U.K và France từng là hai mảnh ghép không hoàn hảo — nhưng lại không thể tách rời. Họ yêu nhau bằng tất cả đam mê và tổn thương, bằng những ánh nhìn cháy bỏng và những lặng thinh kéo dài như vực sâu. Nhưng cũng chính tình yêu ấy, theo năm tháng, đã trở thành một vết thương không thể lành, một cuộc giằng xé triền miên giữa giữ lại và buông tay.
Ban đầu, âm nhạc là nhịp cầu nối họ lại gần nhau.
U.K tìm thấy sự dịu dàng và an yên trong những bản nhạc mà France chơi, còn France cảm nhận được một thế giới bình lặng khi có người kia ngồi lặng lẽ lắng nghe. Họ từng tin rằng chỉ cần âm nhạc là đủ — rằng tình yêu họ sẽ mãi ngân vang như những giai điệu không bao giờ phai.
Nhưng rồi, tham vọng, ước mơ riêng, những khoảng lặng không được lấp đầy… dần phá vỡ sự hài hòa ấy. France khao khát theo đuổi sự nghiệp, muốn giai điệu của mình bay xa khỏi những góc phố Paris chật hẹp, chạm đến trái tim của thế giới. Trong khi đó, anh — U.K — chỉ muốn giữ cậu lại trong hiện tại, nắm lấy đôi tay ấy như nắm lấy hạnh phúc mong manh nhất cuộc đời. Anh sợ nếu buông, France sẽ rời đi mãi mãi.
Cãi vã nối tiếp cãi vã.
Anh trách cậu ngày càng xa cách, France thì tổn thương vì không được thấu hiểu. Những lời nói vô tình sắc như dao, những đêm im lặng đến nghẹt thở, đã bào mòn tình yêu từng ngỡ bất diệt ấy.
Rồi đến một ngày… giữa một trận tranh cãi tưởng như không hồi kết, France khẽ thốt:
" Có lẽ… chúng ta chỉ đang níu kéo những gì đã không còn nữa."
Không một lời đáp lại.
U.K chỉ đứng đó, như kẻ vừa bị xé toạc khỏi chính thế giới mình đang sống, nhìn France thu dọn đồ đạc, quay lưng bước đi. Và cứ thế… họ chia tay. Không ồn ào. Không nước mắt. Chỉ là khoảng trống kéo dài mãi mãi.
_____________
Paris chìm trong ánh đèn vàng nhạt, từng con phố rực rỡ nhưng chứa đầy cô đơn.
France ngồi một mình trước cây đàn piano trên sân khấu lớn, ngón tay lướt trên những phím đàn như thêu dệt nên linh hồn của chính cậu. Trong khoảnh khắc ấy, cậu trở về là chính mình — một nghệ sĩ sống trọn vẹn trong âm nhạc, trong thế giới riêng không ai có thể xâm phạm.
U.K ngồi nơi hàng ghế đầu, mắt dõi theo từng chuyển động nhỏ nhất của người kia. Trái tim anh trĩu nặng, như bị ghim chặt bởi hàng ngàn điều chưa bao giờ được nói. Đã bao lần France hỏi anh:
“Anh còn yêu em không ? ”
Mỗi lần là một vết cắt sâu thêm trong tim. Anh chưa bao giờ trả lời. Không phải vì không yêu, mà vì anh sợ. Sợ phải thừa nhận rằng tình yêu ấy đã trở nên mong manh giữa những mơ ước và thực tại, giữa lý tưởng và đời sống.
Bản nhạc lên đến cao trào — một lời tạm biệt không thốt ra, một bản tình ca cuối cùng cậu gửi đến anh.
Và rồi… định mệnh đã chờ sẵn.
Một âm thanh rạn vỡ xé ngang không gian.U.K bật dậy. Mọi thứ như chậm lại: ánh đèn sân khấu rung lắc, một sợi dây kim loại đứt gãy, chiếc đèn lớn đổ xuống như cơn ác mộng đổ ập.
France không do dự. Cậu lao tới, đẩy người nghệ sĩ violin bên cạnh ra khỏi vùng nguy hiểm.
Một cú va đập khô khốc. Tiếng đàn im bặt. Không gian chết lặng.
U.K lao lên sân khấu. Cậu nằm đó, giữa những mảnh vỡ hỗn độn, mỏng manh và im lặng như một bức tranh đang phai màu. Mái tóc vàng xõa dài, đôi môi trắng nhợt vẫn gắng gượng nở nụ cười khi thấy anh.
Anh ôm lấy cậu, run rẩy.
"France... Em ổn chứ…?"
Cậu chỉ khẽ thì thầm — từng lời mỏng như hơi thở cuối cùng của một bản nhạc đứt đoạn:
"U.K… U.K…"
Và rồi... im lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa thành phố rực rỡ và khán phòng đầy người, anh biết mình vừa đánh mất điều quan trọng nhất đời — người con trai anh yêu thương, nhưng chưa từng đủ can đảm để giữ lấy.
_____________
Paris vẫn sáng đèn. Nhưng với anh, thành phố này đã trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Người đã đi rồi, chỉ để lại khoảng trống không gì có thể lấp đầy. Sân khấu vẫn còn đó, cây đàn piano vẫn im lặng giữa ánh đèn mờ, nhưng âm nhạc thì đã vắng bóng.
U.K không thể chấp nhận thực tại. Anh lang thang qua từng con phố cậu từng bước qua, tìm lại dấu vết của người không còn nữa. Gió đêm lật nhẹ tấm bảng trước nhà hát, nơi tên France vẫn sáng đèn… nhưng đã mất đi ý nghĩa ban đầu.
Cho đến một ngày — anh trở lại sân khấu định mệnh.
Ngồi xuống bên cây đàn từng là linh hồn của người kia, anh đặt tay lên phím đàn lạnh ngắt. Không còn ai bên cạnh để ngân nga cùng anh, nhưng những giai điệu cậu để lại vẫn còn ở đó — sống động và đẹp đẽ như chính con người cậu.
Tiếng đàn vang lên, chầm chậm và dịu dàng, như một lời tiễn biệt cuối cùng. Như thể France vẫn đang mỉm cười đâu đó giữa những nốt nhạc, thì thầm với anh rằng:
“Em chưa từng biến mất. Em vẫn ở đây, trong từng thanh âm, trong từng nhịp đập trái tim anh.”
Khi bản nhạc chạm đến đoạn cuối, anh ngẩng đầu.Trên bầu trời Paris, những vì sao lấp lánh như những lời hứa chưa kịp nói.Và đâu đó, phía xa của thế giới, dường như cậu vẫn đang dõi theo — như một giấc mơ đẹp mà anh sẽ mang theo đến tận cuối đời.
__________________________
Tiếng đàn vụt tắt giữa đêm sâu, Paris rực sáng, lòng đượm sầu.
Em xa khuất với ước mơ dang dơ, để lại tôi một mình với nỗi đau
Bàn tay lặng lẽ trên phím cũ, Từng giai điệu vọng lời chưa trao.
Trong ánh sao mờ nơi trời rộng, em vẫn mỉm cười ở nơi nào?
____________________________
Author : Sapphire._.Williams