Trên một tòa nhà cao tầng giữa lòng thành phố, có hai chàng trai, Duy và Kiên, thường lên sân thượng để ngắm nhìn thành phố tấp nập bên dưới. Đó là nơi duy nhất họ có thể thoát khỏi mọi áp lực, ánh mắt dò xét và định kiến từ gia đình và xã hội. Tình yêu của họ đã nảy nở từ những buổi chiều cùng nhau học bài, chia sẻ ước mơ và nỗi lo âu của tuổi trẻ.
Khi tình cảm ngày càng sâu sắc, Duy và Kiên nhận ra rằng tình yêu này không được gia đình chấp nhận. Duy là con trai của một gia đình bảo thủ, trong khi Kiên đến từ một gia đình nghiêm khắc. Cả hai đều bị ép buộc phải sống theo những kỳ vọng mà gia đình đặt ra, phải có bạn gái, phải xây dựng tương lai với những người mà họ không hề yêu thương.
Ngày càng nhiều lần họ bị mắng mỏ, châm chọc, và ép buộc phải thay đổi. Duy và Kiên chỉ biết tìm đến nhau để an ủi, nhưng trong lòng mỗi người lại chất chứa nỗi đau thầm lặng. Cảm giác cô đơn và trống rỗng không ngừng gia tăng, khiến họ rơi vào trầm cảm.
Một đêm nọ, khi ánh đèn thành phố lấp lánh dưới chân, Duy và Kiên quyết định lên sân thượng một lần nữa. Cả hai ngồi bên nhau, lặng lẽ ngắm nhìn những vì sao. Ánh mắt của họ tràn đầy tâm sự, những điều chưa nói nhưng cả hai đều hiểu.
"Anh không biết mình có thể chịu đựng bao lâu nữa," Duy thở dài, giọng anh run rẩy.
"Em cũng vậy. Chúng ta không thể tiếp tục sống như thế này. Không có ai hiểu chúng ta cả," Kiên đáp, nước mắt trào ra.
Họ ôm chặt lấy nhau, như thể muốn truyền sức mạnh cho nhau trong khoảnh khắc đau đớn nhất. Cuối cùng, họ cùng nhau đưa ra quyết định. Họ không muốn sống trong một thế giới không chấp nhận tình yêu của họ, nơi mà mỗi ngày đều phải chiến đấu với áp lực và nỗi buồn.
Khi đêm xuống, họ đứng cạnh nhau, lòng đầy quyết tâm. Họ nhìn vào mắt nhau, không cần nói thêm điều gì. Họ biết rằng tình yêu của họ sẽ không bao giờ phai nhạt, dù cho có chuyện gì xảy ra.
Cả hai cùng nhau nhảy xuống, thoát khỏi thế giới tàn nhẫn mà họ không thể sống trong đó. Trên sân thượng, nơi từng chứa đầy những giấc mơ của họ, chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Tin tức về cái chết của Duy và Kiên gây chấn động trong thành phố. Gia đình họ đau khổ, nhưng không ai dám đối diện với sự thật rằng chính sự ngăn cấm và định kiến đã đẩy hai chàng trai trẻ đến quyết định bi thương đó. Câu chuyện của họ trở thành một lời nhắc nhở cho xã hội về tình yêu, sự chấp nhận và quyền được sống thật với chính mình.
Tình yêu của Duy và Kiên, dù đã ra đi, nhưng sẽ mãi mãi sống trong trái tim của những ai từng biết đến họ, như một ngọn lửa không bao giờ tắt.