Đặng Thành An (An) và Lê Quang Hùng (Hùng) sống trong hai ngôi nhà đối diện nhau, chỉ cách một con hẻm nhỏ lát gạch cũ kỹ và một hàng rào dâm bụt đỏ rực. Mối quan hệ của họ không chỉ đơn thuần là hàng xóm, mà là một thứ ràng buộc vô hình, bền chặt như chiếc cầu treo đã bắc ngang tuổi thơ của cả hai.
An, chàng trai sinh sau Hùng tròn hai năm, luôn là cái đuôi nhỏ bé, ồn ào và đầy năng lượng. Hùng, ngược lại, trầm tính, hiền lành và mang vẻ điềm đạm quá mức so với tuổi.
Ký ức đầu tiên của An về Hùng không phải là tiếng khóc chào đời, mà là mùi hương. Hùng luôn mang theo mùi của sách cũ, một chút hương xà phòng thơm dịu và đặc biệt là mùi bánh kem vani mẹ Hùng làm mỗi dịp sinh nhật.
"Anh Hùng, chờ em với!"
Tiếng An vang lên trong sân nhà Hùng, lúc ấy cậu bé An sáu tuổi, chân tay lấm lem bùn đất sau một buổi chơi bi. Hùng, tám tuổi, đang ngồi dưới tán cây khế, cặm cụi đọc cuốn truyện tranh siêu nhân.
"Lại đây làm gì? Tay bẩn kìa." Hùng cau mày, dù vẫn dịch người để nhường chỗ.
An không để ý, sà xuống cạnh Hùng, ngửi ngửi: "Hôm nay anh Hùng thơm mùi gì thế?"
Hùng ngượng chín mặt, đẩy nhẹ đầu An: "Thơm cái gì mà thơm. Đọc sách đi, tối anh Hùng chỉ bài toán cho."
Mối quan hệ ấy cứ lớn dần theo năm tháng. Hùng vào cấp Hai, An vào cấp Một. Hùng vào cấp Ba, An vào cấp Hai. An luôn là người phải ngước nhìn, phải chạy theo, phải cố gắng để bắt kịp cái bóng lớn hơn mình hai tuổi.
Khi cả hai bước vào tuổi thiếu niên, sự khác biệt hai tuổi bắt đầu trở nên rõ ràng và phức tạp hơn. Hùng là một nam sinh cấp Ba chín chắn, đôi mắt luôn chất chứa sự lo lắng của người sắp bước vào kỳ thi đại học. Còn An là cậu trai cấp Hai, vừa qua tuổi dậy thì, tràn đầy sự hiếu thắng và cảm giác muốn chứng tỏ bản thân.
"Anh Hùng, anh đừng có học nữa! Ra đá bóng với em đi!"
An ném quả bóng rổ vào cửa sổ phòng Hùng. Hùng mở cửa, khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn đủ kiên nhẫn.
"An, anh phải học. Sắp thi rồi. Em ngoan đi, tí nữa anh làm xong sẽ ra chơi với em."
"Lúc nào anh cũng 'sắp thi'!" An giận dỗi, đá mạnh quả bóng xuống đất. "Anh Hùng có biết không? Từ bé đến giờ, lúc nào anh Hùng cũng làm 'anh', lúc nào cũng ra vẻ lớn hơn, nhưng thật ra... anh có biết anh Hùng ngốc lắm không?"
Hùng im lặng, đôi mắt nâu nhìn thẳng vào An.
"Anh Hùng ngốc lắm! Anh có biết là em... em không muốn anh đi xa không?" An thì thầm, giọng nghẹn lại.
Lê Quang Hùng không phải là người chậm hiểu. Hùng hiểu cái nhìn luôn dõi theo của An. Hùng hiểu những lần An cố tình làm hỏng đồ để Hùng phải sửa cho, những lần An không chịu ngủ trưa để chờ Hùng tan học. Hùng biết, cái tình cảm này đã vượt qua giới hạn của hai chữ "thanh mai trúc mã" từ lâu.
Nhưng Hùng là người lớn hơn, người phải chịu trách nhiệm. Hùng biết An còn nhỏ, còn nhiều thứ phải khám phá. Hơn nữa, Hùng luôn tự ti với cái vẻ ngoài có phần thư sinh, không mạnh mẽ của mình. Hùng cảm thấy mình không xứng đáng với sự nhiệt tình và mãnh liệt như ngọn lửa của Đặng Thành An.
"An," Hùng nhẹ giọng, "anh đi học đại học, rồi anh vẫn về thăm em. Em phải lớn lên, em phải mạnh mẽ, phải học thật giỏi, hiểu không?"
An lao tới, ôm chầm lấy Hùng. Cảm giác bực bội và thất vọng tan biến, thay vào đó là mùi hương đặc trưng của Hùng: mùi xà phòng, mùi sách vở và một chút mồ hôi.
"Em không muốn anh đi. Em sẽ lớn nhanh, em sẽ cao hơn anh, em sẽ làm anh trai của anh Hùng!" An gằn giọng.
Hùng bật cười. Cái sự trẻ con, mạnh mẽ nhưng đầy chiếm hữu của An.
"Rồi rồi, lớn nhanh đi. Anh chờ."
Thời gian trôi qua, Hùng rời xa thành phố nhỏ, lên Sài Gòn học. Cuộc sống của An trống rỗng một khoảng lớn.
An bắt đầu lao vào tập luyện thể thao, học hành. An tự hứa, sẽ "lớn" thật nhanh.
Và An đã làm được. Khi An vào năm nhất đại học, Hùng đã là sinh viên năm cuối. Đặng Thành An của tuổi mười tám đã là một chàng trai cao lớn, bờ vai rộng, mái tóc đen cắt gọn gàng. Cái vẻ lanh chanh, ồn ào ngày xưa được thay bằng sự điềm tĩnh và ánh mắt sâu sắc.
Một buổi chiều, Hùng trở về nhà sau bốn năm.
Hùng bước qua hàng rào dâm bụt, đứng trước cửa nhà mình. Và An đứng ở đó, dựa vào khung cửa, cao hơn Hùng gần nửa cái đầu.
Hùng ngỡ ngàng. "An... em cao quá vậy?"
An nhếch mép, nụ cười nửa vời của một người đàn ông trưởng thành, không còn là đứa trẻ chỉ biết chạy theo.
"Anh Hùng vẫn lùn như xưa." An trêu, rồi bước tới, không nói thêm lời nào, chỉ đưa tay ôm lấy Hùng.
Cái ôm của An giờ đây không còn là sự níu kéo, mà là sự bao bọc. Hùng cảm thấy mình lọt thỏm trong vòng tay vững chãi ấy. Mùi hương của An bây giờ không còn là mùi bùn đất hay bánh kẹo, mà là mùi nước hoa nam tính, mùi mồ hôi khỏe khoắn và một chút mùi bạc hà tươi mát.
"Anh Hùng này," An buông ra, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Hùng, không hề né tránh. "Hồi nhỏ em nói em sẽ lớn nhanh và làm anh trai của anh, anh còn nhớ không?"
Hùng bối rối: "Nhớ... nhưng mà..."
"Anh không cần làm 'anh' của em nữa," An cắt lời, đưa ngón cái lau nhẹ vệt bụi trên má Hùng. "Giờ em là người yêu của anh. Anh Hùng, em lớn rồi. Em biết rõ em muốn gì."
Hùng lùi lại một bước, cảm thấy tim đập loạn xạ. "An... em đừng đùa. Anh lớn hơn em hai tuổi. Anh..."
"Hai tuổi thì sao?" An nhíu mày, giọng nói có chút uy hiếp. "Trong suốt hai năm anh đi vắng, em chưa từng quên một giây phút nào. Em chờ anh lớn lên, anh chờ anh đủ tuổi để nhận ra em không chỉ là một đứa em trai phiền phức." An đưa tay nắm lấy tay Hùng, đan mười ngón tay vào nhau.
"Anh Hùng, anh luôn là người hiền lành, luôn chiều theo ý em. Lần này, anh cũng phải chiều theo ý em. Em muốn anh thuộc về em."
Sự khác biệt tuổi tác, cái suy nghĩ 'mình là người lớn hơn' của Hùng, tất cả đều sụp đổ trước sự cương quyết, chiếm hữu và trưởng thành quá nhanh của An. Hùng nhìn vào đôi mắt An, thấy hình ảnh của một người đàn ông đã sẵn sàng để che chở mình.
"An... chuyện này... nó không đơn giản là tình cảm anh em..." Hùng thều thào.
"Em biết, chính xác là nó không phải tình cảm anh em." An kéo Hùng lại gần, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Hùng. "Ngoan nào, anh Hùng. Anh chỉ cần gật đầu thôi. Mọi chuyện còn lại, để em lo. Em lớn hơn anh Hùng trong mọi chuyện rồi, anh còn sợ gì nữa?"
Đặng Thành An không đợi câu trả lời. Cậu biết Lê Quang Hùng đã dao động, và Hùng luôn là người không biết cách từ chối cậu.
An cúi xuống, hôn thật nhẹ nhàng nhưng dứt khoát lên môi Hùng. Cái chạm môi ban đầu còn bỡ ngỡ, nhưng rất nhanh sau đó, An dùng sự thuần thục và mạnh mẽ của mình để dẫn dắt.
Lê Quang Hùng, người luôn là 'anh', là người che chở, giờ đây hoàn toàn bị sự nhiệt huyết của An cuốn đi. Hùng nhắm mắt lại, nhận ra mùi hương của An đã bao trùm lấy mình, không chỉ là mùi bạc hà, mà còn là mùi của khao khát và yêu thương.
Trong giây phút ấy, khoảng cách hai năm tuổi không còn là con số, mà chỉ là một chút gia vị ngọt ngào, minh chứng cho sự chờ đợi và sự trưởng thành kịp lúc của một tình yêu đã được vun đắp từ thời thơ ấu. An đã thành công trở thành người lớn hơn, người có đủ sức mạnh để nắm giữ Lê Quang Hùng, mãi mãi.
Vài năm sau, trong căn bếp nhỏ của hai ngôi nhà đã được đập thông thành một, Hùng đang tỉ mỉ nướng chiếc bánh kem vani. Mùi thơm quen thuộc lan tỏa khắp nhà, gợi về những ký ức tuổi thơ.
An bước vào, ôm ngang eo Hùng từ phía sau, cằm tựa lên vai anh.
"Anh Hùng làm bánh gì thế? Thơm quá."
"Sinh nhật em ngày mai mà. Anh làm bánh vani em thích nhất." Hùng mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc bình yên.
"Anh Hùng này," An xoay người Hùng lại, "em nói thật nhé. Anh lớn hơn em hai tuổi, nhưng lúc nào em cũng thấy mình là 'top' của anh. Anh không thấy mất mặt à?"
Hùng nhéo má An, cười khúc khích. "Ai bảo em lớn nhanh, mạnh mẽ, chiếm hữu quá làm gì? Anh Hùng đâu có thời gian chống cự." Hùng đặt hai tay lên ngực An, cảm nhận nhịp đập vững chãi. "Anh không cần phải làm 'anh' của em nữa. Anh chỉ cần là Hùng, là người được An yêu thương và bảo vệ, thế là đủ."
An cúi xuống, hôn lên trán Hùng, một nụ hôn của sự trân trọng và khẳng định.
"Ngoan lắm, anh Hùng của em."
Đúng, Đặng Thành An đã là 'top' trong mối quan hệ này. Tuổi tác chỉ là con số, nhưng tình yêu của An dành cho Hùng, sự kiên trì chờ đợi để vươn lên và bảo vệ người mình yêu, đã khiến An trở thành người 'lớn' hơn, người nắm quyền chủ động.
Chiếc cầu treo năm xưa đã được thay bằng một ngôi nhà vững chắc, nơi mà mùi hương của sách, xà phòng, bạc hà và bánh vani hòa quyện vào nhau, tạo nên mùi hương độc quyền của hai chữ hạnh phúc.
HẾT
Xàm :(