Mối Tình Đầu !?
Tác giả: Aniee 🐑⚡️
Ngôn tình
Chương 1: Cậu Ấy - Như Là Nắng Đầu Mùa
Tôi gặp cậu vào một buổi chiều tháng Sáu, khi nắng chưa kịp gắt và gió vẫn còn mơn man trên hàng phượng vĩ đỏ rực đầu cổng trường. Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cặp đeo chéo hờ hững, gương mặt chẳng có gì quá đặc biệt ngoài đôi mắt dài như cánh én và nụ cười… à, nụ cười mà mãi sau này tôi mới nhận ra: nó làm trái tim tôi lệch nhịp mất rồi.
Cậu chuyển đến lớp tôi vào năm lớp 10. Cả lớp xôn xao, không chỉ vì cậu đẹp trai (mà thực ra cũng bình thường thôi) mà vì cái vẻ lặng lẽ, chẳng giống ai. Cậu không cười nhiều, cũng không nói nhiều, chỉ ngồi lặng im nhìn ra cửa sổ, như đang đợi một ai đó từ gió bay về.
Tôi là lớp trưởng, nên có nhiệm vụ dẫn cậu đi thăm lớp, giới thiệu bạn bè, chỉ chỗ ngồi. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu, thật ra cũng chỉ là một câu nói:
"Cậu thích ngồi đâu?"
Cậu nhìn tôi, mắt ánh lên một thoáng ngạc nhiên, rồi cười nhẹ:
"Tớ nghĩ chỗ gần cửa sổ sẽ hợp với mình."
Lúc ấy, tôi chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ đơn thuần cho là cậu thích ngắm cây. Nhưng về sau, tôi mới hiểu – cậu chọn chỗ gần cửa sổ vì cậu đang tìm lại điều gì đó đã từng mất, ở nơi có nắng, có gió, có bầu trời rộng và những kỷ niệm cũ.
Những Ngày Đầu – Tôi Và Cậu
Tôi tên là Bảo Nhi. Một cái tên nghe có vẻ hiền lành, dịu dàng, đúng kiểu “mọt sách” như lũ bạn vẫn hay trêu. Còn cậu – tên là Minh Hoàng, cái tên mạnh mẽ, nghe đã thấy giống như một dòng nước ngầm, không ồn ào nhưng có thể làm thay đổi cả một vùng đất chỉ bằng sự hiện diện của mình.
Hoàng học giỏi. Môn nào cũng giỏi. Đặc biệt là Văn và Toán – một tổ hợp hiếm có. Cậu không bao giờ giơ tay phát biểu, nhưng khi được gọi, cậu luôn trả lời chính xác đến từng chi tiết, đôi khi thêm một câu đùa nhỏ đủ khiến cả lớp bật cười. Cái kiểu thông minh không khoe khoang ấy, thật lạ mà cũng thật quyến rũ.
Tôi ngồi sau cậu, nên thỉnh thoảng mượn vở, mượn thước, có lần còn lén nhìn nghiêng gương mặt cậu lúc cười. Mỗi khi ánh nắng lọt qua ô cửa sổ rọi lên làn tóc cậu, tôi lại thấy tim mình xốn xang như có ai vừa cầm cọ vẽ một bức tranh trong lòng, bằng ánh sáng và thầm thương.
Có Những Buổi Chiều – Tôi Và Hòang Cùng Về
Tôi chẳng hiểu vì sao cậu hay đạp xe cùng tôi về nhà, dù nhà cậu ngược đường. Lúc đầu, tôi còn tưởng cậu đi nhầm, nhưng rồi ngày nào cũng như thế. Cậu bảo:
"Tớ thích đi vòng để hóng gió, sẵn tiện đưa cậu về."
Tôi biết, không phải cậu thích hóng gió. Cũng không phải “sẵn tiện”. Chỉ là… có điều gì đó trong tôi khiến cậu muốn đi cùng, hoặc… chỉ là tôi tự nghĩ thế thôi?
Những chiều tháng bảy đổ vàng đầy ngõ nhỏ, tiếng xe đạp lạch cạch hòa trong tiếng cười khe khẽ. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện – từ bài vở đến việc hôm nay cô giáo mặc áo dài màu gì, thậm chí là chuyện con mèo nhà tôi mới đẻ bốn con. Cậu lắng nghe như thể mọi lời tôi nói đều có giá trị, đều đáng trân trọng.
Nhưng Tình Cảm Đầu Đời – Luôn Mong Manh Như Sương Sớm
Tôi thích cậu.
Tôi nhận ra điều đó khi một hôm, thấy cậu đứng nói chuyện với My – lớp phó học tập, xinh, giỏi và rất hay cười. Tôi không biết vì sao ngực mình lại đau nhẹ, dù nụ cười trên môi vẫn cố giữ. Tôi về nhà, viết vào cuốn nhật ký:
"Làm sao để biết người ta có thích mình không, khi người ta cười với tất cả mọi người giống nhau?"
Tôi không dám hỏi cậu. Cũng không dám thể hiện. Mối tình đầu của tôi – là một mầm cây non, chỉ dám lớn lên trong tim, nép mình bên ánh nắng mong manh.
Có Một Ngày Mưa – Cậu Đưa Tôi Về, Và Nói Điều Gì Đó
Chiều hôm đó mưa bất ngờ. Cả trường ướt lướt thướt, người thì trú, người thì chạy vội. Tôi không mang áo mưa, cậu cũng không. Nhưng cậu đạp xe chở tôi về, mặc kệ mưa dội xuống người như trút.
Tôi run lên vì lạnh, còn cậu thì vừa cười vừa bảo:
"Ướt hết rồi, giống hai con chuột lột."
Về gần đến nhà tôi, cậu đột ngột dừng xe lại, nhìn tôi, nói nhỏ:
"Nhi này… nếu tớ đi xa… cậu có nhớ tớ không?"
Tôi không biết phải trả lời sao. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ cậu nói đùa. Tôi bật cười:
"Tớ sẽ quên cậu nhanh thôi!"
Cậu gật đầu, quay đi, nụ cười nhẹ như cơn gió cuối hạ. Nhưng ánh mắt cậu… buồn đến kỳ lạ.
Hôm Sau – Cậu Không Đến Lớp
Rồi hôm sau nữa. Rồi suốt cả tuần. Lớp học thiếu đi một người, chỗ ngồi bên cửa sổ trống rỗng, gió cũng chẳng còn mang theo mùi nắng như xưa nữa.
Tôi hỏi cô giáo chủ nhiệm. Cô bảo:
"Hoàng chuyển trường rồi, vì ba mẹ cậu ấy ra nước ngoài công tác gấp."
Tôi chết lặng.
Không lời chào, không lời từ biệt, không mảnh giấy nào để lại. Chỉ có buổi chiều mưa đó, chỉ có câu hỏi ấy – là lời chia tay duy nhất.
Sau Này – Tôi Vẫn Nhớ
Tôi lớn lên. Thi đại học. Vào Sài Gòn. Cuộc sống vẫn trôi như dòng sông không chờ ai. Nhưng mỗi lần đi ngang qua một lớp học có ô cửa sổ ngập nắng, mỗi lần thấy ai đó đạp xe trong mưa – tôi lại nhớ về Khôi. Về ánh mắt hôm ấy. Về nụ cười chưa từng tắt trong lòng tôi.
Hoàng – mối tình đầu của tôi. Nhẹ nhàng như sương mai, rực rỡ như nắng đầu mùa, và buồn như bản nhạc không bao giờ viết tiếp.
---
Chương 2: Gặp Lại – Như Chưa Từng Xa Nhau
Thành phố vào thu, trời vẫn còn nắng, nhưng là nắng dịu, mỏng như chiếc khăn voan ai bỏ quên trên vai chiều. Tôi – giờ đã là sinh viên năm ba ngành Sư phạm,với mái tóc dài hơn, và trái tim vẫn chưa thể lấp đầy một hình bóng cũ.
Bao nhiêu năm qua, tôi đã gặp nhiều người – có người dịu dàng như một vần thơ, có người mạnh mẽ như một khúc nhạc, nhưng chẳng ai làm tôi nhớ đến như cậu – Hoàng, mối tình đầu lặng lẽ, người đã đi qua tuổi thanh xuân của tôi như một cơn mưa đầu mùa, đến bất ngờ và rời đi không một lời từ biệt.
Một Buổi Sáng Tháng Chín – Bắt Đầu Bằng Sự Ngỡ Ngàng
Hôm đó, tôi được chọn làm trợ giảng cho một khóa đào tạo kỹ năng mềm của khoa. Người giảng chính là khách mời từ doanh nghiệp – tôi không quan tâm lắm, chỉ cầm danh sách học viên, kiểm tra tài liệu, và uống một ly cà phê nguội ngắt vì bận.
Cho đến khi giọng nói ấy vang lên – trầm hơn xưa, nhưng nhịp điệu thì không lẫn vào đâu được:
“Chào các bạn, tôi là Minh Hoàng, hôm nay sẽ phụ trách lớp kỹ năng thuyết trình của các bạn.”
Tôi chết lặng.
Không phải vì ngạc nhiên, mà vì tim tôi… vẫn nhớ.
Cậu đứng đó – cao hơn, trưởng thành hơn, áo sơ mi trắng xắn tay gọn gàng, tóc cắt gọn, ánh mắt bình thản như chưa từng biết tôi. Nhưng tôi thì biết – và những năm tháng trong tôi bỗng ào ạt quay về.
Tan buổi, tôi còn nán lại sắp xếp vài tài liệu thì cậu bước đến. Không chào vồn vã, không hỏi han kiểu xã giao – cậu chỉ nói một từ:
“Nhi?”
Tôi ngẩng lên. Mắt cậu nhìn tôi như thể vừa lục lại cả ký ức một thời để chắc chắn. Tôi gật đầu:
“Ừ… là tớ.”
Cậu im lặng một chút rồi khẽ cười – nụ cười năm xưa, nụ cười mà tôi đã thuộc lòng như thơ lục bát:
“Tớ biết là cậu.”
Và tôi không hiểu sao, sau tất cả những năm tháng dài, chỉ một câu ấy thôi cũng đủ khiến lòng tôi chộn rộn như ngày đầu tiên biết yêu
Chúng tôi đi bộ dọc con đường lát gạch quanh khuôn viên trường. Lá rơi đầy như thể ai đó cố tình vẽ nên một khung cảnh mùa thu chỉ để những người cũ dễ dàng tìm lại nhau.
Hoàng kể cậu đã sang Pháp cùng bố mẹ từ năm lớp 10. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thậm chí đến cả việc nói lời tạm biệt với bạn bè cũng không kịp. Nhưng cậu bảo:
“Tớ vẫn nhớ… ngày mưa hôm ấy.”
Tôi cúi mặt cười buồn:
“Tớ cứ tưởng cậu quên rồi.”
Cậu khựng lại vài giây, rồi hỏi:
“Cậu có giận tớ không?”
Tôi lắc đầu. Làm sao giận được cậu – người mà tôi đã âm thầm thích, người mà tôi đã mơ về trong những giấc mơ rất dài, rất mơ hồ, và rất thật.
Những Ngày Sau Đó – Chúng Tôi Lại Gần Nhau
Hoàng ở lại Việt Nam công tác một thời gian dài. Cậu đến trường tôi mỗi tuần để dạy kỹ năng, và dường như… ngày nào cũng kiếm cớ gặp tôi.
“Tớ cần nhờ Nhi chỉnh slide.”
“Nhi có rảnh đi uống cà phê không?”
“Tối nay có phim hay, Nhi đi không?”
Tôi không rõ cậu có ý gì. Nhưng tôi cũng không hỏi. Vì tôi sợ, nếu hỏi, mọi thứ sẽ vỡ tan như bong bóng trong lòng tôi ngày xưa.
Chúng tôi cứ như thế – đi cùng nhau, nói chuyện như chưa từng có xa cách, như thể tháng năm lặng lẽ chỉ là một phép thử để xem lòng nhau có còn giữ.
Một Đêm Nọ – Cậu Nói Thật Lòng
Tối hôm đó, trời mưa.
Lại là mưa.
Chúng tôi ngồi trong một quán cà phê có cửa kính nhìn ra phố. Tiếng mưa rơi đều như lời kể lể của thời gian. Khôi nhìn tôi, ánh mắt không còn đùa cợt:
“Tớ từng rất sợ quay về. Vì tớ nghĩ… cậu sẽ không còn nhớ tớ nữa.”
Tôi nghẹn ngào. Cậu đâu biết, tôi đã chờ cậu bằng tất cả sự tĩnh lặng của một trái tim từng tổn thương.
“Tớ cũng từng sợ… nếu gặp lại, thì hóa ra chỉ có mình tớ nhớ.”
Cậu cười, nghiêng người về phía tôi, nói khẽ:
“Vậy thì từ giờ, hãy để cả hai cùng nhớ. Cùng yêu… như chưa từng xa nhau.”
Tôi không khóc. Nhưng tim tôi ướt đẫm
Giây phút ấy, tôi nhận ra, có những mối tình đầu không chỉ để nhớ. Có những tình cảm đầu đời – nếu đủ sâu đậm, đủ thật lòng – sẽ trở thành định mệnh.
Hoàng nắm lấy tay tôi. Bàn tay vẫn như xưa – ấm áp, chắc chắn, và khiến tôi tin rằng: từ nay, tôi không phải chờ ai một mình giữa những cơn mưa nữa.
---
Chương 3: Yêu Lại – Nhưng Lòng Còn Sợ Mất
Có một điều mà tôi không dám nói với Khôi – là những năm tháng chờ đợi không khiến trái tim tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Mà ngược lại, nó khiến tôi yếu đuối. Tôi sợ niềm vui hiện tại là mong manh, là nhất thời, là một thứ "lặp lại rồi lại kết thúc", như khi cậu bỏ đi năm ấy.
Nhưng Hoàng thì khác.
Cậu yêu tôi bằng một sự dịu dàng rất đỗi rõ ràng. Không cần phô trương, không cần hoa hồng hay quà tặng rực rỡ. Chỉ là mỗi sáng có tin nhắn:
“Chúc em một ngày học vui nhé, cô sinh viên của anh.”
Chỉ là những chiều dắt nhau đi bộ qua ngõ nhỏ rợp bóng cây, Hoàng hay hỏi:
“Sau này em muốn sống ở đâu? Dạy học cấp ba hay đại học? Có muốn về quê mở lớp không?”
Tôi thường lảng tránh những câu hỏi như thế. Vì tương lai – vốn là một điều quá mong manh, nhất là với những người đã từng bị bỏ lại giữa một mùa mưa…
Một Lần Cãi Nhau – Và Tôi Bộc Lộ Tất Cả
Hôm đó trời không mưa. Nhưng trong lòng tôi thì có bão.
Hoàng vừa nhận được thư mời công tác sáu tháng tại Thái Lan. Cậu nói cậu còn trẻ, còn đam mê. Rằng đây là cơ hội tốt, và cậu muốn tôi tin cậu.
Nhưng tôi không thể không lo sợ. Không phải vì Thái Lan quá xa. Mà vì trái tim tôi đã từng trải qua một cuộc chia xa không hứa hẹn, không tin nhắn, không quay lại – mà chính là với cậu.
Tôi gằn giọng:
“Vậy là anh lại chọn đi, giống như năm đó?”
Hoàng im lặng. Một sự im lặng dài hơn cả cuộc gọi quốc tế.
Tôi nói tiếp, gần như bật khóc:
“Em đã chờ anh năm năm. Năm năm đấy. Để rồi không một lời giải thích. Anh tưởng em dễ dàng để yêu lại một lần nữa sao?”
Hoàng bước đến gần tôi, giọng cậu trầm xuống, đôi mắt đau đớn:
“Anh không muốn lặp lại lỗi lầm. Nhưng nếu em nghĩ việc anh đi là dấu chấm hết, thì em chưa từng tin anh thật sự.”
Tôi quay mặt đi, không nói gì nữa. Vì trong lòng tôi lúc đó – vừa giận, vừa đau, vừa sợ mất. Và cũng vừa sợ chính mình đã không còn dũng cảm như năm xưa nữa.
Một Tuần – Không Tin Nhắn, Không Gặp Nhau
Mỗi ngày trôi qua, tôi đều mong có tiếng chuông điện thoại vang lên, một dòng tin nhắn đơn giản: "Anh nhớ em." Nhưng tuyệt nhiên không có gì.
Có lẽ Hoàng đang nghĩ lại. Cũng có thể cậu đã chấp nhận rằng… tôi không thể tin cậu thêm lần nữa.
Còn tôi – tôi nhận ra mình quá ích kỷ. Tôi đòi hỏi ở cậu sự chắc chắn, nhưng không cho cậu cơ hội được trưởng thành. Tôi sợ bị bỏ lại, nên luôn nghĩ người kia sẽ rời đi – dù họ đang đứng trước mặt, tay nắm lấy tay mình.
Và Rồi, Tôi Tìm Thấy Một Bức Thư – Trên Bàn Học
Một buổi tối, sau khi dạy xong lớp phụ đạo, tôi về ký túc xá thì thấy có một phong bì đặt trên bàn. Nét chữ quen thuộc – nghiêng nghiêng, gọn gàng. Là của Hoàng.
“Gửi Bảo Nhi – người con gái anh yêu.”
Anh xin lỗi vì không nói được hết lòng mình hôm đó.
Anh đã từng đi, đúng. Và em có quyền giận, có quyền không tin.
Nhưng lần này, nếu anh đi, không phải là để rời xa em.
Mà là để chuẩn bị cho một tương lai có em ở đó.
Anh đã xin rút ngắn chuyến công tác.
Chỉ ba tháng.
Ba tháng không dài bằng năm năm mà em đã đợi anh.
Anh không cần em phải hứa sẽ đợi.
Chỉ cần em đừng xóa anh khỏi trái tim mình – một lần nữa.
Yêu em.
Từ những ngày chưa kịp nói.
Đến những ngày dám đối mặt với cả nỗi sợ mất em.”
– Minh Hoàng.-
Tôi đọc đi đọc lại. Nước mắt rơi lúc nào không hay.
Tôi bấm điện thoại, tay run nhẹ, nhưng tim thì đã vững vàng hơn:
“Em sẽ đợi.Vì lần này, em biết anh sẽ quay về.”
Tình Yêu Đầu – Không Chỉ Là Cảm Xúc. Mà Là Dũng Khí
Tôi gặp lại Hoàng vào đúng buổi chiều ba tháng sau, khi gió thu lại về, và sân trường đầy những chùm bông điệp cuối mùa.
Cậu đứng đó – vẫn là người con trai từng khiến tôi rung động từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng giờ đây, trong tay cậu còn có thêm… một bó hoa cẩm tú cầu – loài hoa của sự chân thành, kiên nhẫn.
“Anh về rồi đây.”
Tôi cười, bước lại gần, không hỏi gì thêm. Vì đôi khi, điều rõ ràng nhất không cần đến lời.
Chúng tôi nắm tay nhau, đi dưới hàng cây rợp bóng.
Yêu – không cần quá nhiều kế hoạch.
Chỉ cần người ta quay về, và lòng mình vẫn đủ bao dung để tha thứ.
---
Chương 4: Khi Yêu Không Còn Là Hai Đứa Trẻ
Tình yêu của chúng tôi, sau lần tái ngộ ấy, như một ngọn lửa nhỏ được nhóm lại bằng cả hai bàn tay đã từng run rẩy vì sợ. Nhưng lửa dù ấm đến đâu, cũng phải đối mặt với gió. Và đời sống – không chỉ có những buổi chiều lặng lẽ dưới tán cây, không chỉ có những câu “anh nhớ em” dịu dàng lúc khuya.
Ba tháng sau khi Hoàng trở về, cậu quyết định nghỉ việc ở công ty truyền thông nơi cậu từng làm. Thay vào đó, cậu mở một studio sáng tạo – thiết kế nội dung, quay dựng quảng cáo nhỏ. Mọi thứ đều mới mẻ, đều bắt đầu từ con số 0.
Tôi hỏi:
“Anh có chắc không? Bắt đầu lại không dễ đâu…”
Cậu chỉ cười, nắm tay tôi thật chặt:
“Chẳng có gì dễ cả, kể cả yêu em. Nhưng vì đáng nên anh muốn làm.”
Khi Hai Người Yêu Nhau – Không Thể Chỉ Sống Bằng Trái Tim
Tôi bắt đầu những ngày thực tập ở một trường cấp ba nhỏ ngoại thành, sáng đi sớm, chiều về muộn, tối thì vùi đầu vào giáo án. Còn Khôi, bận rộn đến mức có khi hai ba ngày không nhắn một tin nào ngoài “Anh đang quay – đừng chờ nhé”.
Tôi không giận. Nhưng có lúc, tôi thấy hụt hẫng.
Chúng tôi bắt đầu có những bữa hẹn mà một người đến trễ, một người đợi mỏi. Có những cuộc gọi chỉ để hỏi “Em ăn chưa?” rồi vội vã cúp máy.
Tình Yêu Đầu – Tưởng Đã Đủ Lớn Để Vững Vàng.
Nhưng không, nó lại bắt đầu có vết xước.
Một Đêm Muộn – Tôi Rơi Nước Mắt
Tối ấy, Hoàng hứa sẽ đến đón tôi sau buổi dạy phụ đạo. Tôi đứng trước cổng trường đến 9 giờ mà vẫn không thấy cậu. Gọi thì máy bận. Nhắn thì không trả lời.
Cuối cùng, tôi đón xe ôm về. Trời bất chợt mưa. Mưa ướt vai áo, ướt cả lòng tôi.
Về đến nhà, tôi thấy tin nhắn của cậu:
“Anh xin lỗi. Đang dựng gấp cho khách. Không dứt ra được. Em về an toàn chứ?”
Tôi không trả lời. Chỉ khóc.
Không phải vì giận. Mà vì tôi sợ. Sợ tình yêu sẽ dần trở thành thứ ưu tiên cuối cùng trong cuộc sống của hai người bận rộn. Sợ một ngày nào đó, chúng tôi không còn nhớ lý do vì sao đã bắt đầu.
Nhưng Hoàng – Luôn Là Người Biết Cách Khiến Tôi Không Buông Tay
Sáng hôm sau, tôi nhận được một bưu phẩm nhỏ. Bên trong là một quyển sổ, bìa da nâu. Trên trang đầu tiên là dòng chữ cậu viết tay:
“Chúng ta không thể lúc nào cũng đi cạnh nhau,nhưng đừng để quãng đường khiến ta quên đi đích đến.”
Cùng với đó là một tờ lịch dán, mỗi tuần một ngày được khoanh tròn đỏ:
“Thứ Sáu – hẹn hò. Dù có bận đến đâu.”
Tôi cười. Và khóc.
Tôi nhận ra: yêu một người trưởng thành là học cách chấp nhận rằng tình yêu không phải lúc nào cũng cháy rực.
Nhưng nếu hai người đều giữ nó trong tim – nó sẽ không bao giờ tắt.
Và Rồi Thử Thách Lớn Nhất – Đến Từ Gia Đình Tôi
Ba tôi – một người cẩn trọng và có phần bảo thủ – đã nghe mẹ tôi kể về chuyện tôi và Hoàng. Và ông không hài lòng.
“Nó làm nghệ thuật? Không ổn định. Nay mở studio, mai phá sản.Còn con – sắp ra trường, nghĩ đến tương lai đi chứ. Yêu là một chuyện. Nhưng lấy là chuyện khác.”
Tôi im lặng. Không phải vì không phản đối được.Mà vì… tôi cũng từng nghĩ như ba.
Hoàng biết chuyện. Nhưng cậu không tức giận, không bỏ cuộc.
Cậu đến nhà tôi. Lần đầu tiên.Gặp ba, cúi đầu lễ phép:
“Cháu không hứa sẽ cho Nhi một cuộc sống giàu có.Nhưng cháu hứa, dù sống đơn sơ nhất, cháu cũng sẽ không để Nhi một mình chịu đựng.”
Ba tôi không trả lời. Nhưng ánh mắt ông đã dịu lại.
Sau hôm đó, ông không cấm cản nữa.
Và tôi biết – Hoàng đã thắng, không bằng lời nói, mà bằng sự kiên định.
Chúng tôi – Không Còn Là Những Đứa Trẻ Tin Rằng Tình Yêu Là Đủ
Chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch. Không vội vàng, không đốt cháy giai đoạn.Tôi sẽ tốt nghiệp, dạy học ở một trường nhỏ.Cậu sẽ tiếp tục studio, từng bước xây dựng khách hàng, thương hiệu.
Chúng tôi chia đôi các khoản tiết kiệm, lập một quỹ chung – “Quỹ tương lai”.
Và mỗi tối thứ Sáu, dù bận đến đâu, vẫn sẽ dành cho nhau – không nói chuyện công việc, không kiểm tra điện thoại.
Chỉ nhìn nhau. Như thuở ban đầu.
Vì Tình Yêu Đầu – Nếu Đi Đến Cùng, Sẽ Không Còn Là "Đầu" Nữa, Mà Là "Duy Nhất"
Tôi nằm cạnh Hoàng vào một chiều tháng ba, trong căn phòng nhỏ thuê chung để tiết kiệm tiền cưới.Ánh nắng rọi vào mắt cậu.
Tôi hỏi:
“Anh có thấy tiếc không, vì chúng ta từng bỏ lỡ nhau nhiều năm như thế?”
Cậu vuốt tóc tôi, thì thầm:
“Không. Vì chính khoảng thời gian đó khiến anh biết: anh không thể đánh mất em thêm lần nào nữa.”
---
Chương 5: Trước Giờ Cử Hành Lễ Cưới – Quá Khứ Gõ Cửa
Tháng Mười, Đà Lạt bắt đầu trở lạnh.
Chúng tôi chọn tổ chức lễ cưới ở một ngôi nhà gỗ nhỏ bên đồi thông – nơi có tiếng chim lảnh lót mỗi sớm và sương trắng đọng trên mái ngói như lời chúc lành của trời đất. Hoàng nói:
“Mình đã bắt đầu bằng một cơn mưa, thì hãy kết bằng sương sớm. Cho nhẹ nhàng…”
Tôi không phải cô dâu hay mộng mơ váy cưới cầu kỳ hay tiệc lớn. Chỉ cần người mình yêu đứng bên, trong mắt là sự bình yên, là đủ. Và tôi cứ nghĩ… mọi thứ sẽ trọn vẹn như thế.
Cho đến chiều hôm trước lễ cưới – khi một người phụ nữ lạ xuất hiện trước cổng khu nghỉ, trong tay cầm một chiếc hộp cũ.
“Chào em. Em là Bảo Nhi – vợ sắp cưới của Hoàng đúng không?”
Cô ấy mặc áo len dài, gương mặt xanh xao vì đường xa hoặc vì điều sắp nói ra. Tôi gật đầu, cảm thấy có gì đó lạ trong ánh mắt cô – không phải ghen tuông, không phải thân mật… mà là một thứ gì đó… rất giống chia ly.
Cô đưa tôi chiếc hộp nhỏ.
“Chị là An. Người yêu cũ… của Hoàng.”
Câu nói rơi xuống đất như viên sỏi làm gợn mặt hồ vốn đang yên tĩnh trong tôi.
“Chị không đến để phá hoại. Nhưng có một chuyện em cần biết – trước khi bước vào cuộc đời Hoàng như một người vợ.”
Trong Chiếc Hộp – Là Những Lá Thư Chưa Bao Giờ Gửi
Tôi ngồi một mình trong căn phòng gỗ, trời đổ mưa rào.Chiếc hộp gỗ màu cánh gián, mòn vẹt ở góc. Tôi chậm rãi mở nắp.Bên trong là hơn mười lá thư – ghi ngày từ năm Hoàng học lớp 10 đến những tháng đầu khi cậu ở Pháp.
Lá thư đầu tiên:
“An à, hôm nay anh chuyển trường. Nhanh đến mức anh không kịp chào Nhi – người mà anh chưa từng nói yêu, nhưng lại là người khiến anh nhớ nhất.”
Lá thứ hai:
“Anh và em – là hai người cô đơn giữa đất lạ. Chúng ta ở cạnh nhau, như hai vết thương tìm nhau để tự chữa lành. Nhưng Hà à, em biết không, có những đêm anh vẫn mơ về tiếng chuông tan học, và ánh mắt ai đó nhìn anh từ phía sau khung cửa sổ…”
Lá thứ ba:
“An à, anh xin lỗi. Anh không thể yêu thêm ai khác. Vì trái tim anh vẫn đang ở lại một vùng mưa cũ – nơi có một cô gái không hề biết anh đã thương cô ấy sâu đậm đến mức nào.”
Tôi đặt bức thư cuối cùng xuống, đôi tay run lên, tim tràn ngập thứ cảm xúc hỗn độn – không phải ghen, cũng không phải giận… mà là xót xa.Cho cả tôi – và cho cô gái tên An ấy.
Buổi Tối Hôm Đó – Tôi Hỏi Hoàng
Cậu vừa thay xong áo vest thử, bước ra với nụ cười rạng rỡ:
“Ngày mai vợ anh đẹp chắc chết mất.”
Tôi không cười lại. Chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu, đưa chiếc hộp gỗ.
“Cô ấy đến gặp em. Và để lại cái này.”
Hoàng sững người. Rồi cậu ngồi xuống, lặng im rất lâu, cho đến khi tôi nghe giọng cậu – trầm và thật:
“Anh đã định đốt hết rồi. Nhưng không thể. Vì đó là phần ký ức… mà anh không đủ nhẫn tâm để quên, nhưng cũng không muốn em phải gánh cùng.”
Tôi ngắt lời:
“Vậy vì sao lại không kể với em từ đầu?”
Cậu nhìn tôi, đôi mắt đau đáu:
“Vì anh sợ em buồn. Sợ em thấy mình là người đến sau.”
Tôi nắm tay cậu – tay cậu lạnh, tay tôi run.
“Em không buồn vì quá khứ.Em chỉ sợ… mình không phải lựa chọn duy nhất trong hiện tại.”
Hoàng ôm tôi vào lòng – như thể sợ tôi tan biến.
“Em là hiện tại – và là tương lai.
Những lá thư kia… là lý do khiến anh biết mình yêu em thật sự.”
Sáng Hôm Sau – Đám Cưới Vẫn Diễn Ra
Khách mời đến đầy đủ. Không rộn ràng như tiệc cưới thành phố, nhưng ấm áp như một buổi tụ họp của những người thương thật lòng.
Mẹ tôi nắm tay tôi, đặt vào tay Khôi.
Ba tôi, dù mắt vẫn không vui, nhưng khẽ gật đầu.
Hoàng thì thầm bên tai tôi khi nhẫn vừa được đeo vào:
“Anh hứa, từ hôm nay – không chỉ là yêu. Mà là ở lại.”
Tôi cười, giọt nước mắt rơi vào ngực áo cưới.
Hạnh phúc – đôi khi không nằm ở những gì ta được bắt đầu,mà nằm ở những gì ta dám đi tiếp – sau khi đã biết rõ người kia từng vụn vỡ ra
---
Chương 6: Cuộc Sống Sau Hai Chữ "Vợ Chồng"
Sau lễ cưới, chúng tôi về sống trong một căn nhà nhỏ thuê ở ngoại ô thành phố. Căn nhà có ban công nhìn ra vườn cải, buổi sáng ánh nắng tràn vào đầy phòng, buổi tối chỉ cần mở cửa sổ là có thể nghe tiếng dế kêu và mùi gió lành.
Không ai nói điều gì, nhưng tôi biết cả hai đều muốn bắt đầu một cuộc sống thật… thường, sau bao nhiêu chuyện đã không thường chút nào.
Hoàng vẫn tiếp tục studio của cậu – sáng đi, tối về, những buổi quay xa thì mất cả hai ngày. Tôi dạy học ở một trường cấp ba cách nhà hai cây số. Cuộc sống như con suối nhỏ – chảy êm đềm, không dồn dập, cũng không ồn ào.
Nhưng rồi, tôi bắt đầu thấy… lạc lòng.
Khi "Làm Vợ" Không Chỉ Là Yêu Nữa
Tôi từng nghĩ lấy được người mình yêu là đủ. Nhưng thực ra, yêu nhau và chăm sóc cho nhau mỗi ngày là hai việc rất khác.
Tôi bắt đầu thấy mình phải học lại nhiều điều:
– cách nấu ăn vừa miệng người khác,
– cách giữ bình tĩnh khi Hoàng làm việc quên ngày tháng,
– cách không tủi thân khi về nhà chỉ thấy bóng tối và một bát cơm nguội.
Có hôm tôi hỏi đùa:
“Anh nhớ ngày mình yêu nhau không? Ngày nào anh cũng gọi điện.”
Hoàng chỉ cười, rồi ôm tôi từ phía sau, mệt mỏi tựa đầu lên vai tôi:
“Giờ yêu nhiều hơn, nhưng điện thoại ít lại. Vì ngày nào cũng được nhìn thấy rồi.”
Tôi biết cậu nói đúng. Nhưng tôi vẫn… chạnh lòng.Hôn nhân là thế. Không có sai, không có đúng.Chỉ là… trong tình yêu, người mong chờ thường là người dễ buồn nhất.
Rồi Tôi Biết Mình Mang Thai
Một sáng tháng ba, tôi thức dậy và thấy cơ thể có điều gì đó khác lạ. Tôi không vội nói Hoàng, chỉ lặng lẽ ra tiệm mua que thử. Hai vạch hiện lên – rõ ràng, không mập mờ.
Tôi ngồi trên bồn cầu, tay run run, nước mắt rơi… không vì buồn, cũng không hẳn vì vui – chỉ là tôi cảm thấy mình sắp không còn là chính mình nữa.
Buổi tối, tôi để que thử thai lên bàn ăn. Hoàng bước vào, thấy nó, ngỡ ngàng đến mức đánh rơi luôn cái cặp tài liệu đang cầm. Mắt cậu nhìn tôi không rời, rồi chậm rãi tiến lại, quỳ xuống:
“Em… có chắc không? Thật sao?”
Tôi chỉ gật đầu.
Hoàng không nói gì. Cậu ôm tôi, rất chặt. Đến mức tôi nghe cả tiếng tim cậu đập – nhanh, dồn dập như thể có một vũ trụ đang nở ra trong lồng ngực.
Những Ngày Đầu Mang Thai – Tôi Yếu, Còn Hoàng Thì… Mạnh Mẽ Hơn Tôi Tưởng
Tôi bắt đầu nghén nặng. Mùi nước rửa chén cũng làm tôi buồn nôn. Tôi mệt, cáu gắt, khóc vô cớ, và có lúc nửa đêm bật dậy chỉ để nói:
“Em không muốn ăn cháo trắng nữa. Em muốn… mì Hàn Quốc trứng lòng đào.”
Hoàng bật dậy ngay, không than thở, không nhăn mặt, chỉ mặc áo khoác, xuống bếp, nấu thứ mì tôi thèm.Khi mang bát lên, còn kèm theo một nụ hôn lên trán:
“Bà bầu là công chúa. Chồng chỉ là… đầu bếp tình nguyện.”
Tôi vừa cười, vừa khóc.Tình yêu có thể lãng mạn bằng những bó hoa, nhưng hôn nhân – được xây từ những đêm khuya và… bát mì nóng.
Nhưng Rồi Hoàng Gặp Một Cơ Hội Lớn – Phải Đi Công Tác Nước Ngoài 2 Tháng
Studio của cậu nhận được dự án hợp tác với một hãng nước ngoài. Một bước ngoặt lớn. Nhưng thời điểm là lúc tôi đang mang thai tháng thứ 6.
Hoàng lưỡng lự. Tôi thấy điều đó trong mắt cậu – một bên là đam mê, một bên là tôi, với cái bụng to dần từng ngày.
Tôi mỉm cười, chủ động nói trước:
“Anh đi đi. Em đủ mạnh để đợi anh hai tháng nữa.”
Cậu nhìn tôi – ánh mắt nghẹn lại:
“Anh từng bỏ em một lần… Giờ sợ lắm. Nhất là lúc này…”
Tôi ôm lấy khuôn mặt cậu, nói như thủ thỉ:
“Không phải em mạnh mẽ.Mà vì em biết… lần này, anh sẽ trở về.”
Và Đúng Như Thế – Hai Tháng Sau, Hoàng Đã Có Mặt Bên Tôi, Trong Phòng Sinh
Tôi đau suốt 18 tiếng. Gào, khóc, rã rời.Hoàng nắm tay tôi từ đầu đến cuối. Không rời nửa bước.
“Cố lên. Vợ giỏi lắm. Chỉ cần thêm chút nữa thôi…”
Và rồi, khi tiếng khóc nhỏ vang lên, Hoàng đã bật khóc thật sự.Giống hệt như ngày xưa, khi cậu ôm tôi dưới cơn mưa đầu tiên, nói “Anh xin lỗi vì đã rời đi.”
Giờ thì… cậu đã ở lại. Mãi mãi. Không chỉ vì yêu, mà còn vì có một sinh linh nhỏ đang gọi cậu là ba.
Mối Tình Đầu – Nếu Đủ Chân Thành, Sẽ Hóa Thành Gia Đình
Chúng tôi đặt tên con là Lam – vì đó là màu bầu trời hôm cậu quay về, cũng là màu áo đẫm mồ hôi cậu mặc khi ôm tôi trong phòng sinh.
Giờ đây, mỗi sáng tôi thức dậy, bên trái là Khôi, bên phải là Lam, ngoài kia là nắng.Và trong lòng – là một câu chuyện tình… đã từng bắt đầu bằng chia xa, nhưng kết bằng hai chữ:
“Ở lại.”
---
Chương 7: “Ba mẹ yêu nhau từ khi nào?”
Chiều hôm ấy, mưa rơi rả rích, đậu nhẹ lên những giọt lá ngoài hiên như một khúc dạo đầu cho điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất khẽ… và rất sâu.
Tôi đang gấp quần áo trong phòng thì Lam chạy vào. Con bé bảy tuổi, mắt to tròn, tóc búi củ tỏi, tay ôm con gấu trắng như ôm cả thế giới.Nó trèo lên giường, nằm vắt ngang người tôi, rồi thỏ thẻ hỏi:
“Ba ơi… ba mẹ yêu nhau từ khi nào?”
Tôi khựng lại.
Câu hỏi như một viên sỏi nhỏ rơi tõm xuống mặt hồ tĩnh lặng. Không đau, nhưng khuấy động cả tầng tầng ký ức dưới đáy sâu.
Hoàng từ ngoài bước vào, nghe thấy, mỉm cười nhìn tôi:
“Chuyện đó… chắc để mẹ kể, vì mẹ là người nhớ mọi thứ kỹ hơn ba.”
Tôi bật cười. Vậy thì… được thôi.Tôi đặt Lam ngồi giữa hai người, vòng tay ôm con, bắt đầu kể lại – bằng một giọng chậm rãi, như đang kể lại chính giấc mơ của đời mình.
"Mẹ gặp ba con năm mẹ mười bảy tuổi…"
Hồi đó, mẹ là học sinh lớp 12, còn ba con là… trợ giảng bộ môn làm phim tài liệu.Ba con rất lạ. Tóc rối, áo sơ mi trắng hay nhăn, đôi giày thể thao luôn dính màu bụi đất – như thể vừa chạy từ một miền xa xôi nào đó về đây.
Mẹ không thích ba từ cái nhìn đầu tiên. Ba ít nói, hay nhìn xa xăm và mang trong mắt một nỗi buồn mà người ta chẳng dễ gì đoán được.
Nhưng rồi… tình cảm cứ lặng lẽ lớn lên – như hạt giống không ai tưới nhưng vẫn nảy mầm trong lòng.
“Vậy là mẹ thích ba trước hả?” – Lam ngắt lời, mắt sáng rỡ.
Tôi cười, khẽ gật đầu.
“Ừ, mẹ thích trước. Nhưng ba con mới là người hôn mẹ trước.”
Hoàng lúc ấy cười nghiêng ngả, chọc:
“Bằng chứng đâu? Anh nhớ em là người chủ động…”
Tôi nguýt cậu, rồi tiếp tục.
"Nhưng rồi… bà và mẹ chia xa."
Tuổi trẻ mà, con ạ. Có những lúc yêu đến đau cả tim, nhưng vẫn không thể giữ được nhau.
Khi ba con nói lời chia tay, mẹ tưởng tim mình đã chết đi thật sự.Mẹ đã dặn lòng sẽ không bao giờ yêu lại. Sẽ không bao giờ tha thứ.Nhưng con biết không?
“Tình yêu thật sự, dù có đi vòng bao lâu, cũng sẽ tìm về đúng người.”
Và rồi sau bao năm, một ngày mưa, ba con đứng trước cửa nhà mẹ – ướt đẫm, mệt nhoài – nhưng ánh mắt thì vẫn như xưa… chỉ khác là bây giờ, nó có mẹ bên trong.
"Vậy... con là lý do ba mẹ cưới nhau hả?"
Tôi lắc đầu, ôm Lam sát vào lòng:
“Không, con yêu. Con là phần thưởng mà ông trời ban cho hai người dũng cảm quay lại với nhau. Ba mẹ cưới nhau vì sau tất cả… ba mẹ vẫn chọn nhau, vẫn thấy mình thuộc về nhau, bất chấp những sai lầm đã qua.”
Hoàng lúc này khẽ nói, giọng trầm ấm:
“Vì mẹ con là mối tình đầu của ba. Và là người duy nhất mà ba không bao giờ quên được, dù cố gắng thế nào đi nữa.”
Lam lặng thinh, rồi mỉm cười, đặt một nụ hôn nhỏ lên tay tôi:
“Vậy là… con được sinh ra từ một câu chuyện cổ tích.”
Tôi không biết cổ tích có đúng là từ ấy không. Nhưng tôi biết – con bé chính là cái kết hạnh phúc mà ngày xưa tôi từng mơ đến, trong những đêm ôm gối khóc thầm vì một người đã rời đi.
Đêm ấy, tôi và Hoàng nằm bên nhau, không nói gì nhiều...
Chỉ có tiếng quạt trần, tiếng gió thổi qua khung cửa, và hơi thở đều đặn của Lam đang ngủ say ở phòng bên.
Tôi quay sang nhìn Hoàng. Bàn tay cậu vẫn đan trong tay tôi – thói quen từ hồi còn là người yêu, đến giờ vẫn giữ.
“Anh có bao giờ thấy tiếc không? Vì quay lại với em?”
Hoàng im lặng vài giây, rồi khẽ lắc đầu:
“Anh không tiếc. Anh chỉ tiếc… là mình đã để em đau lòng quá lâu.”
Tôi tựa đầu lên vai cậu, nhắm mắt.
Phía ngoài, trời lại mưa – như ngày đầu gặp nhau.
Và tôi nghĩ...
Có lẽ tình yêu đầu không phải lúc nào cũng thành. Nhưng nếu đủ thật lòng, đủ chân thành, thì nó sẽ quay về – không phải để bắt đầu lại, mà để… trở thành định mệnh.
Mối tình đầu của tôi đã từng bỏ tôi lại, từng khiến tôi bật khóc giữa đêm, từng dạy tôi thế nào là tan vỡ.
Nhưng cũng chính người ấy – là người hôn tôi khi tôi sinh con, là người dỗ tôi ngủ những đêm đau lưng vì thai nghén, là người đặt hôn nhân lên vai… và gánh nó bằng cả hai tay.
Vì vậy, Lam à…Nếu sau này con có một mối tình đầu – đừng sợ nếu nó không trọn vẹn ngay từ đầu.Vì biết đâu, nó chỉ đang học cách lớn lên, để một ngày quay về với con – bằng tất cả những gì đẹp nhất mà đời người có thể trao cho nhau.
---
Chương 8: Con đã yêu rồi, mẹ à…
Mười lăm tuổi.
Lam lớn lên trong một ngôi nhà đầy nắng, đầy tiếng cười, nơi anh thường dạy con cách chụp ảnh bằng máy film cũ, và tôi thì hay ngồi bên hiên, viết vài dòng nhật ký bằng nét mực tím, vẫn còn thơm mùi mực mới.
Con bé lớn nhanh, cao gần bằng tôi, tóc dài và đôi mắt thừa hưởng hết những lặng thầm trong tình yêu của ba. Nhưng dù sống giữa tình yêu ấy, Lam vẫn là một cô gái với trái tim mong manh lần đầu biết rung động.
Năm ấy, mùa hè, cậu bạn ngồi cạnh trong lớp thêm một lần mượn bút, thêm một lần chạm mắt, và chỉ bấy nhiêu thôi… cũng đủ khiến tim Lam đập rộn ràng cả ngày.
“Mẹ ơi… con nghĩ con thích bạn ấy mất rồi.”
Tôi sững người khi nghe con nói điều ấy trong bếp, lúc hai mẹ con đang gói bánh.
Đôi má nó đỏ hây, ánh mắt sáng như sao. Mùi lá dứa trong nồi nước vẫn còn ấm, mà tôi thì như thấy cả tuổi xuân mình ùa về.
“Con có chắc là thích không? Hay chỉ là một cơn say nắng tuổi mới lớn?”
Lam nghiêng đầu suy nghĩ, rồi đáp nhỏ:
“Nếu là say nắng… thì tại sao mỗi lần bạn ấy buồn, tim con lại nhói?”
“Tại sao mỗi lần bạn ấy cười, con lại muốn giữ nụ cười đó mãi?”
“Con không biết nữa mẹ à… nhưng nếu đây không phải là yêu, thì con cũng không biết tình yêu là gì.”
Tôi im lặng.
Bởi có những câu trả lời, người làm mẹ không nên nói vội.
“Bạn ấy có thích con không?”
Tôi hỏi sau một hồi lặng thinh.
Lam cười buồn:
“Con không biết. Có lúc con tưởng bạn ấy thích con… nhưng rồi bạn ấy nói, bạn ấy vẫn còn thương một người khác.”
“Và con lại là người đứng sau, như thể một cái bóng…”
Tôi quay đi, giấu đi giọt nước mắt vừa chạm mi. Không phải vì buồn – mà vì thương.Thương con bé đang lớn, đang học cách yêu, đang lần đầu đối mặt với thứ cảm xúc đẹp nhất – nhưng cũng dễ làm đau nhất.
Tối đó, sau khi con ngủ, tôi nằm cạnh Hoàng và hỏi:
“Hồi đó, khi em yêu anh… anh có biết là em từng tổn thương không?”
Hoàng siết nhẹ tay tôi:
“Anh biết. Và anh cũng biết… em đã tha thứ. Nhưng không phải vì anh xứng đáng, mà vì em muốn yêu lại – bằng một trái tim không mang thù oán.”
Tôi gật đầu.
Có lẽ… đến lúc dạy Lam điều đó.
Một chiều mưa, tôi bước vào phòng con.
Lam đang ngồi viết nhật ký. Thấy tôi, con khép sổ lại, ngước lên, mắt hoe đỏ.
Tôi ngồi xuống bên giường, không nói gì. Chỉ im lặng… và nắm tay con.
“Mẹ à… nếu một người không chọn mình, dù mình tốt thế nào, thì mình phải làm sao?”
Tôi nhìn vào mắt con – đôi mắt giống tôi khi còn là thiếu nữ:
“Con phải sống tiếp. Phải giỏi hơn mỗi ngày.Phải biết rằng mình xứng đáng được yêu, nhưng không phải van xin.Tình yêu thật sự… sẽ không khiến con cảm thấy thấp hơn một ai cả.Nó sẽ làm con tự tin, làm con ấm áp, làm con thấy an toàn.”
Lam rúc vào vai tôi, thì thầm:
“Mẹ ơi, tim con đau lắm.”
“Ừ… yêu lần đầu mà. Ai mà không đau.”
Một tuần sau, con bé cắt tóc ngắn.
Gương mặt tròn, má ửng hồng, ánh mắt sáng hơn.Nó bảo với tôi:
“Con nghĩ… con ổn rồi.”
Tôi chỉ ôm con, không cần nói gì nữa.
Vì tôi biết – trái tim Lam đã có một vết nứt nhỏ, nhưng nó sẽ là nơi ánh sáng lọt vào, làm trái tim ấy sáng hơn, đẹp hơn.
Rồi một ngày…
Khi Lam mười tám tuổi, có người con trai đến tìm tôi.Cậu ta đứng dưới hiên, cúi đầu chào, tay cầm bó hoa nhài:
“Cháu… từng làm Lam khóc. Và cháu nghĩ… cháu cũng từng yêu Lam.”
Tôi nhìn cậu bé ấy, lòng chùng xuống. Không phải vì tức giận, mà vì thấy lại hình ảnh Hoàng ngày xưa – cũng từng đứng nơi này, giữa cơn mưa, trong nỗi muộn màng của kẻ biết mình sai.
“Cháu muốn quay lại?” – Tôi hỏi.
Cậu nhóc ấy gật đầu.
Tôi không trả lời. Chỉ quay vào, gọi Lam ra cửa.
Và khi Lam đứng trước cậu ta, tôi lặng lẽ bước đi – để hai trái tim ấy tự quyết định lấy tương lai mình.
Tối hôm ấy, Lam không khóc, cũng không cười.Chỉ nói với tôi một câu:
“Con tha thứ… nhưng không quay lại. Vì người con cần bây giờ, không phải người biết yêu – mà là người biết giữ.”
Tôi nhìn con, tự hào.Mối tình đầu đã đến – và đã rời đi.Nhưng con tôi… đã trưởng thành.
---
Chương 9: Người Lạ Dịu Dàng Hơn Nắng
Gió thu về, lùa khe khẽ qua cửa sổ căn phòng nhỏ nơi Lam sống trong khu ký túc. Từ ngày thi đậu đại học, Lam chuyển lên thành phố, rời xa mái hiên đầy nắng của mẹ, rời xa hàng rào hoa giấy nhà ba, và cả những kỷ niệm chôn giấu trong khu vườn nhỏ có bóng người từng yêu.
Cuộc sống mới không ồn ào, cũng chẳng dễ dàng. Lam thường về nhà vào cuối tuần, nằm gối đầu vào lòng mẹ, kể những mẩu chuyện vu vơ trong tuần, tránh né tất cả câu hỏi liên quan đến trái tim.
Nhưng hôm ấy, lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi hỏi:
“Ở đó… có ai làm con rung động chưa?”
Lam chỉ mỉm cười, không trả lời.
Bởi người ấy… vẫn đang là một người lạ.
Lần Đầu Gặp...
Một sáng đầu thu, Lam ngủ quên, vội vã chạy vào lớp, va phải ai đó ngay cầu thang khu B.
Túi xách rơi, sách vở văng tung tóe.
Một giọng nam trầm, nhẹ:
“Cẩn thận chút… đi đâu như chạy giặc thế?”
Lam ngẩng lên — và lần đầu tiên thấy cậu ấy.Áo sơ mi trắng, tai nghe vẫn đeo hờ hững một bên, tay đút túi quần, còn tay kia thì đưa ra nhặt giùm sách cho cô.
Lam gật đầu cảm ơn, nói vội:
“Xin lỗi, tôi muộn học rồi…”
Cô đi nhanh, không ngoái đầu.Còn cậu ấy — vẫn đứng nhìn theo, ánh mắt như muốn nói gì đó.
Những Lần Gặp Sau… Không Phải Là Ngẫu Nhiên.
Cậu hay xuất hiện ở thư viện lúc Lam đến.Chọn bàn gần, nhưng không ngồi cạnh.
Khi Lam đọc sách, cậu không làm phiền. Chỉ lặng lẽ kéo ghế, mở laptop, gõ vài dòng rồi lại im lặng. Như thể hiện diện không phải để bắt chuyện, mà chỉ để… ở gần.
Lam từng nhủ lòng: Có thể chỉ là trùng hợp thôi.
Cho đến một ngày, cậu ấy nói:
“Hình như tụi mình có duyên đấy.”
Lam ngạc nhiên, nhíu mày:
“Duyên gì chứ?”
“Duyên cùng thích ngồi gần cửa sổ. Cùng đọc sách của Murakami. Và cùng hay quên ăn trưa vì mải đọc sách.”
Cô bật cười.
Lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, Lam cười vì ai đó không phải là cậu bạn cũ của năm mười lăm.
Tên cậu con trai đó là Hoàng Hiếu .
Người ít nói.Không vồn vã, không chủ động quá mức — nhưng luôn vừa đủ để Lam cảm thấy dễ chịu.
Một buổi chiều mưa, Lam quên mang dù. Hiếu đứng đợi trước cổng thư viện, tay cầm cây dù màu xám tro, hỏi:
“Về chưa? Trời mưa đấy.”
Lam khựng lại.
Tim đập lỡ một nhịp — không phải vì mưa, mà vì sự quan tâm không cần báo trước.
“Cậu luôn xuất hiện rất đúng lúc.”
Lam nói, mắt nhìn mưa rơi trên cửa kính tiệm cà phê.Hiếu đang khuấy ly cacao nóng, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô.
“Tại tớ muốn xuất hiện. Không phải vì may mắn, mà vì tớ muốn quan tâm cậu.”
Lam không biết đáp lại thế nào.Cô không muốn hy vọng. Cũng không muốn tổn thương. Nhưng cũng không đủ lạnh lùng để quay lưng.
Hiếu dịu dàng tiếp lời:
“Tớ không muốn thay thế ai cả. Tớ chỉ muốn… nếu một ngày nào đó cậu có thể mở lòng, thì người cậu nhìn thấy — là tớ.”
Tối đó, Lam nằm nghe nhạc.
Tai nghe vang bài “Nhắm mắt thấy mùa hè”.Tựa đề giống như cậu ấy — êm dịu, không ồn ào, nhưng khiến người ta thấy lòng nhẹ tênh.
Lam nhắn tin:
“Hiếu à…”
Một chấm ba chấm hiện lên.Rồi cậu ấy trả lời:
“Ừm?”
Lam gõ… rồi lại xoá.
Cuối cùng chỉ gửi:
“Cảm ơn vì đã dịu dàng với tớ.”
Hiếu đáp lại:
“Cậu xứng đáng được dịu dàng. Không phải chỉ vì ai đó từng làm cậu đau. Mà vì cậu là cậu — đã là lý do đủ rồi.”
Sáng hôm sau, Lam gọi điện về nhà.
Giọng tôi vẫn ấm như mọi khi:
“Mẹ đây, con gái sao đó?”
Lam chần chừ, rồi thốt lên:
> “Mẹ à… có thể lần này con chưa yêu… nhưng con muốn thử tin một người.”
Tôi im lặng.
Một lúc sau, Tôi cười:
“Con không cần yêu vội. Chỉ cần con không còn sợ nữa… là mẹ vui rồi.”
Lam mỉm cười.
Không còn nước mắt, cũng không còn quá khứ trĩu nặng trong tim.
Chỉ còn một mùa thu đang nhẹ lướt qua tim-và một người lạ,dịu dàng như cơn gió đầu ngày...
---
Chương 10 – Giữa Những Lần Chọn Lựa
Tin nhắn ấy đến vào một đêm.Lặng lẽ như thể được gửi từ ký ức.
"Lam… Dạo này em ổn không?"
Là của Hải Nam.
Người từng để lại vết cắt sâu nhất trong tim LamNgười mà cô đã mất rất lâu để không còn đau mỗi khi nhớ tới tên.
Cô nhìn màn hình.
Không biết phải trả lời gì.Đã bao mùa đi qua… sao cậu ấy vẫn quay lại, vào đúng lúc trái tim Lam vừa ấm lên bởi một người khác?
Lam không trả lời.
Nhưng những ngày sau đó, Nam lại nhắn. Không trách móc, không nài nỉ — chỉ là những dòng hỏi thăm nhẹ như gió:
“Em còn thích hoa cúc dại không?”
“Ở thành phố em đã quen chưa?”
“Có ai khiến em cười chưa?”
Từng dòng như xới lại những ký ức Lam đã cố cất kỹ.
Hiếu không biết chuyện. Cậu vẫn xuất hiện mỗi ngày, như nắng đầu thu — đủ ấm để Lam thấy bình yên.
Nhưng Lam thì rối bời.
Giữa Nam – mối tình đầu từng đau thắt tim gan, và Hiếu – người dịu dàng như sương mai, Lam không biết nên đi lùi về quá khứ hay bước tiếp đến tương lai.
Tối hôm đó, Lam nhắn:
“Mình có thể gặp nhau không?”
Nam chỉ nhắn lại:
“Anh luôn đợi em.”
Họ gặp lại ở quán nước cũ, nơi từng ghi dấu những ngày Lam còn yêu say đắm.
Nam thay đổi rồi. Trưởng thành hơn, trầm hơn. Không còn vẻ bất cần như trước. Cậu nhìn Lam, ánh mắt dằn vặt:
“Anh biết... mình đã sai. Nhưng chưa khi nào ngừng nhớ em.”
Lam nhìn cậu, im lặng.
Có lẽ cậu hối hận thật. Có lẽ cậu vẫn còn yêu.Nhưng Lam không còn là cô gái năm mười lăm — tin vào một ánh mắt, một lời hứa vu vơ.
“Em không trách anh nữa,” Lam nói.
“Chỉ là… có những điều một khi đã vỡ, dù có gắn lại, cũng không còn như cũ.”
Nam gục đầu.
Cậu không níu kéo.Chỉ hỏi khẽ:
“Người bên cạnh em bây giờ… tốt chứ?”
Lam mỉm cười nhẹ:
“Cậu ấy không hứa gì cả… nhưng chưa từng làm em khóc.”
---
Chương 11 – Trưởng Thành Là Khi Ta Biết Buông
Hiếu biết chuyện.
Không vì Lam kể, mà vì ánh mắt cô đã đổi.Cậu không hỏi, chỉ nhẹ nhàng:
“Nếu cậu vẫn còn yêu người cũ… tớ sẽ không trách.”
Lam quay đi, không dám nhìn vào mắt cậu.
“Tớ không còn yêu… Nhưng vết thương thì vẫn sợ.”
Hiếu gật đầu.
“Vậy thì cứ để tớ đợi. Đến khi nào cậu không còn sợ nữa.”
Hôm ấy, Lam đi bộ một mình thật lâu.
Qua những con đường có hàng cây cao vút. Qua những bức tường vàng sậm nắng. Qua cả những hoài niệm không tên.
Cô ngồi ở một băng ghế đá trong công viên, nhớ lại năm mười lăm — lúc cô từng tin rằng tình yêu chỉ cần trái tim là đủ.
Còn bây giờ, cô hiểu rằng:
Trưởng thành không phải khi biết yêu sâu đậm, mà là khi biết yêu đúng người.
Lam lấy điện thoại, nhắn cho Nam:
“Cảm ơn vì đã từng yêu em. Nhưng tình yêu ấy… giờ em xin giữ lại làm ký ức thôi.”
Cô thở nhẹ.
Gió cuốn những chiếc lá vàng cuối mùa.
Trong tim, mọi gánh nặng bỗng như tan biến.
---
Chương 12 – Yêu lần nữa, bằng một trái tim lành lặn
Một năm sau.
Lam đứng trước giảng đường, tóc dài buộc gọn, tay cầm bó hoa tốt nghiệp. Bên cạnh là tôi – ánh mắt đầy tự hào.
Phía xa, Hiếu đứng dựa vào cột đèn, cười nhẹ khi thấy Lam nhìn về phía cậu.
“Vẫn dịu dàng như ngày đầu nhỉ?” – Lam nói khi đến gần.
“Vẫn thích ngồi gần cửa sổ như ngày nào à?” – Hiếu trêu lại.
Cả hai bật cười.
Lam chìa bó hoa ra:
“Hoa này tặng cho cậu. Vì đã không bỏ đi, dù tớ từng hoài nghi mọi điều.”
Hiếu cầm lấy hoa, mắt sáng rực:
“Vậy cậu có thể tặng tớ một điều khác không?”
“Điều gì?”
“Cả tương lai phía trước, cậu có thể đi cùng tớ không?”
Lam khựng lại.
Nhưng không còn do dự.
Cô gật đầu.
Không phải vì quên đi mối tình đầu, mà vì cuối cùng, cô đã học được cách yêu lần nữa — bằng một trái tim lành lặn
END