Chap 1: Tiểu nãi bao vị trà nho
" Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...., hai hai, ba ,bốn, năm, sáu, bảy, tám...."
Trong phòng vũ đạo vang lên những thanh âm trong sáng mang theo sự mềm mại, thiếu niên uyển chuyển nhịp nhàng thực hiện những động tác vũ đạo, tay chân giãn ra thực hiện vô cùng lưu loát, lại nhẹ nhàng nhón mũi chân, uốn lượn mu bàn chân, cánh tay ở không trung vút đưa qua.
Thiếu niên dáng người mềm mại tính tế, tay chân thon dài, cằm hơi nâng lên, chiếc cổ trắng với đường cong một cách hoàn mỹ, người thiếu niên khoác lên mình bộ đồ múa bale trắng lộ phía sau lưng, cánh tay thả lỏng mở ra hai bên rồi dần dần nâng lên cánh bướm, quả thực phải cảm khái là rất xinh đẹp, giống như một con thiên nga trắng gương đôi cánh tinh tế bay lượn.
Thiếu niên mũi chân nhón tới, đôi tay chuyển động, tư thế duyên dáng xoay tròn, các khớp xương ngón tay trắng nõn tinh tế , tựa như ngọc vậy. Còn có thể rõ ràng thấy được mu bàn tay sáng trong ẩn một màu xanh trong mạch máu, móng tay có lẽ được chăm chút qua mang màu hồng nhạt vô cùng xinh xắn.
Trong gương phản chiếu lại hình ảnh thiếu niên đang đi tới, từ những sợi tóc đến mũi chân đều toát ra vẻ hoàn mỹ, bất luận tìm không ra một chút khuyết điểm. Âm nhạc đến độ lắng đọng nhất, thiếu niên với bản thân mình lúc này yêu cầu cao độ hoàn thành khúc hạ màn một cách trọn vẹn nhất.
Lão sư dạy múa ở bên cạnh chứng kiến màn này không ngừng vỗ tay. Thật là, học sinh trong lẫn ngoài nước đã qua tay hắn dạy bảo nhiều như vậy, ấy thế mà thiên phú chỉ để nói đến người học sinh này. Bất kể là biên đạo hay kĩ xảo, phương diện nào cũng là cực kì có thiên phú. Dựa vào như vậy, bước lên sân khấu chắc chắn tỏa sáng.
Đột nhiên cửa phòng vũ đạo bị đẩy ra, một người nam nhân vận trên người bộ ves đen thẳng thớm, cúi đầu cung kính: “Tiểu thiếu gia, đến lúc cần phải đi.”
“ Hôm nay không phải đi luyện cầm sao?” Thiếu niên nghi hoặc hỏi một câu, từng giọt mồ hôi như sương sa chảy từ trên má xuống, mang theo tin tức tố vị quả nho.
“ Cậu chủ đã quên, hôm nay phải chuyển đến trường mới.” Vị quản gia vẫn luôn cúi đầu, thể hiện sự cung kính với cậu chủ nhỏ này.
“ Được.” Thiếu niên gật đầu, quay đầu nhìn về phía lão sư, nở ra một nụ cười hết sức mềm mại: “ Lão sư, em xin phép đi trước.”
Thiếu niên tiến tới băng ghế cầm lên chiếc ba lô rời đi, thay thế bộ đồ múa màu trắng, lại lấy một lọ khử hương phun lên cổ áp chế mùi vị của tin tức tố, xác định không còn hương nho vương vấn mới yên vị trên xe ô tô, đi nhập học trường mới.
Nửa giờ sau, thiếu niên đã đứng ở văn phòng tiếp nhận học sinh tại cao trung trọng điểm Dung Thành. Bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện làm Giản Tư lão sư, đương nhiên cũng là ban chủ nhiệm hài lòng gật đầu.
“ Nguyễn Tinh Tư đúng không? Giới tính phân hóa thành Omega, chờ một chút ta đi tới chỗ giáo vụ thông báo và lấy đồng phục, thay đồng phục sẽ dẫn trò lên lớp.”
Giản Tư thấy trước mắt là một học sinh bề ngoài xuất chúng, có thể nghĩ đến bọn học trò quậy phá kia của mình sẽ sẽ thành ra bộ dáng gì.
Nguyễn Tinh Tư vừa mới ra khỏi cửa Văn phòng, một người nam sinh liền vào, mồ hôi đầy đầu, bộ dáng này có lẽ vừa đi chơi bóng rổ đi,vừa đi vào văn phòng cậu còn nghửi thấy tin tức tố vị cỏ xanh.
“ Thầy Giản, nam sinh vừa mới đi ra ngoài kia là ai a?” Kha Thời Giai vừa thấy bóng dáng nam sinh kia liền khẳng định người này lớn lên chắc chắn rất rất đẹp đi, tục ngữ nói đẹp người đẹp nết đến cái ót cũng đều đẹp.
“ Nguyễn Tinh Thư học sinh mới, Kha Thời Giai! Mau đi lấy khí khử hương về phun, người ngươi toàn là mùi vị, đều là Alpha 17-18 tuổi còn không biết nặng nhẹ.” Giản Tư thật là hận ngay lúc này không cầ trên tay một lọ khí khử hương để cho hắn phun thỏa thích .
“ Đã biết, em trở về liền phun, em đi trước.” Kha Thời Giai ôm mấy tập đề luyện Toán liền chạy, một đường hướng về phòng học đem toàn bộ tập đề vừa mới lấy nép lên trên bục giảng. Kha Thời Giai vỗ vỗ cái bàn làm phía dưới học sinh đang chơi đùa cùng làm bài tập đều nhìn về phía hắn:”Các bạn học! Các bạn học! Lớp chúng ta sắp tới sẽ có tân học sinh!”
Kha Thời Giai cứ như vậy mà la hét một mạch, tất cả mọi người trong lớp đều bị hắn gây chú ý, sôi nổi bàn tán
“ Là nam sinh, mặt khác ta cũng không biết, nãy chỉ lướt qua bóng dáng, phỏng chừng tiết sau sẽ đến, mong chờ đi!” Kha Thời Gia ôm lên bộ đề Toán đi xuống phát từng bàn, rất nhiều người hỏi hắn học sinh mới đẹp hay không đẹp.
“ Đừng hỏi, Đừng hỏi, lát nữa liền biết!” Kha Thời Giai đi phát dần đến cửa sổ bên cạnh kia, đặt bộ đề lên bàn của một nam sinh đang ngủ không màng thế sự kia.
“ Sở ca, học sinh mới, cậu một chút phản ứng cũng không có
Chương 2: Tiểu Omega ngọt mềm không thể tưởng tượng
Bị Kha Thời Giai kêu, nam sinh Sở Ca kia mới lười biếng nâng mí mắt lên, hàng lông mi dài thẳng hơi rũ rũ, giống như lá rẻ quạt nhuộm màu nắng bao trùm lên cặp mắt phượng kia.
Sở Hạc Châu không chút để ý tháo xuống tai nghe, đứng dậy nhìn Kha Thời Giai, mày kiếm nhẹ nhàng hướng lên trên, mắt phượng lấp lánh như sao thời điểm giương mắt lên nhìn, cười như không cười nhìn Kha Thời Giai, lại càng làm Kha Thời Giai cả người không được tự nhiên cho lắm.
" Sở ca, cậu đừng như vậy nhìn tớ, tớ cảm thấy thật khiếp sợ, hơn nữa còn hoảng loạn đi." Kha Thời Giai nhấc chân đá vào bên cạnh bàn của Sở Hạc Châu, đá tới nam sinh bên trên tỉnh ngủ thì thôi, làm Sở Hạc Châu chuyển dời một chút sự chú ý đến cho hắn.
" Làm sao vậy? Sở ca, phát sinh ra chuyện gì?" Nam sinh bàn bên cạnh, cũng vừa mới ngủ dậy vẻ mặt còn ngây ngốc, trên mặt tất cả đều là ngủ áp ra tới dấu vết.
Nam sinh vừa mới tỉnh ngủ, chưa kịp khống chết tin tức tố của chính mình, mùi vị sầu riêng loáng thoáng xông ra.
Sở Hạc Châu cánh mũi hơi giật giật, từ trong ngăn kéo lấy ra một lo phun, đối với cổ nam sinh kia phun vài cái, cuối cùng cái vị hương kia cũng bay mất.
Nam sinh vừa nhấc đầu liền bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của Sở Hạc Châu, Sở Hạc Châu còn chưa kịp thu tay cầm lọ phun về.
" Sở Ca, sao cậu lại có thể ghét bỏ tớ, chúng ta tốt xấu gì cũng ngồi gần nhau một năm, cậu sao lại như vậy ghét bỏ, chúng ta chia tay đi!" Nam sinh Phó Viên Tấn nghiêm túc diễn còn kéo tay áo lên làm bộ lau nước mắt.
" Hừ" Sở Hạc Châu ném tay hắn ra, lấy khăn ướt xoa xoa tay, lúc sau một quyền dừng lại trên đầu Phó Viên Tấn, toàn bộ thế giới đều an tĩnh.
Kha Thời Giai nhìn Phó Viên Tấn ngã ở trên bàn không ngượng dậy nổi, lại trêu hắn:" Để ông đây nói cho cậu nghe, tân học sinh vừa nhìn cái là ra một Omega."
Vừa mới diễn xong một vở kịch ông đây không thiết sống nữa , Phó Viên Tấn đột nhiên bật dậy khỏi bàn, ánh mắt sáng lên: " Rất đẹp sao?"
Kha Thời Giai trợn trắng mắt, đầu đầy vạch đen, mắt nổi lên một tia hung ác, miệng vừa mở ra chưa kịp nói.
" Từ từ" Phó Viên Tấn cắt ngang Kha Thời Giai, đột nhiên nhớ tới một việc.
" Tớ ngày đó đi văn phòng ôn luyện Vật Lý thấy Lão Giản đang xem cái gì thủ tục chuyển trường, tớ hỏi, Lão Giản nói vì đánh nhau mới chuyển qua trường chúng ta, sẽ không phải là học sinh mới kia chứ, tên Nguyễn Tinh Thư đúng không?"
Phó Viên Tấn nghe Kha Thời Giai nói liền nghĩ tới trường hợp kia, ngày đó hắn nghe được tin tức, vốn dĩ muốn về phòng học nói cho bọn họ biết, kết quả về đến phòng học lại quên mất.
" Không thể nào, kia là một Omega, việc đánh nhau là không có khả năng." Kha Thời Giai xua xua tay, đệ nhất trực giác cảm thấy việc đánh nhau chuyển trường vẫn thường sảy ra ở Alpha hoặc Beta, hắn là một Omega cũng chưa từng hứng thú đánh nhau bao giờ.
Kha Thời Giai chẳng nói tiếp, tiếp tục ở phía sau Sở Hạc Châu phát đề, phát hết lại lấy ra di động chụp chỗ này chỗ kia.
Sở Hạc Châu trên tay đã cầm bút, đầu bít vừa chuyển động, tiếng chuông lại đột ngột vang lên, bút trên tay Sở Hạc Châu rơi xuống đất.
Thầy Giản đúng lúc này đi vào lớp, lớp trưởng hô một tiếng cả lớp đứng dậy, Sở Hạc Châu lười biếng đứng lên, nghe bọn hắn chào lão sư rồi lại ngồi xuống, Sở Hạc Châu khom lưng nhặt bút.
" Các bạn học, lớp chúng ta cùng hoan nghênh một bạn học mới." Lão Giản nói xong, đi từ của vào một thiếu niên dáng dấp thanh mảnh như trúc.
Sở Hạc Châu nghe thấy bọn họ bàn tán xôn xao, ngồi dậy ngẩng đầu thoáng nhìn qua.
Thiếu niên mặc bộ đồng phục, dáng người mảnh khảnh làm chiếc áo sơ mi vận trên người có chút rộng,lưng thẳng tắp, tư trang đoan chính, tựa như thanh trúc thuần khiết, tất nhiên hình dáng không phải thẳng, mà là có uốn lượn một chút ít.
Thiếu niên cả người đắm chìm trong ánh sáng ấm áp của phòng học như là đứng dưới ánh mặt trời tháng chín. Trời sinh màu tóc ngắn nâu nhạt mềm mượt, Nguyễn Tinh Thư chớp đôi mắt nai, đối với phía dưới nở nụ cười.
Cánh môi nhẹ nhàng giương lên nụ cười, khóe miệng điểm hai lúm đồng tiền nho nhỏ, để lộ ra hai viên răng nanh bé xíu, hai má mang theo hai miếng thịt non mềm mềm mùi sữa, sống mũi cao cao, đúng là tinh xảo.
" Xin chào tất cả mọi người, tớ tên Nguyễn Tinh Thư."
Quả thật là một tiểu Omega mềm không thể tưởng tượng