“Giữa một đàn báo xuất hiện một con mèo ngụy trang giống chúng. Giữa muôn ngàn bông hồng đỏ tồn tại một bông hồng đen. Giữa hàng vạn người bình thường sẽ xuất hiện những con người dị biệt. Là thiện hay ác? Là lựa chọn hay bẩm sinh. Người đặc biệt luôn đặc biệt theo cách chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”
***
Năm 2020.
Dưới bầu trời u ám dày đặc những đám mây đen đang vần vũ. Tại một ngôi làng nuôi dưỡng trẻ mồ côi nằm sâu hút sau cánh rừng phía Bắc, chiếc xe hơi sang trọng Mercedes Benz Maybach chở một cặp vợ chồng hiếm muộn đến thăm quan ngôi làng mồ côi. Khi chiếc xe của họ tiến vào giữa sân, lũ trẻ háo hức đứng thành hai hàng đặc biệt huyên náo. Hai vợ chồng trẻ khá thích trẻ con. Họ đã chuẩn bị sẵn rất nhiều bánh kem và nước ngọt cất dưới cốp xe. Tất cả đều được gói gọn trong một chiếc túi đính nơ màu hồng xinh xắn.
Tình nguyện viên nhiệt tình phân phát theo thứ tự, bé nào cũng có một phần quà công bằng như nhau, lũ trẻ không cần phải tranh giành như mọi khi, điều đó cho thấy sự chuẩn bị tinh tế của hai vợ chồng họ. Khoảng một lúc sau, trên tay người vợ trẻ - Trần Lan Anh vẫn còn dư một phần quà.
- Có bạn nhỏ nào vắng mặt đúng không? - Dò lại danh sách, Lan Anh quay sang hỏi một tình nguyện viên.
- À vâng, để tôi coi thử. - Tình nguyện viên chợt thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy cái tên đó.
- Tiểu Bình? - Lan Anh vừa hay di ngón tay đến tên của cô bé.
- Bỏ qua đi chị! Thật ra vợ chồng chị không nhất thiết phải quan tâm đến đứa trẻ này. Tôi sẽ không giúp chị đi tìm nó đâu, ghê lắm.
Nữ tình nguyện viên cười có vẻ gượng gạo, khuôn mặt ánh lên chút do dự và ngại ngần. Điều đó càng khiến Lan Anh thêm phần tò mò hơn.
- Cô nói vậy là có ý gì? Đứa trẻ ấy giờ đang ở đâu? Tôi sẽ trao quà cho con bé!
- Lúc nào nó cũng lầm lì một mình một góc. Ở đây không ai muốn tiếp xúc với nó cả. Tôi nghĩ chị đừng quá quan trọng về món quà, không thì chị cứ gặp đi rồi sẽ hiểu. Nó thật sự… không giống một đứa trẻ bình thường chút nào.
Nữ tình nguyện viên rùng mình khi nhắc đến, lập tức hướng cánh tay về phía khu vườn:
- Hẳn là sau đây chị sẽ có một trải nghiệm rất đáng nhớ.
Lan Anh nghĩ đến hai từ “một mình” lại nhớ đến tuổi thơ không mấy hạnh phúc, cô cũng đã sống trong cảnh bị cô lập như thế này. Có thể đứa trẻ đó sống hướng nội giống cô, giống ở chỗ không biết cách giao tiếp nên bị lạc lõng giữa đám đông. Lan Anh tỏ ra đồng cảm. Cô tách biệt khỏi mọi người để đi đến khu vườn đó một mình.
Càng bước sâu vào trong, nhịp chân lại càng do dự. Tiếng cười đùa của đám trẻ dần dần nhỏ lại, nhường chỗ cho một không gian vắng lặng, âm u như một khu rừng ma thu nhỏ. Sau những tán cây hoa Ngâu là bóng lưng cô độc của một bé gái. Đứa bé ước chừng tầm 10 đến 11 tuổi. Trên tay cô bé đang cầm một chú ve sầu. Cô bé ngồi trên ghế đu, vừa đung đưa vừa vuốt ve nhẹ nhàng lên đôi cánh của sinh vật nhỏ nhắn ấy. Lan Anh bất giác nở nụ cười âu yếm, cô thấy đứa trẻ này không có gì đáng sợ như lời tình nguyện viên kia từng nói. Chí ít người có tấm lòng yêu thương động vật thì không thể là người xấu.
- Sao cháu lại ở đây chơi một mình vậy?
Giọng cô cất lên ngang chừng khiến mạch cảm xúc của con bé bị đứt quãng. Tiếng xích đu vẫn kẽo kẹt vài giây trước khi nó dừng hẳn. Người lạ đột ngột xuất hiện sau lưng. Dù vậy đứa nhỏ vẫn tỏ ra khá điềm tĩnh, không hề giật mình. Mắt trái nhướn nhẹ, nó khẽ liếc Lan Anh một cái, rất nhanh trên khuôn miệng xinh xắn ấy... nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, sau rồi con bé lại vờ như không quan tâm, tiếp tục chơi đùa với con ve sầu trên tay.
- Cô chơi cùng cháu có được không?
Lan Anh ngồi xuống trước mặt con bé, đặt phần quà vào lòng đứa nhỏ, cố gắng bắt chuyện.
- Cháu tên gì?
- Tiểu Bình… - Cô bé đáp lời, nhưng không nhìn Lan Anh, ngón tay nhỏ nhắn vẫn đang vuốt nhẹ lên đôi cánh vân nâu tuyệt đẹp.
- Ưm… một cái tên rất dễ thương. Cô tên Trần Lan Anh. Cô chơi chung với cháu có được không Bình?
- Dạ được!
Lan Anh liền ngồi xuống chiếc ghế đu bên cạnh. Chưa được quá 10 phút thì Tiểu Bình bất chợt quay sang nói với cô bằng ngữ điệu lạnh băng:
- Chà, sao đây nhỉ? Cháu chơi chán rồi.
- À vậy hả? Vậy thì... mình thả chú ve sầu đi rồi cùng chơi trò khác nha? Chơi ném bóng chẳng hạn. - Lan Anh chỉ vào quả bóng đang lăn lóc phía trước.
- Thả ư?
Hai hàng lông mày của Tiểu bình từ từ cau lại, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt ấy, nhưng dường như xuất hiện thêm một sự khó chịu không hề nhỏ. Tiểu Bình siết chặt con ve sầu giữa hai đầu ngón tay. Tiếng rên rỉ đau đớn của con vật nghe thật thảm thương. Lan Anh đành miễn cưỡng mỉm cười, cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm như hố đen địa ngục của Tiểu Bình, cô cảm thấy khó thở, như thể mình sắp bị nuốt trọn bởi một con quái vật.
- Cô à? Khi cô chán một thứ đồ chơi, cô định xử lý nó thế nào?
- Thì… thì cô sẽ cất nó đi thôi.
- Sai rồi! Nó đâu còn giá trị hả cô? Nó không cần thiết phải tồn tại trên đời. Hê hê.
Tiểu Bình bỗng cất tiếng cười ngặt nghẽo. Lan Anh có thể cảm nhận được thanh âm ghê rợn khi cô bé nghiến răng ken két. Ve sầu đáng thương bị bẻ đầu, từng cái cánh bị dứt đứt, chân của nó rơi vương vãi dưới đất. Rõ ràng là một đứa trẻ, nhưng hành vi còn tàn ác hơn cả người lớn.
- Cô có muốn chơi xếp hình không?
Tiểu Bình chậm rãi chỉ tay ra phía sau. Lúc này Lan Anh mới phát hiện ra một điều kinh hoàng. Bãi đất trũng bùn bẩn thỉu cách đó không xa, ngay trên mặt đất nhão nhoét ấy toàn là xác ve sầu. Tất cả bọn chúng đều bị giết chết, các bộ phận được xếp thành hình tròn. Lan Anh cố bước lại nhìn kỹ hơn. Không, nó không phải là một hình tròn, chính xác là một khuôn mặt đang cười, là nụ cười biến thái. Mùi hôi kinh tởm cũng theo đó xộc vào mũi cô.
- Ọe…
Lan Anh khụy gối xuống, tay bóp cổ họng, mặt mày xây xẩm tái nhợt. Cô chỉ muốn nôn ra hết, bao gồm tất thảy những gì vừa trải qua. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô đứng bật dậy, ngoảnh mặt nhìn Tiểu Bình, giận giữ nắm chặt hai vai cô bé.
- Tiểu Bình, có ai dạy cháu phải biết thương yêu động vật không?
- Vâng. - Tiểu Bình tỏ ra hờ hững.
- Nghe này Tiểu Bình, ngoài ve sầu ra thì cháu có làm hại con vật vô tội nào nữa hay không?
- Có ạ, đó là điều hết sức bình thường mà. Cô nổi giận gì chứ?
- Nó không bình thường chút nào.
Lan Anh không kìm được cảm xúc liền hét lớn. Tiểu Bình vẫn thản nhiên, ánh mắt không hề lay động, cô bé ghé sát mặt, phả hơi thở lạnh lẽo bên tai Lan Anh, miệng thì thầm bằng giọng điệu sặc mùi châm biếm:
- Bà cô à, làm ơn… đừng có mà giả tạo nữa.
- Cái, cái gì cơ?
- Con người ngày ngày ăn thịt động vật còn gì? So với việc ăn chúng, nhai chúng bằng bộ hàm ẩm ướt, nhầy nhụa của các người, giết chúng là điều quá đỗi bình thường mà thôi. Mà tính ra ấy, người lớn các cô cũng buồn cười thật, bản thân mình ác thì không sao, giờ lại cư xử như bậc thánh nhân.
- Hả? Cháu… cháu… sao cháu có thể so sánh như thế? Thật vô giáo dục, vô đạo đức!
Lan Anh bị choáng váng đột ngột, trong thoáng chốc sợ đến cứng đơ. Đứa trẻ trước mặt cô không hề đơn giản. Cách con bé ung dung trả lời khiến người đối diện phải thấy ghê rợn, tởm lợm. Gương mặt tựa như thiên sứ nhưng lòng dạ chưa gì đã độc ác đến như vậy, không biết lớn lên sẽ trở thành một người như thế nào?
Lan Anh không muốn nán lại nơi này thêm một giây một phút nào nữa, cô vội vàng xách váy bỏ chạy. Tiểu Bình thoáng liếc theo một cái. Con bé ung dung ngồi xuống xích đu, khẽ thốt lên hai từ.
- Nhạt nhẽo!
Lan Anh hấp tấp chạy vào phòng vệ sinh, xối nước liên tục vào mặt, nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, cộng thêm mùi xác chết của ve sầu đang ám lấy cô, cả người cứ thế nổi da gà, sởn hết cả tóc gáy.
- Em sao vậy?
- Á!
Đức Tuân - chồng cô xuất hiện lù lù ngay sau lưng, Lan Anh bị một phen thất kinh. Cô lấy lại bình tĩnh, đưa tay kiểm tra lồng ngực vẫn còn đang đập loạn xạ, nỗi sợ chưa hề biến mất, nó bủa vây lấy cô như những sợi dây gai đang quấn chặt cổ.
- Giật… anh làm em giật cả mình.
- Em tự nhiên nhát cáy thế? Mà nãy giờ em đã đi đâu? Anh trông sắc mặt em xanh lét như bị ốm vậy.
- Em có chuyện muốn kể cho anh nghe.
- Ôi dào, có gì để tối nói đi! Anh muốn cho em xem một cái còn quan trọng hơn. Anh vừa vào phòng bác Ngô nhìn một lượt ảnh và thông tin của bọn trẻ. Anh ngắm được một bé rồi, anh nghĩ em cũng sẽ thích, nhìn con bé đẹp như thiên thần vậy. Đôi mắt to tròn, đen lay láy y như mắt em hồi nhỏ ấy.
- Anh đã chọn xong rồi ư? Là ai? - Lan Anh khẽ vuốt vài lọn tóc, lấy lại tinh thần. Phải rồi, chỉ là một con nhóc dị hợm thôi mà. Vợ chồng cô đến đây để tìm con nuôi.
- Đây nè, anh có mang ảnh tới cho em coi. Em nhìn đi!
Bức ảnh vừa đưa lên ngang tầm mắt, Lan Anh giật mình há hốc miệng, mắt cô trợn trừng hằn lên những vệt đỏ tươi như máu. Cô sợ hãi liền ném ngay xuống đất, dùng đế giày cao gót giẫm đạp vô cùng thô bạo. Người chồng ngạc nhiên, anh cúi xuống nhặt tấm ảnh lên, phủi bỏ vết bẩn và hỏi cô xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Lan Anh ôm bả vai run rẩy, cô bắt đầu thuật lại những gì mình chứng kiến. Ban đầu Đức Tuân chỉ cười trừ, anh thấy chuyện này khá là nhỏ, có lẽ do vợ mình đã quá nhạy cảm mà thôi.
Chỉ vài giây sau, anh đã thay đổi suy nghĩ tức thì khi nhớ đến một chi tiết vừa chạy vụt qua sóng não. Đó là tấm ảnh chụp chung cả ngôi làng tại phòng khách. Tất cả mọi người đều vui vẻ nở nụ cười, chỉ có mình Tiểu Bình là không cười, cô bé ôm con chó nhỏ trên tay, ánh mắt sắc lẹm như dao găm. Nghĩ lại anh mới ngẫm ra... ánh mắt của con chó vô cùng hoảng loạn và bất thường, trên áo của con bé còn tồn tại vệt đỏ loang lổ như màu máu. Giác quan nhạy bén của một bác sĩ tâm lý như anh nhận thấy, cô bé này rất có thể liên quan đến chứng biến thái nhân cách. Bệnh nghề nghiệp phát tác, anh liền đi tìm Ngô Gia - chủ ngôi làng mồ côi để hỏi cho rõ.
***
Tại văn phòng riêng của người sáng lập ngôi làng mồ côi - Ngô Gia. Ông ấy từng là một viên cảnh sát nhưng lại nghỉ hưu non ngang chừng. Ngô Gia không lấy vợ sinh con nhưng nguyện cưu mang hơn sáu trăm đứa trẻ lang thang và mồ côi trong nhiều năm qua.
Đặt tách trà đắng ngắt xuống mặt bàn. Hai vợ chồng không thể tin vào tai mình. Không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
- Ông nói… không chỉ chú chó nhỏ trong ảnh, mà cô bé còn từng giết chết một con chó hoang ư? Tôi không tin đâu, nó chỉ là một đứa trẻ.
- Hôm đó, thợ làm vườn mà tôi thuê đến đã lén chứng kiến và quay lại được video. Con bé bị chó cắn nhưng không hề kêu cứu, ngược lại còn cầm dao đâm con chó rất nhanh và mạnh, nhằm vào những điểm chí mạng. Sau khi giết được nó, con bé đã liếm sạch máu trên tay và lưỡi dao, bình tĩnh gỡ miệng con chó đã chết khỏi bắp chân mình. Vì chuyện này mà Tiểu Bình đã phải đi lại rất khó khăn, khoảng hơn 6 tháng.
- Ngoài chuyện vừa rồi ra… còn có gì kỳ lạ nữa hay không?
- Ba tháng trước con bé đã đẩy bà Vân, một đầu bếp thời vụ ngã từ trên cầu thang xuống. Cũng may bà ấy không chết, chỉ bị gãy một thanh xương sườn và dập nhẹ khớp gối. Tôi đã dốc cạn túi tiền của mình để bồi thường cho nạn nhân rồi. Sau đó bà Vân cũng nghỉ làm ở đây.
Lan Anh kinh hãi đưa tay che miệng, cô đoán không sai... Tiểu Bình đó không phải là đứa trẻ bình thường, nghe kể cô càng bức bối khó chịu trong người. Lan Anh cầm tách trà đứng dậy, trầm tư đi đi lại lại quanh cửa sổ. Đuôi mắt chợt nheo đến nhăn nhúm, thì ra cô vừa bắt gặp dáng vẻ lững thững của Tiểu Bình từ đằng xa. Trên tay con bé lại cầm một con sóc lớn và đang tiến sâu vào khu vườn.
- Trời ơi… nó định?
Lúc này, Đức Tuân vẫn đang mải mê nói chuyện với Ngô Gia:
- Tôi hiểu rồi. Tâm lý của con bé đang bị méo mó. Con bé đang cố gây sự chú ý bằng những hành động ngược đãi động vật. Dù sao tôi nghĩ ông cần phải đưa con bé đến bệnh viện sớm một chút. À khoan, Tiểu Bình có ưu điểm gì đặc biệt không? - Anh tò mò hỏi thêm.
Ngô Gia nghĩ trong giây lát rồi đáp:
- Trước đây ở viện mồ côi cũ, Tiểu Bình có tham gia các bài test IQ, con bé đã chứng minh mình sở hữu đầu óc thông minh nhanh nhạy hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi khác. Chính vì vậy, nhiều gia đình giàu có đã nhanh chóng ngỏ lời nhận nuôi.
- Thế sao bây giờ con bé lại ở đây? - Đức Tuân càng thêm tò mò.
- Chỉ vỏn vẹn vài tháng sau họ đã tức giận gửi trả lại, lý do thì tôi không được nghe kể. Viện trưởng mồ côi khi ấy đã giao Tiểu Bình cho tôi, nhờ tôi giữ hộ ít ngày. Ông ấy nói xong việc sẽ quay lại đón con bé, nhưng tới giờ đã ba năm trôi qua… Tiểu Bình biết mình lại bị bỏ rơi thêm một lần nữa.
“Người ta thường nói những đứa trẻ lập dị đều là một thiên tài. Nhưng thiên tài có thể tốt hoặc xấu. Chúng đa phần ít nói, không biểu lộ cảm xúc, thích chơi một mình, hành động kỳ quặc, coi thường người lớn, một khi ghét thứ gì sẽ tìm cách hủy hoại nó bằng mọi giá. Giống như một ván Game: Độ khó càng cao, chúng càng muốn chơi đùa đến cùng. Người bình thường gọi chúng là những kẻ có tâm lý biến thái.”
***
Ngô Gia dẫn hai vợ chồng tham quan một lượt căn phòng. Từ những bức ảnh chụp chung cho đến tranh vẽ của bọn trẻ đều được ép thẳng và cất gọn gàng trong tủ kính.
Đức Tuân dừng lại ở bức ảnh năm 2017. Đây là thời điểm Tiểu Bình mới chuyển đến ngôi làng. Nhìn bọn trẻ không hề có biểu cảm ghét bỏ hay xa lánh Tiểu Bình. Chính con bé đã tự tách mình khỏi tập thể. Mặc dù Ngô Gia không có điều kiện cho tụi nhỏ cắp sách tới trường. Nhưng ông là người "Cha" tuyệt vời nhất trên thế gian này, thỉnh thoảng ông vẫn mời giáo viên đến dạy chữ, dạy vẽ.
Trong khi đám trẻ chỉ học cho vui thì Tiểu Bình lại thể hiện nổi bật hơn người, chỉ cần nghe qua một lần là cô bé có thể nhớ lâu đến 90% nội dung. Thứ khiến con bé lâu chán nhất trên đời này cũng chỉ có việc học mà thôi. Con bé rất thích học. Ngoài thời gian hành động kỳ quặc ở khu vườn, Tiểu Bình thường ngồi trong phòng sách của Ngô Gia. Không chỉ thông minh, cô bé còn có năng khiếu về hội hoạ.
- Bọn trẻ vẽ đẹp quá, làm gợi nhớ đến tuổi thơ ghê! Tôi có thể xem qua tranh của Tiểu Bình được không?
- Chờ tôi một lát. Đây, anh chị coi đi! Tiểu Bình vẽ rất đẹp. Nét nào ra nét ấy.
Thoạt nhìn các bức tranh không có điểm gì bất thường. Nhưng một bác sĩ tâm lý dày dạn kinh nghiệm như Đức Tuân, không khó để anh phát hiện ra nội dung kinh dị trong tranh.
- Tôi nghĩ ông đừng chủ quan. Ông phải để ý đến cô bé nhiều hơn nữa. Đầu óc của Tiểu Bình đã vượt xa khỏi một cô bé 11 tuổi bình thường rồi.
- Có gì bất thường ư? - Ngô Gia sửng sốt nhìn lại các bức tranh.
- Ông coi, nhìn qua loa thì không có vấn đề gì lớn. Nhưng nhìn kỹ thì toàn bộ các bức tranh đều sử dụng gam màu tối. Nụ cười của những người trong tranh đều rất quái dị. Nhân vật chú hề này, đứa bé trai này, vị cảnh sát này… đều được mô tả bằng những đặc điểm rất quen thuộc. Nếu tôi không nhầm thì toàn bộ những nhân vật Tiểu Bình vẽ đều là sát nhân khét tiếng từ những năm 1940 đổ về đây. Tiểu Bình không có cơ hội tiếp xúc với Internet, tôi đoán là con bé đã lấy được thông tin từ phòng sách của ông.
- Đúng… đúng rồi. Tôi có giữ vài tờ báo viết về những kẻ ác nhân trong lịch sử nước Mỹ. Tôi không ngờ con bé lại lấy đó làm thú vui. Tôi phải làm sao với đứa trẻ đáng thương này đây?
- Nó mà đáng thương nỗi gì? Tốt nhất ông nên vứt bỏ nó đi! - Lan Anh nhịn không nổi, cô hét lên.
- Em nói gì vậy? Nó vẫn còn là một đứa trẻ mà? - Đức Tuân kéo tay vợ ngồi xuống, vội vàng cản lời.
Lan Anh hất văng tay chồng ra.
- Anh đã nói đầu óc nó không đơn thuần là một đứa trẻ 11 tuổi rồi còn gì? Nếu giữ nó lại không chừng nó sẽ giết từng người từng người một trong ngôi làng này. Có quá nhiều chuyện kinh tởm xuất phát từ con bé ấy. Chỉ nghĩ thôi em cũng đã muốn buồn nôn rồi. Ném nó đi còn nhân từ chán, nó lại lang thang và làm khổ người khác thôi. Ngay từ đầu, nó không nên sinh ra.
- Lan Anh… em… vấn đề là con bé chưa được đi khám kỹ lưỡng, vẫn có tia hy vọng chữa được. Khác biệt có thể xấu hoặc tốt. Em không thể vì chút ác cảm với con bé mà phán xét toàn diện. Em quên hồi nhỏ mình cũng từng bị kỳ thị vì tính cách không giống ai sao? Nhưng em đâu phải như người ta nói...
- Anh buồn cười thật đấy! Đừng mang em ra so sánh với nó. Mà thôi, người quyết định là Ngô Gia. Em chỉ muốn nhắc khéo ông ấy một chút. Còn chúng ta nên quay lại việc chính thì hơn, chọn lấy hai đứa trẻ ngoan ngoãn rồi lập tức quay về thành phố. Đừng quên mục đích ban đầu của vợ chồng mình, đâu ai bảo anh đến đây để phân tích bệnh lý, làm chuyện dư thừa.
RẦM!
Lan Anh bỏ đi. Trong phòng chỉ còn hai người Đức Tuân và Ngô Gia. Anh thở hắt một hơi có chút chán nản. Ngô Gia cũng trầm ngâm suy tính.
- Tôi không thể làm vậy với một đứa nhỏ. Tiểu Bình đã bị bỏ rơi bốn lần rồi. Nếu tôi cũng bỏ mặc thì có lẽ… chính tôi mới là người đẩy con bé vào bóng tối nhanh hơn. Tôi cầu xin cậu, cậu giúp tôi chữa trị cho Tiểu Bình có được không?
- Ngô Gia, cái này không phải muốn là xong ngay. Cần phải có thời gian và liệu pháp đặc biệt. Nhất là cô bé không chỉ bị biến thái bình thường mà còn rất thông minh. Tôi nói thật… tôi không tự tin có thể áp chế được Tiểu Bình. Thế này đi, tôi cho ông địa chỉ và số điện thoại của người này, anh ấy có kinh nghiệm phong phú hơn tôi. Có thời gian ông đưa con bé đến bệnh viện của anh ấy.
- Cảm ơn cậu. Thật sự cảm ơn cậu.
- Tôi cũng rất ngưỡng mộ ông. Thế gian này có mấy người có tấm lòng bao dung được như ông chứ?
Đức Tuân tiện tay viết thêm một lá thư giới thiệu. Có thứ này thì chi phí chữa trị sẽ được giảm đi đáng kể, âu cũng là muốn tốt cho Ngô Gia. Ông ấy vì Tiểu Bình mà tốn không ít tiền bạc và thời gian rồi.
***
Kết thúc nửa ngày nói chuyện, Ngô Gia nhận được một vài lời khuyên trong việc chăm sóc tụi nhỏ. Bác sĩ tâm lý Ôn Đức Tuân còn dành nguyên một ngày để nói chuyện với bọn trẻ. Anh và vợ đắn đo suy nghĩ khá lâu trước khi đưa ra quyết định chọn lựa. Cuối cùng cặp anh em song sinh Phan Anh và Nhã Ngọc là hai đứa nhỏ may mắn được chọn.
Nếu bé trai Phan Anh mang tính cách dịu dàng, nhẹ nhàng như nước hồ mùa thu thì bé gái Nhã Ngọc lại toát lên sắc thái vui tươi, cởi mở, rạng rỡ như nắng mùa hạ. Cả hai đều khiến vợ chồng họ yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khỏi phải nói hai đứa trẻ đã vui mừng như thế nào. Tối trước ngày chia tay, Ngô Gia đã tổ chức tiệc bánh kẹo nho nhỏ để các bé quây quần bên nhau lần cuối.
Như mọi lần, Ngô Gia tìm khắp xó xỉnh cũng không thấy mặt mũi Tiểu Bình. Ông thở dài, tìm mãi trong vô vọng nên cũng đành bỏ qua và quay về bàn tiệc. Nhưng khi ông vừa quay lại đó, Tiểu Bình đã xuất hiện lù lù trong căn phòng. Cả người bẩn thỉu, hôi hám, lấm lem cát bụi. Sự có mặt của cô bé khiến bọn trẻ không được thoải mái. Tiếng cười đùa dần dà ít lại và biến mất nhanh chóng, ai ai cũng sợ Tiểu Bình ra mặt. Lan Anh trừng mắt nhìn Tiểu Bình, cô rất muốn đuổi cổ con bé ra ngoài. Trái lại, chồng cô đối xử với Tiểu Bình hết mực thân thiện, cố gắng gỡ gạc không khí ngộp thở bằng mấy trò đùa nhạt toẹt. Bọn trẻ chưa thể ngừng hỗn loạn, sợ hãi, chúng nhanh chóng di chuyển sang phía đối diện ngồi. Một mình Tiểu Bình một dãy, cô đơn và lạc lõng. Ngô Gia trông thấy bèn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bình. Ông hồ hởi:
- Đông đủ rồi thì bóc bánh ăn đi các con. Đẩy bánh kem qua đây để ba cắt cho nào.
Đám trẻ thấy Ngô Gia như nhìn thấy niềm vui, không khí dần dần bình thường trở lại, tụi nhỏ tranh nhau đồ ăn, đùa nghịch ầm ĩ. Lan Anh phụ trách gọt hoa quả nhưng vẻ mặt cô không hề vui. Thi thoảng cô còn mải nhìn Tiểu Bình mà suýt cắt trúng tay.
Đức Tuân thấy Tiểu Bình cô đơn một mình, anh thiện chí bắt chuyện với cô bé. Khẽ rót một ly nước ngọt, anh bày ra vẻ mặt niềm nở.
- Cháu tên Bình hả? Cháu uống coca đi, ăn gì cứ bảo chú một câu, chú sẽ lấy giúp cháu. Tự nhiên lên nhé, đừng ngồi im lặng như thế.
- Tiểu Bình, còn không mau cảm ơn chú Ôn đi con!
Tay Đức Tuân đã mỏi rã rời, Tiểu Bình vẫn chẳng để tâm, cô bé ôm khư khư chiếc hộp gỗ trong lòng.
- Tiểu Bình?
Ngô Gia vỗ nhẹ vào vai cô bé. Tiểu Bình mới ngước sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Cô bé cầm lấy ly nước ngọt, tùy tiện nói lời cảm ơn như ý muốn.
Ôn Đức Tuân muốn xoa đầu nhưng Tiểu Bình đã cố tình né tránh, anh cười trừ cho vơi bớt ngại ngùng, chuyển hướng sang chiếc hộp gỗ. Anh tò mò hỏi nhỏ:
- Tiểu Bình của chúng ta chỉ hơi kiệm lời thôi phải không? Mà cháu đang cầm thứ gì trên tay vậy Bình?
- Quà chia tay.
- Chà! Tiểu Bình thật tốt bụng nè. Chú mong chờ lắm đấy. Phan Anh với Nhã Ngọc sẽ rất vui cho xem. Sau này cháu nhớ hai bạn, có điều kiện qua nhà chú chơi, không thì gọi điện cũng được.
- Dạ…
Tiểu Bình nhấp môi, mắt hướng về cặp anh em sinh đôi, nơi khóe miệng cong cong như đang ngụ ẩn ý. Người cô bé tỏa ra mùi tanh tưởi, Ngô Gia liền lấy giấy ướt lau sạch mặt mũi, cánh tay và lòng bàn chân cho Tiểu Bình. Vừa lau ông vừa càm ràm như một người cha thực sự. Cũng chỉ có Ngô Gia mới được phép chạm vào người Tiểu Bình.
Khi bữa tiệc nhỏ gần đến hồi kết, lũ trẻ lần lượt tặng quà cho hai anh em sinh đôi. Món quà đa phần là đồ thủ công, bé bé xinh xinh đúng với độ tuổi ngây thơ trong sáng của trẻ con. Sau khi mọi người tặng xong hết, Tiểu Bình mới đặt chiếc hộp gỗ lên bàn, hai mắt cười tít lại, tay chắp trước ngực thể hiện thành ý không hề giả trân.
- Còn đây là quà của mình. Hi hi.
- Cảm ơn bạn. - Phan Anh đón nhận bằng cả tấm lòng, quà có vẻ hơi nặng nên cậu càng thêm mong chờ.
- Mình mở ra xem có được không?
- Tùy cậu thôi.
Phan Anh háo hức dùng tay cạy hộp gỗ. Cậu bé mở tung hộp ra, vừa trông thấy đồ bên trong đã mỉm cười vui vẻ. Thì ra là những bông hoa giấy được gập khéo léo với đủ loại hình dạng lẫn màu sắc xinh tươi. Mọi người thở phào, ai cũng lo lắng Tiểu Bình sẽ nhét thứ kỳ quái gì vào trong hộp.
- Còn một thứ ngay bên dưới nữa đấy. - Tiểu Bình tranh thủ gợi ý.
Phan Anh rất hào hứng, đôi tay nhỏ chầm chậm thò xuống, từ từ đâm xuyên qua đống hoa giấy, ngón tay mạnh dạn tiến sâu xuống dưới. Nhưng khi cậu vừa chạm phải thứ gì đó nhớt nhớt thì gương mặt bỗng biến sắc hoàn toàn. Phan Anh nhanh chóng rụt tay lại, ném chiếc hộp bật ra xa, khiến nó lăn một vòng rồi lật úp trên bàn, cậu hét lên thất thanh:
- A! A! A!
- Sao vậy Phan Anh?
- Sao vậy con?
Mọi người giật mình thảng thốt. Phan Anh và Nhã Ngọc ôm chầm lấy mẹ nuôi. Ngô Gia ngỡ ngàng quay sang nhìn Tiểu Bình. Cô bé đang thản nhiên ngồi ăn miếng bánh kem, lại còn tự bốc bằng tay, kem rơi vãi, loang lổ bám dính quanh khóe miệng. Tiểu Bình còn ngẩng lên nhìn ông rồi cười hề hề.
Đức Tuân bạo dạn đi lại phía góc bàn, anh từ từ lật chiếc hộp lại, anh muốn xem xem rốt cuộc trong đó có thứ gì mà khiến Phan Anh sợ hãi đến như vậy.
- Đây… đây là…
Xém thì rớt tim ra ngoài, anh lùi xa chiếc hộp. Ngô Gia cũng đứng lên, lau qua mắt kính trước khi dòm vào trong.
- Đầu, là, là đầu của con mèo? TIỂU BÌNH, CON ĐÃ LÀM RA CHUYỆN GÌ THẾ NÀY?
- Á! Á! Á! Á…
Bọn trẻ nghe xong lập tức bỏ chạy tán loạn, không khí bỗng chốc hóa thành một mớ hỗn độn. Phan Anh vùi đầu vào lòng mẹ nuôi khóc lớn, Nhã Ngọc cũng khóc òa theo. Lan Anh thì ói sạch đống dưa hấu trong bụng. Đức Tuân nhìn sang đầu con mèo tội nghiệp, hai mắt nó mở to như đang phẫn nộ, miệng vẫn còn há lớn, hàm răng có dính thứ gì đó trông giống như biểu bì da, chẳng trách bàn tay của Tiểu Bình lại bị thương thế kia. Hóa ra con bé đã vật lộn rồi chặt đầu con mèo. Còn là con mèo mà Phan Anh lén nuôi dưỡng, ai cũng biết thằng bé đặc biệt thương yêu động vật đến nhường nào. Cảnh tượng kinh dị này, người lớn trông thấy còn cảm thấy ghê sợ huống chi là trẻ con.
Tiểu Bình… thật sự quá biến thái rồi.
“Bất kể ai cũng từng có quá khứ. Tại thời điểm đó, bạn có thể là người xấu hoặc người tốt trong một phần ký ức của người khác.”
***
- Tiểu Bình, mau đứng dậy xin lỗi Phan Anh, sao con còn có tâm trạng ăn bánh kem như thế hả?
Ngô Gia giật miếng bánh trong tay Tiểu Bình. Nụ cười chợt tắt lịm, Tiểu Bình chau mày bực bội, cô bé rướn cặp mắt sắc lẹm về phía hai anh em họ:
- Phan Anh rất thích con mèo này còn gì?Nhưng ngày mai cậu ấy phải rời đi. Con muốn bắt nó giúp cậu ấy, ai dè nó định cắn con, nên con đành phải chặt đầu nó. Có như vậy nó mới chịu im lặng. Con có làm gì sai ạ? Nhìn xem… Phan Anh và Nhã Ngọc cảm động quá nên đang khóc kìa. Hê hê. Đặc biệt là Nhã Ngọc. Chắc hẳn cậu là người hài lòng nhất, phải không?
- A huhu... Mẹ ơi - Nhã Ngọc nấp sau lưng Lan Anh khóc tức tưởi.
- Tiểu Bình, lập tức về phòng kiểm điểm ngay!
Ngô Gia chưa bao giờ nổi giận với ai đến như thế, ông nắm cổ tay Tiểu Bình lôi đi xềnh xệch. Tiểu Bình vẫn không có phản ứng gì. Mặc cho mọi người nhìn mình bằng ánh mắt kinh tởm, nụ cười gian ác đọng trên bờ môi xinh xắn của Tiểu Bình thể hiện sự đắc ý không nhỏ.
Gian phòng nồng nặc bốc lên thứ mùi tanh ngai ngái, không khí chết chóc lan tỏa đang trực chờ xâm chiếm nơi đây. Lan Anh hết sức vỗ về hai đứa nhỏ. Dù hơi ghê tay, Đức Tuân đành phải đứng ra xử lý đầu con mèo, máu của nó thôi không nhỏ giọt, dần chuyển sang sắc đen và cô đọng lại trong miệng. Gương mặt đau khổ của con mèo là ký ức tồi tệ nhất đối với họ.
Dù sợ hãi, nhưng khi Ngô Gia hỏi han, cậu bé Phan Anh lương thiện vẫn chấp nhận tha thứ cho Tiểu Bình. Theo nguyện vọng của con trai nuôi, sáng hôm sau hai vợ chồng trẻ cố gắng tìm kiếm phần xác còn lại của con mèo. Họ đi loanh quanh trong rừng, nơi này động vật nhỏ rất hiếm thấy hoặc căn bản đã bị ai đó giết gần hết. Trên mặt đất toàn dấu chân nhỏ cho thấy Tiểu Bình thường xuyên xuất hiện trong rừng. Cách đó không xa, một bờ hồ phủ đầy rêu xanh mướt, thân thể của mèo hoang đang mắc vào lùm cỏ nước. Cảnh tượng ấy khiến những người yêu thương động vật cảm thấy nhói lòng.
Người chồng tìm một cành cây lớn cào lùm cỏ dịch sát mép hồ, đưa thân mèo lên mặt đất. Anh vô tình phát hiện thêm nhiều bộ xương sọ của động vật xấu số khác, có vẻ đã bị cá trong hồ ăn thịt hoặc tự phân hủy từ bao giờ. Hai vợ chồng nhanh chóng đào một hố nhỏ trong rừng, chôn xác và đầu của con mèo xuống đó, cùng chắp tay cầu nguyện, mong con mèo được siêu thoát và tha thứ cho con người.
Sau rồi họ quay trở lại ngôi làng, sắp xếp xong xuôi thủ tục cần thiết, chào tạm biệt từng người, đưa hai đứa nhỏ lên xe về thành phố. Mọi người đều chạy theo đưa tiễn họ. Chiếc xe đi khuất khỏi ngôi làng, men theo bìa rừng một đoạn thì thấy bóng người lấp ló ven đường. Đó là Tiểu Bình.
Cô bé nhìn theo xe, đưa tay vẫy chào nhiệt tình. Nhã Ngọc tỏ ra thờ ơ, chán ghét. Phan Anh vẫn mỉm cười vẫy tay chào lại. Chỉ vài giây sau, quanh đi quẩn lại cô bé Tiểu Bình đã biến mất một cách kỳ lạ. Trả lại một khu rừng vắng vẻ âm u thường nhật, và con đường trống trải như chưa từng có ai đứng ở đó.
- Đúng là… như bị quỷ ám vậy. Nổi hết cả da gà.
- Lan Anh, chuyện qua rồi thì thôi. Đang có bọn trẻ trong xe, em đừng nói nữa.
- Vâng! Dù gì em cũng sẽ không bao giờ gặp lại con bé đó. Nhưng em thấy anh và Ngô Gia cũng vô lý thật, rõ là hai người đang dung túng cho nó. Thứ quái thai như vậy lớn lên không thành sát nhân thì em đi bằng đầu.
- Haizz…
Trong thời khắc này, Đức Tuân đành chọn cách im lặng. Vợ anh là kiểu người nói dai nói dẳng, ghét ai là mắc bệnh càm ràm không ngừng, cho nên không đáp lại là lựa chọn tốt nhất, tránh vì một chuyện mà cãi vã không đâu.
Anh nhìn sang Nhã Ngọc, vẻ mặt con bé có vẻ không được vui, ánh mắt long sòng sọc vương đầy sự hoang mang. Trên cổ tay còn có vết thương đỏ hỏn, lòng bàn tay cọ sàn sạt vào nhau, thể hiện nỗi lo lắng bồn chồn.
- Con sao thế Ngọc? Vết xước đó là...
- Ba ơi, ba mau đưa con đến bệnh viện đi, đêm qua con định đem đầu mèo đi chôn giúp anh, ai ngờ đụng trúng răng của nó. Giờ con cảm thấy khó chịu quá, con lạnh nữa. Hu hu.
- Cái gì? Sao bây giờ con mới nói. Phải rồi, đó là mèo hoang mà. Miệng của nó rất độc. Lan Anh, em lấy cái áo khoác trong ba lô của anh đắp lên cho Nhã Ngọc đi. Anh sẽ rẽ vào viện tiêm chủng gần nhất. Nhanh lên.
Lan Anh luống cuống làm theo. Nhã Ngọc run lên bần bật, cả người cứng đờ, cơ thể lạnh toát, mặt mày nhợt nhạt. Phan Anh đứng ngồi không yên vì lo lắng. Đức Tuân cố gắng phóng nhanh nhất có thể. Chiếc xe lao vun vút trên đoạn đường vắng tanh.
***
Trong khi ấy, Tiểu bình tung tăng trở về ngôi làng với giỏ nấm rừng trên tay. Ngô Gia vừa hay nhận được cuộc điện thoại trách móc từ phía Lan Anh, ông cúi đầu xin lỗi liên tục dù bản thân không làm gì sai. Thấy Tiểu Bình lững thững đi tới, ông cũng lao phầm phập đến chỗ cô bé. Giọng nạt nộ.
- TIỂU BÌNH!
- Ngô Gia, con đi hái nấm về nè! Con nấu cho ba ăn nhé?
Bốp!
Ngô Gia nổi giận đùng đùng, đập bay chiếc giỏ khỏi tay cô bé. Tiểu Bình nhìn đống nấm văng ra, số nấm mà mình cất công hái đang nằm lăn lóc dưới đất. Cô bé thu lại nụ cười ban nãy, ánh mắt cũng chuyển sắc tức thì, sự hung dữ nổi dậy. Chất giọng khàn đặc hiếm khi cất lên:
- Ba vừa làm cái quái gì vậy?
- Con, chính con đầu têu ra mọi chuyện. Vì con mà Ôn Nhã Ngọc nhập viện. Con bé bị răng mèo hoang đâm trúng. Nhã Ngọc mà có chuyện gì là do con hại đó, con có biết không hả? Đi lên phòng cho ba!
- Con nhỏ đó đi viện ư? À... Ra là vậy.
Tiểu Bình đi theo Ngô Gia vào phòng riêng. Ngô Gia đặt xấp báo cũ và toàn bộ tranh vẽ của Tiểu Bình xuống bàn. Ông ra giọng chất vấn.
- Nói đi... Những nhân vật mà con đã vẽ trong đây, có phải đều là những tên sát nhân nổi tiếng trên xấp báo này?
- Ồ! Ba có thể đoán ra sao?
- Ngày mai, con theo ba ra thành phố, con phải gặp một vị bác sĩ. Ba không thể khoan nhượng thêm được nữa.
- Tại sao lại phải gặp bác sĩ? Con không bị bệnh.
- Con có đấy. Hôm qua con làm ba rất thất vọng. Hành động mất nhân tính của con làm liên lụy đến mọi người.
Tiểu Bình cảm thấy không cam lòng, từ cổ họng phát ra thứ âm thanh gầm gừ như chó sói. Cô bé vo tròn lòng bàn tay thành cục nắm đấm, gằn giọng đáp trả:
- Con đã nói là con không bị bệnh.
- Không cần nói nhiều. Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát. Từ giờ ta sẽ đóng cửa khu vườn và xây hàng rào quanh cổng làng. Con không được phép ra ngoài săn bắt động vật nữa. Càng không được giết hại chúng.
Ngô Gia nghĩ mình cần phải có biện pháp mạnh tay mới có thể ngăn cản cơn thú tính của Tiểu Bình. Cô bé nghe xong liền cúi gằm mặt xuống bàn, im lặng một hồi lâu. Ngô Gia cũng không buồn nói chuyện. Ông đứng bên cửa sổ nhìn lơ đãng về xa xăm, lòng cuộn trào đủ loại cung bậc cảm xúc. Ông rất thương Tiểu Bình. Tiểu Bình lại không hiểu điều đó, ông luôn cố gắng đối xử tốt với cô bé, muốn cô bé quên đi quá khứ và coi nơi này là nhà, mọi người là anh chị em trong gia đình. Nhưng có lẽ ông đã sai khi quá bao dung với những hành động của Tiểu Bình. Cứ thế này, Tiểu Bình càng lớn ông càng khó kiểm soát.
Tiểu Bình nhắm mắt trầm tư suy nghĩ. Cô bé bỗng cười khằng khặc, đáng lẽ định không nói ra, nhưng có chăng Ngô Gia cần phải biết vài điều về Ôn Nhã Ngọc? Rằng thiên thần có cánh trong lòng ông ấy là một kẻ mô phỏng? Sẽ rất thú vị cho mà xem.
- Ngô Gia à, thật ra con không hề chặt đầu mèo.
Ngô Gia quay lại nhìn Tiểu Bình. Trong thoáng chốc ông đã suýt tin lời con bé.
- Đừng nói dối nữa. Không là con thì là ai?
- Ôn Nhã Ngọc.
- Cái… cái gì?
- Những lần trước là do con giết, con luôn thừa nhận. Nhưng lần này không phải là con. Vết thương này là do con làm hộp gỗ, không phải vết thương do giết con mèo. Ban đầu con chỉ định nhét lũ chuột chết vào bên trong nhằm trêu chọc Phan Anh. Nhưng khi con đi vào khu rừng, con nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, tới nơi thì hung thủ đã rời đi. Đầu con mèo nằm giữa vũng máu. Còn phần thân thì biến mất. Cách thức đó giống hệt cách con hay làm. Vì vậy, con đã đem nó đến bữa tiệc để chứng thực, sắc mặt của kẻ sao chép sẽ bị lộ khi nhìn thấy đầu con mèo. Quá dễ dàng để nhận ra hung thủ. Con nhỏ ngu xuẩn đó bất cẩn như vậy, vốn không thể trở thành phiên bản của con.
- Con nói bậy bạ, vô căn cứ. Nhã Ngọc nhút nhát và lương thiện như thế… con bé bắt chước theo con để làm gì? Tiểu Bình, có gan làm thì phải có gan nhận.
Ngô Gia không bao giờ tin. Nhất là khi đối phương là Nhã Ngọc - Một thiên sứ bằng xương bằng thịt trong mắt tất cả mọi người.
Tiểu Bình tựa lưng vào thành ghế chênh vênh, từ từ ngả nửa đầu ra sau, mắt hướng thẳng lên trần nhà, cô bé hít một hơi thật dài rồi thở ra đầy khoan khoái:
- Kẻ mô phỏng thì mãi mãi chỉ là kẻ mô phỏng.
- Con lại muốn nói gì đây?
Tiểu Bình không để tâm đến Ngô Gia. Cô bé tự mình phân tích.
- Hôm qua trời nắng nóng như thế, nhỏ đó lại mặc áo len dài, rõ ràng đang muốn che giấu phần cổ tay bị thương. Răng mèo mới đâm vào thôi mà đã bị sốt nặng, vậy tại sao con vẫn ngồi đây mà không hề hấn gì? Nếu như theo logic bình thường, con cũng có dấu hiệu rồi mới đúng. Ba không tin thì có thể đưa con đến bệnh viện khám sẽ rõ... Ai mới là kẻ nói dối. Ba à, thiên thần không có thật trên đời đâu.
Tiểu Bình đứng dậy vươn rộng hai vai. Cô bé ngáp dài một cái, tặc lưỡi chẹp chẹp. Quay lưng đi về phía cửa, dáng vẻ vô cùng thong dong. Trước khi rời đi còn ngoái đầu lại nhìn biểu cảm của Ngô Gia, Tiểu Bình thấy khá hài lòng.
Ngô Gia ngồi phịch xuống ghế. Đầu óc ông quay cuồng trong cơn mơ hồ. Các dây thần kinh cứ thế chồng chéo vào nhau, tạo thành một mớ bòng bong rối rắm.
Lời Tiểu Bình nói không phải không có lý. Với tính cách của Tiểu Bình, con bé chưa bao giờ chối bỏ hành động của mình cũng như nhắc đến người thứ ba trước mặt ông. Lập luận lại rất chắc chắn. Nếu Tiểu Bình là người trực tiếp giết hại con mèo, không thể không bị thương. Trong khi Nhã Ngọc chỉ bị xước do răng của mèo đã phải nhập viện, vậy thì tại sao Tiểu Bình vẫn chưa có phản ứng gì? Không loại trừ khả năng Nhã Ngọc chính là hung thủ, hoặc Tiểu Bình đang cố ngụy biện.
- Đáng lẽ mình không nên lơ là. Bọn trẻ bây giờ thật khó đoán.
***
Rạng sáng ngày hôm sau, Ngô Gia đưa Tiểu Bình vào thành phố. Cả dọc đường đi cô bé tỏ ra vô cùng bình thản, ung dung ngồi đọc báo, đọc chán lại cầm khối rubik lên xoay, cứ phá rồi lại giải, phá rồi lại giải liên tục không biết mệt. Tài xế taxi nhòm qua gương thấy Tiểu Bình giải mã khối nhanh như một cơn gió, anh ta trầm trồ tán thưởng.
- Nhóc con, giỏi đấy. Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Cháu nó mới 11 tuổi. - Ngô Gia đáp lời thay.
- Vậy là con gái ông tài năng đấy. Con trai tôi lớn tướng mà còn mất cả tiếng đồng hồ mới giải được khối 3x3x3 đó. Trong khi con bé xoay vài vòng đã ra rồi. Tôi nhìn mà còn ước có thêm một bé gái đây.
- Cảm ơn anh.
- Mà hai cha con tính vào thành phố làm gì thế? Đi có lâu không? Có cần tôi đứng chờ ở ngoài rồi đưa về luôn không? Vừa hay hôm nay tôi ít khách, tôi chờ được. Mà tôi nói thật nhé, tôi là người lấy tiền xe rẻ nhất cái đất nước này rồi đó. Cho nên ông cứ yên tâm đi, yên tâm đi nha?
Tài xế không ngừng độc thoại một mình, nhưng cả Ngô Gia và Tiểu Bình đều không mấy tỏ ra quan tâm. Không gian trầm lắng đến ngột ngạt. Anh ta nói chán nói chê cũng thấm mệt, sau rồi đành giữ im lặng và tập trung vào việc lái xe.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play