Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoan

Chương 1

Nghi Phong quảng trường, mọi người ai ai cũng đều biết đến khu cao cấp tráng lệ xa hoa lãng phí này.
Trước căn biệt thự hoa lệ theo phong cách Châu Âu cổ điển, một chiếc Audi Q7 màu đen chậm rãi tiến vào rồi ngừng lại.
Quản Gia
Quản Gia
Phu nhân, cậu đã trở về
Quản gia Từ cung kính tiến lên tiếp nhận chìa khóa xe
Ôn Niệm Nam cởi áo khoác xoa xoa sau gáy rồi hướng về phòng
sau khi nghĩ đến cái gì đó thì đột nhiên dừng lại hỏi
Niệm Nam
Niệm Nam
Anh ấy trở về rồi sao?
Quản gia sửng sốt một chút nhưng sau đó vẫn đáp
Quản Gia
Quản Gia
Đúng vậy, Cố tổng lúc giữa trưa đã trở về, suốt đêm ngồi trêи máy bay nên bây giờ đang nghỉ ngơi ở thư phòng
Sau khi Ôn Niệm Nam nghe được thì vội vàng xoay bước đi lên lầu hai, cậu đã không nhìn thấy Cố Ngôn Sanh một tuần
trong lòng vạn phần nhung nhớ nhưng trêи mặt lại không hề biểu lộ ra
Sau khi đi đến cửa thư phòng thì cậu đột nhiên dừng bước
Ôn Niệm Nam giơ tay muốn gõ cửa nhưng lại nghĩ tới cái gì đó nên chậm rãi buông tay
bàn tay nắm chặt rồi buông lỏng, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gõ gõ cửa thư phòng
Niệm Nam
Niệm Nam
Ngôn Sanh...?
Ôn Niệm Nam nhẹ giọng gọi hắn một tiếng, không ai đáp lại.
Niệm Nam
Niệm Nam
Ngôn Sanh, em có thể vào không?
Trong phòng vẫn không có ai đáp lại.
Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng đẩy cửa ra
đập vào mắt đó chính là người mà cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm yêu đến điên cuồng
hắn ngã người trêи ghế sô pha, mặt mày ủ rũ ngủ say
Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng chạy qua ngồi xổm xuống nhìn ngắm gương mặt thâm thúy tinh xảo hồi lâu
cậu vươn tay vuốt nhẹ mày hắn, lẩm bẩm nói
Niệm Nam
Niệm Nam
Anh khi nào mới có thể nguyện ý để ý đến em…?
Ôn Niệm Nam đi đến bên cửa sổ đóng cửa lại, sau đó nhặt mấy văn kiện đang rơi tứ tung trêи mặt đất lên
giương mắt nhìn khung ảnh trêи bàn, Ôn Niệm Nam vô thức cầm lên xem.
Trong ảnh chụp là hai thiếu niên cùng ngồi trước đàn dương cầm
hai thiếu niên ấy đều đang nhìn ống chụp mà cười tít mắt.
Ôn Niệm Nam lộ ra một mạt cười khổ
cậu đương nhiên nhận ra hai người này
một người chính là trượng phu đã kết hôn được ba năm với cậu
cũng chính là người cầm quyền tập đoàn Cố Thị Cố Ngôn Sanh
một người chính là ái nhân trong lòng trượng phu cậu…
Ngôn Sanh
Ngôn Sanh
Ai cho phép cậu tiến vào?
Một âm thanh tràn ngập lạnh lẽo vang lên
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Ôn Niệm Nam hoảng loạn xoay người muốn trả khung ảnh trong tay trở về chỗ cũ, nhưng cậu quá mức khẩn trương nên không cầm chắc khung ảnh, ‘choang’ một tiếng, khung ảnh liền rơi xuống đất.
Niệm Nam
Niệm Nam
Em… Em không phải… Em chỉ là không cầm chắc, em không phải cố ý...
Ôn Niệm Nam vội vàng xoay người xin lỗi, đồng thời ngồi xổm xuống nhặt khung ảnh lên.
Cố Ngôn Sanh bước tới đẩy Ôn Niệm Nam ra vội vàng nhặt ảnh chụp lên xem xét
xác nhận ảnh chụp bên trong không có việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Niệm Nam bị hắn đẩy tới mức lảo đảo lui về phía sau vài bước
nhìn bộ dáng xem bức ảnh như bảo bối của Cố Ngôn Sanh
cậu không khỏi cảm thấy châm chọc rồi lại cảm thấy hâm mộ.
Ngôn Sanh
Ngôn Sanh
*Chát!*
Một cái tát vang dội trong không gian yên tĩnh phá lệ to lớn
Mặt Ôn Niệm Nam bị tát tới mức hung hăng hướng về một bên, cậu sửng sốt một chút
Chờ khi phản ứng lại, Ôn Niệm Nam mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía gương mặt đang tỏ vẻ âm trầm căm tức nhìn cậu của Cố Ngôn Sanh
Cố Ngôn Sanh bắt lấy cổ áo cậu lạnh giọng quát:
Ngôn Sanh
Ngôn Sanh
Cậu có tư cách gì mà vào đây? Là ai cho phép cậu chạm vào đồ của tôi, cậu hận em ấy như vậy sao? Ngay cả khi dấu vết của em ấy biến mất hết đi thì tôi cũng sẽ không có một tia yêu thích nào với cậu!
Cố Ngôn Sanh cảm thấy người trước mặt này dối trá đến cực điểm
năm đó người hắn yêu sâu đậm đột nhiên nói lời chia tay với hắn, không bao lâu sau lại mất tích không rõ dấu vết
mỗi ngày hắn đều mượn rượu giải sầu, lại không biết Ôn Niệm Nam đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi gì khiến mẫu thân bức hắn phải cưới cậu
Nhìn người trong tay đang phát run lên vì bị hắn chạm vào, Cố Ngôn Sanh lửa giận càng bùng phát.
Ngôn Sanh
Ngôn Sanh
Nếu không phải mẫu thân bức tôi trở về thì cậu nghĩ tôi sẽ nguyện ý về cái nhà này xem bộ dáng giả mù sa mưa của cậu sao?
Ngôn Sanh
Ngôn Sanh
Nhìn gương mặt này của cậu thì tôi lại cảm thấy ghê tởm!
Dứt lời hắn liền tỏ vẻ chán ghét mà buông lỏng cánh tay
Niệm Nam
Niệm Nam
Em chỉ là muốn nhìn anh một chút, anh đi công tác một tuần không về… 
Niệm Nam
Niệm Nam
Em rất nhớ anh
Ôn Niệm Nam nỗ lực mỉm cười nói
Niệm Nam
Niệm Nam
Cút ra ngoài cho tôi! Đừng để tôi nhìn thấy cậu!
Niệm Nam
Niệm Nam
Rầm!
Ôn Niệm Nam đưa lưng về phía cửa phòng đã đóng chặt
cúi đầu nhìn bàn tay vì bị thủy tinh khứa qua mà đổ máu, đáy lòng cậu bắt đầu lan tràn một tia chua xót

Chương 2

Ôn Niệm Nam vô lực ngồi bệt trêи sàn nhà, thân thể không nhịn được mà phát run
cậu cũng mặc kệ máu đã dính lên áo sơ mi không ít
Từ quản gia đi đến muốn nâng cậu dậy
Ôn Niệm Nam lại lui về phía sau
Niệm Nam
Niệm Nam
Đừng tới đây… Đừng… Để cháu bình tĩnh một chút
Từ thúc thu hồi cánh tay
lo lắng nhìn người ngồi dưới đất đang không ngừng run rẩy
Quản Gia
Quản Gia
Phu nhân, tay của cậu cần băng bó
Ôn Niệm Nam ngẩng đầu lộ ra nét mặt mỏi mệt cực độ nói:
Niệm Nam
Niệm Nam
Không sao cả, đợi lát nữa cháu về phòng thì sẽ băng bó..
Niệm Nam
Niệm Nam
chú cùng dì Lam đi chuẩn bị cơm chiều đi, cháu nằm một lát đã.
Cậu bước nhanh về phòng, vội vàng bật toàn bộ đèn lên
thân thể run rẩy của Ôn Niệm Nam dần dần thả lỏng
lúc trẻ vì bị thương mà sợ hãi tột độ rồi để lại ám ảnh, cậu vẫn luôn nỗ lực khắc phục nỗi sợ hãi này nhưng khi đối mặt với sự đụng chạm của Cố Ngôn Sanh thì thân thể cậu lại vô thức phản ứng bài xích.
Mấy năm nay cậu vẫn luôn thật cẩn thận duy trì đoạn hôn nhân này
ngay cả khi cậu đã chạm tới cực hạn cũng không thể tiến vào tâm hắn
Lúc Ôn Niệm Nam tỉnh lại thì trời đã bắt đầu tối lại
khi đi xuống lầu cậu chợt nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang ngồi dùng cơm, động tác ưu nhã mê người
tựa như lần quen biết đầu tiên ở đại tiệc sinh thần năm đó.
Dì Lam nhìn thấy Ôn Niệm Nam, tiến lên hô
Dì Lam
Dì Lam
Phu nhân
Cố Ngôn Sanh biết Ôn Niệm Nam rất chú trọng bề ngoài của mình, cậu sợ bị thương rồi lưu lại sẹo, tuy hắn đã ngửi thấy mùi nước sát trùng cũng đủ hiểu cậu đã xử lý vết thương, nhưng Cố Ngôn Sanh vẫn không nhịn được mở miệng.
Ngôn Sanh
Ngôn Sanh
Mặt sưng phù lên như vậy thật đúng là không ra thể thống gì, không biết bôi thuốc sao?
Cố Ngôn Sanh tỏ vẻ ghét bỏ nói.
Ôn Niệm Nam nắm chặt cái muỗng trong tay, sau khi cảm nhận được đau đớn mới từ từ buông lỏng, đáp: 
Niệm Nam
Niệm Nam
Đã bôi thuốc rồi, đợi lát nữa em chườm đá là ổn rồi
Niệm Nam
Niệm Nam
*Đây…là đang quan tâm mình sao?*
Trong lòng Ôn Niệm Nam có chút ấm áp.
Ngôn Sanh
Ngôn Sanh
Qua mấy ngày nữa phải về nhà cũ gặp mẹ rồi, đừng giữ lại vết thương, sẽ bị mẹ phát hiện
Niệm Nam
Niệm Nam
*Quả nhiên là mình nghĩ nhiều, anh ấy sao có thể quan tâm mình…*
*Đinh ~*
Nhìn sắc mặt Cố Ngôn Sanh đột biến thay đổi, Ôn Niệm Nam lo lắng hỏi:
Niệm Nam
Niệm Nam
Làm sao vậy? 
Niệm Nam
Niệm Nam
Công ty xảy ra chuyện sao?
Ngôn Sanh
Ngôn Sanh
* Ném bàn *
Ngôn Sanh
Ngôn Sanh
*xoay người rời đi *
bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe dần dần biến mất
Ôn Niệm Nam sững sờ tại chỗ...
---

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play