Thể loại: Tâm lý, tình cảm, đời thường, xuyên không, tổng tài,...
Bối cảnh: Tương lai, khi robot AI trở thành bạn thân của con người ngoài đời.
Giới thiệu: T vốn là 1 người dễ ở, dễ ngủ, ít khi gặp ác mộng. T còn có thể lực cực kỳ tốt nữa, t mạnh mẽ và máu chó. Nhưng chẳng bao giờ có gì là mãi mãi, t thì cũng chẳng bao giờ tin vào nó.
T niềng răng, t bị viêm lợi vào 1 ngày đẹp trời nọ, t đánh răng và rồi đột nhiên t xúc miệng thì ho ra máu, t buồn nôn vcl, t bị đau bụng. Nhưng t phải xuống phòng y tế trường nghỉ ngơi, thay vì kêu mẹ t đi mua thuốc cho t.
T tất nhiên có nhiều cách để có tiền tiết kiệm, cho những trường hợp cần thiết rồi. T lướt tiktok và t biết TQ có thể làm ra cả trứng lẫn táo giả đấy? T ko biết rõ lắm về lịch làm răng của t. Nhưng sau khi vừa chữa viêm lợi xong, tối mẹ t làm gà cho t ăn, khô lắm luôn, khó ăn cực. Trong khi trưa lúc mới làm răng về, t khóc vì đau quá ko xuống ăn được thì đánh t. Trước đó ở phòng chờ khám, còn đọc to điểm số t chỗ đông người. Ừ, thấy xấu hổ chuyện đấy rõ ràng là do t rồi nhỉ. Nhưng người ấy không hiểu sao lại chẳng cảm thấy tội lỗi.
Rồi đell hiểu sao t cũng ko nhớ rõ là khi nào. T tự nhiên bị quản lý việc sử dụng điện thoại😱🤷♀️ Có những thứ nhiều khi chẳng cần nói ra đâu. Ừ, chắc tại vì t lười nấu ăn nữa nên t hay thích mua đồ ăn ngoài linh tinh, rải rác nữa.
T dùng sữa tắm mẹ t mua thôi mà đell hiểu sao t còn tự nhiên bị dị ứng. Ôi trời ơi, t cho mẹ t xem chỗ dị ứng sau khi t hỏi về chai sữa tắm. T líu lưỡi mãi mới ko bị nổi mẩn lên đấy, mẹ lúc nào cũng cầm con IPhone 8 nên đáng sợ lắm. Dù t chưa trực tiếp sài IPhone bao giờ. Mẹ là 1 người có sở thích cười nhạo t chỗ đông người hết mình, mỗi khi t và mẹ đi riêng với nhau. Nhưng chắc vì t khá dẻo mồm nên t ít bị tác động vật lý trực tiếp? Bạn có tin vào cái gọi là nghiệp quật ko? Từ bé mọi người hay khen t nhút nhát, hiểu chuyện và hiền lành giống bố vậy á.
"Thùng rỗng kêu to", " Nhan sắc là một con dao hai lưỡi" rồi nào là "trắng như Ngọc Trinh". T ko phải mẹ t, nhưng mẹ luôn đối xử "đặc biệt" với t theo cách rất tùy tiện 1 cách đầy bí ẩn. Bí mật của người lớn à?
Ngày đầu tiên t tự tập đi xe đạp về nhà, sau khi bị mẹ đánh thâm tím 2 bên đùi, cánh tay phải sưng tấy trong khi sắp thi cuối học kỳ 1. Đột nhiên có 1 thằng thần kinh tông xe t, làm hỏng xe t, làm t ngã giữa đường trước cổng trường c2 đấy. Mẹ lúc nào cũng như có điều j đó che giấu với t, t ko muốn nghĩ đến điều đó nhưng nó quá trơ trẽn. Thật trùng hợp làm sao, những trò giấu cam ở khách sạn luôn phổ biến ầm ầm trên mạng đấy?
Lý do t thấy bất an và sợ hãi 24/7 đấy? Nhưng nghe nó như kiểu bị điên ấy nhỉ, ngay khi thấy t nước mắt nước mũi viết lại bản tường trình, mẹ t lại hỏi t xem phim nhiều quá bị hoang tưởng à. Giờ t chỉ cảm thấy bản thân t sống giả tạo kinh khủng. Đi ngủ rõ ràng là con đường siêu thoát lý tưởng, úp mặt xuống gối, ngủ miên man kệ mẹ sự đời. Nhiều khi có những chuyện tất nhiên ko phải ai cũng hiểu, dám tin, nên t thích ở 1 mình mỗi khi buồn nhất. Quả là 1 con người ích kỷ và trẻ con.
Nhưng có lẽ t sẽ chẳng bao giờ quên được vài câu chuyện ngày xưa, hồi mẹ t luôn nhìn t đầy cưng chiều cho đến khi t lên c3, ngay thẳng, đầy niềm tin và hy vọng vào 1 tương lai tươi sáng của t...
Vì t thông minh mà, nhỉ?