Quang Anh thích và bắt đầu theo đuổi Duy từ đầu năm lớp 10. Ban đầu Duy khó chịu lắm vì bản thân ghét bị người khác chú ý đến, Duy không thích Quang Anh nhiều lần không e dè gì mà chửi thẳng và mặt mỗi khi thấy anh đến gần. Nhưng rồi lại đâu vào đấy Quang Anh không từ bỏ, ngày ngày vẫn cứ theo đuổi Duy quan tâm cậu theo cách riêng của anh.
Quang Anh là một người lạnh lùng, ít nói, và thường giữ khoảng cách với mọi người xung quanh. Anh không phải kiểu người thích thể hiện cảm xúc hay dành nhiều lời nói hoa mỹ. Gương mặt lúc nào cũng bình thản, ánh mắt điềm tĩnh, tạo cho người khác cảm giác khó gần. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài đó là một trái tim chân thành và một tình yêu mãnh liệt dành riêng cho Duy.
Dù không giỏi bày tỏ bằng lời, Quang Anh luôn lặng lẽ quan tâm đến Duy theo cách của riêng mình. Anh nhớ từng sở thích, từng thói quen nhỏ nhặt của cậu. Những việc anh làm cho Duy luôn tinh tế và âm thầm, như để tránh khiến cậu cảm thấy áp lực hay phiền phức. Từ việc chuẩn bị một chai nước khi Duy quên mang, đến đứng đợi trước cổng trường chỉ để chắc rằng cậu về an toàn – mọi hành động đều là cách Quang Anh thể hiện tình cảm một cách trọn vẹn nhất.
Quang Anh không bao giờ dùng lời đường mật để giữ chân Duy, anh kiên nhẫn chứng minh tình yêu của mình qua từng hành động, dù nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Với Quang Anh, tình yêu không cần phải nói ra quá nhiều, chỉ cần người kia cảm nhận được, vậy là đủ.
Đến khi cả hai đã lên lớp 12, Duy bắt đầu nhận ra sự kiên trì của Quang Anh không phải là điều dễ dàng có được. Mặc dù nhiều lần cảm thấy phiền phức và khó chịu, nhưng Duy cũng không thể phủ nhận rằng Quang Anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Mỗi ngày đi học, Duy dần quen với việc Quang Anh đợi mình ở cổng trường, mang theo một bữa sáng đơn giản hoặc mượn cớ để tặng một món đồ nhỏ mà Duy cần. Những lần cãi nhau, những lần Quang Anh bị Duy thẳng thừng từ chối, lại trở thành những kỷ niệm mà khi nghĩ lại, Duy cảm thấy có chút gì đó… ấm áp.
Một ngày nọ, trong buổi chiều tan học, Quang Anh gọi Duy ra sân trường. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua hàng cây, và giọng nói của Quang Anh vang lên, nhưng lần này không còn sự lúng túng hay cố gắng nào. Anh chỉ nói đơn giản:
“Duy à, nếu cậu vẫn không thích, tớ sẽ dừng lại. Nhưng trước khi tớ từ bỏ, tớ muốn hỏi một lần cuối: cậu có từng, dù chỉ một chút, nghĩ đến tớ chưa?”
Duy lặng người, không trả lời ngay. Cậu nhìn Quang Anh, chàng trai đã theo đuổi mình suốt hai năm qua, với ánh mắt chất chứa cảm xúc mà cậu chưa từng muốn đối mặt.
“Mình không biết,” Duy nói khẽ, nhưng rồi nở một nụ cười nhẹ, “Có lẽ… cũng có.”
Nụ cười đó khiến Quang Anh không thể nói thêm gì, chỉ đứng lặng người. Nhưng ngay lúc đó, cậu biết rằng, sự chờ đợi của mình không hề vô ích.
Từ hôm ấy, họ không tuyên bố điều gì cụ thể, nhưng mối quan hệ giữa cả hai dần trở nên gần gũi hơn. Duy không còn tránh né, còn Quang Anh cũng thôi làm phiền quá nhiều. Chỉ là hai người, từng bước học cách hiểu và chấp nhận nhau.
Cả hai cùng vượt qua năm cuối cấp, và khi đứng trên sân trường trong buổi lễ tốt nghiệp, Quang Anh nhìn Duy và nói:
“Tớ đã hứa sẽ không từ bỏ, đúng không? Nhưng giờ tớ sẽ để cậu tự quyết định. Duy à, tớ vẫn thích cậu. Và tớ hy vọng chúng ta sẽ có một tương lai cùng nhau.”
Duy chỉ gật đầu, một nụ cười nhẹ trên môi, như một lời đồng ý im lặng. Và từ đó, câu chuyện của họ không còn là sự theo đuổi đơn phương, mà là hành trình cùng nhau tạo nên những kỷ niệm mới.