Nhân vật chính : Aoyama Naru (青山 なる)
Người con gái với đôi mắt không bao giờ cười trọn vẹn.
______________________
Ngày nhỏ, Naru từng hỏi mẹ :
"Mẹ ơi, cảm xúc có màu không?"
Mẹ cô đáp rằng:
"Có chứ. Vui là màu vàng, buồn là màu xanh thẫm, giận dữ là đỏ, và bình yên là màu trong suốt."
Từ hôm đó, Naru bắt đầu viết nhật ký nhưng không phải bằng chữ mà là bằng màu sắc. Mỗi trang là một mảng màu không rõ hình thù, phản ánh cảm xúc trong ngày. Một ngày vàng nhạt vì được ăn món canh yêu thích. Một ngày xanh lam đậm vì bố lại không về. Một ngày đỏ thẫm khi bạn thân rời đi mà không nói lời tạm biệt.
______________________
Naru lớn lên, mang theo một chiếc sổ nhỏ, đặt tên là:
"Chuyến Tàu Màu Sắc".
Cô không viết nhật ký như người khác. Không kể lại ngày hôm nay có chuyện gì, chỉ chấm một mảng màu lên trang.
Dù ai nhìn vào cũng chỉ thấy vô nghĩa, với Naru, mỗi trang là một vết sẹo.
Cô sống im lặng, như người ngoài lề cuộc đời. Những người lướt qua cô, yêu thương cô, rời bỏ cô. Tất cả đều dừng lại một lúc ngắn ngủi tại trạm dừng cảm xúc mang tên Naru. Họ đến rồi đi, để lại một màu mới trong cuốn sổ.
______________________
Năm mười bảy tuổi, Naru yêu.
Một tình yêu yên lặng, như cơn mưa phùn giữa mùa đông.
Người con trai ấy – Takumi – không bao giờ hỏi vì sao Naru không bao giờ cười to, không bao giờ kể về gia đình, cũng không bao giờ giận khi cô đột nhiên im lặng.
Cô tặng Takumi một trang sổ – màu tím nhạt, loang lổ trắng.
"Đây là ngày em thấy trái tim mình đập vì ai đó."
Anh không hiểu hoàn toàn, nhưng anh vẫn giữ lại.
______________________
Takumi rời đi vào mùa xuân năm sau, trong một tai nạn bất ngờ.
Naru không khóc.
Cô chỉ ngồi lặng trong công viên, mở sổ, và dùng ngón tay vẽ một màu không tên - là hỗn độn của đen, xám, tím, và đỏ.
______________________
Nhiều năm sau, người ta kể về một cô gái kỳ lạ sống một mình trong căn phòng nhỏ có tường dán đầy màu sắc.
Họ bảo cô bị tâm thần.
Họ không biết rằng, mỗi mảng màu là một đoạn đời.
______________________
Ngày cuối cùng trong sổ, Naru viết dòng duy nhất:
"Có lẽ... Chuyến tàu cuối cùng của cảm xúc là nơi chẳng còn cảm xúc nào nữa."
Màu trên trang ấy là trắng hoàn toàn.
_____________________
13:07
- Chikafuji YuKi -