Buổi sớm mai nắng vàng chiếu rọi qua khung cửa sổ nhỏ trong căn phòng trên gác bếp Nguyễn Quang Anh cậu đã phải trải qua những gì cả thân thể đều là vết thương do roi vọt khoé miệng chảy máu tươi đỏ thẩm mắt sưng húp vì khóc nhiều
Vậy mà cô dì kế của cậu ta cần ko buông tha cậu vừa tỉnh dậy đã bị mụ chửi mắng ko thương tiếc
"Thằng con hoang này mày ko định dậy đi nấu bữa sáng cho tao à định để cho tao chết đói pk"
"Dạ con dậy ngày"
Em từng ước nếu như trên đời này có ông bụt hay hoàng tử đến giúp mình thì hãy bt mấy nhưng đấy chỉ là trong truyện cổ tích còn đây là đời thực
Em cố gắng gượng dậy mặc thân thể đã tàn từ lâu
"Mày nấu cho chó ăn à"
"Đồ ăn hại"
Lại tiếng chửi rủa ngày nào em cx phải nghe những lời ấy thốt ra từ người đàn bà cay độc
"Hức..."
Em khóc mà nghẹn lại ngày cổ họng nước mắt chỉ bt rút lại tuyệt đối ko đc rơi
Đã từ lâu em đã chẳng cảm nhận đc 1 tình yêu thương ấm áp từ ngkh dành cho mình