Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ngài Thái Uý! Đừng Làm Bậy

Chương 1

Vào năm 980 chiến tranh loạn lạc, triền miên không dứt. Đâu đâu cũng là chết chóc và thương vong.

"Không xong rồi!"Tên lính đồ xộc xệch, trên người toàn là những vết thương chằng chịt, chân bị rách mưng mủ chạy khập khiễng tới khu doanh trại. Mặc dù sức đã yếu nhưng vẫn cố gắng di chuyển.

"Không xong rồi... Quân ta.. bị thiệt hại quá nhiều... Không chống đỡ được nữa thưa Tướng Quân..."

Tình hình trận chiến ngày diễn ra càng căng thẳng, quân đội thiệt gần nửa. Dường như không thể chống đỡ được thêm.

... Tại triều đình...

Trong triều đình, vì trận chiến căng thẳng mà ai nấy đều lo lắng, bàn bạc mọi kế sách để thắng trận.

"Bẩm hoàng thượng, nếu chiến tranh liên tục tiếp diễn e là quân ta không thể chống cự nổi, ta có thể dồn thêm binh tướng được không?"Một viên quan nói.

"Không được! Quân địch quá mạnh! Nếu càng điều thêm binh lính, thua sẽ càng thêm thua!"Viên quan khác tiếp chuyện

"Bẩm Hoàng Thượng, thần có ý này! Con trai nhi thần từ nhỏ là đứa trẻ hiếu học , văn võ cũng là có biết. Kính mong hoàng thượng xem xét”Đại thần Khách tướng quân lên tiếng.

"Ổ? Là Phú Nhi sao?"Hoàng Thượng nói

"Dạ vâng! Là Khách Tương Phú ạ!"

"Từ lâu ta đã nghe Khách Tương Phú tuổi nhỏ nhưng đánh thẳng được con mãnh hổ đáng gờm, học tài hiểu sâu biết rộng! Ai ai cũng nghe danh! Trẫm quả thật rất tò mò! Được! Truyền lệnh của trẫm! Cho Khách Tương Phú tiến cung!"

"Nhi thần tuân chỉ!"

Khách Tương Phú con trai của Khách Tương Bân là Thái tể giúp vua xử lý chính vụ trong triều đình. Hắn từ nhỏ được phụ thân phụ mẫu chiều chuộm,sống trong phú quý, nhung lụa không phải thiếu thốn thứ gì. Tuy tuổi còn nhỏ đã giết chết một con mãnh hổ đáng gờm khiến ai nấy đều kinh ngạc, ngày hội săn bắn cùng các thái tử, trong cung liên tục đoạt được hạng nhất. Không chỉ về thể lực võ công mà ngay cả văn chươnqg cũng vô cùng uyên bác thâm sâu, rất được lão sư yêu mến kính trọng.

Sau khi được nghe thánh chỉ, Khách Tương Phú lên đường tiến cung, tâu lên hoàng thượng.

"Nhi thần Khách Tương Phú bái kiến hoàng thượng!"

"Đứng lên đi! Trẫm nghe mọi người đồn đại người quả thực rất thông minh, nay trẫm truyền chỉ cho ngươi ra trận dẫn thêm 2 vạn quân binh mang chiến thắng trở về! Ngươi có dám không?"

"Nhi thần đa tạ Hoàng thượng đã tin tưởng, nhi thần sẽ cố gắng để không phụ lòng tin của hoàng thượng!"

"Tốt lắm! Ngươi lần đầu ra trận, chắc chắn sẽ có trở ngại nhưng ngươi yên tâm, bên cạnh đã có một số hậu vệ đắc lực sẽ giúp ngươi. Nếu ngươi chiến thắng trận chiến này, trẫm sẽ thăng chức cho ngươi lên làm Thái Uý!"

"Chức vị này thực sự quá cao so với nhi thần thưa bệ hạ, nhi thần chỉ muốn xông pha ra trận đem thắng lợi trở về cho đất nước được thái bình dân chúng được sống ấm no hạnh phúc"

"Hảo! Có nghĩa khí ắt sẽ làm được việc lớn! Ta đợi ngươi mang thắng lợi trở về!"

Khách Tương Phú cáo từ mọi người lên đường ra trận. Trận chiến hết sức căng thẳng cà cam go, bởi lúc đầu khi trận chiến bùng nổ quân ta đã thiệt mạng quá nhiều bây giờ phải tìm cách để giảm thiểu số lượng người mất.

Khách Tương Phú trong khu doanh trại vẽ lên bản sơ đồ hoàn toàn mới, đánh theo đường rích rắc vừa giảm thiểu số quân, khiến quân địch khó lòng mà thắng khỏi.

Tuy rằng phương pháp đánh trận rất thông minh, nhưng Khách Tương Phú muốn ra trận để chỉ huy, quân ta đã được tập luyện sẵn nhưng hắn muốn chỉ huy theo cách riêng của hắn, đánh nhanh thắng nhanh. Cấp tốc chiến thắng , hắn đã nhìn ra được điểm yếu của quân địch, xông pha thẳng tiến đánh trận theo kế hoạch.

Quân địch lúc đầu rất mạnh cuối cùng càng thiệt hơn, dần dần liên tục bị chém giết. Kẻ cầm đầu đánh trận vô cùng lo lắng không yên. Hắn ta tia được người cầm đầu mới, dùng cách chơi xỏ, liên tục mũi tên rầm rộ bắn về phía Khách Tương Phú,chỉ nhằm vào một mình hắn. Khách Tương Phú nhảy khỏi ngựa, rút kiếm liên tục xoẹt qua xoẹt lại vung tứ phía các mũi tên đều nhanh chóng bị chẻ đôi. Theo sự chỉ hủy tài tình vô cùng thông minh của Khách Tương Phú, quân giặc thiệt hơn nửa,nguy cơ bị bại trận rất cao. Vì thế, chúng đã nhanh chóng rút binh.

Dường như trận chiến thắng lợi vẻ vang, quân địch cố gắng trốn chạy, Khách Tương Phú lại không vì địch bỏ chạy mà bỏ qua, một mình hắn phi ngựa xông lên, dương thật cao mũi tên nhắm về phía tên cầm đầu mà bắn. Thật không may , Khách Tương Phú gặp tên lính phản đồ khiến hắn không phòng bị mũi tên liền bắn xuyên qua vai khiến cho Khách Tương Phú ngã khỏi ngựa, lăn xuống vực sâu.

Tên lính phản đồ cười nhếch mép, thật ra y là ngự tiền thị vệ đáng tin bên cạnh hoàng thượng, y tên Tinh Triều, y cố gắng cống sức bao nhiêu vậy mà chỉ được có chức Ngự Tiền thị vệ nhỏ nhoi thôi sao? Còn hắn- Khách Tương Phú chỉ là một đứa ranh con vắt mũi còn chưa sạch vậy mà cũng dám tranh chức với y sao? Đừng có mơ! Lần này, ngươi hãy chết đi, đừng quay trở về nữa. Trách ai đây? Đừng trách ta, hãy trách bản thân ngươi đi, ai bảo ngươi chui đầu vào chỗ chết.Tự ngươi gánh lấy. Tinh Triều dương cung tên, một nhát liền bắn trúng tên cầm đầu quân địch, vì hắn ta đang bị thương nên săn đuổi rất dễ dàng. Lần này, phần thưởng sẽ về tay y, chức danh Thái Uý này là của Tinh Triều ta.

“Tâu hoàng thượng! Quân ta đã chiến thắng!"

Hoàng thượng mừng rỡ , đập tay lên thành ngai vàng, vẻ mặt vui sướng phấn khích

"Hảo! Làm tốt lắm! Trẫm sẽ ban thưởng!"

"Có điều.. Khách Tương Phú vì trận chiến mà đã hy sinh.. thưa hoàng Thượng!"

"Ngươi nói gì? Có thấy xác không?"

"Dạ, hiện tại đã tìm kiếm nhưng không thấy, có lẽ trong lúc đánh trận đã bị thương nặng rơi xuống vực..."

"Phải tìm ngay cho trẫm! Kể cả xuống vực cũng phải tìm cho bằng thấy xác thì thôi!"

"Vâng thưa hoàng thượng!"

Ẩn trong rừng sâu, tại một ngôi làng nhỏ hẻo lánh trên sườn núi cao, bày chim ríu rít hót vang rội thoang thoảng lại nghe tiếng sột soạt của cây rừng nhờ những cơn gió tinh nghịch thoảng qua. Xung quanh đều được bao phủ bởi những cây cỏ hoa lá rậm rạp điểm thêm một vài ngôi nhà nho nhỏ.

Một nam nhân đeo trên vai một chiếc giỏ đựng đầy những thảo mộc, nhánh cây cỏ ung dung bước vào ngôi nhà giản dị. Y đặt giỏ vào phòng bếp, nhóm một nhúm lửa, quạt quạt một chút để nồi nước bên trên nhanh sôi hơn, động tác vô cùng uyển chuyển.

Sau vài ngày mưa tầm tã, ngày hôm nay trời trong xanh nắng đẹp chiếu rọi xuống mặt đất căng tràn sức sống. Dưới ánh nắng sáng sớm, một nam nhân với khuôn mặt hài hoà giản dị nếu chỉ liếc qua sẽ thấy bình thường nhưng nhìn lâu sẽ thực sự bị hấp dẫn bởi khuôn mặt đẹp lại hài hoà cảm giác thực sự yên bình. Y có làn da trắng ngà, dáng người cũng không quá to cao, chỉ nhỏ nhỏ vừa vừa thậm chí còn nhỏ hơn những nam nhân khác có lẽ điều kiện của y không được đầy đủ nên cơ thể có chút gầy gò.

Thuần Nhã sắc thuốc xong đổ ra bát , mang tới phòng của mình đặt lên bàn để nguội. Trên giường một nam nhân bị thương khá nặng đã nằm bất động những ba ngày trời. Thuần Nhã cố gắng băng bó sắc thuốc cho hắn uống nhưng đã ba ngày liền hắn vẫn chưa tỉnh có lẽ là do vết thương khá sâu.

Khi y gặp người này, hắn bị trọng thương nằm bất động dưới chân núi bị bụi cây che nấp đi, Thuần Nhã biết hắn còn sống nên đã mang về chữa trị. Quân phục của hắn mặc trên người chắc chắn là binh lính nhưng Thuần Nhã cũng không rõ cấp bậc thế nào , ra sao? Y chỉ biết hắn có lẽ là binh lính bị trọng thương, cứu người là trên hết. Y không cần khi hắn thức dậy sẽ báo đáp y cái gì, chỉ cần hắn thoát khỏi tử thần, sống cuộc sống hạnh phúc phía trước là tốt rồi. Ít nhất, phụ thân và phụ mẫu của hắn sẽ không đau buồn. Ít nhất... là không giống y.

Chương 2

Chương 2

Khách Tương Phú đột ngột tỉnh dậy, cả người đều ướt đẫm mồ hôi. Trong mơ, hắn thấy bản thân bị giết chết, nhưng không ngờ chỉ là giấc mơ. Thật may .

Khách Tương Phú thở phào, hắn nhìn xung quanh căn nhà tồi tài chỉ nợp ngói xung quanh chẳng có gì đáng giá thì thấy thật kỳ lạ, khác hoàn toàn so với phủ của hắn sinh sống, đồ đạc đều có đầy đủ có lẽ nơi này là chuồng heo chứ người ở làm sao có thể?

Vừa cử động người bước xuống giường, toàn thân hắn đau nhức nằm vật xuống giường, vai đã được băng bó kĩ càng chỉ là trên người có khá nhiều thương tích do địch gây nên cộng với việc hắn bị ngã xuống núi, toàn thân đều ê ẩm.

Thuần Nhã vừa quạt xong bát thuốc, mặt có chút lấm lem bước vào phòng thì thấy người trên giường nhìn mình chằm chằm.

" Có Quỷ .. có Quỷ ..." Khách Tương Phú có chút hốt hoảng la lên , ban ngày ban mặt sao lại có quỷ?

Thuần Nhã vội vàng lau lau chà chà khuôn mặt mình, mới lộ ra khuôn mặt trắng bóng

" Quỷ gì chứ? Ta là người !"

Khách Tương Phú nhìn kỹ lại, nắng gắt khiến hắn loá mắt nên mới không thể nhận ra được gương mặt, sau khi bình tĩnh lại nhìn hoá ra là một nam nhân bình thường , dáng dấp có chút nhỏ so với hắn.

" Vị công tử này, huynh đã thấy đỡ hơn chưa? Ta thấy huynh bị trọng thương nên đã đưa về đây!"

Khách Tương Phú nhíu mày " Ta đỡ hơn nhiều rồi đa tạ ! Giờ ta muốn quay về !"

" Không được, với vết thương của huynh chắc chắn sẽ không đi lại được huống chi là về nhà !"

Khách Tương Phú cố gắng xuống giường, đôi chân của hắn bị băng bó kín không đi lại được, hắn tức giận " Tháo ra ngay cho ta! Đây là mệnh lệnh !"

" Không được! Nếu huynh hoạt động, vết thương bị nứt ra, công của ta băng bó sẽ bằng không sao? Huynh nghe lời, một vài ngày sức khoẻ tốt lên ta sẽ tháo ra cho huynh!"

" Ngươi? Đang làm cái gì vậy?" Khách Tương Phú suy nghĩ, không phải y biết hắn là ai rồi bắt cóc hắn đó chứ? Có lẽ nào là bên quân địch? Nhưng nếu quân địch sẽ chẳng bắt hắn như thế này? Giết là xong rồi không phải sao? Vậy y là muốn gì? " Ngươi muốn gì? Bao nhiêu ngân lượng , chỉ cần thả ta ngươi sẽ được số ngân lượng ngươi muốn!"

" Ngân lượng? " Thuần Nhã suy nghĩ rồi đáp " Nơi đây chúng tôi sống không bằng ngân lượng, tiếc thật !"

" Vậy ngươi muốn gì mới chịu thả ta?"

" Có vẻ vị công tử này là người giàu có nhỉ? Trước kia ta nghĩ người giàu thường rất biết lễ nghĩa phép tắc , làm gì có ai đối với người cứu mình miệng mày múa mép mắng nhiếc loạn xạ như huynh?"

" Ta muốn đưa ngân lượng cho ngươi, ngươi còn muốn gì? Đó không phải lời cảm ơn? Không phải con người đều tham lam lắm sao? Nhất là cái nơi nghèo nàn này .." Khách Tương Phú liếc xéo căn nhà cũ rích tồi tàn, mạng nhện bám đầy tường, đồ dùng trong nhà cũng sơ sài cái nơi rách nát như thế này hắn mà thèm ở sao? " Nếu không phải ngươi có ý đồ gì với ta? Thì sao lại giữ ta lại? Không phải là đang có mưu kế gì chứ?"

Thuần Nhã có chút tức giận, làm ơn mắc oán biết vậy y đã không cứu hắn, để hắn trôi dạt xuống suối mà chết đi. Y hậm hực , chỉ là làm nghề thầy thuốc, tâm luôn đặt trên đầu. Lúc phụ thân phụ mẫu còn sống, hai người họ đều dạy cậu mạng người là quan trọng, cứu người là làm phước đức. Vậy mà y chẳng thấy phước đức đâu, gặp ngay một tên hề thần kinh mở miệng là chửi mắng. Được thôi, cởi thì cởi, xem hắn có đi nổi không. Thuần Nhã tiến tới bên giường, gỡ lớp băng bó , chiếc gỗ giữ chân cũng tháo ra rồi lại cuốn lớp băng bó lại " Được rồi! Ngươi đi đi !"

Khách Tương Phú nhẹ nhấc đôi chân nhưng cố gắng chỉ nhấc được chút, hai chân từ từ chạm đất vừa nhún người đứng dậy cả người không may đổ gục xuống nền đất. Toàn thân truyền tới nỗi đau nhói từ đầu xuống bả vai rồi tới đôi chân.

Thuần Nhã khoanh tay đứng lắc đầu " Ta đã nói mà, huynh còn chưa khoẻ, phải nằm nghỉ dưỡng một thời gian mới hồi phục lại được!"

Khách Tương Phú sốt ruột, hắn không ngờ rằng bản thân mình lại bị thương nặng như vậy, nếu cơ thể cứ ở thể trạng như thế này sẽ khó mà trở về được, chắc chắn bây giờ phụ mẫu và phụ thân đang rất lo lắng cho hắn.

Thuần Nhã khuấy bát thuốc , đưa tới cho hắn " Uống đi ! Thuốc này giúp giảm đau và đả thông kinh mạch "

Khách Tương Phú chộp lấy bát thuốc, một hớp tu hết sạch nhưng chưa kịp nuốt liền một lúc nhổ phì lên người Thuần Nhã , hắn nhăn mặt lau miệng " Thuốc gì mà khó uống thế? Ngươi muốn hãm hại ta sao?"

" Thuốc đắng dã tật chưa nghe bao giờ sao? Được thôi, nếu huynh đã không thích vậy thì tự tìm chỗ chết đi ta không cứu được huynh đâu !"

" Chờ đã ! " Khách Tương Phú nói " Còn bát thuốc nào không?"

Hắn đương nhiên sẽ không muốn nằm chờ chết ở nơi khỉ ho cò gáy này.

Thuần Nhã rời đi một lúc sau quay lại mang thêm một bát to bự đặt trước mặt hắn " Uống đi !"

" Hết chỗ này ? Sao lại nhiều hơn lúc trước ?"

" Chẳng phải muốn khỏi bệnh sao? Uống càng nhiều mới khỏi được bệnh , cơ thể mới có thể bình phục "

" Được . Ta uống " Khách Tương Phú nhắm mắt uống ực , yết hầu hắn liên tục nhấp nhô hết sức gợi cảm, đến cả hình ảnh uống thuốc cũng rất đẹp, không hổ là con trai của Khách Y Hầu, được nhiều nữ nhân mến mộ.

Hắn đặt bịch bát xuống giường, miệng đắng ngắt khó chịu, đột nhiên liền cảm nhận vị ngọt ngọt hoá ra là Thuần Nhã đã đút nhanh chóng vào miệng hắn viên đường tròn nhỏ nhỏ cho đỡ đắng ngắt. Viên đường hoà tan trong miệng, xua đi cảm giác đắng ngắt của thuốc khiến Khách Tương Phú thoả mái hơn nhiều.

" Được rồi , có đói không?"

Khách Tương Phú gật đầu, đói chứ, đói chết hắn luôn rồi. Thuần Nhã ra ngoài được nửa canh giờ, bụng hắn chống đối liên tục kêu ọt ọt báo hiệu cho chủ nhân bao tử sắp chịu không nổi nữa, nhưng cứ nghĩ sẽ là sơn hào hải vị ai ngờ lúc Thuần Nhã đưa cho hắn lại là mấy củ khoai lang mềm.

" Cái thứ gì đây?"

" Khoai lang !"

" Ngươi cho lợn ăn sao?"

" với vết thương của huynh ăn khoai lang là tốt nhất, hôm nay ta chưa kịp lên rừng săn thú nên ăn tạm đi !"

Thuần Nhã cầm mỏi tay hắn không đón lấy, y tức giận quay đi " Ta mặc huynh chết ở đây, nơi này là rừng sâu e là sẽ không ai biết mà tới cứu đâu"

Hắn chưa từng ăn củ khoai lang bao giờ, thứ đó hắn toàn thấy người ta cho súc vật ăn tại sao cả người cũng ăn? Nhìn thôi đã khiến hắn phát ghê rồi huống chi là ăn chúng.

Một canh giờ sau, bụng của hắn một chút cũng không chịu nổi, giờ ở nơi đây phải học cách sinh tồn nếu không hắn sẽ không thể sống sót trở về. Nếu chân hắn cử động được thì hay rồi, chả cần phải ăn những thứ này, săn bắn với hắn thật quá đỗi dễ dàng.

" Tên gì kia..." Khách Tương Phú gọi một lúc , y không trả lời, hắn nói to hơn " Ngươi có ở ngoài đó không?"

Thuần Nhã xị mặt bước vào " Ta có tên : Thuần Nhã "

" Ngươi... Ngươi còn đồ ăn không?"

" Không còn !"

" Sao có thể? Ngươi không phần cho ta sao? Mang củ khoai đó tới đây đi , ta muốn ăn thử"

" Sao thế? Vị công tử nhà giàu nãy vừa chê mà, giờ lại muốn ăn à?"

" Mau mang qua đây, khi nào ta khoẻ lại, sẽ bù cho ngươi vài món chim trời !"

Chương 3

Chương 3

Trời cũng đã trở khuya, bóng đêm dần bao trùm chỉ nghe được tiếng ếch nhái kêu và một vài tiếng ve rừng. Khách Tương Phú không tài nào ngủ được, ở một nơi lạ hoắc như này hắn quả thực không quen. Hắn liếc người đang nằm ngủ ngon lành dưới sàn, dường như đang mơ một giấc mộng đẹp đẽ lắm. Khách Tương Phú chỉ là nghĩ qua nghĩ lại không ngờ lại có người có thể ở nơi khỉ ho cò gáy này, Vật lộn một lúc cũng chìm vào giấc ngủ.

Thuần Nhã sáng đã dậy từ sớm, dường như trước khi gà gáy đồng hồ sinh học bên trong y đã thức tỉnh, y còn phải lên rừng tìm ra một số loại dược thảo cây rừng dã thuốc , nhặt một chút củi khô đem về, đó là một số công việc hằng ngày của y. Mùa đông năm nay tới sớm hơn mọi năm, nếu chỉ có mỗi mình Thuần Nhã chắc chắn củi cũng dùng ít hơn nhưng với tên công tử Khách Tương Phú không chịu được lạnh, y còn phải vác nhiều củi hơn nữa đem về.

Mới vào đầu mùa, khí trời se se lạnh, mùa đông khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên tĩnh lặng bởi những đàn chim ríu rít của mùa hè cũng nghỉ đông, thi thoảng một số người dân từ thôn của y lên rừng đốn củi để chuẩn bị cho mùa đại hàn sắp tới.

Thuần Nhã về tới nhà, Khách Tương Phú chẳng biết từ lúc nào đã lết ra tới sân nhà, ngồi tựa vào cột nhà đợi y trở về giống như mẹ già đang chờ đứa con đi xa vậy. Thuần Nhã bỗng dưng thấy buồn cười.

“Cười cái gì? Ta đã đợi ngươi từ sớm, đói chết ta rồi”

“Vậy huynh qua đây nấu nướng đi, chẳng phải đã tự đi ra ngoài rồi sao? Sức khoẻ sắp bình phục thì nấu nướng đi, ta không rảnh mà phục vụ không công” Thuần Nhã đặt giỏ trước mặt Khách Tương Phú, bên trong chỉ toàn ngô và khoai lang. Khách Tương Phú mặt mày nhăn lại, chỉ là trước giờ hắn không bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại gặp cái cảnh khổ sở thế này.

“Không còn món nào khác? Ngươi thực sự chưa từng biết qua các món khác sao?”

“Trên núi bọn ta chỉ ăn khoai và ngô sống qua ngày, thi thoảng sẽ bắt được con cá,ta chưa rời khỏi thôn bao giờ”

Khách Tương Phú lắc đầu chẹp miệng, người này sống thật là thảm hại, đối với hắn cuộc sống của Thuần Nhã thật vô vị không có một chút màu sắc, sống cuộc đời như vậy thật quá lãng phí, hắn nói “Ngươi có muốn rời thôn không?”

“Không muốn cũng không có ý định”

“Ngươi không tò mò một chút? Kinh thành ngoài kia thực sự rất đẹp, dòng người đi lại đông đúc, rất nhiều đồ ăn ngon tuyệt đỉnh ví dụ như :màn thầu hình con vật xinh xắn hay những món mì sợi dài to ngon thơm lừng, chưa kể buổi tối còn có những cô gái xinh đẹp như hoa nhảy múa đàn hát vô cùng nhộn nhịp, đèn lồng trang trí xung quanh trở lên bức tranh vô cùng hoàn mỹ đẹp đẽ. Ở tuổi này, chắc ngươi cũng chưa nếm thử mùi vị của nữ nhân đâu nhỉ? Thật quá lãng phí” Khách Tương Phú chăm chú kể, mỗi câu từ đều nhấn nhá lên xuống, điểm cần nhấn hắn sẽ nhấn mạnh mẽ dứt khoát. Hắn biết Thuần Nhã chắc chắn rất tò mò, cái tai vểnh lên nghe ngóng và sự im lặng không hề phản kháng ngôn từ của y khiến hắn càng hứng thú kể chuyện hơn. Hắn kể hết cái này cái nọ, từ chuyện này sang chuyện khác, hắn cũng không ngờ rằng sao bản thân lại nhiều lời tới vậy khi ở cạnh Thuần Nhã, hắn thật ra chỉ muốn giúp cho Thuần Nhã biết rằng cuộc sống ngoài kia thực sự rất thú vị để y gạt phăng cái suy nghĩ sống tại nơi nhàm chán này suốt đời đi.

“Nói xong chưa?” Thuần Nhã bây giờ mới lên tiếng “ Vị công tử này, nãy giờ huynh cứ ngồi làu bàu như muỗi vo ve bên tai ta nãy giờ vậy, ta không quan tâm bên ngoài kia thế nào, ta muốn ở đây” Thuận Nhã nhặt xong lá thuốc liền đem giổ đứng dậy.

“Ta là đang muốn giúp ngươi!”

“Cảm ơn, khỏi cần. Cuộc sống của ta bây giờ đang rất tốt, cảm ơn vị công tử đã để tâm”

Câu nói như đấm thẳng vào họng của Tương Khách Phú vậy, trước giờ hắn chưa từng muốn giúp ai cả, trong đầu cũng chỉ toàn là kiến thức sách rồi rảnh chút là luyện võ công, không một ai tâm sự với hắn và hắn cũng chẳng muốn tâm sự với ai. Lúc chuẩn bị ra quân thì ngày đêm lên kế hoạch, ra sức tập luyện chỉ huy binh lính, đều là nghiêm ngặt đủ thứ không hề một chút sự thoải mái trong đó, vậy mà ở đây hắn lại cảm thấy thoải mái tới lạ thường, tuy có hơi bất tiện nhưng vẫn thoải mái hơn khi ở trong phủ, không có những áp lực, không phải sống quy củ phép tắc mà là tự do tự tại.

Thuần Nhã luộc xong vài củ khoai lang liền đưa trước mặt Khách Tương Phú “Ăn đi, mùa đông nên sẽ khó bắt được cá, đừng lảm nhảm mấy thứ kia nữa , gì mà thầu.. thầu gì đó.. ta chưa ăn bao giờ nên không có hứng thú đâu”

“Đợi ta bình phục lại sẽ đưa ngươi đi xem”

“Không sợ ta sẽ hại ngươi sao? Mấy hôm trước còn mạnh miệng lắm mà, giờ lại đổi ý muốn thân thiết? Người ở kinh thành đều sống hai mặt vậy sao?”

“Ta đường đường có ý tốt, nếu ngươi không muốn thì thôi” Khách Tương Phú giật lấy củ khoai, từ từ tiến vào trong nhà ngó lơ y. Thật là bực mình, biết Thuần Nhã không phải là người xấu, cũng biết y đang giúp mình băng bó trị liệu vết thương nên muốn y mở mang đầu óc, thay đổi tầm nhìn ai ngờ lại thành ra thế này, thật là phí lời.

Vừa bước vào cửa được vài bước, một người dân hớt hải chạy như bay, phi vào nhà kéo lấy tay Thuần Nhã “ Nhanh.. Con của tôi.. con của tôi sắp không xong rồi…” giọng nữ nhân vừa lắp bắp vừa run rẩy không ngừng, tiết trời vừa chớm lạnh nhưng nữ nhân này đổ mồ hôi không ngừng. Thuần Nhã nhanh chóng lấy đồ rồi theo chân người đó về khu nhà gần cạnh, cũng cách đó không xa lắm.

Khách Tương Phú tò mò cũng lê lết cái thân thương tích đầy mình tới xem. Một cậu nhỏ cả người đều co rúm run cầm cập nằm trên sàn, cả người rung lắc, bọt mép xùi lên không ngừng, hai con ngươi trợn ngược trông cực kì đáng sợ. Thuần Nhã bình tĩnh bắt lấy mạch, nhưng kì thực khiến y có chút hoảng rằng cậu nhỏ này dường như không có mạch đập, y dùng chiếc kim đâm thẳng lên huyệt đạo trấn tĩnh lại mạch đang chạy lung tung, nhưng cơn co giật không những không ngừng lại mà còn lớn hơn, cậu nhỏ chỉ khoảng 10 tuổi giống như một con thú hoang, mạnh mẽ tấn công lấy người phía trước, Thuần Nhã bị cậu đẩy ngã rồi cắn lên cổ tay, y thét lên một tiếng. Cậu nhỏ liền khinh hoảng bỏ chạy , mặc người dân cản lại đều không thể đủ sức chống chọi lại một đứa trẻ 10 tuổi, thật kì lạ.

Mẹ đứa nhỏ khóc ầm ĩ, hai mắt bà sưng húp ấp úng và câu “Làm sao.. làm sao đây.. con lão nương tôi.. huhu.. con tôi…”

Thuần Nhã bèn hỏi “Tình trạng bệnh của cậu nhỏ đã lâu chưa?”

“Cũng khoảng.. 1 tuần … Đứa nhỏ nhà tôi mọi khi đi chơi về nhà chẳng sao, tự dưng hôm đó về lại ốm sốt, lúc đầu cũng đã sắp thuốc để uống, ngày sau liền khỏi bệnh. Cứ nghĩ chỉ là phong hàn nhẹ,nhưng ai ngờ con tôi giống như một người khác, hành động đều trở lên kì quặc, lúc thì leo tận trên cây.. lúc thì gầm gừ y hệt chó hoang.. tôi.. con trai tôi…”

“Lão nương nhất thời hãy bình tĩnh, ta sẽ nghiên cứu bài thuốc để giúp hài tử của người được bình phục”

“Đa tạ ! Xin hãy cứu giúp hài nhi của ta, nếu không ta sẽ không sống nổi…”

“Ta sẽ cố gắng hết sức mình!”

Về tới nhà, Thuần Nhã suy suy nghĩ nghĩ, y chưa gặp tình trạng này bao giờ, người bệnh có gặp nhiều nhưng vừa điên dại lại cắn người quả thực là một căn bệnh lạ. Nhìn vết cắn rỉ máu trên tay, y lại có chút đau đớn vừa đi rửa vết thương vừa băng bó giúp mình.

“Sao thế này?Tưởng đâu ngươi là một thái y giỏi, hoá ra chỉ là gà mờ” Khách Tương Phú nhếch mép trêu chọc.

“Ngươi nghĩ thầy thuốc nào cũng như thần tiên biến bùm một cái là hết bệnh sao? Là phải mày mò và tìm kiếm đủ mọi loại thuốc mới có thể cứu được người, ngươi thì hiểu cái gì chứ?”

Trời trở tối, không khí bắt đầu lạnh lẽo hơn. Khách Tương Phú nằm trên giường, nhìn xuống Thuần Nhã đang rải lớp mền mỏng dưới đất bèn nói “Trên giường vẫn còn rộng chỗ, trời đã trở lạnh rồi”

“Không cần, ta không phải người yếu đuối như ngươi” Thuần Nhã nằm dưới mền đắp chăn kín người.

“Ai yếu ai mạnh cứ để xem!”

Đã canh ba, người Thuần Nhã run lên cầm cập, mồ hôi toát ra, cả thân đều co rúm vì lạnh, đắp có kín chăn tới mấy cũng không chịu được. Y nghĩ mình bệnh rồi, cả người đều rét run lạnh tới mức lông tay và lông chân đều dựng ngược, da cũng sởn cả gai lẩn mẩn.

Khách Tương Phú cũng chẳng ngủ được, thấy Thuần Nhã cuộn qua cuộn lại cái chăn liền nhếch mép cười “Ôi kìa, tưởng người nào đó không biết lạnh là gì?”

Thuần Nhã không trả lời, giờ cả người cậu đều run lẩy bẩy, chỉ cần hơi ấm, cậu cần một hơi ấm, lạnh lẽo tới chết mất.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play