🌒 Diabolik Lovers: Huyết Khúc Tự Chế (Các phần Yui bị hút máu, tự chế)
Tác giả: ╰❥r𝐘 ➁Ѳ➀❺✔=ε/̵͇̿̿/'̿'̿ ̿ ̿̿ ̿
Ngôn tình;Ngọt sủng
Ayato & Yui
Trời đổ mưa. Không phải cơn mưa nhẹ nhàng như bản tình ca buồn, mà là cơn mưa dữ dội như tiếng gào thét của những linh hồn bị lãng quên. Sấm chớp giật tung bầu trời, soi rọi khuôn viên biệt thự Sakamaki như một chiến trường cổ đại.
Yui chạy qua hành lang dài, tim đập loạn nhịp. Cô không biết vì sao mình lại chạy — chỉ biết rằng có một lực kéo vô hình đang dẫn cô đến phòng luyện tập, nơi Ayato thường trú ngụ như một con thú săn mồi.
Cánh cửa bật mở, và Ayato đang đứng đó, giữa căn phòng tối, tay cầm khẩu súng ngắn bạc, ánh mắt đỏ rực như lửa. Anh vừa bắn xong một loạt bia, và tất cả đều trúng tâm. Không có gì ngạc nhiên. Ayato luôn là kẻ giỏi nhất — ít nhất là trong mắt chính anh.
“Bitch-chan,” – Ayato nói, không quay lại – “Em đến để chứng kiến chiến thắng của Ore-sama à?”
Yui không trả lời. Cô chỉ đứng đó, ướt sũng, đôi mắt đầy hoang mang. Ayato quay lại, ánh mắt anh quét qua cô như một lưỡi dao. “Em trông thật thảm hại. Nhưng mà… máu em chắc vẫn ngon như mọi khi.”
Anh tiến lại gần, từng bước chân vang lên như tiếng trống trận. Yui lùi lại, nhưng Ayato đã túm lấy cổ tay cô, kéo mạnh khiến cô ngã vào lòng anh. “Em biết không,” – anh thì thầm, tay luồn vào tóc cô – “máu em là phần thưởng cho kẻ chiến thắng. Và anh luôn thắng.”
Không đợi cô phản kháng, Ayato nghiêng đầu, cắn mạnh vào cổ cô. Không phải một cú cắn nhẹ nhàng — mà là cú cắn của kẻ săn mồi, của kẻ muốn khẳng định quyền sở hữu. Máu trào ra, nóng rực, hòa vào mưa đang rơi ngoài cửa sổ.
Yui rên lên, nhưng Ayato không dừng lại. Anh liếm từng giọt máu, ánh mắt mê đắm. “Ngon thật. Máu em có vị của sự phục tùng. Nhưng anh muốn nhiều hơn.”
Anh bế cô lên, đặt cô xuống sàn gỗ lạnh, nơi ánh sáng từ đèn huỳnh quang phản chiếu lên làn da trắng ngần của Yui. Ayato cúi xuống, cắn lần nữa — lần này ở cổ tay, rồi xương quai xanh, rồi ngay dưới môi. Mỗi vết cắn là một dấu ấn, một tuyên bố: “Em là chiến lợi phẩm của Ore-sama.”
Yui thở gấp, cơ thể cô run rẩy. Nhưng Ayato không quan tâm. Anh chỉ cười, nụ cười ngạo nghễ. “Em nghĩ em có thể chạy trốn khỏi anh sao? Không ai trốn được khỏi Ore-sama.”
Anh rút khẩu súng bạc, đặt nó lên tay Yui. “Bắn đi. Nếu em thắng, anh sẽ để em đi. Nhưng nếu em thua… em sẽ là của anh. Mãi mãi.”
Yui cầm súng, tay run rẩy. Cô bắn. Viên đạn trượt khỏi bia. Ayato cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng như tiếng sấm.
“Thua rồi. Giờ thì… máu em là của anh.”
Căn phòng chìm trong tiếng mưa, tiếng thở gấp, và tiếng cười của Ayato. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm đó. Chỉ có khẩu súng bạc là nhân chứng — và nó đã im lặng.
Laito & Yui
Đêm nay, biệt thự Sakamaki không yên ắng như thường lệ. Gió rít qua những ô cửa sổ cổ kính, mang theo hơi lạnh của một cơn giông đang đến gần. Trăng bị che khuất bởi tầng mây dày, chỉ còn vài tia sáng yếu ớt len lỏi qua tán cây, soi rọi một góc vườn nơi Yui đang đứng, tay ôm chặt quyển Kinh Thánh như một lá bùa hộ mệnh.
Cô không biết vì sao mình lại ra đây. Có lẽ là vì tiếng đàn vọng ra từ phòng nhạc — bản nhạc ấy không giống những lần trước. Nó không phải là một bản nhạc cổ điển du dương, mà là một chuỗi âm thanh méo mó, như tiếng rên rỉ của linh hồn bị giam cầm. Và người chơi nó, không ai khác, chính là Laito.
Yui bước vào phòng nhạc, cánh cửa tự động khép lại sau lưng cô, phát ra tiếng “cạch” như một bản án đã được tuyên. Căn phòng chìm trong ánh sáng đỏ mờ ảo, phản chiếu lên từng chi tiết của nội thất: ghế bành nhung, cây đàn organ cổ, và Laito — đang ngồi quay lưng lại, mái tóc đỏ rượu rũ xuống vai, tay lướt nhẹ trên phím đàn như đang vuốt ve một cơ thể sống.
“Bitch-chan…” – giọng nói ấy vang lên, không cần quay lại, anh vẫn biết cô đã đến. “Em đến đúng lúc lắm. Anh vừa sáng tác xong một bản nhạc mới. Nhưng nó thiếu một thứ…”
Yui nuốt nước bọt, giọng cô run rẩy: “Thiếu… gì?”
Laito quay lại, đôi mắt xanh lục ánh lên tia sáng kỳ dị. “Thiếu máu em.”
Không đợi cô phản ứng, anh đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía cô. Mỗi bước chân như một nhịp trống trong bản giao hưởng chết chóc. Yui lùi lại, nhưng lưng cô đã chạm vào cây đàn. Không còn đường lui.
Laito áp sát, tay anh luồn qua tóc cô, kéo nhẹ để lộ phần cổ trắng ngần. “Em biết không,” – anh thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào da cô – “máu em không chỉ ngon. Nó còn có ký ức. Mỗi giọt máu là một mảnh ghép của linh hồn em.”
Và rồi, anh cắn.
Không phải một cú cắn vội vã. Laito cắn sâu, chậm rãi, như đang đọc từng dòng nhật ký trong máu cô. Yui rên lên, không rõ là vì đau hay vì một cảm giác lạ lẫm đang lan tỏa khắp cơ thể — một sự pha trộn giữa khoái cảm và sợ hãi.
Laito rút lui, đôi môi anh nhuốm đỏ, ánh mắt mê đắm. “Em nghe thấy không? Tiếng máu em đang hát trong anh.”
Nhưng anh chưa dừng lại. Laito bế cô lên, đặt cô xuống chiếc ghế bành gần cây đàn. Anh ngồi xuống bên cạnh, tay đặt lên phím đàn, bắt đầu chơi một bản nhạc mới — lần này, từng nốt nhạc như hòa quyện với nhịp tim của Yui, tiếng thở gấp, và tiếng cười trầm thấp của anh.
“Đêm nay,” – Laito nói, không ngừng chơi đàn – “anh sẽ biến em thành bản giao hưởng của riêng anh. Không chỉ máu, mà cả linh hồn em.”
Yui cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể cô như bị thôi miên. Mỗi lần Laito chạm vào, làn da cô lại nóng lên, tim đập loạn nhịp. Anh cúi xuống, hôn lên vết cắn, rồi lại cắn lần nữa — lần này ở cổ tay, rồi vai, rồi sau gáy. Mỗi vết cắn là một nốt nhạc, một chương trong bản giao hưởng ám ảnh ấy.
Căn phòng chìm trong âm thanh, ánh sáng đỏ, và mùi máu. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm đó. Chỉ có cây đàn organ là nhân chứng — và nó đã ngừng phát ra âm thanh khi bình minh ló dạng.
Kanato & Yui
Căn phòng của Kanato luôn có mùi hương kỳ lạ — một hỗn hợp giữa hoa oải hương khô, sáp nến cháy dở, và... tro. Tro của những con búp bê cũ, của những ký ức bị thiêu rụi. Yui bước vào, đôi chân run rẩy khi cánh cửa tự động đóng lại phía sau, như thể chính căn phòng đang nuốt chửng cô.
Kanato đang ngồi trên chiếc ghế bành bọc nhung tím, tay ôm chặt Teddy — con gấu bông đã nhuốm màu thời gian. Ánh mắt cậu lấp lánh như thủy tinh, nhưng không hề phản chiếu sự sống. Cậu không nhìn Yui. Không cần. Cậu đã biết cô đến.
“Em đến muộn,” – Kanato nói, giọng cậu như tiếng hát của một đứa trẻ trong lễ tang. “Teddy đã đợi em rất lâu. Và anh thì đói.”
Yui nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh. “Kanato…em không muốn…”
“Không muốn?” – Cậu quay lại, ánh mắt chuyển sang sắc đỏ. “Em không muốn anh sống sao? Em không muốn Teddy vui sao?”
Cậu đứng dậy, bước về phía cô, từng bước chân nhẹ như gió nhưng mang theo áp lực nặng nề. Yui lùi lại, nhưng lưng cô đã chạm vào chiếc bàn gỗ nơi đặt hàng chục cây nến đang cháy. Ánh lửa lập lòe phản chiếu lên gương mặt Kanato, khiến cậu trông như một linh mục trong nghi lễ hiến tế.
“Em có biết,” – Kanato thì thầm, tay vuốt nhẹ lên cổ Yui – “máu em có mùi giống như nước mắt của những con búp bê bị bỏ rơi. Ngọt ngào. Đau đớn. Và rất… rất đẹp.”
Không đợi cô phản ứng, cậu cắn.
Không phải một cú cắn vội vã. Kanato cắn như đang thực hiện một nghi lễ — chậm rãi, chính xác, và đầy mê đắm. Máu trào ra, nhỏ xuống cổ áo Yui, thấm vào lớp ren trắng như một bức tranh nhuốm màu bi kịch.
Yui rên lên, nhưng Kanato không dừng lại. Cậu liếm từng giọt máu, như đang đọc lời nguyền cổ xưa. “Em biết không,” – cậu nói, giọng run rẩy – “mỗi giọt máu em là một câu chuyện. Một ký ức. Một bài hát ru cho Teddy.”
Cậu kéo cô ngồi xuống, đặt Teddy lên đùi cô. “Giờ thì em sẽ hát cho Teddy nghe. Bằng máu em.”
Kanato lấy ra một cây kim bạc, châm nhẹ lên đầu ngón tay Yui, để từng giọt máu nhỏ xuống miệng Teddy. “Anh đã khâu miệng nó lại bằng tóc của một cô gái giống em. Nhưng nó vẫn đói. Nó muốn em.”
Yui cố gắng vùng vẫy, nhưng Kanato đã ôm chặt cô, như một đứa trẻ ôm món đồ chơi yêu thích. Cậu cắn lần nữa — lần này ở cổ tay, rồi sau gáy, rồi ngay dưới xương quai xanh. Mỗi vết cắn là một dấu ấn, một lời tuyên bố: “Em là của anh.”
Căn phòng chìm trong ánh nến, tiếng thở gấp, và tiếng cười méo mó của Kanato. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm đó. Chỉ có Teddy là nhân chứng — và nó đã mỉm cười.
Subaru & Yui
Căn hầm dưới lòng biệt thự Sakamaki là nơi không ai muốn bước vào — trừ Subaru. Nơi đó lạnh lẽo, ẩm thấp, và đầy những vết nứt trên tường như những vết sẹo trên trái tim anh. Yui chưa từng xuống đây, nhưng đêm nay, cô bị kéo đến bởi một tiếng gọi vô hình — một tiếng thì thầm trong tâm trí, như lời mời từ một linh hồn bị giam cầm.
Cánh cửa sắt mở ra, và Subaru đang đứng đó, một mình, giữa bóng tối. Ánh sáng từ ngọn đèn duy nhất hắt lên gương mặt anh — đôi mắt bạc lạnh lùng, mái tóc trắng rũ xuống, và chiếc vòng cổ bạc lấp lánh như xiềng xích.
“Em không nên xuống đây,” – Subaru nói, giọng anh trầm và khàn, như thể đã không nói chuyện với ai suốt nhiều ngày. “Nơi này không dành cho người như em.”
Yui bước vào, tay ôm chặt quyển Kinh Thánh. “Em muốn hiểu anh.”
Subaru cười nhạt. “Hiểu? Em muốn hiểu gì? Sự giằng xé giữa việc hút máu em và việc muốn bảo vệ em? Em nghĩ anh là ai?”
Anh tiến lại gần, từng bước chân vang lên như tiếng kim loại va vào đá. Yui lùi lại, nhưng Subaru đã túm lấy cổ tay cô, ánh mắt anh rực lên như lửa. “Anh đã cố… rất nhiều lần… để không làm điều này. Nhưng em cứ đến gần. Em cứ khiến anh mất kiểm soát.”
Không đợi cô phản ứng, Subaru nghiêng đầu, cắn mạnh vào cổ cô. Máu trào ra, nóng rực, hòa vào hơi thở lạnh lẽo của căn hầm. Yui rên lên, nhưng Subaru rút lui ngay lập tức, ánh mắt anh hoảng loạn.
“Không… không được…” – anh lùi lại, tay run rẩy. “Anh không muốn làm đau em. Anh không giống bọn họ.”
Nhưng máu đã chảy. Và Subaru không thể cưỡng lại. Anh quay lại, đôi mắt giờ đây đỏ rực, như bị bóng tối nuốt chửng. Anh cắn lần nữa — lần này ở cổ tay, rồi sau gáy, rồi ngay dưới xương quai xanh. Mỗi vết cắn là một lời xin lỗi, một lời cầu nguyện: “Tha thứ cho anh.”
Yui ngã vào lòng anh, hơi thở yếu dần. Subaru ôm chặt cô, như thể nếu buông ra, cô sẽ tan biến. “Anh không muốn em là nạn nhân. Anh muốn em là cứu rỗi.”
Anh đặt cô xuống chiếc ghế gỗ cũ, lấy ra một mảnh vải trắng, lau từng giọt máu trên cổ cô. “Em là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của anh. Nhưng ánh sáng đó… đang bị anh làm vấy bẩn.”
Căn hầm chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng thở gấp và tiếng mưa rơi trên mặt đất phía trên. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm đó. Chỉ có vết máu trên tường là nhân chứng — và nó vẫn chưa khô.
Reiji & Yui
Biệt thự Sakamaki về đêm luôn mang một vẻ đẹp kỳ quái — như một lâu đài bị nguyền rủa, nơi từng bức tường đều thấm đẫm ký ức và bóng tối. Nhưng sâu dưới tầng hầm, nơi ánh sáng không thể chạm tới, là một căn phòng mà không ai dám bước vào nếu không được triệu hồi. Phòng thí nghiệm của Reiji.
Yui đứng trước cánh cửa gỗ nặng, tay cầm tờ giấy mời viết tay — mực đen, nét chữ sắc lạnh, chỉ vỏn vẹn một dòng: “9 giờ. Không được muộn. Không được sai.”
Cô đẩy cửa. Tiếng bản lề kêu lên như tiếng thở dài của thời gian. Bên trong, Reiji đang đứng giữa căn phòng đầy sách cổ, lọ thủy tinh, và những thiết bị thí nghiệm kỳ lạ. Ánh sáng từ ngọn đèn duy nhất hắt lên gương mặt anh — đôi mắt sắc lạnh, mái tóc đen gọn gàng, và chiếc kính bạc phản chiếu ánh lửa từ ngọn nến đang cháy.
Anh không nhìn cô. Không cần. Anh đã tính toán mọi thứ.
“Em đến đúng giờ,” – Reiji nói, giọng anh đều đặn như nhịp đồng hồ quả lắc – “Tốt. Anh ghét sự trễ nải. Nó là biểu hiện của sự vô tổ chức.”
Yui bước vào, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc bàn thí nghiệm — nơi đặt một chiếc lọ thủy tinh chứa chất lỏng đỏ sẫm. Máu. Không phải máu người thường. Là máu của vampire. Là máu của chính Reiji.
“Em có biết,” – Reiji nói, tay đặt lên cổ Yui – “máu là thứ duy nhất không biết nói dối. Nó lưu giữ mọi ký ức, mọi sai lầm, mọi sự hỗn loạn. Và anh… là người duy nhất có thể khiến nó tuân phục.”
Không đợi cô phản ứng, Reiji nghiêng đầu, cắn vào cổ cô — không vội vã, không mê đắm, mà chính xác như một bác sĩ phẫu thuật. Máu trào ra, nhưng anh không uống ngay. Anh lấy một ống nghiệm, hứng từng giọt máu như đang thu thập dữ liệu.
“Anh cần phân tích em,” – Reiji nói, ánh mắt anh không rời khỏi ống nghiệm – “Em là biến số. Một biến số nguy hiểm.”
Yui rên lên, nhưng Reiji không quan tâm. Anh cắn lần nữa — lần này ở cổ tay, rồi sau gáy, rồi ngay dưới xương quai xanh. Mỗi vết cắn là một dấu ấn, một thí nghiệm, một lời tuyên bố: “Em là đối tượng nghiên cứu của anh.”
Anh đặt cô nằm xuống bàn thí nghiệm, lấy ra một quyển sổ ghi chép. “Nhịp tim: tăng. Hơi thở: gấp. Phản ứng thần kinh: hỗn loạn. Kết luận: máu em đang phản kháng.”
Reiji cúi xuống, liếm vết máu, rồi thì thầm: “Nhưng không sao Anh sẽ tái cấu trúc em. Biến em thành một phần của trật tự. Không còn cảm xúc. Không còn hỗn loạn. Chỉ còn quy tắc.”
Anh lấy ra một chiếc lọ nhỏ chứa dung dịch bạc, nhỏ vài giọt lên vết cắn. Yui rên lên vì đau, nhưng Reiji chỉ ghi chú: “Phản ứng với bạc: mạnh. Tốt. Em vẫn còn nguyên bản chất con người.”
Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng Reiji đã khóa tay cô bằng dây da, ánh mắt anh không hề dao động. “Đừng chống cự. Em càng phản kháng, anh càng phải chỉnh sửa em.”
Anh lấy ra một cây bút lông, chấm máu của cô, viết lên giấy da một ký tự cổ — ký tự của sự sở hữu. “Từ giờ, em là một phần trong hệ thống của anh. Không phải là người. Không phải là vampire. Mà là công cụ.”
Căn phòng chìm trong tiếng tích tắc của đồng hồ, tiếng lật trang sách, và tiếng thở gấp của Yui. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm đó. Chỉ có quyển sổ ghi chép là nhân chứng — và nó đã được khóa lại bằng máu.
Shu & Yui
Biệt thự Sakamaki về đêm không giống bất kỳ nơi nào khác. Nó không chỉ là một tòa nhà cổ kính, mà là một thực thể sống — thở bằng tiếng gió rít qua hành lang, khóc bằng tiếng gỗ kêu răng rắc dưới bước chân, và mơ bằng những ký ức bị chôn vùi trong tường đá. Yui bước đi trong hành lang dài, đôi chân trần lạnh buốt, tay ôm chặt quyển Kinh Thánh như một lá bùa hộ mệnh. Nhưng cô biết rõ — không có gì có thể bảo vệ cô khỏi người mà cô sắp gặp.
Shu.
Không giống những người em của mình, Shu không săn mồi. Anh không vồ vập, không đòi hỏi, không cười. Anh chỉ nằm đó — như một tượng đá sống, như một ngọn lửa đã tắt, nhưng vẫn âm ỉ cháy trong tro tàn. Căn phòng của anh nằm ở tầng cao nhất, nơi ánh trăng không thể chạm tới. Cánh cửa gỗ cũ kêu lên một tiếng dài khi Yui đẩy vào. Bên trong, Shu đang nằm dài trên ghế bành, tay cầm cây vĩ cầm cổ, ánh mắt lơ đãng như thể đang nhìn vào một thế giới khác.
“Em đến rồi à,” – Shu nói, giọng anh trầm và lười biếng, như thể từng từ là một gánh nặng. “Anh không gọi em. Nhưng em vẫn đến. Thú vị thật.”
Yui không trả lời. Cô chỉ đứng đó, nhìn anh — người anh cả mang vẻ đẹp lạnh lùng như tượng đá, nhưng đôi mắt lại chứa đựng một ngọn lửa đã tắt từ lâu. Shu ngồi dậy, ánh mắt anh lướt qua cô như một cơn gió lạnh. Không có sự thèm khát, không có sự giận dữ — chỉ có sự quan sát. Như thể anh đang cân đo linh hồn cô.
“Em có biết,” – Shu nói, tay lướt nhẹ trên dây đàn – “âm nhạc là thứ duy nhất còn lại sau khi mọi thứ biến mất. Sau khi máu khô. Sau khi linh hồn tan rã.”
Anh đứng dậy, bước về phía cô, từng bước chân nhẹ như gió nhưng mang theo áp lực nặng nề. Yui lùi lại, nhưng lưng cô đã chạm vào cánh cửa. Không còn đường lui. Shu cúi xuống, tay anh đặt lên cổ cô, ngón tay lạnh như băng. “Máu em… có mùi của sự sống. Nhưng anh không cần sống. Anh chỉ cần… cảm nhận.”
Không đợi cô phản ứng, anh cắn. Không phải một cú cắn vội vã. Shu cắn như đang chơi một nốt nhạc — chậm rãi, chính xác, và đầy mê đắm. Máu trào ra, nhỏ xuống cổ áo Yui, thấm vào lớp ren trắng như một bức tranh nhuốm màu bi kịch. Yui rên lên, nhưng Shu không dừng lại. Anh liếm từng giọt máu, ánh mắt anh như đang nhìn xuyên qua cô. “Em biết không,” – anh thì thầm – “máu em không chỉ ngon. Nó còn có âm sắc. Như một bản giao hưởng bị lãng quên.”
Anh bế cô lên, đặt cô xuống chiếc ghế bành, nơi anh thường nằm ngủ. “Đêm nay,” – Shu nói, tay đặt lên cây vĩ cầm – “anh sẽ chơi bản nhạc cuối cùng. Và em… sẽ là tiếng nền.”
Tiếng đàn vang lên, hòa quyện với tiếng tim đập của Yui, tiếng thở gấp, và tiếng cười trầm thấp của Shu. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng ấy. Chỉ có cây vĩ cầm là nhân chứng — và nó đã ngừng phát ra âm thanh khi bình minh ló dạng.
Nhưng Shu chưa dừng lại. Anh đặt cây đàn xuống, cúi người, hôn lên vết cắn trên cổ Yui, rồi cắn lần nữa — lần này ở cổ tay, rồi sau gáy, rồi ngay dưới xương quai xanh. Mỗi vết cắn là một dấu ấn, một lời tuyên bố: “Em là của anh.” Không phải bằng lời, mà bằng máu. Bằng sự chiếm hữu lạnh lùng, không cần đe dọa, không cần vũ lực — chỉ cần sự hiện diện.
Yui thở gấp, cơ thể cô run rẩy. Nhưng Shu không quan tâm. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt anh như một vực sâu không đáy. “Em nghĩ em có thể chạy trốn khỏi anh sao? Không ai trốn được khỏi sự lãng quên.”
Anh lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là một bản nhạc viết tay — những nốt nhạc bằng máu, những lời thì thầm của quá khứ. “Đây là bản nhạc cuối cùng của anh. Và em… sẽ là người chơi nó. Bằng linh hồn em.”
Yui không hiểu. Nhưng cô không cần hiểu. Shu đã quyết định. Và khi Shu quyết định, thế giới phải tuân theo. Anh đặt tay lên tim cô, cảm nhận từng nhịp đập. “Anh sẽ giữ nó. Không phải để yêu. Mà để nhớ.”
Căn phòng chìm trong im lặng. Không còn tiếng đàn, không còn tiếng thở. Chỉ còn Shu — và Yui — và máu.
___________