Trong thành phố ngập mùi thuốc súng và khói thuốc, nơi máu đỏ và bóng tối quấn chặt lấy nhau, có một cậu bé ngốc nghếch mang tên Duy. Người ta vẫn gọi cậu là “Hoa hồng nhỏ” – vì dù sống trong trại trẻ mồ côi, đôi mắt cậu vẫn trong veo như bầu trời sau mưa, và nụ cười luôn ngẩng cao về phía ánh sáng.
Ngược lại, Rhy, ông trùm mafia trẻ tuổi, là kẻ sinh ra để bước đi trong máu. Trái tim anh lạnh như thép, chẳng tin vào tình yêu, cũng chẳng tin vào thứ gọi là hy vọng. Với Rhy, thế giới này chỉ có luật của kẻ mạnh, và ánh sáng chỉ là trò đùa ngắn ngủi của tạo hóa.
Một đêm mưa tầm tã, đường phố rung chuyển bởi tiếng súng. Duy vô tình trở thành nhân chứng của cuộc thanh toán đẫm máu. Trước mắt cậu, bóng dáng người đàn ông mang áo choàng đen ấy hiện lên – ánh mắt lạnh băng như vực thẳm. Lẽ ra, Duy phải bị diệt khẩu. Nhưng không hiểu vì sao, Rhy lại ra lệnh giữ cậu bên mình:
– “Để bảo vệ nhân chứng… hoặc để xem, một bông hoa nhỏ có thể sống trong bóng tối đến bao giờ.”
---
Những ngày sau, Duy trở thành cái bóng đi theo Rhy. Trong căn biệt thự ngập mùi thuốc súng, cậu vẫn ngồi hí hoáy xếp giấy thành hoa nhỏ , đặt trên bàn anh. Rhy nhìn, thoáng cười khẩy:
– “Ngốc. Ở đây chẳng có mặt trời cho mày đâu.”
Duy ngẩng đầu, ánh mắt long lanh như trẻ nhỏ:
– “Có anh rồi, chẳng phải cũng giống mặt trời sao?”
Câu nói ấy, nhẹ như gió thoảng, lại cứa vào lòng Rhy như một vết dao. Anh lạ lùng nhận ra, giữa đêm tối thẫm đặc, mình bắt đầu mong đợi nụ cười của cậu bé này.
---
Nhưng trong thế giới mafia, ánh sáng luôn là điều xa xỉ. Kẻ thù của Rhy nhanh chóng nhắm đến Duy – bông hoa duy nhất dám nở trong bóng tối của anh. Một đêm khác, trong vòng vây đạn lửa, Duy bị bắt. Máu rỉ đỏ trên nền đất xám, cậu vẫn cố cười, thì thầm:
– “Anh phải sống… vì hoa nó luôn cần ánh mặt trời.”
Rhy bắn điên cuồng, máu vấy đỏ áo đen. Trong tiếng nổ nghẹn ngào, anh ôm Duy vào lòng, lần đầu tiên khóc.
---
Không ai biết Duy có qua khỏi hay không. Nhưng kể từ hôm ấy, Rhy đặt trên bàn làm việc một chậu hoa hồng nhỏ. Anh lẳng lặng chăm nó mỗi ngày, như đang chăm chút cho chút ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy bóng tối.
Giữa thế giới mafia máu me, một bông hoa vẫn nở, kiêu hãnh và ngây thơ.
Và trái tim từng lạnh như sắt đá của rhy… cuối cùng cũng biết đau, biết rung động, biết hướng về một nơi
ờ hihi cảm ơn mn đã đọc nhá ❤️❤️