Vâg tủi thơ . Tủi thơ là lúc mà chúng ta vui nhất . còn tôi thì khác, tôi là đứa trẻ bất hạnh nhất .Gia đình nghĩ bủi sáng tôi cười là tôi vui vẻ , nhưng họ đâu bt tới tối thì sao . Tối nào cũng thế , những điều ấm ức đều dồn vào tâm trí tôi , tôi buồn lắm .Nếu ngày nào đó họ đọc đc câu chuyện này thì đã muộn rồi . Những điều đó là những điều tôi ko thể tha thứ cho họ đc .
Gia đình bn có thế ko . Ba mẹ tôi cứ lo làm việt bỏ lại tôi bơ vơ , họ ko thương tôi. Họ chỉ lo làm việc tới nỗi sinh nhật tôi cũng chỉ đón với em trai. Tôi thương em tôi lắm , nó còn rất nhỏ nên ko thể bt đc những điều này . Tới tối tôi dỗ em ngũ và về phòng ,
bn nghĩ tôi sẽ làm j . Khóc đó , tôi buồn lắm tối nào cũg khóc tới nỗi sưng mắt .Tôi muốn ba mẹ ở bên cạnh tôi cơ , cũng có thể nói là tôi bị thiếu tình thương của gia đình . Tối nào tôi cũng ngồi 1 góc trong phòng để khóc và la hét để quên đi những nỗi buồn . Nhưng sao nó cứ quay quẫn trong tâm trí tôi , và ko thể quên đc . Tôi nghĩ tôi hứng nc mắt thì 1 đêm cũng đc 1 lố .
Ước j gia đình có thể ở bên cạnh tôi 1 ngày .😭
Tôi rất ghét họ . Họ muốn tôi căm thù họ hay sao ấy . Nhưng cũng là 1 gia đình nên tôi cũng muốn tha thứ cho họ . Mn nghĩ sao nên tha thứ hây ko . nếu có 1 tủi thơ như thế thì thì các bn sẽ làm j .Còn tôi thì cứ khóc . Tôi mong họ đọc đc Văn bản này , và hiểu về tôi nhiều hơn