Có thể các bạn ko nhìn thấy nhưng tôi nhìn thấy, đây, là vợ tôi. Một ng phụ nữ đc miêu tả với nhiều tính từ như là, xinh đẹp, trẻ trung, tài giỏi, quyền năng, NHƯ MẤT NÃO. Có thể trong đầu các bạn nghĩ : đùa, a cứ nói quá đáng, cj e ko thế mất não như thế đc. Các bạn phải hiểu rằng tôi luôn sợ 1 nỗi sợ nguyên thủy là vào 1 buổi sáng nọ thức dậy vớ vẩn vợ tôi lại quên mẹ mất chồng là ai, kiểu ngủ dậy: á anh là ai sao tôi lại ở đây, a đã lm gì tôi, đồ khốn nạn. Xg thôi mất hết r. Để kể về viếc mất của vợ tôi thì nhiều lắm, như là đi rửa xe quên mẹ mất, thế là ng ta phải dắt xe về hộ thì đó cũg là chuyện thường xuyên trong xóm tôi r. Có lần tôi nhờ vợ đi sửa điện thoại cho tôi vì nó bị vỡ cường lực và dặn là đến nơi thì gọi cho a nhé, ko nhớ nối là phải gọi lại cho ck, tôi thề phải đến tối mới thấy vợ tôi lóc cóc vè nhà với túi nho bên hông và cái điện thoại VẪN CHƯA SỬA. Vợ tôi có thế quên đủ thứ, ngoại chừ việc bt ck thik ăn hoa quả. Hôm nào cũng cố ghé vào siêu thị mua cho ck ko quả xoài thì cũg là ít táo để đêm ăn. Nhưng ko hiểu ma xui quỷ khiến thế nào hay hôm đó có cố bán hàng nào khéo mồm thế mà dụ vợ tôi mua 2 quả 1 tay mít 1 tay sầu riêng. Các bạn nghĩ mít thường thì ko mùi lắm đúng ko, sai, vợ tôi mua mít mật, ôi dồi ôi mùi quá ng lạ ơi. Mùi đến nỗi tôi phải chạy ra đến cổng mới bớt hơn đc 1 chút. 5 p sau tôi mới chạy vào bếp, mồm khẩu trang, mũi nín thở, tay đeo găng bịp chặt bóc từng múi mít từng múi sầu riêng để vào bát cũg nhớ nói vợ là: a lên nhà đây, e ăn xg nhớ bịp ni lông hoặc đóng hộp lại rồi cho vào tủ e nhé (E NHÉ), các bạn hiểu r đấy, quên đóng hộp, phải đến ngày hôm sau mở tủ ra tôi mới bt, chưa ơi khúc cá khó vương mùi mít, khoanh giò lụa vừa mua hôm qua đã thum thủm mùi sầu riêng, ít cơm muội tôi dành lm cơm rang cũg ko ăn đc nữa. Nhưng các bạn bt điều tồi tệ nhất là gì ko, đó vẫn ko là gì cả. Vào 1 ngày ko nắng ko mưa NHƯNG VK TÔI LẠI ƯA BÃO TỐ, lại bắt ép tôi đi sang nhà kia để dọn tủ lạnh, các bạn bt đấy, tôi có rất nhiều nhà ở hà nội và 1 trong số đó là căn nhà may mắn đc vợ tôi chọn để dọn tủ. chiều tối, tôi chở vợ đến đó, rất bình thường, tôi dọn sạch lắm vua quét bụi bẩn. Lm xg thì tôi thấy cũg hơi mết như tôi có dặn vk là a lên nhà đây, tý nữa nhớ cắm điện tủ lạnh vào nghe chưa. Trời ơi nhưng lời tôi nói ra trời nhớ đất nhớ, nhưng vợ tôi thì ko nhớ, và thế là ng đàn bà mất não vẫn nghĩ mik lm đúng, lên giường đi ngủ. Phải đến sáng hôm sau tôi mới thấy có mùi gì lạ lạ hỏi vì thì ng đàn bà đó nói: à hôm qua e quên cắm điện tủ lạnh. Tôi chạy xuống, mở tủ ra, tý ngất, nhưng ko đc phải cấp cứu cho nó ngay. Đến nơi sửa tủ lạnh, a thợ mở tủ ra nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu và hơi bực. Còn ng đàn bà đó thì thản nhiên đứnh dựa vào cột đèn ăn kèm như chưa có chuyện gì sảy ra. Vg, tùy vk tội mất não như ít nhất cô ấy là ng đàn bà mất não của tôi