Tiết trời Hà Nội vào giữa tháng Mười hai se lạnh, đủ để người ta cảm thấy hơi run rẩy khi những cơn gió bấc thổi qua, nhưng cũng đủ dễ chịu để dạo quanh hồ Gươm mà không cần co ro trong những chiếc áo khoác dày cộp. Trên một con phố nhỏ gần khu phố cổ, trong căn nhà với giàn hoa giấy rực rỡ trước hiên, Việt Nam đang cặm cụi với mẻ cà phê rang xay mới. Mùi cà phê thơm lừng, quyện với chút hương hoa sữa còn vương vấn trong không khí, tạo nên một sự dễ chịu khó tả.
Việt Nam, với chiếc tạp dề quen thuộc, mái tóc đen mượt được buộc gọn gàng, khéo léo đổ những hạt cà phê đã rang vào máy xay. Anh luôn tỉ mỉ trong mọi việc, từ cách pha trà, chuẩn bị bữa ăn, cho đến việc sắp xếp lại những cuốn sách cũ trên giá. Cuộc sống của anh dường như trôi qua một cách êm đềm, đôi khi hơi tĩnh lặng, nhưng luôn đầy ắp những giá trị truyền thống và sự ấm áp.
Tiếng chuông cửa vang lên, kéo Việt Nam ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh lau vội tay vào tạp dề và ra mở cửa. Nụ cười của anh nở rộ khi nhìn thấy người đứng trước mặt: Cuba, với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh như nắng vùng Caribbean.
"Chào buổi sáng, Việt Nam!" Cuba cất tiếng, giọng nói ấm áp và tràn đầy năng lượng. Anh cầm trên tay một giỏ trái cây nhiệt đới tươi rói, những quả xoài chín vàng óng, những chùm chuối mọng nước và vài quả dứa gai góc nhưng thơm lừng. "Anh có mang chút quà từ quê nhà sang."
Việt Nam mỉm cười đón lấy giỏ trái cây. "Cảm ơn anh, Cuba. Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy." Anh mời Cuba vào nhà, nơi mùi cà phê giờ đã lan tỏa khắp không gian. "Anh mới rang mẻ cà phê mới, anh có muốn thử không?"
Cuba gật đầu lia lịa. "Tuyệt vời! Mùi thơm này khiến tôi nhớ đến những buổi sáng ở Havana. Cà phê của anh lúc nào cũng đặc biệt."
Họ cùng nhau ngồi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ trong bếp. Việt Nam pha hai ly cà phê đen sánh, rồi đặt lên bàn. Cuba nhấp một ngụm, mắt anh nhắm lại như đang thưởng thức một bản giao hưởng. "Tuyệt hảo! Hương vị đậm đà nhưng không hề gắt, có chút gì đó rất... Việt Nam."
Hai người trò chuyện đủ thứ chuyện. Cuba kể về những cơn mưa nhiệt đới ở quê anh, về những lễ hội sôi động và những điệu nhảy salsa cuồng nhiệt. Việt Nam thì kể về những thay đổi của Hà Nội, về những mùa hoa đặc trưng và những món ăn đường phố mà Cuba vẫn luôn yêu thích.
"Anh biết không, Việt Nam," Cuba nói, ánh mắt anh nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa bụi lất phất bay. "Đôi khi tôi cảm thấy cuộc sống của anh thật bình yên. Không phải lúc nào cũng ồn ào, vội vã như ở những thành phố lớn khác."
Việt Nam mỉm cười. "Có lẽ vậy. Mỗi người có một cách sống riêng mà. Tôi thích sự tĩnh lặng này. Nó giúp tôi suy nghĩ và cảm nhận mọi thứ rõ ràng hơn."
Cuba nhìn Việt Nam, nụ cười trên môi anh dịu đi. "Đó là một trong những điều tôi yêu thích ở anh."
Khoảnh khắc đó, không gian dường như ngưng đọng lại. Việt Nam cảm thấy má mình hơi nóng lên. Anh quay đi, giả vờ chỉnh lại ấm trà. Cuba thì vẫn nhìn anh, ánh mắt anh đầy vẻ dịu dàng.
Buổi chiều hôm đó, Cuba ở lại ăn cơm với Việt Nam. Việt Nam đã chuẩn bị một bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ hương vị truyền thống: canh chua cá lóc, thịt kho trứng và rau muống luộc dầm sấu. Cuba ăn một cách ngon lành, không ngừng khen ngợi tài nấu ăn của Việt Nam.
"Món thịt kho của anh ngon hơn cả mẹ tôi nấu," Cuba đùa, nhưng trong ánh mắt anh có một sự chân thành.
Việt Nam bật cười. "Anh cứ nói quá. Nhưng tôi vui vì anh thích."
Sau bữa ăn, họ cùng nhau rửa bát. Không khí trong bếp tràn ngập tiếng cười và những câu chuyện phiếm. Cuba đôi khi nghịch ngợm vẩy nước vào Việt Nam, khiến anh phải phì cười và "trả đũa" lại. Những khoảnh khắc giản dị ấy lại khiến tình cảm giữa họ thêm gắn kết.
Khi đêm xuống, Cuba phải về. Anh ôm Việt Nam một cái thật chặt. "Cảm ơn anh vì một ngày tuyệt vời, Việt Nam. Tôi cảm thấy như được trở về nhà vậy."
Việt Nam đáp lại cái ôm của Cuba. "Anh lại khách sáo rồi. Lúc nào anh cũng được chào đón ở đây mà."
Cuba rời đi, nhưng mùi hương cà phê và chút nắng nhiệt đới vẫn còn vương vấn trong căn nhà của Việt Nam. Việt Nam đứng một mình trong bếp, tay mân mê chiếc ly cà phê còn sót lại. Anh chợt nhận ra, sự hiện diện của Cuba không chỉ mang đến tiếng cười và sự sôi động, mà còn là một thứ cảm xúc ấm áp, dịu dàng len lỏi vào trái tim anh.
Ngày hôm sau, và những ngày sau nữa, Cuba vẫn thường xuyên ghé thăm Việt Nam. Anh mang đến những câu chuyện mới, những món quà nhỏ xinh, và cả những điệu nhạc Latin sôi động. Việt Nam thì luôn chuẩn bị những tách cà phê thơm lừng, những món ăn ngon và những câu chuyện về cuộc sống bình dị của anh.
Tình cảm của họ cứ thế lớn dần lên, tự nhiên như hơi thở, như những đóa hoa giấy nở rộ trước hiên nhà Việt Nam, hay như những hạt cà phê được rang xay mỗi sớm mai. Nó không cần những lời nói hoa mỹ hay những cử chỉ lãng mạn quá mức, mà chỉ cần sự quan tâm chân thành, sự thấu hiểu và sự ấm áp mà họ dành cho nhau.
Một buổi chiều mưa tầm tã, Cuba bất chợt xuất hiện trước cửa nhà Việt Nam, người anh ướt sũng. Việt Nam vội vàng đưa cho anh một chiếc khăn khô và pha một tách trà gừng nóng.
"Sao anh lại đi dưới mưa thế này?" Việt Nam hỏi, giọng đầy lo lắng.
Cuba nhìn anh, ánh mắt anh chứa đựng một sự dịu dàng sâu sắc. "Tôi chỉ muốn được ở bên anh thôi, Việt Nam. Tôi muốn biết, liệu anh có cảm thấy như tôi không? Cái cảm giác bình yên, ấm áp khi có anh bên cạnh?"
Việt Nam nhìn vào mắt Cuba. Anh không còn cảm thấy chút ngượng ngùng nào nữa. Thay vào đó, là một sự rung động mạnh mẽ trong tim. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má Cuba.
"Có," Việt Nam khẽ nói. "Tôi cũng vậy, Cuba. Anh là ánh nắng trong cuộc sống của tôi."
Cuba mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời sau cơn mưa. Anh nhẹ nhàng kéo Việt Nam vào một nụ hôn. Nụ hôn ấy không vồ vập, không mãnh liệt, mà nhẹ nhàng, ngọt ngào như hương cà phê buổi sớm, và ấm áp như vòng tay của những người thân yêu.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, nhưng trong căn nhà nhỏ ấm áp, một tình yêu đã chớm nở, giản dị nhưng bền chặt, như tình hữu nghị lâu đời giữa hai đất nước xa xôi mà lại gần gũi đến lạ kỳ. Hương cà phê vẫn thơm nồng, quyện cùng hương nắng từ vùng Caribbean, tạo nên một bản giao hưởng tình yêu dịu dàng và vĩnh cửu.