U.K - một người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo, luôn sống theo ý mình. Hắn bị ép phải kết hôn với France, một người dịu dàng, nhẫn nhịn và đầy tâm hồn nghệ sĩ. Với U.K & France chỉ là một món hàng trao đổi giữa hai gia đình quyền lực. Hắn không bao giờ nhìn cậu với ánh mắt của tình yêu, thậm chí còn đối xử với cậu một cách lạnh nhạt, coi thường.
France , dù đau đớn, vẫn chấp nhận số phận của mình, giữ trong lòng một tia hy vọng rằng thời gian có thể thay đổi U.K . Cậu âm thầm chăm sóc hắn, lặng lẽ ngắm hắn từ xa mỗi buổi sáng khi hắn chuẩn bị đi làm, và thường ngồi bên cửa sổ vẽ những bức tranh về Paris hoa lệ, nhưng lòng cậu chỉ tràn ngập nỗi cô đơn.
Thế nhưng, một đêm nọ, khi hắn vô tình phát hiện một bức tranh cậu vẽ — một bức họa Paris dưới mưa, với hình bóng hai người đang tay trong tay — hắn như chợt nhận ra điều gì đó. Hắn nhớ lại những lần cậu đứng dưới cửa, cầm ô chờ hắn về trong cơn mưa lạnh. Hắn nhớ lại những bữa ăn tối lặng lẽ nhưng ấm cúng mà cậu chuẩn bị cho hắn dù hắn chẳng mảy may để ý. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy trái tim mình rung động và đau nhói. Hắn nhận ra, chàng trai người pháp mà hắn luôn coi thường chính là người đã yêu thương và hy sinh cho hắn nhất.
Từ ngày đó, U.K bắt đầu thay đổi. Hắn cố gắng gần gũi France hơn, dù vụng về và xa cách. Nhưng France, vì quá tổn thương, lại giữ khoảng cách với hắn, sợ rằng mọi thứ chỉ là sự thương hại. U.K kiên trì, từng chút một, để France thấy rằng sự thay đổi của hắn là thật lòng.
Tuy nhiên, khi tình yêu giữa họ vừa chớm nở, định mệnh lại không ưu ái. Một ngày nọ, hắn nhận được tin France mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ còn sống được vài tháng. Hắn như sụp đổ, dành toàn bộ thời gian còn lại để chăm sóc cậu. Hai người cùng nhau đi dạo khắp Paris, France cười nhưng nước mắt luôn rơi, còn hắn thì ôm lấy cậu , hối hận vì đã bỏ lỡ biết bao cơ hội để yêu cậu đúng nghĩa.
Trong những giờ phút cuối cùng của France , cậu nắm tay U.K và nói: "Cảm ơn anh đã yêu em, dù muộn màng. Đừng dằn vặt bản thân, bởi em đã có những tháng ngày hạnh phúc nhất khi bên anh."
Tích..tắc !
Từng tiếng "tích... tắc" vang lên, mỗi nhịp trôi qua càng trở nên nặng nề hơn. Khi kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ đêm, tiếng chuông vang lên từ chiếc đồng hồ, từng hồi ngân dài. Tiếng chuông ấy như xé toạc không gian tĩnh lặng, đánh dấu giây phút cuối cùng. Hơi thở của cậu lặng dần theo tiếng chuông cuối, như một ngọn nến vừa lụi tắt trong cơn gió lạnh. Một giọt nước mắt cuối cùng lăn dài trên má cậu , nhưng trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ, như muốn an ủi người đàn ông đang ôm lấy mình trong nỗi đau không nói thành lời.
Trên đỉnh cao lộng lẫy của tháp Eiffel, ánh đèn vàng rực rỡ chiếu sáng cả một góc trời Paris. Nhưng đêm nay, bầu trời như đang gợn buồn cùng câu chuyện của cặp đôi. Những đám mây xám nặng nề phủ kín bầu trời, như đang tụ lại để sẻ chia nỗi đau, và từng giọt mưa rơi như nước mắt lặng lẽ của Paris.
Cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo mùi đất ẩm ướt từ những con đường lát đá bên dưới. Dòng sông Seine chảy lững lờ, ánh sáng từ những chiếc đèn đường lung linh phản chiếu trên mặt nước, nhưng tất cả đều mang một màu sắc nhạt nhòa, như một bức tranh bị nhuốm buồn.
Paris, thành phố của tình yêu, trong đêm nay lại trở thành nơi chứng nhân của mất mát. Dưới ánh sáng dịu dàng từ đỉnh tháp, mưa vẫn rơi, không ngừng, như muốn rửa trôi những giọt nước mắt của cả hai nhưng lại chỉ làm sâu thêm dấu ấn của nỗi đau khắc khoải.
Author : Sapphire._.Williams