Thời kỳ đầu thế kỷ 20, miền Bắc Việt Nam đang trong những biến động của xã hội phong kiến. Trong một gia đình giàu có ở Hà Nội, có một tiểu thư tên Mận. Cô là con gái của một thương nhân nổi tiếng, xinh đẹp và thông minh, sống trong nhung lụa nhưng cũng bị áp lực bởi những kỳ vọng của gia đình. Mận thường phải tham gia vào những buổi tiệc tùng, những cuộc hôn nhân được sắp đặt, nhưng cô luôn mơ về một tình yêu chân thành.
Trong gia đình tiểu thư, có một chàng hầu tên Định. Định là một chàng trai hiền lành, chăm chỉ và luôn đặt sự chăm sóc cho tiểu thư Mận lên hàng đầu. Anh lớn lên trong cảnh nghèo khó, phải làm việc từ nhỏ để giúp đỡ gia đình. Tuy nhiên, Định lại có một ước mơ lớn: được học hành, trở thành người có tri thức và một ngày nào đó có thể xóa đi những ranh giới giữa các tầng lớp.
Định thầm yêu Mận từ những ngày họ còn nhỏ. Mỗi khi nhìn thấy cô cười, lòng anh lại tràn ngập hạnh phúc và nỗi đau. Mận cũng cảm nhận được tình cảm của Định, nhưng cô hiểu rằng mối quan hệ của họ không thể tiến xa hơn vì ranh giới giai cấp. Dù vậy, Mận vẫn thích trò chuyện với Định, vì anh luôn là người hiểu cô và chia sẻ những ước mơ của cô.
Một ngày nọ, trong một buổi dã ngoại mà gia đình Mận tổ chức, cô và Định cùng nhau ra bờ hồ, nơi có cảnh sắc tuyệt đẹp. Họ ngồi bên nhau, chia sẻ những câu chuyện về ước mơ và những điều giản dị trong cuộc sống.
"Định, em ước có một ngày mình có thể tự do làm điều mình muốn," Mận nói với ánh mắt xa xăm.
"Em xứng đáng với hạnh phúc đó, tiểu thư," Định đáp, nhưng trong lòng anh biết rằng giấc mơ đó là điều không thể.
Thời gian trôi qua, Mận bị gia đình ép phải kết hôn với một người đàn ông giàu có và quyền lực. Dù cô không yêu người đó, nhưng Mận hiểu rằng cô không thể chống lại ý muốn của gia đình. Trong những ngày tháng cuối cùng trước lễ cưới, Mận và Định gặp nhau nhiều hơn, nhưng mỗi lần đều mang theo nỗi buồn vô hạn.
Một buổi chiều, dưới ánh hoàng hôn, Mận quyết định bộc bạch với Định:
"Định, em không muốn lấy chồng. Em muốn được tự do và sống với những gì mình mơ ước. Nhưng em không thể chống lại gia đình."
Nước mắt rơi trên má, Định cảm thấy lòng mình như vỡ vụn. Anh muốn nói rằng anh yêu cô, nhưng những lời đó như thể bị nghẹn lại trong cổ họng. Định chỉ có thể nắm lấy bàn tay Mận, cảm nhận hơi ấm từ cô trong giây phút ngắn ngủi.
"Mận, dù thế nào đi nữa, em hãy sống thật hạnh phúc," Định thì thầm.
Cuối cùng, lễ cưới diễn ra trong sự trang trọng của gia đình. Mận mặc chiếc áo cưới trắng muốt, nhưng trong lòng cô lại nặng trĩu. Định đứng ở phía xa, nhìn Mận bước vào lễ đường với nước mắt lăn dài. Anh cảm thấy như một phần của mình đã ra đi.
Sau khi kết hôn, Mận sống trong ngôi nhà của chồng, nhưng không một ngày nào trôi qua mà không nhớ về Định. Cô luôn cảm thấy trống rỗng, và trong lòng cô vẫn luôn có hình bóng của chàng hầu hiền lành. Định cũng tiếp tục làm việc, trái tim luôn nặng trĩu những kỷ niệm và tình yêu dành cho Mận.
Một ngày nọ, khi Định đang đi mua đồ về cho Mận, anh chợt nghĩ về cô và những kỷ niệm đẹp. Nhưng khi đi qua một con hẻm vắng vẻ, Định bất ngờ bị một nhóm cướp tấn công. Họ yêu cầu anh đưa hết tài sản, nhưng Định không có nhiều để cho. Trong giây phút hỗn loạn, một tên cướp đã rút dao ra và tấn công anh.
Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng, Định chỉ kịp thốt lên cái tên Mận trong nỗi sợ hãi. Anh không còn thời gian để suy nghĩ hay cầu cứu. Định ngã xuống đất, cảm nhận dòng máu chảy ra và hơi ấm dần tắt.
Ngày hôm sau, tin tức về cái chết của Định lan truyền khắp nơi. Mận không thể tin rằng người bạn thân thiết, người đã luôn ở bên cô, đã ra đi mãi mãi. Cô cảm thấy như một phần của mình đã chết theo anh,đau đớn và tuyệt vọng.
By:Dinh Le