Thời phổ thông, tôi học chung với một cô bạn rất dễ thương tên Thu Thủy. Thật trùng hợp, tôi và bạn ấy cùng thi vào trường Sư phạm, học cùng khoa, cùng lớp. Chúng tôi chơi với nhau rất thân.
Khi ra trường đi dạy, chúng tôi lại cùng dạy trong 1 huyện vùng sâu của tỉnh. Rồi chúng tôi lần lượt lập gia đình. Vợ tôi làm giáo viên, chồng Thủy làm bên xây dựng. Cùng chuyên môn nên 2 chúng tôi thường gặp nhau trao đổi công tác giảng dạy.
Bẵng đi một thời gian thì tôi nghe tin bạn ấy bị bệnh. Vợ chồng tôi sang thăm. Thủy khi đó ngày gầy gò tong teo, da xanh như tàu lá, giọng nói thều thào yếu ớt. Sau đó Thủy phải nghỉ dạy 2 năm để chữa trị. Căn bệnh này tôi đọc trên mạng được biết nó là bệnh hiếm gặp, rất nguy hiểm, hiện nay trên thế giới chưa có phác đồ điều trị dứt điểm được. Bạn bè cùng lớp chúng tôi luôn động viên để bạn lạc quan mà chiến thắng bệnh tật.
Thủy và gia đình cũng rất kiên trì, tháng nào cũng đều đặn lên bệnh viện Chợ Rẫy, thăm khám, lấy thuốc.
Cuối cùng bằng sự nỗ lực của bản thân và tốn kém một khoản không nhỏ tiền chạy chữa, Thủy dân bình phục. Bạn bè cùng lớp tôi ai cũng mừng cho bạn ấy.
Bạn ấy đi dạy trở lại, nhà trường thương cảm bệnh hiểm nghèo nên cũng ưu ái bố trí cho bạn dạy ít tiết hơn.
Tuy thế căn bệnh quái ác vẫn hoành hành, thỉnh thoảng Thủy vẫn bị ngất xỉu trên bục giảng, học trò phải xúm lại dìu cô xuống văn phòng nghỉ ngơi.
Hàng ngày, hàng giờ bạn ấy nỗ lực với cuộc chiến không ngừng nghỉ căn bệnh quái ác của mình.
Tôi và các bạn cũng chỉ biết động viên an ủi bạn bạn, không làm gì khác hơn được. Ai cũng biết bệnh này không có phương cứu chữa, chỉ kéo dài sự sống mà thôi.
Một hôm tôi vào trường Thủy dự giờ thăm lớp. Giờ giải lao tôi mời Thủy ra quán nước gần trường trò chuyện.
Trao đổi chuyên môn một hồi, bổng Thủy hỏi:
– Cậu có tin thế giới tâm linh tồn tại không?
Ngẫm nghĩ một lúc tôi nói:
– Mình tin là có, trình độ khoa học hiện nay chưa thể lí giải được nhiều điều.
– Mấy bữa nay tớ thường gặp ác mộng sợ lắm cậu ạ – Thủy trùng giọng xuống, ánh mắt nhìn xa xăm, mơ hồn lo lắng một điều gì đó.
Tôi bảo:
– Cậu đừng cả nghĩ. Cứ lạc quan lên. Bữa nay mình thấy cậu khá hơn nhiều rồi đấy. Da dẻ hồng hào, tươi tắn hơn hẳn kì trước.
Thủy dường như không để ý đến lời nói của tôi, mặt buồn bã khẽ kể:
– Cách đây 2 tuần, mình nằm mơ đi đến một nơi xa lắm, cảnh vật lạ hoắc, chưa từng thấy bao giờ. Thế rồi mình lạc vào một căn nhà gỗ, xung quanh chạm khắc nhiều hình thù kì dị. Mình đang ngơ ngác thì thấy có ba người phụ nữ mặc áo đen, quấn khăn trên đầu như các bà sơ ở nhà thờ từ phòng trong bước ra. Người đi đầu tiến lại gần mình hỏi: “Cháu tên là Huỳnh Thị Thu Thủy đúng không?”. Mình bảo: “Vâng, Cho con hỏi đây là đâu thế ạ?”. Một 1 người phụ nữ dáng cao to hơn 2 người kia nói: “Đây là nhà cháu, phòng cháu ở trong kia kì”. Nói rồi người ấy tiến lại cầm tay mình dẫn đi. Chẳng hiểu sao mình cứ thế bước đi mà không hề thắc mắc gì cả.
Họ dẫn mình vào 1 căn phòng rất rộng, khắp nơi được thắp bởi hàng trăm cây nến. Bốn bức tường treo kín những bức tranh về Thiên Chúa. Giữa gian phòng có 1 quan tài màu nâu. Người phụ nữ cao lớn chỉ tay về chiếc quan tài rồi bảo: “Chỗ cháu nằm ở kia kìa, tới đi”. Ba người phụ nữ dẫn mình tới gần rồi mở nắp quan tài ra. Mình thấy bên trong được trải vải trắng tinh. Sau đó họ đỡ mình cho nằm trong quan tài rồi đậy nắp lại. Lúc này mình mới hoảng sợ gào khóc thật to: “Ba, mẹ ơi cứu con với”. Phải một lúc lâu sau nắp quan tài được bật tung ra, ba mình từ đâu đi đí dang tay ôm mình kéo ra khỏi quan tài. Đến đấy thì mình tỉnh giấc. Giấc mơ thật đến nỗi khi mình tỉnh dậy tim đập loạn xạ, toát hết mồ hôi, dùn lúc đó phòng mình đang bật máy lạnh.
– Ui, mộng mị thôi mà – Tôi nói – Mình cũng gặp ác mộng suốt có sao đâu. Mình nghĩ về cái gì thì giấc mơ nó tái hiện ra các cảnh đó. Cậu lo nghĩ bệnh tật nhiều quá nên nó tái hiện cảnh chết chóc mà thôi. Đừng suy nghĩ nữa, cứ lạc quan lên cậu ạ.
Thủy không nói nữa, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Một tuần sau tôi gặp Thủy trong Shop quần áo Trâm Anh. Thủy đang lựa mấy bộ đồ, thấy tôi Thủy buột miệng nói:
– Đời sống có mấy đâu, phải mặc cho thật đẹp.
– Thì đấy, cậu cứ lạc quan lên, đảm bảo với cậu không bao giờ mơ thấy ác mộng nữa đâu – Tôi cười nói.
– Mình không nghĩ ngợi gì nhiều, tối qua lại thấy ác mộng.
Rồi Thủy kể:
– Mình vẫn thấy ngôi nhà ấy, vẫn ba người phụ nữ ấy, vẫn dìu mình năm trong chiếc quan tài giữa nhà. Lần này mình gào khóc dữ dội, bỗng lửa ở đâu bùng lên cháy bao quanh quan tài. Mình đạp mạnh quá, nắp quan tài bung ra, mình nhổm dậy thì thấy rất nhiều ngu rất nhiều người thân đang đứng xung quanh ai cũng mình nghe rõ tiếng mẹ mình: “Thủy ơi, Thủy ơi”. Mình gào lên: “Mẹ ơi, ba ơi cứu con với”. Nhưng kì lại, tất cả cứ đứng khóc, không một ai vào cứu mình cả. Rồi mình tỉnh giấc.
Lần này kể xong, Thủy tươi tỉnh, không thấy lo âu như trước:
– Cậu thấy bộ này mình mặc có hợp không? Thủy giơ bộ đầm màu trắng ra hỏi tôi.
– Ừ đẹp lắm – Tôi nói
Thấy Thủy cầm trên tay bộ nào cũng màu trắng tôi bảo:
– Sao cậu lựa nhiều bộ màu trắng thế, chọn thêm các màu khác cho đa dạng đi.
– Chẳng hiểu sao, mình cứ thích màu trắng cậu ạ. Cậu ở lại chọn đò nhé, mình về trước đây.
Nói xong Thủy lặng lẽ ra về. Nhìn bóng Thủy nhỏ dần trên đường phố ồn ào náo nhiệt, tôi cảm thấy thật xót xa cho bạn ấy. Một người bạn hiền hòa, dễ mến, luôn chân thành hết lòng vì bạn bè, vậy mà giờ đây tấm thân nhỏ bé ấy ngày đêm phải chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo. Đã thế giờ ác mộng lại cứ bám riết lấy bạn ấy, giấc ngủ luôn phải hoang mang, lo sợ không được thảnh thơi, yên bình.
Ba hôm sau, tầm 9 giờ tối, có điện thoại, nhấc máy lên, giọng thằng Hùng (bạn cùng lớp tôi với Thủy) buồn bã:
– Thủy nó mất rồi mà ạ. Xe đang đưa nó từ bệnh viện Chợ Rẫy về đây. Tôi nay tụi mình sang nhà đón nó về nhé.
Tôi sững sờ bàng hoàng, như không còn tin vào tai mình nữa. Mới gặp bạn ấy đây thôi vậy mà giờ này…
Tối ấy, bạn bè, người thân đến nhà đón Thuỷ ra về trên chiếc cứu thương của bệnh viện, ai cũng ngậm ngùi thương xót.
Giờ đây họ không còn được thấy nụ cười xinh tươi, hiền hậu, dáng người nhỏ bé đầy nghị lực ấy nữa. Cuộc đời thật trớ trêu, ở hiền lại chẳng gặp lành, tai ương bất chợt ập đến cướp đi một người bạn thân thương của tôi.
Hôm đưa tiễn Thuỷ về nơi an nghỉ cuối cùng, tôi và các bạn cùng lớp lặng lẽ đứng dưới hiên nhà thờ, nghe vang vọng tiếng nguyện cầu trong thánh đường mà ngậm ngùi xót xa, bạn ấy ra đi vội vàng khi tuổi đời còn quá trẻ, bỏ lại người chồng hiền hoà và 2 đứa con thơ dại.
Chiếc xe tang lặng lẽ lăn bánh ra nghĩa trang trong một buổi sáng âm u, ảm đạm.
Chúng tôi thả những nắm đất xuống huyệt mộ, nguyện cầu cho bạn về với vòng tay của Chúa, rũ bỏ bụi trần ra đi thanh thản.
Độ vài tháng sau tôi có 1 giấc mơ rất kì lạ. Tôi mơ thấy gặp rất nhiều bạn bè cùng lớp đang chơi đùa dưới sân trường cũ. Tôi kinh ngạc khi thấy Thuỷ cũng có ở đây. Tôi thầm nghĩ, Thuỷ đã mất rồi sao lại có ở đây nhỉ. Chúng tôi ngồi quây quần bên nhau, tôi nắm lấy tay Thuỷ thì thấy lạnh ngắt. Tôi bèn hỏi:
– Thuỷ đã xuống cõi âm rồi sao còn ở đây.
Bạn ấy cười rồi bảo:
– Mình xin lên chơi với các cậu đấy. Nhớ các cậu quá. Cậu có sợ tớ không?
– Mình là bạn bè mà, gặp nhau là mừng rồi, sao lại sợ. Mà cậu xuống đấy có thấy thứ gì lạ không kể cho mình nghe với.
– Tớ đã xuống hẳn dưới đấy đâu mà biết, ha ha – Tiếng cười của Thuỷ lành lạnh ghê ghế thế nào ấy, không giống như khi trước.
Lúc ấy tôi bừng tỉnh, toàn thân lạnh toát, chân tay sởn gai ốc.
Có lẽ Thuỷ vẫn lưu luyến cõi trần chưa thể rời đi được. Bạn ấy báo mộng cho tôi rằng bạn ấy vẫn còn quanh quẩn đâu đây, nhìn người thân, gia đình, bạn bè từ một thế giới khác.