-Bóng Ma Dưới Hồ-
Làng Lạc Phong nằm bên bờ hồ Hoàng Hà, nổi tiếng vì sự tĩnh lặng và vẻ đẹp tựa tranh vẽ. Nhưng có một câu chuyện mà ít ai dám nhắc đến: hồ này bị nguyền rủa. Hàng năm, vào những đêm trăng tròn, những tiếng khóc vang lên từ dưới nước, kéo dài suốt đêm. Không ai dám đến gần hồ vào những đêm đó, kể cả các thợ săn.
Một đêm, một thanh niên tên Tống Nguyên, người từ xa đến, không tin vào những lời đồn và quyết định tìm hiểu. Tống Nguyên là một kẻ mạo hiểm, từng đối đầu với những hiểm nguy trong cuộc sống, và hồ Hoàng Hà là thử thách mà hắn không thể bỏ qua.
Tống Nguyên: “Có lẽ đó chỉ là những câu chuyện hoang đường. Ta sẽ vào đó, xem có gì kỳ lạ hay không.”
Hắn đi dọc theo bờ hồ, đêm đen như mực, ánh trăng mờ mịt qua những đám mây. Không khí xung quanh lạnh lẽo đến đáng sợ. Khi hắn đến gần trung tâm hồ, đột nhiên nước hồ động mạnh, sóng vỗ ào ào. Bất chợt, một giọng nói nhỏ nhẹ từ dưới nước vang lên:
Giọng nói: “Hãy cứu ta…”
Tống Nguyên nhìn xuống mặt hồ, làn nước đen như mực bắt đầu gợn sóng, và một bóng trắng lờ mờ xuất hiện.
-Bóng Hồn Nữ-
Tống Nguyên bước lùi lại, nhưng đôi mắt hắn vẫn không thể rời khỏi bóng trắng đó. Đó là một thiếu nữ mặc áo tơ trắng, tóc dài đen nhánh, mặt mày tiều tụy, đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm. Bóng hồn nữ đứng yên dưới mặt hồ, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn như thể đang cầu xin sự giúp đỡ.
Hồn nữ: “Ngươi là người cuối cùng… ngươi sẽ phải trả giá…”
Tống Nguyên ngỡ ngàng, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi hồn ma. Hắn tiến lại gần hơn, cảm giác lạnh giá xâm chiếm cơ thể. Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến tóc gáy hắn dựng đứng.
Tống Nguyên (run rẩy): “Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”
Hồn nữ từ từ cất giọng, tiếng nói yếu ớt nhưng đầy oán hận.
Hồn nữ: “Ta là Lãnh Nghĩa, vợ của tướng quân. Trước đây, ta bị giết oan dưới tay chính người chồng mà ta yêu thương nhất. Nỗi oán hận của ta khiến linh hồn không thể siêu thoát. Ta bị vứt xuống hồ Hoàng Hà này, mãi mãi không được yên nghỉ.”
Lời nói của nàng như những vết dao đâm sâu vào lòng Tống Nguyên. Hắn bắt đầu cảm nhận được nỗi đau, oán hận và sự uất ức trong giọng nói của hồn nữ. Nhưng hắn cũng nhận ra rằng, nếu không giải thoát được nàng, rất có thể hắn sẽ trở thành một trong những linh hồn bị mắc kẹt tại hồ này.
-Lời Nguyền Oan Kết-
Tống Nguyên quyết định tìm hiểu câu chuyện của nàng. Trong một đêm không trăng, hắn tìm đến ngôi nhà cổ của Lãnh Nghĩa. Ngôi nhà nằm trên đỉnh đồi, cách xa làng mạc, xung quanh là rừng cây rậm rạp. Hắn tiến vào, bước chân vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Khi bước vào trong nhà, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm. Mọi thứ trong nhà đều còn nguyên vẹn, nhưng không có bóng dáng người. Lục lọi tìm kiếm, hắn phát hiện một chiếc gương lớn được đặt ở góc phòng. Trong gương, hình ảnh của một người phụ nữ mặc áo đỏ thẫm hiện lên, đôi mắt đầy oán hận.
Hắn giật mình, ngay lập tức, hắn thấy lại bóng dáng của Lãnh Nghĩa trong gương. Nàng đứng đó, mỉm cười đầy ma quái.
Lãnh Nghĩa: “Ngươi đã vào đây rồi. Ngươi có biết, những ai nhìn thấy hình ảnh ta trong gương này sẽ bị cuốn vào lời nguyền. Ngươi sẽ không thể thoát ra.”
Tống Nguyên vội vàng rút thanh kiếm bên hông, quỳ xuống trước gương.
Tống Nguyên: “Ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi sự oán hận này. Nhưng ngươi phải kể cho ta nghe rõ mọi chuyện.”
-Câu Chuyện Của Lãnh Nghĩa-
Lãnh Nghĩa từ từ kể lại câu chuyện bi thương của mình.
Lãnh Nghĩa: “Ta vốn là một thiếu nữ con nhà quyền quý, cuộc sống êm đềm cho đến khi ta gặp gỡ tướng quân Cao Triều. Ban đầu, hắn rất yêu ta, nhưng rồi… vì quyền lực và lòng tham, hắn đã phản bội ta. Hắn không chỉ lấy mạng ta mà còn vứt xác ta xuống hồ, để mọi người tin rằng ta chết vì bệnh. Oán hận trong ta lớn đến mức không thể siêu thoát. Nhưng giờ đây, hắn đã chết. Cả gia đình hắn đã bị trừng phạt.”
Câu chuyện của Lãnh Nghĩa khiến Tống Nguyên hiểu ra phần nào. Cái chết của nàng là do lòng tham của người chồng và sự phản bội. Tống Nguyên thầm nghĩ: nếu không phá giải được lời nguyền này, tất cả những ai tới đây sẽ đều bị ràng buộc.
-Giải Thoát Hay Làm Mồi?-
Tống Nguyên bắt đầu niệm chú trừ tà. Lúc này, hồn nữ từ từ tiến lại gần, nhưng nàng không còn mỉm cười mà đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Lãnh Nghĩa: “Ngươi sẽ không thoát được. Ta không muốn giải thoát. Ta chỉ muốn ngươi ở lại bên ta mãi mãi.”
Tống Nguyên cảm thấy bàn tay của hồn nữ lạnh buốt chạm vào người hắn. Mắt hắn mờ dần, đôi tay buông lỏng, chỉ còn lại một cảm giác nặng nề trong cơ thể.
Tống Nguyên (yếu ớt): “Ta… ta không thể… giúp ngươi…”
Bỗng nhiên, từ chiếc gương, một luồng ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra, cuốn chặt lấy hồn nữ. Lãnh Nghĩa hét lên, nhưng cuối cùng, nàng cũng tan biến vào không khí.
Hồ Hoàng Hà lại trở nên tĩnh lặng. Tống Nguyên gục xuống đất, hơi thở hổn hển. Hắn đã phá vỡ lời nguyền, nhưng phải trả một cái giá rất đắt. Nỗi oán hận của Lãnh Nghĩa không chỉ khiến linh hồn nàng bị mắc kẹt, mà cũng đã cuốn theo tất cả những ai dám đến gần.
Tống Nguyên đã trở thành một phần trong câu chuyện của hồ Hoàng Hà, một linh hồn nữa phải vĩnh viễn trôi nổi giữa hai thế giới.