[Kinh dị] Lời Nguyền Trong Học Đường - Ma Sói
Tác giả: Mây Tím
LỜI NGUYỀN TRONG HỌC ĐƯỜNG _ MA SÓI
Bạn có từng chơi Ma Sói chưa? Bạn đã hóa thân thành ai? Tiên tri, Bảo vệ, Phù thủy, dân làng hay thậm chí là Sói? Nếu có một ngày có người rủ bạn chơi trò Ma Sói, bạn nhất quyết phải đủ bản lĩnh để tìm ra được con Sói đang ẩn mình trong bóng đêm, nếu bạn còn chần chừ, đêm tiếp theo người bị Sói giết rất có thể là bạn!
CHƯƠNG 1: TRÒ CHƠI MA SÓI
Ngoài trời ánh sáng của buổi sớm đã hiện hữu, những tia nắng đầu tiên chiếu rọi sưởi ấm khắp nơi nhưng có lẽ tia sáng vẫn còn quá yếu ớt để xuyên qua bức màn để chiếu sáng căn phòng đầy u tối kia.
Reng… reng...
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên phá tan sự im lặng đó, nhưng chủ nhân vẫn đang nằm ngủ trên giường vẫn không nhúc nhích, xem ra là đã ngủ say lắm rồi. Một người phụ nữ gõ cửa phòng nói:” Hiếu à, sắp đến giờ đi học rồi. Dậy đi con”
Không một tiếng đáp lại, tiếng đồng hồ vẫn đang réo rắc như thúc giục điều gì đó. Người mẹ thấy có phần kì lạ, nếu là mọi lần sau khi đồng hồ reo lên con bà liền tỉnh dậy mà ra khỏi phòng, hôm nay lại có chút khác biệt. Bà mẹ hiếu kì mở cửa phòng con của mình ra, thấy con trai của mình vẫn ngủ ở đó liền lắc đầu đi đến lay dậy:” Hiếu à, dậy đi con”
Người trên giường không phản ứng tiếp tục ngủ say, ngay cả cái trở mình cũng không có. Bà mẹ hốt hoảng đưa tay sờ lên mũi con, vẫn còn thở nhưng gọi thế nào con bà cũng không dậy. Bà mẹ liền gọi xe cấp cứu đến rồi kếu chồng mình bế con ra ngoài. Ngay khi vừa được bế lên, một tấm thẻ từ trên người của nam sinh rơi xuống, cả nhà không ai quan tâm đến tấm thẻ đó mà chỉ lo lắng đưa con mình đến bệnh viện.
Nếu gia đình họ chú ý đến tấm thẻ đó sẽ nhìn thấy được, trên tấm thẻ có hình một người phía dưới có ghi chữ “ Dân làng”…
Năm lớp 11 có phần khó khăn hơn năm lớp 10 rất nhiều, cũng đã sắp lên lớp 12 nên ai nấy đều cằm đầu vào việc học. Học sinh đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân mình vì học quá nhiều mà trở nên kiệt sức, họ sẽ tìm kiếm một vài trò chơi thú vị sau mỗi giờ học để giải trí.
Hiện tại lớp của Phong Linh đang dấy lên phong trào chơi Ma Sói, chính là mỗi người tham gia sẽ phát một tấm thẻ ghi thân phận của mình sau đó quản trò sẽ cho mỗi người ngủ đi. Khi gọi đến thân phận của ai người đó sẽ mở mắt, nếu Sói thì mỗi đêm sẽ phải chỉ điểm một người để chết, nếu là chức năng thì có nên sử dụng chức năng của mình hay không, còn là dân làng chỉ có thể để mỗi sáng thức dậy tìm kiếm Sói mà thôi.
Trò chơi quả thật rất gay cấn, trời đã sắp tối mà nhóm người tham gia Ma Sói của lớp nàng vẫn còn đang hăng hái. Trò chơi chỉ còn ba người sống sót.
Minh Lý chỉ vào Hoài Nhân nói:” Cậu ấy là sói, Thanh Ngọc cậu phải tin mình!”
Hoài Nhân hùng hổ nói:” Mình là dân làng, cậu mới là sói đó! Thanh Ngọc, bỏ phiếu cho cậu ấy đi!”
Thanh Ngọc hoang mang:” Như vậy ai là sói hả?!”
“ Mình mới là dân làng nè!”
“ Mình là dân làng 100%, cậu phải tin mình”
Uyên Vân đứng bên ngoài nói:” Ây dà, chọn lẹ đi a, trời sắp tối rồi đó!”
“ Đúng đó, còn chần chừ là tới sáng luôn đó!”
Những người ngoài cuộc ra tiếng thúc giục, Thanh Ngọc chọn một hồi cuối cùng là chỉ vào Minh Lý. Minh Lý trợn mắt:” Không phải mình mà!”
Người quản trò lên tiếng:” Minh Lý lên giàn, có lời nào biện minh không?”
“ Mình nói là không phải mình mà, sao cậu không tin mình. Hoài Nhân mới là sói !"
Minh Lý ra sức biện minh cho mình
Quản Trò hỏi :" Thời gian kết thúc, mọi người giơ tay biểu quyết. Like là sống, dislike là chết ! Ba, hai, một !"
Cả hai người còn lại đều dislike, Minh Lý tức đến đập nền đất đang ngồi. Những người bao vây người thì tiếc nuối, người thì mừng rỡ. Quản trò thông báo :" Sói thắng !"
Thanh Ngọc đứng lên ăn mừng :" Yeah, thắng rồi !"
Hoài Nhân cùng Minh Lý ngơ ngác :" Sói thắng sao ? Ai là sói ?!"
Thanh ngọc không phủ nhận nói :" Mình là sói"
Quản trò giải thích :" Thanh Ngọc là sói, Uyên Vân là Bảo vệ chết vào đêm đầu tiên nên Thanh Ngọc đã tự nhận mình là Bảo vệ"
Phong Linh chen vào :" Hai người bị lừa hết rồi"
Hoài Thanh cào tóc :" Aaaa, sao mình không nghĩ đến a !"
Cả đám còn đang bàn tán sôi nổi thì bảo vệ đã đi đến nhắc nhở :" Trời tối rồi sao các em còn chưa về ? Chơi cái gì ở đây ?"
Bảo vệ là người trẻ tuổi mới vào làm việc thay cho chú bảo vệ trước đó, anh rất được mọi người yêu mến. Vì trời sắp tối mà vẫn còn đám học sinh tụm năm tụm ba chơi ở trước sảnh liền đi đến nhắc nhở.
Trúc Vân giải thích :" Dạ, chúng em đang chơi Ma Sói. Dù sao cũng xong rồi, chúng em sẽ về ngay"
Anh bảo vệ tên Tú gật đầu :" Được rồi, về sớm sớm để gia đình mong". Sau khi cả đám đi lấy xe trở về, anh Tú vẫn còn đứng đấy nhìn chằm chằm vào bộ bài Ma Sói được Uyên Vân cất trong cặp kia, ánh mắt lộ vẻ suy tư…
CHƯƠNG 2 : TRIỆU CHỨNG
Nhi : Cậu biết tin gì không ?
Linh : Tin gì ?
Nhi : Dạo gần đây có một vài học sinh ngủ không chịu tỉnh á
Phong Linh nhướn mày : Ý cậu là sao ?
Phong Linh mới vừa về đến nhà đã nhận được tin nhắn của Thanh Nhi – bạn thân của nhóc học khác trường.
Nhi : Thì là sau một đêm có một vài học sinh ngủ mê đến mức không chịu tỉnh dậy, dù người nhà có tìm mọi cách những học sinh đó cũng không tỉnh dậy được. Y như người thực vật ấy, trường mình cũng có mấy trường hợp. Hiện tại bọn họ đang ở trong bệnh viện, nghe đâu triệu chứng này bác sĩ cũng không có lời giải thích thỏa đáng.
Phong Linh xoa cằm, có chuyện như thế này nữa ư ? Phong Linh nhắn tiếp : Đúng là rất đáng ngờ nha, trường mình thì chưa có nghe nói đến
Nhi : Mình chỉ là nói cho cậu đề phòng thôi, nhớ cẩn thận nha, đừng có mà ngủ mà không tỉnh quên luôn người bạn này a
Linh : Cậu đang trù ẻo mình phải không ?
Nhi : Nào dám a…
Hai người nhắn tin qua lại đến vui vẻ đem sự việc kì lạ đó quẳng ở nơi nào rồi. Chiều hôm sau Phong Linh tiếp tục đến trường, do là học sinh khối 11 nên trường sắp cho học buổi chiều, khối 10 và 12 sẽ là học buổi sáng.
Vừa mới đánh trống vào lớp, cả nhóm học sinh đã bắt đầu nhao nhao, lần thảo luận này không liên quan đến trò Ma Sói ngày hôm qua mà liên quan đến một sự việc mới. Thanh Ngọc lên tiếng trước :" Mình nghe nói hồi sáng lớp 10C có học sinh ngủ đến quên giờ học, phụ huynh gọi điện đến nói là đứa nhỏ đó hiện tại đang ở trong bệnh viện xem xét"
" Thiên a, ngủ như thế nào mà không tỉnh dậy được vậy ?"
" Không lẽ uống thuốc ngủ tự tử ?"
" Không phải, mình nghe nói là ngủ say một cách vô căn cứ không phải là uống thuốc ngủ"
" Chậc, càng ngày mình càng thấy có nhiều chuyện kì lạ diễn ra lắm á"
Phong Linh dùng ngón tay gõ gõ bàn, xem ra tình trạng này đã xuất hiện rồi, xem ra không phải là vô căn cứ, có chuyện gì đó đã bắt đầu rồi đây…
Mấy ngày hôm sau, tình trạng học sinh ngủ mê ngày càng gia tăng khiến nhà trường cùng quý phụ huynh không khỏi lo lắng. Lớp của Phong Linh cũng đã có người bị tình trạng đó, Trúc Vân đại diện đứng lên bục hỏi :" Bạn Lý Như cùng Hà Trang đang ở trong bệnh viện X, cả lớp có muốn đi thăm hai người họ không ?"
Thiệu Phong trả lời :" Được đó"
" Đi, bạn bè phải đến thăm hỏi lẫn nhau chứ !"
Cả lớp quyết định chia thành nhiều tốp nhỏ lần lượt đến thăm Lý Như cùng Hà Trang, hai người nằm khác phòng bệnh, nếu đến một lượt chỉ sợ cả phòng bệnh không có đủ chỗ ngồi. Nhóm của Phong Linh gồm có Trúc Vân, Uyên Vân, Thiệu Phong, Hoài Nhân cùng Minh Lý đến thăm Hà Trang trước, nhóm còn lại thì đến thăm Lý Như.
Trúc Vân xách một giỏ hoa quả đặt ở đầu giường của Hà Giang đang nằm rồi hỏi thăm tình hình :" Cô ơi, bạn Hà Trang như thế nào rồi cô ?"
Mẹ của Hà Trang có chút mỏi mệt nói :" Bác sĩ nói cần nằm chở để theo dõi, tự dưng chuyện này lại xảy ra với con bé…"
Uyên Vân an ủi :" Cô yên tâm, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết mà"
" Cô ơi, lúc cô vào gọi bạn dậy thì thấy bạn đó có đặc điểm gì khác lạ không cô ?" Phong Linh bắt đầu chức nghiệp thám tử của mình hỏi
Mẹ của Hà Trang trầm mặt như đang nhớ đến điều gì cuối cùng mẹ của Hà Giang mới lấy ra một tấm thẻ đưa cho nhóc :" Cái này là lúc cô gọi con bé dậy thì phát hiện nó nắm chặt cái tấm này trên tay. Các cháu có biết đây là gì không ?"
Phong Linh nhận lấy xem xét, khi nhìn rõ hình ảnh trên tấm thẻ không khỏi nhướn mày, cả đám bu lại xem, Thiệu Phong nhịn không được thốt lên :" Là thẻ Phù Thủy của Ma Sói mà ?!"
CHƯƠNG 3 : THẺ BÀI
Cả đám cũng ngạc nhiên không kém, Uyên Vân đoạt lấy ngắm nghía nói :" Đây không phải thẻ bài của chúng ta, mình vẫn giữ đầy đủ các thẻ bài. Hơn nữa, thẻ bài này bị phai màu rồi"
Đúng là thẻ bài Phù Thủy đã phai màu, nhưng điều đặc biệt là hình ảnh phù thủy cùng dòng chữ Phù Thủy đã phai màu, duy chỉ có khung hình là vẫn còn mới tinh. Điểm nà quả thật rất lạ.
Hoài Nhân lên tiếng :" Không lẽ trước khi đi ngủ Hà Trang lại chơi Ma Sói sao ?"
" Cậu ấy chơi với ai mới được" Thiệu Phong nghi hoặc
Phong Linh nhìn chằm chằm tấm thẻ bài kia có phần suy tư, xem ra vụ việc này có liên quan đén tấm thẻ này rồi. Sau khi hỏi thăm tình hình sức khỏe của Hà Trang xong, mọi người di chuyển đến phòng bệnh của Lý Như. Khắp căn phòng của hai người họ đều là những học sinh bị chung tình trạng như vậy, không chỉ có hai phòng đó, mà số lượng rất có thể sẽ nhiều hơn.
Tình trạng của Lý Như cũng giống như vậy, phụ huynh đều phát hiện một tấm thẻ bài ngay trên người con mình. Thẻ bài của Lý Như là một tấm thẻ Dân Làng, cũng là bị mờ ở phần hình và phần chữ.
Điều này không thể nào là trùng hợp được, rất nhanh đã có người chú ý đến. Trên đường rời khỏi bệnh viên, Trúc Vân lên tiếng :" Chuyện này có chung một đặc điểm a"
Minh Lý chen vào :" Điều phát hiện một tấm thẻ bài Ma Sói trên người của các học sinh"
Uyên Vân nổi da gà nói :" Chuyện này hơi đáng sợ, mình có nên vứt bỏ bộ Ma Sói ở nhà không a ?"
" Chúng ta trước tiên đừng đụng đến nó nữa, xem tình hình tiếp theo cái đã" Phong Linh phán quyết nói
" Được"
Cả nhóm đi qua một dãy hành lang của phòng bệnh trước khi đến thang máy xuống lầu. Khi đi ngang qua một phòng bệnh đóng cửa, nhóc chợt phát hiện có một người con trai đội mũ không nhìn rõ mặt đứng trước cửa phòng.
Chắc là người nhà đến thăm bệnh nhân, ngay khi lướt ngang qua người đó nhóc liền nghe được tiếng người đó nói :" Sói luôn sống thành bầy đàn…". Câu sau đó nhóc cũng không nghe rõ, giọng của người đó rất thấp dường như là lẩm nhẩm nhưng tại sao lại cố ý phát ra tiếng nói như thế ? Xuyên qua lớp cửa kính một góc của cánh cửa, bên trong vẫn là học sinh đang ngủ mê không tỉnh.
Phong Linh còn đang định hình lại thì người đó đã quay đầu đi mất để lại bóng lưng trên dãy hành lang không người, chớp mắt một cái liền biến mất. Phong Linh rất muốn đưa tay lên dụi mắt mình xem mình có nhìn lầm hay không thì nghe Uyên Vân lên tiếng : " Phong Linh, cậu đứng đó làm gì vậy ? Đi thôi"
" Được, đợi mình" Phong Linh bỏ qua sự việc đó mà đuổi theo nhóm người Uyên Vân phía trước. Từ hôm đó về sau lớp của Phong Linh không còn đụng đến Ma Sói nữa, tình trạng học sinh ngủ mê ngày càng nhiều, mọi chuyện dần mất kiểm soát
Nhi : Cậu biết không, các trường THPT trong toàn thành phố đều đang bị hiện tượng học sinh ngủ mê không tỉnh á
Linh : Mình cũng vừa mới xem thời sự xong
Nhi : ( thả icon sợ hãi) thật đáng sợ mà. Mà nghe nói đặc điểm của những vụ này là đều có tấm thẻ Ma Sói xuất hiện á
Linh : Ừm. Mình nghe là có liên quan đến bộ bài Ma Sói này
Nhi : Hazz, sao tự dưng lại xảy ra vụ này…
Linh : Biết sao được a, nó muốn đến thì không ai cản nổi
Tin nhắn được gửi đi, Phong Linh đợi một lát vẫn không có người nhắn lại, xem ra Thanh Nhi bận công chuyện gì rồi. Lại đợi thêm một lúc vẫn không thấy hồi âm, nhóc quyết định đi ngủ trước, ngày mai tính tiếp…
CHƯƠNG 4 : KÌ QUÁI
Giấc ngủ của Phong Linh không được sâu, chỉ cần là tiếng động đủ lớn liền có thể tỉnh dậy. Không biết đã mấy giờ, đèn ngủ treo trên tường đột nhiên tắt, có lẽ là cúp điện.
Ánh sáng đột nhiên biến mất chỉ còn ánh trăng để chiếu sáng, trăng hôm nay vẫn còn khuyết, nó tỏa ra thứ ánh sáng trắng bạc lạnh lẽo mà âm u. Bầu trời đầy sao cũng bị giăng đầy mây đen chỉ chừa có một vầng trăng khuyết.
Ấu… Ấu… Ấu…
Tiếng chó tru bắt đầu vang lên, nó như được hưởng ứng chó nhà nào cũng tru lên những tiếng đáng sợ. Bị tiếng tru đánh thức, nhóc nhăn mày ôm gối, mắt vẫn nhắm lại suy nghĩ, tại sao chó lại tru như vậy a,
Khắp xóm của nhóc, nhà nào có chó thì nhà đó liền có tiếng tru, âm thanh nghe đến kinh hãi, nó như tiếng gọi của bầy đàn. Chó nhà nàng thường ngày ngoan ngoãn hôm nay cũng tập tành mà tru theo, tiếng của nó như tiếng sói kêu nhưng như thế nào vẫn là chó nhà.
Bất quá, một lúc sau tiếng tru vẫn chưa dứt, nhóc cũng chẳng ngủ được còn đang mê man thì có một tiếng tru khác lạ vang lên. Tiếng tru nghe rất khác, chỉ cần nghe tiếng tru này cả người đều không thể thoải mái, nhóc liên tưởng đến ánh mắt săn mồi của bầy sói không khỏi lạnh người.
Ngay khi liên tưởng, nhóc đã có cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình từ phía ngoài cửa sổ. Ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào bên trong dừng ngay chỗ nhóc, nó như một dao sắc bén kề sát da thịt có cảm giác nhói nhói đến khó chịu. Phong Linh cố gắng giữ cho cơ thể được thả lỏng nhất vờ như đang ngủ say.
Ngoài cửa, một đôi mắt xanh lam lập lòe nhìn chằm chằm nhóc, nếu nhóc nhìn vào mắt nó có thể thấy được sự ham muốn mãnh liệt của một con sói đang đói khi nhìn thấy con mồi. Sau một hồi đôi mắt kia mới chịu biến mất…
Trời vào đêm, nhiệt độ đã được hạ xuống không còn nóng bức như ban ngày nữa nhưng không hiểu sao lưng áo của nhóc đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nó đến và đi không một tiếng động khiến lòng người không khỏi sợ hãi…
Ấu…. Ấu…
Xoẹt qua màn đêm, một thân ảnh màu đen hòa lẫn vào trong bóng tối lướt đi như một cơn gió, nếu không chú ý thì rất có thể sẽ nghĩ mình nhìn nhầm. Bóng đen đó lướt đến một bãi đất trống cuối cùng mới dừng lại. Tinh Tú nhìn khắp bãi đất khẽ cảm thán :" Chuồng nhanh thật"
Cuối cùng thân ảnh của Tinh Tú cũng biến mất vào trong bóng đêm…
Sáng hôm sau, nhóc vẫn còn bị ám ảnh bởi đếm hôm qua nên sắc mặt có chút không tốt. Buổi sáng lớp nhóc học thể dục, nhận ra có một vài người đồng tình trạng, xem ra chuyện này không chỉ riêng nhóc gặp phải.
Thiệu Phong mang cắp mắt gấu trúc than thở :" Đêm hôm qua không hiểu sao chó nhà mình cứ hú inh ỏi làm mình không ngủ được gì cả”
Uyên Vân ngáp một tiếng :" Oáp, mình cũng vậy. Chó của nguyên xóm luôn ấy chứ, bố mình đã ra dọa đánh nhưng nó cứ hú thì vẫn hú"
Trúc Vân thầm thì nói :" Mình còn cảm giác như có ai đó đang nhìn mình nữa, ghê lắm !"
Phong Linh nhướn mày :" Cậu cũng bị sao ?"
" Ừm, mọi người có ai bị vậy không ?"
" Mình cứ tưởng là ảo giác chứ" Minh Lý xoa xoa cánh ay đang nổi da gà
Có chuyện gì đang xảy ra sao ? Phong Linh nheo mắt suy đoán, có vẻ như nó có liên quan gì đến vụ việc tấm thẻ Ma Sói gần đây.
Mọi chuyện cứ nghĩ như đã tìm ra đầu mối nhưng lại không tìm được, nó như bị một lớp màn mỏng ngăn cách lại khiến người ngoài không thể nhìn rõ vào bên trong, chỉ khi nào xe rách tấm màn đó bước vào trọng tâm của vần đề mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
CHƯƠNG 5 : CHÓ DẠI
Học sinh vắng mặt ngày càng nhiều, khoa học vẫn chưa có lời giả thích cho sự kiện ngủ mê liên hoàn này, tình huống ngày càng khó khăn. Trên đường đi học về nhóc không khỏi miên man suy nghĩ, nhưng Minh Lý đang lái xe đột nhiên thắng gấp khiến mạch suy nghĩ của nhóc bị gián đoạn.
Đoạn đường này đến nhà Phong Linh cũng không còn bao xa, đường đã được tráng xi măng dễ đi hơn nhiều so với đường đá trước kia. Đáng lẽ sẽ không có sự kiện gì mới phải, hôm nay lại đột nhiên thắng gấp như vậy rốt cuộc là có chuyện gì ?
Phong Linh hỏi :" Có chuyện gì vậy ?"
Minh Lý giọng run run nói :" Ch… chó…”
“ Cái gì chó?” Phong Linh khó chịu bước xuống xe nhìn về phía trước, xem tình huống liền biết vì sao xe phải thắng gấp rồi. Thật ra, phía trước là một đàn chó đang đứng. Chúng nó đang nhìn về phía nhóc, ánh mắt lườm lườm như nhìn kẻ thù.
Xóm của nhóc cùng Minh Lý không quá nhiều hộ dân cư, đoạn đường này lại ít người qua lại hiển nhiên tình huống lần này chỉ có mình nhóc cùng Minh Lý gặp phải.
Một đàn chó đứng chắn hết đường thậm chí là bao vây không cho ai đi qua, chúng nhe răng gầm gừ khá dữ tợn. Da đầu của Minh Lý run rẩy nhỏ giọng nói với nhóc:” Mấy con chó này là của hàng xóm mà, sau nó lại ở đây?”
“ Mình biết được chắc?”
Phong Linh cẩn thận đếm một lượt, hết thả có 5 con, nếu chúng nó đột nhiên xông lên thì xác suất bị cắn sẽ là bao nhiêu. Chúng nó đứng yên bất động nhìn hai người, hai bên hiện tại không ai dám nhúc nhích.
Phong Linh lén đưa tay ra sau cặp định lấy phi đao, đưa đến nửa chừng liền khựng lại. Nhóc âm thầm đổ mồ hôi lạnh, quên mất là trong trường cấm không được mang theo hung khí các loại vì thế nhóc đều để ở nhà. Hiện tại nên làm cách nào đây.
Phong Linh cắn cắn môi suy nghĩ cách. Nếu kêu lên những người xung quanh có thể nghe thấy, nhưng từ đó chạy đến đám chó này có chắc là vẫn không có hành động gì không? Dùng tay không vật lộn, ôi mợ ơi không biết phải chích bao nhiêu mũi thuốc ngừa đây.
Nhóc cẩn thận lùi lại một bước, đám chó cũng di chuyển lên một bước. Ý định rút lui trước bị phá sản, ngay khi quay đầu xe chắc chắn bọn chúng sẽ xông đến mà xé xác hai người ra. Không biết đám chó này bị trúng tà hay lên cơn dại, như thế nào lại biết chặn đường người khác kia chứ.
Liên tưởng đến mấy vụ việc gần đây cũng liên quan đến Ma Sói, xem ra chuyện này cũng là dính líu đến nó.
Minh Lý sợ hãi hỏi:” Làm sao bây giờ?”
Ngay đến cả động đậy cũng khó khắn, nhóc thở dài nói:” Không bằng đứng đây đợi có người chạy đến rồi tính tiếp”, nhưng đó là trong điều kiện những con chó này cũng đứng đó mà không tấn công.
Chuyện không mong muốn cũng đến, một con trong số đó đột nhiên như bị cái gì đó kích động nhe răng nanh nhọn hoắc hạ thấp trọng tâm rồi nhày bổ về phía nhóc…
Sợi dây cảnh báo vang lên trong đầu, Phong Linh chuẩn bị tư thế nghênh tiếp thì đã có một bóng người xuất hiện chắn trước mặt nhóc, đồng thời con chó đó cũng bị hất ra xa.
Đám chó còn lại nhe răng sủa gâu gâu vài tiếng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của người đó bọn chúng liền sợ hãi rối rít chạy đi. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh gọn, đến khi định hình kĩ thì đám chó đã biến mất dạng.
Phong Linh ngước nhìn người vừa mới xuất hiện, là một người con trai đội nón che khuất khuôn mặt, người đó quay lại nhìn hai người hỏi:” Hai em có bị gì không?”
Nhóc nheo mắt cẩn thận đánh giá người trước mặt, dù không nhìn thấy rõ khuôn mặt nhưng vóc dáng lại có phần quen mắt, người này chính là người đứng trước cửa phòng bệnh mấy hôm trước, nhưng nhóc lại nhớ rằng đã gặp người này trước đó. Là ở đâu nhỉ?
Minh Lý vội vàng nói:” Bọn em không sao, cảm ơn anh đã tới kịp giúp bọn em ạ”
Tinh Tú mỉm cười:” Không sao là tốt rồi, anh còn chuyện phải đi, hai em về nhà cẩn thận đấy”
“ Dạ” nhóc cùng Minh Lý gật đầu nói. Tinh Tú cũng không nán lại lâu nhanh rời đi, bọn chúng ngày càng manh động, xem ra cũng gần đến lúc rồi…
CHƯƠNG 6: BẮT ĐẦU
Ngày hôm sau đi học, vừa mới vào lớp đã nghe những người đến trước bàn tán xôn xao.
“ Hôm qua An Hạ mới bị chó cắn, mình nghe nói vết thương có vẻ nặng nên đang ở trong bệnh viện xem xét tình hình”
Có người nói:” Cái gì, cậu ấy cũng bị chó cắn hả? A Minh lớp 11E cũng bị chó cắn đó, gần sát nhà mình chứ đâu”
“ Sao dạo này lắm chó dại vậy? Hồi chiều hôm qua đi học về mình cũng xém bị chó rượt cắn”
Cả đám hít một hơi khí lạnh, chuyện này quả thật rất bất bình thường a, những người vào sau cũng có một vài người bị tình trạng giống như vậy, chuyện này được bàn từ lúc truy bài đến lúc vào tiết 1 mới tạm dừng hẳn.
Phong Linh gõ gõ bàn quyết định sau khi về nhắn tin hỏi hai lão già kia mới được. Hôm nay là ngày thứ bảy, giáo viên chủ nhiệm lại có việc bận nên lớp nhóc chỉ học có 4 tiết rồi về nên có phần hơi sớm hơn mọi khi, bước chân ra khỏi cổng trường Phong Linh liền gặp anh bảo vệ đứng đó. Nhóc cũng không mấy ngạc nhiên, thường ngày anh bảo vệ này luôn đứng ở trước cổng xem tình hình xe cộ của các học sinh thế nào rồi mới an tâm ra về để thay đổi người trực ca với mình.
Bất quá nhóc vừa đi đến gần đã nghe anh bảo vệ hỏi:” Em là Phong Linh phải không?”
Phong Linh ngạc nhiên ngước đầu nhìn anh bảo vệ nói:” Dạ phải, anh tìm em có gì ạ?”
Anh bảo vệ lắc đầu cười nói:” Không anh chỉ hỏi như vậy thôi, nhớ cẩn thận nhé”
“… Dạ” nhóc nghi hoặc nhìn anh bảo vệ nhưng biểu tình của người trước mặt rất tự nhiên, nhóc nhìn không ra được vấn đề gì ở bên trong vì thế liền rời đi.
Về đến nhà, sau khi tắm rửa, ăn tối xong nhóc bắt đầu nhắn tin cho hai vị sư phụ của mình. Đợi một lúc vẫn không thấy trả lời, nhóc liền dứt khoác lên mạng lướt web một chút. Khi nhìn lại đồng hồ đã gần 11h, nhóc liền tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ. Vừa mới nằm xuống gối, nhóc đã cảm nhận có vật gì đó bị mình đè lên.
Đèn ngủ có phần u tối một chút, nhóc mò mẫm dưới gối sau khi biết mình chạm phải vật gì, nhóc liền rùng mình một cái… Đưa vật đó lên nhìn, là một tấm thẻ Ma Sói, nhân vật của nhóc chính là…
Ý thức dần dần không còn rõ ràng, đến khi mọi vật đều trở nên tối tăm một giọng nói khàn đặc già nua vang lên:” Trò chơi bắt đầu, việc của ngươi là tìm ra bầy sói và giết chúng. Hãy sử dụng chức năng của mình thật chuẩn xác, hãy cố sống sót, nếu ngươi chết sẽ vình viễn không thoát khỏi đây…”
Âm thanh lúc gần lúc xa đến khi chữ cuối cùng ngân dài một chút liền cắt đứt, xung quanh trở nên yên lặng lạ thường. Đến khi có ánh sáng le lói xuất hiện, nhóc mới ý thức được mình không còn ở trong phòng nữa mà là ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nhìn quần áo trên người mình, là bộ đồng phục của trường, bên cạnh là một con dao găm. Nghĩ đến mọi chuyện diễn ra, xem ra những người hôn mê kia đã ‘chết’ ở trong game này, bây giờ là đến lượt nhóc đối mặt.
Chấn chỉnh lại cảm xúc nhìn xung quanh một lượt, không gian ở đây đủ rộng nhưng vẫn có hai bức tường cao hai bên, bây giờ đã vào đêm trăng cũng đã lên cao, mặt trăng hôm nay thật tròn và lớn hơn thường ngày rất nhiều. Ánh sáng có phần yếu ớt chiếu xuống giúp nhóc nhận rõ hơn xung quanh có gì, chúng chỉ toàn tường cao mà thôi. Linh cảm cho Phong Linh biết được đây là một Mê Cung loại lớn…
Tìm và giết sói sao? Nhóc nhặt con dao lên ngắm nghía, nó đủ bén để giết chết… một người. Nếu là trò chơi Ma Sói, vậy nhất định phải có người nhận được lá bài Sói. Nhưng không lẽ lại tự tay giết chết người sao, lỡ người mang lá bài Sói bị giết cũng hôn mê luôn thì phải làm sao? Là mạng đổi mạng à? Quả thật đủ ác độc, chưa kể việc giết nhằm người…
Phong Linh không xác định là có bao nhiêu người tham gia trò chơi này, chỉ còn cách tìm được đường thoát khỏi đây trước, trên đường gặp phải chuyện gì thì đến đó tính tiếp…
CHƯƠNG 7: GẶP MẶT
Đi không biết đã bao lâu, rẽ không biết bao nhiêu lối nhưng cuối cùng vẫn bị lạc trong cái mê cung này. Phía trước là ngã tư, Phong Linh dạo bước đi về phía trước trong đầu suy nghĩ xem nên rẽ hướng nào thì có một bóng người xuất hiện ngay ngã rẽ.
Nhóc chưa kịp định hình thì người đó đã xông đến, trên tay còn cầm một thanh dao sắc nhọn, tâm nhóc phát lạnh né tránh công kích cầm chặt cánh tay người đó.
Ánh trăng nhàn nhạt tỏ ra, hai người gần nhau mới nhìn rõ khuôn mặt đối phương.
“ Phong Linh?!” người kia kinh ngạc lên tiếng
Nhóc cũng ngạc nhiên không kém thốt lên:” Thanh Nhi? Là cậu sao?”. Nhận ra là người quen, hai người bèn thu tay lại.
Thanh Nhi cũng mặc động phục nhưng là của trường mình, Thanh Nhi vui vẻ nói:” Cậu cũng ở đây sao? Thật tốt quá!”
“ Ừm” nhóc cũng nở nụ cười, đã lâu rồi hai người chưa gặp mặt nhau, hôm nay gặp lại nếu là ở một hoàn cảnh khác sẽ vui mừng nhường nào nhưng hiện tại có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Thanh Nhi nói:” Giờ mình mới biết vì sao học sinh ngủ mê không tỉnh rồi, thật sự không ngờ lại thành ra như vầy”
Phong Linh lặng lẽ quan sát Thanh Nhi:” Cậu có biết những thông tin gì không?”
Thanh Nhi nghi hoặc:” Thông tin sao? Mình chỉ biết cần phải tìm ra sói để giết…”. Nói đến đây Thanh Nhi lùi lại cảnh giác với nhóc:” Cậu là có ý gì? Cậu là thân phận gì? Là Sói?!”
Nhóc trầm mặt nhìn Thanh Nhi:” Mình không phải là Sói, còn cậu thì sao?”
Thanh Nhi mím môi:” Mình không thể nói. Nhưng mình chắc chắn mình không phải là Sói! Còn cậu là Sói có phải không?”
Nhóc lắc đầu:” Không phải, nếu là Sói thì mình đã giết cậu ngay khi gặp mặt rồi”
“ Phải không?” Thanh Nhi đánh giá nhóc một lượt, cuối cùng mới thu lại vẻ cảnh giác thở phào nói:” Phù, làm mình sợ muốn chết”
Nhóc cười cười:” Trò chơi này làm người ta cứ nghi ngờ lẫn nhau, thật là có chút khó xử mà”
Thanh Nhi gật đầu tán thành:” Đúng vậy a, ban nãy mình cũng gặp một người tự dưng khi không lại xông đến. Dù sao người đó cũng đánh không lại mình liền chạy trốn, mình quyết định đuổi theo thì gặp được cậu, mình cứ tưởng cậu là người đó chứ”
“ Chúng ta đi tiếp rồi nói” Phong Linh nói
Hai người liền cất bước đi tiếp, trên đường đi hai người trao đổi thông tin mình biết được với nhau, nhưng cũng chỉ biết được vỏn vẹn rằng phải tìm Sói và giết chúng nếu không sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi không bao giờ tỉnh…
Phía trước có cua quẹo, hai người cẩn thận dè chừng bước chậm rãi, chỉ sợ có kẻ núp ở cua quẹo đó tập kích bất ngờ. Nhìn nhìn một chút phát hiện không có trở ngại hai người mới bước đi tiếp, bất quá sau khi đi qua cua quẹo liền nhìn thấy một người đứng đó. Là một nam sinh, nhìn đồng phục hình như là trường của Phong Linh, là người quen sao?
Nghe được tiếng động, người đó ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hai người. Sau khi nhận ra người nào đó, Thanh Nhi không khỏi liếc nhìn nhóc bên cạnh, chậc, sao trùng hợp vậy a.
Phong Linh cũng không ngờ lại gặp được người này:” Hoàng Thiên, cậu cũng bị đưa vào đây à?”
Hoàng Thiên cũng ngạc nhiên khi gặp được nhóc cùng Thanh Nhi ở đây, cậu chỉ cười nói:” Đúng vậy”
Dù có quen biết với nhau nhưng phải phòng ngừa bất trắc, Thanh Nhi cầm chặt cây dao trong tay trầm giọng hỏi:” Cậu có phải là Sói không?”
“ Chị Linh?... Thanh Nhi?” giọng nói ngạc nhiên vang lên phía sau hai người của nhóc. Thanh Nhi hút một hơi, nghe giọng nói rất quen thuộc a, không phải là trùng hợp đến mức này chứ?
Phong Linh chớp mắt:”Minh Lý? Không ngờ lại hội tụ đông đủ a”
Bốn người khi ở cấp hai đã chơi rất thân với nhau, nhưng khi lên cấp 3 thì có phần xa cách một chút. Không ngờ hôm nay lại cùng gặp mặt nhau trong một hoàn cảnh, đây là một cuộc gặp gỡ đặc biệt nha.
CHƯƠNG 8: ÁNH TRĂNG BỊ CHE KHUẤT
Sau khi dò xét một lát, bốn người mới an tâm rằng người cạnh mình không phải là Sói mới an tâm đi cùng.
Nhiều người sẽ thêm nhiều cái đầu để suy nghĩ, Phong Linh lên tiếng hỏi:” Hình như ở đây nó không phân ngày và đêm thì phải? Như vậy Sói sẽ dễ hành động hơn sao?”
Thanh Nhi nói:” Mình cũng thắc mắc a”
Hoàng Thiên nhìn về phía mặt trăng nói:” Các cậu không để ý thấy sao? Sau một thời gian mặt trăng sẽ bị che khuất, lại được một thời gian mặt trăng lại hiện ra”.
Minh Lý thốt:” Không lẽ là cách tính ngày và đêm? Mặt trăng sáng là ngày, mặt trăng bị che khuất là đêm?”
“ Mình chỉ là suy đoán mà thôi, dù sao Sói muốn ai thì dù là ngày hay đêm nó có thể tấn công bất cứ lúc nào” Hoàng Thiên bình tĩnh nói
“ Theo cậu đã được bao nhiêu ngày đêm rồi?” nhóc suy ngẫm
Hoàng Thiên đáp:” Khoảng 10 ngày, 9 đêm rồi”
Thời gian qua lâu như vậy rồi sao? Phong Linh nhíu mày:” Chúng ta vẫn chưa biết được có bao nhiêu người chơi và bao nhiêu Sói a”
“Nếu tính theo trò chơi mỗi đêm sẽ có một người chết thì chu kỳ mặt trăng bị che khuất từ đây đến sáng hôm sau… Có tất thảy 30 người chơi. Còn về phần Sói…” Hoàng Thiên đột nhiên ngừng lại quay sang nhìn nhóc nói:” Có 5 con tất cả”
Nhóc cũng ngước nhìn Hoàng Thiên:” Làm sao cậu biết?”
Hoàng Thiên thu hồi tầm mắt:” Mình chỉ suy đoán mà thôi, với lại đã có 2 con chết rồi”
“ Cái gì?!” ba người nhóc đồng loạt lên tiếng.
Hoàng Thiên nhún vai:” Một con là do tôi giết, một con thì chết trong tay của học sinh nào đó”
Minh Lý phấn khích nói:” Nếu như cậu nói vậy thì chúng ta chỉ còn 3 con nữa thôi”
“ Ừm, đi thôi” Hoàng Thiên đi về phía trước xem xét. Phong Linh nhịn không được đi cạnh hỏi:” Làm sao cậu biết mình đã giết trúng Sói?”
Hoàng Thiên liếc nhìn nhóc:” Quan sát một chút, cậu sẽ biết ngay thôi”
“…”
Phong Linh định hỏi thêm thì đã bị Thanh Nhi kéo về nhỏ giọng hỏi:” Hai người gần đây có cãi nhau à?”
Nhóc lắc đầu:” Không có a”, hai người thậm chí còn không nói chuyện với nhau nữa mà, giận nhau bằng cách nào a.
Thanh Nhi đánh giá:” Hay… cậu là Sói?”
“ Mình chả phải đã nói là không phải hay sao?”
“ Vậy sao Hoàng Thiên có thái độ kì lạ với cậu như vậy?”
Nhóc trợn mắt:” Đi mà hỏi cậu ấy đi, hoặc cậu ấy chính là Sói muốn chia rẽ chúng ta thì sao?!”
Cả bọn hết quẹo trái lại quẹo phải, cái mê cung vẫn cứ vòng vòng không lồi thoát, Minh Lý hỏi:” Cậu biết đường ra sao?”
Hoàng Thiên lắc đầu:” Không biết”
Thanh Nhi trợn mắt:” Không biết mà cậu đi như đúng rồi vậy?!”
“ Có phải… nó không có lối ra hay không?” nhóc đã có suy đoán này từ khi bước vào rồi, nhưng không có chứng cứ
“ Đúng vậy, nó quả thật không có lối ra”
Minh Lý vò đầu:” Không lẽ chúng ta bị nhốt ở đây mãi như thế sao? Không lẽ chờ mấy con Sói đến giết chúng ta hay sao?! Trò chơi khốn nạn gì đây a!”
“ Cũng không phải không có cách”
“ Cách gì?”
Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn mặt trăng đang dần bị che khuất nói:” Giết sạch bọn Sói”
CHƯƠNG 9: GIẾT SÓI
Đi thêm một lúc nữa, người mà ngoài 5 người nhóm của nhóc ra cũng xuất hiện, là một nữ sinh đang đi không mục đích vẻ mặt hằng lên sự sợ hãi, vừa nhìn thấy chúng tôi đã la hét rồi chạy đi theo hướng khác.
Minh Lý nhìn đồng phục hỏi:” Là trường nào vậy?”
Phong Linh xoa cằm:” Nhìn khá giống đồng phục của Trường T”, Thanh Nhi nheo mắt một chút rồi nói:” Đúng là đồng phục của trường T, người này mình cũng đã gặp qua. Là đàn chị lớp 12, hồi tháng trước có đến tham gia văn nghệ do trường mình làm địa điểm tổ chức”
Cả bọn còn đang suy đoán thì một tiếng hét vang lên, mọi người nhìn nhau rồi quyết định chạy đến xem. Phía trước có hai người, một người đang cầm dao đuổi giết, một người thị đang ôm vết thương trên bụng lùi lại phía sau, người này chả phải đàn chị ban nãy mới chạy trốn hay sao?
Đàn chị run rẩy ôm vết thương nói:” A Yên, cậu… cậu sao lại giết mình! Mình không phải là Sói!”
Người tên A Yên khuôn mặt vặn vẹo dự tợn nói:” Mày nói láo, mày là Sói! Tau phải giết mày, giết được mày tau sẽ thoát khỏi đây! Chết đi!”. Dứt lời con dao đâm đến, đàn chị hoảng loạn vung loạn con dao trong tay…
Phụt…
Cả hai con dao đồng thời đâm vào da thịt đối phương, A Yên trợn mắt nhìn con dao đang đâm vào cổ mình, còn con dao của cô lại đâm vào tim của người bạn mình. Cả hai đồng loạt ngã xuống. Máu đỏ lên tràn ra lên láng, ánh trăng cuối cùng cũng ló dạng, khung cảnh dần trở nên rõ ràng đồng thời cũng là khung cảnh hết sức quỷ đị.
Khi nhóm người nhóc đến nơi thì đã muốn, hai mạng người đã ra đi, điều kì lạ là sau khi chảy hết máu thân thể hai người đều tan biến kèm theo máu cũng bốc hơi đi đâu mất. Hoàng Thiên nhíu mày nhìn lên mặt trăng, nếu quan sát thật kĩ có lẽ mọi người sẽ nhận ra một đều. Đó là khi có một ‘người’ chết, màu của mặt trăng lại đậm thêm một chút đến khi ngã sang đỏ hoàn toàn.
Minh Lý nghẹn họng:” Cái…cái này…”
Phong Linh hỏi:” Có ai là Sói hay không?”
Hoàng Thiên lắc đầu:” Không, đều là dân làng bình thường”. Bọn họ lại tiếp tục đi tiếp, cả đoạn đường không ai lên tiếng, trong lòng của mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Trò chơi này không ai là kẻ đáng tin, chúng luôn tạo cảm giác rằng xung quanh bạn đều có những con Sói đang rình rập chỉ cần bạn sơ ý một chút liền vồ ra cắn bạn.
Khi đã gặp người thứ nhất, đương nhiên người thứ hai cũng sẽ xuất hiện. Không bao lâu nhóm người của nhóc lại gặp thêm một học sinh nữa, là Trúc Vân! Khi nhìn thấy nhóm người nhóc, Trúc Vân chỉ nhướn mày rồi vòng đi đường khác tránh gặp mặt. Phong Linh thở phào, cứ tưởng lại gặp cảnh đụng độ gì chứ, nhóc không muốn đụng phải bạn bè của mình đâu a.
Một người khác xuất hiện chỗ ngã ba, khi nhìn thấy Thanh Nhi liền kinh ngạc hỏi:” Thanh Nhi là cậu?”
Thanh Nhi nhướn mày:” Ngọc Diễm? Là cậu!”. Thanh nhi nhịn không được chạy lại, Phong Linh nhíu mày nhìn bạn mình chạy lại gần nữ sinh kia mà gọi:” Thanh Nhi!”
Thanh Nhi dừng lại quay người hỏi:” Có chuyện gì sao?”. Bỗng ánh dao lóe lên, nhóc thầm than không ổn xông đến nói:” Cẩn thận!”. Mọi chuyện như một pha quay chậm diễn ra, Ngọc Diễm từ sau lưng Thanh Nhi rút dao ra đâm đến, khoảnh cách quá gần Thanh Nhi không kịp phản ứng chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao đang từ từ đâm đến…
Keng…
Con dao bị hất bay, Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Ngọc Diễm rồi nhanh chóng vung tay, một đường chỉ màu máu hiện lên trên cổ của Ngọc Diễm. Từ miệng vết thương tràn ra ồ ạc là máu, khuôn mặt hung tợn nhìn chằm chằm Hoàng Thiên có đến khi khụy xuống.
Phong Linh chạy đến lo lắng nhìn trái nhìn phải Thanh Nhi hỏi:” Cậu không sao chứ?”. Thanh Nhi vẫn chưa bình tĩnh lại sau sự việc, ban nãy quá bất cẩn… Lại nhìn Ngọc Diễm đang nằm co giật trên mặt đất, ánh mắt đỏ lòm cứ trừng trừng nhìn về phía nhóm người nhóc rồi đột nhiên gào thét.
“ Ấuuuu….!”
Tiếng tru dữ tợn vang lên, thân thể của Ngọc Diễm vặn vẹo rồi biến mất, nhóm người họ bất giác rùng mình một cái.
Thanh Nhi run rẩy hỏi:” Là… là Sói sao?”
Hoàng Thiên không đáp chỉ vẫy vẫy con dao trong tay mình xem như biểu đạt ý kiến.
CHƯƠNG 10: RA TAY
Một con Sói nữa đã bị giết, hiện tại chỉ còn 2 con nếu như phán đoán của Hoàng Thiên là chính xác. Càng đi, cảm giác bất an càng rõ ràng. Hoàng Thiên bên cạnh đột nhiên hỏi:” Sợ sao?”
Phong Linh nhìn Hoàng Thiên:” Hỏi tôi?”, nhóc nhún vai:” Không hẳn là sợ”
“ Sói luôn sống thành bầy”
Nhóc khó hiểu nhìn Hoàng Thiên, cậu ta nói cái này có nghĩa là gì? Chưa đợi nhóc kịp tiêu hóa thì lại xuất hiện thêm một học sinh nữa, toàn thân của người đó đều là máu, ánh mắt hoảng sợ cực độ nhìn thấy người liền vung dao. Xem ra đã bị người khác truy đuổi đến hoảng loạn.
“ Aaaa… chúng bây chết đi!” người đó hung tợn lao đến như một con thoi, dường như không còn sợ chết nữa, cảm giác mãnh liệt muốn giết hết tất thảy người chơi để mình trở thành người sống sót ra khỏi đây.
Phong Linh nhíu mày né sang một bên, bị vồ hục học sinh đó lồm cồm bò dậy quơ quàng. Thanh Nhi đá vào cổ tay của học sinh đó làm con dao vụt khỏi tay bay sang một bên, Thanh Nhi khuyên:” Bình tĩnh lại đi, chúng tôi không phải Sói!”
Học sinh đó như phát điên không nghe thấy lời của Thanh Nhi mà nhào đến, Thanh Nhi nhíu mày đá vào bụng tên đó khiến tên đó va vào bức tường:” Người này bị điên chắc rồi!”
Tên học sinh đó ho khan một trận, đột nhiên trừng mắt nhìn Minh Lý đang gần mình nhất mà vồ lấy há miệng định cắn. Chân của Minh Lý như muốn nhũn ra không thể né tránh được, chỉ trong tích tắt trước khi hàm răng dữ tợn kia chạm đến thì học sinh đó đã nằm bất động trên mặt đất. Một con dao cắm phía sau lưng tên đó, vị trí dường như là ngay tim.
Hoàng Thiên bình tĩnh lấy con dao kia ra:” Phiền phức”, câu nói tựa hồ mang điểm chán ghét lại rất mực lạnh lùng, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai, quả thật rất cool a! Đây là phả ứng đầu tiên của các bạn nữ, nhưng cũng phải tùy người tùy thời điểm. Phong Linh chỉ đứng nhìn ở đó không nói câu nào, Minh Lý thì hoảng sợ ngã ra sau lắp bắp nói:” Cậu… cậu giết người”
Người đã chết, không có tiếng sói tru lên, là một ‘dân làng’, đợi một chốc người đó liền biến mất. Màu của mặt trăng lại đậm thêm một chút…
Phong Linh lắc đầu:” Nếu không giết thì người đó sẽ giết chúng ta”
Minh Lý chậm rãi đứng lên nói:” Có thể đánh ngất xỉu mà”. Hoàng Thiên lia mắt nhìn Minh Lý:” Cậu nghĩ còn thời gian trong hoàn cảnh đó không?”
“ Cái này…”
Hoàng Thiên quay đi để lại một câu:” Bọn Sói là một lũ xảo trá, rất biết cách diễn xuất. Nên cẩn thận!”
Minh Lý cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi, trên đường đi một mực im lặng, rất biết cách tranh thủ thời gian lại gần Hoàng Thiên để xin lỗi. Thanh Nhi nhìn thấy vậy cười khúc khích, Phong Linh cũng chậm rãi nở nụ cười.
Minh Lý trừng mắt nhìn hai người rồi ghé sát Hoàng Thiên nói:” Cho mình xin lỗi!”. Vừa dứt lời, ánh dao lóe lên đâm vào bụng Hoàng Thiên…
Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến không kịp trở tay, ánh mắt của Minh Lý nồng đậm sự khoái trí. Hoàng Thiên ôm vết thương lùi lại phía sau nhìn chằm chằm người trước mắt.
Phong Linh tức giận chạy đến:” Cậu làm cái gì vậy hả?!”
Minh Lý gạt Phong Linh ra một bên nói:” Cậu không nghĩ Hoàng Thiên chính là Sói hay sao? Tại sao cậu ta lại biết nhiều thứ như vậy, lại còn giết người không chớp mắt? Cậu ta chắc chắn là Sói!”
Thanh Nhi kéo tay nhóc lại cẩn thận nói:” Minh Lý nói rất đúng, mình đã nghi ngờ cậu ta lâu rồi!”. Hoàng Thiên chỉ nhàn nhạt hỏi:” Có chứng cứ không?”
“ Hừ, nếu cậu không là Sói thì nói ra thân phận của mình đi!”, thân phận của bọn họ vẫn chưa nói với bất kì ai.
Hoàng Thiên khẽ cười:” Nói ra các người liệu có tin không?”
CHƯƠNG 11: TRUNG TÂM
Minh Lý cười lạnh:” Có phải cậu là Sói nên không còn gì để nói đúng không?”
“ Vậy cậu là gì?” Hoàng Thiên bình tĩnh hỏi
“ Tôi? Được, dù sao cậu cũng sắp chết tôi nói cho cậu biết cũng không muộn. Tôi là thị trưởng!” ( thị trưởng có 2 phiếu bầu)
Miệng vết thương ngày một nghiêm trọng, máu chảy ra càng nhiều không có dấu hiệu ngừng lại, sắc mặt của Hoàng Thiên đã trắng bệch rồi. Phong Linh lo lắng:” Cái này…”
Nhìn thấy Hoàng Thiên lâu chết như vậy, Minh Lý liền phóng đến định bồi thêm một nhát nữa. Hoàng Thiên vẫn còn chút cử động nhanh chóng né tránh, vừa né vừa cười hỏi:” Cậu mong tôi chết đến vậy?”
“ Im miệng, cậu là Sói!” Minh Lý thét lên hướng Hoàng Thiên đâm đến, Hoàng Thiên lắc mình né tránh, trong khoảnh khắc cực ngắn ấy Hoàng Thiên từ trong áo rút ra một khẩu súng nhắm ngay trán Minh Lý mà bóp còi.
Pằng!
Sau tiếng súng mọi thứ liền yên tĩnh trở lại, cả đám đều không thể tin rằng là Hoàng Thiên có súng! Minh Lý trợn mắt nhìn Hoàng Thiên rồi khụy xuống nằm trên mặt đất, phát súng trí mạng lại tập kích quá bất ngờ. Hoàng Thiên nhìn khẩu súng trong tay miệng khẽ nhếch:” Tôi là thợ săn”
Sau khi chết, thân hình Minh lý bắt đầu vặn vẹo, ánh mắt hiện lên sắc đỏ dị thường hú lên:” Ấu…ấu…”, tiếng tru rùng rợn vang khắp không gian xung quanh, cuối cùng Minh Lý cũng biến mất. Cùng lúc đó, thân thể Hoàng Thiên như mất hết sức lực khụy xuống, Phong Linh hớt hải chạy đến đỡ lấy.
Hoàng thiên lắc đầu:” Không cần đâu, ngay khi nổ súng mạng tôi đã định là không còn nữa”
“ Nhưng mà…” nhìn thấy thân thể Hoàng Thiên bán trong suốt, Phong Linh cắn răng không biết mình nên làm gì đây.
Hoàng Thiên cười cười đưa tay xoa đầu nhóc nói:” Không cần lo lắng, cậu chỉ cần đi về phía trung tâm của mê cung thôi. Hãy cẩn thận…”, vừa dứt lời thân thể của Hoàng Thiên liền tan biến…
Thanh Nhi thất thần đứng đó:” Minh… Minh Lý là Sói? Không thể nào, không thể nào…”
Nhóc lắc đầu đứng dậy nói:” Bây giờ không phải là lúc để ngồi nói về Minh Lý, chúng ta nên đi vào trung tâm của mê cung này theo lời Hoàng Thiên nói đi”
Thanh Nhi nhìn nhóc rồi gật đầu, hai người cùng nhau tìm đường vào trung tâm của mê cung. Trên đường đi cũng bắt gặp một vài người còn sống sót, vừa nhìn thấy nhóm người nhóc một là né tránh, một là sẽ tấn công nhưng đa phần đều không có thương vong nào xảy ra.
Hết khúc cua này đến khúc cua nọ, hết ngõ cục lại đến nhiều ngã đường. Cuối cùng hai người cũng đến được trung tâm của mê cung, cũng không biết là có phải trung tâm của nó hay không nhưng cảm giác mang lại là đúng.
Ngước nhìn lên cao, mặt trăng đang ở đỉnh đầu, nó đã là một màu đỏ u ám lại còn rất to, đã qua nhiều thời gian như vậy nhưng dường như nó không hề xê dịch để lặn xuống, nó cứ đứng ở đấy như chiêm ngưỡng đủ cảnh giết chóc trong mê cung này.
Thanh Nhi hoang mang hỏi:” Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Phong Linh lắc đầu:” Mình cũng không biết”
Trong khi đó, ngay khi Hoàng Thiên biến mất một đạo linh hồn cũng nhanh chóng xuất ra. Tinh Tú xuất hiện trên một bãi đất trống trải, nếu người khác nhìn vào chỉ thấy bãi đất trống chỉ là bãi đất trống, nhưng qua đôi mắt của Tinh Tú thì nó là một lớp màn mỏng bao bọc lấy. Là kết giới…
Nhìn thời gian cũng đã gần sáng, chỉ cầu mong nhóc Phong Linh kia sẽ kịp thoát ra. Tinh Tú tính toán một chút rồi tìm một chỗ thích hợp đứng đó đưa tay chạm vào tầng kết giới kia, miệng đọc khẩu quyết, vết nứt trên định của kết giới nhất thời xuất hiện…
Hai người đứng đó một lúc không ai nói với nhau câu nào, Thanh Nhi thấy có gì đó không thích hợp liền hỏi:” Phong Linh, cậu sao vậy?”
CHƯƠNG 12: THÀNH THẬT
Phong Linh chợt quay lại đối mặt với Thanh Nhi nói:” Cũng đã ở đây rồi, mình với cậu nói thân phận cho nhau luôn đi”
“ A?”, Thanh Nhi nhíu mày:” Cậu vẫn không tin mình, được thôi đã đến nước nà mình cũng không giấu diếm. Mình là Phù Phép ( cho một người nào đó câm trong đêm). Chức này này cũng chả có tác dụng gì ở trong đây”
Phong Linh lên tiếng:” Mình là Dân Làng, chỉ có con dao trong tay này để giết Sói”. Thanh Nhi bĩu môi:” Mình cũng chỉ có con dao này giống cậu thôi. Hazz, hiện tại đã giết được bốn con sói rồi, còn một con sói không biết là ở đâu a”
Nhóc lắc đầu:” Mình cũng muốn biết nó còn muốn trốn đến khi nào”. Nói rồi nhóc như đang tự kể:” Cậu biết không, mấy hôm trước mình có nhắn tin cho cậu, nhưng cậu không trã lời”
Thanh Nhi thản nhiên nói:” Lúc đó mình có bận một số công việc nên không rep tin của cậu được”
“ Vậy sao? Còn có, tối hôm qua có người gửi tin nhắn cho mình. Biết người nọ gửi cho mình thứ gì không?”
Thanh Nhi lắc đầu. Nhóc nói tiếp:” Là một bức ảnh, nó được chụp tại bệnh viện S. Trong đó mình đã nhìn thấy một người”
Thanh Nhi có linh cảm xấu hỏi:” Là ai?”
“ Là cậu…” Phong Linh bình đạm nhìn Thanh Nhi. Hôm qua trước lúc nhóc đi ngủ có nhận được một tin nhắn hình đến, bên trong là căn phòng ngập tràn sắc trắng, có những nam sinh nữ sinh cấp 3 đang nằm mê man tựa như ngủ say trên giường. Trong đó có Thanh Nhi…
Ánh trăng dần bị che khuất bởi một lớp sương mờ, nét mặt hiện tại của Thanh Nhi cũng trở nên mơ hồ.
Keng két…
Tiếng ma sát chói tai vang lên, nhóc dùng con dao trên tay ngăn chặn con dao của Thanh Nhi đối diện. Đôi mắt hiện tại của Thanh Nhi đã hằng lên màu đỏ dữ tợn, cô nói:” Mày nhận ra tao khi nào?!”
“ Khi mới nhìn thấy cậu” nhóc nhìn thẳng vào ánh mắt đáng sợ kia
Hai sức mạnh đối chọi nhau khiến hai người bật ra xa, Thanh Nhi nhe răng hai chiếc răng nanh đã dài ra sắc nhọn, cô nói:” Không ngờ lại không lừa gạt được mày. Nếu mày đã nhận ra tao, tại sao mày không vạch trần tao?”
“ Mình muốn biết cậu sẽ làm gì tiếp theo”
Thanh Nhi phun ra một bãi nước bọt mắng:” Mày đừng có xưng hô mình – cậu, nghe mắc gớm. Nếu đã lật tẩy nhau thì nên cho nhau một thái độ phù hợp”
“ Như ý nguyện của mày”, Phong Linh khẽ cười:” Tao quả thật muốn biết tại sau mày lại lấy thân phận của Thanh Nhi tiến vào cuộc chơi này”
Thanh Nhi hai mắt tỏ vẻ hưng phấn:” Mày không biết đâu, cái cảm giác lừa con mồi để chúng nó tin tưởng mình tuyệt đối, rồi sau đó ra tay giết chết con mồi. Cảm giác đó thật mẹ nó kích thích. Trong những đếm trước, tao đã phát hiện ra thân thể này có một tình bạn rất đẹp. Tao nghĩ, nếu lợi dùng tình bạn này sẽ rất thú vị. Vì thế tao chọn nó để gặp bọn mày.
Nếu không có gì sai sót, tao sẽ cùng chia với tên Sói kia, nhưng không ngờ nó lại quá ngu ngốc đã để lộ ngay phút cuối đó. Quả thật là ngu xuẩn!”
Nhóc từ đây có thể lý giải được nét kinh ngạc thoáng qua của con Sói đội lốt Ngọc Diễm bạn của Thanh Nhi kia, nó cho rằng có thểm hai con Sói đồng hành sẽ giết được nhiều người hơn nên nó mới không chần chừ ra tay. Không ngờ con Sói Thanh Nhi này vì che dấu mà thẳng tay không xem Ngọc Diễm là đồng bọn không ra tay giúp đỡ.
Cũng không thể nói là thất bại đến nước này, chỉ tại cái tên Hoàng Thiên kia làm vướn tay vướn chân, không nghĩ đến tến đó lại biết nhiều chuyện đến như vậy. Một mình mà đã giết được ba con Sói.
Thanh Nhi lộ ánh mắt nguy hiểm nhìn nhóc:” Thời gian trò chơi cũng sắp hết, chúng ta cũng nên kết thúc đi”. Nói rồi Thanh Nhi nhanh chóng sáp đến…
CHƯƠNG 13: GIAO ĐẤU
Hai bên giao nhau, con dao trước mắt di chuyển tới lui không có quy luật, chỉ cần một chút sơ sẩy liền bị thương. Lực đạo của Thanh Nhi không thể không thừa nhận là quá nhanh, quá độc, chuyên chủ yếu nhắm vào những điểm khó bề phòng bị.
Phong Linh cũng không mấy yếu thế, nếu đã dám giả dạng Thanh Nhi thì không cần nhường nhịn, ra tay cũng chuẩn xác hơn.
Keng…
Hai con dao chạm vào nhau, hai người đứng rất gần nhau, nhóc có thể ngửi thấy mùi vị nguy hiểm phát ra từ người Thanh Nhi. Hai con dao bị hai lực đạo va chạm mà run rẩy. Phong Linh cắn răng uyển chuyển bàn tay đang cầm con dao của lướt thẳng về phía trước…
Một đường máu xuất hiện trên cánh tay trắng noãn của Thanh Nhi, Thanh Nhi nhíu mày dùng chân đá nhóc bên cạnh chưa kịp né. Hai người lại một lần nữa tách nhau ra. Cùng may Thanh Nhi đá bên xương hông nên không quá đau đớn, nhóc hít một hơi ổn định lại cơ thể.
Thanh Nhi nhìn cánh tay chảy máu tí tách, cô không cảm thấy tức giận mà lại hưng phấn liếm vết máy trên tay. Ánh mắt cuồng sát hiện lên nhìn nhóc. Phong Linh mặt không biểu cảm chạy đến hướng mũi dao về người của Thanh Nhi.
Qua lại một lúc, con dao không chịu được nhiều lần va chạm mà gãy làm đôi. Thanh Nhi giũ giũ cánh tay nói:” Xem ra rất nhanh sẽ có kết quả”
Con dao trên tay của Thanh Nhi cũng đã xuất hiện vết nứt, cô ghét bỏ quăng nó sang một bên. Hai người lại quần đấu, Thanh Nhi giơ nấm đấm lên, nhóc liền lách người né tránh rồi nhanh chóng tẩn vào bụng của Thanh Nhi một quyền.
Thanh Nhi không tránh mà vung liền một đấm vào mặt nhóc, nhóc bị ăn đấm liền gạt chân Thanh Nhi khiến cô ngã xuống đất. Nhóc nhân cơ hội ngồi trên người Thanh Nhi đấm vào mặt cô, Thanh Nhi gầm gừ dùng sức lật người nhóc lại. Răng nanh lộ rõ, móng vuốt cũng xuất hiện chỉ cần nhắm vào động mạch ở cổ, nhóc liền chết.
Nhóc cắn răng cố sức đẩy cái đầu đang nhắm vào cổ của mình, mùi tanh tưởi của máu trong khoang miệng của Thanh Nhi càng đậm như loài sói ăn thịt máu sống. Sức lực của nhóc càng ngày càng yếu, chỉ vài cm nữa thôi răng nanh sẽ phập vào cổ của nhóc. Máu trong người sôi sục nhưng toàn thân lại lạnh toát, nhất là phần cổ.
“ Aaaaa….!” Nhóc theo đương nét của khuôn mặt Thanh Nhi lần mò đến khuôn miệng, hai tay ra sức mà xé toạt. Răng nanh sắc nhọn đâm vào tay, nhóc nhịn đau mà càng thêm dùng lực quăng Thanh Nhi sang một bên.
Phong Linh nhanh chóng lui sang một bên né tránh, chỉ thấy Thanh Nhi đang đưa tay bụm miệng, cái miệng đã bị nhóc xé rách máu đỏ không nhịn được mà trào ra trong rất đáng sợ.
Thanh Nhi trừng mắt nhìn Phong Linh, cuồi cùng cũng lột xác biến thành người Sói cao gần 2m với khuôn miệng bị xé rộng ra, bộ lông đen lòm chỉ lộ ra đôi mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ.
“ Phong… Phong Linh?” tiếng gọi run rẩy vang lên. Phong Linh ngạc nhiên quay lại nhìn, là Trúc Vân? Ban nãy nhóc cũng đã gặp nhưng Trúc Vân lại né tránh sang một bên, không ngờ Trúc Vân vẫn còn sống!
Trúc Vân sợ hãi nhìn Phong Linh hiện tại, cả người đều đầy máu, hay nói đúng hơn chỉ có hai bàn tay chảy máu còn bộ đồng phục đã bị máu vấy lên trong như bị thương khắp toàn thân. Lại liếc nhìn con quái vật bên cạnh càng làm cho Trúc Vân run rẩy đứng không vững mà ngã xuống đất thốt:” Quái… quái vật…!”
“ Trúc Vân, mau đưa mình con dao!” Phong Linh quát lớn
“ A?” mọi chuyện diễn ra quá nhanh Trúc Vân không phản ứng kịp
“ Mau lên!” nhóc giục, chỉ thấy con Sói đó không nhịn được nữa mà lao thẳng đến.
Trúc Vân trong trạng thái hoảng sợ mà rút con dao trong người ra ném cho nhóc, nhóc lăn sang một bên chụp lấy con dao. Con Sói không ngần ngại vồ lấy, lúc bấy giờ tia nắng đầu tiên đã len lõi ở chân trời phía xa…
Chỉ còn một chút nữa thôi… Nhóc hít một hơi rồi xông đến trực diện. con quái vật bị nhóc đánh đến phát điên gầm gú lao đến. Với con dao nhỏ bé trong tay, nhóc vẫn một mực lao đến.
Phập…
Móng vuốt sắc bén cấm sâu vào lưng của nhóc, máu đỏ tươi ồ ạc trào ra. Khung cảnh dần sáng lên, Trúc Vân run rẩy nhìn hai thân ảnh đang dính chặt với nhau:” Phong… Phong Linh!!”
CHƯƠNG 14: KẾT CỤC
Bịch…
Thân thể nặng nề ngã xuống, Phong Linh thở hồng hộc ngồi trên mặt đất, hai mắt trừng trừng nhìn con Sói trước mặt. Chỉ thấy con dao đã cắm sâu vào trong lồng ngực của nó, ánh mắt trợn trắng đứng sừng sững ở đó. Cuối cùng vẫn là không trụ được ngã rầm xuống…
Phong Linh bình ổn lại cảm xúc run rẩy đứng lên, bước chân có điểm loạng choạng đi đến chỗ của Trúc Vân hỏi:” Cậu không sao chứ?”
Trúc Vân lắc đầu đứng lên nói:” Không, mình không sao. Cậu không sao chứ?”
Phong Linh lắc đầu, chỉ là không biết làm sao để thoát khỏi đây thôi. Ngước nhìn lên đỉnh đầu, mặt trăng màu máu càng thêm lớn, ánh sáng phía chân trời như thế nào cũng càm thấy yếu ớt.
“ Làm sao bây giờ?” Trúc Vân lo lắng hỏi
Phong Linh lắc đầu, chỉ cẩn thận nhìn mặt trăng trên đầu, nhìn một lúc nhóc không khỏi ngạc nhiên. Hình như có một vết nứt ở phía trên đó, chần chừ một lát nhóc đi đến rút con dao đang cắm trên người con Sói ra, ngắm kĩ vết nứt đó nhóc ném thẳng con dao dính máu của con Sói kia.
Ngay khi con dao cắm vào vết nứt, đột nhiên xung quanh có chút chấn động. Vết nứt dần dần lan tỏa, cuối cùng vỡ vụn. Ánh sáng chói lòa ập đến, ý thức cuối cùng mà nhóc còn nhớ chính là nhìn thấy có một người đang đi đến…
Tinh Tú bên ngoài kết giới ra sức cố giữ vết nứt trên đỉnh đầu, nhìn thấy trời càng ngày càng sáng trong lòng Tinh Tú không khỏi lo lắng, nhóc con bên trong không biết làm cái gì mà lâu lắc như thế chả phải mình đã ám chỉ rồi sao như thế nào còn chưa nhận ra?
Không để anh đợi lâu, phía đỉnh của kết giới đã có sự rung động, Tinh Tú khẽ cười. Ấn chú nhanh chóng phát huy sức mạnh, lực đạo bên trong kết hợp với bên ngoài kết giới đã phá vỡ sự cân bằng.
Răng rắc…
Tứ phía của kết giới xuất hiện càng nhiều vết nứt rồi vỡ vụn triệt để biến mất. Ánh mặt trời cũng đã lộ diện, luồn khí màu đen từ bên trong kết giới chui ra, làn khói đó đặc biệt đáng sợ bay thẳng lên cao. Những luồn khói đó vừa bắt gặp tia nắng của mặt trời liền ba tán loạn, xung quanh còn kèm theo tiếng kêu thàm thiết.
Ánh nắng như một loại thanh tẩy hữu hiệu, chỉ trong chốc lát luồn khói đã tan biến không còn dấu tích, nó là oán khí tích tụ của bọn Sói chuyên đi cướp linh hồn của kẻ khác.
Hôm qua là ngày cuối cùng, chỉ cần bọn chúng thành công ăn hết linh hồn của những học sinh trong kết giới liền có thể có một thân hình thật sự, điều này quả thật nguy hiểm. Nếu chúng có một lớp da thật sự là một lớp bảo vệ tốt nhất, việc tìm ra và tiêu diệt chúng càng trở nên khó khăn.
Tinh Tú chậm rãi niệm chú thanh tẩy một loạt, đưa linh hồn của các học sinh trở về. Anh dạo bước đến chính giữa của bãi đất trống, nơi đó có một linh hồn đang nằm, là Phong Linh. Tinh Tú ngồi xuống khẽ xoa đầu nhóc nói:” Làm tốt lắm”, sau đó linh hồn của nhóc liền biến mất…
Sau khi mở mắt ra, nhóc chợt nhíu mày một chút, nhìn ra ngoài phía cửa sổ khung cảnh đã sáng hẳn. Xem ra là đã thành công rồi…
Mọi chuyện sau đó mọi người cũng biết rồi đấy, động loạt các học sinh nằm viện đều tỉnh dậy. Qua kiểm tra bác sĩ cũng thật không ngờ là hoàn toàn bình thường. Hiện tượng lạ này đặt ra cho nhóm ngành y khoa một dấu chấm hỏi lớn, cũng có người cả gan phỏng đoán là liên quan đến tâm linh, nhưng không một ai xác nhận được chuyện này.
Những người có liên quan đều không nhớ được chuyển gì xảy ra, kí ức chỉ dừng lại ngay ngày hôm đó đi ngủ, việc xảy ra trong trò chơi Ma Sói đã không còn nhớ đến. Nhưng không ai biết, chỉ có mình Phong Linh biết được chuyện gì đang xảy ra, xem ra nhóc cũng được đặc biệt ưu ái đi.
Về vấn đề đặt ra là Hoàng Thiên lúc đó không giống Hoàng Thiên của hiện tại, nhóc cũng không quá bận tâm, nếu là người đã muốn giúp mình thì là một người cùng chung chuyến tuyến. Rồi sẽ có ngày nhóc biết được người đó là ai.
Sau một trận sóng gió, tất cả mọi thứ đều trở về với thời điểm bắt đầu, một cuộc sống bình thường lại diễn ra. Còn một năm học cuối, xem ra còn rất nhiều vấn đề để giái quyết, thôi thì dợi đến đó hãy tính vậy…
~Hoàn~