Cứu …cứu tôi ….
Buông tôi ra….
An Thy hốt hoảng kêu lên, ở giữa cái thành phố xa hoa tấp nập này sao lại có một nơi không bóng người qua lại như vậy? Sao cô lại xui xẻo đi lạc vào đây? Dùng hết sức đẩy người đàn ông ngà ngà say đó ra khỏi mình…
- Buông tôi ra. . cứu tôi với …CỨU TÔI
- Ngoan ngoãn đi theo anh\, đừng la nữa\, ko có ai đâu.
- Xin ông\, tha cho tôi đi\, ông đáng tuổi bố tôi đấy.
- Vậy thì có sao hahaha. Hắn ta lấy tay kéo mạnh cô vào bãi cỏ phía bên kia\, cây cối mọc um tùm. Khuôn mặt già nua\, hơi đỏ lên vì rượu\, giọng nói ồm ồm\, đôi mắt chứa đựng sự ham muốn nhục dục làm An Thy khẽ rùng mình và cảm thấy vô cùng ghê tởm. Một lần nữa cô lại cúi xuống cắn thật mạnh vào tay hắn ta\, và chạy thật nhanh\, nhưng trong phút chốc đã bị hắn bắt được\, một cái tát giáng mạnh xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đang rất sợ hãi đó. Mẹ kiếp\, yên thân cho tao\, không tao giết mày bây giờ. Rồi lại kéo cả người cô đi như bay qua phía đối diện. Bỗng một tia hy vọng sáng lên khi An Thy chợt thấy đèn xe từ xa chiếu thẳng tới\, chân dẫm dày cao gót nện ngay xuống bàn chân thô kệch ấy\, phút chốc hắn đau đơn la lên\, buông tay và cúi người xuống. Ngay lập tức cô lao ra vẫy tay khổ sở hét lên.
Xin hãy cứu tôi. . Xin hãy cứu tôi…XIN HÃY CỨU TÔI
Chiếc xe màu đen bóng loáng vô tình chạy qua cô, lúc này hắn ta bị đau làm cho phát điên vội túm tóc cô lôi đi một cách bạo lực, nước mắt chảy dài, An Thy chỉ biết khóc rống, giơ hai tay mình lên đỡ lấy đầu mình. Ném cô vào một góc tối, tay hắn xé toạc áo cô một cách vồ vập, đôi bàn tay chai sạn sờ soạng khắp cơ thể cô, An Thy sởn hết gai ốc gào thét van nài “tôi xin ông mà, đừng làm thế”. Chẳng một chút thương tiếc, mắt hắn long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt chửng cô ngay lúc này…Thì một giọng nói trầm ấm, uy vũ vang lên “Thả cô ấy ra”. Chỉ 4 từ thôi phát ra giữa không gian vắng lặng cũng đủ làm mọi vật trở nên lạnh lẽo tôn nghiêm, cô và hắn đều quay đầu lại. An Thy mở tròn to hết cỡ mắt mình nhìn người trước mặt, ngũ quan tinh xảo, khôi ngô tuấn tú. Đôi mặt cương nghị đang xoáy sâu vào cô và một lần nữa lại lên tiếng THẢ CÔ ẤY RA.
- Mày là thằng nào\, đừng nên xen vào chuyện của tao\, cút ngay đi trươc khi tao ra tay.
- Tôi nhắc lại lần cuối “thả cô ấy ra”.
- Hắn cười khẩy\, nghiến răng lên tiếng
- Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao\, mày chọn nhầm đối tượng rồi\, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
An Thy lúc này ôm lấy những mãnh vải cố gắng che đậy mình, cuộn người co ro vùi mặt vào đầu gối vừa khóc vừa hoảng loạn vừa hổ thẹn.
Anh đến gần cởi áo khoác, khoác lên người cô, nhẹ nhàng như đang cho cô một sự bảo vệ, khẽ nhướng mắt nhìn anh, tay cô run rẩy kéo khóa áo lên rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống không muốn nhìn thấy tên khốn nạn đó… Hắn toan đứng dậy, rút một chiếc gậy bằng gỗ rất dài ở trên xe của mình giơ cao hùng hổ đi tới, vừa ngước mặt lên rất nhiều người áo đen đứng dàn hàng ngang từ bao giờ, mồ hôi toát ra, hắn lắp bắp.
- Tôi… đi …tôi đi là được chứ gì.
Một giọng nói sắc lạnh vang lên. Cút trước khi tao cho mày vào làm mồi cho cọp. CÚT NGAY!
- Tôi.. tôi.. cút.. cút…
Nhìn bộ dạng say xỉn chạy không vững của hắn, giọng nói đó cất tiếng vang vang giữa đêm tối. Một lần nữa như thế này, mày sẽ chết, hiểu chưa. Rồi quay sang cúi đầu
Thưa cậu chủ, còn cô gái này phải giải quyết ra sao ạ. An Thy với tóc tai rũ rượi, váy áo xộc xêch đang ngồi ôm mặt khóc tức tưởi, cả người run lên bần bật, cô dường như vẫn chưa vơi đi nổi ám ảnh kinh hoàng lúc nãy.
- Đưa cô ta lên xe trước đã.
- Vâng thưa cậu.
Người đàn ông mặc áo đen đó bước gần qua phía cô nhỏ giọng mời cô lên xe.
An Thy mếu máo chạy lại đứng trước mặt anh. Cám ơn anh, ngàn lần cám ơn anh. Không có các anh tôi.. đã. . đã. Nước mắt lại chảy ra dàn dụa trên gương mặt cô, gương mặt bầu bĩnh với nước da trắng. Anh nhìn cô một chút sau đó.
Đừng khóc nữa, lên xe và rời khỏi đây đi, tôi sẽ đưa cô về nhà. Nghe đến đó nước mắt cô lại càng chảy dài, lúng túng…. Lên đi. Dạ
Không khí trên xe yên tĩnh tới lạ, cô nhớ lúc nãy rõ ràng cô đã nhìn thấy rất đông người, nhưng bây giờ lại chỉ có mỗi anh lái xe và anh, cô là người thứ 3, mặc dù rất
tò mò nhưng cô không dám mở miệng hỏi. Đi được một đoạn khá xa, anh quay qua hỏi cô. Nhà cô ở đâu? Nói rõ địa chỉ.
- Tôi... hốc mắt chợt đỏ lên.
- Quận mấy? Đường nào thưa cô (anh lái xe lên tiếng).
- An Thy nhìn anh ánh mắt tội ngiệp và ngại ngùng. Anh cho tôi xuống đây được rồi …nhà tôi ở gần đây.
- Xuống đây\, ngay chỗ này ư ???
- Dạ ngay chỗ này.
Xe dừng lại rất nhanh sau đó, cô lủi thủi bước xuống xe, một lần nữa không quên cúi đầu cám ơn anh.
Trời lúc này cũng đã rất khuya, đoán chừng là 12 giờ đêm rồi, cô ngồi xuống một chiếc ghế đá, ôm bụng, người nhức mỏi và khó chịu. Thật sự cô rất mệt, chỉ muốn ngả lưng một chút. Ngước mặt lên trời, nhìn xung quanh đèn vàng heo hắt, cũng có người qua lại nhưng không quá nhiều, đêm bình yên nhưng trái tim cô không bình yên, cô khóc, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống chậm rãi, cô không biết mình phải đi đâu về đâu giữa cái thành phố xa lạ này, cô lo cho ba mẹ ở nhà, bản thân bất lực giữa thực tại đầy cô đơn này. Cô cứ ngồi đó khóc, một lúc trôi qua, giật mình khi anh lại xuất hiện ngay trước mắt.
- Anh…sao anh chưa về???
- Sao cô không về nhà ?
- Tôi… tôi không có nhà ở đây để về ???
- Không có nhà? Chuyện là như thế nào ???
- Tôi mới đến đây từ lúc chiều\, tôi bị giật giỏ xách rồi ….
Như hiểu ra được điều gì đó, anh đứng dậy nhìn thẳng vào cô rồi nói. Lên xe tôi dẫn cô đi ăn.
An Thy nhìn anh vẻ ái ngại. Thực ra tôi. . cũng.. hơi đói hì hì.
Hai người cùng nhau bước về bãi đỗ xe, bầu không khí im lặng làm cô thấy hơi căng thẳng, vội lên tiếng. Anh lái xe không đi cùng chúng ta sao ???
- Không.
- Giờ này chắc nhà hàng cũng đóng cửa gần hết rồi\, cô muốn ăn gì ???
- Anh\, có thể đừng tới những nơi đó được không\, tôi …thật. . là. . thèm hũ tíu gõ à... hix
- Hũ tíu gõ ???
Anh nhăn mặt lạ lẫm vì từ nhỏ tới lớn anh chưa hề đụng qua món này, và cũng chưa bao giờ ngồi ăn ở những chổ vỉa hè chật chội, nhiều người qua lại như vậy.
- Đúng\, tôi thích món đó lắm\, cô nói.
- Cô ăn thường xuyên sao?
À không, mới chỉ một lần duy nhất lúc còn bé, mẹ tôi dẫn tôi lên Sài Gòn khám bệnh, tôi nhớ mãi hương vị đó (vừa nói vừa cười như một đứa trẻ )
- Được\, chúng ta đi.
Chỉ một vài vòng họ đã tìm thấy một chiếc xe cũ kỹ đang bốc khói, một vài bàn có người ngồi, chọn một chỗ thích hợp cô ngồi xuống vui vẻ hỏi anh. Anh ăn gì? Hủ
tiếu mì, thịt hay bò viên, à có ăn thêm hoành thánh hay không ???
Sự lạnh lùng không còn hiện trên gương mặt tuấn tú của anh, bỗng chốc anh cũng bật cười. Ăn một lần lúc nhỏ sao rành quá vậy ???
Có những thứ, có những người và có những món ăn dù chỉ nếm trải qua một lần trong đời cũng khiến ta vô cùng lưu luyến. Giống như tôi và món ăn này cũng vậy, mãi mãi không quên được ….
- Vậy cô gọi cho tôi luôn đi ???
- Ăn giống nhau??? Áo giống thì gọi áo đôi\, giày giống thì gọi giày đôi\, vậy ăn giống nhau thì gọi là gì nhỉ\, ăn đôi à hahhaha
Một tràng cười mang lại sự thân thiết hơn phút gặp gỡ ban đầu, An Thy thấy tâm trạng phấn khích và thoải mái hơn, giọng trong trẻo kêu to. Cô ơi, cho cháu hai tô hủ tiếu thịt, bò viên và hai chén hoành thánh nữa nhé, à một tô cho nhiều nước ạ.
Nụ cười của cô quá dễ thương với chiếc răng khểnh sáng bóng làm anh không nhịn được, lại nhìn lâu hơn một chút, có chút bối rối anh hỏi cô:cô tên gì ??
- Tôi là An Thy. Còn anh?
- Tuấn Khải. Bây giờ cô tính đi đâu ??? Câu hỏi này làm cô giật mình\, cô đã quá vui vẻ nên quên mất việc quan trọng đối với mình\, mặt ỉu xỉu khẽ thở dài\, cô nhìn anh và nói. Tôi từ Vũng tàu lên đây\, không may bị giật túi xách\, tiền và điện thoại đều ở trong đó\, bây giờ tôi thật không biết làm thế nào nữa ???
- Tôi có thể cho cô mượn điện thoại\, hãy gọi điện về cho gia đình của mình\, chắc họ đang rất lo lắng.
- Không được.
- Tại sao ???
- Bời vì …tôi…tôi bỏ trốn lên đây.
- Bỏ trốn?? cụ thể ???
Tuấn Khải nhìn An Thy như không tin vào tai mình, một cô gái bé nhỏ sao lại có thể bỏ trốn để tới một nơi xa lạ thế này, chắc phải có điều gì uẩn khúc. Cô nói tôi nghe đi, có thể tôi sẽ giúp được cho cô phần nào ???
- Anh muốn nghe thật sao ???
- Thật
- Anh có tin vào tiểu thuyết không??? Cuộc đời của tôi giống như những cuốn tiểu thuyết vậy\, bước vào giống như ko thật nhưng đó là sự thật. Vừa dứt lời\, hai tô hủ tíu nghi ngút khói được bưng tới\, bụng đói cồn cào cô nhanh chóng cho chanh và ớt vào rồi ăn hối hả.
- Cô ăn chậm thôi\, sặc bây giờ.
- Nhưng mà tôi đói muốn chịu không nổi nè\, bụng tôi đau luôn rồi. Trong vòng vài phút An Thy đã ăn xong một cách ngon lành khiến Tuấn Khải không thể tưởng tượng được. Nhìn anh một chút cô lại nói tiếp. Năm tôi 15 tuổi\, gia đình tôi rất nghèo\, ba mẹ tôi không có tiền cho tôi đi bất kỳ nơi đâu\, khu vui chơi mua sắm\, tất cả …. Mà chỉ dẫn tôi đến một nơi duy nhất đó là biển. Mẹ tôi nói ra biển cũng đông người\, cũng vui không khác gì đi những nơi đó mà lại không tốn tiền…Khi nào kiếm được nhiều tiền một chút mẹ tôi cho tôi vài đồng tiền lẻ để tôi mua miếng xoài ăn\, (nói tới đây giọng cô nghẹn lại ). Tôi nhớ như in những ngày đó\, mỗi chiều ra biển tôi chỉ biết ngồi ngắm sóng biển\, tôi lấy tay vùi vào cát và tự cười an ủi bản thân. Anh biết không ??? Tôi đã mơ ước rất nhiều\, tôi ước gia đình tôi sẽ có được một căn nhà khang trang hơn\, tôi ước được một lần bận váy vì trước giờ tôi chỉ có mỗi đồ bộ và quần áo đi học\, tôi ước được đi du lịch mỗi dịp hè về …Và rồi vào một ngày không xa tôi đã có tất cả điều đó\, bổng chốc tôi được đón về sống tại một ngôi biệt thự\, phòng ngủ của tôi trang hoàng giống như là công chúa\, ba mẹ tôi cũng vậy có nhà\, có xe và có tiền. Lúc đó tôi vui lắm\, tôi hỏi mẹ tôi lý do. Mẹ chỉ nói từ bây giờ con sẽ ở đó\, ba mẹ không thể ở cùng con nữa\, phải biết giữ gìn sức khỏe\, có điều kiện ba mẹ sẽ tới thăm con.
Tôi ôm lấy mẹ và khóc như một đứa con nít, tôi cứ thế ôm chặt mẹ không rời, tôi không hiểu vì sao lại như vậy, tôi gào khóc nức nở, tôi nói con muốn ở với ba mẹ, muốn sống như ngày xưa, được ăn cơm mẹ nấu, được đi bắt cá cùng ba, được ra biển mỗi chiều tà…. con không cần những thứ này đâu, con chỉ cần ba mẹ thôi …. mẹ chỉ lắc đầu, muộn rồi…
- Chuyện gì đã xảy ra ???
- Mãi sau này tôi mới biết\, tôi được họ mua về vì con trai họ thích tôi\, ba mẹ tôi muốn tôi có cuộc sống tốt hơn nên đành chấp nhận.
- Chuyện này là thật.
- Thật\, rất thật\, họ nói 20 tuổi chúng tôi sẽ phải kết hôn.
- Vậy năm nay cô bao nhiêu ???
- 19
- Cậu ta thích cô thật lòng ???
- Cậu ấy thật sự rất tốt với tôi
- Không phải tất cả phụ nữ đều thích đàn ông tốt đó sao\, vậy thì vì lý do gì ???
Tôi không có tình cảm với cậu ấy dù chỉ một chút, mỗi lần tôi xin phép về thăm gia đình hai ngày thôi mà cậu ấy đã phát điên, cậu ấy không hẳn bình thường
- Thì ra thế\, đó là do họ quá yêu cô\, vậy cũng tốt mà\, cô sẽ không lo sợ mất cậu ấy
- Nhưng tình yêu đối với tôi chính là rung động chứ không phải là cảm động. Tôi muốn được là chính mình\, sống cuộc đời của chính tôi và ở bên người
đàn ông mà tôi thích, vậy nên tôi mới gặp anh ở đây.
- Ăn xong rồi chúng ta đi thôi.
- Đi đâu ạ ???
- Về nhà tôi
- Nhà anh có mấy người vậy ???
- Tôi sống một mình.
- Hả\, cô nam quả nữ về chung nhà đây là có ý gì. Mắt cô mở to\, đầu óc bắt đầu suy diễn linh tinh.
- Okay vậy tùy cô\, cô có thể ngủ ngoài đường\, tôi đi trước.
- Ê\, là tôi chưa nói xong mà\, dù sao tôi cũng đến đường cùng rồi\, thà bị anh thịt còn hơn là bị tên háo sắc\, xấu xa\, bẩn thỉu già nua như tên lúc nãy thịt\, miệng cô lủm
bủm cúi đầu đi theo anh.
- Tuấn Khải quay lại. Cô vừa nói gì ???
- Như chợt tỉnh\, An Thy liền khoát khoác tay ra vẻ bình thường. Không có gì\, không có gì.
- Mới nhỏ mà đầu óc thật đen tối\, tôi không có hứng thú với trẻ con...
- Về tới nhà anh cũng đã 1h sáng\, căn nhà nguy nga tráng lệ khiến An Thy hơi choáng ngợp\, cô buột miệng hỏi. Nhà rộng như vậy mà có mình anh sao???
Thường thì có thím hai giúp việc, nhưng hôm nay thím ấy có việc về quê rồi. Tay Tuấn Khải cầm lấy chốt cửa vặn ra và nói. Cô sẽ ở phòng này, bây giờ thì đi tăm rửa và nghỉ ngơi sớm đi, có thể bật nước nóng sẽ khiến cô dễ chịu và khỏe hơn.
Cảm giác ấm áp xông vào lồng ngực cô trước câu nói dịu dàng và quan tâm của anh. Tôi biết rồi. Vào thẳng nhà vệ sinh tắm rửa, trong phòng tắm có sẵn bộ quần áo ngủ như trong các khách sạn, An Thy khẽ mỉm cười. Sau khi tắm xong cả cơ thể cô dường như nhẹ nhàng hơn hẳn, lúc này cô chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu để xua tan hết mỏi mệt của ngày hôm nay. Lên giường nằm được 15 phút, bụng cô râm ran khó chịu, như chợt nhớ ra điều gì, phát hiện được điều bất thường ở đây. Có cuốn lịch để bàn cô ngồi dậy với tay lấy và suy nghĩ…Bụng lúc này đau đên mức làm hai tay chân cô lạnh buốt, sắc mặt nhợt nhạt đến khó coi, phần lưng dưới cũng đau nhức không kém …. Lấy một ly nước ấm uống vào, cô ráng đi ra ngoài kêu to:Tuấn Khải, anh ở chỗ nào vậy ???
Trong nhà im ả chợt có tiếng nói vang vọng làm Tuấn Khải nghe thấy rất rõ, anh vội bước ra khỏi phòng. Có chuyện gì vậy An Thy???
- Tôi\, tôi cần một ít tiền\, tôi có việc gấp (ấp úng)\, anh cho tôi mượn được không???
- Bao nhiêu ??? Việc gì mới được? Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không???
- Tôi biết nhưng việc này ko chờ đợi được… hix
- Anh rút ra một tờ 500k đưa tới trước mặt cô và hỏi “đủ chưa ??”
- AnThy xua tay. Không\, nhiều quá\, tôi chỉ cần 20k thôi.
- 20k?
Trong đầu cô chợt lóe lên suy nghỉ, “à không, mình bị cũng ít nhất là 3 ngày, phải hai lớn 1 bé mới đủ cơ, như vậy sao mà đủ. . haizzzz, chết tiệt. Sao nó lại đến vào lúc này ??? Vị chi cũng phải hết 50k, đúng rồi là 50k ”, mặt thất thần vì tưởng tượng, miệng không tự chủ nói 1 tiếng : 50k, 50k nhé.
- Thực chất là cô muốn làm gì ???
- Tôi\, tôi làm gì nhỉ ??? à mua.. m.. u.. a…. bánh.. đúng rồi là mua bánh …hihi
- Hơn 1h sáng cô đòi mua bánh ??? Để sáng mai ko được sao\, giờ này ai bán bánh cho cô mua nữa hả ???
- Lẹ đi anh\, tôi không chiụ được nữa\, đau bụng quá trời ơi.
- Cô muốn anh bánh gì tôi dẫn cô đi kiếm\, dù sao để cô đi khuya thế này tôi cung ko yên tâm\, tốt với cô cho trót vậy.
- Gương mặt ỉu xìu thở dài nhìn anh\, là tôi muốn mua B. V. S ?????????
- Là băng vệ sinh à (ngố tàu\, ngại ngùng) cô thật rắc rối\, đi thôi. Tuấn Khải kéo tay cô\, An Thy chợt ôm bụng\, aaaaa. Cô đau ư? Gật gật\, chắc tôi đi không nổi rồi\, vào
phòng và chờ tôi. Tuấn Khải nói xong trở về phòng cầm chía khóa xe và đi ra ngoài. Sau khi chạy vài vòng trên đường anh ghé vào một cửa hàng tiện lợi 24h mua được thứ cần thiết, thuận tiện lấy nhanh một vài món đồ cần cho phụ nữ và một vài bộ váy, sau đó lập tức ra về. An Thy đã ngủ quên trên giường, một tay cô ôm gối tư thế nằm nghiêng, trán còn nhăn lại có lẽ là vì đau, tiếng mở cửa của anh làm cô chợt tỉnh giấc, dụi mắt một chút cô nói.
- Anh về rồi à.
- Đây đồ của cô đây\, giờ thì ngủ ngon đi\, có cả thuốc giảm đau trong đó đấy.
- Cám ơn anh nhé.
- Không có gì.
Anh bước đi, lòng An Thy bỗng trào dâng một cảm giác lạ lẫm và xúc động …không nói thành lời. Cô nhìn túi đồ mà lòng chợt ngập tràn hạnh phúc.
Sáng hôm sau
Sau một giấc ngủ bình yên, An Thy tỉnh dậy, đầu tiên là nhìn lên đồng hồ, cũng đã 9h sáng. Xuống giường thật nhanh lấy tay kéo rèm cửa sổ để cho những tia nắng chiếu rọi vào phòng. Cô vui vẻ an nhiên hát một khúc hát
“Ta gặp nhau một chiều thu tháng 10 vì nụ cười ấy cho em nhớ mong từng ngày, la là la la la lá là, đêm về nghe lòng thương anh mất rồi, sợ rằng mình con gái, phải làm sao ?? trời ơi, trời ơi”. Không biết Tuấn Khải đã đi làm chưa??? Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, bận chiếc đầm hoa mát mẻ mà anh mua cho, cô vui vẻ đi xuống lầu.
Thím Hai giúp việc thấy cô liền tươi cười cung kính nói. Cậu chủ trước khi đi làm có căn dặn tôi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, cô mau ăn đi cho nóng
- Dạ con cám ơn bác ạ. Anh ấy có nói bao giờ về không bác ???
- Cậu chủ sẽ đi công tác một tuần nên nói cô có thể ở lại tùy ý
Một tuần sau
Một chút buồn len lỏi vào trong lòng cô, sau khi ăn xong An Thy quyết định đi ra ngoài một chút, cũng vài ngày nữa là tới giáng sinh nên không khi ở Sài Gòn có vẻ mát mẻ hơn, đi qua một quầy đồ lưu niệm, An Thy đứng ngây ngốc nhìn vào trong, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ...
9h tối!!!Ôm món đồ đó trên tay như một báu vật, cô chạy nhanh vào nhà. Xin lỗi bác con về muộn ạ. Rồi lao ngay lên phòng như một cơn gió với tiếng nói vọng theo của Thím hai. Cô ăn gì chưa ???
Dạ cháu ăn rồi ạ. Đóng cửa phòng lại, ngay lập tức An Thy cầm bút và tấm thiệp do chính mình vừa chọn viết
thư cho anh.
“Hi anh !!! Thật
cám ơn anh đã cứu tôi, thật cám ơn anh đã cho tôi ăn, cho tôi ngủ, thật cám ơn
anh đã mua rất nhiều đồ cho tôi. Cám ơn anh đã dang tay giúp tôi trong lúc tôi
khó khăn khổ sở nhất. Tôi sẽ luôn biết ơn và ghi nhớ những giây phút được nói
chuyện và trải lòng cùng anh. Sáng nay, tôi đã tìm được một công việc nho nhỏ
chỉ đủ để đổi lấy món quà này, tôi rất thích nó, và tôi muốn tặng nó lại cho
anh. Muốn cùng anh lưu giữ những kỷ niệm đã qua, vì qua hôm nay tôi không biết
rằng chúng ta có dịp gặp lại nhau nữa hay không ???Chỉ vài tiếng
đồng hồ được làm việc ngắn ngủi đó tôi đã cảm nhận được rất nhiều hương vị của
cuộc sống, cuộc sống này còn nhiều điều thú vị khiến tôi muốn khám phá, tôi
không muốn mình mãi là con búp bê chỉ ở trong lồng kính như những ngày tháng
trước đây. Tôi muốn tự mình nếm trải từng chút, từng chút một của thanh xuân và
tuổi trẻ một con người. Tôi sẽ đi trên chính đôi chân của mình, lúc vấp ngã nhất
tôi sẽ nhớ một câu anh đã từng nói với tôi “cố lên”. Đây là quả tinh cầu tuyết
bé nhỏ, anh biết tại sao tôi lại thích nó không? Bởi vì tôi rất thích tuyết,
tôi sẽ cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền để đi lên Sapa, dù chỉ là một
ngày được ngắm tuyết rơi, tôi sẽ làm điều đó một cách nhanh nhất có thể và nhất
định sau này tôi sẽ tỏ tình với người tôi yêu ở một nơi …thật nhiều những bông
tuyết trắng xóa, tôi sẽ cùng anh ấy vẽ lên một thiên đường ngọt ngào đầy ấm áp
bên những bông tuyết giá lạnh kia, anh sẽ ủng hộ tôi chứ ??? Hình như những gì tôi viết đã đi quá xa với nội dung
và mục đích mà tôi muốn viết ra rồi… Tôi chỉ muốn nói Cám ơn anh một lần nữa ….
TẠM BIỆT TUẤN KHẢI!!! HI VỌNG ĐƯỢC GẶP LẠI ANH!!! AN THY …”
Hai tháng sau!!!Tại tập đoàn
Nhất Thiên. Thưa tổng giám đốc, bên công ty Hưng Phát đang ngỏ lời muốn hợp tác
cùng chúng ta, anh thấy như thế nào ạ ???
- Vấn đề này cần
phải suy nghĩ, chưa có câu trả lời cho lúc này.
- Còn buổi hẹn
vào cuối tuần này với cậu… (Chuông điện thoại vang )
- Alo !
- Xin chào anh
Khải, tôi đang gọi đến từ tập đoàn tài chính và bảo hiểm nhân thọ A, xin phép
được nói chuyện cùng anh trong hai phút được không ạ???Giọng nói này
có gì đó rất quen thuộc nhưng hiện tại anh không nhớ ra
- Được\, hai
phút …
- Dạ cám ơn anh\,
bên công ty chúng tôi đang triển khai giải pháp nhằm bảo vệ nguồn thu nhập cho
người làm việc chính ở trong gia đình, tôi có thể xin anh một cuộc hẹn để nói
rõ hơn về vấn đề này không ạ??
Tôi không có nhu cầu
. (cuộc hẹn cuối
tuần này săp xếp vào sáng thứ 7, 9h tại quán cafe Sakara bàn số 08 lầu hai). Cô
không biết mình có nghe nhầm hay không? Anh ta cho địa chỉ và giờ hẹn rõ ràng???
Anh ta nói không có nhu cầu mà??? Nhưng kệ, anh ta là tổng giám đốc, mình nhất
định phải ký được hợp đồng lần này, nhất định, nếu không sẽ không kịp nữa ……. à
phải rồi, cái tên này, cái giọng nói này, có khi nào trùng hợp vậy hay không?
Chờ đợi mãi cuối cùng cuối tuần cũng đã tới, hồi
hộp không ngủ được, cô không hiểu sao mình lại có cảm giác này, ăn sáng xong
xuôi, bận một chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng, một chiếc chân váy dài qua gối
màu đen, chân đi một đôi guốc màu đen, tóc cột kiểu đuôi ngựa, đánh một chút
son môi hồng. Khẽ ngắm nhìn mình trong gương và mỉm cười hài lòng, cô đi vội ra
bến xe buýt, xe buýt hôm nay khá rãnh nên cô cũng nhanh chân kiếm tìm được một
chỗ ngồi thích hợp, lòng cô khẽ nói “An Thy, cố lên nhé”.
- Vừa kịp giờ hẹn\,
An Thy tự tin bước lên lầu, đưa mắt nhìn bàn số 8, anh ta đã tới, rất cao và đẹp,
một nét đẹp kiêu sa ngạo mạn. Cô thầm đánh giá đối phương, hít hơi thật sâu đi
tới đứng đối diện, giơ tay mình lên và tươi cười.
- Chào anh Khải\,
rất hân hạnh được gặp anh, tôi là Thy đến từ tập đoàn A.
- Cô nhầm chỗ rồi\,
tôi không hẹn cô (giọng nói kèm gương mặt lạnh lùng toát lên làm cô hơi sợ).
- Tôi không nhầm\,
chính anh đã hẹn tôi ở đây, anh là Khải đúng không ạ ???
- Anh mắt đó
nhìn xoáy sâu vào ánh măt non nớt và ngây thơ của cô, vẫn tiếp tục lạnh giá. Cô nhầm người
rồi, tôi là Tuấn Kiệt, phiền cô đi ra khỏi chỗ này.
An Thy không hiểu người đối diện mình là có ý
gì? Hay là anh ta muốn tránh né và đây là câu từ chối khéo? Nhưng dù sao mình
cũng đã cất công tới đây rồi, ít ra cũng phải tìm cách thuyết phục, biết đâu
mọi việc sẽ được khởi sắc.
- Nghĩ tới đây\, cô liền tiếp tục tươi cười nói
rất tự nhiên.
- À cứ cho anh là Kiệt không phải là Khải\, cứ
cho là tôi nhầm. Vậy thì dù sao chúng ta cũng đã có duyên gặp nhau, anh đang
rãnh đúng không?? Còn tôi thì anh biết rồi đó, tôi cũng đang rất rãnh, vậy tôi
có thể trao đổi với anh một chút được không ạ???
- Tuấn Kiệt nhìn người trước mặt mình thao
thao bất tuyệt không tránh khỏi sự mệt mỏi và chán ghét ....
- Tôi\, tôi có thể ngồi được chưa anh (Khuôn
mặt đáng thương nhìn anh chằm chằm).
- Tuấn Kiệt vẫn chăm chú vào điện thoại và
không trả lời, An Thy trong lòng thầm chửi rủa “người này thật sự rất là xấu xí
lại còn kiêu căng mà, sao trên đời lại có người như anh ta nhỉ, bất lịch sự, xí”
Anh, tôi ngồi nhé hì hì
Không cần biết anh ta có cho phép hay không cô
vẫn ngồi, tự biết mình “mặt dày” một
chút, nhưng nghĩ lại cũng tại anh ta trước mà, hẹn người ta đến đây rồi rốt
cuộc mang con bỏ chợ. Cắn răng chịu đựng sự tức giận đang ngấm ngầm bốc cháy
trong lồng ngực, cô lại nói:
Anh Tuấn Kiệt à, hôm nay tôi muốn tư vấn cho
anh về giải pháp bảo vệ nguồn tài chính cho anh cũng như bên gia đình anh, thực
chất việc này mang lại rất nhiều lợi ích tốt cho khách hàng, vừa bảo vệ được họ
và gia đình họ cũng sẽ được bảo vệ trước những rủi ro có thể xảy ra ...
An Thy cứ nhìn anh và nói ... nói …nói không
nghỉ ngơi, cô nghĩ rằng cô nói nhiều như vậy anh ta không nghe được chữ này thì
cũng sẽ nghe được chữ kia, không nghe được câu này thì cũng nghe được câu nọ và
chắc chắn sẽ có lúc lời nói của cô lọt vào lỗ tai của anh ta dù là anh ta không
muốn ...
Vẫn phong thái bình thản và kiên nhẫn An Thy
qua chuyện. Mời anh uống nước nha, rất vui vì lần đầu gặp mặt ....
Rồi cười tít mặt và đưa ly sinh tố lên miệng
uống một ngụm thật ngon lành và sảng khoái. Tuấn Kiệt thở dài nhìn cô một cách
ngớ ngẩn rồi lại tiếp tục làm việc của mình.
An Thy đưa mắt mở to kèm theo giọng nói cũng
rất to.
Nãy giờ tôi nói anh nghe rõ không, có chỗ nào
anh không hiểu không ạ? Để tôi giải thích lại?
Bên kia vẫn không phản ứng gì và coi cô giống
như không hề tồn tại.
“Ôi điên mất, mình đang nói chuyện với một tên
ngốc không hiểu tiếng người hay sao? Hoặc là anh ta quá chảnh nhưng dù sao mình
cũng khá dễ thương mà, chẳng lẽ anh ta ko để ý được một chút. . á ? Không lẽ
anh ta không thích con gái, huhu một sự thật qua phũ phàng mà, nói chúng cũng
đẹp trai hix, tiếc quá. . à mà thôi”, đi vào chủ đề chính của ngày hôm nay...
Tôi nói lại lần nữa nhé .... . đó là bên chúng
tôi... ...
Đủ rồi? Cô có rãnh không? Không thấy mệt sao?
Anh hiểu rồi hả? Tôi rãnh ... tôi rãnh mà ... hì
hì không mệt, không mệt một chút nào.
Nhưng tôi thì đang rất mệt, nãy giờ cô đã nói
cả chục lần một vấn đề rồi, và tôi nhắc lại tôi đang không hề rãnh để nghe cô
nói mấy cái nhảm nhí này.
Nuốt một ngụm khí khó chịu đang xông lên tới
cuống họng, An Thy coi như không có gì xảy ra.
Nếu anh hiểu được sâu hơn thì nó không hề nhảm
nhí đâu ạ??? Mà nó rất cần thiết cho mỗi người như chúng ta. Anh cũng có gia
đình, ba mẹ, và hơn hết anh đang tiết kiệm cho mình trong tương lai, tạm thời
nghĩ như vậy cho dễ hiểu ... ... Anh yên tâm, tôi làm việc luôn đặt cái tâm lên
hàng đầu và tư vấn những gì thiết thực phù hợp nhất cho khách hàng thôi ạ. Cái
gì tốt tôi sẽ nói tốt, những điểm chưa tốt lắm tôi cũng sẽ nói chưa tốt lắm ...
tôi đảm bảo ạ.
Nói thẳng ra là cô đang muốn tôi mua bảo hiểm
nhân thọ cho cô, và tôi cũng xin nói luôn là tôi rất dị ứng với mấy thể loại
này, nên cô đừng tốn thới gian cho tôi, okay ???
Tuấn Kiệt nói xong bỗng nhiên cảm thấy mình
thực sự mắc cười nên chủ động cười một nụ cười rất tươi ...
An Thy nhìn thấy nụ cười của anh như một gáo
nước lạnh dội ngay lên đầu cô sự coi thường. Mặt cô thể hiện sự bực bội của
mình, một tay đạp nhẹ vào bàn, giọng đanh đá.
- Nè anh kia\, thế nào là dị ứng\, thế nào là vớ
vẩn hả? Nghề nghiệp nào cũng cần được tôn trọng... Tôi thấy anh mới là con
người vớ vẩn và nhảm nhí nhất trên cái thế gian này đấy, và nói cho anh biết
một bí mật nha... là nhìn thấy khuôn mặt anh, tôi dị ứng vô cùng luôn. Đàn ông
mà không khác gì đàn bà, vô duyên, nói nhiều nói không ra nói, hành xử thiếu tế
nhị… nói chúng nhìn anh tôi không nuốt trôi.
Rồi đứng dậy cầm túi xách chuẩn bị ra về... Bước
được vài bước, An Thy quay lại lườm anh rồi tiếp.
- Do tôi đã mất công đi xa đến đây nên ly nước
tôi uống anh phải trả, coi như anh không mắc nợ tôi... và còn nữa.. Sau này nếu
có con trai tôi sẽ không bao giờ đặt tên nó là TUẤN KIỆT. Okay, chào và không
hẹn gặp lại.... .
Cô nói một hơi, xả hết những thứ đang bùng nổ
ở trong mình rồi đi thẳng.
“Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, về tới
phòng nhất định mình phải đốt vía anh ta”.
Còn Tuấn Kiệt, ngồi như pho tượng nghe cô gái
đó chửi xa xả vào mặt mình, một lúc lâu cô đã rời khỏi, ánh mắt anh vẫn không
rời cái bóng lưng đó. Khuôn mặt không phản ứng, anh không hiểu cảm giác này là
gì, đúng là một sự điên rồ mà. Lần đầu tiên trong đời anh bị một cô gái chửi
thẳng vào mặt mình như vậy... Trong khoảnh khắc đó anh chỉ biết lắc đầu và cười
...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play