Ngọc Anh là một trạch nữ chính hiệu. Cô không thích ra ngoài, không thích giao tiếp xã hội, chỉ thích ru rú trong nhà, cắm mặt vào máy tính để viết truyện. Nhưng đừng tưởng cô viết truyện vì đam mê nghệ thuật hay muốn trở thành một nhà văn nổi tiếng – không, mục đích của cô thực tế hơn nhiều: KIẾM TIỀN .
Ngọc Anh không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ… truyện không có tiền. Cô viết như một cái máy in tiền sống, nhưng cái giá của sự thành công là số lượng thù hận mà độc giả dành cho cô cũng tăng theo cấp số nhân. Với Ngọc Anh thì lý sống rất đơn giản: “Cái gì kiếm được tiền thì làm, miễn không phạm pháp.” Và với cô, nghề viết lách chính là một mỏ vàng. Độc giả càng khóc lóc, càng đau khổ, thì ví tiền của cô càng đầy lên. Ngoài kiếm tiền là niềm vui ra, thì sự uất hận của độc giả là niềm vui thứ hai .
Truyện của Ngọc Anh nổi tiếng đến mức ai cũng biết đến nó, nhưng chẳng ai dám đọc đến chương cuối cùng. Bởi vì cô có một sở thích vô cùng tàn nhẫn: Hễ đến kết truyện, nam chính chết, nữ chính mất trí nhớ.
Cô từng hứa hẹn với độc giả:
— “Lần này chắc chắn HE (happy ending) nha mấy cưng, tin tôi đi!!!, thiếu nữ thánh thiện sẽ nổ lực HE mà phải biết đặt niềm tin hihi “
Và rồi chương cuối ra mắt. Nam chính cứu nữ chính khỏi vụ tai nạn, nhưng anh ta không may bị xe đâm. Máu nhuộm đỏ cả con phố. Nữ chính sống, nhưng tỉnh dậy lại không nhớ anh ta là ai.
Các độc giả của thiếu nữ thấy có đủ wow chưa , có tuyệt vời không là có tuyệt vời.
Độc giả gào khóc:
__ '' Em nhắc chị ''
__ '' Thấy hơi quá rồi ''
— “Chị lừa tụi em!”
— “Chị viết SE (sad ending) cũng được, nhưng làm ơn đừng mất trí nhớ nữa có được không?!”
— “Trả nam chính lại đây!”
__ '' Bíp Bíp #@&*??? ''
Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến Ngọc Anh cả. Tiền bản quyền, tiền donate, tiền quảng cáo cứ ào ào chảy vào tài khoản cô. Cô vui vẻ tiếp tục sáng tác, bỏ ngoài tai mọi lời than khóc.
Thế rồi, một ngày nọ, Ngọc Anh mở cửa sổ nhà mình và thấy một nhóm độc giả cầm băng rôn đứng trước nhà:
“TÁC GIẢ, RA ĐÂY CHỊU TRẬN!”
Cô vội đóng sầm cửa lại, rút điện thoại ra đăng bài:
— “Mấy bạn yên tâm nha, truyện mới tôi viết chắc chắn HE nè, tôi thề luôn!”
Chưa đầy ba giây sau, ai cũng thấy cô sửa lại bài viết:
— “…Mà HE nghĩa là ‘Hỏng hết’, mấy bạn có hiểu không? Hahaha~”
Độc giả: “#@&*!?”
Cô gái này, rõ ràng là ham tiền… mà còn lươn lẹo nữa!
Nhưng mà cái gọi là quả báo nhãn lòng thì chuyện gì đến cũng phải đến .
Vào một ngày đẹp trời (đẹp với người khác, chứ không phải với Ngọc Anh ), độc giả quá phẫn nộ vì cái kết có đủ wow chưa của truyện mới nhất nên tìm đến tận nhà cô để tính sổ.
Kết quả?
Cô nàng nằm gọn trong bệnh viện, với một vết băng quấn trên đầu, tay bó bột, mặt mày bầm dập nhưng vẫn còn… cười tươi rói!?
Bạn thân cô – Minh Trang – vừa bước vào phòng bệnh đã tức điên lên:
— “ Bà cô của tôi ơi !!! Bà có biết lần này Bà suýt mất mạng không? Độc giả đến tận nhà đấm bà đó! Có bất ngờ không đủ wow dữ hem nè? Cái tật mê tiền của bà có chừa chưa?!”
Ngọc Anh vẫn vô cùng bình thản, thậm chí còn giơ điện thoại lên khoe:
— “Nhưng bọn họ bồi thường cho tui này! Tiền viện phí? Được trả hết luôn ! Còn đền thêm một khoản nữa! Bà biết không, đây là số tiền lớn nhất tui kiếm được chỉ trong một ngày đấy! Rất là nhiều tiền!!! ”
Minh Trang: “…”
Cmnr này muốn tiền đến phát điên rồi!
— “Bà không sợ bị đánh tiếp à?”
— “Tui sợ chứ, nhưng tui còn sợ… không có tiền hơn!”
Nhìn bộ dạng sung sướng của Ngọc Anh khi đếm tiền bồi thường, Minh Trang chỉ biết ôm đầu bất lực. Đúng là hết thuốc chữa!