Tả Kỳ Hàm và Dương Bác Văn là cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người. Sau khi kết hôn, họ sống một cuộc sống ấm áp, đầy những khoảnh khắc đáng nhớ. Dương Bác Văn thường đùa rằng:
"Anh là điều tuyệt vời nhất em có trong đời. Nếu không có anh, chắc em không biết sống thế nào."
Tả Kỳ Hàm nghe vậy thì bật cười:
"Ngốc, em mà đi trước, anh cũng không sống nổi đâu."
----
Ngày kỷ niệm cưới đầu tiên, Bác Văn chuẩn bị một bất ngờ lớn. Cậu vừa lái xe vừa gọi cho Kỳ Hàm, giọng hân hoan:
"Anh à, đoán xem em có tin vui gì nè!?"
"Tin gì vậy em? Đừng nói là lại mua thêm đồ trang trí hay gì đó nhé."
Dương Bác Văn lắc đầu, giọng vui vẻ:
"Không phải đâu, mà là... chúng ta sẽ có một con thú cưng! Em vừa đặt cọc chú chó nhỏ mà chúng ta đã thấy hôm trước! Nó sẽ là con thú cưng đầu tiên của chúng ta!"
Tả Kỳ Hàm sửng sốt một lúc, rồi bật cười hạnh phúc:
"Chúng ta sẽ nuôi con thú cưng đầu tiên sao? Như thế này có phải là dấu hiệu của một gia đình nhỏ không nhỉ?"
Cậu mỉm cười, gật đầu:
"Chắc chắn rồi! Con thú cưng này sẽ là bước đầu tiên của chúng ta trong hành trình làm cha mẹ. Cho dù là con vật, chúng ta sẽ nuôi nấng nó như con ruột"
Nhưng Kỳ Hàm chưa kịp đáp lại, đầu dây bên kia vang lên tiếng hét thất thanh của Bác Văn và âm thanh va chạm chói tai:
"Không!!"
"Bác Văn... Bác Văn!! "
"Alo, Bác Văn!! "
"Em bị gì vậy Bác Văn!? "
"Em có nghe anh nói gì không!? "
"BÁC VĂN!! "
Điện thoại rơi xuống, cuộc gọi ngắt quãng rồi tắt nguồn.
---
Dương Bác Văn gặp tai nạn, xe lao thẳng xuống sông. Khi nhận được tin, Tả Kỳ Hàm lao như điên đến hiện trường. Anh nhìn thấy dòng sông lạnh lẽo và đám người hoảng loạn đứng đó, nhưng không thấy bóng dáng của Bác Văn xuất hiện.
"Dương Bác Văn đâu? Em ấy đâu rồi?" Anh gào lên, nắm lấy vai một nhân viên cứu hộ.
"Xin lỗi, chúng tôi đã tìm thấy xe nhưng...
" Nhưng gì?Sao lại im lặng như vậy?Nói đi chứ!!"Anh đau đớn gào lên
"Cơ thể nạn nhân thì vẫn chưa, khả năng sống sót là rất thấp...! "
Anh bàng hoàng, không thể tin vào những gì trước mắt. Anh bất lực quỳ sụp xuống, ánh mắt mờ mịt, nước mắt không tự chủ được mà rơi liên tục. Anh đau đớn hét lên:
"Không... Bác Văn không thể ra đi như vậy... Chúng tôi còn chưa kịp làm đám cưới mà!"
Suốt nhiều tuần tìm kiếm, thi thể của Bác Văn được vớt lên. Trong tay cậu vẫn nắm chặt hộp quà dành cho Kỳ Hàm– chiếc nhẫn khắc dòng chữ "Mãi mãi bên nhau." và một con chó nhỏ đã qua đời.
---
Sau cái chết của cậu, anh chìm trong đau khổ. Kỳ Hàm không rơi nước mắt trong đám tang, chỉ ngồi bên quan tài, nắm lấy tay Bác Văn lạnh lẽo mà thì thầm:
"Anh đến rồi đây. Em đừng sợ, có anh bên cạnh em rồi. "
Nhưng khi tất cả kết thúc, nỗi đau trở thành vực thẳm tối tăm không lối thoát. Tả Kỳ Hàm dành từng ngày đến thăm mộ Dương Bác Văn, đặt lên đó những món quà mà cậu từng thích. Anh tự trách mình, đổ lỗi cho bản thân vì đã không đi cùng cậu hôm ấy.
"Nếu lúc đó anh không để em đi một mình, nếu lúc đó anh ngăn em lái xe... Bác Văn, anh xin lỗi. Anh sai rồi."
---
Một năm trôi qua, vào ngày kỷ niệm 6 năm yêu nhau, Tả Kỳ Hàm chuẩn bị một bữa tối như thường lệ. Nhưng lần này, chỉ có mình anh ngồi trước bàn ăn. Anh nâng ly, nhìn vào chiếc ghế trống đối diện:
"Em à, anh đã giữ đúng lời hứa, làm những điều mà chúng ta từng mơ ước. Nhưng sao bữa tối này lại trống trải và lạnh lẽo thế nhỉ? Em về với anh nhé, có được không?"
Đêm đó, Kỳ Hàm không ngủ. Anh viết bức thư cuối cùng:
"Dương Bác Văn, em từng nói anh là điều tuyệt vời nhất em có. Nhưng em không biết rằng em chính là cả thế giới của anh. Anh không muốn sống trong một thế giới không có em. Đợi anh ở đó, chúng ta sẽ lại bên nhau ở một kiếp khác. Nhưng em yên tâm, dù là ở kiếp nào,anh vẫn sẽ bên em, che chở và yêu em. Kiếp này không thể bên nhau trọn vẹn, vậy kiếp sau bù vào đây nhé! "
Viết xong, anh dọn dẹp lại căn nhà rồi đi ra bờ sông, nơi mà đã từng lấy đi người anh yêu nhất. Ánh mắt bình thản nhưng chứa đựng nỗi đau khôn nguôi.
"Dương Bác Văn, chúng ta sắp gặp nhau rồi! "
Anh nói xong thì liền nhảy xuống. Ngày hôm sau, thi thể của Tả Kỳ Hàm được tìm thấy bên cạnh dòng sông, nơi Dương Bác Văn đã ra đi. Trong tay anh là chiếc nhẫn cưới, khắc dòng chữ giống hệt của Bác Văn: "Mãi mãi bên nhau."
---
Tình yêu của họ trở thành câu chuyện mà ai cũng nhắc đến với sự tiếc nuối. Hai con người yêu nhau sâu đậm, nhưng định mệnh đã chia lìa họ mãi mãi. Trên bia mộ chung của họ, một câu duy nhất được khắc lên:
"Mãi mãi bên nhau, dù ở thế giới nào."
---
Hết.