[Câu chuyện này nói lên sự công bằng, khát khao được sống, được đối xử tốt, bình đẳng của trẻ em]
Đêm hôm đó, trời không trăng, chỉ có những đám mây dày đặc che kín bầu trời. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua những ngôi nhà cũ kỹ trên con phố vắng. Đứa trẻ tên Jason, chỉ mới 9 tuổi, đang ngồi một mình trong phòng, ánh sáng từ chiếc đèn bàn lờ mờ chiếu sáng khuôn mặt bơ phờ của nó. Cái lạnh của đêm như len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng. Cậu bé chẳng thể nào ngủ được, trong đầu vẫn vang vọng lời mẹ dặn:
"Jason, con phải ngoan ngoãn, phải nghe lời người lớn. Đừng bao giờ hỏi tại sao, chỉ cần làm theo."
Jason luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng trong gia đình mình. Mẹ luôn dặn cậu im lặng, không được phép thắc mắc, không được phản kháng. Những buổi tối, mẹ bảo cậu đi ngủ sớm, trong khi mẹ và bố thường ngồi lại với nhau trong phòng khách, cười nói vui vẻ. Jason không hiểu tại sao họ có thể cười mà không bao giờ gọi cậu tham gia. Dần dần, cậu bắt đầu cảm thấy một nỗi cô đơn lan tỏa trong tim.
Tối nay, khi không còn nghe thấy tiếng cười vọng ra từ phòng khách, Jason quyết định làm một việc mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ dám làm — lén đi xuống tầng dưới, lắng nghe cuộc trò chuyện của bố mẹ.
Bước nhẹ nhàng, trái tim đập thình thịch, Jason cẩn thận mở cửa phòng khách. Một cảnh tượng kỳ lạ chờ đợi cậu.
Bố mẹ không ngồi trên ghế như mọi khi. Thay vào đó, họ đang đứng đối diện với một chiếc bàn gỗ cũ, trên bàn là một chiếc hộp đen kỳ lạ. Không có ánh sáng, không có tiếng động, chỉ có sự im lặng như thấm vào từng bức tường.
"Mẹ, bố... các người đang làm gì vậy?" Jason không kìm được, hỏi lớn.
Bố và mẹ quay lại, đôi mắt họ trống rỗng, không còn là những ánh mắt ấm áp như ngày thường. Mẹ cười, nhưng nụ cười ấy lại có gì đó lạnh lẽo, khủng khiếp.
"Jason, con đã trưởng thành rồi, sao con lại thắc mắc chuyện này? Không phải tất cả chúng ta đều xứng đáng với sự công bằng sao?" Giọng mẹ vang lên, nhưng không phải giọng của người mẹ mà cậu quen thuộc.
"Con không hiểu," Jason nói, giọng run rẩy. "Con chỉ muốn được đối xử công bằng như mọi người."
Bố mẹ nhìn nhau rồi quay lại nhìn Jason, ánh mắt họ đầy lạnh lùng và xảo quyệt. "Con đã hỏi quá nhiều rồi, Jason à. Đã đến lúc con nhận ra rằng không phải tất cả đều bình đẳng trong cuộc sống này."
Đột nhiên, chiếc hộp trên bàn mở ra. Bên trong là một khuôn mặt của một đứa trẻ khác — nhưng nó không phải là một đứa trẻ bình thường. Đôi mắt của nó trống rỗng, giống như chiếc bóng ma quái. Một ánh sáng lạ từ trong hộp phát ra, chiếu thẳng vào mắt Jason.
"Con đã sai," một giọng nói vang lên từ trong chiếc hộp, không phải của ai trong gia đình, mà là của một thế lực vô hình. "Công bằng không dành cho tất cả. Con muốn công bằng, nhưng phải trả giá."
Trước mắt Jason, căn phòng bỗng chao đảo. Mọi thứ xung quanh cậu trở nên mờ ảo, như thể cả thế giới đang vỡ vụn. Cậu cố gắng chạy đi, nhưng đôi chân như dính chặt vào đất, không thể bước nổi.
"Mẹ... Bố..." Cậu gào lên, nhưng không có ai trả lời. Mẹ và bố biến mất trong không gian trống rỗng, chỉ còn lại ánh sáng lạnh lẽo từ chiếc hộp. Jason cảm thấy một cơn lạnh thấu xương, như thể mọi hy vọng về công bằng đã bị cướp đi mãi mãi.
Cậu bé sợ hãi, nhưng vẫn không thể dừng lại, không thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này. "Tôi chỉ muốn được đối xử như mọi người... Tôi chỉ muốn được yêu thương..." Jason khóc nức nở.
Ánh sáng từ chiếc hộp chợt vụt tắt. Tất cả chìm vào bóng tối.
Và từ đó, không ai thấy Jason nữa. Họ chỉ nhớ về cậu như một đứa trẻ ngây thơ, luôn tìm kiếm sự công bằng nhưng lại không thể hiểu rằng đôi khi, sự công bằng lại là một điều tồi tệ, một điều khiến người ta phải trả giá.