Tiếng chuông cửa quán cà phê vang lên như một nhắc nhở nhẹ nhàng giữa không gian tĩnh lặng. Căn phòng nhỏ tràn ngập mùi cà phê nồng nàn và tiếng thì thầm của khách hàng, nhưng đối với Tiêu Linh Ân, mọi thứ đều như mờ nhạt. Cô ngồi đối diện người phụ nữ trung niên, tay run rẩy nâng tách cà phê nóng hổi nhưng chẳng thể cảm nhận được hơi ấm. Mái tóc dài rối bời, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn, Linh Ân không còn là cô gái tươi vui ngày nào.
Người phụ nữ đối diện cô, với bộ trang phục sang trọng và ánh mắt lạnh lùng, ngồi thẳng lưng, vững vàng như một bức tường không thể xuyên thủng.
"Đây là 500 vạn tệ. Cô cầm lấy và rời bỏ con trai tôi. Phá cái thai đi," người phụ nữ nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự quyết đoán, như thể đây là một giao dịch không thể bàn cãi.
Linh Ân không ngạc nhiên, nhưng trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt. Cô cúi đầu, khó khăn nuốt nước mắt, hai tay nắm chặt lại với nhau.
"Con và anh ấy yêu nhau thật lòng, mong cô có thể cho chúng cháu đến với nhau và giữ đứa trẻ," cô nghẹn ngào nói, mắt không rời khỏi cái thẻ đen chứa 500 vạn tệ mà người phụ nữ đó vừa đặt xuống bàn.
Người phụ nữ khẽ cười, sự thấu hiểu trong ánh mắt của bà ta thật nham hiểm.
"Cô không phải muốn ép, chỉ là tôi muốn tốt cho con thôi," bà ta đáp, giọng không chút cảm xúc.
Linh Ân nghẹn ngào, giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô muốn phản kháng, muốn nói rằng cô yêu anh ấy, rằng đứa bé trong bụng là kết quả của tình yêu chân thành. Nhưng cô không thể, sự tàn nhẫn trong giọng nói của người phụ nữ đó khiến cô không thể làm gì ngoài việc im lặng.
Sau một phút im lặng đáng sợ, người phụ nữ đứng dậy, lướt qua Linh Ân một cách lạnh lùng. Cả căn phòng như ngưng đọng, chỉ còn lại một sự lạnh lẽo bao trùm. Bà ta bỏ lại tấm thẻ đen chứa 500 vạn tệ trên bàn rồi rời đi mà không một lần quay lại.
Linh Ân ngồi đó, nhìn theo bóng bà ta khuất dần sau cánh cửa. Cảm giác như có một ngọn lửa thiêu đốt trái tim cô, nhưng cô không thể khóc, không thể đau đớn thêm nữa. Cô không còn sức để phản kháng.
Khi về đến nhà, sự đau khổ trong cô bùng lên như một cơn bão không thể kiểm soát. Cô bước vào phòng tắm, nhìn vào gương, thấy hình ảnh một cô gái hoàn toàn xa lạ – mắt sưng lên vì khóc, khuôn mặt tái nhợt, nhưng trong sâu thẳm lòng cô, là một nỗi cô đơn không thể xua tan.
Cô mở ngăn kéo, tay run rẩy lấy con dao sắc, ánh mắt đượm buồn nhìn vào vết thương chưa lành trong lòng mình. Cô biết, nếu mình không hành động ngay lúc này, nếu cô không kết thúc tất cả, có lẽ cô sẽ không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Đau đớn quá... tôi không thể sống tiếp nữa," cô thì thầm trong câm lặng.
Linh Ân cầm con dao, áp nhẹ lên cổ tay, và bắt đầu cắt. Máu bắt đầu rỉ ra, chảy dài xuống bàn tay cô. Cảm giác đau đớn dường như khiến cô tỉnh táo lại, nhưng nỗi tuyệt vọng lớn hơn bất kỳ thứ gì.
Một làn gió lạnh buốt thổi qua, và khi cô nhận thức lại, mọi thứ xung quanh như tan biến. Cô không còn cảm thấy đau đớn nữa, mà thay vào đó là sự tĩnh lặng, một khoảng không vô định.
Linh Ân cảm thấy như mình đang trôi dạt, như thể linh hồn cô đang bay lên khỏi cơ thể. Cô nhìn xuống, thấy mình đang nằm trong vũng máu, cơ thể bất động. Cảm giác lạnh lẽo lướt qua thân thể cô, nhưng có một thứ gì đó lạ lẫm đang đợi cô.
"Ngươi là Tiêu Linh Ân phải không?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không gian vắng lặng.
Linh Ân nhìn lên và thấy một cô gái xinh đẹp, với đôi mắt sáng lấp lánh như ánh trăng. Cô gái mặc một bộ trang phục đơn giản, không có gì nổi bật nhưng lại toát lên một khí chất lạ thường.
Linh Ân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn trả lời:
"Vâng, tôi là Tiêu Linh Ân. Cô là ai?"
Cô gái mỉm cười, rồi trả lời: "Ta là Tinh Nguyệt, một tiểu hồ ly bên cạnh tiên nhân."
Linh Ân nhìn cô ấy :" vậy cô muốn gì ở tôi "
Tinh Nguyệt đứng lặng lẽ trước linh hồn của Tiêu Linh Ân, ánh mắt của cô như những vì sao sáng lấp lánh trong đêm tối. Những cơn gió nhẹ thổi qua không gian mờ ảo, mang theo một cảm giác dịu dàng nhưng cũng đầy mạnh mẽ, như thể đang chờ đợi câu trả lời từ Linh Ân.
Linh Ân cảm nhận được sự tĩnh lặng, nhưng trái tim cô vẫn đập loạn nhịp, không biết phải làm gì. Cô đã chết rồi sao? Tại sao linh hồn của cô lại ở đây, trong không gian này? Và người phụ nữ trước mặt tại sao lại gọi mình là "Tiểu hồ ly"?
"Vậy cô là... thần linh sao?" Linh Ân hỏi, giọng cô có phần run rẩy, nhưng trong lòng lại dâng lên một sự tò mò không thể cưỡng lại.
Tinh Nguyệt mỉm cười dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại có chút gì đó sâu xa, như thể cô đã từng trải qua rất nhiều đau khổ. "Không phải thần linh, ta chỉ là một tiểu hồ ly, nhưng lại có thể đứng bên cạnh tiên nhân. Ta có thể giúp ngươi, Tiêu Linh Ân."
Linh Ân lặng lẽ nghe, nhưng trong lòng cô lại có một câu hỏi lớn. Tại sao Tinh Nguyệt lại muốn giúp cô? Và liệu có phải cô chỉ là một công cụ trong kế hoạch nào đó?
"Giúp tôi?" Linh Ân ngập ngừng hỏi, "Cô có thể làm gì cho tôi? Tôi chỉ muốn... được sống tiếp, muốn bảo vệ đứa trẻ trong bụng. Tôi không muốn từ bỏ con tôi..."
Tinh Nguyệt nhìn vào mắt cô, đôi mắt ấy tràn ngập sự hiểu biết, như thể nhìn thấu mọi sự tổn thương, mọi sự tuyệt vọng mà Linh Ân đã trải qua. "Ta hiểu. Ta có thể giúp ngươi bảo vệ đứa trẻ. Nhưng ngươi phải đồng ý với một điều kiện."
Linh Ân cảm thấy một sự ngờ vực dâng lên trong lòng, nhưng đồng thời, cô lại không thể cưỡng lại mong muốn sống tiếp, mong muốn bảo vệ đứa con bé bỏng trong bụng mình. "Điều kiện gì?"
Tinh Nguyệt chậm rãi bước đến gần Linh Ân, ánh sáng xung quanh như lấp lánh hơn bao giờ hết. "Ta sẽ cho ngươi một cơ thể mới, một cơ thể có thể sống tiếp trên trần gian. Nhưng ngươi phải đồng ý giúp ta một việc."
Linh Ân nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tinh Nguyệt, đôi mắt ấy không có sự giả dối, không có sự lừa lọc, chỉ có sự chân thành. "Giúp cô việc gì?"
"Ta muốn ngươi giúp ta tìm lại gia đình ruột của ngươi và báo thù cho con của ngươi. Đứa trẻ mà ngươi mang trong mình xứng đáng được sống trong một gia đình hoàn chỉnh, và ta sẽ giúp ngươi làm điều đó. Nhưng điều kiện này sẽ không dễ dàng, và ta không thể hứa sẽ tìm được gia đình của ngươi. Tuy nhiên, ta có thể giúp đứa trẻ của ngươi sống đến khi nó đủ tuổi trưởng thành, đến khi nó 18 tuổi."
Linh Ân nhìn vào Tinh Nguyệt, lòng cô như nghẹn lại. Đứa trẻ trong bụng cô chính là hy vọng duy nhất của cô bây giờ. Cô không muốn bỏ cuộc, không muốn con mình phải chịu số phận bi thảm như chính cô đã phải chịu.
Cô nhớ lại cảnh tượng trong quán cà phê – 500 vạn tệ, sự ép buộc, sự tuyệt vọng mà cô cảm nhận được từ người mẹ của người yêu cô. Cô không thể để đứa trẻ của mình phải trải qua những điều tồi tệ như thế. Nếu Tinh Nguyệt có thể giúp cô, thì cô sẵn sàng đánh đổi tất cả.
"Được," Linh Ân trả lời, giọng cô nhẹ nhưng kiên quyết. "Tôi đồng ý. Tôi sẽ giúp cô báo thù cho con tôi và tìm lại gia đình của mình. Nhưng nếu tôi làm thế, cô phải hứa sẽ chăm sóc con tôi đến năm 18 tuổi."
Tinh Nguyệt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy quyết đoán. "Yên tâm, ta sẽ giữ lời. Đứa trẻ sẽ được chăm sóc, bảo vệ. Và ngươi sẽ có cơ hội sống lại, nhưng với một cơ thể mới."
Linh Ân nhìn vào đôi mắt của Tinh Nguyệt, cảm giác như mình đang bắt đầu một cuộc hành trình mới, một cuộc hành trình mà cô không thể quay lại. Cô sẽ làm mọi thứ để bảo vệ đứa trẻ của mình, cho dù có phải đánh đổi tất cả.
---
Một cơn gió nhẹ thổi qua, và đột nhiên, Linh Ân cảm thấy mình như bị kéo về một nơi nào đó, một nơi đầy ánh sáng. Cô không biết mình đang đi đâu, chỉ biết rằng có một cơ thể mới đang chờ đợi cô.
Cô cảm nhận được cơ thể mình, cảm giác hồi sinh, và ngay sau đó, một ánh sáng chói lóa xuất hiện, làm mờ đi mọi thứ xung quanh. Linh Ân không biết mình đã qua bao lâu, chỉ biết khi mở mắt ra, cô đã không còn ở nơi này nữa.
---
Linh Ân tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Cô nhìn quanh, mọi thứ đều mới mẻ, sạch sẽ và tinh tế. Cô không còn cảm thấy đau đớn nữa, cơ thể cô đã được hồi sinh, nhưng có một điều gì đó lạ lẫm. Cô cảm thấy như mình đã đổi thay, như thể linh hồn của cô không còn là của chính cô nữa.
Cô đứng dậy, bước ra khỏi giường, nhìn vào gương và nhận ra rằng mình đang ở trong cơ thể của một cô gái khác. Khuôn mặt này, làn da này, tất cả đều khác biệt, nhưng cũng vô cùng quen thuộc.
Cô biết, cuộc hành trình của mình mới chỉ bắt đầu.