Vào một đêm lạnh giá tháng Mười, khi sương mù phủ kín các con phố nhỏ, trong một căn nhà tồi tàn ở ngoại ô thành phố, một vụ án nghiêm trọng đã xảy ra. Nạn nhân là một người đàn ông trung niên, tên là David Weston, một cựu cảnh sát từng có tiếng tăm trong nghề, giờ sống một mình trong ngôi nhà cách biệt với xã hội. Hắn bị sát hại dã man, cơ thể không còn nguyên vẹn, dấu hiệu của một cuộc đấu tranh sinh tử rõ rệt. Căn phòng đầy vết máu, nhưng điều lạ lùng nhất là không có dấu hiệu đột nhập nào. Cửa vẫn khóa bên trong, và không có bất cứ đồ vật gì bị lấy đi.
Thám tử Alice Hayes đứng trước căn nhà, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén như một con diều hâu đang chuẩn bị sà xuống con mồi. Cô bước vào phòng, nơi mà các đồng nghiệp đang kiểm tra hiện trường. Mùi máu và sự yên tĩnh lạ lùng bao trùm không gian, khiến ai nấy đều cảm thấy không thoải mái.
"Đây là một vụ giết người có chủ đích. Chắc chắn không phải là vụ án ngẫu nhiên," Alice nói, mắt dõi theo những dấu vết trên sàn nhà.
"Chúng tôi đã kiểm tra xung quanh, không có dấu hiệu của người ngoài. Cửa và cửa sổ đều còn nguyên vẹn. Đúng là rất kỳ lạ," một trong những cảnh sát nói.
Alice gật đầu, dừng lại trước bàn làm việc của David. Trên bàn có một đống tài liệu cũ, nhưng điều khiến Alice chú ý là một bức ảnh cũ, chụp David cùng một nhóm người đứng trước tòa nhà cảnh sát. Nhìn kỹ, cô nhận ra một người đàn ông trong bức ảnh – một khuôn mặt quen thuộc. Đó là Daniel Gray, một tên tội phạm từng bị David bắt và kết án vào một thập kỷ trước. Alice không thể không tự hỏi: Liệu có mối liên hệ gì giữa vụ án này và Daniel không?
Cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường và đến gặp Daniel tại trại giam. Hắn ta vẫn đang trong thời gian thụ án, nhưng Alice biết rằng hắn là người duy nhất có thể mang lại lời giải cho vụ án này. Cô vào phòng thẩm vấn, và ngay lập tức, ánh mắt của Daniel nhìn chằm chằm vào cô.
"Thám tử Hayes, lâu rồi không gặp. Cô đến đây vì tôi hay vì vụ án của David?" Daniel hỏi, giọng đầy ẩn ý.
Alice không vội trả lời, chỉ ngồi xuống và nhìn thẳng vào mắt hắn. "Tôi đến vì cả hai. David Weston bị giết. Tôi cần biết liệu bạn có liên quan gì đến vụ án này không."
Daniel cười khẩy. "Tôi đâu có giết ông ta. Tôi còn đang ngồi đây trong tù thì làm sao có thể giết người được? Nhưng nếu cô muốn nghe chuyện về ông ta, thì tôi có thể kể. David Weston, à, hắn là một người tàn nhẫn. Tôi chưa từng quên những gì hắn đã làm với tôi."
"Vậy thì hãy nói đi. Nói về những gì bạn biết," Alice đáp, giọng điềm tĩnh.
Daniel bắt đầu kể, hắn nói về một cuộc điều tra mà David Weston từng thực hiện trước khi hắn bị bắt. Daniel và một nhóm tội phạm đã bị David theo dõi suốt nhiều năm, cho đến khi hắn tìm cách chứng minh được sự tham nhũng trong lực lượng cảnh sát và đưa những kẻ có quyền lực vào tù. Nhưng một sự kiện khiến Daniel vẫn không thể quên, là cái chết của một người bạn đồng đội trong một vụ bắt giữ mà David Weston thực hiện. Hắn nghi ngờ David đã làm điều gì đó mờ ám trong quá khứ, nhưng không thể chứng minh được.
"David đã làm gì với bạn của tôi, và tôi biết hắn không phải là người duy nhất làm những việc bẩn thỉu đó. Nhưng tôi không nghĩ hắn đáng bị giết," Daniel kết luận.
Alice nghe xong, không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng dậy. Cô cảm thấy điều gì đó chưa ổn, vụ án này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Cô quay lại hiện trường, quyết định kiểm tra thêm những bằng chứng khác mà cô bỏ sót trước đó.
Khi đến phòng làm việc của David, Alice phát hiện một chiếc hộp kim loại cũ bị vứt trong góc. Mở nó ra, cô thấy một cuốn nhật ký. Những trang nhật ký kể về những cuộc điều tra mà David đã tham gia, nhưng có một chi tiết lạ lùng – một tên tội phạm mà David luôn nhắc đến, một tên không bao giờ bị bắt, một bóng ma mà mọi người đều sợ hãi.
Alice lật tiếp những trang nhật ký, và cô thấy tên của hắn – "The Phantom". Một tên tội phạm không để lại dấu vết, chỉ giết người để trả thù cho những người bạn cũ đã bị David hại. Những chi tiết trong nhật ký càng rõ ràng hơn khi Alice nhận ra một điều: chính David là người đã đẩy Daniel vào con đường tội lỗi, và "The Phantom" chính là người đã quyết định trả thù.
Ngày hôm sau, Alice quay lại trại giam và nói với Daniel: "Bạn không hề giết David. Người giết ông ta là một bóng ma trong quá khứ của chính ông ta."
Daniel im lặng, ánh mắt trở nên sâu thẳm. "Vậy là cuối cùng, tôi cũng có thể ngủ yên."