BỒ CÔNG ANH XÁM /// CHƯƠNG 1
Tác giả: Hươu Cao Cổ
Tuổi thơ mồ côi và tình thân
Việt Nam và Mặt Trận mồ côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ. Hai anh em nương tựa vào nhau mà sống, tình thân trở thành sợi dây duy nhất kết nối họ với thế giới. Mặt Trận, dù còn ít tuổi, đã sớm tỏ ra là một người anh mạnh mẽ và đầy trách nhiệm. Cậu luôn cố gắng bảo vệ và chăm sóc em gái mình, bù đắp phần nào sự thiếu thốn tình cảm.
Trong hoàn cảnh khó khăn đó, Phóng xuất hiện như một tia sáng ấm áp. Là anh họ của Mặt Trận, Phóng không chỉ là người thân mà còn là người bạn thân thiết nhất của cả hai anh em. Phóng bằng tuổi Mặt Trận, tính tình hoạt bát, thông minh và luôn tràn đầy năng lượng đôi khi là hơi tăng động. Sự có mặt của Phóng đã làm cho cuộc sống của Việt Nam và Mặt Trận trở nên tươi vui và ý nghĩa hơn.
❤️✨ Những kỷ niệm tuổi thơ
Những ngày tháng tuổi thơ của ba người bạn gắn liền với những trò chơi dân dã, những kỷ niệm khó quên.
Những trò chơi tinh nghịch: Cả ba thường rủ nhau ra đồng bắt cá, trộm xoài, chọc chó… Những trò chơi ấy không chỉ mang lại tiếng cười mà còn giúp họ khám phá thế giới xung quanh, rèn luyện sự nhanh nhẹn và tinh thần đồng đội.
"Mặt Trận, anh có thấy con cá rô nào không?" Việt Nam hỏi, mắt sáng rực khi nhìn xuống dòng nước.
"Chờ anh chút, anh đang rình con cá trê béo ngậy kia," Mặt Trận đáp, tay cầm cần câu tre.
"Để tớ giúp cậu," Phóng nói, rồi nhanh chóng lội xuống nước, dùng tay bắt cá.
" Mà tớ có thấy cái gì đâu?! Nước đục ngầu ra !" Phóng nheo mắt nói.
"Cậu cứ úp mặt xuống nước nhìn là sẽ thấy thôi..." Mặt Trận bình tĩnh nói.
"Ơ ?! Tớ có phải là nhái đâu mà úp mặt được?! Thằng này!!!"
Việt Nam cười thích thú bảo" Anh Trận ơi! Anh chia sẻ kinh nghiệm độc đáo thế?".
Mặt Trận lấy tay búng yêu vào tai Việt Nam, cười tươi nói:" chỉ là đùa thôi..."
Việt Nam và Phóng tụ lại thảo luận với nhau về kế hoạch chọc "hổ dữ" sau khi bàn bạc xong cả lém lỉnh cầm một nắm bùn ném vào gáy Mặt Trận-" AAA!!! GÌ VẬY?!?!".
" lêu lêu! Đuổi chúng tớ đi! Hổ con! Đố bắt được luôn! Hehe !" Phóng và Việt Nam khêu khích Mặt Trận rồi chạy thật nhanh về phía trước .
Mặt Trận không tức giận, anh chỉ cười nhẹ rồi vác cả nắm bùn đuổi theo Việt Nam và Phóng " Haha ! Đó sẽ cho các cậu biết tay ! Haha!"
Những đêm trăng trên cánh đồng: Vào những đêm trăng sáng, ba người lại rủ nhau ra cánh đồng chơi đùa. Họ bắt châu chấu, bắt ve sầu, bắt cua cá… Ánh trăng vàng dịu chiếu xuống những gương mặt trẻ thơ, tạo nên một khung cảnh thanh bình và lãng mạn.
"Nhìn kìa, có một con châu chấu to tướng," Phóng reo lên, tay chỉ về phía ngọn cỏ.
"Để em bắt nó," Việt Nam nói, rồi nhẹ nhàng tiến lại gần, chụp gọn con châu chấu.
"hai người trật tự đi! Châu chấu của tớ chạy hết rồi kìa!" Bỗng một con châu chấu nhảy vào áo Mặt Trận khiến Mặt Trận hoảng loạn ngã xuống bùn, anh cọc ngay, Phóng và Việt Nam cùng cười phá lên.
Mặt Trận nổi giận, ngồi lên bệ bê tông, thu mình lại, nói gắt gỏng:" tớ không chơi nữa đâu! Tớ ngã 5 lần rồi đấy! Đau lắm!"
Phóng khoác vai Mặt Trận đang cục súc hào hứng nói:" vui lên đi! Mặt cậu nhăn như khỉ rồi kìa! Ai mà chẳng có lúc xui ... hay là chúng mình cùng đi nướng châu chấu nhé!"
Mặt Trận vẫn cau có, "đi mà anh..."- Việt Nam cầm lấy tay Mặt Trận lay lay, năn nỉ, đôi mắt tròn xoe như mèo con.
Mặt Trận vẫn nhăn nhó nhưng rồi cũng thôi, cười nói vui vẻ:" ừ...!"
Việt Nam vui mừng kéo tay Mặt Trận:" tuyệt vời!!! Chúng ta cùng đi thôi!!!"
Những tâm sự dưới ánh trăng: Đêm xuống, ba người thường tụ tập dưới gốc đa cổ thụ đầu làng, tâm sự với nhau những điều thầm kín. Họ chia sẻ những ước mơ, những nỗi sợ hãi, những niềm vui và nỗi buồn. Ánh trăng dịu dàng như chứng kiến những lời hứa hẹn, những bí mật của tuổi thơ.
"Em ước sau này lớn lên sẽ trở thành bác sĩ," Việt Nam nói, mắt nhìn xa xăm. "Em muốn chữa bệnh cho mọi người."
"Ước mơ cao đẹp đó Việt Nam! Còn anh muốn trở thành một nhà văn," Phóng tiếp lời. "Tớ sẽ viết những câu chuyện thật hay để mọi người cùng đọc! còn cậu? Mặt Trận ?"
"...Tớ chỉ muốn được ở bên cạnh hai cậu mãi thôi," Mặt Trận nói, giọng trầm ấm. "Chúng ta sẽ luôn là bạn tốt của nhau."
Những đêm đọc truyện, vẽ vời: Tối đến, cả ba chui vào chăn, bật đèn đọc truyện tranh, vẽ vời, cắt dán giấy thủ công… Họ say sưa với những trò chơi của mình, quên đi những khó khăn của cuộc sống. Tiếng cười nói râm ran, ánh đèn leo lét tạo nên một không gian ấm cúng và tràn đầy tình yêu thương.
"Để tớ vẽ cho cậu một bức tranh thật đẹp," Phóng nói, tay cầm bút chì.
"Còn em sẽ cắt cho cậu một con cò bằng giấy," Việt Nam đáp, tay cầm kéo.
"...Chúng ta sẽ cùng nhau làm một ngôi nhà bằng giấy nhé," tuy Mặt Trận có chút rụt rè nhưng vẫn nói ra mong muốn của mình," ý tưởng hay đó anh ! Chúng ta cùng làm nhé!"-Việt Nam phấn khích nói, rồi cả ba cùng bắt tay vào làm...
Ghi chú từ tác giả:
Những kỷ niệm tuổi thơ đã trở thành hành trang quý giá, theo bước chân Việt Nam, Mặt Trận và Phóng trên con đường trưởng thành. Dù sau này mỗi người có một cuộc sống riêng, nhưng tình bạn của họ vẫn luôn bền chặt, gắn bó. Họ luôn nhớ về những ngày tháng tươi đẹp đã qua, những kỷ niệm khó quên đã cùng nhau tạo nên.❤️
Sau một buổi tối dài đầy hứng khởi, căn nhà nhỏ bằng giấy và bìa cát-tông cuối cùng cũng đã hoàn thành. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, ba đứa trẻ ngồi thụp xuống nhìn “kiệt tác” của mình với ánh mắt đầy tự hào, như thể vừa mới dựng nên một lâu đài cổ tích giữa thế giới thực tại.
"Xong rồi nè!" – Việt Nam reo lên, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Phóng thì vỗ tay không ngừng như thể một chiến thắng vang dội đã xảy ra. Cả ba người cùng nhau lật mở chiếc chăn cũ kỹ – thứ được chọn làm “mái nhà ấm áp” – để nhẹ nhàng phủ lên căn nhà giấy. Nhưng đúng lúc ấy, không hiểu sao Phóng lại vô tình vướng chân vào một góc chăn, khiến anh mất đà ngã uỵch một phát ngay lên người Mặt Trận và Việt Nam.
“Á Á Á——!!” – Tiếng la hét vang lên giữa một tràng cười khúc khích.
Cả ba nằm lăn ra đất, ôm bụng cười như chưa từng được cười. Giây phút ấy – giản đơn, ngắn ngủi – nhưng lại ấm áp như một cái ôm giữa mùa đông lạnh.
Khi tiếng cười lắng xuống, Việt Nam và Phóng nhanh chóng rút ra một chồng truyện tranh đã cũ, mép giấy sờn rách nhưng vẫn đầy hấp dẫn với những trang hình vẽ sinh động. Hai đứa trẻ to xác ríu rít như chim non, thì thầm bình luận, cười rúc rích vì những đoạn thoại hài hước. Việt Nam còn cố nhại giọng một nhân vật phản diện khiến Phóng bật ngửa cười.
Chỉ riêng Mặt Trận – như thường lệ – vẫn ngồi im lặng ở một góc, cặm cụi bên cuốn vở bài tập. Ánh sáng yếu ớt hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị của anh, đôi chân mày khẽ cau lại, tay vẫn ghi chép đều đặn. Dù xung quanh là tiếng cười đùa, Mặt Trận vẫn giữ vẻ bình tĩnh và lạnh lùng đến kỳ lạ như đang sống trong một thế giới tách biệt.
Việt Nam – nhận ra điều đó – nhẹ nhàng chống cằm, nhìn về phía anh trai mình. Cô bé nhíu mày, rồi bất chợt nảy ra một ý nghĩ tinh quái. Không nói không rằng, cô bò trườn như một con sâu bướm nhỏ, từng chút, từng chút một… lết lại gần Mặt Trận. Gương mặt cô bé hiện rõ vẻ tinh nghịch nhưng chân thành. Đến khi đã nằm sát cạnh, Việt Nam dùng ánh mắt tròn xoe, long lanh của mình nhìn thẳng vào mặt anh, rồi khẽ lay nhẹ tay áo anh:
"Anh ơi… sao anh cứ học mãi vậy? Anh thử nghỉ một chút và ra đây đọc truyện cùng với bọn em này! Cho đã mệt anh!"
Mặt Trận thoáng khựng lại. Tay anh khẽ run. Ánh mắt vẫn dán trên trang giấy, nhưng trái tim thì đã dao động từ những lời quan tâm mộc mạc mà chân thành kia. Có lẽ, anh cũng đang mệt – rất mệt – nhưng bản năng trách nhiệm và quá khứ bi kịch luôn bắt anh phải “mạnh mẽ”, phải “kiên cường” trước hai người này.
Phóng, lúc ấy, cũng lên tiếng. Giọng anh nhẹ như một lời thủ thỉ:
"Em cậu nói đúng đấy… Cậu cũng cần nghỉ ngơi mà, Trận."
Hai ánh mắt – một tròn xoe lấp lánh, một dịu dàng ấm áp – đang nhìn anh đầy chờ đợi. Mặt Trận ngẩng đầu lên, nhìn cả hai người như thể đang cân nhắc giữa "trách nhiệm" và "yêu thương". Một khoảng lặng trôi qua.
Rồi… anh mỉm cười.
Không phải nụ cười châm chọc hay gượng ép như mọi khi, mà là một nụ cười nhẹ nhõm, dịu dàng – như thể một tảng đá vừa rơi khỏi trái tim anh.
"Ừ… vậy thì cho anh nghỉ một chút vậy."
Anh khép vở, vươn vai rồi chậm rãi đi lại ngồi cạnh người em và người bạn của mình. Việt Nam lập tức kéo tay anh, dúi vào tay anh một cuốn truyện và reo lên:
"Anh đọc cái này đi! Vui lắm luôn!"
Cả ba cùng ngồi sát lại bên nhau, tiếng cười lại vang lên – lần này có cả giọng cười trầm ấm của Mặt Trận. Trang truyện cứ lật tiếp, lòng người thì nhẹ bẫng như gió thoảng. Trong căn nhà nhỏ bằng bìa cát-tông kia, họ không cần gì hơn: chỉ cần có nhau, và có tiếng cười cùng nhau, là đã đủ để thế giới ngoài kia lùi xa thêm một chút.
Bầu trời, khi nãy còn mênh mông sao, giờ đây đã khoác lên những đám mây âm u. Căn nhà giấy nhỏ xíu của ba người bạn nằm nép trong căn phòng ngủ của nhà Việt Nam và Mặt Trận như một tổ chim bé nhỏ trong một hốc cây.
Trong căn nhà ấy, tiếng cười đã tắt. Chỉ còn những hơi thở đều đặn, êm ấm.
Việt Nam – bé nhỏ, tay vẫn còn ôm chặt cuốn truyện – đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Mái tóc cô bé rối nhẹ, vài sợi vương lên gò má phập phồng theo từng nhịp thở còn Phóng với cái tướng ngủ có duyên là nằm gác chân lên cái gối đầu còn đầu thì ở dưới đất, không khí bình yên đến lạ.
Chỉ còn lại Mặt Trận – người duy nhất còn thức.
Anh ngồi tựa lưng vào một bên bức tường bìa cứng, ánh mắt không còn gắt gỏng, lạnh lùng hay căng thẳng như mọi ngày nữa. Mà dịu lại, trầm lắng, như một bậc cha anh đang lặng lẽ ngắm nhìn những đứa trẻ mà mình thương yêu nhất đời.
Một cơn gió lạnh luồn qua khe hở, làm mái chăn đắp phía trên khẽ bay phất phơ. Mặt Trận nhíu mày. Anh đứng dậy thật khẽ – đến mức chẳng phát ra tiếng động – rồi nhẹ nhàng kéo tấm chăn xuống, đắp lại cho hai người thân đang cuộn tròn vì lạnh.
Tay anh khựng lại vài giây khi đặt lên vai Việt Nam. Ánh mắt Mặt Trận mềm đi hẳn. Trong lòng anh chợt trào lên một nỗi xót xa lặng thầm – đứa trẻ này… đáng ra nên có một gia đình hạnh phúc và đầy đủ chứ không phải chỉ có mỗi mình và anh...
Mặt Trận cúi đầu, thì thầm, dù biết chẳng ai nghe thấy:
“Ngủ đi… hai thằng giặc…”
Anh vuốt nhẹ lên trán Việt Nam, chỉnh lại gối cho Phóng. Dưới ánh trăng lấp ló sau đám mây mỏng, Mặt Trận mới yên tâm mà nằm xuống từ từ chìm vào giấc ngủ nhưng chưa được mấy phút, Mặt Trận lại đột ngột trồm dạy , anh vội vàng đưa tay ra đặt lên mũi từng người kiểm tra hơi thở " hù~ hú hồn! May là vẫn còn sống!" Rồi lại ụp mặt xuống ngủ tiếp.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng xuyên qua khe hở của tấm bìa cứng, len lỏi chiếu vào khuôn mặt lấm lem của Việt Nam. Cô bé cựa mình, dụi mắt ngái ngủ, và... bật dậy như lò xo khi ánh mắt vô tình chạm vào chiếc đồng hồ đeo tay treo lủng lẳng bên chiếc cọc gỗ.
“Trời ơi!! MUỘN HỌC RỒI!!!” – cô hét lên.
Tiếng thét vang như sấm giữa căn nhà giấy yên tĩnh. Phóng và Mặt Trận cùng lúc giật mình bật dậy, tóc tai dựng đứng như bị điện giật.
“Gì đấy?! Động đất à?!” – Phóng vẫn còn mơ màng, chớp mắt nhìn quanh như chưa kịp nhận thức.
“Không phải! Muộn học rồi, mấy anh ơi!!!” – Việt Nam vội vàng lôi chiếc cặp đã nhàu nát vì bị đè cả đêm, luống cuống giũ giũ rồi đeo lên vai, vừa lôi vừa kéo hai ông tướng dậy.
Phóng quýnh quáng đến mức... mặc ngược áo. Cổ áo thì ngược ra sau, nhãn mác to đùng thì nằm chễm chệ trước ngực. Việt Nam vừa chạy vừa quay lại nhìn, phì cười đến muốn sặc:
“Anh Phóng ơi! Áo anh… ngược rồi!!!”
“Gì?! Kệ đi!!! Lẹ lên không chết với cô chủ nhiệm bây giờ!!!”
Ba người vội vã chui ra khỏi “tổ ấm” bìa giấy, mỗi người một cặp sách, tóc rối bù xù, mắt vẫn còn ngái ngủ. Phóng lôi chiếc xe đạp cũ ra – loại xe chỉ cần nhìn thôi cũng biết đã trải qua một đời oanh liệt.
“Lên nhanh!! Tớ chở!!” – Phóng hồ hởi nắm ghi-đông. Việt Nam ngồi lên trước, Mặt Trận thì trèo lên sau cùng với một vẻ mặt đầy lo lắng và nghi ngờ.
Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh... theo đúng nghĩa đen là “chuyển” – lắc lư, nghiêng ngả như thuyền lênh đênh giữa bão tố.
“ Phóng ơi... cái tay lái của cậu... có thể đi thẳng được không???” – Mặt Trận rít lên khi xe bất ngờ lạng qua một bên, suýt nữa lao vào bụi rậm.
“Đường nó cong chứ bộ!!! Thôi! Yên tâm đi cu! Tay lái của tớ lụa lắm! Tớ Chưa bao giờ ngã xe luôn nhá! ” – Phóng hét lại một cách đầy kiêu hãnh nhưng mồ hôi vẫn đổ ròng. Khiến Mặt Trận càng thêm đau tim.
Việt Nam víu áo của Phóng, quát nhẹ:" Anh lo mà lái đi! Không cần nhìn em cũng biết tay nghề của anh như nào rồi!"
Cả ba lảo đảo như đang đi cưỡi sóng trên con đường đến trường. Khi vừa đến cổng trường tiểu học nơi Việt Nam học, cú sốc cuối cùng giáng xuống: chiếc xe đạp loạng choạng, bánh xe mắc vào viên đá, và... ba người ngã chổng vó ra đường như một đống quần áo bị gió quật.
“Ái da…!” – Việt Nam ôm trán, lồm cồm ngồi dậy, phủi váy. Tuy vậy, cô vẫn không quên quay lại giơ tay tạm biệt đầy duyên dáng:
“Em vào trước nha! Hai người đi cẩn thận đấy!”
Chưa kịp dứt câu, Phóng đã leo lên xe và… đạp như bay đi mất, để mặc Mặt Trận còn đang lúi húi dựng cặp dưới đất.
“NÀY!!! TỚ CHƯA LÊN XE MÀ!!! THẰNG PHÓNG NÀY!!!” – Mặt Trận gào lên, nhưng đã muộn.
Anh chỉ kịp thấy bóng áo mặc ngược của Thành lao vút đi, để lại sau lưng một đám bụi và cục tức nghẹn trong cổ họng. Không còn cách nào khác, Mặt Trận bặm môi, xách cặp chạy đuổi theo như đi thi điền kinh còn không quên tạm biệt và chúc Việt Nam học hành vui vẻ.
Còn Việt Nam – sau khi quay lại nhìn cảnh tượng ấy, chỉ biết thở dài. Cánh cổng trường đã đóng lại.
Cô bé nhìn quanh, không còn lối nào vào. Một giây do dự – rồi Việt Nam leo lên hàng rào như một con sóc nhỏ, miệng lẩm bẩm:
“Thôi thì… trễ còn hơn không…”
Sau cú leo rào “bá đạo”, Việt Nam đáp đất nhẹ như mèo, phủi phủi hai bàn tay rồi khẽ hé cửa lớp học. Từ bên trong vọng ra tiếng giảng bài đều đều của cô giáo chủ nhiệm, cùng tiếng lật sách và lạo xạo viết bút chì.
Việt Nam rón rén thò đầu nhìn vào — và đúng như cô lo sợ, cô giáo đang đứng trên bục giảng, giảng say sưa về phân số và phép chia. Cả lớp im phăng phắc như đang tham gia nghi thức thiêng liêng nào đó.
“Chết rồi… giờ mà chui vào là đi đời với cô…” – Việt Nam thì thầm, mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán.
Nhưng rồi... ánh mắt cô bé chạm phải hội bạn thân thiết đang ngồi gần cửa sổ: con Thảo, thằng Quân và thằng Đức – bộ ba phá làng phá xóm của lớp.
Việt Nam nháy mắt ra hiệu cầu cứu khẩn cấp " giúp tao ! Chúng mày ơi!!!" Cô thì thầm.
Mất một giây để lũ bạn hiểu chuyện. Một kế hoạch “giải cứu công chúa” được thiết lập tức thời.
Thằng Đức bất ngờ giơ tay thật cao:
“Cô ơi! Cô ơi!! Em có câu hỏi thắc mắc về bài tập hôm qua ạ!”
Cô giáo khựng lại, quay xuống:
“Em thắc mắc gì nào?”
Ngay lập tức, Thảo và Quân hùa theo bằng một loạt câu hỏi ngớ ngẩn, kéo dài thời gian như thể đang thi đua phát biểu.
“Cô ơi! Cô viết lại đề giúp em được không ạ?”
“Cô ơi! Cái số 3 này chia được cho 0 không cô?”
“Cô ơi! Hôm qua em quên vở bài tập, hôm nay nộp được không ạ?”
Không khí lớp đột nhiên náo loạn, còn cô giáo thì hoa mắt chóng mặt vì bị bắn phá từ ba hướng.
Ngay khoảnh khắc đó, Việt Nam bỗng nhiên xuất hiện như một ninja. Cô bò sát đất, lướt nhanh như thằn lằn qua dãy bàn cuối, hai tay đỡ cặp, chân luồn qua từng khe hẹp giữa các bàn ghế.
Mấy đứa bạn khác nhìn thấy thì há hốc mồm hoặc cắn tay nhịn cười đến đỏ mặt. Một đứa còn suýt bật ra tiếng “con sâu bướm bò kìa!!”
Việt Nam trườn qua ba dãy bàn, né được ánh mắt của cô giáo trong gang tấc, cuối cùng lật người lên như vận động viên nhào lộn, ngồi giả vờ ngoan ngoãn mở sách ra học như chưa có gì xảy ra.
Vài giây sau, cô giáo quay lại nhìn lớp:
“Lạ thật… vừa nãy còn thiếu một đứa…”
Việt Nam ngồi thẳng lưng, mắt nhìn bảng, tay ghi lia lịa vào vở, gương mặt thánh thiện như thiên thần.
“Việt Nam, em mới vào lớp hả?”
“Dạ… không ạ. Em ngồi đây từ đầu mà cô!” – Việt Nam mỉm cười vô tội.
Cô giáo nheo mắt nhìn… rồi lắc đầu thở dài:
“ Thế sao cô không biết nhỉ? Ừm...Chắc cô hoa mắt… mắt cô dọa này cũng kém đi rồi...”
Lũ bạn phía sau thì che miệng cười nắc nẻ, còn Việt Nam thở phào nhẹ nhõm, trong bụng thầm nghĩ:
“Lần sau phải đặt báo thức ba cái… chứ không tim em chịu không nổi…”
Sau một pha đạp xe suýt nữa thành tai nạn quốc gia, Phóng cuối cùng cũng dừng xe lại trước cổng trường mình. Trên yên sau, Mặt Trận vẫn còn ôm bụng thở hồng hộc vì... chạy theo gần 300m.
Cả hai thở không ra hơi, tóc tai dựng ngược như vừa thoát khỏi cơn bão, áo quần nhăn nheo, đầu tóc rối như ổ quạ. Phóng thì vẫn mặc chiếc áo ngược đầy nghệ thuật mà chưa hề phát hiện ra.
“Cậu… cậu chạy như ma đuổi vậy… bỏ tớ lại đằng sau là sao hả?!” – Mặt Trận gầm gừ, mặt đỏ bừng vì tức và vì mệt.
Phóng vừa thở vừa chối:
“Tại cậu chậm như rùa ấy chứ… ai bảo không nhảy lên xe cho nhanh…”
“Vì cậu không thèm đợi tớ!!!”
Hai đứa gầm gừ qua lại cho tới khi...
“EHEM.”
Một giọng nói rất quen thuộc và rất đáng sợ vang lên sau lưng.
Hai ông tướng đứng sững lại như bị hóa đá.
Từ trong lớp học, cô giáo chủ nhiệm – với ánh mắt sắc như dao cạo – đang khoanh tay nhìn ra. Sau lưng cô là cả lớp đang im phăng phắc như nín thở theo dõi.
“ Phóng ? Mặt Trận? Hai em nghĩ đây là giờ nào rồi mà còn đứng đây ngó nghiêng? Tự nhiên quá nhỉ?” – cô giáo nhẹ nhàng… nhưng không hề hiền.
Phóng và Mặt Trận nuốt nước bọt đánh ực, rồi rón rén bước tới cửa lớp, cười trừ như hai học sinh mẫu mực hối lỗi.
“Dạ… tụi em… có chút trục trặc về phương tiện ạ…” – Phóng lắp bắp.
“Trục trặc cái áo mặc ngược phải không?” – cô giáo liếc nhìn chiếc áo của Phóng, khiến cả lớp nổ ra một tràng cười nghẹn.
“Còn em, Mặt Trận? Em cũng có trục trặc gì không?”
“Dạ… em trục trặc… bạn đồng hành ạ…” – Mặt Trận nói nhỏ, mắt liếc sang Phóng đầy tức tối.
“Ra ngoài Đứng !!!Cho tỉnh ngủ !”
Không đợi cô nói lần hai, cả hai cúi gằm mặt như hai con mèo mắc mưa, lầm lũi lui ra đứng ngoài hành lang, trong tiếng cười khúc khích của lớp học.
Ngoài hành lang, Phóng bực bội thì thầm:
“Tại cậu mà bị đuổi ra đứng thế này đấy!”
Mặt Trận quay phắt sang:
“Cậu đạp xe như điên! Tớ suýt gãy cổ rồi còn chưa tính sổ!”
Phóng cãi lại:
“Còn hơn cậu… leo lên xe cũng chậm như ông già!”
“CẬU MỚI LÀ ÔNG GIÀ!!!”
Thế là hai ông tướng lì mặt nhau đứng dựa tường, vẫn không ngừng thì thầm cãi cọ, trong khi cô giáo bên trong tiếp tục giảng bài như không có chuyện gì, và đám bạn trong lớp thì thỉnh thoảng lại quay ra… cười ngất.
Cô giáo đột ngột thò đầu ra từ cửa sổ, giọng đanh thép:" hai anh có đứng yên không thì bảo nào? Hay để tôi cho nghỉ ở nhà mà cãi nhau?"
Hai ông bạn trời đánh im lặng không dám nói gì nữa chỉ dùng ánh mắt để phán xét , chọc ghẹo nhau ...
--- Trời nắng chang chang, hai ông tướng vẫn bị phạt đứng ngoài hành lang như hai bức tượng “biết thở”.
Mặt Trận đứng nghiêm chỉnh, tay khoanh lại trước ngực, mặt nghiêm túc như học sinh gương mẫu… cho đến khi Phóng đứng cạnh bắt đầu lén lút giơ chân đạp nhẹ vào chân Mặt Trận.
“Bộp.”
Mặt Trận liếc xéo sang, môi mím chặt.
Phóng giả vờ như không có gì xảy ra, mắt vẫn nhìn thẳng vào lớp, tay anh vẫn đút túi quần… nhưng khóe miệng thì đang nhếch lên đầy ranh mãnh.
“Bộp.”
Lần hai. Mặt Trận cứng người.
“Bộp.”
Lần ba. Một đường gân bắt đầu nổi lên bên thái dương Mặt Trận.
“Bộp bộp bộp…”
“ Phóng…” – Mặt Trận nghiến răng, vẫn cố giữ hình tượng, nhưng giọng của anh lúc này thì sắc bén hơn.
“Ơ? Tớ có làm gì đâu?” – Phóng nhe răng cười, anh còn không quên đạp thêm cái nữa như thêm dầu vào lửa.
Nhưng Mặt Trận không phản ứng. Không chửi. Không rống. Không đạp lại.
Phóng tưởng đối phương đầu hàng nên hí hửng lắm.
Rồi...
“BỘP—ÁÁÁÁÁÁÁÁÁA—!!!”
Phóng hét lên, anh giật chân về như bị điện giật.
Trên ống chân trần của anh, một vệt bút bi xanh lè kéo dài từ đầu gối xuống tận mắt cá, đẹp như tranh vẽ. Và thủ phạm – Mặt Trận – vẫn đứng đó, tay cầm cây bút bi vừa gây án, nét mặt bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“CẬU… CẬU VẼ GÌ TRÊN CHÂN TỚ VẬY HẢ?!” – Phóng nghiến răng, anh nhìn xuống cái chân giờ như có hình xăm tạm thời.
“Ghi lại bằng chứng hành hạ bạn cùng lớp thôi.” – Mặt Trận lạnh lùng đáp, còn huýt sáo một tiếng điệu nghệ.
“CẬU… ĐỒ… TỚ KHÔNG THÈM CHƠI VỚI CẬU NỮA!!!” – Phóng quay ngoắt mặt đi, xụ mặt dỗi y như một đứa trẻ mẫu giáo.
Mặt Trận cũng cau mày, quay mặt đi :" Không chơi thì thôi... Ai bảo cứ dai như đỉa vậy ...."
Cả hai im lặng một lúc… rồi cùng quay ra nhìn nhau, không chịu nổi, rồi phì cười.
Chính vào lúc đó, cô giáo chủ nhiệm mở cửa lớp bước ra, khoanh tay nhìn cả hai.
“Thấy đủ chưa? Chơi đủ chưa? Muốn tôi dọn luôn cho hai anh cái ghế ngồi ngoài đây đến hết học kỳ không?”
Cả hai lập tức đứng nghiêm, đồng thanh:
“Dạ! Không ạ! Bọn em xin lỗi ạ!”
Cô giáo thở dài:
“Thôi, vào lớp đi. Nhưng lát nữa nộp cho tôi bản kiểm điểm! Hai bản.”
“Dạaaa…” – Phóng và Mặt Trận đồng thanh, chạy vội vào lớp như chim sổ lồng, Phóng còn liếc xuống chân rồi càu nhàu nhỏ nhỏ: “Vết này chắc phải ba hôm mới hết…”
Còn Mặt Trận vẫn chẳng nói gì , cũng chẳng để ý, nhưng anh không hay biết Phóng đã giấu sẵn cây bút bi đằng sau lưng, miệng Phóng mím lại kiềm chế cười — rõ ràng là sắp có một trận chiến khốc liệt xảy ra.
Tiếng trống tan học vừa vang lên, cả lớp còn chưa kịp cất sách vở thì lớp trưởng – cậu bạn cao gầy, nghiêm nghị và có ánh mắt sâu thẳm – đã đứng dậy, giọng dõng dạc vang lên:
“Các bạn, tất cả tụ họp lại bàn tớ một lát, cả lớp – không trừ ai!”
Không ai hỏi tại sao. Cả lớp nhanh chóng kéo ghế, rời chỗ ngồi, tụ lại quanh bàn lớp trưởng, tạo thành một vòng tròn gần như kín. Đứa nào cũng như linh cảm được điều gì đó quan trọng sắp xảy ra.
Lớp trưởng đứng giữa, khoác lên dáng vẻ trưởng thành hơn tuổi rất nhiều. Cậu nghiêm túc nhìn từng gương mặt quen thuộc, rồi cất lời – không như mọi lần nhắc nhở nội quy, lần này, giọng nói ấy ấm và chậm, nhưng chứa đầy xúc động:
“Các bạn, hôm nay tớ không chỉ muốn nói chuyện lớp nữa... Mà là chuyện lớn hơn – chuyện đất nước mình đang trải qua.”
Không gian trở nên lặng như tờ. Chỉ còn tiếng quạt trần kẽo kẹt trên đầu, và tiếng ve mùa hè rì rào phía ngoài cửa sổ.
“Các bạn có biết,” – cậu nói, tay siết chặt lấy chiếc cặp da cũ – “... ngoài kia, có bao nhiêu người như bố tớ... đang nằm lại nơi rừng sâu, nơi biên giới. Họ không kịp nói một lời tạm biệt. Không kịp hứa quay về. Chỉ vì muốn giữ lấy từng tấc đất cho chúng ta được ngồi đây, học hành, cười nói…”
Một bạn nữ phía sau khẽ lấy tay áo chấm nước mắt. Còn Mặt Trận, vốn là người ít biểu lộ cảm xúc, lúc này lại nhìn chằm chằm xuống mặt bàn, hai tay nắm lại run nhẹ. Cạnh bên, Phóng cắn chặt môi dưới, vết bút bi lem nhem trên chân vẫn còn đó, nhưng ánh mắt lại khác – không còn cợt nhả, mà đỏ hoe, lặng lẽ.
Lớp trưởng tiếp tục:
“Tớ đã mất bố từ khi còn rất nhỏ. Nhưng tớ chưa bao giờ trách ông ấy. Tớ tự hào. Tớ biết... dù ông không còn, ước mơ của ông vẫn còn sống trong lòng tớ: một đất nước không còn chiến tranh, không còn máu, không còn tiếng khóc của trẻ con mất cha, người vợ mất chồng… Tớ tin rằng chúng ta – những người trẻ – có thể biến điều đó thành sự thật.”
Cả lớp im phăng phắc. Không ai nói, không ai động. Nhưng ánh mắt ai nấy đều đỏ hoe.
“Và không chỉ lớp mình đâu…” – lớp trưởng hít một hơi sâu, rồi mỉm cười, giọng nhẹ đi – “... cả trường đã thống nhất cùng nhau thực hiện một việc lớn. Một hành động ý nghĩa hơn bất kỳ bài học nào trong sách vở.”
Đám đông bắt đầu rì rầm, thắc mắc. Cô bạn lớp phó hậu cần háo hức:
“Là gì vậy lớp trưởng? Đừng làm tim tớ hồi hộp chứ!”
Lớp trưởng cười – nụ cười thật hiền, rồi từ trong cặp rút ra một xấp giấy trắng tinh, có in sẵn mẫu đơn.
“Tuyển quân.”
Cả lớp như nín thở.
“Chúng ta – lớp mình – sẽ tình nguyện nhập ngũ. Cùng nhau. Không ai bị bỏ lại. Không ai đơn độc.”
Một khoảnh khắc yên lặng sâu thẳm bao trùm căn phòng. Rồi như một ngọn lửa bén rơm khô, cả lớp bùng lên tiếng hò reo. Những bàn tay vỗ vào nhau, những ánh mắt rực lửa. Cả con gái lẫn con trai, không ai do dự. Tất cả đều như đã sẵn sàng.
“Cho tớ một tờ!”
" Tớ nữa!”
“Tớ hai tờ – ký một, giữ một!”
Trong lúc đó, Phóng và Mặt Trận lao vào giành nhau đúng một tờ giấy lớp trưởng vừa phát ra.
“Đưa đây! Tớ lấy trước!”
“Cậu đứng sau tớ mà! Tránh ra coi!”
“Không! Tớ đọc trước! Cậu đọc chậm lắm!”
Hai đứa giằng co qua lại, tờ giấy rung lên bần bật, suýt thì rách làm đôi, khiến lớp trưởng phải bật cười mà nhắc:
“Ê, mấy ông, còn cả xấp mà, tranh nhau chi vậy?”
Mặt Trận vừa nhận tờ phiếu chính thức thì mắt đã nhìn vào dòng chữ “Tự nguyện đăng ký tham gia kháng chiến vì tổ quốc”. Tay anh khẽ run. Trái tim anh đập nhanh. Bỗng dưng... một cảm xúc rất lạ trào dâng. Không phải là nỗi sợ. Mà là một niềm tin – sâu sắc và chắc chắn – rằng mình đang bước về phía điều đúng đắn.
Còn Phóng, dù vẫn cau mày vì bị quệt bút bi từ tiết trước, nhưng cũng mím môi, gật đầu chắc nịch:
“Đi, thì đi. Cả lớp mình cùng đi. Không ai bỏ ai.”
Sau buổi họp lớp đầy xúc động, khi sân trường đã vắng dần tiếng bước chân và râm ran tiếng ve mùa hạ, Phóng lững thững bước đến cạnh lớp trưởng, tay vẫn cầm tờ phiếu đăng ký còn mới nguyên.
“Ê... cho tớ hỏi chút được không?” – Phóng gãi đầu, giọng không còn cợt nhả như thường ngày.
Lớp trưởng vẫn đứng đó, gió thổi tung mấy lọn tóc mái. Cậu quay sang, ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm đạm nhưng giờ nhuốm thêm chút nghiêm trang.
“Chuyện gì vậy?”
“Chuyện nhập ngũ ấy… Cậu có... hỏi ý kiến người nhà chưa?”
Lớp trưởng khựng lại một chút, rồi khẽ mỉm cười – nụ cười thoáng buồn:
“Không cần hỏi. Mẹ tớ hiểu. Mẹ biết nếu giữ tớ lại, tớ cũng không ở yên được. Tớ muốn làm điều gì đó cho bố... cho mẹ... và cho chính tớ.”
Phóng im lặng.
Một cơn gió thổi ngang sân trường. Lá bàng khô bay lăn lóc trên nền gạch đỏ hoe nắng.
“Còn cậu?” – lớp trưởng hỏi lại, giọng trầm hơn – “Người nhà cậu... thì sao?”
Phóng cúi đầu, nhìn vào tờ phiếu trên tay như nhìn vào một câu hỏi chưa có lời giải. “Chắc... tớ sẽ nói dần dần. Nhà tớ không thích mấy chuyện này. Nhưng mà... nếu không ai đi, ai bảo vệ đất nước đây?” – rồi cậu nhìn lên, cười nhẹ – “...Với lại, Mặt Trận đi thì tớ đi! Không bỏ nó một mình.”
Cách đó không xa, Mặt Trận đứng lặng bên một bồn cây, tờ phiếu trong tay hơi nhăn lại vì bị siết quá chặt. Anh không nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Phóng và lớp trưởng, nhưng ánh mắt anh vẫn dán chặt vào từng dòng chữ trên tờ giấy.
“Tình nguyện tham gia nhập ngũ...”
Từng chữ như in hằn trong đầu.
Trái tim Mặt Trận lúc này không còn là một mớ hỗn độn của những phản xạ bản năng – mà là một cuộc chiến âm thầm giữa lý trí và cảm xúc.
Anh nghĩ đến Việt Nam – cô em gái hoạt bát, bướng bỉnh hay nghịch ngợm, lúc nào cũng đi phía sau anh với cái cặp lủng lẳng và nụ cười rạng rỡ.
" Mình có lỡ bỏ con bé ở nhà không..."
Ý nghĩ ấy cứ vang vọng trong tâm trí anh.
“Mặt Trận! Về thôi!” – giọng Phóng vang lên phía sau, kéo anh ra khỏi mớ suy nghĩ rối bời.
Anh ngẩng lên, ánh nắng chiều xiên ngang qua mắt, khiến đôi đồng tử màu nâu sẫm ánh lên một vẻ lo âu chưa từng thấy.
Phóng bước lại, đặt tay lên vai anh, mỉm cười:
" Chúng ta đi về thôi! ”
Mặt Trận gật khẽ, không nói gì, rồi hai người cùng cười nói vui vẻ rời khỏi trường.
Ghi chú của tác giả:"Trong một thoáng, tiếng ve vẫn râm ran, nhưng tiếng trái tim của cả một thế hệ học trò yêu nước như vang lên cùng nhịp. Nhịp đập của niềm tự hào, của lời thề thầm lặng, và của một tương lai đang chờ đón họ – trên chiến trường, không phải với súng đạn thù hằn, mà với lý tưởng lớn và khát vọng hòa bình".
Ngoài cổng trường, một bóng dáng nhỏ xíu đang đứng khoanh tay, cặp sách để dưới đất, gương mặt hầm hầm như một bà cụ non. Việt Nam.
“HAI ANH LẠI BỊ MỜI LÊN PHÒNG HỘI ĐỒNG UỐNG NƯỚC CHÈ À?!” – cô nàng gắt nhẹ, giọng pha chút lo lắng – “Mà sao lâu vậy? Em đứng chờ dài cả cổ!”
Mặt Trận định mở miệng nói sự thật, nhưng chỉ mới “Ừ thì…” được một tiếng thì Phóng đã huých nhẹ khuỷu tay vô hông anh, mắt liếc liếc cảnh cáo.
Phóng liền cười toe:
“À, thầy cô giữ tụi anh lại... mời uống chè thiệt mà. Có bánh luôn đó! Mà tụi anh sợ bị trúng gió chè nên ra trễ thôi.”
Việt Nam khoanh tay, cô híp mắt nghi ngờ:
“Chè gì mà lâu như cơm tù vậy trời…”
Phóng nhanh trí gãi đầu:
“Thì... chè đặc quá, phải thổi kỹ!”
Mặt Trận thở dài bất lực, còn Việt Nam, cô cuối cùng cũng bật cười khúc khích, nỗi lo dịu xuống trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
Ba người chen nhau trên một chiếc xe đạp cà tàng. Phóng đạp, Việt Nam ngồi phía trước, còn Mặt Trận thì ngồi sau giữ cặp. Tiếng cười đùa vang lên suốt con đường về, những trò chọc phá vặt vãnh, những câu trách yêu, ánh nắng chiều vàng óng chiếu qua từng hàng cây xanh rì.
Nhưng trong lòng Mặt Trận vẫn có một khoảng trống lặng thầm. Dưới nụ cười nhếch môi quen thuộc là một vết cắt sâu đang rỉ máu – nỗi sợ về một tương lai không chắc chắn, và trách nhiệm đè nặng lên vai.
Tờ phiếu trong cặp, như một lời gọi mời vừa thiêng liêng vừa đáng sợ.
Anh không sợ chết. Nhưng anh sợ... để lại người thân phía sau.
Gió chiều thổi qua, mát lạnh.
Chiếc xe đạp cứ thế lăn bánh, đưa ba tâm hồn về phía trước .
Phóng chợt ngước đầu lại hỏi Mặt Trận:" À đấy! Trận Đụt ơi! Cậu đã viết bảng kiểm điểm nộp cho cô chưa đấy!?"
Mặt Trận vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ vu vơ, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Phóng.
"Thằng điếc này! Mặt đần thối ra vậy!" - Phóng bực bội thét lên.
Mặt Trận mới giật mình tỉnh ngộ, vội vàng đáp:" à! Ờ - chưa! Tớ chưa viết!"
Phóng méo mặt:" rồi tớ cũng chưa viết luôn... kiểu gì ngày mai hai đứa cũng bị ăn chửi mà ~ đúng là tại-"
Mặt Trận gằn giọng:" tại cậu chứ ai ?! Giờ còn đi trách người khác! Đã sai lại còn hay cãi!''
Phóng dù ấm ức nhưng vẫn cố gắng cười tươi:" vâng! Cái gì cũng tại tôi!"
Việt Nam bịt miệng cười, nói trêu là:" không sao anh ! Để em gửi tin này cho bố mẹ anh !"
Phóng hoảng hốt , dãy nảy lên:" KHÔNG ! KHÔNG! EM IM NGAY ! BỐ MẸ ĐUỔI ANH RA NGOÀI ĐƯỜNG ĐẤY !"
Chiều hôm ấy, sau khi về đến nhà, Việt Nam rửa qua mặt rồi chạy đến bên Mặt Trận, gương mặt cô bé ánh lên chút hồi hộp. Mặt Trận đang ngồi ngoài hiên, đôi mắt xa xăm nhìn về phía cánh đồng xa tít phía chân trời, tay vẫn cầm tờ phiếu đăng ký nhập ngũ mà từ nãy đến giờ anh chưa rời mắt khỏi nó.
“Anh ơi!” – Việt Nam cất giọng nhẹ như gió thoảng.
Mặt Trận quay lại, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên gương mặt vốn luôn căng thẳng của anh.
“Sao đấy em?”
Việt Nam lúng túng:
“Em xin phép anh… Em muốn đi giặt quần áo với Phương ở con suối nhỏ ấy, suối trong rừng mà anh từng dẫn em đi…”
Ánh mắt Mặt Trận thoáng đăm chiêu. Anh ngẩng nhìn bầu trời đã bắt đầu nhuốm màu hoàng hôn, gió thổi rì rào qua hàng tre sau nhà. Một thoáng đắn đo xẹt qua tâm trí anh – con đường vào suối vắng vẻ, lại sâu trong rừng… lỡ có chuyện gì thì sao?
Nhưng nhìn gương mặt háo hức, hồn nhiên của Việt Nam, anh không nỡ từ chối.
“Ừ… nhưng em phải đi cẩn thận đó, biết chưa? Giặt nhanh rồi về sớm. Có gì thì la lên, nhớ chưa?”
Việt Nam cười tít mắt, gật đầu lia lịa:
“Em biết rồi mà! Anh đừng lo!”
Trên con đường đất nhỏ dẫn vào rừng, Việt Nam và Phương vừa đi vừa ríu rít trò chuyện. Tiếng cười trong trẻo của hai cô bé vang vọng giữa bạt ngàn cây xanh.
“Phương này, hôm nay trời đẹp ghê ha? Gió mát, chim hót nữa, em thấy vui quá trời!” – Việt Nam reo lên, dang tay đón những tia nắng cuối ngày đang xuyên qua tán lá rậm rạp.
Phương mỉm cười, mái tóc đen dài bay bay theo gió:
“Ừ, vui á! Nhưng mà Nam nè... nãy anh mình nói cho mình nghe á...”
“Gì cơ?” – Việt Nam nghiêng đầu tò mò.
Giọng Phương hạ xuống, có chút nghiêm túc:
“Cái trường đại học sư phạm ở gần công viên bọn mình hay chơi ấy… hôm nay mỗi lớp họ tự tổ chức đăng ký nhập ngũ rồi. Anh mình bảo lớp nào cũng hào hứng lắm, lớp anh cậu cũng có.”
Việt Nam sững người, đôi mắt mở to, ngỡ ngàng trong một thoáng.
“ Thật hả?!”
Phương gật đầu chắc nịch:
“Ừ ! Anh mình nói mà! Bọn bạn anh ấy cũng bàn tán ghê lắm.”
Việt Nam khẽ cúi đầu, tim đập lạc một nhịp. Trong lòng cô thoáng hiện lên hình ảnh Mặt Trận và Phóng— gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt luôn đầy trách nhiệm mỗi khi nhìn cô còn một gương mặt thì...cợt nhả và rất hài hước!.
“Chắc anh Mặt Trận sẽ không đi đâu… anh ấy luôn lo cho mình mà... đã rời xa mình bao giờ còn anh Phóng nữa... chắc anh ấy cũng không đi đâu!” – cô tự nhủ, cố xua đi nỗi lo lắng đang len lỏi vào tim.
Con đường rừng uốn lượn dẫn hai cô bé đến bên con suối nhỏ. Dòng nước trong vắt lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, chảy róc rách như tiếng cười của thiên nhiên. Hai cô gái ngồi bên bờ suối, nhúng tay vào dòng nước mát lạnh, bắt đầu giặt quần áo.
Trong khi giũ áo, Phương bất chợt hỏi:
“Nam nè... nếu chiến tranh cần người, cậu có muốn đi không?”
Việt Nam im lặng giây lát, rồi ngẩng lên, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh mơ ước:
“Mình ao ước được vừa làm lính chiến đấu vừa làm y tá nữa! Để mình có thể giúp mấy anh lính bị thương, giúp họ sống sót trở về nhà ! và mình cũng muốn được chiến đấu vì đất nước như bao người khác ~ "
Phương ngỡ ngàng nhìn bạn, rồi mỉm cười dịu dàng:
“Nam giỏi ghê á! Ước mơ vậy là đẹp lắm đó! Thế anh cậu có đồng ý với ước mơ này của cậu không?”
Việt Nam bình thản lắc đầu rồi mỉm cười nói:" chắc chắn anh mình sẽ không bao giờ đồng ý rồi... vì anh ấy sợ mình gặp nguy hiểm~ mình mà cãi lại anh ấy thì ăn roi mây! 😅 .đơn giản là anh ấy rất thương tớ nên mới làm thế~"
Phương cười nhẹ rồi nói trêu:" ha! Anh cậu tuyệt vời ghê! Ước gì anh tớ cũng giống như anh cậu!... Ờ....Ngoại trừ cái đoạn ăn roi mây...:))"
Hai cô bé lại cười nói rộn ràng, tiếng cười vang vọng giữa rừng chiều, hòa vào tiếng suối róc rách. Dòng nước vẫn chảy, cuốn trôi những nỗi lo lắng của Việt Nam đi.
Sau khi Việt Nam và Phương vừa rời khỏi nhà, bóng dáng nhỏ nhắn của em gái khuất dần sau con đường đất đỏ dẫn vào rừng, Mặt Trận trở vào gian nhà nhỏ, ngồi vào bàn học. Quyển vở mở ra trước mắt nhưng từng dòng chữ cứ nhòe đi, chẳng thể nào lọt vào đầu anh được. Tâm trí anh như bị kéo về một nơi xa xăm, nơi mà nỗi đau, ký ức, và những khát khao vụn vỡ luôn chực chờ bủa vây.
Ánh mắt Mặt Trận, dù cố dán vào trang sách, cuối cùng vẫn trôi về phía bàn thờ nhỏ đặt ngay góc nhà, nơi di ảnh của cha và mẹ anh được đặt trang trọng. Khói nhang đã tàn, để lại chút hương thơm nhè nhẹ quẩn quanh căn phòng lặng lẽ.
Anh gỡ kính ra, đôi mắt dần đỏ hoe, nhìn thật sâu vào di ảnh.
Người cha trong quân phục, ánh mắt cương nghị nhưng hiền hậu. Người mẹ nụ cười dịu dàng như bao trùm cả gian nhà này.
Mặt Trận đứng dậy, từng bước nặng trĩu tiến đến, đưa tay run run chạm vào gương mặt người mẹ trên tấm ảnh.
“Mẹ ơi…” – tiếng gọi nhỏ lạc đi giữa gian nhà trống trải.
Anh chạm sang ảnh cha, đầu ngón tay dừng nơi bờ vai áo bạc màu vì năm tháng.
“Bố ơi…” – giọng anh nghẹn lại.
Bao cảm xúc lẫn lộn dâng lên, như cơn sóng không gì ngăn nổi.
Và rồi, như dòng nước cuốn trôi anh vào dĩ vãng...
Một buổi chiều quê yên bình năm ấy, gió mát rượi thổi qua mái nhà lợp lá cọ.
Căn nhà nhỏ rộn vang tiếng cười. Cha ngồi đan chiếc giỏ tre, mẹ ngồi kế bên vá áo, và Mặt Trận — khi đó mới là một cậu bé chừng 8 tuổi — đang loay hoay chơi trò dựng lính bằng những hòn sỏi nhặt ngoài vườn.
Trong lòng mẹ, Việt Nam — mới tròn một tuổi — cười toe toét, đôi tay mũm mĩm đòi với lấy mái tóc mẹ.
Mẹ khẽ cúi hôn lên trán con gái, mắt nhìn sang Mặt Trận, dịu dàng bảo:
“Con giỏi lắm, Trận à~ Sau này, con sẽ là người anh tốt, luôn bảo vệ em nhé!”
Cha ngẩng lên, ánh mắt hiền từ đặt vào hai đứa trẻ, giọng nói ấm áp mà rắn rỏi:
“Gia đình mình sẽ luôn bên nhau. Cho dù có chuyện gì, bố mẹ cũng sẽ bảo vệ các con.”
Nhưng ký ức ấy dù đẹp, dù ấm áp, cuối cùng vẫn kết thúc bằng sự mất mát đau đớn...
Đang đắm chìm trong hồi ức, tay Mặt Trận chợt lướt qua một tấm ảnh khác trên chiếc bàn cũ ở góc phòng. Tấm ảnh của Việt Nam Cộng Hòa — người anh cả đã bỏ rơi gia đình.
Mắt anh sầm xuống, nỗi căm giận dâng lên xé nát tâm can, Mặt Trận nhanh chóng rụt tay lại.
Gương mặt trong ảnh vẫn điển trai, ánh mắt có nét kiêu ngạo mà anh ghét cay ghét đắng.
Mặt Trận nghiến răng, bàn tay siết chặt đến run lên.
Anh gắt gỏng trong lòng:
“Loại người nhẫn tâm… Mày đã bỏ lại tất cả, mày có còn xứng đáng ở đây không?!”
Không thể chịu nổi khi nhìn thấy gương mặt ấy thêm một giây nào nữa, Mặt Trận cau mày, hất mạnh tấm ảnh úp xuống mặt bàn, tiếng khung ảnh va nhẹ nhưng cũng đủ khiến căn phòng vốn yên tĩnh vang lên âm thanh khô khốc, như tiếng vỡ vụn trong lòng anh.
Anh ngồi sụp xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu, tim nhói đau khi ký ức kinh hoàng ùa về…
Một đêm tối đen như mực của nhiều năm trước…
Gió lùa qua khe cửa phát ra những âm thanh rít rào. Mặt Trận khi đó mới 10 tuổi, đang ôm Việt Nam — đứa em thơ dại — trong vòng tay gầy guộc, cố ru em ngủ giữa tiếng mưa đêm lộp độp trên mái lá.
Bất chợt, một tiếng lục cục khiến Mặt Trận mở mắt. Anh nằm im, hé mắt nhìn ra ngoài gian chính.
Ánh trăng lẻ loi xuyên qua kẽ liếp, hắt lên dáng một người — Việt Nam Cộng Hòa— lặng lẽ cúi xuống xách chiếc ba lô.
Anh ta không quay đầu, không một lần liếc nhìn hai đứa em bé bỏng, không một lời từ biệt.
Dáng lưng ấy dứt khoát, lạnh lùng, khuất dần trong màn mưa, đóng chặt cửa rời đi.
Mặt Trận nghẹn ngào, đôi mắt rưng rưng mà không dám gọi, không dám làm em thức giấc.
Đêm ấy, anh đã mất đi người anh cả — không phải vì chiến tranh, mà vì sự lựa chọn tàn nhẫn.
Từ đó anh đã tự học cách tự lập từ sớm một mình gánh vác cả trách nhiệm nuôi dưỡng Việt Nam ( là động lực , coi đó như là người thân duy nhất và cũng là niềm hy vọng sống duy nhất của anh ) đó là một phần lý do vì sao anh yêu quý Việt Nam đến vậy.
Mặt Trận ngẩng đầu. Anh hít sâu một hơi, nhìn lại bàn học với những trang vở vẫn mở dang dở. Nhanh chóng quên đi những ký ức đó, dù gì thì nó cũng đã trôi qua rồi.