Tôi vẫn nhớ cái ngày mà Tư Thành rời đi, cái ngày mà mọi thứ còn có thể khác, nhưng anh lại chọn im lặng. Trap boy, xinh đẹp và hồn nhiên đến mức khiến người ta lạc lối, anh ấy – Tư Thành – luôn khiến tôi vừa muốn gần, vừa muốn trốn chạy. Tôi – Dục Thâm – nghiêm túc, kiên định, từng tin rằng chỉ cần yêu chân thành, người ta sẽ ở lại. Nhưng không. Anh ấy bỏ đi, và để lại tôi đứng giữa khoảng trống không lối thoát.
Khi ấy, tôi níu kéo anh. Tôi gọi tên anh, nhắn tin, thậm chí đứng trước cửa nhà anh ấy, mong chỉ một lần được thấy anh ngoái đầu. “Tư Thành… đừng bỏ em,” tôi thốt ra trong vô vọng. Anh nhìn tôi, im lặng, rồi quay đi như chưa từng có chuyện gì. Im lặng ấy nặng trĩu hơn bất cứ lời từ chối nào. Và tôi nhận ra một sự thật đau đớn rằng: có những người, dù bạn yêu đến đâu, vẫn có thể rời bỏ bạn.
Những ngày sau đó, tôi học cách buông. Tôi tập cười, tập nói chuyện với mọi người, tập làm như mình không đau. Nhưng sâu trong mắt, vẫn là khoảng trống mà chỉ Tư Thành có thể lấp đầy. Tôi nhớ nụ cười anh ấy – nụ cười vừa ngây ngô, vừa quyến rũ đến mức tôi từng nghĩ mình có thể chờ anh ấy mãi. Tôi nhớ ánh mắt khi anh nhìn tôi – dịu dàng, chân thành, và đầy niềm tin. Tôi nhớ cả những lúc anh ấy nói: “Anh sẽ không đi đâu cả… chỉ cần em chấp nhận anh.” Nhưng tôi đã không thể chấp nhận. Tôi sợ, tôi hèn nhát, và tôi đã mất đi một người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Rồi thời gian trôi qua. Tôi nhìn anh ấy trong ký ức, nhưng trong hiện tại, tôi phải chấp nhận rằng Tư Thành không còn thuộc về tôi nữa. Tôi tự nhủ mình sẽ ổn, sẽ tiếp tục sống, sẽ không để tình yêu cũ nuốt chửng trái tim mình. Và tôi học cách che giấu nỗi đau, học cách sống mà không còn mong anh quay lại.
Cho đến một ngày, Tư Thành xuất hiện. Anh ấy đứng trước mắt tôi, vẫn bảnh trai, vẫn ngây ngô, nhưng giờ tôi nhìn anh qua một lớp kính mờ của khoảng cách và tổn thương. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt lẫn chút hối hận, chút run rẩy, như muốn nói điều gì đó, nhưng dường như không biết bắt đầu từ đâu.
“Dục Thâm… anh… anh biết mình sai rồi. Anh… anh không nên bỏ em,” giọng anh run run, khẽ khàng. Tôi thấy xót xa, một phần trái tim muốn mềm yếu, nhưng tôi không thể.
Tôi mỉm cười nhạt, giọng điềm tĩnh hơn cả tôi nghĩ: “Muộn rồi… quá muộn rồi, Tư Thành.”
Những từ ấy nhẹ nhàng nhưng đâm sâu, xuyên thẳng vào trái tim anh. Anh há hốc, rồi lặng im, như muốn níu lấy tôi, nhưng biết rằng đã quá muộn. Tôi không còn yêu như trước. Tôi đã buông, và tình cảm ấy, dù còn trong quá khứ, giờ chỉ là ký ức. Anh có thể trở lại, nhưng tôi đã khác. Tôi không còn đặt niềm tin vào một người có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Tư Thành đứng đó, không hiểu. Anh ấy từng nghĩ một lời xin lỗi, một lần quay lại sẽ đủ để tôi mở lòng. Nhưng anh sai rồi. Bởi trái tim tôi đã học cách quên anh, học cách tiếp tục sống mà không cần một người mà tôi từng tin sẽ ở lại.
Anh lùi lại, giọng run run: “Dục Thâm… anh… xin em… một lần thôi, được không? Anh… anh vẫn yêu em mà.”
Tôi khẽ lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi, nhưng không phải vì còn yêu, mà vì hiểu rằng mọi thứ đã mất. Tôi không thể quay lại, không thể để trái tim bị tổn thương thêm lần nữa. “em… em đã yêu anh từ lâu, Tư Thành à. Nhưng giờ… không còn. Tình yêu đó… em đã buông. Và tôi cũng phải học cách sống mà không có em.”
Anh im lặng, nhìn tôi, mắt tràn đầy tiếc nuối. Tôi biết anh hiểu, nhưng lòng anh vẫn muốn níu, muốn nói rằng mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Nhưng tôi đã mệt mỏi. Tôi đã từng chờ anh, từng hy vọng anh sẽ quay lại, và bây giờ, khi anh trở lại, tôi không còn là cậu bé đã từng chờ đợi ấy nữa. Tôi là Dục Thâm, đã học cách bước tiếp.
Tôi quay lưng, bước đi. Con phố nơi hai người từng đi qua, từng nụ cười từng ánh mắt giờ chỉ còn là ký ức xa xăm. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn đau nhói. Muộn rồi… thực sự là muộn rồi.
Tôi bước ra khỏi phố, gió thổi nhẹ qua mặt, mang theo mùi hoa phượng ngày hè. Tôi thấy một chiếc lá rơi, xoay vài vòng rồi đáp xuống đất, giống như những kỷ niệm của tôi với Tư Thành – rực rỡ một thời, nhưng giờ đã rơi xuống, không thể nhặt lại.
Tôi biết mình sẽ ổn. Dẫu đôi khi nhớ anh, đôi khi nhìn người khác và thấy bóng dáng Tư Thành, trái tim tôi vẫn sẽ tiếp tục bước đi. Nhưng sâu thẳm, vẫn là nỗi đau, nỗi tiếc nuối không bao giờ phai. Và tôi hiểu rằng, tình yêu đôi khi đến, nhưng một khi đã bỏ lỡ… sẽ chẳng bao giờ trở lại như xưa.
Tư Thành, anh vẫn đẹp, vẫn hồn nhiên, vẫn khiến người ta lạc lối. Nhưng anh đã muộn. Và tôi – Dục Thâm – sẽ tiếp tục bước đi, mang theo tình yêu đã từng, nhưng không còn dành cho anh nữa.
Muộn rồi… thật sự là muộn rồi.