KHÔNG NGOAN !
Tác giả: An An
Ngôn tình;Ngọt sủng
Tôi chưa từng thấy Phó Cảnh Sâm như vậy.
Công tử thiếu gia luôn luôn hào hoa phong nhã, khéo léo lịch thiệp.
Hôm nay lại để áo quần xộc xệch, lười biếng tựa vào sô pha.
Cô gái xinh đẹp nhuộm tóc hồng to gan ngồi ở trên đùi hắn, ngửa mặt hôn nồng nhiệt.
Trên mặt hắn nhiễm men say, đáy mắt đã một mảnh ý loạn tình mê.
Nhưng còn có thể ở một khắc cuối cùng nghiêng mặt, làm cho nụ hôn kia có thể rơi vào bên cạnh mặt.
"Cảnh Sâm, anh làm như vậy, không sợ Thẩm Từ biết sao?"
"Chỉ nếm thử thôi."
Phó Cảnh Sâm thần sắc tản mạn: "Cô ta biết thì sao."
"Cũng đúng, hai người quyết định tổ chức hôn lễ, thiệp mời đã phát xong rồi."
"Cô ta ngoan ngoãn như vậy, cùng lắm cũng chỉ khóc một chút."
Phó Cảnh Sâm châm điếu thuốc, cười đến không thèm để ý chút nào:
"Trong lòng tôi biết rõ, kết hôn đương nhiên vẫn phải cưới kiểu con gái ngoan ngoãn như cô ấy."
"Nuôi tiểu tình nhân, lại phải quyến rũ yêu kiều mới thú vị."
Một trận cười vang, hỗn độn không chịu nổi.
Phó Cảnh Sâm hơi nhếch môi, nhéo khuôn mặt mềm mại của cô gái trên người:
“Lấy đồ múa ba lê của em thay vào, mua vui cho bọn họ đi."
Cô gái cười rất duyên dáng: "Nhưng người ta chỉ muốn mặc cho một mình anh xem thôi."
Phó Cảnh Sâm cũng cười, ý buồn cười cũng không chạm tới đáy mắt: "Nghe lời, đừng để tôi mất hứng."
Cô gái kia bĩu môi đi thay quần áo.
Tôi đứng ngoài cửa một lúc lâu, có người đi ra nghe điện thoại, mới nhìn thấy tôi.
"Chị dâu tới rồi?"
"Cảnh Sâm uống say rồi, vừa rồi còn nhắc tới chị đấy."
Tôi lùi lại một bước: "Tôi sẽ không vào."
“Sẽ không làm phiền anh ấy xem khiêu vũ."
Người nọ có chút xấu hổ, nhất thời không nói gì.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cáu kỉnh, khiến họ rất bất ngờ.
Đúng như lời bọn họ nói, tôi là cô gái nổi tiếng rất ngoan ngoãn.
Trong khoảng thời gian này Phó Cảnh Sâm làm loạn lên đến cực điểm, người bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
Nhưng mỗi người đều khuyên tôi nên nhịn đi.
"Người đàn ông nào mà không ra ngoài chơi một chút chứ, ít nhất Phó Cảnh Sâm đối với con cũng rất để tâm."
"Chuẩn bị làm hôn lễ, con phải lấy đại cục làm trọng, giữ thể diện hai nhà đi!"
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, thể diện hai nhà, lại muốn một mình tôi là người bị hại sao?
"Các người chơi đi, tôi về trước đây."
"Chị dâu, Cảnh Sâm cũng chỉ lấy các cô ấy ra để giải sầu......"
"Đừng đi theo tới đây."
Tôi nhịn nước mắt, xoay người đi thật nhanh.
Chỉ vừa đi tới thang máy, lại bị một người ngăn lại.
Trong lúc giơ tay lau nước mắt, tôi nhíu mày nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Là Trần Tự, tên phóng đãng có tiếng trong giới nhà giàu.
Hắn mặc một chiếc áo gió màu đen và quần dài cùng màu, khóe miệng ngậm một điếu thuốc.
Ánh mắt nhìn tôi, có chút không kiêng nể gì.
Cách ăn mặc của hắn có vẻ không hợp với phong cách nơi này.
Tôi đã nghe rất nhiều tin đồn xấu về hắn.
Theo bản năng, cũng có chút đề phòng lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách với hắn.
"Bé ngoan......"
Trần Tự bỏ điếu thuốc, nhướng mày nhìn tôi: “Có dám phản nghịch một lần không?"
Tôi mặc một chiếc váy màu xanh nhạt cổ vuông nhỏ.
Mái tóc đen dài thẳng cùng kiểu trang điểm nhẹ nhàng trăm năm không thay đổi.
Là một thục nữ trong mắt người lớn.
Nhưng cũng là kẻ đáng thương bị người ta chế giễu.
Trần Tự mặt mày bướng bỉnh, trên môi còn có một vết thương mới.
Ở trên khuôn mặt đẹp trai kia, càng thêm vài phần lẳng lơ.
Tôi vốn không muốn phản ứng.
Nhưng Trần Tự lại cười, cụp mắt mỉa mai: "Quên đi, biết em không dám, không còn sức đâu."
Tôi xoay người một nửa, lại xoay trở lại,
"Ai nói tôi không dám."
Trần Tự ném chìa khóa xe trong tay: "Đi theo tôi?"
Tôi nắm chặt túi xách, vai lưng thẳng tắp nhìn thẳng vào thang máy.
Trần Tự cười một tiếng, cũng đi theo vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, Trần Tự đưa tay chế trụ eo tôi.
Trực tiếp ôm tôi vào trong lòng hắn.
Mùi vị trên người hắn rất khác với Phó Cảnh Sâm.
Khí tức hormone mãnh liệt đến bùng nổ.
Ngay cả mùi thuốc lá cũng càng thêm nồng đậm.
Tôi nhất thời có chút không thích ứng, nhẹ nhàng ho vài tiếng.
Trần Tự từ trên cao nhìn xuống nhìn tôi một cái: "Yếu ớt."
"Là mùi thuốc lá trên người anh quá nồng."
Tôi nhíu mày muốn đẩy hắn ra.
Lực đạo trên tay Trần Tự lại nặng hơn vài phần:
“Uất ức cho em rồi, lát nữa tôi sẽ đi tắm."
Tắm cũng vô dụng, vẫn còn có mùi.
Tôi nghiêng mặt, cau mũi cố gắng tránh xa hắn một chút.
Trần Tự cười một tiếng, bỗng nhiên cúi đầu hôn tôi một cái: "Hôm nay bỏ đi, được không tổ tông?"
Trên mặt tôi trở nên khô nóng.
Mười chín tuổi đính hôn với Phó Cảnh Sâm.
Cho đến nay đã là bốn năm đính hôn rồi.
Trần Tự là người đàn ông đầu tiên hôn tôi ngoài Phó Cảnh Sâm ra.
Đến ga ra, hơi nóng trên người tôi vẫn chưa rút đi.
Trần Tự lái một chiếc Hummer.
Chạy ra khỏi nội thành đi vào đường núi, tốc độ xe tăng vọt, cuối cùng dừng ở điểm cuối cùng của đỉnh núi.
Trái tim tôi đập rất nhanh, khó chịu rồi lại kích thích.
Loại khoái cảm này, khó có thể hình dung.
Trần Tự mở cửa xe, đỡ tôi xuống xe: "Còn đứng vững không?"
Chân tôi có chút mềm nhũn, nhưng còn miễn cưỡng đi được, liền đẩy tay hắn ra đi về phía trước.
Đài quan sát trên đỉnh núi có thể nhìn ra toàn bộ thành phố.
Đèn đuốc vạn nhà đều ở dưới chân tôi, đỉnh đầu là bầu trời sao mênh mông, lung linh rực rỡ.
Trong lòng tích tụ những buồn bực kia, bỗng nhiên liền tiêu tán hơn phân nửa.
Trần Tự đứng bên cạnh tôi, lấy hộp thuốc lá ra.
Chợt nghĩ đến cái gì, dứt khoát nặn hộp thuốc lá thành một cục, ném đi.
Tôi nhìn hành động này của hắn, không biết như thế nào liền nở nụ cười.
"Cười cái gì?"
Giọng Trần Tự có chút hung dữ.
Hắn xoay người, đưa tay bóp cằm tôi.
"Thẩm Từ, em cười như vậy, tôi sẽ nhịn không được ở chỗ này làm em luôn đấy."
Nghe nói lúc Trần Tự lên trung học đã có bạn gái.
Hắn thay đổi bạn gái không ngừng nghĩ.
Nhưng lớn lên rất đẹp trai, phần lớn là các tiểu cô nương kia khóc nức nở nói muốn theo hắn.
Kỳ thật trong lòng tôi có chút thấp thỏm, nhưng lại ra vẻ trấn định.
"Trần Tự, anh không có bệnh gì chứ?"
"Thế nào, có muốn tôi đi bệnh viện kiểm tra toàn thân không?"
Trần Tự nắm cằm tôi cúi người, hơi thở cực nóng lướt qua vành tai tôi.
"Lúc này mới sợ, không cảm thấy hơi muộn rồi sao?"
Hắn vừa nói như vậy, tôi thật sự không khỏi sợ hãi.
Đưa tay dùng sức đẩy hắn: "Trần Tự, tôi muốn về nhà..."
"Được."
Hắn ngược lại buông lỏng tay, thân hình cao lớn rắn chắc lười nhác tựa vào lan can.
Thanh âm lười biếng lộ ra vẻ xấu xa: "Muốn về nhà, tự mình trở về đi."
Tôi nén giận, hung hăng trừng hắn một cái, xoay người muốn đi xuống núi.
"Mấy ngày hôm trước có một nghi phạm giết người liên hoàn đã trốn thoát."
"Nghe nói trốn tới ngọn núi này."
Nghi phạm kia chuyên tìm cô gái xinh đẹp ra tay, hãm hiếp... xong rồi sẽ phanh thây.
"Trần Tự!"
Bước chân của tôi cứng rắn dừng lại.
Một trận gió thổi tới, tôi sợ tới mức không để ý tới những thứ khác, xoay người chạy tới trước mặt Trần Tự.
Hắn cười to, rồi một tay ôm lấy tôi.
Mà tôi còn chưa lấy lại tinh thần từ trong sợ hãi, Trần Tự đã chế trụ gáy tôi, hôn sâu xuống.
Lúc đầu tôi chống cự và tiếp tục phản kháng.
Môi Trần Tự còn bị tôi cắn một cái, thấm đẫm máu.
"Thẩm Từ."
Hắn giơ tay lau máu, ánh mắt nhìn tôi lại có chút lạnh lẽo.
Tôi đỏ mắt, vừa sợ vừa uất ức: "Tôi muốn về nhà..."
Trần Tự bỗng nhiên nở nụ cười: "Về nhà, sau đó tiếp tục làm con rối?"
"Thẩm Từ, em có thể chịu đựng đến mức nào?"
Tôi ngơ ngẩn.
Phó Cảnh Sâm là con ngoan trong miệng người lớn, tuổi trẻ tài cao, nho nhã lịch sự.
Nhưng bộ mặt thật bên trong lại không được như vậy.
Tất cả mọi người khuyên tôi phải chịu đựng, không ai khuyên hắn không nên khiến vợ tương lai bị tổn thương.
Chỉ vì, Phó gia địa vị cao hơn, là Thẩm gia muốn trèo cao?
Tại sao tôi phải chịu đựng những thứ này?
Cũng vì thiệp mời đã phát ra rồi, ba ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ.
Không ai quan tâm một con rối có buồn hay không.
Một đứa trẻ mất mẹ đồng thời mất cả cha.
Không ai thương cảm, không ai làm chỗ dựa, cho nên cũng không có tư cách khóc lóc.
"Thẩm Từ."
Ngón tay có chút thô ráp của Trần Tự, lau đi nước mắt nơi khóe mắt tôi.
Lúc hắn cúi đầu hôn tôi, tôi nghe được một câu rất nhẹ: "Đừng khóc, sau này có tôi thương em."
Trần Tự đưa tôi về nhà hắn.
Hắn sống một mình trên tầng cao nhất của một căn hộ sang trọng ở trung tâm thành phố.
Lúc vào cửa tôi để ý một chút, hình như không có dấu vết của phụ nữ.
Hắn tắt điện thoại của tôi và bảo tôi đi tắm.
Sau khi tắm xong, chúng tôi uống một chút rượu vang đỏ trên sân thượng.
Tôi hiếm khi chạm vào rượu, vì vậy ngay cả bản thân tôi cũng không biết.
Dáng vẻ bản thân uống say, hóa ra là như vậy.
Áo ngủ của Trần Tự bị tôi lột ra.
"Tôi muốn kiểm tra trước một chút, anh có sạch sẽ hay không."
Trong miệng tôi lẩm bẩm, động tác trên tay cũng không ngừng.
Trần Tự lúc đầu giống như có ngăn cản một chút, nhưng bị tôi trừng mắt đẩy tay ra.
Dứt khoát cũng mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm.
Dáng người Trần Tự thật sự rất đỉnh.
Màu da hơi đen, đường nét cơ bắp rắn chắc mà lại không thô kệch, còn có cơ bụng sáu múi.
Tôi đưa tay chọc chọc, lại rời tay đi xuống.
"Thẩm Từ......"
Trần Tự nắm lấy ngón tay tôi.
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn:
“Em nghĩ cho kỹ, xuống thêm một chút nữa, em hoàn toàn không quay đầu lại được."
"Anh sợ sao?"
"Hay là anh chột dạ?"
Tôi ngồi trên đùi hắn, vỗ vỗ cơ bụng hắn.
Từ trên cao nhìn xuống hắn: "Sợ tôi kiểm tra ra anh không sạch sẽ sao?"
Trần Tự bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười lần này không giống mấy lần trước.
Thuần túy, rồi lại sung sướng, vui sướng phát ra trong tim.
Tôi cảm thấy cả người kích động một chút.
"Anh thật là đẹp trai."
"Thẩm Từ, em kiểm tra đi."
Hắn buông tay ra.
Tôi khó khăn lắm mới rời mắt khỏi mặt hắn.
Sau đó từng tấc từng tấc từ bụng dưới đi xuống.
"Ừm......"
"Trần Tự, nó thoạt nhìn... có chút đáng yêu."
Trần Tự đột nhiên ho khan.
Trong nháy mắt tiếp theo, tôi trực tiếp bị hắn ôm ngang.
Thân thể hai người chúng tôi rơi vào chiếc giường lớn mềm mại.
Trần Tự giữ chặt mười ngón tay tôi, có chút ngang ngược mạnh mẽ hôn tôi:
"Thẩm Từ, em lập tức sẽ biết, nó đáng sợ cỡ nào."
Phó Cảnh Sâm trở về phòng lúc ba giờ sáng.
Khi cô gái nhảy ba lê kia thay quần áo đi ra khiêu vũ.
Không khí trong phòng trong nháy mắt đã lên tới đỉnh điểm.
Cảm xúc của hắn bắt đầu hạ xuống.
Đã gần hai giờ.
Thẩm Từ không có một cú điện thoại, không có một tin nhắn wechat.
Ước chừng đã sắp kết hôn, hắn phóng túng chính mình, có chút quá mức.
Thẩm Từ chắc chắn sẽ biết, nhưng tính tình cô mềm yếu, người trong nhà lại không tốt với cô.
Cô luôn luôn rất lệ thuộc vào hắn.
Giống như bạn bè nói, tức giận, chỉ cần dỗ dành một chút là xong.
Hắn biết mình có chút quá phận, nhưng cũng không có quá nhiều bất an.
Không điện thoại và không wechat cũng không quan trọng, Thẩm Từ nhất định còn chưa đi ngủ.
Đang chờ hắn về nhà.
Phó Cảnh Sâm bỗng nhiên cảm thấy cô gái trước mặt có chút tẻ nhạt vô vị.
Từ nhỏ Thẩm Từ cũng từng học múa ba lê.
Nhưng khi cô nhảy ba lê, nhất định sẽ không có vẻ mặt như vậy.
Phải hình dung như thế nào đây, thuần khiết.
Đúng, chính là thuần khiết.
Cô gái như vậy, mới là người mà hắn muốn cưới, mới xứng làm vợ của hắn.
Khi tài xế đưa hắn về phòng, cả căn nhà đều không có ánh sáng.
Phó Cảnh Sâm khẽ nhíu mày.
Lúc xuống xe, không khỏi có chút bất an.
Hắn bước vào gian nhà chính, đi qua phòng khách, lên phòng ngủ chính ở tầng hai.
Cửa phòng ngủ chính mở một nửa, hắn đi vào, bật đèn.
Ánh sáng ấm áp phủ kín căn phòng.
Trên giường cưới to như vậy, chăn trải đều, Thẩm Từ không có ở đây.
Men rượu của Phó Cảnh Sâm đột nhiên tỉnh hơn phân nửa.
Hắn bước nhanh đi vào phòng tắm, lại từng phòng từng phòng mà tìm tới.
Không ai cả.
Cuối cùng hắn dừng bước, gọi điện thoại cho Thẩm Từ.
Lại nhắc nhở tắt máy.
Phó Cảnh Sâm bỗng nhiên cảm thấy một trận phiền não nói không nên lời.
Hắn ném điện thoại xuống, kéo cà vạt ra, ngồi trên sô pha.
Thẩm Từ chắc hẳn thật sự rất tức giận, hắn nghĩ có thể Thẩm Từ sẽ về Thẩm gia.
Đúng, cô cũng chỉ có thể về Thẩm gia.
Phó Cảnh Sâm bỗng nhiên an tâm hơn.
Người nhà họ Thẩm chỉ có thể khuyên cô lập tức trở về.
Người nhà họ Thẩm càng ngóng trông hôn lễ này.
Hắn mệt mỏi và đau đầu dữ dội.
Nếu Thẩm Từ ở nhà, sẽ nấu canh cho hắn, mát xa, xả nước tắm rửa.
Nhưng tối nay cô không có ở đây.
Nhưng không sao, muộn nhất là sáng mai.
Thẩm gia sẽ đích thân đưa cô về.
Mà lúc này đây, hắn có chút áy náy, cho nên, hắn sẽ dỗ dành cô thật tốt.
Trước mặt gia đình cô, cho cô đủ thể diện.
Cô rất dễ dỗ, hắn biết rõ ràng hơn ai hết.
Lúc tôi tỉnh ngủ, đã gần giữa trưa.
Trong phòng rất yên tĩnh, Trần Tự cũng không biết đi đâu.
Tôi lại nằm một hồi, mới lười biếng rời giường.
Rửa mặt xong ra sân thượng hít thở không khí.
Lại thấy bên vườn hoa dưới lầu, Trần Tự đang cởi trần rửa một chiếc xe phân khối.
Ánh mặt trời ấm áp, trong bọt nước phun ra từ súng phun nước áp suất cao thậm chí còn mơ hồ hiện ra một tia cầu vồng.
Nhưng hấp dẫn ánh mắt người ta nhất, vẫn là Trần Tự.
Cơ bắp màu mật lại rắn chắc, đường nét rõ nét.
Một cái quần jean đơn giản, thắt lưng quần có chút hơi lỏng lẻo, lộ ra đường cong rắn chắc hữu lực của hắn.
Tôi không khỏi nhớ tới những chuyện hoang đường tối hôm qua.
Sau đó biểu hiện của hắn ở trên giường, ngược lại phù hợp với bề ngoài và nhân cách của hắn.
Tôi thậm chí không thể nhớ mình đã ngất bao nhiêu lần.
Mà Trần Tự lại liên tục hỏi tôi: "Thẩm Từ, nó có đáng yêu không?"
Lúc hai má tôi đang nóng bừng lên, Trần Tự đã tắt ống nước, tùy ý nhìn lên lầu.
Tầm mắt cùng hắn chạm nhau, tôi chỉ cảm thấy mặt càng đỏ.
Theo bản năng muốn quay đi, Trần Tự lại gọi tên tôi: "Thẩm Từ."
Hắn tựa người vào xe, tiện tay đem mái tóc hơi ẩm vén về phía sau.
Toàn bộ khuôn mặt đẹp trai kia hoàn toàn lộ ra.
Dưới ánh mặt trời, hắn hướng tới chỗ tôi cười đến vui vẻ rồi lại có chút đắc ý.
Sự đắc ý kia, làm cho người ta hận đến có chút ngứa răng.
Nhưng đáy lòng lại tràn ra, rồi lại là chua ngọt vô hạn.
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người đi vào phòng.
Lúc thay quần áo xuống lầu, Trần Tự đã chờ ở nhà hàng.
"Đói bụng chưa, đi ăn cơm trước."
Hắn rất tự nhiên đứng dậy kéo tôi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Bữa ăn rất hợp khẩu vị của tôi.
Điều này làm cho tôi có chút ngoài ý muốn.
Chỉ là khẩu vị của tôi không tốt lắm.
Ba ngày sau, chính là hôn lễ của tôi và Phó Cảnh Sâm.
Thẩm gia đã sớm nhận sính lễ của Phó gia.
Mấy năm nay, việc làm ăn của Thẩm gia cũng dựa vào Phó gia.
Nói trắng ra là Thẩm gia cần hôn sự này, cũng không phải Phó gia.
Cũng không phải tôi.
Chỉ là, Thẩm gia không ai quan tâm những thứ này.
"Không thích?" Trần Tự thấy cả người tôi đều mệt mỏi.
Hắn cũng đặt đũa xuống: "Dẫn em ra ngoài ăn... "
"Trần Tự. "
Tôi chọc chọc cháo trong bát, tâm sự nặng nề.
"Ba ngày sau chính là hôn lễ của tôi."
“Em còn muốn trở về?"
Trên mặt Trần Tự không có biểu tình gì nhìn tôi: "Thẩm Từ, thích hắn đến vậy sao?"
Tôi không khỏi cười nhạo: "Thích?"
Có lẽ, đã từng thích rồi.
Lúc ban đầu đều dành hết chân tình cho nhau.
Sao lại không thật sự rung động.
Nhưng sau đó khi đối phương mệt mỏi, sao lại không cảm giác được.
"Trần Tự...... "
Tôi ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt hơi đỏ, rồi lại cười:
"Ba ngày này có thể để cho tôi vượt qua vui vẻ hay không?"
Trần Tự tựa hồ cũng muốn cười, tựa hồ còn muốn hút điếu thuốc.
Nhưng hắn không tìm thấy hộp thuốc lá.
Hắn tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Một lát sau, mới chậm rãi mở miệng: "Ba ngày sau, Thẩm Từ."
"Ba ngày sau, để cho tôi nhìn em trở về lập gia đình?"
"Coi như chính mình đang mơ một giấc mơ."
"Chẳng lẽ anh không vui sao, Trần Tự?"
Tôi nhỏ giọng hỏi.
Lần này Trần Tự nở nụ cười: "Thẩm Từ."
"Tôi đương nhiên vui."
"Đó không phải là chuyện tốt vẹn toàn đôi bên sao?" Tôi ra vẻ thoải mái.
"Vẹn toàn đôi bên......"
Trần Tự khẽ lẩm bẩm, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi.
"Thẩm Từ, đều nghe lời em, chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi."
Tối hôm đó, Trần Tự lái máy bay tư nhân chở tôi ra ngoài hóng gió.
Chúng tôi cứ như vậy không coi ai ra gì đi qua cả thành phố.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy tâm hồn mình tự do như vậy.
Khi tôi vung tay và hét lên, nó như.
Thẩm Từ được bao bọc trong lễ giáo nặng nề kia.
Giống như lại phá ra một tầng kén trói buộc bản thân.
Và tôi cũng không biết, khi tôi tận hưởng sự tự do cuối cùng.
Vị hôn phu Phó Cảnh Sâm đã sớm không có tình cảm gì với tôi nữa.
Sẽ vì tôi một ngày một đêm mất liên lạc, mà thấp thỏm không yên.
Lần cuối cùng gọi tới, Thẩm Từ vẫn tắt máy như cũ.
Phó Cảnh Sâm trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng cưới, đêm khuya hẹn bạn bè tụ họp.
Cô gái nhảy ba lê hôm đó tên là Chu Nhu.
Vốn tưởng Phó Cảnh Sâm nửa đường không hứng thú nên đã rời đi.
Chu Nhu cho rằng hắn sẽ không tìm mình nữa.
Lại không nghĩ tới đêm khuya Phó Cảnh Sâm trực tiếp tới trường học của cô đón cô.
Lúc rời khỏi ký túc xá, trong lòng Chu Nhu nổi lên một ý nghĩ.
Phó Cảnh Sâm ra tay rất hào phóng, nhưng hắn lập tức sẽ kết hôn.
Chu Nhu cũng có thể cảm giác được, Phó Cảnh Sâm đối với cô chỉ là nhất thời mới mẻ.
Một ngày nào đó, hắn sẽ vứt bỏ cô.
Nhưng Chu Nhu hiểu rõ hơn, mình không thể tìm được người đàn ông nào có điều kiện tốt hơn Phó Cảnh Sâm.
Cô muốn kiếm một khoản lớn, muốn nửa đời sau nhờ vào con mà cơm áo gạo tiền không phải lo.
Cho dù không thể sinh đứa con ra, cũng có thể mượn cơ hội này đòi một khoản tiền lớn.
Đêm nay, có thể là ông trời đang giúp cô, cô đang trong thời kỳ rụng trứng.
Sau khi ra khỏi ký túc xá, Chu Nhu lấy bao cao su đã chuẩn bị từ lâu.
Từng cái đâm rách.
Có lẽ vì cô còn là sinh viên, lòng phòng bị của Phó Cảnh Sâm đối với cô cũng không cao.
Mà cơ hội lần này, cô nhất định phải nắm chắc.
Rượu qua ba tuần, cả người Phó Cảnh Sâm vẫn có chút không hứng thú.
"Cảnh Sâm, tối hôm qua sau khi trở về, chị dâu cãi nhau với anh sao?"
Phó Cảnh Sâm liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm nghiêng trên sô pha: "Cô ấy dám cãi nhau với tôi?"
"Vậy là được, em còn tưởng rằng chị dâu ngày hôm qua nhìn thấy anh cùng cô gái kia ân ái, tức giận đến phát khóc, nửa đêm anh trở về, chị dâu khẳng định muốn cãi nhau với anh."
"Không nghĩ tới chị dâu tính tình thật tốt, cái này cũng có thể nhịn."
Phó Cảnh Sâm bỗng nhiên đặt chén rượu xuống: "Tối hôm qua Thẩm Từ đã tới?"
"Đúng vậy, em ra ngoài nghe điện thoại vừa vặn gặp được cô ấy, có nói mấy câu."
"Cô ấy khóc?"
"Hình như là khóc, mắt rất đỏ."
Phó Cảnh Sâm chỉ cảm thấy trong lòng không vui trong khoảnh khắc liền tiêu tán hơn phân nửa.
Thì ra lần này là ghen thật rồi.
Cho nên mới giấu đi, điện thoại cũng tắt máy.
Lúc này tâm tình Phó Cảnh Sâm cũng tốt hơn, ngay cả nhìn Chu Nhu cũng thuận mắt hơn.
Cô gái này đêm nay không biết dùng nước hoa gì, mê hoặc đến nỗi hắn cơ hồ cầm cự không nổi.
Phó Cảnh Sâm ôm người vào trong ngực, Chu Nhu ngồi lên người hắn:
"Phó tiên sinh...... Đêm nay anh sẽ không bỏ người ta lại chứ?"
Hắn nhéo nhéo mặt Chu Nhu: "Đêm nay là lần cuối cùng, chơi vui với em."
"Tại sao lại là lần cuối?"
"Bởi vì ngày mốt phải kết hôn."
"Kết hôn thì sao, kết hôn chẳng lẽ anh không ra ngoài chơi?"
Phó Cảnh Sâm cười khẽ một tiếng, ôm Chu Nhu đứng dậy: "Đương nhiên kết hôn sẽ không chơi nữa."
Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía người trong phòng: “Các người đều phải nghe rõ."
Hắn cười có chút phóng đãng, ngữ điệu lại mang theo vài phần nghiêm túc mà buồn cười:
"Sau này, tôi cũng chỉ có một mình vợ tôi. "
Lúc Phó Cảnh Sâm và Chu Nhu làm chuyện hoang đường.
Trần Tự dẫn tôi tham gia một cuộc thi nho nhỏ.
Những tay đua kia, mỗi người đều chở bạn gái của mình.
Trần Tự đương nhiên cũng chở tôi.
"Anh Tự, lần này anh phá lệ như thế nào?"
"Đúng vậy anh Tự, trước đây anh chưa bao giờ chở phụ nữ..."
Trần Tự xách mũ bảo hiểm làm bộ muốn đánh.
Người nọ kêu oai oái trốn về phía sau tôi: "Chị dâu cứu mạng!"
Tôi giật mình, theo bản năng muốn giải thích.
Trần Tự lại nhìn tôi một cái, đưa tay kéo tôi qua: "Các cậu đừng đùa cô ấy, da mặt cô ấy rất mỏng."
"Anh Tự, hóa ra anh cũng biết thương hoa tiếc ngọc đấy."
"Đó cũng bởi vì chị dâu quá đẹp."
"Được rồi, trận đấu bắt đầu rồi."
Trần Tự không để ý đến những người đó nữa, cầm mũ bảo hiểm tự mình đội lên cho tôi.
"Lát nữa có thể tốc độ xe sẽ hơi nhanh, nếu em sợ thì kêu dừng lại."
"Tôi không sợ."
Trần Tự ngước mắt nhìn tôi, cà lơ phất phơ cười: "Vậy em sợ thì cứ ôm lấy tôi."
"Tôi mới không sợ, đoạn đường vừa rồi tôi cũng chưa từng kêu một tiếng sợ."
Trần Tự không nói nhiều, chỉ cười cười.
Sau khi trận đấu bắt đầu, tôi mới biết trước đó chỉ là mới khởi động xíu.
Tốc độ tăng lên, lúc khúc cua gấp qua đi.
Cuối cùng tôi vẫn sợ đến mức thét chói tai, ôm chặt eo Trần Tự.
"Thẩm Từ, có sợ không?"
Trong gió mạnh, Trần Tự lớn tiếng hỏi tôi.
Tôi rõ ràng sợ muốn chết, nhưng vẫn nhắm mắt la lớn: "Tôi không sợ..."
Tiếng cười của Trần Tự tùy ý mà cuồng lãng, kích động trong gió mạnh.
"Thẩm Từ, ôm chặt tôi, lại ôm chặt một chút đi!"
Tôi nghe lời ôm chặt lấy hắn, tốc độ xe lập tức tăng tới cực hạn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Tự đã giành được hạng nhất.
Khi chúng tôi dừng lại ở cuối chặng.
Hắn dừng xe, ôm tôi từ trên xe xuống.
Chân tôi mềm nhũn không thể đứng vững, hắn ôm chặt tôi, tháo mũ bảo hiểm ra.
Trần Tự cúi đầu, hôn tôi thật sâu:
"Thẩm Từ, chúng ta bỏ trốn đi."
“Em dám hay không?"
Đôi mắt kia của hắn sáng đến khiếp người, vết thương ở cằm kia, làm cho hắn giờ phút này thoạt nhìn dã tính mười phần.
Tôi có thể cảm nhận được tình cảm nóng bỏng trong ánh mắt hắn, có lẽ là tình yêu.
Không ai có thể không bị hắn làm cho mê hoặc chứ.
Cho dù là Thẩm Từ nhát gan nhất, ngoan ngoãn nhất.
Thật ra trong giây phút này, tôi rất muốn gật đầu.
Cứ như vậy vứt bỏ hết thảy không quan tâm rời đi.
Cho dù đi lang thang, cuộc sống không có chỗ ở cố định.
Cũng tốt hơn mặc cho người ta an bài như vậy.
Nhưng thực tế quá tàn nhẫn.
Một tia lý trí cuối cùng còn sót lại, vẫn trói buộc tôi.
Tôi không trả lời, chỉ kiễng chân hôn hắn: "Trần Tự, em muốn anh."
Ngôi sao trên đỉnh núi còn có ánh sáng ảm đạm.
Nhưng dưới chân núi, cũng đã là bóng tối dày đặc.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Dưới hàng cây bên trong chiếc xe kia, thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng nhỏ vụn ưm ưm.
Hàng sau rộng rãi, quần áo của Trần Tự rải rác vào ghế xe.
Một bàn tay giữ đỉnh đầu tôi.
Nhưng rất nhanh, tôi đã không còn sức lực.
Cả người mềm nhũn ghé vào trước ngực hắn.
Trần Tự cười khẽ, vén mái tóc ướt đẫm trên trán tôi: "Không được?"
Tôi không có sức nói chuyện, trong đầu lại ngơ ngác suy nghĩ.
Vật nhỏ đáng yêu như vậy, sao lại càng ngày càng đáng sợ hơn.
Tôi cảm thấy mình như bị bỏng đến phát sốt.
Không ngừng đổ mồ hôi, không ngừng run rẩy.
Trần Tự xoay người đè tôi ở phía dưới.
Thân hình cao lớn rắn chắc của hắn, cường hãn mà lại có lực.
Tôi lúc này mới mơ hồ phát giác, mình đây là thích bị ngược.
Tôi thích loại cảm giác áp chế tuyệt đối này, thích loại cường thế cường hãn này của Trần Tự.
Nhưng lại chỉ có người đàn ông này mềm lòng với tôi.
Trước đây chúng tôi chỉ mới bắt đầu.
Cùng ở một thành phố, nhưng cũng chỉ có duyên gặp mặt vài lần.
Ở cùng nhau những ngày vui vẻ nhất, chỉ có hai ngày ngắn ngủi này.
Nhưng hắn dường như cho tôi cảm giác rất an toàn.
Rõ ràng cũng là danh tiếng phóng đãng không chịu nổi.
Nhưng không hiểu sao, làm cho người ta cảm thấy có thể tin cậy.
Tôi nhắm mắt lại và tận hưởng.
Đêm đó, tôi và Trần Tự đều tập trung đến cực hạn.
Không nhớ khi nào nó kết thúc.
Chỉ nhớ rõ cuối cùng khi tất cả xong xuôi.
Tôi bọc áo khoác của Trần Tự, ngồi trong lòng hắn.
Chúng tôi cứ im lặng ôm nhau như vậy, lướt qua rồi dừng lại hôn môi.
Chờ trời sáng.
Chờ đợi, tất cả trở lại điểm xuất phát.
Ngày cuối cùng, tôi trải qua ở nhà Trần Tự.
Lúc tỉnh lại, đã là hai giờ chiều.
Tôi đi tắm một cách thoải mái.
Đứng trước bàn rửa tay chuẩn bị sấy tóc.
Trần Tự đẩy cửa đi vào.
Hắn không nói gì, chỉ nhận lấy máy sấy tóc trong tay tôi.
Khi tóc khô một nửa.
Tôi bỗng nhiên rơi nước mắt.
Trần Tự đặt máy sấy xuống, nâng mặt tôi, cúi đầu hôn nước mắt nơi khóe mắt tôi.
Tôi nhìn thấy sợi dây đỏ đã phai màu trên cổ tay trái của hắn trong gương.
Chính là Kim Cương Kết, có chút quen mắt.
"Anh đeo sợi dây đỏ này lâu chưa?"
“Ừm, khoảng bốn năm."
"Cô gái nào tặng anh vậy?"
Trần Tự cười cười: "Tôi mê tín, đi chùa cầu miếu, dùng để làm bùa hộ mệnh thôi."
Tôi hình như cũng từng có, sau đó không biết ném tới nơi nào nữa.
"Thẩm Từ."
Trần Tự cúi đầu, trán khẽ chạm vào tôi: "Có phải em phải về rồi không?”
"Ừm."
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng sờ vết thương trên cằm:
"Nơi này sao lại bị thương?"
"Đua xe bị thương là chuyện rất bình thường."
"Sau này cẩn thận một chút đi."
Tôi lại ra vẻ thoải mái cười khẽ: "Dù sao mặt đẹp trai như vậy, để lại sẹo rất xấu."
"Chỉ có mặt đẹp trai thôi sao?"
"Dáng người cũng đẹp."
"Trên giường cũng rất lợi hại."
"Trước kia nói nhiều như vậy, vẫn có chút chỗ tốt..."
"Thẩm Từ."
"Hửm?"
"Trước kia tôi chưa từng nói qua."
Trần Tự dường như không thích giải thích lắm, nhíu mày.
"Nói có thể em cũng không tin, tôi đối với phụ nữ vẫn không có hứng thú gì."
"Tại sao?"
“Vì ồn ào."
Trần Tự rũ mắt nhìn tôi, gạt giọt nước mắt trên mi mắt tôi đi: "Thẩm Từ."
"Ngày mai tôi ở ngoài lễ đường chờ em."
"Yên tâm, tôi không dây dưa với em.
Nếu em không đến, sau này tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."
"Trần Tự......"
Tôi muốn nói, anh đừng như vậy.
Vốn người khác đã đối với hắn luôn có thành kính.
Nếu như lại làm ra loại chuyện hoang đường này, thanh danh của hắn sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Dù sao tôi và Phó Cảnh Sâm có hôn ước.
Mọi người đều biết, tôi sẽ lấy hắn.
"Thẩm Từ, chúng ta chỉ sống một đời này.”
"Tôi hy vọng em sống tự do, tự tại."
Sau khi biết tôi đã trở về.
Phó Cảnh Sâm rất nhanh cũng chạy về.
Trên người hắn còn dính mùi rượu, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi tiều tụy.
Cởi áo khoác tây trắng ra, tiện tay ném ở cửa trước.
"Tiểu Từ."
Hắn nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đã lâu không thấy.
"Vợ......"
Hắn đi tới trước người tôi, nửa ngồi xổm xuống, cầm tay tôi.
"Ngày mai chính là hôn lễ của chúng ta."
"Sau này... chúng ta sẽ sống thật tốt, được không?"
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt.
Không thể phủ nhận, tôi từng thích hắn.
Đã từng ôm kỳ vọng vào hắn.
Ở Thẩm gia không được coi trọng, chưa từng được yêu thương.
Rất hy vọng chồng tương lai của mình, có thể toàn tâm toàn ý yêu thương mình.
Tôi mơ về cuộc sống hôn nhân tương lai của mình.
Ảo tưởng cùng Phó Cảnh Sâm tương cứu trong lúc hoạn nạn ân ái đến già.
Chỉ là đáng tiếc, ảo tưởng chung quy vẫn là ảo tưởng.
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra: "Đi tắm rửa nghỉ ngơi đi."
"Vậy còn em?"
"Em cũng muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Nói xong, tôi đứng dậy đi ra ngoài.
Xe Thẩm gia đón tôi sắp tới rồi, đêm nay dựa theo quy củ, tôi phải ở nhà mẹ đẻ.
"Vậy anh đưa em ra ngoài."
Phó Cảnh Sâm giống như người chồng dịu dàng nhất trên đời này, tự mình đưa tôi lên xe.
Tôi ngồi trên xe, nhìn hắn đứng trong bóng đêm nhìn xe tôi đi xa.
Cũng không biết thâm tình này, diễn xuất ra lại có cái gì cần thiết.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên vài tiếng, cắt đứt suy nghĩ của tôi.
Tôi mở ra, là thông báo của một người lạ gửi tới.
Sau khi thông qua, đối phương rất nhanh gửi mấy tấm ảnh và video tới.
[Thẩm tiểu thư, tôi vốn không muốn quấy rầy cô.]
[Nhưng Phó Cảnh Sâm làm việc quá tuyệt tình.]
[Tôi chỉ vì tiền của hắn mà thôi, nhưng hiện tại, tôi bị khai trừ, thanh danh bị hủy, đã hai bàn tay trắng.]
[Thẩm tiểu thư, Phó Cảnh Sâm, hắn đã sớm không yêu cô, cưới cô chỉ là bởi vì cô sạch sẽ, hắn là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất của cô.]
[Tin tôi đi, sau khi hai người kết hôn, hắn cũng sẽ không để tâm cô đâu.]
[Bởi vì Thẩm tiểu thư, không có khả năng làm được như tôi.]
Tôi xem xong wechat cô gái gửi tới, mới mở ảnh chụp ra.
Chỉ là liếc mắt một cái, tôi liền run rẩy tắt đi.
Những hình ảnh kia thật sự uế loạn không chịu nổi đến cực hạn.
Trong mắt Phó Cảnh Sâm, hắn trả tiền cho nên có thể đối với những cô gái kia muốn làm gì thì làm.
Tôi phải nên cảm tạ hắn, cho dù hắn không yêu tôi.
Lại còn coi tôi là vợ mà tôn trọng, không đối với tôi làm ra chuyện ghê tởm như vậy?
Ngày cưới, tôi thức dậy rất sớm.
Cũng triệt để, hạ quyết tâm.
Sau khi thu dọn xong xuôi, tôi lấy từ trong két sắt phòng ra vài phần tài liệu.
Sau đó, gõ cửa phòng cha và mẹ kế.
Mẹ của tôi xuất thân dòng dõi thư hương, nhưng sinh ra tôi không lâu liền buồn bực mà chết.
Bà ấy để lại cho tôi một ít cổ phần của Thẩm gia.
Cùng lúc trước bà ấy gả tới nhà cha tôi, nhà ngoại đưa cho bà một ít châu báu trang sức.
Tôi giữ lại chiếc vòng tay khi còn mà bà ấy yêu thích nhất. Phần còn lại, tất cả đều cho bọn họ.
Thẩm gia nuôi tôi hai mươi ba năm, mấy thứ này coi như tôi hồi báo công ơn dưỡng dục của Thẩm gia.
Cả cha và mẹ kế đều bất ngờ.
Bởi vì họ đã muốn phần di sản mà mẹ tôi để lại cho tôi từ lâu rồi.
Nhưng tôi vẫn không chịu nhả ra.
Luôn cảm thấy đây là niệm tưởng cuối cùng mẹ để lại cho tôi, tôi phải giữ thật tốt.
Nhưng hôm nay tôi lại suy nghĩ cẩn thận.
Lúc đầu mẹ bị trầm cảm mà chết.
Có thể thấy được Thẩm gia nơi này, không phải là nơi tốt để về.
Làm con gái Thẩm gia cũng không phải là chuyện tốt.
Bọn họ che chở tôi hơn hai mươi năm qua liền coi việc tôi hy sinh hạnh phúc của bản thân là điều hiển nhiên.
Nhưng bây giờ, đồ đạc đều cho bọn họ, tôi sẽ không nợ Thẩm gia nữa.
Sính lễ Phó gia đưa, không có ở trong tay tôi.
Phó gia trợ giúp việc làm ăn của Thẩm gia, được lợi chính là cha và mẹ kế.
Và em trai của mẹ kế.
Cho nên, tôi cũng không nợ Phó gia.
Về phần món nợ kế tiếp, để Phó gia và Thẩm gia đi thanh toán đi.
Cha còn không biết tính toán của tôi, thập phần vui mừng khen ngợi tôi:
“Sắp lập gia đình rồi, rốt cuộc cũng hiểu chuyện, biết báo hiếu cha mẹ trưởng bối rồi.”
Mẹ kế cũng cười thân thiện:
“Sau này sẽ là thiếu phu nhân Phó gia, xưa đâu bằng nay, mẹ con dưới cửu tuyền nhất định sẽ rất yên tâm.”
Tôi cười, không nói gì thêm.
“Nhớ kỹ, gả cho người khác thì không thể lại giở trò nhỏ nhen.”
“Mấy ngày nay con tắt điện thoại chạy không thấy bóng người, thật sự quá tùy hứng.”
“Cũng may Cảnh Sâm không so đo với con, nếu nó nổi giận, hôn sự không thành, con khóc cũng không kịp.”
“Sau này gả đi, liệu mà giữ chặt trái tim của Cảnh Sâm đi.”
“Giúp đỡ Thẩm gia nhiều một chút, nhà mẹ đẻ tốt rồi, cuộc sống của con cũng có thể tốt hơn.”
Ánh mắt cha nhìn tôi, lần đầu tiên lộ ra vẻ hết sức hài lòng.
Có lẽ trong mắt ông ấy, tôi chính là mặt hàng thành công nhất mà ông bán được.
Mà chưa bao giờ ông coi tôi là là con gái ruột của ông.
Một người có máu có thịt, cũng sẽ khổ sở thương tâm.
Đám cưới chỉ còn 30 phút nữa là bắt đầu.
Tôi tháo khăn voan trên đầu ra.
Váy cưới rất đẹp, lộ ra vai cổ và toàn bộ lưng của tôi.
Thợ trang điểm cười mở miệng: "Thẩm tiểu thư, tôi giúp cô che dấu vết nơi này một chút."
Cô ấy chỉ vết hôn bên cổ tôi, "Cô và Phó tiên sinh thật sự là rất ân ái."
Tôi lại lắc đầu: "Không cần, cứ như vậy đi."
Thợ trang điểm lại giúp tôi sửa lại khăn trùm đầu và làn váy.
Đưa hoa cho cô dâu.
Tôi ôm bó hoa, đứng dậy.
Vòng tay bạch ngọc của mẹ tôi giờ phút này đang đeo trên cổ tay tôi.
Khi tôi đứng dậy, chúng va vào nhau, leng keng vang lên một tiếng.
Sương mù nặng nề trong lòng tôi, giống như bị một bàn tay vô hình đẩy ra.
Ánh mặt trời chói mắt, liền từ khe hở kia chiếu vào.
Tôi biết, bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả đều sẽ thay đổi không giống nhau.
Lúc đi ra ngoài, điện thoại di động của tôi khẽ rung lên.
Là một tin nhắn wechat của Trần Tự gửi tới.
"Anh chờ em!"
Tôi không trả lời, cất điện thoại vào túi xách, cất bước ra khỏi phòng trang điểm.
Xa xa, tôi nhìn thấy Phó Cảnh Sâm.
Mà hắn lúc này cũng nhìn thấy tôi.
Tôi nhìn thấy vẻ kinh diễm cùng vui sướng trong đáy mắt hắn.
Tôi dừng bước, trong thoáng chốc giống như trở lại năm chúng tôi vừa đính hôn.
Đúng vào ngày giỗ của mẹ tôi.
Phó Cảnh Sâm cùng tôi đến chùa.
Tôi tự tay bện dây đỏ Kim Cương Kết, tìm chủ trì trong miếu khai quang.
Ở trước Phật cung phụng ba ngày ba đêm, vui mừng muốn đem cho Phó Cảnh Sâm.
Nhưng hắn cũng không tin mấy thứ này, đối với tâm ý của tôi, dường như cũng không quý trọng.
Chỉ là cầm lên nhìn một chút, cũng không có ý đeo lên.
Lúc ấy tôi có chút mất mát, nhưng cũng cảm thấy đàn ông phần lớn đều không thích loại vật này.
Bình thường.
Chính mình cũng không nên miễn cưỡng người khác nhất định phải hùa theo sở thích của mình.
Sợi dây đỏ kia, sau đó bị tôi treo ở trên cây ước nguyện trong miếu.
Cùng với tấm bảng ước nguyện của tôi treo chung một chỗ.
Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ mình đã ước gì vào ngày đó.
"Nguyện được một lòng một dạ, bạc đầu không xa nhau."
Tầm mắt bỗng nhiên liền mơ hồ, mặt Phó Cảnh Sâm cũng theo đó trở nên mơ hồ không rõ.
Tôi từng thật lòng thích hắn.
Lúc trước tình ý không giả.
Nên tôi không hối hận.
Nhưng hiện tại, tôi cũng thật sự đã buông xuống.
Cô gái ngoan ngoãn này, ai muốn làm thì làm đi.
Chưa bao giờ có người nổi loạn.
Một khi muốn hoàn toàn phản nghịch một lần, thật sự là có chút đáng sợ.
Phó Cảnh Sâm cầm bó hoa, đi tới bên cạnh tôi.
Ý cười trên mặt liền cứng đờ.
Hắn nhìn thấy những dấu hôn trên cổ tôi, loang lổ, nông sâu không đồng nhất.
Mà hắn còn nhớ rõ, chúng tôi đã rất lâu không ở cùng nhau.
Biểu tình của hắn kỳ lạ và dần dần vặn vẹo, ngay cả hoa trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Ha, đây là cái gì?"
"Em đã làm gì, Thẩm Từ?"
"Ba ngày nay em ở cùng ai?"
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, đáy mắt tràn ngập tức giận.
Tôi nhịn không được cười khẽ: "Chỉ là nếm thử cảm giác mà thôi, anh tức giận cái gì?"
"Hay là, chỉ có anh có thể, tôi không thể?"
"Nếm thử mà thôi?"
Phó Cảnh Sâm thì thào lặp lại một câu, bỗng nhiên hung hăng ném bó hoa trong tay.
Đám người xung quanh bị biến cố này đột nhiên dọa cho trong nháy mắt an tĩnh.
Trưởng bối Thẩm gia và Phó gia đều nhìn qua.
Tôi hơi nhướng mày, ý cười bình tĩnh: "Đúng vậy, không phải anh đã nếm qua rồi, rất nghiện đúng không?"
"Thẩm Từ!"
Tôi chậm rãi lui về phía sau một bước.
"Tôi cũng đã nếm qua rồi.”
“Nếm qua mới biết được, hóa ra anh rất nhàm chán, không thú vị như người ta.”
“Cho nên......"
Tôi đặt bó hoa trong tay xuống đất, nhìn hắn cười càng sâu: "Phó Cảnh Sâm, tôi không lấy anh."
Thời điểm nói xong một câu này, bên tai tôi vang lên một tiếng bốp.
Ngay sau đó, dường như mất đi thính giác toàn bộ thế giới đều an tĩnh.
Nhưng sau khi yên tĩnh, thế giới lại trở nên tràn trề sức sống.
Tôi cảm giác tầng kén cuối cùng trên người mình, hoàn toàn tách ra.
Cơ thể và tâm hồn tôi hoàn toàn tự do.
Tôi xoay người đi ra ngoài.
Biểu tình của người Thẩm gia cực kỳ đặc sắc.
Cha tôi và mẹ kế dường như hoàn toàn choáng váng, đứng đó không nhúc nhích.
Chỉ đến khi tôi đi xa, tiếng gầm của cha tôi mới vang lên.
Nhưng tôi không quay đầu lại.
Làn váy cưới vướng víu bị tôi khoác trong tay.
Giày cao gót đã sớm bị tôi vụng trộm đổi thành đôi giày thoải mái.
Tôi bắt đầu chạy về phía trước, xuyên qua bãi cỏ xanh ngắt bằng phẳng.
Xuyên qua từng cánh cổng vòm quấn quanh hoa hồng.
Cuối cùng khi chạy ra khỏi cánh cửa kia, tôi dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đám người ồn ào náo động, giống như là một thế giới buồn cười khác.
Chạy ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ không bao giờ nhìn lại nữa.
Trần Tự không lái xe.
Hắn hiếm khi mặc một bộ âu phục màu đen, dựa vào chiếc xe phân khối kia.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn trong bộ vest.
Trong đầu lập tức liền nhảy ra bốn chữ "Tây trang côn đồ".
Tôi thật sự đã bị học cho hỏng rồi.
Giờ khắc này trong lòng nghĩ, thật muốn cùng hắn mặc âu phục, làm một lần.
Tóc của hắn giống như cố ý chải qua, đặc biệt có kiểu dáng.
Giống như hôm nay hắn muốn kết hôn, muốn làm chú rể vậy.
Tôi dừng bước, đứng dưới ánh mặt trời nhìn về phía hắn.
Mà hắn cũng nhìn thấy tôi.
Trong nháy mắt nhìn thấy tôi, hắn lập tức đứng thẳng người.
Người luôn luôn kiệt ngạo bất tuân, lại khẩn trương mím chặt môi.
Thần sắc đáy mắt mừng như điên, là không dám tin.
Càng nhiều, nhưng lại là thương tiếc ôn nhu.
"Thẩm Từ."
Hắn nhẹ nhàng gọi tên tôi.
Chân dài sải bước, vài bước đã tới trước mặt tôi.
"Trần Tự... Đầu tôi choáng quá, anh mau thả tôi xuống."
Tôi cơ hồ muốn thất thanh thét chói tai, ôm chặt hắn, run giọng cầu xin.
Hắn rất nghe lời dừng lại.
Chỉ là lúc dừng lại, liền hung hăng hôn tôi.
"Thẩm Từ."
"Em có biết hay không, tối hôm qua anh cả đêm đều không ngủ."
"Cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, rốt cuộc cũng cảm nhận được."
Trần Tự ôm tôi thật chặt, như thể vừa buông tay tôi đã bay mất.
"Sau này, một phút cũng không được rời khỏi tầm mắt của anh."
"Không phải nói muốn tôi sống tự do tùy ý sao?"
"Em chỉ cần tự do tùy ý, anh đi theo em là được."
"Luôn đi theo tôi sao?"
“Vẫn đi theo em.”
"Sẽ không chán, sẽ không chán, sẽ không muốn ra ngoài nếm thử......"
"Lão tử thủ thân như ngọc hai mươi sáu năm, chờ chính là ngày này, kẻ ngốc mới làm loại chuyện ngu này."
"Cho nên hôm đó... là lần đầu tiên?"
Tôi rất bất ngờ, dù sao đêm đó, hắn thật không giống lần đầu tiên.
"Có phải rất có thiên phú không?"
Trần Tự rất đắc ý, rồi lại mơ hồ có chút ngượng ngùng.
Tôi không thể không cười.
Trần Tự lại cúi đầu hôn tôi:
"Em cũng không biết, vì không cho em ghét bỏ anh, cho em thoải mái, anh nhịn được bao nhiêu vất vả."
"Vậy...... Đêm nay tôi sẽ thưởng cho anh."
Tôi ngửa mặt, hôn anh: "Nhưng anh phải mặc bộ âu phục này..."
Lúc Phó Cảnh Sâm đuổi theo, đang nhìn thấy tôi ngồi ở ghế sau xe máy của Trần Tự.
Hắn tức giận đến nổi trận lôi đình, tôi cũng rất bình tĩnh giơ ngón giữa với hắn.
Xe máy ầm ầm đi xa, Phó Cảnh Sâm có đuổi theo hay không, tôi và Trần Tự dường như đều không thèm để ý.
Hắn chở tôi xuyên qua phố xá sầm uất, không biết đi bao lâu, bỗng nhiên lại ngừng lại.
Đó là một studio tư nhân rất độc đáo.
Trần Tự dẫn tôi vào, chị gái xinh đẹp trong phòng làm việc lấy ra một bộ váy cưới hoàn toàn bằng thủ công.
Kiểu dáng vô cùng đơn giản hào phóng, lại khéo léo tô điểm cho nguyên tố ba lê.
Tôi liếc mắt một cái liền thích.
Trần Tự thúc giục tôi đi thay áo cưới.
Tôi thay xong áo cưới, người chị tên Tiết Uyển kia giúp tôi gỡ tóc ra.
Buộc một cái đầu trơn bóng lưu loát.
Khi trang điểm lại, ánh mắt Trần Tự nhìn tôi khiến chị Tiết Uyển bật cười.
"Đẹp không?"
Tôi xách làn váy xoay tròn, làm một động tác ba lê rất chuẩn, mỉm cười nhìn về phía Trần Tự.
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, lại đột nhiên đỏ mắt.
"Trần Tự, anh làm sao vậy?"
Tôi có chút ngoài ý muốn.
Qua một lúc lâu, hắn giống như mới ổn định được tâm tình của mình.
"Thẩm Từ, em có nhớ đã bao lâu rồi mình không khiêu vũ không?"
Tôi ngây dại.
Chính xác mà nói, từ sau khi tôi và Phó Cảnh Sâm đính hôn.
Cha và mẹ kế không cho phép tôi tiếp tục khiêu vũ.
Bọn họ nói, về sau tôi muốn gả vào Phó gia làm thiếu phu nhân.
Việc lên sân khấu khiêu vũ không phù hợp với thân phận của tôi.
Mấy câu nói của bọn họ, hời hợt liền cắt đứt lý tưởng và hoài bão của tôi.
Mà khi đó tôi mười chín tuổi, thói quen nhu thuận.
Cố gắng lấy hết dũng khí muốn vì chính mình đấu tranh một lần.
Sau khi bị từ chối, cũng chỉ len lén trốn đi khóc một hồi.
Nước chảy bèo trôi tiếp nhận an bài của vận mệnh.
Sau đó, nửa năm có tình cảm tốt nhất với Phó Cảnh Sâm.
Tôi từng hỏi hắn, sau này tôi có thể tiếp tục nhảy ba lê hay không.
Phó Cảnh Sâm nói như thế nào?
"Thanh thản ổn định làm một thiếu phu nhân sống an nhàn sung sướng không thích sao?"
"Nhảy ba lê vất vả lắm, em xem chân em biến dạng rồi, em không cảm thấy rất xấu sao?"
Khi đó tôi rất thích hắn, trong lòng trong mắt đều chỉ có hắn.
Con gái luôn hy vọng mình hoàn mỹ trong mắt người mình thích.
Tôi tự nhiên cũng vậy.
Rất lâu sau đó, tôi thậm chí không dám để Phó Cảnh Sâm nhìn thấy chân mình.
"Thẩm Từ, em có biết hay không, em vừa rồi, cả người đều đang phát sáng."
Khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, Trần Tự ôm chặt lấy tôi.
"Anh muốn em làm Thẩm Từ chói mắt và thật chói mắt."
“Giống như lần đầu tiên anh thấy em khiêu vũ, nó tỏa sáng và không ai có thể ngăn cản được.”
"Anh đã xem tôi khiêu vũ chưa?"
"Chính xác mà nói, mỗi một lần em biểu diễn, anh đã xem qua."
Tôi và Trần Tự đi rất nhiều nơi.
Chúng tôi không tổ chức hôn lễ, nhưng giống như là đi hưởng tuần trăng mật vậy.
Chị Tiết Uyển làm rất nhiều váy xinh cho tôi.
Ngày đó lúc rời đi, Trần Tự tất cả đều mang đi.
Anh dường như đặc biệt thích tôi ăn mặc xinh đẹp đến từng nơi xinh đẹp trên thế giới này.
Tôi không biết anh bắt đầu chuẩn bị từ khi nào, lại chuẩn bị bao lâu.
Mà phần tâm ý này, có lẽ tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Cho nên, lúc anh chuẩn bị hết thảy, tâm tình như thế nào?
Tôi không đành lòng tưởng tượng.
Nhưng vận mệnh an bài, cuối cùng tôi vẫn không bỏ lỡ cơ hội này.
Lúc chuẩn bị trở về thành phố, đã là cuối thu.
Đã hai tháng trôi qua kể từ đám cưới đó.
Nhưng rất hiển nhiên, phong ba cũng không có đi qua.
Phó gia giận chó đánh mèo Thẩm gia, khắp nơi chèn ép.
Mà phản ứng của Phó Cảnh Sâm, lại vượt qua tưởng tượng của tôi.
Hắn đã trả lời phỏng vấn truyền thông duy nhất.
Trong lúc phỏng vấn hắn nói: "Vợ tôi Thẩm Từ bị người ta ác ý mê hoặc, mới có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy."
"Cô ấy đơn thuần ngây thơ, là một cô gái nổi tiếng rất ngoan."
"Vị tiểu thiếu gia Trần gia kia, thanh danh như thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ."
"Tôi không biết hắn dùng thủ đoạn gì lừa vợ tôi bỏ trốn cùng hắn."
"Chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhưng đối với vợ tôi Thẩm Từ, tôi vẫn nguyện ý cho cô ấy một cơ hội cuối cùng."
"Chỉ cần cô ấy trở về, cửa lớn Phó gia vẫn sẽ mở rộng với cô ấy."
"Phó Cảnh Sâm tôi, cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Hắn thâm tình, quả thực là cảm động trời đất mà.
Phát ngôn này vừa tung ra, Trần Tự vốn đã thanh danh không tốt, lại càng đến mức người người phỉ nhổ.
Mọi người tin tưởng cô gái ngoan ngoãn này là bị Trần Tự lừa.
Mà Phó Cảnh Sâm nguyện ý cho tôi một cơ hội quay đầu lại, tôi dập đầu tạ ơn cũng không quá đáng.
Nếu là tôi của ngày xưa, nhất định sẽ nơm nớp lo sợ.
Sợ thanh danh bị tổn hại, sợ rửa không sạch vết nhơ trên người.
Sợ bị người chỉ trích chửi rủa, sợ làm cho người mẹ đã mất hổ thẹn.
Nhưng hôm nay tôi cũng đã không còn để ý những cái gọi là hư danh này nữa.
Ngày về Bắc Kinh, tôi đi gặp Phó Cảnh Sâm.
"Anh còn nhớ Chu Nhu không?"
Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt Phó Cảnh Sâm liền thay đổi.
Hắn làm sao có thể không nhớ rõ.
Người phụ nữ kia lại đâm thủng bao cao su vọng tưởng dùng đứa nhỏ ràng buộc hắn.
Loại thủ đoạn và cạm bẫy bỉ ổi không chịu nổi này, nói thật hắn thật sự đã thấy nhiều rồi.
Cho nên hắn rất dễ dàng nhìn thấu.
Chu Nhu tốn công bày mưu tính kế không được lợi gì thì thôi.
Lại còn bị hắn dùng chút thủ đoạn trực tiếp làm cho Chu Nhu bị trường học đuổi học.
Chuyện này vốn đã xử lý êm đẹp.
Phó Cảnh Sâm có chút bất ngờ khi tôi biết chuyện này.
"Nếu như anh và cô ấy không muốn bị trưởng bối trong nhà và truyền thông biết."
“Thì anh đừng để truyền thông phát tán những câu từ làm tổn hại đến danh dự của Trần Tự nữa."
Tôi đưa một tấm ảnh cho Phó Cảnh Sâm xem.
"Những bức ảnh này, hẳn là anh không muốn bị người khác nhìn thấy chứ."
Trên mặt Phó Cảnh Sâm, là sự tức giận ngoài ý muốn không che giấu được: "Cho nên em chỉ vì Trần Tự?"
"Thẩm Từ, em sẽ như vậy mà để ý hắn sao?"
"Tôi chỉ nói ra sự thật, Trần Tự không có mê hoặc tôi, không có gạt tôi."
"Tôi làm như vậy cũng chỉ vì tôi muốn làm như vậy mà thôi."
"Vậy thanh danh của em thì sao, Thẩm Từ?"
Tôi không sao.
"Mẹ em, em cũng không quan tâm sao?"
Tôi đứng lên, cười cười: "Mẹ tôi, đại khái cũng không hy vọng tôi làm một con rối gỗ ngoan ngoãn đâu."
"Nhưng Thẩm Từ, người đàn ông như Trần Tự, có thể đáng tin sao? Em có biết quá khứ của hắn hoang đường cỡ nào không?"
"Còn hoang đường hơn anh không?"
"Thanh danh của anh tốt như vậy, nhưng thực tế thì sao?"
"Thẩm Từ, em vẫn là quá ngây thơ, trên đời này đàn ông đều giống nhau, đều sẽ có lúc mệt mỏi, đều sẽ có thời điểm..."
"Cho nên phải mắt nhắm mắt mở, vĩnh viễn chịu đựng sao?"
"Nếu có một ngày Trần Tự cũng như vậy."
"Anh ấy sẽ không."
"Làm sao em chắc chắn hắn sẽ không?"
"Tôi đây rất chắc chắn."
Có lẽ là sợi dây đỏ đeo trên tay suốt bốn năm không tháo ra.
Có lẽ là quyển nhật ký anh giấu ở trong thư phòng viết đầy tên của tôi.
Có lẽ là một buổi biểu diễn xem tôi biểu diễn, tự tay chụp được mấy trăm tấm ảnh.
Có lẽ là mỗi một lần nhìn tôi ánh mắt đều một lòng mà chân thành tha thiết.
Có lẽ, anh đã cho tôi đủ can đảm để bắt đầu theo đuổi ước mơ của mình.
Bạn đời tốt, sẽ làm cho nửa kia càng ngày càng tốt, lấp lánh.
Phó Cảnh Sâm chỉ muốn tôi làm một người vợ ngoan ngoãn nghe lời.
Đóng cửa ở trong một ngôi nhà lớn xinh đẹp, làm một vật trang trí xinh đẹp.
Mà Trần Tự khiến tôi trở thành một đứa trẻ vô ưu vô lo rồi lại tràn đầy lòng tin.
Tôi chỉ cần chạy về phía trước, mà anh sẽ vĩnh viễn ở phía sau tôi.
Năm tôi và Trần Tự đăng ký kết hôn.
Chu Nhu mất tích khá lâu, bỗng nhiên làm ra một chuyện lớn.
Có lẽ vì cuộc sống quá khó khăn.
Có lẽ là không cách nào tiêu tan hận ý đối với Phó Cảnh Sâm.
Chu Nhu dùng những bức ảnh này, đổi lấy một khoản tiền lớn.
Rồi bỏ trốn.
Trong một đêm, những bức ảnh kia truyền khắp mỗi một ngóc ngách thành phố.
Phó Cảnh Sâm thanh danh hủy hoại, bị gia tộc từ mặt, bị người khác thay thế.
Mà sau đó danh tiếng của tôi và Trần Tự tự nhiên bắt đầu thay đổi.
Nhưng tất cả những điều này, tôi và Trần Tự vẫn có tâm trạng giống nhau, sau khi cười nói, liền không để ý nữa.
Ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn xong, tôi dẫn Trần Tự đến chùa.
Có một ngọn đèn dài trong đền thờ mà tôi đã thắp sáng cho mẹ tôi.
Trần Tự và tôi cùng quỳ trước linh bài của bà ấy, quỳ thật lâu.
Sau khi tôi đứng dậy, Trần Tự bảo tôi ra ngoài trước, anh nói với tôi là có vài lời muốn nói với mẹ tôi.
Tôi không biết anh muốn nói cái gì, nhưng cũng tùy anh đi.
Trong lúc chờ anh, tôi lại đi tới cây ước nguyện kia.
Tìm được bảng ước nguyện năm đó là tôi tự tay treo lên.
Sợi dây đỏ kia bị Trần Tự lấy đi, nhưng thẻ ước nguyện vẫn còn.
Chỉ là tôi phát hiện, bên cạnh lại có thêm một bảng.
Bị người ta dùng sợi tơ màu đỏ trói chặt vào một bảng kia của tôi.
Chữ viết trên đó rất mạnh mẽ, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra đó là của Trần Tự.
Anh viết hai câu trên đó:
“Thẩm Từ, có thể nhìn thấy anh sớm hơn một chút được không?”
Tôi cầm tấm thẻ ước nguyện kia, nước mắt bỗng nhiên tràn ra.
Khách hành hương đến rồi đi, tiếng người ồn ào.
Tôi nghe ai đó gọi tên tôi.
Quay đầu lại, liền thấy được thân ảnh của Trần Tự.
Anh đứng trên bậc thang, áo trắng quần đen, anh tuấn chói mắt.
Trong nháy mắt nhìn thấy tôi, mặt anh liền hiện lên ý cười nhu hòa.
Tôi cũng nén nước mắt nở nụ cười, đối với anh dùng sức phất tay.
“Trần Tự... Em nhìn thấy anh rồi.”
_HẾT_