Đêm tháng mười hai ở Bắc Kinh lạnh cắt da. Ký túc xá đại học vẫn sáng đèn vì mùa thi cận kề.
Giang Ngôn kéo chăn quấn lấy người, tay vẫn gõ bàn phím hoàn thành nốt bài luận. Khi cậu định tắt máy, một lời mời kết bạn trên WeLink bật lên:
【Người dùng: LX_01 gửi lời mời kết bạn】
Giang Ngôn cau mày. Cái tên ngắn gọn, không avatar, không ký hiệu.
Thông thường cậu sẽ bỏ qua, nhưng không hiểu sao đêm đó, cậu lại nhấn “Đồng ý”.
Chưa đầy một phút sau, tin nhắn đến:
LX_01:
Cậu đang thức?
Giang Ngôn:
Ừ. Cậu là ai vậy?
Một lúc sau, avatar đổi thành ảnh bóng lưng một chàng trai dưới ánh đèn sân khấu mờ.
Tên tài khoản cũng đổi thành:
【Lạc Kỳ】
Lạc Kỳ:
Tớ vô tình thấy bình luận của cậu trong nhóm học tập. Cảm giác cậu… nói chuyện thú vị.
Giang Ngôn ngẩn ra. Từ khi nào lời khen từ người lạ lại khiến cậu để ý như vậy?
Giang Ngôn:
Tớ bình luận mỗi bài đều là than thở, đâu có thú vị gì.
Lạc Kỳ:
Nhưng tớ thích kiểu chân thật ấy.
Một câu đơn giản, nhưng như rơi vào khoảng trời trống rỗng của Giang Ngôn.
Lâu lắm rồi không ai nói với cậu điều gì ấm áp đến vậy.
Trong những ngày lạnh giá mùa đông, Lạc Kỳ trở thành người nói chuyện với Giang Ngôn nhiều nhất.
Không bao giờ gửi ảnh mặt.
Không gọi video.
Không tiết lộ nghề nghiệp.
Nhưng cách Lạc Kỳ nhắn tin—ngắn gọn, trầm ổn, đôi khi lộ ra sự mệt mỏi—đều làm người ta có cảm giác đối phương không phải sinh viên bình thường.
Nhiều đêm, khi Giang Ngôn ôn bài đến hai giờ sáng, tin nhắn của Lạc Kỳ lại đến.
Lạc Kỳ:
Ngủ chưa?
Giang Ngôn:
Chưa. Tớ đang đọc sách.
Lạc Kỳ:
Đừng thức khuya quá. Không tốt cho tim.
Giang Ngôn:
Cậu quan tâm tớ sao?
Phía bên kia im vài giây.
Lạc Kỳ:
Nếu tớ nói có thì sao?
Giang Ngôn sững người.
Tay cậu run nhẹ trên bàn phím.
Nhưng cậu không hỏi thêm.
Dù chưa từng gặp mặt, nhưng họ nhắn tin cho nhau gần như mỗi ngày.
Thói quen ấy giống như một sợi dây vô hình đang xiết lấy trái tim Giang Ngôn.
Một tối cuối tháng giêng, sau khi hoàn thành kỳ thi, Giang Ngôn nhận được tin nhắn:
Lạc Kỳ:
Muốn nghe một chuyện thật không?
Giang Ngôn:
Nói đi.
Lạc Kỳ:
Tớ có sở thích xem gương mặt người khác khi đọc tin nhắn… nhưng cậu thì khác. Tớ chưa từng thấy cậu, nhưng vẫn muốn bảo vệ hết thảy cảm xúc của cậu.
Giang Ngôn đỏ mặt.
Giang Ngôn:
Cậu đang nói gì vậy?
Tin nhắn mới hiện lên rất nhanh.
Lạc Kỳ:
Tớ thích cậu.
Tay Giang Ngôn khựng lại.
Cậu không biết Lạc Kỳ trêu đùa hay nghiêm túc.
Thế nhưng, tận sâu trong lòng… cậu mong điều ấy là thật.
Giang Ngôn:
Tớ cũng… có chút thích cậu.
Điện thoại rung lên liên tục—cuộc gọi thoại từ Lạc Kỳ.
Đây là lần đầu tiên.
Âm thanh kết nối.
Giọng nam trầm, hơi khàn vang lên:
“Giang Ngôn.”
Chỉ một câu thôi, nhưng tim Giang Ngôn đập nhanh đến mức như muốn bật khỏi lồng ngực.
“Cậu thật sự thích tớ?” – Lạc Kỳ hỏi rất nhẹ.
“Ừ.” – Giang Ngôn trả lời, giọng nhỏ đến mức tưởng như tan trong gió đêm.
Đầu dây bên kia bật cười khẽ:
“Vậy… từ hôm nay, tớ là bạn trai cậu.”
Giang Ngôn không nói gì, chỉ che mặt đỏ bừng.
Cậu nghe rõ từng nhịp tim của chính mình.
Ngọt ngào kéo dài gần hai tháng.
Đều đặn mỗi đêm, họ trò chuyện, gọi thoại, gửi tin nhắn dài.
Nhưng Giang Ngôn vẫn không biết Lạc Kỳ làm nghề gì.
Mỗi tối anh ấy đều bận đến khuya.
Nói chuyện giữa chừng thường dừng lại vài phút.
Thỉnh thoảng có tiếng người nói vọng vào phía sau—giọng nhiều người, giống như nơi đông đúc.
Một hôm, khi dọn dẹp phòng, Giang Ngôn mở livestream của nhóm nhạc nổi tiếng "Nova12" để nghe nhạc.
Cậu vốn chẳng phải fan, chỉ nghe cho vui.
Nhưng khi một thành viên cất giọng nói:
“Xin lỗi mọi người, hôm nay lịch trình dày nên hơi mệt.”
Giang Ngôn đột nhiên đứng bật dậy.
Giọng nói đó…
Giống hệt Lạc Kỳ.
Cậu mở to mắt nhìn màn hình.
Người nói là Lạc Hàn Kỳ—center của Nova12, nổi tiếng đến mức Weibo hơn 40 triệu fan.
Giang Ngôn ngồi sat xuống giường, tim đập như tiếng trống.
Trùng hợp? Hay…
Ngay lúc đó, bạn trai của cậu nhắn:
Lạc Kỳ:
Ngôn Ngôn, cậu đang làm gì vậy?
Giang Ngôn nhìn màn hình livestream, rồi nhìn tên người nhắn.
Tay cậu run run gõ:
Giang Ngôn:
Lạc Kỳ, tên thật của cậu là gì?
Một phút.
Hai phút.
Năm phút.
Không trả lời.
Đúng lúc livestream chuyển sang góc quay khác, camera bắt cận Lạc Hàn Kỳ đang cười.
Trên cổ tay trái của anh—
là chiếc vòng đen bạc giống hệt như chiếc Lạc Kỳ từng gửi ảnh khoe với Giang Ngôn.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Bạn trai trên mạng của cậu—
là ngôi sao hàng đầu Trung Quốc.
Tối hôm đó, khi các thành viên rời phòng livestream, điện thoại Giang Ngôn rung lên.
Lạc Kỳ:
Nghe nói hôm nay tớ lên trending rồi.
Giang Ngôn không nhắn lại.
Cậu chỉ gửi ảnh màn hình livestream—mặt Lạc Hàn Kỳ đang cười với vòng tay quen thuộc.
Tin nhắn gửi đi.
Một phút sau, Lạc Kỳ gọi thoại.
Giọng anh hơi run:
“Ngôn Ngôn… để tớ giải thích.”
Giang Ngôn ngắt lời:
“Cậu lừa tớ.”
“Không, tớ không—”
“Ngay cả tên thật cũng không nói.”
“Tớ là gì của cậu, Lạc Kỳ? Một người để cậu trốn thoát khỏi áp lực sao?”
Đầu dây kia im lặng vài giây.
Giang Ngôn nghe tiếng thở dài thật sâu.
“Tớ sợ.” – Lạc Kỳ nói.
“Sợ gì?”
“Sợ nói ra rồi mất cậu.”
Giang Ngôn khựng lại.
Giọng Lạc Kỳ khàn hẳn đi:
“Cậu không biết đâu, mỗi ngày tớ sống trước máy quay, cười theo kịch bản, diễn theo yêu cầu. Tớ cô đơn đến mức chỉ muốn có ai đó nói chuyện thật lòng. Và rồi tớ gặp cậu.”
“Lúc thích cậu… tớ càng sợ hơn.”
“Sợ cậu phát hiện tớ là Lạc Hàn Kỳ—anh chàng idol bị đem ra mổ xẻ từng ly từng tí.”
“Sợ cậu sẽ nói: ‘Chúng ta sống ở hai thế giới khác nhau.’”
Nước mắt Giang Ngôn cay xè nơi khóe mắt.
Bởi đó cũng chính là điều cậu đang nghĩ bây giờ.
Cậu hỏi rất khẽ:
“Cậu định giấu tớ đến khi nào?”
“…Tớ nghĩ khi tớ đủ dũng khí để đối diện với cậu.”
Ba ngày không liên lạc.
Ba ngày lạnh lẽo như mùa đông dài nhất.
Đến ngày thứ tư, Lạc Kỳ gửi tin nhắn:
Lạc Kỳ:
Tớ đang ở gần trường cậu. Có thể gặp tớ không? Chỉ 10 phút thôi.
Giang Ngôn suy nghĩ rất lâu trước khi trả lời:
Giang Ngôn:
Được.
Sân sau trường vắng lặng. Những hàng cây trụi lá khẽ rung trong gió lạnh.
Một người đứng dưới bóng đèn vàng mờ: áo hoodie đen, khẩu trang, mũ lưỡi trai.
Khi Giang Ngôn bước đến gần, người đó tháo khẩu trang xuống.
Ánh sáng chiếu lên gương mặt tinh xảo đến mức không tỳ vết—gương mặt Giang Ngôn đã vô tình nhìn thấy qua livestream.
Nhưng bây giờ…
Đôi mắt ấy chỉ nhìn vào một mình cậu.
“Xin lỗi.” – Lạc Kỳ nói trước, giọng khàn hẳn đi.
“Tớ sai rồi. Tớ chỉ… không muốn cậu rời xa.”
Giang Ngôn đứng im, gió lạnh thổi qua mặt nhưng không lạnh bằng cảm giác hỗn loạn trong lòng.
“Tớ cũng không muốn xa cậu.” – Giang Ngôn nói nhỏ.
“Nhưng cậu là người nổi tiếng. Cậu thuộc về hàng triệu fan. Còn tớ… chỉ là một sinh viên bình thường.”
Lạc Kỳ bước đến gần, giữ lấy tay cậu.
“Giang Ngôn.”
“Tớ là người nổi tiếng với thế giới ngoài kia.”
“Nhưng với cậu… tớ chỉ muốn làm Lạc Kỳ.”
Hai ánh mắt chạm nhau.
Mấy tháng yêu qua màn hình, cuối cùng cũng có khoảnh khắc thật đến vậy.
Lạc Kỳ nhẹ nhàng hỏi:
“Tớ có còn cơ hội không?”
Giang Ngôn nhìn bàn tay đang nắm lấy mình—ấm áp, run rẩy và chân thật.
“Có.” – Cậu thì thầm.
Từ lúc họ chính thức yêu, mọi thứ trở nên… khó khăn hơn cậu tưởng.
Lạc Kỳ gần như không ngủ đủ.
Cuộc gọi đêm nào cũng đến lúc hai ba giờ sáng:
“Tớ vừa kết thúc buổi chụp hình.”
“Hôm nay tớ phải di chuyển bốn tiếng.”
“Tớ nhớ cậu.”
Giang Ngôn vừa thương vừa lo lắng.
Có khi họ hẹn gặp, nhưng fan bắt gặp xe của nhóm, thế là lịch hủy ngay lập tức.
Một lần, Lạc Kỳ hứa sẽ đến ăn tối.
Giang Ngôn chờ đến 11 giờ đêm, đồ ăn nguội lạnh, chưa ăn miếng nào.
Cuối cùng, tin nhắn gửi đến:
Lạc Kỳ:
Xin lỗi, lịch trình đột xuất.
Tớ muốn bật khóc khi nhìn lịch trình dày đặc.
Tớ nhớ cậu… nhưng không rời đi được.
Giang Ngôn chỉ nhắn:
Không sao. Tớ hiểu.
Nhưng đêm đó cậu nằm trằn trọc rất lâu.
Yêu một người nổi tiếng—không hề đơn giản.
Một buổi sáng tháng tư, Giang Ngôn đang trên lớp thì nghe bạn bè bàn tán:
“Cậu xem chưa? Lạc Hàn Kỳ bị chụp ảnh đi cùng một cậu con trai!”
“Ảnh mờ nhưng nhìn cũng rõ dáng người.”
“Fan đang điên đảo rồi.”
Tim Giang Ngôn lạnh đi.
Cậu vội mở Weibo.
Top 1 trending:
#LạcHànKỳ hẹn hò bí mật#
Tấm ảnh chụp từ xa—hai bóng người đi trong đêm, một cao một gầy.
Không thấy mặt.
Nhưng Giang Ngôn nhận ra ngay:
Đó là cậu và Lạc Kỳ trong lần hẹn duy nhất sau nhiều tuần.
Cậu run bần bật.
Tin nhắn dồn dập từ anh:
Lạc Kỳ:
Ngôn Ngôn đừng xem Weibo.
Tớ sẽ xử lý.
Đừng sợ.
Nhưng Giang Ngôn sợ.
Fan đang lục tung thông tin.
Một số người suy đoán danh tính người trong ảnh.
Nếu bị phát hiện…
Sự nghiệp của Lạc Kỳ có thể sụp đổ.
Cậu nhắn:
Giang Ngôn:
Hay là… chúng ta dừng lại?
Gần như lập tức, Lạc Kỳ gọi đến.
“Em đừng nói vậy.” – giọng anh như nén lại.
“Em làm gì sai đâu? Là tớ không bảo vệ được em.”
“Nhưng cậu có thể mất tất cả!”
“Không có em, tớ đã mất rồi.” – Lạc Kỳ nghẹn lại – “Sao em không hiểu?”
“… Vì em yêu cậu.”
Khoảnh khắc đó, cả hai đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Lạc Kỳ nói rất kiên định:
“Cho tớ một tuần. Tớ sẽ giải quyết tất cả.”
Một tuần sau.
Trong buổi fan meeting trực tiếp được livestream, Lạc Hàn Kỳ đứng giữa sân khấu. Ánh đèn chiếu xuống, gương mặt anh bình tĩnh đến lạ.
“Trước khi kết thúc, tôi muốn nói điều này.” – anh cầm mic, giọng rõ ràng.
Toàn hội trường im bặt.
“Tôi đang hẹn hò.”
Fan hét lên. Bình luận livestream nổ tung.
Lạc Hàn Kỳ tiếp tục:
“Đối phương không phải người nổi tiếng. Là một cậu sinh viên bình thường. Người đã cùng tôi đi qua những đêm tôi mệt đến ngã quỵ.”
“Là người duy nhất không yêu tôi vì sân khấu.”
“Là người tôi yêu.”
Gia đình quản lý, công ty, fan—tất cả như vỡ tung. Nhưng trên sân khấu, Lạc Kỳ mỉm cười, mắt ánh lên sự quyết liệt.
“Tôi biết mình sẽ mất nhiều thứ.”
“Nhưng tôi không muốn mất em ấy.”
Livestream bùng nổ.
Weibo nổ tung.
Hàng triệu bình luận đổ về—có người ủng hộ, có người phản đối, có người khóc.
Còn Giang Ngôn… cậu lặng người trước màn hình, nước mắt trào ra.
10. Cái ôm giữa thành phố
Đêm hôm đó, Lạc Kỳ xuất hiện trước cổng ký túc xá, không che mặt, không trốn tránh.
“Ngôn Ngôn.” – anh gọi.
Giang Ngôn chạy đến, ôm chầm lấy anh.
Lạc Kỳ siết chặt cậu vào lòng, như muốn ôm cả thế giới trong vòng tay ấy.
“Tớ đã nói rồi.” – anh thì thầm bên tai cậu.
“Tớ là người nổi tiếng với cả thế giới.”
“Nhưng với em… tớ chỉ là Lạc Kỳ.”
Giang Ngôn khóc trong vòng tay anh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ nơi ngực.
Hai người đứng dưới ánh đèn vàng của ký túc xá, giữa tiếng reo hò của fan, tiếng máy ảnh, tiếng gió đêm.
Nhưng khoảnh khắc ấy—
Chỉ có họ.
Chỉ có hai trái tim đập cùng nhịp.