Lời giới thiệu.
Hello xin chào mọi người nhoaaaaaaa!!! Mình mới tập viết BL thoi ạ nên có j sai sót mong mn hoan hỉ chỉ bảo mình thêm ạ. Mình cám ơn mn nhìu nhoaaas😘
Trong hành trình viết BL này của mình sẽ có những câu chuyện có thật và cũng sẽ có những câu chuyện được giả định ra. Nhưng mình tin rằng nó sẽ là nơi cho các bạn có thể nhìn thấy bản thân mình ở trong đó. Mong mọi người đón nhận ạ ❤️❤️❤️🍀
〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️
Trước đây, tôi có từng nghe bọn bạn hay đùa nói với nhau rằng: “thời gian của tao là vàng là bạc đấy chúng mày không biết à.” Lúc đấy tôi chỉ biết cười và nghĩ nói lại: “ Khiếp mày làm như mày là tổng thống ý nhở mà thời gian của mày quý giá ghê gớm.” Một sự vô tư đến ngờ nghệch, cho đến khi chính bản thân tôi được chiêm ngưỡng sự “quý giá vô tận” của thời gian…
Vào gần cuối năm 2023, khi tôi đang trong kỳ cuối cùng của năm nhất đại học, khi đang rất vui sướng vì mình đã sắp xong năm đầu đại học mà học đại suýt toạch môn mấy lần của tôi thì bất chợt thời gian tưởng chừng như đóng băng khi tôi nghe xong cuộc gọi từ anh trai tôi. Vỏn vẹn một vài câu nói: “ em thu xếp thời gian về nhà đi, ông nội bị cảm, đột quỵ đang cấp cứu rồi.” Bản thân tôi như chết lặng tại chỗ. Trong đầu tôi lúc đó như một đống tơ vò vậy. Nó cứ hàng tá cái suy nghĩ nó đè vào nhau nhưng thời gian nó vẫn trôu và không hề dừng lại dù chỉ là 1s.
Sau khi nghe tin xấu đó, tôi đã quay về nhà ngay trong ngày hôm đó, khi thấy ông nội với hình dáng liệt nửa người, nhận thức mơ hồ,…. tim tôi như hẫng đi một nhịp. Tôi cất tiếng gọi ông nội ơi, cháu về rồi này, ông nhớ cháu không…. Và, cái thứ chất lỏng từ mắt của ông đã chảy xuống, nó khiến tôi nghẹn lại… Ở với ông chỉ được nửa ngày đến sáng hôm sau tôi phải quay trở lại trường để hoàn thành nốt kỳ học của mình. Tôi tưởng chừng như như vậy đã là thảm hại với tôi rồi nhưng không, cuộc đời thật chớ trêu,…. Ngày tôi hoàn thành xong kỳ học và quay trở về nhà thì cũng là ngày ông ra đi mãi mãi….
Khi đó tôi chỉ mong rằng, giá như mọi chuyện nó không tồi tệ như vậy, giá như tôi dành nhiều thời gian của mình về thăm ông nhiều hơn, giá như tôi có thể nắm lấy bàn tay gầy gò của ông mà nói “ ông ơi cháu về thăm ông này”, ….. Giá như thời gian có thể quay trở lại hoặc nó dừng lại ở một khoảng khắc nào đó thôi cũng được…. Nhưng không, nó vẫn cứ trôi và không hề có dấu hiệu của sự dừng lại…
Và bây giờ tôi mới hiểu, đúng thật “ Thời gian là vàng là bạc. Là thứ mà chúng ta không bao giờ có thể quay trở lại và cùng không giữ lấy được. Nó luôn bỏ lại chúng ta và buộc ta phải chạy theo nó, nếu không sẽ chỉ còn lại 2 từ giá như….”