"Nam Phương Hoàng hậu và cuộc hội ngộ năm 2026"
-Chuyện giả tưởng về
Nam Phương Hoàng hậu-
Năm 2026. Việt Nam kỷ niệm 50 năm thống nhất đất nước và 100 năm ngày cưới của vua Bảo Đại – Nam Phương Hoàng hậu (1934–2026). Trong một sự kiện kỳ lạ, tại Bảo tàng Lịch sử Quốc gia, một người phụ nữ lạ xuất hiện — thanh tao, quý phái, nói bằng giọng Huế nhẹ như mây… và tự xưng là Nam Phương Hoàng hậu.
Đó là buổi sáng đầu xuân năm 2026, khi người dân Hà Nội đang nô nức đến tham quan triển lãm “Di sản Hoàng gia Việt Nam”, một người phụ nữ lạ mặc áo dài gấm màu ngà, đầu vấn khăn, tay đeo găng trắng, bước chậm rãi vào cổng Bảo tàng.
Bảo vệ tưởng bà là diễn viên, nhưng khi bà cất giọng:
“Ta là Nguyễn Hữu Thị Lan, từng là Hoàng hậu của Đại Nam…”
Tất cả lặng đi. Giọng nói ấy… uy nghiêm, trầm tĩnh, và như mang theo cả một thời đại đã mất.
Một hội nghị đặc biệt được tổ chức: “Phụ nữ Việt Nam – 100 năm chuyển mình”. Các khách mời gồm nữ doanh nhân, chính khách, nghệ sĩ, nhà giáo, người khuyết tật, mẹ đơn thân…
Nam Phương Hoàng hậu xuất hiện trên sân khấu. Không ánh đèn màu, không điện thoại thông minh – chỉ bà và những lời nói như thơ:
“Một thế kỷ trước, ta từng bị gọi là kẻ lãng mạn, là hoàng hậu chỉ biết thơm hoa…
Nhưng hôm nay, nhìn các con – ta thấy mình chưa từng cô độc.”
Bà lắng nghe từng câu chuyện:
• Một cô gái 23 tuổi khởi nghiệp công nghệ giáo dục ở Hà Nội.
• Một người mẹ ở miền Tây nuôi 3 con ăn học bằng bán vé số.
• Một nhà hoạt động xã hội người dân tộc Mông.
Bà nắm tay họ, và chỉ nói:
“Con đã vượt xa cả ta. Vượt xa mọi khái niệm mà triều đình xưa từng giam giữ nữ nhi.”
Bà từ chối vinh danh, từ chối truyền thông.
Chỉ yêu cầu được về Huế – đến chùa Từ Hiếu, nơi lưu giữ hồn thiêng các vua Nguyễn.
Trước mộ tổ tiên, bà thắp một nén hương, lặng lẽ cúi đầu:
“Triều đại đã lùi vào cổ sử, nhưng tình dân vẫn sống mãi.
Ta đi giữa thế giới mới, và lòng không hổ danh.
Cuối cùng, trong một buổi sáng, người ta thấy bà đứng trước gương cổ trong điện An Định – nơi xưa kia bà từng là cô dâu tuổi 20.
Bà cười dịu dàng, soi mình – không phải người phụ nữ 112 tuổi, mà là Nam Phương năm 1934, trong chiếc áo dài trắng tinh khôi.
“Đủ rồi, ta trở lại với thời gian. Các con, hãy tiếp tục viết nốt bản sử mà ta bỏ dở…”
Rồi bà biến mất như chưa từng đến.
Tại triển lãm cuối năm, người ta đặt một bức tượng bán thân mới: Nam Phương Hoàng hậu – Người trở về từ lịch sử.
Trên bia có khắc lời bà từng nói:
“Là phụ nữ, là người Việt, là ánh sáng giữa hoàng hôn – không cần ngai vàng mới đủ tôn nghiêm.”