Mặc Nam – giám đốc trẻ tuổi của một công ty thiết kế danh tiếng – luôn khiến người khác phải ngưỡng mộ bởi tài năng, ngoại hình và gia thế. Người ta đồn rằng anh là người đàn ông trong mộng của bao cô gái, nhưng chưa một ai có thể chạm đến trái tim lạnh lùng ấy. Anh sống vì công việc, không tin vào tình yêu.
Cho đến khi Dĩ An – một cô sinh viên mới ra trường – xuất hiện.
Dĩ An đến công ty anh với tư cách thực tập sinh. Cô gái ấy mang trong mình sự ngây thơ, vui vẻ và một tâm hồn đầy nghệ thuật. Trong một lần tình cờ gặp nhau ở thang máy, cô đánh rơi tập thiết kế. Khi anh cúi xuống nhặt giúp, ánh mắt vô tình lướt qua những bản vẽ, một điều gì đó đã chạm vào nơi sâu nhất trong lòng anh.
Từ khoảnh khắc đó, Mặc Nam bắt đầu quan sát cô từ xa. Những ngày tháng trôi qua, anh dần bị cuốn vào thế giới đầy màu sắc của cô. Còn Dĩ An, sau khi được tham gia vào một dự án lớn – nơi cô phải làm việc cùng Mặc Nam, cô bắt đầu nhìn thấy phía sau vẻ ngoài nghiêm nghị là một người đàn ông ấm áp, tinh tế và đầy quan tâm. Cô bị anh chinh phục lúc nào chẳng hay.
Một buổi chiều mưa, anh tỏ tình với cô. Cô nhận lời. Tình yêu của họ nở rộ giữa văn phòng và những bản vẽ dang dở. Họ không chỉ là người yêu, mà còn là bạn đồng hành trong công việc, cùng nhau tạo ra những thiết kế khiến giới sáng tạo phải ngả mũ.
Hai năm.
Hạnh phúc tưởng chừng sẽ kéo dài mãi… cho đến ngày cô nói lời chia tay.
Không lý do, không nước mắt. Cô chỉ xin nghỉ việc và biến mất khỏi cuộc đời anh.
Mặc Nam đau đớn, tìm đủ mọi cách níu kéo, nhưng tất cả đều vô vọng. Anh không hiểu. Cô yêu anh mà. Anh cảm nhận được điều đó trong từng ánh mắt, từng nụ cười, từng lần tay cô siết lấy tay anh trong im lặng.
Không có Dĩ An, thế giới của Mặc Nam sụp đổ. Anh bỏ bê công việc, mất phương hướng. Mọi thứ trở nên vô nghĩa… cho đến khi một ngày, anh tìm thấy trong ngăn bàn cũ bản thiết kế chung mà hai người từng cùng làm. Anh chạm vào từng nét vẽ, như chạm vào ký ức.
Và anh quyết định: dù cô không còn bên anh nữa, anh vẫn sẽ hoàn thành nó – tác phẩm cuối cùng của cả hai.
Anh làm việc như điên. Một lần nữa trở thành người đàn ông cuồng công việc như trước khi gặp cô. Nhưng lần này, anh làm không phải để trốn tránh, mà để lưu giữ tình yêu ấy, để mọi người biết rằng đã từng có một Dĩ An bên đời anh – một người con gái tài năng và đáng nhớ.
Nhiều năm sau, khi tưởng rằng mọi thứ đã ngủ yên cùng thời gian, anh bất ngờ gặp lại một người bạn cũ của cô tại buổi triển lãm mà anh là khách mời danh dự. Người phụ nữ ấy bước đến, trên tay dắt theo một bé trai chừng bốn, năm tuổi. Đôi mắt đứa trẻ trong veo, hàng lông mày khẽ nhíu lại khi nhìn anh — một nét gì đó quen thuộc đến lạ thường khiến trái tim anh đập loạn.
Chưa kịp cất lời, người bạn ấy đã nghẹn ngào nói:
“Nam… Em có điều này phải nói với anh từ lâu. An không phải không còn yêu anh… Cô ấy rời đi vì biết mình không còn sống được bao lâu nữa.”
Cả thế giới như sụp đổ dưới chân anh. Anh chết lặng, bàn tay run lên, ánh mắt không rời khỏi đứa bé đang đứng cạnh cô ấy — đứa bé có đôi mắt của An, và nét mặt... quá giống anh.
“Đây là con trai anh,” người bạn tiếp lời, mắt hoe đỏ. “An đã giữ đứa trẻ lại, từ chối điều trị để con được chào đời… Cô ấy biết, nếu nói ra, anh sẽ chọn giữ cô lại. Nhưng cái giá phải trả là mất đi sinh mệnh này. Cô ấy không nỡ...”
Anh khuỵu xuống, nước mắt không ngừng rơi. Cả ngực như bị bóp nghẹt. Hóa ra, suốt những năm qua, anh không hề bị rời bỏ vì hết yêu, mà vì được yêu đến mức người con gái ấy chấp nhận rút lui khỏi cuộc đời anh — lặng lẽ và dũng cảm.
Đứa bé nhìn anh, ngập ngừng đưa tay ra:
“Chú… ơi?”
Anh ôm chầm lấy con, lần đầu tiên bật khóc như một đứa trẻ. Không phải vì mất đi, mà vì cuối cùng cũng hiểu ra — An chưa bao giờ rời bỏ anh… Cô chỉ đang trả lại cho anh một tình yêu trọn vẹn theo cách của riêng mình.
Đến cuối cùng, cô vẫn ích kỷ… và cũng là bao dung nhất.
Cô ra đi. Nhưng để lại cho anh mầm sống – một đứa bé là kết tinh tình yêu của hai người. Trong một lá thư được gửi đến muộn sau đó, cô viết:
Gửi anh – người em nợ một tình yêu trọn vẹn...
Nếu bức thư này đến tay anh, có lẽ em đã không còn cơ hội nói với anh bằng lời nữa rồi.
Em xin lỗi… vì đã ra đi đột ngột, vì đã rời xa anh mà không để lại một lời giải thích nào. Em biết mình rất tàn nhẫn, nhưng nếu cho em chọn lại… có lẽ em vẫn sẽ làm như vậy. Không phải vì em không còn yêu anh, mà là vì em yêu anh nhiều đến mức không muốn anh phải đối diện với điều tàn nhẫn nhất.
Anh có biết không, khi em biết mình mang trong người một mầm sống nhỏ bé của hai ta, em đã khóc rất nhiều. Em vui, hạnh phúc, rồi tuyệt vọng khi bác sĩ nói rằng muốn giữ con thì không thể cứu mẹ, mà nếu cứu mẹ… thì phải để con ra đi. Xác suất để em khỏi bệnh chỉ là 10%. Chỉ 10% thôi anh à… quá mong manh… và quá tàn khốc.
Em biết nếu em nói ra, anh sẽ chọn giữ em, anh sẽ ký giấy… để từ bỏ đứa bé ấy. Nhưng em không muốn điều đó xảy ra. Em không thể để anh phải sống suốt đời trong dằn vặt, phải mang trên vai gánh nặng của một quyết định giết chết hy vọng mong manh nhất – đứa con mà chúng ta từng ao ước.
Anh chưa từng mất ai cả, đúng không? Còn em… em đã từng. Mẹ em ra đi khi em còn quá nhỏ. Em đã chăm mẹ đến những ngày cuối cùng, nhìn bà yếu dần đi mà không làm gì được. Đó là nỗi ám ảnh theo em đến tận bây giờ. Em không muốn anh cũng phải như vậy. Em chỉ mất mẹ… nhưng nếu anh là người ở lại, anh sẽ mất cả em – người yêu anh, và đứa con – món quà lớn nhất em từng để lại. Anh sẽ phải sống với nỗi đau ấy… cả đời.
Nên, em chọn cách ra đi. Không nói, không níu kéo. Em muốn giữ cho anh ký ức đẹp nhất về em – là cô gái từng bên anh lúc rực rỡ nhất, là người cùng anh vẽ nên những giấc mơ, không phải là cô gái nằm trên giường bệnh, tiều tụy và yếu đuối.
Em xin lỗi… vì đã không cho anh cơ hội lựa chọn. Nhưng em tin, nếu yêu em, anh sẽ hiểu.
Và anh ơi…
Em không ra đi tay trắng đâu…
Em để lại cho anh một điều kỳ diệu – một đứa bé, là tình yêu còn sống của chúng ta. Dù em không được nhìn thấy con lớn lên, không được cùng anh bước tiếp những năm tháng phía sau, nhưng chỉ cần nhìn thấy con, em tin anh sẽ không còn cô đơn nữa.
Hãy sống tốt, chăm sóc con thay em. Hãy sống thay cả phần em chưa kịp đi hết.
Vì em biết, trong sâu thẳm trái tim mình… em đã yêu anh bằng tất cả những gì một người con gái có thể dành cho một người đàn ông.
Nợ anh một tình yêu trọn vẹn...
Nợ anh một đời bên nhau.
Nhưng xin anh… đừng nợ lại chính mình một cuộc sống hạnh phúc.
Dĩ An của anh
– luôn yêu anh, dù ở nơi nào...
Và từ giây phút ấy, Mặc Nam biết: tình yêu không bao giờ mất đi. Nó chỉ chuyển sang một hình thức khác – một đứa trẻ đang lớn lên với đôi mắt giống mẹ, và nụ cười giống cha.
Anh sẽ sống vì hai người. Và vì một tình yêu trọn vẹn – dù dang dở, nhưng vĩnh viễn không phai.