GIỮA NGÀN CÁNH HOA, CÓ ANH
Tác giả: Trâm Trần
Ngôn tình;Giải trí
Một buổi sáng mùa xuân trong lành tại Seoul, trời xanh trong vắt, những tia nắng dịu dàng rọi xuống con phố nhỏ nơi có tiệm hoa "Trâm's Garden". Bích Trâm – cô gái người Việt mộng mơ, luôn tin vào tình yêu như cổ tích – đang cắm từng cành tulip đỏ thắm vào bình sứ trắng. Cô không biết rằng hôm nay sẽ là một bước ngoặt trong cuộc đời mình.
Jungkook – thành viên nổi tiếng của nhóm nhạc toàn cầu BTS – vô tình ghé qua tiệm hoa trong lúc đi dạo một mình. Anh đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, lặng lẽ bước vào. Không phải vì hoa mà vì bảng hiệu nhỏ xinh và ánh mắt đầy yên bình của cô gái đứng trong tiệm.
Cô ngẩng lên, mắt chạm mắt. Ánh nhìn anh sâu và tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, khiến Trâm nhất thời khựng lại một nhịp. Cô không hề biết người đàn ông ấy là ai, chỉ thấy dáng người cao ráo, thân hình khỏe khoắn, và một cảm giác trầm ổn tỏa ra từ anh.
Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chỉ vào bó mẫu đơn trắng đang để trên kệ. Trâm khẽ gật đầu, cẩn thận gói lại bằng giấy kraft nâu, kèm một tấm thiệp nhỏ. Trên đó, cô viết tay: "Chúc một ngày bình yên."
Jungkook nhìn dòng chữ ấy, đôi mắt sáng lên một thoáng rồi gật nhẹ đầu, đặt tiền vào khay mà không đợi thối lại. Khi anh quay đi, anh để lại một mảnh giấy nhỏ, viết bằng nét chữ rõ ràng:
"Gặp em, anh đã có một ngày bình yên thật sự."
Trâm mở ra đọc, bất giác đỏ mặt. Lần đầu tiên sau nhiều tháng sống ở đất khách quê người, cô thấy tim mình rung động bởi một người lạ. Không hoa mỹ, không vội vàng, chỉ là một ánh mắt, một nụ cười và một dòng chữ ngắn ngủi.
Hôm đó, cô không làm được gì nhiều. Tâm trí cô cứ lơ lửng trong ánh nhìn kia, trong câu chữ kia. Đêm về, cô nằm trằn trọc, nghĩ về người khách lạ. Không biết anh là ai, từ đâu đến, có quay lại không. Nhưng có điều gì đó mách bảo cô rằng, cuộc gặp ấy không phải ngẫu nhiên.
Và cô đã đúng.
Bốn ngày sau, vào cùng giờ, người đàn ông ấy lại xuất hiện. Lần này là một bó tulip vàng.
"Hoa cho mẹ tôi." – anh nói, giọng trầm, nhẹ.
Trâm ngẩng lên, ánh mắt cô gặp lại ánh mắt ấy. Vẫn là cảm giác ấy – dịu dàng mà lặng lẽ.
"Tulip vàng tượng trưng cho lời xin lỗi... Anh muốn nói điều gì với mẹ à?" – cô hỏi.
Anh khẽ cười, ánh mắt đượm buồn. "Tôi nghĩ mẹ sẽ hiểu."
Cô không hỏi thêm. Và từ lần đó, anh trở thành vị khách quen – luôn đến vào mỗi thứ Ba, chọn những loài hoa khác nhau, đôi khi là lavender, khi là cẩm tú cầu, có hôm chỉ là một nhành hoa baby trắng nhỏ xíu.
Họ nói chuyện ít, nhưng mỗi câu đều lắng đọng. Trâm không dám hỏi tên, nhưng cô dần nhận ra điều gì đó đặc biệt nơi anh. Cho đến một buổi chiều, trời mưa tầm tã, anh đứng trú dưới mái hiên tiệm hoa, ướt sũng. Cô đưa anh chiếc khăn, và lần đầu tiên, anh tháo khẩu trang.
Trâm sững người.
Không thể lẫn đi đâu được – là Jeon Jungkook, thành viên của BTS, người nổi tiếng khắp toàn cầu, có hàng triệu người theo dõi và yêu mến. Nhưng lúc ấy, cô không hét lên, không xin chữ ký, chỉ lặng im đưa anh tách trà nóng.
Anh nhìn cô, mỉm cười: "Em không hỏi gì à?"
Cô cũng cười, nhẹ nhàng: "Chỉ cần anh không quên quay lại vào thứ Ba tuần sau."
Bên ngoài, mưa vẫn rơi. Bên trong, một điều gì đó đã bắt đầu.
Từ hôm ấy, mọi thứ trở nên khác đi. Những cuộc gặp không còn là ngẫu nhiên. Trâm bắt đầu chờ đợi mỗi buổi chiều thứ Ba, bắt đầu chọn những bó hoa đẹp nhất để trưng trong tiệm. Cô không nói ra, nhưng trái tim cô đã ngập tràn một cảm xúc khó gọi tên.
Jungkook cũng vậy. Anh cảm thấy bình yên mỗi khi nhìn thấy cô. Ở bên cô, anh không phải là "maknae vàng" của BTS, không phải là ngôi sao nổi tiếng toàn cầu, mà chỉ là một người đàn ông bình thường được quyền yếu đuối và lặng lẽ.
Một chiều, khi hoàng hôn nhuộm vàng cả tiệm hoa, Jungkook ngồi lại lâu hơn thường lệ. Anh không mua hoa. Chỉ im lặng nhìn Trâm đang cắm một bó hướng dương.
"Sao hôm nay anh không mua gì à?" – cô hỏi.
"Anh nghĩ... anh muốn tặng em một bó hoa lần tới." – Jungkook cười, dịu dàng.
Trâm ngẩn người. Lần đầu tiên anh xưng mình là "anh".
"Vậy, em sẽ chờ. Thứ Ba tuần sau, phải không?"
Anh gật đầu. Nhưng lần đó, anh không đợi đến thứ Ba.
Một tin nhắn được gửi đến số điện thoại trên danh thiếp cửa tiệm:
"Anh không muốn chỉ là một vị khách. Em có cho phép anh trở thành điều gì đó đặc biệt hơn không?"
Trâm nhìn chằm chằm vào màn hình. Trái tim cô đập rộn ràng.
Và rồi, cô nhắn lại chỉ ba chữ:
"Em cũng vậy."
Từ sau tin nhắn hôm đó, mọi thứ giữa Trâm và Jungkook dần thay đổi. Không còn là những buổi ghé qua mua hoa trong im lặng, không còn những cuộc trò chuyện dè dặt, cả hai bắt đầu dành thời gian nhiều hơn bên nhau – một cách âm thầm, lặng lẽ nhưng đầy ấm áp.
Họ không dám hẹn nhau nơi đông người. Mỗi lần gặp, Jungkook đều đeo khẩu trang, đội mũ, và đi một mình bằng xe riêng. Anh không cho vệ sĩ đi cùng, không để lại dấu vết. Tất cả đều kín đáo, như thể tình yêu của họ là một bí mật cần được che chở khỏi ánh nhìn của thế giới.
Buổi hẹn đầu tiên diễn ra trong một quán cà phê nhỏ ở ngoại ô, nơi chỉ có tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng và những ô cửa kính đọng sương.
"Anh thường đến đây khi mệt mỏi," – Jungkook nói, ánh mắt nhìn xa xăm ra khung cửa. "Không ai nhận ra anh ở đây cả. Như một chốn trú ẩn."
Trâm mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng xoay tách trà nóng. "Em hiểu cảm giác đó. Đôi khi em cũng chỉ muốn biến mất một lúc, rời khỏi phố xá ồn ào."
Jungkook ngạc nhiên. "Nghe giống anh quá. Có khi nào em cũng là người nổi tiếng mà giấu anh không đấy?"
Cô bật cười. "Nếu em nổi tiếng, thì chắc chắn không ai để tiệm hoa nhỏ của em yên đâu."
Họ nói chuyện nhiều hơn – về tuổi thơ, về những nỗi sợ thầm kín, về giấc mơ chưa kịp thực hiện. Trâm kể cho anh nghe về Đà Lạt – nơi cô thích đến, nơi có những cánh đồng hoa bất tận và những buổi sớm mù sương mờ ảo.
"Em từng nghĩ sẽ mở tiệm hoa ở đó. Nhưng sau này lại sang Hàn, không ngờ lại gắn bó ở đây luôn." – Trâm nói, mắt ánh lên chút hoài niệm.
Jungkook lặng im một lúc, rồi khẽ nói: "Nếu một ngày nào đó em mở tiệm hoa ở Đà Lạt, anh sẽ đến mua một bó, dù có phải bay nửa vòng trái đất."
Câu nói ấy, đơn giản, nhưng khiến tim Trâm đập lạc nhịp. Cô chưa từng nghĩ một người nổi tiếng, một ngôi sao như anh, lại có thể nói ra những điều bình dị đến thế.
Ngày qua ngày, những cuộc gặp "ngẫu nhiên" giữa họ ngày càng nhiều hơn. Khi thì là quán ăn nhỏ trong hẻm, khi thì là công viên vắng người, khi thì chỉ là chiếc xe đỗ lại gần tiệm hoa lúc đêm muộn. Mỗi lần, Jungkook luôn mang theo điều gì đó: một chiếc bánh ngọt, một bài hát anh đang viết dở, hoặc chỉ là một ánh mắt đủ khiến Trâm thấy cả thế giới dịu lại.
Có một lần, Jungkook đưa cô đến phòng thu – không ai ngoài họ có mặt. Anh mở nhạc nền của một ca khúc chưa phát hành, hát những đoạn điệp khúc bằng giọng hát trầm ấm, rồi quay sang nhìn cô:
"Nếu bài này ra mắt... chắc em sẽ biết nó dành cho ai."
Trâm không trả lời. Nhưng đôi mắt cô rưng rưng. Cô biết, cô đang rơi vào một tình yêu đẹp – và cũng đầy nguy hiểm.
Một tối nọ, khi cả hai đang ngồi trong xe dưới ánh đèn đường mờ ảo, Trâm hỏi:
"Anh không sợ sao? Nếu người ta phát hiện ra chúng ta?"
Jungkook quay sang nhìn cô, nắm lấy tay cô, siết nhẹ:
"Anh sợ. Nhưng anh càng sợ hơn nếu để mất em."
Trâm cười, nép vào vai anh. Ngoài kia, thành phố vẫn náo nhiệt. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, thế giới như lặng đi. Chỉ còn lại hơi thở, nhịp tim, và một mối tình đang lớn dần lên trong bóng tối.
Tình yêu của họ là những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đong đầy. Là tin nhắn gửi vội giữa giờ luyện tập. Là bó hoa được đặt sẵn ở góc quầy khi Trâm biết anh sẽ ghé qua. Là mảnh giấy nhắn nhỏ giấu trong hộp bánh gạo mà Jungkook để lại: "Hôm nay anh nhớ em nhiều hơn thường lệ."
Dù chưa từng công khai, nhưng trái tim của họ thì chẳng giấu giếm điều gì.
Một lần nọ, vào sinh nhật Trâm, anh xuất hiện đúng nửa đêm trước cửa tiệm hoa. Không vệ sĩ, không ồn ào, chỉ có anh, với bó hướng dương rực rỡ và chiếc bánh kem nhỏ có hình hoa lavender.
"Chúc em mãi mộng mơ như loài hoa em yêu nhất. Và... đừng thôi tin vào những điều dịu dàng."
Trâm ôm chầm lấy anh, không cần thêm một lời nào.
Họ đã yêu nhau như thế – âm thầm, dịu dàng, trong những khoảng thời gian tưởng chừng chẳng đủ nhưng lại chứa đựng cả bầu trời thương nhớ.
Họ đã yêu... bất chấp cả thế giới ngoài kia.
Sau khoảng thời gian đầu đầy ngọt ngào và lặng lẽ, Jungkook và Bích Trâm bắt đầu bước vào những thử thách đầu tiên của tình yêu giữa ánh hào quang và sự công kích của dư luận.
Jungkook ngày càng trở nên cẩn trọng hơn trong việc giữ bí mật. Anh không muốn những ồn ào bên ngoài làm tổn thương cô – người con gái giản dị, mộng mơ mà anh đã tìm thấy như một điều quý giá trong đời. Nhưng chính vì vậy, mọi cuộc gặp gỡ đều phải diễn ra trong bóng tối, nơi không ai có thể nhìn thấy họ.
Một buổi tối mùa thu se lạnh, Trâm đang đứng trước cửa tiệm hoa đã đóng cửa thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ Jungkook: "Anh đang ở gần, đợi anh 5 phút nhé."
Trâm vội khoác áo ấm, chạy ra góc phố vắng. Chỉ vài phút sau, một chiếc xe đen dừng lại. Anh bước xuống, bỏ khẩu trang ra, nụ cười nhẹ nhàng như xua tan giá lạnh.
"Em nhớ anh chứ?" Jungkook hỏi, ánh mắt đầy trìu mến.
"Rất nhiều." Trâm đáp, mắt sáng lên.
Họ cùng nhau đi bộ dọc con phố nhỏ, bên ngoài là những ánh đèn vàng nhè nhẹ, bên trong là khoảng không gian riêng tư mà chỉ họ chia sẻ.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài lâu. Tin tức về mối quan hệ của Jungkook và cô gái người Việt lan truyền nhanh chóng trên mạng xã hội. Những bình luận tiêu cực, những lời công kích không ngừng đổ dồn về Trâm. Người ta gọi cô là kẻ lợi dụng, là fan cuồng, là người đến với Jungkook chỉ vì danh tiếng.
Trâm bị tổn thương nặng nề. Cô từng mơ mộng về một tình yêu trong sáng, nhưng giờ đây mọi thứ như vỡ vụn trước mắt.
Jungkook đau lòng nhìn người yêu mình chịu đựng tất cả. Anh biết mình phải làm điều gì đó để bảo vệ cô.
Và rồi, trong một đêm mưa tầm tã, anh gọi điện cho Trâm:
"Trâm à, anh nghĩ… có lẽ chúng ta nên tạm dừng lại. Anh không muốn em bị tổn thương thêm nữa."
Trâm nghẹn ngào, nước mắt rơi không kiểm soát. "Anh… anh không sợ mất em sao?"
"Anh sợ… nhưng anh cũng sợ em sẽ bị tổn thương vì những việc thế này."
Họ nói lời chia tay qua điện thoại, những tiếng thở dài trong đêm vắng, những kỷ niệm ngọt ngào vụt tắt như ngọn nến trong gió.
Tình yêu đẹp, nhưng không phải lúc nào cũng có thể cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
Sau cuộc điện thoại đêm mưa ấy, Trâm cảm thấy một khoảng trống sâu thẳm trong lòng. Những ngày không gặp Jungkook trở nên dài vô tận, còn trong lòng cô là sự dằn vặt, bối rối giữa niềm yêu và nỗi đau chia ly.
Dù đã chia tay, nhưng Trâm không thể quên những khoảnh khắc bên anh — ánh mắt trìu mến, những nụ cười ấm áp, cả những lần anh khẽ vuốt tóc cô như sợ cô bị lạnh. Cô vẫn giữ chiếc vòng tay Jungkook tặng, vật kỷ niệm nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.
Một hôm, khi Trâm đang sắp xếp lại những bó hoa trong tiệm, điện thoại vang lên. Đó là một tin nhắn: “Anh nhớ em.” Không phải từ số quen, mà từ một tài khoản ẩn danh. Trâm đứng lặng, lòng bỗng xao xuyến.
Tối đó, Trâm nhận được cuộc gọi video từ Jungkook. Anh nhìn cô qua màn hình với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói khẽ run:
“Em… anh không thể quên được em. Dù có phải giấu đi, dù có phải đối mặt với bao nhiêu sóng gió, anh vẫn muốn bên em.”
Trâm cười nhẹ, đôi mắt rưng rưng: “Em cũng vậy, nhưng em sợ nếu tiếp tục, sẽ chỉ làm tổn thương nhau nhiều hơn.”
Jungkook ngậm ngùi nói: “Anh biết, nên anh muốn gặp em lần cuối, để nói lời xin lỗi, và để... tạm biệt.”
Họ hẹn nhau ở công viên nhỏ nơi trước đây từng dạo chơi cùng nhau. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai người gặp lại, khoảng cách vẫn còn đó nhưng tình cảm chưa hề phai nhạt.
Jungkook nhẹ nhàng nắm tay Trâm, thở dài: “Anh sẽ cố gắng để mọi chuyện tốt hơn, để em không phải đau khổ nữa. Nhưng giờ… anh phải đi.”
Trâm nhìn anh, lòng trĩu nặng: “Em sẽ chờ… dù bao lâu đi nữa.”
Họ rời nhau trong tiếng gió rì rào, trong lòng mang theo những tiếc nuối không nguôi.
Nhưng trong bóng tối, những lời chia tay chỉ là khởi đầu cho những giấc mơ và hy vọng chưa tắt...
Sau lần gặp ở công viên, Trâm trở về tiệm hoa với tâm trạng rối bời. Cô cẩn thận lau sạch những giọt nước mắt còn sót lại trên má, rồi đứng giữa những đóa hoa tươi thắm, tự hỏi liệu tình yêu ấy có đủ mạnh để vượt qua bão giông?
Trong những ngày tiếp theo, Trâm nhận được rất nhiều tin nhắn, bình luận công kích từ các fan quá khích của Jungkook. Những lời cay nghiệt khiến cô không khỏi mệt mỏi và chán nản. Nhưng khi nhớ về ánh mắt trìu mến và sự dịu dàng của Jungkook, cô lại có thêm sức mạnh để vượt qua.
Jungkook cũng không dễ dàng hơn. Mỗi lần nghe tin tức về những chỉ trích hướng về Trâm, anh đều thấy lòng đau như cắt. Mặc dù muốn bảo vệ cô, nhưng anh không thể công khai tình cảm vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp và hình ảnh của BTS.
Một buổi tối, sau khi kết thúc buổi tập luyện dài, Jungkook đến tiệm hoa của Trâm. Cô nhìn anh, đôi mắt đượm buồn:
"Anh lại đến sao?" – Trâm hỏi, giọng trầm.
"Anh không thể ngừng nghĩ về em." Jungkook trả lời. "Dù thế giới có quay lưng, anh vẫn muốn bên em."
Họ ngồi bên nhau trong không gian ấm cúng của tiệm hoa, lặng im trong những phút giây quý giá.
Nhưng rồi, một cuộc điện thoại từ quản lý của Jungkook đến làm mọi thứ thay đổi. Quản lý yêu cầu anh giữ khoảng cách với Trâm để tránh scandal và ảnh hưởng đến hình ảnh nhóm.
Jungkook hiểu rõ tình thế, nhưng tim anh đau đớn khi phải nói lời từ biệt lần nữa.
"Anh sẽ phải dừng lại, vì em... vì tất cả." Anh nói, giọng nghẹn ngào.
Trâm nhìn anh, mắt đỏ hoe: "Nếu là vì em, anh cứ đi đi. Nhưng anh đừng quên em nhé."
Cuộc chia ly lần này như một vết thương sâu hơn, nhưng họ vẫn dành cho nhau những ký ức đẹp nhất – như những đóa hoa không bao giờ tàn phai.
Sau những lần chia ly đầy nước mắt, Bích Trâm dần học cách đứng vững giữa tâm bão dư luận. Tiệm hoa nhỏ của cô trở thành nơi cô gửi gắm tâm hồn, mỗi cánh hoa như một lời nhắn nhủ yêu thương dành cho chính mình và cho Jungkook, người cô vẫn chưa thể quên.
Nhưng công chúng và fan hâm mộ không dễ dàng buông tha. Những bài viết chỉ trích, những bình luận ác ý vẫn không ngừng tràn ngập trên mạng xã hội. Trâm nhận được không ít tin nhắn đe dọa, khiến cô phải cảnh giác và đề phòng.
Jungkook thì vẫn miệt mài với lịch trình bận rộn của BTS, nhưng mỗi lúc rảnh, anh đều âm thầm dõi theo cuộc sống của Trâm qua những dòng trạng thái trên mạng. Anh tự nhủ sẽ tìm cách bảo vệ cô khỏi những sóng gió, dù con đường phía trước có gập ghềnh đến đâu.
Một ngày, trong lúc Trâm đang thu dọn tiệm hoa, bất ngờ một nhóm fan quá khích xuất hiện trước cửa, la hét và ném những lời công kích vào cô. Cô run rẩy, tim đập nhanh, cảm giác như cả thế giới đang quay lưng lại.
Bất chợt, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Jungkook, với chiếc áo khoác rộng và mũ trùm kín mặt, bước tới giữa đám đông, giọng nghiêm nghị:
“Dừng lại! Cô ấy không làm gì sai cả!”
Đám fan im lặng, ánh mắt đổ dồn về phía anh. Sự xuất hiện của Jungkook khiến không khí căng thẳng giảm đi phần nào, nhưng cũng đồng thời kéo theo những ống kính phóng viên.
Trâm nhìn anh, cảm động và ngập tràn hy vọng. Đây là lần đầu tiên Jungkook công khai đứng về phía cô, dù chỉ là trong giây lát.
Câu chuyện của họ bắt đầu bước sang một chương mới — không chỉ là những lần gặp bí mật, mà còn là những thử thách lớn hơn, đòi hỏi cả hai phải mạnh mẽ hơn để giữ gìn tình yêu.
Sau khi Jungkook dũng cảm xuất hiện bảo vệ Trâm trước sự công kích của fan quá khích, không khí xung quanh câu chuyện tình yêu của họ trở nên nóng hơn bao giờ hết. Truyền thông nhanh chóng đưa tin rầm rộ, và không ít ý kiến trái chiều xuất hiện.
Trâm ngồi lặng lẽ trong tiệm hoa, ánh mắt đượm buồn nhìn những cánh hoa đang dần khép lại trong đêm. Cô biết rõ con đường phía trước không hề dễ dàng, nhưng trái tim mơ mộng vẫn chưa từng từ bỏ niềm tin vào tình yêu.
Jungkook gọi điện cho cô sau sự kiện:
“Anh không thể để em một mình đối mặt với tất cả. Anh sẽ làm mọi cách để bảo vệ em.”
“Em biết anh đã cố gắng. Nhưng em cũng cần anh hiểu rằng, đôi khi tình yêu không chỉ là sự dũng cảm mà còn là sự kiên nhẫn.” Trâm nhẹ nhàng đáp.
Ngày hôm sau, quản lý của Jungkook đã nghiêm khắc nhắc nhở anh về tình trạng scandal đang lan rộng, và yêu cầu anh phải cẩn trọng hơn, thậm chí phải cân nhắc lại chuyện tình cảm này.
Jungkook rơi vào trạng thái giằng xé, giữa tình cảm chân thành và sự nghiệp đang trên đà phát triển.
Trong khi đó, Trâm cũng phải đối diện với những áp lực không nhỏ: khách hàng tiệm hoa giảm sút, lời dị nghị từ người thân và bạn bè khiến cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Một buổi tối, Trâm nhận được một bó hoa lớn kèm theo một tấm thiệp viết vội: “Dù bão giông đến đâu, anh vẫn là ánh sáng dẫn đường cho em.”
Đó là từ Jungkook.
Những lời nhắn nhủ ấy trở thành nguồn động viên lớn lao, giúp Trâm kiên cường vượt qua mọi khó khăn.
Tình yêu của họ, dù đầy sóng gió, vẫn tiếp tục nảy nở như những bông hoa kiên cường nhất giữa mùa đông lạnh giá.
Thời gian trôi đi, truyền thông dần lắng xuống, nhưng những vết thương trong lòng Trâm vẫn chưa kịp lành. Cô học cách im lặng trước mọi lời chỉ trích, học cách nở nụ cười dù trong lòng đầy u uất. Mỗi sáng, cô vẫn mở tiệm hoa, vẫn tỉ mỉ sắp đặt từng cánh hoa, nhưng những ngày bình yên dường như chẳng còn nữa.
Với Jungkook, lịch trình ngày càng dày đặc. Các sân khấu, buổi chụp hình, sự kiện nối tiếp nhau không dứt. Nhưng giữa những ánh đèn rực rỡ và tiếng hò reo cuồng nhiệt, anh luôn cảm thấy trống rỗng. Anh nhớ những buổi chiều trong tiệm hoa nhỏ, nơi có mùi lavender thoảng nhẹ và ánh mắt dịu dàng của một cô gái bình thường.
Một đêm, sau khi trở về từ concert tại Mỹ, Jungkook lặng lẽ đứng trước tiệm hoa đã tắt đèn. Anh không gõ cửa, chỉ ngồi trên bậc thềm như một người xa lạ. Tay nắm chặt chiếc nhẫn nhỏ anh từng đặt làm riêng cho Trâm – chưa một lần dám trao.
Bên trong, Trâm đứng sau rèm cửa, nhìn anh qua lớp kính. Tim cô nhói lên. Cô muốn chạy ra, ôm lấy anh, hỏi anh có mệt không, có đói không. Nhưng cô không bước ra.
Cô hiểu, khoảng cách giữa họ không chỉ là hàng rào dư luận, mà còn là ranh giới của hai thế giới. Một người thuộc về sân khấu và ánh sáng. Một người chỉ muốn sống yên bình giữa những chậu hoa.
Sáng hôm sau, Trâm nhận được một món quà nhỏ đặt trước cửa tiệm. Là chiếc nhẫn bạc đơn giản, kèm mảnh giấy gấp đôi:
"Anh không dám đeo nó cho em, vì sợ em bị tổn thương thêm lần nữa. Nhưng nếu một ngày em vẫn đeo nó, em sẽ hiểu. Anh vẫn ở đây. Vẫn đợi."
Cô nắm chặt chiếc nhẫn, nước mắt rơi không kịp ngăn. Không có chia tay, cũng không còn lời hứa. Chỉ là hai trái tim, âm thầm hướng về nhau, trong lặng lẽ.
Cô bắt đầu suy nghĩ về việc rời Seoul. Không phải vì trốn chạy, mà là để tìm lại chính mình, nơi không ai biết cô là người yêu cũ của Jungkook. Nơi không có ánh mắt soi mói hay những lời bàn tán độc địa.
Đà Lạt. Vùng đất cô từng kể với anh. Có lẽ đó sẽ là nơi bắt đầu lại.
Đà Lạt đón Trâm bằng những cơn sương sớm mờ ảo và tiếng thông reo thì thầm trong gió. Thành phố nhỏ trên cao nguyên mang đến cho cô sự tĩnh lặng mà Seoul đã cướp đi quá lâu. Tại đây, cô thuê một căn nhà gỗ đơn sơ ven đồi và mở một tiệm hoa mới, đặt tên là "Hoa Mộng" – cái tên mang theo một phần ký ức mà cô chưa thể buông bỏ.
Những ngày đầu thật lặng lẽ. Không ai nhận ra cô là "người yêu tin đồn của Jungkook", không có ai chụp lén, không còn lời đồn ác ý. Chỉ còn cô, những bó hoa, và những khoảng trời mênh mông của Đà Lạt.
Trâm dần hồi sinh. Cô làm bánh vào buổi sáng, tỉa hoa vào buổi trưa, pha trà vào buổi tối, và viết những dòng nhật ký không bao giờ gửi đi:
"Hôm nay trời mưa nhẹ. Em lại nhớ anh. Nhưng lần này, em không đau nữa. Em chỉ… lặng lẽ nhớ thôi."
Ở Seoul, Jungkook cảm nhận rõ ràng sự vắng mặt của Trâm. Anh không còn thấy những bài đăng hoa lá, không còn nhận được những tin nhắn đơn giản nhưng đầy yêu thương. Anh biết cô đã rời đi, và trong lòng anh, một phần gì đó cũng dần trở nên trống rỗng.
Một lần, trong lúc đang quay show, quản lý đưa cho Jungkook một bức thư. Không có người gửi. Bên trong chỉ là một tấm ảnh tiệm hoa ở Đà Lạt, cùng dòng chữ:
"Nơi này yên bình lắm. Nếu có khi nào anh mỏi mệt, cứ đến nhé. Em sẽ không hỏi gì cả. Chỉ pha trà và nghe anh hát."
Jungkook cầm tấm ảnh rất lâu. Anh biết, cô vẫn nhớ anh. Và tình yêu ấy, chưa bao giờ phai.
Nhưng khoảng cách giữa họ vẫn còn đó – giữa lịch trình dày đặc và ánh đèn sân khấu, giữa những lời kỳ vọng và danh tiếng đang rực sáng.
Trâm từng nói: "Em không muốn là cái bóng sau lưng anh. Em muốn nếu em đứng bên anh, thì là với tư cách một người xứng đáng."
Và bây giờ, cô đang học cách trở nên xứng đáng – một mình, giữa Đà Lạt mờ sương.
Ba tháng trôi qua kể từ ngày Trâm đến Đà Lạt. Cuộc sống của cô dần đi vào nhịp điệu chậm rãi nhưng an yên. Tiệm hoa nhỏ bắt đầu có khách quen, những người đến vì vẻ dịu dàng của cô chủ tiệm và mùi thơm dịu nhẹ của những bó hoa được gói bằng cả tâm tình.
Một buổi chiều tháng Bảy, trời đổ mưa bất chợt. Trâm đang thu dọn quầy thì một bóng người xuất hiện trước hiên – người đàn ông trong chiếc áo khoác tối màu, ướt lấm tấm vì mưa, nhưng ánh mắt thì rực rỡ như lần đầu tiên họ gặp nhau.
Jungkook.
Không một lời báo trước, không máy quay, không người quản lý. Chỉ là anh, với đôi mắt mang theo ngàn lời chưa nói.
“Anh nhớ em,” – câu đầu tiên anh nói, giọng khàn đi vì lạnh, hay vì kìm nén bao cảm xúc lâu ngày.
Trâm sững sờ. Cô không biết mình nên chạy đến ôm anh, hay quay đi như chưa từng quen biết. Nhưng ánh mắt đó… khiến cô không thể nào quay lưng.
Họ ngồi bên nhau trong căn bếp nhỏ, nơi cô pha một ly trà nóng cho anh, như lời cô đã hứa trong tấm ảnh gửi đi ngày trước.
“Anh xin nghỉ hai tuần,” Jungkook nói. “Lần đầu tiên sau mấy năm. Anh cần phải chắc mình không đánh mất thứ quan trọng nhất.”
“Và thứ đó… là gì?”
“Là em.”
Trâm mỉm cười, nhẹ như hoa anh túc đầu đông. Cô không hỏi anh có chắc không. Vì cô biết – lần này, anh đã bước ra khỏi vùng an toàn vì cô.
Trong những ngày ngắn ngủi bên nhau, họ đi bộ qua những con dốc, nấu ăn cùng nhau, trồng thêm hoa sau nhà. Không còn người dòm ngó, không còn ánh đèn sân khấu, chỉ có hai con người trưởng thành, đang học cách yêu lại lần nữa – bằng trái tim đã từng tổn thương nhưng chưa từng buông bỏ.
Và rồi… ngày Jungkook phải trở về đến gần.
“Anh có thể ở lại,” Trâm nói, mắt nhìn xa xăm.
“Và em biết là anh không thể.”
“Ừ. Em biết.”
Lần này không có nước mắt, không có trách móc. Vì họ đã trưởng thành. Và họ hiểu – tình yêu không phải lúc nào cũng là ở bên nhau mãi mãi. Đôi khi, chỉ cần một quãng đường ngắn ngủi đi bên nhau, cũng đủ để sống trọn đời với những ký ức ấy.
Trước khi rời đi, Jungkook để lại trong tay cô một mảnh giấy nhỏ:
"Nếu một ngày em muốn bước ra ánh sáng, hãy đến tìm anh. Dù khi ấy anh là ai, trái tim này vẫn là của em."
Sau khi Jungkook rời Đà Lạt, mọi thứ trong Trâm như ngừng lại một lần nữa. Nhưng lần này, cô không cho phép mình đắm chìm trong nỗi buồn. Cô trở lại với những chậu hoa, với khách hàng, với những buổi sáng lặng lẽ pha trà và mở nhạc nhẹ. Nhưng trong sâu thẳm, cô biết – một phần trái tim cô đã mang đi cùng Jungkook.
Anh không liên lạc lại. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Có lẽ vì lịch trình. Có lẽ vì sự lựa chọn. Có lẽ vì… trưởng thành là học cách buông tay dù còn yêu.
Trâm từng viết vào nhật ký:
"Hoa mộng đã nở một lần. Đẹp đến nao lòng. Nhưng cũng mỏng manh đến đau đớn. Em không trách ai. Em chỉ tiếc rằng mình đã không đủ mạnh mẽ để giữ nó lại lâu hơn một mùa."
Cuối tháng Mười Hai, khi Đà Lạt trở gió, Trâm nhận được một bưu kiện từ Hàn Quốc. Là một quyển photobook của Jungkook – bản giới hạn, có chữ ký. Điều khiến cô khựng lại chính là trang cuối cùng: một tấm ảnh đơn sắc. Là cô, trong tiệm hoa ở Seoul, đang cúi đầu buộc ruy băng cho một bó oải hương.
Chú thích ảnh ghi: "Em là nơi bình yên nhất trong cuộc đời anh."
Trâm ôm quyển sách vào lòng, lặng lẽ khóc. Nhưng lần này không còn là nỗi đau buốt thắt. Mà là sự thanh thản, khi biết rằng, trong tim anh – cô vẫn còn.
Tết năm đó, Trâm quyết định mở rộng tiệm hoa. Cô thuê một căn nhà lớn hơn, đặt lại tên là "Hoa Mộng Lần Hai". Một số khách hàng hỏi vì sao lại là "lần hai".
Cô chỉ mỉm cười:
“Vì lần đầu không kịp nở trọn mùa.”
Không ai biết rằng, trong căn phòng nhỏ phía sau tiệm, có một chiếc hộp đựng chiếc nhẫn bạc, tấm thiệp ngày xưa và quyển photobook ấy.
Không ai biết rằng, mỗi đêm trước khi ngủ, Trâm vẫn thì thầm:
“Em ổn rồi. Nhưng nếu một ngày anh quay lại, em sẽ lại nở như mùa đầu tiên. Một lần cuối thôi. Cho em yêu lại, trọn vẹn.”
Mùa xuân năm sau, Đà Lạt bừng nở rực rỡ. Những luống cúc họa mi, lavender, thược dược trong tiệm "Hoa Mộng Lần Hai" khiến khách du lịch nườm nượp tìm đến. Trâm trở thành gương mặt quen thuộc trên các trang tạp chí du lịch – cô chủ tiệm hoa xinh đẹp với nụ cười dịu dàng và những bó hoa mang theo ký ức của một tình yêu cũ.
Một chiều đầu tháng Ba, trong lúc đang hướng dẫn học viên cắm hoa, Trâm bất ngờ khi nghe thấy tiếng nhạc du dương vang lên từ sân sau tiệm. Giai điệu ấy… là bài hát Jungkook từng hát thầm trong bếp nhà cô ở Đà Lạt. Bài hát không nằm trong bất kỳ album nào – chỉ là giai điệu ngẫu hứng của một lần yêu.
Cô bước ra. Trái tim đập mạnh.
Anh đứng đó.
Không ánh đèn sân khấu, không vệ sĩ, không ồn ào. Chỉ là Jungkook – với cây đàn guitar gỗ cũ, áo sơ mi trắng xắn tay, và ánh mắt sâu thẳm như chưa từng cách xa.
“Anh từng nghĩ, nếu có một nơi nào khiến anh bỏ hết mọi thứ, đó chỉ có thể là em.”
Trâm không nói gì. Nước mắt cô rơi – lặng lẽ nhưng ấm nóng.
“Em từng nói, em muốn là người xứng đáng. Nhưng em chưa bao giờ cần phải cố gắng để xứng với anh. Em chính là nơi mà anh luôn muốn về.”
Cô bật cười, giữa hàng hoa rung rinh trong nắng.
“Vậy thì lần này, đừng rời đi nữa.”
Anh gật đầu, bước lại gần, quỳ xuống và đưa ra chiếc nhẫn bạc năm xưa – giờ đã được gắn thêm một viên đá nhỏ màu tím nhạt.
“Cho anh một cơ hội. Không phải để bắt đầu lại, mà là để đi hết quãng đường dang dở đó cùng em.”
Lần này, Trâm không do dự.
Cô đưa tay ra, đeo chiếc nhẫn vào chính ngón tay năm ấy từng run rẩy khi giữ lấy.
Hoa mộng, cuối cùng cũng nở đúng mùa.
Ba tháng sau ngày Jungkook trở lại, giới truyền thông Hàn Quốc dậy sóng. Tin tức về “Jungkook công khai yêu một cô gái Việt” tràn ngập các trang báo. Hình ảnh anh bước ra từ một tiệm hoa nhỏ tại Đà Lạt, tay nắm tay cô gái không phải là ngôi sao, không nổi tiếng, nhưng ánh mắt lại rực rỡ niềm tin – đã làm dậy lên nhiều luồng ý kiến trái chiều.
Nhưng lần này, họ không trốn tránh.
Trong buổi phỏng vấn đầu tiên kể từ khi công khai, Jungkook ngồi đối diện máy quay, ánh mắt vững vàng:
“Cô ấy không thuộc về ánh đèn sân khấu, nhưng là nơi tôi tìm thấy ánh sáng thực sự. Tôi yêu cô ấy – không phải vì cô ấy đặc biệt, mà vì ở bên cô ấy, tôi mới là chính mình.”
Sự chân thành ấy khiến cộng đồng fan lần đầu im lặng thật lâu. Dù vẫn có ý kiến phản đối, phần lớn đã chấp nhận. Vì tình yêu, khi đủ trưởng thành và minh bạch, không cần phải giấu giếm để tồn tại.
Trâm không trả lời báo chí. Cô vẫn ở lại Đà Lạt, điều hành tiệm “Hoa Mộng Lần Hai”, thỉnh thoảng về Seoul vài ngày khi Jungkook có sự kiện quan trọng. Không sống trong hào quang của anh, nhưng luôn là người anh tìm về sau mỗi lần mỏi mệt.
Ngày BTS tổ chức concert cuối cùng trước khi tạm ngừng hoạt động nhóm, Jungkook bước lên sân khấu, giữa biển người và ánh đèn rực rỡ. Trong một đoạn lặng, anh ngẩng đầu nhìn khán giả:
“Bài hát tiếp theo là ca khúc chưa từng phát hành chính thức. Tôi viết cho một người… đã khiến tôi hiểu rằng yêu không phải là giữ, mà là học cách cùng nhau lớn lên.”
Cả khán đài im lặng. Giai điệu vang lên – là bài hát Trâm từng nghe anh nghêu ngao trong bếp, trong một đêm mưa nhẹ ở Đà Lạt. Lời ca giản dị, nhưng mang theo những năm tháng chờ đợi, vấp ngã và chữa lành.
Dưới khán đài, ở một góc khuất không camera nào lia tới, Trâm ngồi lặng lẽ. Tay cô siết chặt cuốn sổ nhỏ – trong đó ghi lại tất cả ký ức về anh.
Trang cuối là dòng chữ cô mới viết:
"Cánh hoa mộng không cần phải nổi bật trên sân khấu. Chỉ cần được nở trọn trong tim một người, là đủ."
Đà Lạt tháng Mười, trời trong xanh dịu mát. Hoa thạch thảo tím rải đầy hai bên con dốc nhỏ dẫn đến căn nhà gỗ nơi Trâm và Jungkook đang sống những ngày lặng lẽ nhưng hạnh phúc.
Buổi sáng hôm ấy, Jungkook tỏ ra khá kỳ lạ. Anh lóng ngóng với tay cầm máy xới đất sau vườn, rồi lại lén giấu một chiếc hộp nhỏ vào trong túi áo khoác. Anh gọi điện liên tục, thì thầm bằng tiếng Hàn, cố không để Trâm nghe thấy.
Trâm đoán được có điều gì đó bất thường. Nhưng cô không hỏi. Cô chỉ lặng lẽ quan sát, lòng khẽ run lên, vì một linh cảm lạ kỳ… rằng hôm nay sẽ là ngày đặc biệt.
Tối đến, Jungkook rủ cô ra phía sau vườn – nơi có bụi lavender vừa mới nở. Ở đó, một bàn gỗ nhỏ được đặt sẵn, phủ khăn trắng, vài ngọn nến thơm và một bó hoa mà cô nhận ra không phải do cô gói: hoa baby trắng, cẩm tú cầu xanh, và một nhành oải hương khô – biểu tượng cho lời hứa năm xưa.
“Em ngồi xuống nhé,” – anh nói, giọng hơi run.
Cô ngồi xuống, bàn tay khẽ chạm vào hoa.
Jungkook đứng trước mặt cô, lấy từ túi áo ra chiếc hộp nhỏ – chính là chiếc hộp bạc năm xưa, nhưng lần này bên trong là một chiếc nhẫn mới. Đơn giản. Thanh nhã. Có khắc một chữ nhỏ phía trong: "Mộng".
“Anh từng là người chọn ánh đèn sân khấu thay vì tình yêu. Và em đã tha thứ. Em đã ở lại, khi anh ra đi. Em đã yêu lại, dù biết rủi ro vẫn còn. Vậy hôm nay… cho anh cơ hội để không bao giờ phải rời xa nữa.”
Anh quỳ xuống. Cô đưa tay lên môi, nước mắt đã rơi từ lúc nào.
“Trần Bích Trâm, em sẽ làm vợ anh chứ?”
Cô bật cười trong nước mắt:
“Lần này, đừng để em là người chủ động ôm anh trước nữa nhé.”
Anh đứng dậy, ôm cô vào lòng.
Bên ngoài, gió thổi qua những tán cây, cuốn theo mùi hoa lavender và lời hứa không nói thành tiếng:
Lần này, sẽ là mãi mãi.
Hôm đó là một buổi sáng mù sương, trời Đà Lạt lạnh se. Tiệm "Hoa Mộng Lần Hai" đóng cửa nghỉ một ngày vì mưa lớn tối qua khiến Trâm không thể cắt hoa kịp. Nhưng ở sân sau – nơi cô từng dùng làm lớp học cắm hoa nhỏ – Jungkook đang lúi húi dựng lại giàn đỡ hoa giấy bị gãy.
Anh mặc áo len rộng, đầu đội mũ beanie xám. Tay anh dính bùn đất, nhưng đôi mắt thì sáng rỡ như đứa trẻ được mẹ giao việc quan trọng.
“Anh làm gì thế?” – Trâm chống tay vào hông, nhìn từ bậu cửa.
“Trồng lại bụi hoa baby em thích. Mấy hôm trước anh lỡ làm gãy khi chơi đùa với cún.”
Trâm cười, bước ra, đưa anh cái khăn.
“Anh là idol quốc tế, không cần phải làm mấy việc này.”
Jungkook đón lấy, lau tay, rồi ôm eo cô kéo sát vào mình.
“Anh không phải idol khi ở cạnh em. Anh chỉ là chồng em, người muốn trồng hoa để em thấy mỗi sáng.”
Cô dựa đầu vào vai anh, ngắm bụi baby trắng vừa được trồng lại, lòng dịu nhẹ như những ngày đầu yêu.
Trưa hôm đó, cả hai cùng vào bếp. Trâm cắt hoa, Jungkook nấu ăn. Anh làm món canh kim chi hơi cay hơn bình thường – nhưng cô vẫn ăn hết, vì đó là lần đầu tiên anh dùng chính rau trồng từ vườn nhỏ sau nhà.
Bữa trưa kết thúc bằng trà hoa cúc.
Trên bàn là bó hoa Jungkook vừa gói – méo mó, giấy bọc lệch, nơ thắt sai chiều. Nhưng giữa bó hoa là tấm giấy nhỏ ghi bằng tiếng Việt run tay:
"Cảm ơn vì đã chọn anh, dù anh chẳng biết gói hoa."
Trâm không nói gì. Cô chỉ ôm lấy anh từ phía sau.
Trong căn nhà nhỏ giữa Đà Lạt, tiếng cười vang lên – như thể mọi giấc mơ hoa mộng cuối cùng cũng tìm thấy nơi dừng.
Ngày cuối tuần nắng dịu nhẹ, Đà Lạt như khoác lên mình chiếc áo màu pastel mộng mơ. Trên một ngọn đồi nhỏ, nơi có tầm nhìn bao quát cả thành phố mù sương, một lễ cưới giản dị nhưng ngập tràn hạnh phúc đang được chuẩn bị.
Trâm mặc chiếc váy trắng thướt tha, nhẹ nhàng như cánh hoa lily trong vườn nhà cô. Mái tóc được búi thấp, điểm xuyến vài cánh hoa baby trắng tinh khôi – biểu tượng cho sự trong trẻo và thanh khiết của tình yêu.
Jungkook đứng đợi ở cuối lối đi, bộ vest đen tinh tế làm bật lên những hình xăm cá tính trên bàn tay. Đôi mắt anh lấp lánh niềm hạnh phúc không thể giấu được. Khi Trâm bước tới, cả không gian như ngừng lại, chỉ còn tiếng nhạc du dương hòa cùng tiếng lá xào xạc.
Lời thề được Jungkook cất lên bằng tiếng Hàn, và Trâm trả lời bằng tiếng Việt, hòa quyện thành một bản tình ca đầy cảm xúc:
“Anh hứa sẽ là bờ vai vững chắc mỗi khi em yếu lòng. Hứa sẽ không để em cô đơn trong mọi giông bão của cuộc đời.”
“Em hứa sẽ luôn tin tưởng và bên anh, dù thế giới có thay đổi thế nào.”
Bạn bè, gia đình và những người thân thiết vỗ tay rộn ràng, xen lẫn những giọt nước mắt hạnh phúc.
Đặc biệt, BTS – những người bạn đồng hành trên sân khấu của Jungkook – cũng có mặt, trao cho cặp đôi những cái ôm thật chặt, cùng lời chúc phúc chân thành.
Buổi tiệc nhỏ diễn ra dưới những dây đèn vàng ấm áp, với hoa tươi trải dài khắp bàn tiệc, và những câu chuyện vui vẻ về tình yêu, âm nhạc và những kỷ niệm đã qua.
Kết thúc ngày trọng đại, Jungkook và Trâm đứng bên nhau, ngắm nhìn bầu trời Đà Lạt đêm, nơi ánh sao lấp lánh như muốn chứng kiến cho một tình yêu bền lâu.
Ngày trời Đà Lạt se lạnh, trong căn phòng nhỏ ấm áp, tiếng khóc đầu tiên vang lên, như nhịp đập khởi đầu cho một cuộc đời mới.
Trâm nằm trên giường bệnh, tay vẫn nắm chặt tay Jungkook – người đàn ông đã cùng cô đi qua mọi sóng gió, giờ đây ánh mắt anh chan chứa niềm hạnh phúc không thể giấu.
Cậu bé bé nhỏ được đặt lên ngực mẹ, làn da hồng hào, đôi mắt tinh anh khép nhẹ như đang chìm trong giấc mơ.
Jungkook nhẹ nhàng thì thầm, giọng nghẹn ngào:
“Con là ánh sáng mới của ba mẹ, là món quà tuyệt vời nhất trên đời.”
Trâm mỉm cười, lòng tràn đầy ấm áp:
“Chúng ta đã cùng nhau vượt qua tất cả, giờ đây là khởi đầu của một gia đình hạnh phúc thực sự.”
Tiếng cười, tiếng nói và tình yêu lan tỏa trong căn phòng nhỏ, như hoa nở rộ giữa sương mai. Ba người họ – Jungkook, Trâm và thiên thần nhỏ – bắt đầu hành trình mới với trái tim đầy hi vọng và những giấc mơ chưa từng tắt.
Năm tháng trôi qua, mái nhà nhỏ ở Đà Lạt vẫn rộn ràng tiếng cười trẻ thơ, hòa cùng hương hoa ngọt ngào tỏa khắp không gian.
Jungkook đã trở lại sân khấu, nhưng lần này anh bước đi với tâm thế khác. Sân khấu vẫn là đam mê, nhưng gia đình mới là bến đỗ vững chắc nhất.
Trâm, người con gái mộng mơ ngày nào, giờ đây đã trở thành người mẹ dịu dàng, kiên cường, cùng chồng vun vén cho tổ ấm nhỏ.
Bé con lớn lên giữa vòng tay yêu thương, từng ngày khám phá thế giới với ánh mắt sáng ngời tò mò.
Một buổi chiều, cả gia đình cùng nhau dạo bước trong vườn hoa sau nhà – nơi từng là biểu tượng của tình yêu họ.
Jungkook nhẹ nhàng nắm tay Trâm, nhìn con chạy nhảy tung tăng, nụ cười trên môi rạng rỡ:
“Anh biết, dù thế giới ngoài kia có thay đổi thế nào, thì tình yêu của chúng ta – của gia đình mình – sẽ luôn vững bền như những đóa hoa này.”
Trâm mỉm cười, tựa đầu vào vai anh, lòng tràn đầy hạnh phúc:
“Và em sẽ luôn bên anh, cùng anh giữ gìn những mùa hoa nở rộ trong trái tim.”
Mùa hoa ấy không chỉ là những đóa hoa tươi thắm trong vườn, mà là biểu tượng cho một tình yêu đã vượt qua mọi thử thách, để rồi đơm hoa kết trái – một gia đình trọn vẹn, hạnh phúc.
"Tình yêu chân thật luôn tìm được con đường dù có khó khăn đến đâu. Jungkook và Trâm đã chứng minh rằng, chỉ cần kiên trì và tin tưởng, hạnh phúc sẽ đơm hoa kết trái. Mong rằng câu chuyện của họ sẽ tiếp thêm niềm tin và hy vọng cho những ai đang yêu và chờ đợi điều kỳ diệu."