Bầu không khí trong quán cà phê nhỏ yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng những chiếc bàn gỗ mộc mạc. Linh, một cô gái trẻ với mái tóc dài và nụ cười tươi sáng, đang ngồi cùng nhóm bạn, họ cười đùa và chia sẻ những câu chuyện vui. Đột nhiên, Linh cảm thấy một cơn buồn đi vệ sinh ập đến. "Tớ đi một chút nhé!" cô nói, sau đó đứng dậy và bước về phía cuối hành lang.
Nhà vệ sinh nằm tách biệt, được ngăn cách bởi một cánh cửa gỗ cũ kỹ, sơn màu trắng nhưng đã bong tróc. Khi Linh bước vào, một cơn gió lạnh lẽo lướt qua người cô, khiến cô rùng mình. Đèn neon trong nhà vệ sinh phát ra ánh sáng nhấp nháy, tạo ra những bóng đổ kỳ quái trên tường. Âm thanh nước chảy từ vòi vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Cô khóa cửa và nhìn quanh. Các bức tường ố vàng, còn gương thì đã mờ đục. Linh rửa tay, nhưng khi nhìn vào gương, cô cảm thấy như có ai đó đứng phía sau mình. Cô quay lại, nhưng chỉ thấy bức tường trắng lạnh lẽo. Dù vậy, cảm giác không yên tâm vẫn bám theo cô.
Khi Linh bắt đầu rời khỏi, tiếng thì thầm nhẹ nhàng bắt đầu vọng lại. "Linh... Linh..." Những âm thanh đó như đang gọi tên cô, nhưng không có ai xung quanh. Cô hoảng hốt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Linh cố gắng xua tan những ý nghĩ kỳ lạ, nhưng cảm giác như có một ánh mắt đang dõi theo mình từ bóng tối.
Cô bước ra khỏi buồng vệ sinh, nhưng đột nhiên đèn tắt ngúm, bóng tối bao trùm. Linh cố gắng định hình vị trí và tìm công tắc đèn, nhưng không tìm thấy. "Chỉ là đèn hỏng thôi," cô tự nhủ, nhưng sự lo lắng ngày càng tăng lên.
Khi Linh cảm thấy đường đi bị chặn lại, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài. Cô quay lại, nhưng bỗng dưng một bóng đen lướt qua, nhanh như chớp. Linh nín thở, đứng im, cảm giác sợ hãi tràn ngập. Cô muốn kêu lên, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt.
Bỗng nhiên, ánh sáng từ bên ngoài nhà vệ sinh loé lên, nhưng rồi lại tắt. Linh cảm thấy nỗi sợ hãi dâng trào. "Có ai không?" cô khẽ gọi, nhưng tiếng nói của mình vang vọng và bị nuốt chửng trong bóng tối. Cô nhận ra rằng mình có thể sẽ không bao giờ bước ra ngoài được nữa.
Khi âm thanh bên ngoài im bặt, Linh đứng giữa bóng tối, lòng đầy sợ hãi. Cô cảm thấy như có ai đó đang chờ đợi, và trong khoảnh khắc đó, cô biết rằng cuộc sống của mình đã thay đổi mãi mãi.
Thời gian trôi qua và Linh vẫn chưa trở ra. Nhóm bạn bắt đầu cảm thấy bất an. "Mình phải đi xem cô ấy sao rồi," Huy, một trong số họ, nói, giọng lo lắng. Họ đứng dậy và bước về phía nhà vệ sinh, trong lòng dâng trào cảm giác lo lắng.
Khi đến nơi, Huy gõ nhẹ lên cánh cửa. "Linh! Bạn có bên trong không?" Chỉ có im lặng đáp lại. Nhìn nhau, sự lo lắng càng tăng thêm. Huy quyết định thử đẩy cửa. Cánh cửa cứng ngắc, không hề nhúc nhích. “Có khi nào cô ấy bị kẹt bên trong không?” một người bạn khác lo lắng nói.
Một phút sau, họ tìm nhân viên quán cà phê. Một người đàn ông lớn tuổi, nét mặt nghiêm nghị, bước tới. “Có chuyện gì vậy?” ông hỏi, ánh mắt nhìn vào cánh cửa đóng chặt. Họ giải thích và ông thử mở cửa, nhưng vẫn không thể.
“Chúng ta cần gọi cứu hỏa,” ông nói với giọng chắc nịch. Mọi người bắt đầu cảm thấy căng thẳng hơn khi nghĩ đến khả năng Linh gặp nguy hiểm.
Trong khi chờ đợi, sự im lặng bao trùm quán cà phê. Không khí dần trở nên nặng nề. Một vài người khác bắt đầu tụ tập, nghe ngóng chuyện gì đang xảy ra. Huy không thể ngồi yên, đi đi lại lại, cảm giác bồn chồn như có cái gì đó đang đè nặng lên ngực.
Cuối cùng, khi lực lượng cứu hỏa đến, họ nhanh chóng sử dụng thiết bị để mở cửa. Cánh cửa bật ra với một tiếng rầm. Hơi lạnh từ bên trong ùa ra, khiến mọi người không khỏi rùng mình. Nhà vệ sinh trống rỗng, không có Linh.
Huy bước vào, nhìn quanh. Tất cả mọi thứ vẫn y nguyên: gương mờ, bồn rửa tay ẩm ướt, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy Linh đã từng ở đây. “Linh!” anh kêu lên, nhưng chỉ nhận lại tiếng vọng. Nỗi sợ hãi lan tràn như cơn sóng, làm mọi người đứng bất động.
Một trong những người bạn tìm kiếm ở phía sau buồng vệ sinh. Đột nhiên, cô ấy hét lên, “Các cậu, đến đây xem này!” Mọi người chạy lại, thấy có một tờ giấy nhòe nhem rơi trên nền nhà. Trên đó, dòng chữ được viết nguệch ngoạc: “Tôi không thể ra ngoài.”
Huy cảm thấy tim mình đập loạn. “Đây là chữ của Linh,” anh nói, và cả nhóm lặng người. Họ quay lại nhìn vào nhà vệ sinh, như thể nơi đó đang ẩn chứa một bí mật đen tối.
Một nhân viên quán cà phê nói: “Có khi nào cô ấy gặp phải chuyện gì không? Chúng ta nên báo cảnh sát.” Cả nhóm gật đầu, nhưng nỗi lo lắng không ngừng bùng lên trong lòng họ.
Cảm giác bất an càng tăng thêm khi họ tìm kiếm khắp nơi trong quán cà phê. Từng góc tối, từng tiếng động nhẹ, đều khiến họ cảm thấy như có điều gì đó đang theo dõi. Từng phút giây trôi qua như một thế kỷ, và Linh vẫn biến mất, không để lại dấu vết.
Khi trời bắt đầu tối, họ nhận ra rằng mọi thứ có thể không bao giờ trở lại như trước. Cuộc sống của họ đã bị bóng tối bao trùm, và Linh đã trở thành một phần của bí ẩn kinh hoàng mà không ai có thể giải mã.