An là một kiến trúc sư trẻ, say mê những nét kiến trúc cổ kính và những bản nhạc jazz êm đềm. Minh là một nghệ sĩ violin đường phố, người dùng âm nhạc để vẽ nên những bức tranh cảm xúc giữa lòng thành phố hối hả.
Họ gặp nhau vào một chiều mưa rào bất chợt trên con phố Lãn Ông rêu phong. An đang trú mưa dưới mái hiên cũ của một hiệu thuốc bắc, mắt dán vào bản vẽ dang dở. Bỗng, một giai điệu violin cất lên, trong trẻo và buồn bã như tiếng thở dài của trời đất.
An ngước lên. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Minh đứng đó, mái tóc lòa xòa ướt sũng, chiếc áo sơ mi trắng dính nước mưa. Anh nhắm mắt, kéo cây vĩ trên dây đàn, tạo ra một bản nhạc không lời da diết.
Khi bản nhạc kết thúc, An tiến lại gần, đưa cho Minh chiếc khăn quàng cổ của mình. "Bạn bị ướt hết rồi. Bản nhạc của bạn... rất hay," cô nói, giọng dịu dàng.
Minh mở mắt, đôi mắt nâu trầm nhìn cô ngạc nhiên. "Cảm ơn bạn. Đó là bản nhạc tôi tự sáng tác, nó chưa có tên."
"Tôi sẽ gọi nó là 'Mưa Buồn Phố Cũ'," An mỉm cười.
Chương 2: Nhịp Sống Đan Xen
Từ đó, An thường ghé qua con phố cũ mỗi buổi chiều tan tầm, không phải để trú mưa, mà để lắng nghe Minh chơi đàn. Cô kể cho anh nghe về những công trình cô đang thiết kế, về cách cô tìm thấy linh hồn trong những viên gạch cũ. Anh đáp lại bằng những giai điệu, kể cho cô nghe bằng tiếng đàn về những chuyến phiêu lưu của một người nghệ sĩ lang thang.
Một lần, An đang gặp bế tắc với bản thiết kế cải tạo một ngôi nhà thờ cũ. Cô muốn giữ lại nét trầm mặc của nó nhưng vẫn phải thêm vào hơi thở hiện đại. Cô kể cho Minh nghe.
Minh không nói gì, anh chỉ kéo một bản nhạc. Giai điệu lúc đầu chậm rãi, trang nghiêm như tiếng chuông nguyện cầu, sau đó chuyển sang một đoạn cao trào, mạnh mẽ, rồi lại kết thúc bằng những nốt nhạc nhẹ nhàng, đầy hy vọng.
"Đó là đáp án của tôi," Minh nói. "Sự hòa quyện của Quá Khứ và Hiện Tại."
An như bừng tỉnh. Cô nhận ra thiết kế của mình thiếu đi sự chuyển tiếp, thiếu đi 'nốt lặng' để cả hai phần hòa quyện. Cô dựa vào ý tưởng đó và hoàn thành xuất sắc công trình.
Chương 3: Lời Tỏ Tình Không Cần Lời
Tình yêu của họ lớn lên không bằng những lời hẹn hò lãng mạn mà bằng sự thấu hiểu sâu sắc qua nghệ thuật. An dùng bản vẽ để phác họa những cảm xúc của mình, và Minh dùng cây vĩ cầm để đáp lại.
Cho đến một đêm Giáng Sinh, tuyết bắt đầu rơi, Minh hẹn An ở công viên vắng người. Anh không mang theo đàn violin. Anh chỉ đứng đó, đối diện với cô.
Anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ. Rồi, anh hát. Giọng hát của anh trầm ấm, hơi khàn, khác hẳn với sự thuần khiết của tiếng đàn.
Đó là một bài hát về một kiến trúc sư và một nghệ sĩ đường phố, về những bản nhạc được sinh ra từ những bản vẽ, và về một tình yêu được vun đắp từ sự đồng điệu của hai tâm hồn cô độc.
Khi bài hát kết thúc, An đã khóc. Cô không cần lời tỏ tình. Cô biết bài hát đó là lời cầu hôn không lời.
"Em yêu anh, Minh," cô thầm thì.
Minh ôm cô vào lòng, nụ hôn của họ ngọt ngào và ấm áp giữa tuyết đông lạnh giá.
Lời Kết
Họ kết hôn và sống trong một căn hộ nhỏ có cửa sổ lớn nhìn ra con phố Lãn Ông. Minh không còn là nghệ sĩ đường phố nữa, anh trở thành một nhà soạn nhạc. An vẫn là kiến trúc sư, cô thiết kế những không gian sống có thể 'thở'.
Và mỗi tối, sau bữa ăn, Minh sẽ kéo đàn, còn An sẽ ngồi bên cạnh, phác thảo những giấc mơ tương lai. Bản nhạc đầu tiên của họ, "Mưa Buồn Phố Cũ", đã được đổi tên thành "Giai Điệu Của Trái Tim", một giai điệu mãi mãi ngân vang trong ngôi nhà nhỏ của họ