Mùa hè năm ấy, Đà Lạt se lạnh lạ thường. Quang Anh đứng nép bên khung cửa kính của quán cà phê nhỏ nơi anh làm thêm, ánh mắt vô thức dõi theo từng làn sương trôi qua rặng thông. Anh không ngờ, chỉ một buổi chiều ấy thôi, khi Đức Duy – chàng trai với chiếc máy ảnh cổ và nụ cười nghiêng nắng bước vào – cuộc đời anh sẽ hoàn toàn thay đổi.
Duy không phải kiểu người dễ mở lòng, nhưng ánh mắt của Quang Anh đã khiến cậu dừng lại lâu hơn cần thiết. Họ trò chuyện lần đầu như thể đã quen từ kiếp trước. Những lần sau, Duy quay lại không chỉ để chụp ảnh, mà còn vì nụ cười ngại ngùng của Quang Anh sau quầy.
Dần dần, những cuộc gặp gỡ trở thành thói quen, rồi thành điều không thể thiếu. Họ cùng nhau lang thang giữa rừng thông, cùng nhau trốn những ngày mưa trong căn gác nhỏ. Và rồi, trong một buổi hoàng hôn rực lửa, Duy nhẹ nhàng nắm tay Quang Anh, hỏi nhỏ:
– Cậu có thể để tớ là nhà của cậu không?
Quang Anh mỉm cười, lần đầu tiên không né tránh ánh mắt ấy.
– Chỉ khi cậu cũng để tớ là nhà của cậu.