy móc, nó chuyển động, xoay lại, để lộ ra một cái kệ khác, trên đó mới là thứ mà Tịch Khê thật sự yêu thích, anh lại đi đến một kệ sách khác, thao tác giống như vậy, lại một cơ quan khác mở ra, Tịch Khê cầm lấy quả bom tự chế vừa hoàn thành vào chỗ trống trên kệ, anh đứng giữa phòng, hít thở sâu vài cái như tận hưởng thế giới của riêng anh, sung tự chế, đạn xuyên giáp tự chế, bom tự chế, thậm chí còn có cả vũ khí nóng, tất cả đều là con cưng của anh.
Ting ting ting...
Tiếng chuông điện thoại ren lên, Tịch Khê nhíu mày, tiếng chuông phá hủy không khí tốt đẹp thư giãn của anh, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, anh lại cười khẽ, nụ cười ngọt ngào như đứa bé được cho kẹo.
Thế nhưng anh không hề bắt máy, ngược lại, Tịch Khê đặt điện thoại xuống bàn, đi đến kệ để súng bắn tỉa, ngẫm nghĩ khá lâu, cuối cùng anh vẫn chọn khẩu bên trái, nó là khẩu súng bắn tỉa mà anh yêu thích nhất.
Ngồi trên nền nhà lạnh băng, anh ngâm nga bài hát tiếng Nga yêu thích, cẩn thận tháo từng linh kiện của nó ra, đặt vào va li, bọc vải và đóng va li lại.
Xong xuôi tất cả anh đi thay một bộ đồ đen bó sát, đứng trong bóng tối, anh như hòa làm một thể với nó, không thể phân biệt được, Tịch Khê lại mặc thêm một bộ đồ bình thường bên ngoài, anh chọn một cái áo thun trắng ngắn tay mặc bên ngoài, để lộ tay áo màu đen dài của bộ đồ bó sát, một cái quần thể thao, lại bỏ vali đựng súng vào ba lô thể thao loại lớn. Thay đồ xong, anh đứng trước gương ngắm nghía chính mình, trông anh giờ phút này không khác gì một thanh niên chuyên thể thao.
Ngồi ở phòng khách đợi tầm mười phút, chuông cửa vang lên theo tiết tấu kỳ quặc, Tịch Khê mỉm cười mở cửa.
Người đàn ông đến nhà anh mặc trang phục thể thao và ba lô giống hệt anh, ngay cả tỷ lệ vóc người cũng không sai biệt, hắn ta bước vào, hai người như ngầm hiểu với nhau, người đàn ông kia bước vào ngồi xuống ghế trước phòng khách, còn Tịch Khê thì ngồi đối diện anh ta. Tịch Khê nhìn đồng hồ, đã ba mươi phút, anh đứng lên, mang giày vào và đi ra ngoài, trước khi anh đi, người đàn ông kia mới lên tiếng:
- Chúc may mắn... cẩn thận.
Tịch Khê nhìn anh ta, không trả lời, vặn nắm tay cửa đi mất, lúc đi không quên búng tay, bước chân nhịp nhàng giống hệt như tướng đi của người đàn ông kia.
Tịch Khê xuất hiện ở ga tàu điện ngầm thu hút không ít ánh mắt của thiếu nữ, thanh niên thể thao khoẻ khoắn soái khí ngời ngời luôn là mẫu hình yêu thích của các cô gái. Có vài cô mạnh dạn còn muốn thả "tín hiệu" với anh, có người cố ý ngã vào người anh, cũng có người bắt chuyện với anh. Đối với những "tín hiệu" kia, Tịch Khê vẫn luôn khéo léo né đi, đến ga anh cần xuống thì lịch sự gật đầu với các cô.
Anh đi đến một chợ đêm mua mấy món ăn vặt, sau khi cắn mấy miếng thì giả vờ đau bụng, đi vào toilet công cộng, nơi đó đã có sẵn người tiếp ứng anh, cũng giống như người đàn ông kia, hai người bắt đầu đổi đồ cho nhau, anh thay đồ xong lại mở ba lô chuyển vali súng qua túi đựng đàn, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cứ như vậy, mỗi khi anh ghé một điểm lại có một người chờ anh sẵn ở đó, đổi đồ với anh và đi đến nơi chỉ định. Suốt cả quá trình anh rất bình tĩnh, mặt không chút hồi hộp, giống như đã làm việc này cả trăm lần rồi.
Đến gần mười giờ tối anh mới đến địa điểm nhiệm vụ, anh đi đến sân thượng của một tòa nhà, anh cởi cỏ lớp hóa trang, mở vali ra, tỉ mỉ lắp từng linh kiện như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Khác với đa phần các khẩu súng khác có đường đạn đi thẳng và gây sát thương ngay khi bắn hay còn gọi là hitscan, những khẩu súng bắn tỉa lại khác, đường đạn có độ “rớt” do bị ảnh hưởng bởi trọng lực. Bao gồm các loại súng: BOLT-ACTION SNIPER; SEMI-AUTO SNIPER; THERMAL SCOPE AR; ASSAULT RIFLE; HUNTING RIFLE, cây mà anh đang lắp là một cây HUNTING RIFLE tự chế, thích hợp trong những nhiệm vụ đánh nhanh thắng nhanh như thế này.
Sau khi lắp xong anh đi đến khe tường rút ra một tấm ảnh, xem xong tấm ảnh, anh vò nát cho vào miệng nuốt luôn, không để lại bất cứ dấu vết gì. Tịch Khê đứng giữa sân thượng, chọn một góc nhắm mà anh cho là tỷ lệ trúng một trăm phần trăm, anh nằm xuống, ôm súng xác định chiều cao của công trình và chiều cao của con người qua ống ngắm để xác định khoảng cách, chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn, anh lặng chờ.
Tịch Khê thật là một sát thủ, là sản phẩm hoàn hảo nhất của “cha”, ông đã từng tạo ra rất nhiều sản phẩm nhưng anh là phiên bản tốt nhất, lúc anh được sinh ra đã không biết cha mẹ mình là ai, khi anh bắt đầu biết nhận thức, anh chỉ biết một người đàn ông gọi là “cha”, hắn ta dạy anh giết người, dạy anh giả vờ nhút nhát, dạy anh bình tĩnh ngắm bắn, dạy anh cách thu nhỏ sự tồn tại của mình. Nhưng có vẻ gần đây cha không được vui, ông đã từng nhốt anh vào phòng kín mà không có lí do, ông chỉ ban một mệnh lệnh, Hãy sống cho đến khi ta hài lòng.
Mà sau câu nói đó, anh chẳng còn thấy bất an như trước kia nữa. Tịch Khê nhớ đến quyển sách “làm cha” mà anh đã đọc, thầm đưa ra kết luận có lẽ anh đã đến tuổi phản nghịch.
Đang thả suy nghĩ theo gió, đột nhiên có một hàng vệ sĩ bước ra từ tòa nhà đối diện, cũng là địa điểm mà anh đang ngắm bắn.
Hôm nay tại tòa nhà hiệp hội tổ chức một cuộc họp quang trong, trong cuộc họp này sẽ xuất hiện một ông phú thương, tuy rằng gia sản và địa vị cũng bình thường, nhưng cha của ông ta là ông trùm đá quý, là rồng vàng thấy đầu không thấy đuôi, bình thường muốn gặp mặt là khó vô cùng, lão cáo già kia trốn rất kỹ, khó mà giết được, đúng vậy, ông ta mới là mục tiêu thật sự của nhiệm vụ, nhưng vì lão quá giảo hoạt nên tổ chức đành đi đường vòng, giết con trai lão, lễ tang của con trai lão, tổ chức không tin lão không xuất hiện tham dự, con cáo già này thích nhất là tiếng thơm, đám tang là sự kiện xây dựng tiếng thơm tốt nhất, lão sẽ đi thôi.
Mục tiêu đã bước ra trong sự bao bọc của vệ sĩ, Tịch Khê không hề nao núng, anh nín thở, thầm đếm ngược... 3... 2... 1...
Phốc! Phốc!
Hai tiếng súng giảm thanh vang lên, hai viên đạn bắn ra, một viên xuyên đầu lão phú thương, một viên xuyên đầu Tịch Khê, anh trừng mắt không thể tin được, màu đỏ che mờ hết tầm mắt anh, trước mắt anh chỉ có một màu máu, chất lỏng nóng sệt chảy từ trán xuống, anh đưa tay sờ vào giữa trán mình, nói không nên lời, anh thầm nghĩ không biết cha có kịp phục hồi cho anh không nhỉ, nếu không thì anh sẽ chết sao? Sau khi con người chết sẽ đi về đâu?
Ngay lập tức, đằng sau lại vang lên tiếng đạp cửa. Là vệ sĩ của tòa nhà hiệp hội lên tới, nhưng họ đã muộn, lúc họ trông thấy Tịch Khê thì anh đã tắt thở. Đôi trưởng biết đây là sắp đặt của tổ chức để khiến họ đứt manh mối, thế nhưng trong lòng ông cũng có chút không đành. Ông nghĩ lúc đang ngắm bắn mục tiêu, có lẽ hắn cũng không biết rằng thời gian còn lại của mình cũng không hơn tên mục tiêu nhiệm vụ này là bao.
Tỉnh lại! Chết tiệt!...
Ý thức dần trở lại nhưng cơ thể lại cứ đình công, Tịch Khê vất vả thúc giục bản thân mau tỉnh dậy nhưng mi mắt nặng nề mãi không nâng nổi. Cơn đau đớn giữa trán đã không còn nhưng ở dưới chân trái dưỡng như có vết thương, cảm giác đau nhói từ trong xương tủy khiến anh không thể làm lơ được, đau quá!
Có tiếng chim hót xung quanh, còn có mùi tanh của của đất, Tịch Khê còn cảm nhận được những tia nắng chói chang rọi thẳng vào mặt
Download MangaToon APP on App Store and Google Play