Tiếng lách cách nhẹ nhàng của chiếc nạng chạm khẽ lên sàn đá cẩm thạch bóng loáng vọng lại trong không gian tĩnh lặng của sảnh lớn biệt thự. An Diệp Khanh, với mái tóc đen tuyền buông xõa ngang vai và đôi mắt sắc sảo như chứa đựng cả bầu trời đêm, dừng chân trước chiếc gương chạm khắc tinh xảo. Chiếc váy lụa màu xanh ngọc bích ôm vừa vặn cơ thể cao ráo của cô, tôn lên làn da trắng mịn không tì vết. Dù chỉ có một chân, dáng đứng thẳng lưng và ánh mắt kiên định của Diệp Khanh vẫn toát ra một vẻ đẹp kiêu hãnh, một khí chất mạnh mẽ khiến người đối diện không thể rời mắt.
Hôm nay là tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của cô, một sự kiện trọng đại mà cả gia tộc họ An đều mong chờ. Tiếng ồn ào náo nhiệt từ khu vườn vọng vào, nơi khách khứa đã bắt đầu tề tựu. Diệp Khanh khẽ thở dài, một thoáng gợn sóng lăn tăn trong đôi mắt sâu thẳm. Dù bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ và độc lập, sâu thẳm trong trái tim cô vẫn có những nỗi niềm riêng.
"Tiểu thư, mọi thứ đã sẵn sàng. Ông bà chủ đang đợi người ở ngoài vườn."
Bà quản gia Phúc, người đã chăm sóc Diệp Khanh từ khi cô còn bé, nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói đầy trìu mến.
Diệp Khanh mỉm cười nhẹ, một nụ cười thoáng buồn nhưng vẫn rạng rỡ.
"Cảm ơn bà Phúc."
Cô cẩn thận chống nạng, từng bước vững chãi tiến về phía cửa. Mỗi bước đi của cô vẫn mang theo một nhịp điệu riêng, một bản nhạc thầm lặng về nghị lực phi thường.
Khi Diệp Khanh xuất hiện ở bậc thềm dẫn ra vườn, tiếng trò chuyện ồn ào dường như khựng lại trong giây lát. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía cô, có ngưỡng mộ, có tò mò, thậm chí có cả thương hại thoáng qua. Nhưng Diệp Khanh không hề nao núng. Cô ngẩng cao đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tự tin, bước đi giữa đám đông như một nữ hoàng bước vào vương quốc của mình.
Ông An, cha của Diệp Khanh, một người đàn ông trung niên lịch lãm với ánh mắt nghiêm nghị, tiến lên đón cô.
"Con gái của ba, con thật xinh đẹp." Giọng ông đầy tự hào.
"Cảm ơn ba." Diệp Khanh đáp lại, vòng tay ôm nhẹ lấy cha mình.
Bà An, mẹ cô, một người phụ nữ quý phái và dịu dàng, cũng tiến đến, trìu mến nắm lấy tay con gái. "Hôm nay là ngày đặc biệt của con, Diệp Khanh. Hãy tận hưởng nó nhé."
Diệp Khanh gật đầu, cảm nhận được tình yêu thương bao la của gia đình. Dù cuộc sống có những khó khăn và thử thách riêng, cô vẫn luôn biết rằng mình không đơn độc
Bữa tiệc diễn ra trong không khí náo nhiệt và sang trọng. Những lời chúc tụng, những món quà đắt giá được trao tặng. Diệp Khanh cố gắng giữ nụ cười trên môi, lịch sự đáp lại từng lời hỏi han. Nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn cảm thấy một sự trống vắng khó tả.
Giữa những gương mặt xa lạ và quen thuộc, ánh mắt Diệp Khanh bất chợt dừng lại ở một góc khuất của khu vườn. Một người đàn ông cao ráo, với mái tóc đen hơi rối và đôi mắt trầm tĩnh đang đứng một mình dưới tán cây cổ thụ. Anh ta không tham gia vào sự ồn ào của bữa tiệc, dường như tách biệt khỏi tất cả.
Một cảm giác kỳ lạ chợt nảy sinh trong lòng Diệp Khanh. Cô chưa từng gặp người đàn ông này trước đây. Có điều gì đó ở anh ta, một vẻ cô độc nhưng lại đầy thu hút, khiến cô không thể rời mắt
Diệp Khanh khẽ nhíu mày, một chút tò mò và cả sự khó hiểu dâng lên trong lòng. Giữa khung cảnh náo nhiệt của bữa tiệc, sự hiện diện tĩnh lặng của người đàn ông dưới tán cây cổ thụ giống như một nốt trầm khác biệt trong bản nhạc du dương. Cô quyết định tiến lại gần hơn, không phải vì tò mò đơn thuần, mà bởi một thôi thúc khó lý giải
Khi Diệp Khanh đến gần, cô có thể nhìn rõ hơn những đường nét trên gương mặt anh. Đôi mắt sâu thẳm màu nâu sẫm ẩn chứa một nỗi buồn man mác, nhưng đồng thời cũng toát lên vẻ điềm tĩnh lạ thường. Anh mặc một bộ vest đen đơn giản nhưng lịch lãm, hoàn toàn không giống với những vị khách hào nhoáng khác trong bữa tiệc.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Khanh, người đàn ông ngước lên. Ánh mắt hai người chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tĩnh lặng đến nghẹt thở. Trong đôi mắt anh, Diệp Khanh không thấy sự thương hại hay tò mò mà cô thường gặp, mà là một sự đồng cảm sâu sắc, như thể anh hiểu được điều gì đó trong tâm hồn cô.
Một chút bối rối thoáng qua, Diệp Khanh khẽ mỉm cười xã giao.
"Chào anh. Tôi là An Diệp Khanh, chủ nhân của buổi tiệc hôm nay."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, phá vỡ sự im lặng bao trùm. Người đàn ông khẽ gật đầu, một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi.
"Chào cô An. Tôi là Lâm Phong." Giọng anh trầm ấm, dễ nghe.
"Anh là bạn của ai trong gia đình tôi sao? Tôi không nhớ đã gặp anh trước đây." Diệp Khanh thẳng thắn hỏi.
Lâm Phong khẽ lắc đầu. "Tôi là đối tác làm ăn của ông An. Hôm nay tôi đến để chúc mừng sinh nhật cô."
Cuộc trò chuyện giữa họ diễn ra ngắn gọn nhưng đầy ấn tượng. Diệp Khanh cảm nhận được sự chân thành và điềm đạm ở Lâm Phong. Anh không hề tỏ ra bối rối hay né tránh khi nhìn vào chiếc nạng bên cạnh cô, mà thay vào đó, ánh mắt anh luôn hướng về phía đôi mắt cô, như thể chỉ có tâm hồn cô mới quan trọng
Trong suốt buổi tiệc, Diệp Khanh thỉnh thoảng lại vô tình chạm phải ánh mắt của Lâm Phong. Mỗi lần như vậy, cô lại cảm thấy một sự xao động nhẹ nhàng trong tim, một cảm giác ấm áp và bình yên kỳ lạ.
Sau buổi tiệc sinh nhật, Diệp Khanh bất ngờ nhận được lời mời hợp tác từ công ty của Lâm Phong. Anh đề xuất một dự án nghệ thuật mà cô luôn ấp ủ, một lĩnh vực mà gia đình cô không mấy ủng hộ. Diệp Khanh nhận lời, không chỉ vì hứng thú với dự án, mà còn vì cô muốn hiểu thêm về người đàn ông bí ẩn này.
Trong quá trình làm việc chung, Diệp Khanh dần khám phá ra con người thật của Lâm Phong. Anh là một người đàn ông tài năng, có tầm nhìn sâu rộng và một trái tim ấm áp. Anh không bao giờ tỏ ra thương hại hay đặc biệt chú ý đến sự khiếm khuyết của cô. Thay vào đó, anh luôn tôn trọng ý kiến và khả năng của cô, coi cô là một cộng sự bình đẳng
Diệp Khanh cảm nhận được sự khác biệt trong cách Lâm Phong đối xử với mình so với những người đàn ông khác mà cô từng gặp. Anh không bị vẻ ngoài hào nhoáng hay gia thế của cô làm choáng ngợp, mà dường như nhìn thấu được tâm hồn nhạy cảm và mạnh mẽ ẩn sâu bên trong cô
Một buổi tối muộn sau giờ làm việc, khi cả hai đang cùng nhau xem lại bản thiết kế, Lâm Phong bất ngờ lên tiếng: "Diệp Khanh, tôi cảm thấy... cô là một người phụ nữ đặc biệt."
Gương mặt Diệp Khanh khẽ ửng hồng. Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp bày tỏ cảm xúc của mình.
"Tại sao anh lại nghĩ như vậy?" Cô khẽ hỏi, giọng có chút hồi hộp.
Lâm Phong nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chân thành. "Sự kiên cường, nghị lực và cả sự nhạy cảm mà tôi thấy ở cô... nó khiến tôi ngưỡng mộ. Cô không để khiếm khuyết của mình định nghĩa con người mình, mà ngược lại, cô biến nó thành một phần của vẻ đẹp độc đáo của cô."
Lời nói của Lâm Phong chạm đến những nơi sâu thẳm nhất trong trái tim Diệp Khanh. Lần đầu tiên, cô cảm thấy có người thực sự nhìn nhận và trân trọng con người cô, không phải vì gia thế hay vẻ bề ngoài, mà vì chính bản thân cô.
Thời gian trôi qua, tình cảm giữa Diệp Khanh và Lâm Phong ngày càng trở nên sâu đậm. Họ chia sẻ với nhau những ước mơ, những nỗi lo lắng và cả những vết sẹo trong tâm hồn. Lâm Phong không né tránh quá khứ của Diệp Khanh, mà nhẹ nhàng lắng nghe và an ủi cô. Anh giúp cô nhận ra rằng, chính những khó khăn và thử thách đã tôi luyện nên một An Diệp Khanh mạnh mẽ và kiêu hãnh như ngày hôm nay.
Một buổi tối lãng mạn, dưới ánh trăng dịu dàng, Lâm Phong nắm lấy tay Diệp Khanh và nói: "Diệp Khanh, có lẽ chúng ta đã gặp nhau không phải là một sự trùng hợp. Anh yêu em, yêu tất cả những gì thuộc về em."
Nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má Diệp Khanh. Cô chưa bao giờ dám mơ đến một tình yêu chân thành và sâu sắc như thế này. Cô đáp lại lời anh bằng một nụ cười rạng rỡ và một cái gật đầu khẽ.
Cuối cùng, An Diệp Khanh đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Không phải là một hạnh phúc hoàn hảo, không có những khó khăn và thử thách, nhưng là một hạnh phúc chân thật, được xây dựng trên sự thấu hiểu, tôn trọng và tình yêu thương vô điều kiện. Cô nhận ra rằng, đôi khi, những vết thương lại là nơi những bông hoa đẹp nhất nở rộ. Chiếc nạng không còn là biểu tượng của sự khiếm khuyết, mà là một phần của hành trình kiên cường, dẫn cô đến với một tình yêu đích thực.